Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân
Chương 13
Cố Doãn Tu nhanh chóng chạy ra xa, Giang Lam Tuyết quay về chỗ cũ đợi Giang Kế Viễn. Không lâu sau Giang Kế Viễn đã quay trở lại. Mặc dù con gái vẫn bình yên vô sự ở đấy đợi ông nhưng Giang Kế Viễn vẫn không yên tâm: “Không sao chứ?”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không sao ạ. Có chuyện gì thì cũng là hắn ta có chuyện.”
Giang Kế Viễn không hài lòng nói: “Con đừng có mà gây chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con biết rồi!” Giang Lam Tuyết làm nũng. Nàng không muốn nói gì thêm bèn chuyển chủ đề: “Nương vẫn chưa thưởng hoa xong ạ? Con cũng muốn được xem thược dược nổi tiếng.”
Giang Kế Viễn cũng thở dài: “Đó là loại Kim đới vi (1), rất ít thấy..”
Hai người tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa thì có một nha hoàn đến nói với bọn họ rằng tiệc thưởng hoa đã kết thúc, các vị phu nhân, tiểu thư đang chuẩn bị đi về. Cha con Giang Kế Viễn rời Kiều phủ trước, lên xe ngựa của nhà mình đợi Vi thị.
Thời gian không đến một nén hương Vi thị cùng nha hoàn Tiểu Liên ra xe.
Giang Lam Tuyết thấy sắc mặt của mẫu thân mình không được tốt lắm liền hỏi: “ Nương, sao giờ người mới ra? Người xem, xe ngựa của các nhà khác đều đi cả rồi.”
Vi thị nhìn Giang Lam Tuyết, nói: “Không có việc gì, Kiều phu nhân giữ ta lại một lúc để nói chuyện.”
Giang Lam Tuyết vừa nhìn đã thấy trong mắt mẹ mình chỉ có sự do dự với mập mờ. Mẫu thân nàng có gì đó không đúng lắm. Không phải là bị người ta bắt nạt đấy chứ? Vậy nàng không thể bỏ qua chuyện này được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương, có phải có người ức hiếp người không?” Giang Lam Tuyết ôm lấy cánh tay bà, quan tâm hỏi.
Vi thị vội vàng nói: “Không phải, Kiều phu nhân rất tốt, sao có thể ức hiếp ta được.”
“Không phải Kiều phu nhân thì là người khác, dù sao con chắc chắn là người đã gặp phải chuyện gì đấy.” Giang Lam Tuyết nói.
Giang Kế Viễn cũng phát hiện ra vợ mình có gì đó không đúng, ông cũng là một người hay bênh vực người thân của mình, bèn nói: “A Nhàn, thật sự có người ức hiếp nàng, nàng nói với ta, ta thay nàng đòi công bằng.”
Vi Thị trừng mắt nhìn Giang Kế Viễn, ý bảo ông đừng hỏi. Giang Kế Viễn biết vợ mình nhất định gặp chuyện nhưng không muốn nói cho con gái nên không hỏi nữa.
Qua sự trao đổi ánh mắt của cha và mẫu thân mình Giang Lam Tuyết cũng nhận ra chắc chắn là có chuyện gì đó và có lẽ liên quan đến nàng nữa.
“Nương, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đừng giấu con nữa, con không phải con gái cưng của người sao?” Giang Lam Tuyết làm nũng.
Vi thị sờ sờ tay Giang Lam Tuyết, nói: “Cũng không phải chuyện to tát gì lắm, chỉ là việc này là do ta suy đoán.”
“Chuyện gì xảy ra đấy ạ? Người nói con nghe. Trong này chỉ có người nhà chúng ta, cũng không ai truyền ra ngoài.” Giang Lam Tuyết cười yểu điệu.
Vị thị nghĩ một lúc, con gái cũng đã lớn, cũng có chủ ý riêng của mình, vừa hay đây cũng là cơ hội để tìm hiểu con gái mình thích người đàn ông như thế nào. “Hôm nay Trấn VIễn Hầu phu nhân cũng đi tiệc thưởng hoa.”
Giang Lam Tuyết ồ lên một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Giang Kế Viễn nhíu mày: “Bà ấy ức hiếp nàng sao?”
“Không! Vị thị nhìn Giang Kế Viễn, lại nói với Giang Lam Tuyết: “Không phải con viết thư báo cho Kiều phu nhân sao, lại còn chuẩn bị quà tặng cho mẹ con Kiều phu nhân. Bà ấy cảm thấy chữ của con tinh tế, thanh tú, chuẩn bị lễ vật cũng rất chu toàn.”
“Như thế không phải rất tốt sao?” Giang Lam Tuyết nói. Lễ vật là do nàng thành tâm chuẩn bị. Nàng biết rõ sở thích của mẹ con Kiều phu nhân, sao có thể làm cho bọn họ không thích được chứ.
