Mỗi Ngày Một Thổ Lộ
Chương 13: Say
Đêm đó Cố Hằng An chính thức đóng máy, làm chủ mời mọi người ăn cơm.
Bữa cơm được đặt trước ở nhà hàng gần khách sạn, đoàn làm phim hơn một trăm người chia thành bốn năm bàn mới xem như ngồi đủ.
Mọi người đều rất nhiệt tình vui vẻ, các cô gái bình thường vốn hiền dịu nay cũng bạo gan uống một hai ly rượu trắng.
Vì đây là lần đầu tiên đóng phim điện ảnh nên Cố Hằng An bưng chén rượu hết chỗ này đến chỗ khác cảm ơn những người đã chiếu cố anh ta.
Ôn Tư Ngộ lấy thân phận là trợ lý thực tập sinh nên ngồi cách bàn họ khá xa, cô cũng không chú ý xem anh ta đang nói cái gì, nhân lúc Cố Hằng An còn đang mở miệng thì cô đã chén xong một miếng đùi gà.
Chỗ ngồi của Giang Tự cách ba người so với chỗ ngồi của Cố Hằng An, bên cạnh là Lý Hằng Nhất. Lúc này anh không biết đang suy nghĩ cái gì mà cứ ngây ngẩn, một tay vô thức cọ xát ly nước trái cây, mắt hơi híp lại.
Ôn Tư Ngộ lén lút nhìn anh, nghiêng đầu, thuận tay cầm lấy cái chén trong tay uống một ngụm.
Do cô nhìn lén idol quá chuyên chú nên không biết khi nào bên cạnh đã có thêm cái chén này.
Kết quả khi chất lỏng ấy cho vào miệng, Ôn Tư Ngộ thấy đầu lưỡi mình cay xè đến tê dại.
Cô không kịp đoán trước mà uống một ngụm lớn, đến khi phản ứng lại thì đã nuốt nó vào bụng mất rồi.
“Tư Ngộ!” Người ngồi bên cạnh cô hô nhẹ một tiếng: “Đây là chén của chị, em lấy nhầm rồi phải không?”
Đối phương vội vàng dịch lại gần cô, trông có vẻ khẩn trương: “Xin lỗi em nhé, chị không nên để ở chỗ này, em có bị dị ứng với cồn không?”
“Không biết, trước kia em chưa uống bao giờ ạ.” Ôn Tư Ngộ vẫy tay bảo cô ấy yên tâm, còn chính mình lại nhăn mặt nhăn mũi đến khổ sở. Cô nhìn nước trong chén với nước lọc không có gì khác nhau mới cho lên mũi ngửi thử, ai ngờ mùi cay xộc mũi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, chép chép miệng, cảm giác khi vị cay xè kia đi qua còn dư lại chút hương vị ngòn ngọt.
Oà.
Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Cái này ngoại trừ hương vị cay nồng kia ra thì uống cũng ngon lắm chứ.”
Nói xong lại đưa cái chén lên môi, chuẩn bị tinh thần nhấp một ngụm nhỏ.
Chất lỏng trong suốt mang theo cơn bỏng rát đi xuống cổ họng, đem lại kích thích khiến người ta giật mình. Cô gái nhỏ hết nhăn mũi rồi lại rùng mình, biểu tình sinh động khiến nguyên một đám con gái ngồi bàn đó cười ha hả.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh cô rốt cuộc cũng thở ra, cười nhẹ đánh vào bả vai cô: “Vừa nãy em còn nhất quyết không chịu uống rượu, chị còn tưởng em bị dị ứng cồn nữa chứ, làm chị sợ muốn chết!”
“Tại em chưa uống qua rượu thôi.” Ôn Tư Ngộ nhún vai lè lưỡi: “Chị Vi Vi này, rượu uống ngon thật đấy, bảo sao mọi người ai cũng thích uống.”
Cô gái tên là Vi Vi tỏ ra thần bí mà cười với cô: “Chị còn biết một cách uống khác ngon hơn nữa, muốn thử không?”
Đôi mắt tròn xoe của Ôn Tư Ngộ lấp lánh ánh sáng, liên tục gật đầu: “Muốn ạ!”
Vi Vi tiêu sái ngoảnh đầu, gọi phục vụ đem chai Sprite cỡ lớn tới.
Sau đó cô ấy đem chai Sprite đổ vào hai phần ba chén dưới cái nhìn chăm chú của cả bàn, lại lấy thêm ít rượu trắng đổ vào.
Dùng ống hút quấy quấy, Vi Vi đưa chén đến trước mặt Ôn Tư Ngộ: “Uống thử đi.”
Cô gái lần đầu tiên biết đến mùi vị của rượu nên còn hơi do dự, song cũng bưng chén lên miệng nhấp một ngụm.
Chớp mắt, lại nhấp một ngụm nữa.
Lại chớp mắt, nhấp thêm một ngụm nhỏ nữa.
Sau khi uống hết nửa chén, ánh mắt cô nhìn Vi Vi trở nên cực kì sùng bái.
Ôn Tư Ngộ phát biểu bình luận dưới ánh mắt chờ mong của người bên cạnh: “Ngon cực luôn!” Nói xong, cô uống cạn hết phần còn lại.
Cô đứng lên cầm lấy chai Sprite, học cách làm vừa rồi của Vi Vi, đổ hai phần ba là nước ngọt, một phần ba là rượu trắng, sau đó cô lại bưng chén rượu rượu lên, uống từ từ.
Vi Vi hếch cằm tỏ ý vô cùng tự tin: “Chị có một cách làm uống ngon hơn nữa cơ, thử không?”
“Muốn chứ, muốn chứ!” Đầu của Ôn Tư Ngộ bây giờ gật liên hoàn chẳng khác gì cái trống bỏi.
Người bên cạnh lại sảng khoái gọi một tiếng, lần này là bảo phục vụ mang nước chanh tới.
Sau đó vẫn như cũ theo tỉ lệ hai phần ba nước chanh, một phần ba rượu trắng, đẩy thành quả đến trước mặt Ôn Tư Ngộ: “Uống xem cái nào ngon hơn đi.”
Cô không thèm nói hai lời, một tay cầm nước ngọt trộn rượu, tay kia cầm nước chanh trộn rượu, mỗi bên uống một tí rồi đưa ra kết luận, nghiêm túc nói: “Cái nào uống cũng ngon hết, nhưng mà cái Sprite uống ngon hơn một tí ạ.”
Vi Vi: “Lần đầu tiên chị uống là trộn với trà xanh cơ, lúc ấy chị nghĩ hoá ra rượu cũng có thể uống ngon như vậy.”
Vừa dứt lời, cô ấy đã thấy mắt cô gái bên cạnh đã sáng rực lên.
Vi Vi: “…”
Cảm giác giống như mình vừa làm chuyện xấu, đẩy cô bé mới lớn này vào vũng bùn lầy vậy.
Thời gian tiếp theo, Ôn Tư Ngộ bắt đầu nếm thử đủ loại trà xanh trộn rượu trắng, coca trộn rượu trắng, thậm chí còn có cả nước dừa trộn rượu trắng. Cuối cùng cô đưa ra kết luận, vẫn là trộn với Sprite uống ngon nhất.
Mà lúc cô đưa ra kết luận này đầu óc đã không còn minh mẫn nữa.
Lúc này Vi Vi mới bắt đầu hối hận.
Chuyện lớn rồi…
Hai người ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, cô gái nhỏ dựa vào vai Vi Vi, mơ màng cười đến không ngừng lại được.
Ban đầu thì là cười nhỏ, lén lút cùng cô ấy nói chuyện: “Chị Vi Vi…”
Vi Vi thở dài, lên tiếng.
Cằm Ôn Tư Ngộ đặt trên bả vai cô ấy, nghiêng đầu hỏi: “Chị có thích ai không?”
Vi Vi sửng sốt, thầm nghĩ cô gái thoạt nhìn vô ưu vô lo này mà cũng có đoạn tình cảm muốn tâm sự sao?
Thấy không có ai trả lời, Ôn Tư Ngộ tiếp tục nói.
“Em có…”
“Khi còn nhỏ, em có nuôi một con ếch xanh…”
“Cái con ếch kêu ộp ộp ấy, chị biết không?” Cô phồng má kêu “ộp ộp” hai tiếng: “Kêu như vậy nè…”
Vi Vi: “…”
“Sau đó nó chết…”
“Em rất đau lòng, chị Vi Vi à…” Cô ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn Vi Vi, cái miệng nhỏ nhắn nhăn lại.
“Em thất tình rồi.”
“Hoàng tử ếch xanh của em…” Nước mắt nắt đầu dâng lên trong khoé mắt cô.
“Hoàng từ ếch xanh… Không còn nữa rồi…”
“Oa!”
Vi Vi: “…”
Sợ cô lại gây sự nên Vi Vi đành phải dìu cô dậy, tính toán đem cô trở về khách sạn.
Song lại nghĩ, đây tốt xấu gì cũng là người quen của đạo diễn Lý, thôi thì trước đó để cô dựa trên sô pha, còn mình qua chào hỏi với đạo diễn trước.
Lý Hằng Nhất nghe Vi Vi kể xong thì cười ha ha hai tiếng, nói nha đầu này bình thường ở nhà được người lớn cưng chiều quá mức, không cho uống rượu. Sau đó ông lại gọi phó đạo diễn tới định nhờ ông ấy đưa hai cô gái về.
Giang Tự vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh giờ phút này bỗng nhiên nâng tầm mắt lên, nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi một góc cười khanh khách.
Áo thun trắng kèm chân váy đen, hai chân đang đung đưa qua lại trên ghế sô pha.
