Mỗi Ngày Một Thổ Lộ - Chương 5: Lắc tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Mỗi Ngày Một Thổ Lộ


Chương 5: Lắc tay


Edit: Cẩm.

Công việc trợ lý đạo diễn thật ra rất phức tạp, thời gian đa số đều phải kè kè đi theo đạo diễn để học tập.

Đạo diễn Lý thường ngày mang bộ dạng ôn nhu cười tủm tỉm, nhưng khi vừa đến phim trường lại mang bộ mặt khác, nghiêm khắc không dễ nói chuyện, bất luận chỉ một cảnh diễn không đạt một chút thôi cũng khiến ông không vừa lòng, phải quay đi quay lại đến khi đạt mới được.

Ôn Tư Ngộ lần đầu tiên đến đoàn làm phim, vốn còn đang lo lắng được Lý Hằng Nhất chiếu cố vì quan hệ của hai người, xem ra hiện giờ không cần lo lắng nữa rồi.

Cả một buổi sáng cô bị xoay tới xoay lui, vòng vòng chạy khắp phim trường, mới đầu còn chưa quen cái gì cũng phải hỏi. May mắn là hôm qua cô đã làm quen trước với các anh chị nhân viên, hơn nữa cô tay chân linh hoạt làm được việc cơ bản mọi người đối với cô nảy sinh niềm yêu quý.

Còn chưa có thời gian thích ứng với hoàn cảnh đã phải đi theo chạy theo phó đạo diễn đi tới đi lui, nào là ghi chép lịch trình cuộc họp, thông báo cảnh quay, bưng trà rót nước, xem dự báo thời tiết,…

Ngay cả khi đạo diễn muốn tìm người nào, cô cũng phải chạy đi tìm người đó.

Chẳng hạn như lúc này, Ôn Tư Ngộ phải chạy khắp phim trường tìm vị nam phụ Cố Hằng An.

Cố Hằng An này cô cũng biết, trước kia anh ta đã diễn vai nam phụ trong bộ phim truyền hình nổi tiếng, là tiểu thịt tươi mới nổi, có số lượng fans thiếu nữ đông đảo, tốt nghiệp ngành biểu diễn.

Cô tính đi tính lại vẫn không ngờ anh ta lại là học trưởng của mình.

Vị học trưởng tiểu thịt tươi này có một gương mặt tuấn tú đoan chính, thái độ làm việc cũng rất nghiêm túc, cảnh diễn buổi sáng đã đến từ rất sớm. Khi nghe giới thiệu cô là thực tập sinh trợ lý đạo diễn, là học sinh của trường Trung Ảnh thì thái độ anh ta còn lễ phép hiền hoà, ấy thế mà nghe nói cô là người quen của đạo diễn Lý thì trong nháy mắt cảm xúc liền trở nên lãnh đạm.

Ôn Tư Ngộ phát hiện ra điều này, trong lòng cực kì uỷ khuất, thầm nghĩ cô cũng đâu tính là đi cửa sau đâu, vị học trưởng này thế mà đi khinh thường thanh niên chính trực như cô, mà hiện tại loại người này trong giới giải trí cũng đâu thiếu gì.

Cô vừa chửi thầm vừa đi lên phòng trên tầng tìm người, mắt đảo qua hàng loạt cái tên dán ngoài cửa, cuối cùng tới gần cuối hành lang cũng tìm được.

Ôn Tư Ngộ gõ cửa, trong phòng vang lên tiếng người đáp lại, giọng nói lanh lảnh dễ nghe.

Đến khi cảnh cửa mở ra, người bên trong ngẩng đầu thấy cô ở bên ngoài thì biểu tình rất là xa cách lãnh đạm: “?”

Ôn Tư Ngộ thật không thể hiểu được vì sao mình lại bị người ta chán ghét đến vậy: “Tiếp theo là đến cảnh diễn của thầy Cố, đạo diễn kêu anh xuống chuẩn bị đi.”

Cô nói chuyện còn cẩn thận thêm cả kính ngữ.

Quả nhiên, sắc mặt người kia trở nên hoà hoãn hơn, gật đầu: “Biết rồi, chờ tôi chút.”

Anh ta cầm lấy hai cái cà vạt trên bàn: “Cô tới đây.”

Ôn Tư Ngộ nghe lời dịch qua một chút.

“Gần lại đây, tôi ăn thịt cô được à?”

Cô lại tới gần thêm một chút.

Người đàn ông hai tay cầm hai cái cà vạt giơ lên, hỏi cô: “Cái nào đẹp?”

Ôn Tư Ngộ: “???”