“Trấn Viễn Hầu phu nhân…” Vi thị ngập ngừng, “Đây là do ta đoán, Hầu phu nhân hôm nay hình như là chọn vợ cho thế tử. Bà ấy nhìn thấy chữ của con, cũng khen chữ con rất đẹp, nói rằng nét chữ nét người, người thật chắc chắn cũng rất thanh tú xinh đẹp.”
Nghe thấy thế Giang Lam Tuyết giật mình. Nàng đã không đi rồi sao Hầu phu nhân vẫn chú ý đến nàng cơ chứ?
“Lời nói của người ta cũng chỉ là khách khí thôi…” Giang Lam Tuyết nói.
“Cũng lẽ là vậy nhưng về sau Hầu phu nhân lại chủ động tìm ta nói chuyện, nói đi nói lại cũng vẫn muốn nghe ngóng ý tứ của con. Ta đoán là trước đó Hầu phu nhân chắc hẳn đã cho người đi nghe ngóng về con. Tất nhiên khẳng định không chỉ có mỗi con, tất cả tiểu thư hợp tuổi ở Ngân Châu này bà ấy chắc chắn cũng đã nghe ngóng qua rồi…” Vi Thị nói.
Giang Lam Tuyết nghĩ lại kiếp trước đúng là vào thời điểm này Trấn Viễn Hầu phu nhân chọn vợ cho Cố Doãn Tu. Nàng vốn cho rằng Hầu phu nhân chú ý tới nàng vào tiệc thưởng hoa này, hiện giờ nghĩ lại sợ rằng người ta sớm đã nghe ngóng về nàng rồi.
Giang Kế Viễn chau mày: “Hầu môn sâu như biển, Lam Tuyết nhà chúng ta không thể gả cho thế tử được.”
“Chàng nói gì đấy?” Vi thị nhìn Giang Kế Viễn nói, “Câu nói này người ta nghe thấy được chắc chắn cười chúng ta bị điên, hơn nữa, đây chỉ là suy đoán của thiếp.”
“Nương người yên tâm, chắc là không phải đâu ạ. Tiểu thư khuê các ở thành Ngân Châu nhiều không đếm xuể, cho dù con muốn cũng gả cho thế tử cũng không đến lượt.” Giang Lam Tuyết an ủi mẫu thân mình. Thấy Cố Doãn Tu bị dọa cho sợ như vậy, chắc chắn là hắn sẽ không đồng ý lấy mình.
Vi thị lo lắng hỏi: “Vậy con muốn hay không muốn?”
“Đương nhiên là con không muốn, cả đời này con sẽ không gả cho ai hết. Con sẽ ở bên hai người đến đến hết đời.” Giang Lam Tuyết ôm cánh tay mẫu thân mình, dựa đầu vào vai bà nói.
Vi thị nhìn nhìn Giang Lam Tuyết, lòng bà có chút rối rắm. Bà thật sự có cảm giác Hầu phu nhân đã chú ý đến con gái bà, từ trước đến nay cảm giác của bà đều đúng. Bà lại nhìn Giang Kế Viễn, trong lòng cũng không rõ, nếu như Hầu phủ thật sự đến cầu thân thì phải làm như thế nào? Tề đại phi ngẫu…(2)
Ngồi trên xe ngựa về Hầu phủ, Cố Doãn Tu vẫn còn sợ hãi. Giang tam ngươi được lắm, cuối cùng cũng đã lộ ý đồ của bản thân. Hóa ra nàng vẫn muốn gả cho mình! Thật may là hắn chạy nhanh.
Hầu phu nhân ngồi phía bên kia xe ngựa, quan sát Cố Doãn Tu, hôm nay con trai bà có gì đó không đúng lắm.
“Tiệc thưởng trà hôm nay như thế nào?” Hầu Phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
“Chả ra làm sao.” Hôm nay hắn uống một bụng nước, đã bị chọc cho tức giận như thế, lại còn bị Giang tam dọa sợ.
“Thư từ Kinh thành lại gửi đến rồi.” Hầu phu nhân nói.
Cố Doãn Tu hừm một tiếng: “Đến thì đến thôi.”
“Tổ mẫu của con muốn giúp con lo liệu chọn vợ nhưng ta đã từ chối rồi. Chúng ta tìm ở thành Ngân Châu này.” Hầu Phu nhân mắt lấp lánh nói.
Vừa nghe đến chuyện này Cố Doãn Tu liền nói: “Không được, con muốn về kinh lấy.” Về Kinh thành lấy vợ, tiêu diệt mọi khả năng phải lấy Giang Tam.
“Được, vậy con về Kinh thành đi, Tinh biểu muội, Lan biểu muội, còn có Kiều biểu muội, Châu biểu muội của con đều đang đợi con ở Kinh thành đấy.” Hầu phu nhân cười nói.
Cố Doãn Tu sững lại: “Tiểu thư khuê các ở Kinh thành nhiều như vậy, hà cớ gì mà con phải lấy các biểu muội.” Lấy mấy vị buổi muội kia thà hắn lấy Giang tam còn hơn!
“Vậy con nói đi, con nghĩ rằng tổ mẫu của con để con tự chọn vợ sao? Chỉ cần con về Kinh thành, bà chắc chắn có cả trăm cách bắt con lấy một trong bốn vị biểu muội ta vừa nói kia, thậm chí là hai người, sau đó lại nạp thêm hai người, đều có khả năng.” Hầu phu nhân cười nói.
Cố Doãn Tu không khỏi rùng mình khi nghĩ về bốn vị kia, Giang tam còn tốt hơn bọn họ nhiều. Nghĩ về thủ đoạn của tổ mẫu, hắn nghĩ những điều mà nương hắn nói hoàn toàn có thể xảy ra.
“Con ở Ngân Châu lấy vợ cũng được, cho dù là ai, cũng phải được con đồng ý mới được.” Cố Doãn Tu nói. “Người này phải là người con quen thuộc, con thích thì con mới lấy. Phải là một người tâm đầu ý hợp với con mới được.”
“Không phải con có hàng tá người tâm đầu ý hợp rồi sao. Cưới vợ thì phải là vợ hiền.” Hầu phu nhân nói.
“Người biết rồi?” Cố Doãn Tu hơi xấu hổ.
“Con đi hỏi thử cả cái thành Ngân Châu này thế tử nuôi hàng tá nữ nhân xem có ai không biết không?” Hầu phu nhân nhìn Cố Doãn Tu một cái.
“Không phải như người nghĩ đâu ạ, những tin đồn đó đều không đúng sự thật!” Cố Doãn Tu vội nói.
“Không phải thì ta cũng sẽ để bọn họ nghĩ là phải. Cũng không có việc gì to tát, tốt nhất là ai ai cũng cho rằng là đúng.” Như vậy thì con trai của bà mới an toàn. Là người sống ở trên đời thường đều không thể quá hoàn hảo, mọi thứ đều đạt được, sẽ bị người khác sinh lòng thù hận. Như vậy khi người ta nhắc đến Trấn Viễn Hầu sẽ nói, dù Trấn Viễn Hầu rất tốt, đáng tiếc là phu nhân ghen tuông, chỉ có một đứa con trai, lại còn là công tử ăn chơi phóng đãng, không có năng lực, nên không có nhiều người ghen ghét. Đây là đạo lý mà nhiều năm bà mới nhận ra.
Làm công tử ăn chơi phóng đãng có gì không tốt, vô lo vô nghĩ, vui vẻ vô cùng. Mình tranh đấu nửa đời này chỉ để con trai mình hưởng hạnh phúc thì có sao. Hầu phu nhân nghĩ như thế, cũng sẽ làm như thế.
Kiếp trước Cố Doãn Tu cũng nghĩ làm công tử con nhà quyền quý cũng tốt, ăn chơi nhởn nhơ cả một đời, thế nhưng sống lại kiếp này hắn lại bị người khác mắng là phế vật khiến hắn vứt bỏ luôn suy nghĩ này.
“Cho dù có chuyện gì đi nữa, việc lấy ai cũng là do con quyết định.” Cố Doãn Tu nhắc lại.
Hầu phu nhân im lặng. Hôm nay bà cũng quan sát một số tiểu thư, Tố Nương của Kiều của Tri châu, Bảo Huệ của Viên thông phán, tướng mạo xuất chúng, tài nghệ cũng tốt, chỉ là thiếu một chút đại khí, yếu ớt mỏng manh có phần hơn. Một cô nương mà quá yếu ớt, không hợp để gả cho nhà quyền quý, lại còn là gả cao*. Tiếc là hôm nay không gặp được Giang tam tiểu thư. Trước đó, bà mối lợi hại nhất ở thành Ngần Châu này đã nhắc đến Giang tam tiểu thư, dung mạo xinh đẹp, là một người tài hoa, thông thư đạt lễ, cũng không phô trương, những người đã từng tiếp xúc với Giang gia đều hết lời khen ngợi. Hôm nay thấy được Giang nhị phu nhân, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, có tiến có lùi, tướng mạo cũng tốt, người phụ nữ như vậy con gái được bà dạy dỗ chắc hẳn cũng không kém cỏi.
*Nguyên văn高嫁: ý chỉ gả đến nhà có điều kiện tốt, địa vị cao hơn nhà mình.
