Mỗi Ngày Một Thổ Lộ
Chương 7: Phát hiện
Trong xe cực kì yên tĩnh, đôi mắt người đàn ông thâm trầm nhìn cô, dùng âm thanh trầm thấp nhất để hỏi: “Rốt cuộc là tại sao vậy?”
Rốt cuộc là tại sao vậy?
Vấn đề này làm khó Ôn Tư Ngộ rồi.
Cái này có khác nào đang hỏi: “Trái cây có nhiều loại, tại sao cô lại thích ăn dâu tây nhất?” đâu. Giống nhau, làm người ta không biết nên trả lời thế nào.
Năm ấy Ôn Tư Ngộ bảy tuổi, lần đầu tiên thấy Giang Tự trên tivi.
Khi ấy anh vẫn còn là chàng thiếu niên, mặc áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất, mặt cũng lấm lem tro bụi khiến người ta không nhìn ra màu da thật của anh. Duy chỉ có cặp mắt kia là sáng đến kinh người.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt thâm trầm ấy hiện ra tia sáng tựa như những viên đá màu hổ phách, không dính chút tạp chất nào.
Hơn nữa đôi mắt sạch sẽ lại thuần tuý kia phảng phất như ánh lên tia dũng khí chống lại vận mệnh, vừa ngoan cường lại vừa giống như hy vọng.
Lúc ấy Ôn Tư Ngộ căn bản chỉ cảm thấy anh trai này lớn lên thật đẹp, tuy hơi bẩn thỉu tí nhưng vẫn đẹp hơn so với các bạn nam sạch sẽ cùng trường cùng lớp với cô nhiều.
Cô xem tivi trong chốc lát, sau đó cất cặp sách, chạy đến ngồi trên ghế sô pha cùng ông ngoại, ngoan ngoãn xem hết bộ phim.
Ông ngoại lấy làm lạ, nhìn đứa cháu gái suốt ngày chỉ thích xem truyện cổ tích, ban đầu còn cho rằng cô chán nên muốn đổi sang thứ mới mẻ một chút.
Kết quả không ngờ cô không chỉ xem hết phim với ông mà còn xem rất nghiêm túc, đã thế còn nhào vào lòng ông khóc lóc: “Ông ơi, anh Chử Hàn đáng thương quá.”
Ông chỉ biết dỗ dành, vỗ vỗ vào lưng cô hỏi: “A Ngộ thấy anh Chử Hàn đáng thương chỗ nào?”
Ôn Tư Ngộ khóc đến mặt mũi đỏ ửng, rầu rĩ ngẩng mặt lên nhìn ông: “Anh ấy đẹp trai như vậy, tại sao lại muốn chết ạ?”
Ông ngoại: “…”
Mấy ngày sau đó, vào lúc cô làm đề toán thì trong đầu toàn hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên kia.
Vốn tưởng rằng sẽ bị suy nghĩ đó làm cho lơ đãng, nhưng không, cô nhanh chóng tính toán mà làm xong bài, chỉ dùng hai phần ba thời gian mọi khi, lúc kiểm tra lại thì thấy đáp án đúng hết.
Lúc đi ngủ cô nằm mộng, trong mơ là hình ảnh anh Chử Hàn mặc quần áo hoàng đế đầu đội vương miệng, đứng trên chiếc xe ngựa biến ra từ quả bí ngô nói: “Nhà anh bán trái cây, có một vườn trồng dâu tây lớn lắm, em có đồng ý gả cho anh không?”
Trong mơ Ôn Tư Ngộ vui sướng gật đồng đồng ý với anh, vui vẻ đến tung tăng nhảy nhót mà tỉnh lại, phát hiện hoá ra không có anh Chử Hàn, cũng không có một vườn lớn trồng dâu tây, tất cả đều là giả.
Vì thế Ôn Tư Ngộ năm bảy tuổi đã lập ra mục tiêu lớn nhất cuộc đời mình rằng, lớn lên nhất định phải lấy một người đàn ông bán trái cây.
Bởi vì bán trái cây trong nhà sẽ có một vườn dâu tây.
Khi đó cô còn không biết Chử Hàn chỉ là vai diễn trong phim, cũng không biết tên thật của anh chính là Giang Tự.
Cô càng không nghĩ đến, mãi về sau này cô xe ngồi trên xe của anh, bị anh nhìn chằm chằm hỏi: “Vì sao cô lại thích?”
Ôn Tư Ngộ nhíu mày tự hỏi bản thân mình, sau đó cũng học theo Giang Tự một tay chống cằm, chiếc lắc trên cổ tay lập tức phân tán sự chú ý của người đàn ông.
“Chắc là nhờ bộ phim này em mới biết đến anh…”
Anh mơ hồ nghe thấy cô đáp lại.
Giang Tự hơi ngẩn ra.