Cố Hằng An không kiên nhẫn nổi nữa, giơ hai cái cà vạt trong tay lên, lặp lại: “Hỏi cô đấy, cái nào đẹp?”

Cô đành phải nhìn vào nhìn cái bên trái, rồi lại nhìn cái bên phải, rốt cuộc không biết hai cái này khác nhau ở điểm nào, do dự một lát mới lên tiếng: “Bên trái.”

Người nọ đem chiếc cà vạt trên tay trái cầm lên trước mắt, quan sát một phen rồi gật đầu, ném nó lên bàn rồi đứng dậy đeo chiếc cà vạt bên phải lên cổ.

Ôn Tư Ngộ: “…”

Lúc hai người từ trên tầng đi xuống vừa vặn là lúc Lý đạo diễn đi tới tìm người, Cố Hằng An nhận kịch bản từ tay người đại diện, chăm chú nghe đạo diễn giảng giải.

Cố Hằng An trong phim đóng vai phụ Lục Trạm, là một người cảnh sát, là bạn thân hồi cao trung của nam chính Tô Nặc.

Tô Nặc mười lăm năm trước đột nhiên mất tích, suốt thời gian đó không có tin tức, mà mười lăm năm sau nhóm quan chức chính phủ cũng mất tích mang theo tầng tầng lớp lớp manh mối, Lục Trạm âm thầm điều tra, cuối cùng cũng phát hiện ra được bản án tử vào mười lăm năm trước.

Thời điểm anh ta mang theo cảmh sát đuổi tới nhà, Tô Nặc đã nằm bên trong vũng máu.

Anh liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Trạm tới, liền cười với anh ta một cái.

Chiều hôm nay phân cảnh có họ diễn chính là cảnh này.

Ôn Tư Ngộ cảm thấy, có lẽ biên kịch Quý Hạ kia chính là hủ nữ.

Mặc dù khu vực diễn của hai người là hai điểm khác nhau, Lục Trạm chủ yếu diễn ở cục cảnh sát, những phân cảnh anh ta cần quay đều nằm ở đó.

Trong kịch bản viết hai người trong suốt mười lăm năm qua chưa từng trực tiếp hay gián tiếp tiếp xúc, thậm chí ở cả bộ phim, một câu thoại với nhau họ cũng không có, mà đây là cảnh duy nhất hai người họ diễn cùng nhau.

Nhưng vì sao lại khiến người ta có cảm giác không đúng thế này?

Mãi đến khi Ôn Tư Ngộ được tận mắt chứng kiến.

Giang Tự mãi đến cận kề thời gian diễn mới tới, không sớm cũng không muộn, không khác gì so với cái đồng hồ bấm giờ cả. Trông anh thoạt nhìn không mấy vui vẻ bước vào phòng hoá trang, hai mươi phút sau người bước ra không còn là Giang Tự nữa mà là Tô Nặc.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, mái tóc đen rối loạn, tóc mái được vén bên tai. Da anh vốn trắng, lúc này trang điểm lại cố tình biến nó trở nên tái nhợt, đôi môi trắng bệch tiều tuỵ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Tư Ngộ được xem nam thần đóng phim, tâm trạng so với lúc thi đại học còn khẩn trương hơn, bởi đây là Giang Tự người thật hàng thật.

Cho dù là nhân vật hay vai diễn gì đi chăng nữa, chỉ cần là anh diễn, chỉ cần anh đứng nơi đó, cả tâm trí cô đều bị anh gắt gao thu hút.

Từng ánh mắt, thần thái, cảm xúc, hơi thở của anh đều không giống như trước, không phải của Giang Tự mà là của Tô Nặc.

Anh trầm lặng đứng trong vũng máu được bố trí sẵn, nhắm mắt lại rồi mở ra, đôi môi nở nụ cười như có như không, ánh mắt cùng khí chất đều không giống lúc trước.

Anh bị trọng thương, viên đạn thiếu chút nữa thì xuyên qua ngực, màu máu đỏ thẫm xuyên qua áo sơ mi đen, yên lặng không một tiếng động.

Cho nên lúc Lục Trạm phá cửa xông vào, anh ta cũng không phát hiện ra điều gì.

Người đàn ông đứng trên lan can cầu thang bình tĩnh nhìn Lục Trạm, giống như đã đoán trước việc anh ta sẽ tới đây, vết máu trên tay vịn cùng mặt đất không rõ là của ai.

Tô Nặc cười với Lục Trạm, nụ cười so với những năm trước không thay đổi.

Cười như lúc họ lén vụng trộm trốn học đi ra quán ăn bên ngoài trường.