“Nhà chúng có hoa gì quý hiếm không? Nương cũng tổ chức tiệc thưởng hoa được không?” Xe đã đến cửa Hầu phủ. Hầu phu nhân đột nhiên nói.
“Nương, cho dù tiệc của người chỉ có cỏ đuôi chó thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ mà đến.” Cố Doãn Tu cười nói.
Hầu phu nhân trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu: “Còn không phải là vì con!”
“Đến lúc đó con tự mình chọn được không?” Cố Doãn Tu hỏi.
“Không có quy củ gì cả. Con thì có thể không có quy củ phép tắc nhưng Hầu phủ thì không.” Nam nhân sao có thể hiểu phụ nữ chứ? Chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất, hơn nữa bà là người hiểu con trai mình nhất, bà nhất định có thể chọn ra một người phù hợp nhất với con trai bà, với Hầu phủ.
“Con nói lần nữa, phải là người con đồng ý thì con mới lấy, nếu không cho dù người đã lấy về nhưng con sẽ không bao giờ vén khăn cho nàng.” Cố Doãn Tu sợ rằng mẫu thân mình lại nhìn trúng Giang Lam Tuyết.
Hầu phu nhân làm như mình không nghe thấy, việc lấy vợ dĩ nhiên là phải nghe mẫu thân rồi.
Hầu phu nhân về đến Hầu phủ, nhìn thấy lá sen đã ra đầy đầm, nụ hoa cũng rất nhiều, đột nhiên nghĩ ra chúng ta cũng không cần hoa hiếm cỏ lạ gì, đầm sen này ở phía Tây Bắc cũng là đồ hiếm rồi.
Thế là Hầu phủ cũng tổ chức một tiệc thưởng hoa.
Nhận được thiệp mời của Hầu phủ, các tiểu thư trong thành đều náo loạn cả lên. Hầu phu nhân tìm bà mai, thế tử lại đến tuổi kết hôn, tiệc thưởng hoa này của Hầu phu nhân mở ra nhất định là để tìm con dâu rồi. Trong chốc lát các cửa hàng son phấn, quần áo, vải vóc ở Ngân Châu đông khách hẳn lên. Ai ai cũng muốn con gái mình trang điểm xinh đẹp, quần áo lộng lẫy để có thể lọt vào tầm mắt của Hầu phu nhân.
Chỉ có Giang gia một bên thì u ám ảm đạm, một bên gà bay chó sủa.
U ám là bên nhị phòng, gà bay chó sủa chắc chắn là đại phòng rồi. Nhị phòng vừa nhận được thiệp mời, bầu không khí ảm đạm bao trùm cả nhà. Vi thị sợ Hầu phu nhân nhìn trúng con gái mình. Bọn họ chỉ có một đứa con gái duy nhất, quy củ Hầu phủ nhiều như thế, con gái nhà bà lại có tính nết như thế kia, sợ con gái bà không vừa ý bọn họ. Mặc kệ Giang Lam Tuyết có nói như thế nào, Vi thị vẫn làm như là Hầu phu đã đến cầu thân đến nơi, lúc nào cũng lo lắng sốt ruột. Người làm mẹ mà, lúc nào cũng lo lắng trước tiên.
Ngược lại, đại phòng lại không nhận được thiệp mời. Theo như lễ nghi, mỗi nhà có bao nhiêu tiểu thư, từng đấy tiểu thư đều nhận được thiệp. Không biết là do Hầu phủ sơ suất hay cố ý, Giang Lam Huệ là con riêng thì thôi nhưng bọn họ cũng không gửi thiệp cho Giang Lam Hân. Giang Lam Hân với Chu thị ầm ĩ, chạy tới chỗ Giang Lam Tuyết, bắt buộc Giang Lam Tuyết phải mang Giang Lam Hân đi cùng.
Vi thị nói thầm: “Hay là con mang nàng ta đi cùng đi, như thế này chính là con thất lễ rồi, Hầu phu nhân không chừng sẽ không vừa ý con.”
Giang Lam Tuyết lại không nghĩ như thế: “Nương. Sao con lại phải vì người khác mà tổn hại danh tiếng của mình chứ? Nếu Nhị tỷ làm điều gì quá giới hạn ở Hầu phủ thì con phải làm sao? Hơn nữa, đó là Hầu phủ, chúng ta đắc tội với bọn họ thì có gì tốt chứ? Cha vẫn còn đang làm quan ở Ngân Châu . Nương yên tâm, Hầu phu nhân nhất định không vừa ý con đâu.”
Cho dù Hầu phu nhân có vừa ý nàng nhưng nhất định Cố Doãn Tu sẽ không đồng ý. Vừa nhắc đến chuyện cưới xin hắn ta liền chạy bay biến rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!