Kỳ thật anh đã nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như cái gì mà trong anh diễn Chử Hàn dù non nớt nhưng vẫn vững vàng theo đuổi ước mơ… nhưng câu trả lời như thế anh đã nghe qua vô số lần.
Nhưng mà không nghĩ đáp án lại đơn giản như vậy.
Không có từ ngữ trau chuốt mĩ lệ, không có lí do đường hoàng, chỉ là nguyên nhân đơn giản nhất, bởi vì khiến cô biết đến anh cho nên đây là bộ phim cô thích nhất.
Không còn gì khác.
Giang Tự cười: “Cô tên gì?”
Anh mới chỉ biết cô học Ôn, còn chưa biết nên gọi cô như thế nào.
“Ôn Tư Ngộ.” Anh chuyển từ đề tài này sang đề tài khác quá nhanh, làm cô không theo kịp, chỉ có thể trả lời theo phản xạ đáp.
Tư Ngộ, Tứ Ngự.
Giọng nói không khác lắm, bàn tay cũng không khác, trên tay lại có chiếc lắc giống nhau như đúc.
Cái này cần phải hỏi thêm à?
Cô gái, em đã bị tôi phát hiện rồi đấy có biết không?
Anh gật đầu, che miệng trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi cô: “Có đói bụng không?”
Ôn Tư Ngộ lại bị anh hỏi đến sửng sốt: “Dạ?”
Trong lòng cô rất mệt, cảm thấy sao idol nhà mình cứ không làm theo kịch bản hỏi tới hỏi lui mấy vấn đề không thể hiểu được thế này???
Giang Tự làm bộ làm tịch giơ tay lên xem giờ: “Bây giờ cũng chưa muộn, cô ăn cơm tối chưa?”
Vấn đề ăn hay không ăn này vĩnh viễn là vấn đề một lời khó nói hết, gương mặt nhỏ của cô hơi suy sụp, khó khăn nói: “… Gọi cơm hộp rồi ạ.”
Giang Tự nhíu mày: “Ăn cơm hộp không sạch sẽ, lại khó ăn, sau này nên ăn ít thôi.”
Đột nhiên được idol quan tâm như thế làm Ôn Tư Ngộ phản ứng không kịp, vừa hé miệng định nói gì đó thì nam thần bên cạnh giả vờ bâng quơ nói: “Không thì đến phòng tôi đi.”
“…??????????” Ôn Tư Ngộ sợ đến muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Chu Diệc từ nãy giờ vẫn đang dựng lỗ tai nghe lén hai người họ nói chuyện, tay cầm trai nước khoáng không nhịn được run lên, làm bắn một ít nước ra cửa kính chắn gió.
Người trợ lý thở dài thầm nghĩ, Giang tiên sinh đúng là thẳng thắn thật…
Người đàn ông trái lại không hề để ý đến biểu tình khiếp sợ của cô gái cùng người đại diện Chu Diệc ở phía trước, tiếp tục bình tĩnh nói: “Trong phòng tôi có phòng bếp nhỏ, vừa hay lúc nãy Chu Diệc nói muốn nấu cơm, hay chúng ta cùng ăn cho vui.”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Cô cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ đen tối của bản thân vừa rồi quá đi.
Nhưng nam thần đang làm gì đây???
Giang Tự mời cô ăn tối sao?!
Giang Tự muốn cô cùng ăn cơ tối với anh ấy!!!
Đây là hẹn hò rồi còn gì!!!
Cô có có nên từ chối không đây?
Cô cảm thấy như thế không tốt lắm.
Nhưng cô cũng không muốn từ chối mà!
Chỗ nào không tốt chứ?
Cô cũng muốn cùng nam thần hẹn hò thì vì sao lại phải từ chối?!
Đi hay từ chối?
Rốt cuộc là đi hay không đây?
Cùng nam thần ăn cơm, chưa ăn mà đã thấy dạ dày co rút rồi.
Ngượng ngùng muốn xỉu luôn…
Vài giây trôi qua, suy nghĩ trong đầu Ôn Tư Ngộ đã bay xa ngàn dặm, còn chưa dám tỏ thái độ gì đã có người chặn họng.
Chu Diệc bình tĩnh đóng nắp chai nước lại, quay đầu, phóng đại ý kiến của mình: “Cậu mời cô ấy sao lại bắt tôi nấu cơm, tôi vừa mới về đã bị cậu ngược đãi đến chết rồi, cậu có còn là người không đấy Giang Tự?”
Giang Tự vô cùng phối hợp đáp: “Ừm, vậy tôi sẽ làm đĩa cơm rang mang thương hiệu nhà họ Giang cho anh ăn vậy, anh nhớ phải ăn sạch sẽ cho tôi.”
Chu Diệc: “…”
“Tôi thua.” Tạm dừng một giây, anh ta lập tức trưng ra vẻ mặt vui sướng: “Nấu ăn là thứ khiến tâm tình chúng ta thoả mãn, tôi thích nấu ăn.”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!