Giang Tự thu hồi lại tầm mắt mà không ai biết, ngữ khí nhàn nhạt mở miệng: “Để tôi đưa bọn họ về cho.”
Lý đạo diễn có chút ngoài ý muốn kêu “hả” một tiếng, không kịp nói gì mà ngược lại Phó đạo diễn trước tiên không vui.
Phó đạo diễn thường ngày tính cách hoà đồng thân thiện, hôm nay uống rượu nên giọng to hơn không ít, lá gan cũng lớn hơn. Ông ta đỏ mặt cầm chén rượu lên, hét một tiếng: “Thầy Giang!”
Giang Tự: “…”
Phó đạo diễn: “Tôi kính ngài một ly!”
Lời ông ta còn chưa nói xong thì đã bị đạo biễn ở bên cạnh kéo xuống.
Giang Tư buông chén trong tay, trực tiếp đẩy ghế đứng lên: “Vừa hay hôm nay tôi không uống rượu, có thể đưa các cô ấy về.”
Anh nhếch nhẹ khoé môi cười cười, lại nghiêm trang nói: “Tôi cũng muốn về sớm chút để xem kịch bản, dạo này rảnh rỗi quá nên không có việc gì làm, sợ khi quay lại bị NG*.”
(*No Good, cảnh quay hỏng, không đạt.)
Lý đạo diễn thấy anh nói như vậy thì cũng không có lí do gì để ngăn cản: “Vậy được rồi, con nhóc Ôn kia đành nhờ cậu chăm sóc nó.”
Giang Tự gật đầu, nhìn cô gái nhỏ giống như con ma men đang tiến gần lại đây, cũng may cô chưa say đến mức như chết mà còn cười hì hì với anh một cái, tỏ vẻ nghiêm túc mà nói: “Em đi thẳng cho mọi người xem nè.”
Sau đó cô chạy như bay ra ngoài.
Hai người đuổi theo cô đến cửa rồi đem người nhét vào xe. Giang Tự ngồi ở vị trí lái, còn hai người phụ nữ ngồi hàng ghế sau. Ôn Tư Ngộ vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở hậu toà xe, gọi người bên cạnh: “Chị Vi Vi.”
Vi Vi: “Hả?”
Cô dẩu môi, đáng thương đem đầu dựa vào ngực cô ấy: “Em muốn nuôi sư tử…”
Vi Vi: “…”
Giang Tự: “…”
Náo loạn một trận suốt cả đường đi, thời điểm về đến khách sạn thì Ôn Tư Ngộ cũng bớt nháo đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người mềm nhũn ra, có vẻ như say tí bỉ rồi.
Cô mơ màng bị người ta kéo vào thang máy, sau khi lấy được thẻ phòng vẫn là Giang Tự ôm cô, còn Vi Vi đi mở cửa.
Thẻ phòng kêu “tích” một tiếng, cô gái trong ngực Giang Tự nghe được âm thanh này thì hơi giãy giụa, nhảy ra khỏi vòng ôm của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn hai người một nam một nữ đang đứng cạnh giường mình rồi cười ha ha vài tiếng, quay người kéo chăn chui vào trong, sau đó không còn tiếng động nào phát ra nữa.
Vi Vi: “…”
Giang Tự: “…”
Vi Vi tiến lên xem thử, phát hiện hô hấp của cô phát ra đều đều, chắc là ngủ rồi.
Cô ấy khom lưng chỉnh lại chăn cho cô, sau khi đứng thẳng dậy thì hai người liếc nhau, ra khỏi phòng.
Giang Tự trở lại phòng của mình là lúc đồng hồ treo tường chỉ đúng 7 giờ rưỡi.
Sau một bữa cơm, trên người anh mùi rượu gì cũng có. Giang Tự vào phòng tắm, cởi quần áo ra rồi vứt xuống đất, chuẩn bị tắm rửa.
Mười phút sau, người đàn ông để trần nửa trên, chỉ quấn khăn tắm ngang eo đi ra khỏi phòng tắm. Anh cầm sẵn chiếc khăn lông trên đầu xoa xoa tóc, lại đi vào phòng bếp mở chai coca uống ừng ực.
Đang uống đến sảng khoái thì có người gõ cửa.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.
Liên tục sáu lần có tiết tấu.
Giang Tự ngẫm nghĩ, hình như anh cùng Chu Diệc chưa bao giờ dùng cái ám hiệu như này cả.
Dùng chân đóng cửa tủ lạnh, anh một tay cầm chai coca ra khỏi phòng bếp, đi ra mở cửa.
Cạch một tiếng, cửa mở.
Cô gái nhỏ đứng xiêu vẹo ở khung cửa, ánh mắt ông lung nhìn anh.
Trên người vẫn là bộ quần áo hồi nãy, áo thun màu trắng kèm chân váy đen, đôi chân trắng nõn lộ ở bên ngoài.
Bàn chân nhỏ để trần, cô cười đến sáng lạn với anh: “Hey!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!