Cười như lúc anh dùng tiền học bổng để mua cho Lục Trạm chiếc mp3 mà anh ta mơ ước.

Mắt hơi rũ xuống, khoé môi gợi lên nụ cười ôn nhu.

Lục Trạm hơi mấp máy môi, không thốt ra lời.

Tô Nặc nhìn anh ta, cười cười, cả gương mặt tái nhợt chỉ còn mỗi đôi mắt ánh lên sự sống, trong đáy mắt có sự giãy giụa và áy náy, cũng chứa đựng sự giải thoát thoải mái.

“A Trạm, xin lỗi.” Anh nói.

Xin lỗi vì đã ra đi không từ biệt, xin lỗi vì đã làm ra chuyện khiến cậu thất vọng, xin lỗi vì đã để cậu thấy bộ dạng này của tôi.

“A Trạm.”

Đôi mắt Lục Trạm mở to, còn không kịp phản ứng.

“Rầm” một tiếng, Tộ Nặc từ trên rơi xuống.

…..

“…”

Giang Tự nói ngã là ngã, Ôn Tư Ngộ nhìn thấy mà đau.

Hơn nữa…

Có phải quan hệ giữa Giang Tự với Cố Hằng An có gì đó không?!

Sao ánh mắt lúc hai người họ giao nhau lại phức tạp hơn so với kịch bản thế này?!

Với lại không phải trong kịch bản căn bản không có lời thoại sao, tại sao Cố Hằng An có thể phối hợp diễn với anh như thế, nói hai người không ăn ý thì không ai tin đâu!

Nếu đúng như thế thì Cố Hằng An chẳng phải là tình địch của cô sao? Cô không chỉ theo đuổi nam thần mà còn phải bẻ thẳng anh ấy, cái này khó quá đi à!!!

Khi đạo diễn Lý hô một tiếng “Cut!”, Giang tự ngay lập tức mở mắt, lắc đầu bò dậy, đi về vị trí ngồi.

Đạo diễn Lý gọi Cố Hằng An tới, dặn dò rằng cần bổ sung thêm mấy cảnh nữa, cường điệu một số chi tiết cùng hành động. Lực chú ý của Ôn Tư Ngộ lại chuyển sang Giang Tự.

Anh lười biếng nằm bệp trên ghế dực, duỗi đôi chân dài, dáng ngồi không có chút nào liên tưởng đến hai chữ “thần tượng”.

Thấy anh ngồi xuống, người trợ lý bên kia vội vàng đưa chai nước qua, anh gật đầu nói cảm ơn. Chai nước liền bị anh cầm như đồ chơi trong tay.

Dường như tâm trạng anh hôm nay không được tốt lắm…

Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt, đứng ở sau lưng đạo diễn lén nhìn trộm anh.

Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của cô, động tác trên tay của anh hơi dừng lại, thẳng hướng cô mà nhìn đến.

Cái liếc mắt này hoàn toàn không dự đoán được, cô đang nhìn trộm người ta bỗng nhiên bị bắt gặp, không kịp phòng bị liền xoay chuyển tầm mắt. Kể từ tối qua ở trong thanh máy thì hôm nay hai người lại một lần nữa đối diện, ngẫm lại thì có chút giống như “Kiếp trước lướt qua nhau cả nghìn lần đổi lấy kiếp này được nhìn thấy nhau một lần.” vậy.

Ôn Tư Ngộ ngẩn ra một chút, não bộ bắt đầu suy nghĩ đủ loại kịch bản tình yêu bổ não.

Hai người đối mặt mấy giây, Ôn Tư Ngộ cúi đầu làm như không có chuyện gì phớt lờ ánh mắt của anh, chột dạ đưa tay lên sờ chóp mũi, sau đó dứt khoát ngẩng đầu nhìn anh cười.

Tay cô gái này lớn lên thật đẹp, mười ngón nhỏ nhắn, trên cổ tay còn đeo một cái lắc tay bạc, dây xích tinh tế, trên lắc có đính một viên trân châu nho nhỏ.

Giang Tự sửng sốt một chút, cảm thấy cái lắc tay này rất quen mắt, hình như vừa rồi anh đã nhìn thấy qua.

Bầu trời màu lam nhạt, từng đám mây trắng lượn lờ trong tầng sương mù, bàn tay cô gái nhỏ nhắn giơ hình chữ V ra giữa không trung, trên cổ tay còn lộ ra một cái lắc tay bạc có đính một viên trân châu.

Giang Tự ngẩn người chống cằm suy nghĩ.

Là ở trên Weibo.

Là bài đăng trên Weibo sáng nay của nữ streamer kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN