Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân


Chương 24


Cố Doãn Tu cũng không biết tại sao hắn lại đi tìm Giang Lam Tuyết, chỉ là con tim nói với hằn rằng: Hắn phải đi tìm nàng thì hắn đi tìm. Cố Doãn Tu thúc ngựa chạy như bay ở trên đường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hắn muốn gặp Giang Lam Tuyết, còn chuyện khác hắn đều không quan tâm.
 
Ngân Châu cách huyện Thanh Sơn bảy tám mươi dặm, Cố Doãn Tu chỉ đi khoảng hơn hai canh giờ đã đến nơi.
 
Đứng trong thành huyện Thanh Sơn, nhìn con đường lạ lẫm, Cố Doãn Tu mới có chút hoàn hồn, hắn đang ở đâu đây? Hắn đến đây làm gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên người Thế tử gia một văn tiền cũng không có, tìm một tiệm đổi miếng ngọc bội lấy bạc để ăn uống, tìm chỗ nghỉ ngơi. Lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại, hắn không thể trực tiếp mà tìm đến cửa, lúc đó chỉ sợ nàng hận hắn đến chết. Nghĩ đi nghĩ lại, Thế tử gia quyết định viết một bức thư cho Giang Lam Tuyết, hẹn nàng gặp mặt.
 
Cố Doãn Tu chỉ viết trên bức thư năm chữ: Ô, khách điếm Minh Nguyệt.
 
Hắn tin rằng chỉ cần Giang Lam Tuyết nhìn thấy bức thư nhất định sẽ hiểu ý của hắn.
 
Cố Doãn Tu cho tiểu nhị ở khách điếm một hai lượng bạc, bảo hắn giúp mình gửi bức thư đi. Cố Doãn Tu dặn dò tên làm việc rằng nhất định phải gửi thư đến tận tay cho Vân Thi. Thật trùng hợp, tên này lại quen biết Vi Vĩnh Xương, vì muốn nịnh nọt Vi Vĩnh Xương hắn đưa bức thư đưa đến cho y. Tiểu nhị ở khách điếm rất thông minh, Cố Doãn Tu chỉ viết trên bức thư là Giang tam, hắn vẫn nhìn ra bức thư này là gửi cho nữ tử, nếu không nhà huyện thừa ở gần như vậy, sao hắn không tự đi tìm mà còn phải viết thư?
 
“Ai bảo ngươi gửi bức thư này đến đây?” Vi Vĩnh Xương hỏi tiểu nhị.
 
“Một vị khách ở khách điếm của chúng ta.” Tiểu nhị nói.
 
“Là nam sao?” Y lại hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu nhị gật đầu: “Là nam.”
 
“Ta biết rồi, lần này cảm ơn ngươi.” Vi Vĩnh Xương nói.
 
“Tam công tử, người này hiện tại vẫn ở khách điếm Minh Nguyệt chúng ta, có cần mang người đi…” Tiểu nhị nịnh nọt nói.
 
Vi Vĩnh Xương nhìn nét chữ Giang tam có lực khỏe khoắn trên bức thư, trong lòng cảm thấy chua xót.
 
“Không cần, ngươi cứ trông chừng hắn là được.” Vi Vĩnh Xương nói.
 
Vi Vĩnh Xương nghĩ nghĩ, vẫn nên lặng lẽ đến tìm Giang Lam Tuyết, tận tay đưa bức thư cho nàng.
 
Giang Lam Tuyết vừa nhìn thấy nét chữ trên thư mặt liền biến sắc, Cố Doãn Tu ngươi được lắm!
 
“Biểu muội, muội sao vậy?” Vi Vĩnh Xương thấy mặt nàng biền sắc, vội vàng hỏi, trong lòng càng tò mò người gửi bức thư này là ai.
 
Giang Lam Tuyết thấy bản thân thất lễ liền vội nói: “Muội không sao, biểu ca, bức thư này đến từ đâu?”
 
Vi Vĩnh Xương ngập ngừng nói: “Ta thấy ở cửa bèn nhặt lên.”
 
Giang Lam Tuyết vừa nhìn đã biết Vi Vĩnh Xương đang nói dối, bản thân y cũng thấy chột dạ, biểu muội vừa nhìn thấy bức thư mặt liền biến sắc, cũng không biết người viết bức thư này rốt cuộc là ai.
 
Giang Lam Tuyết không nói gì, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi quay về phòng. Vi Vĩnh Xương đứng ngoài cửa, buồn bã mất mát. Hay là trước tiên cứ đi xem người kia là ai đã rồi tính, thế nhưng biểu muội biết rồi có tức giận không?
 
Vi Vĩnh Xương buồn rầu chuẩn bị quay người rời đi lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng biểu muội, Vi Vĩnh Xương nhanh chóng dừng chân quay đầu lại xem.

 
Giang Lam Tuyết mở bức thư, tất nhiên là vừa nhìn đã hiểu rõ.
 
“Biểu ca, huynh cùng ta đi đến khách điếm Minh Nguyệt.” Giang Lam Tuyết đi gần đến chỗ hắn nói nhỏ.
 
“A… Ờ… Có chuyện gì sao?” Vi Vĩnh Xương ấp úng nói.
 
“Muội có một người bạn từ Ngân Châu đến đây nên muội đến đó nhìn hắn một lát.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Được rồi.” Hắn đồng ý, biểu muội cũng đã cho hắn đi rồi, hắn nên vui vẻ chứ.
 
“Vậy biểu ca đợi muội một lát. Muội đi thay nam trang, chúng ta bí mật đi ra ngoài, đừng để mọi người nhìn thấy.”
 
Vi Vĩnh Xương chỉ có thể đồng ý.
 
Vi phủ cũng không to lắm, hai người bọn họ ra ngoài căn bản chả giấu được ai, chẳng qua người trong nhà đều muốn hai người bỏ mặc huynh đệ tỷ muội khác mà một mình đi ra ngoài chơi, bèn coi như mình không nhìn thấy.
 
Khách điếm Minh Nguyệt cách Vi gia rất gần, hai người trên đường đi không ai nói  chuyện với ai nhưng Vi Vĩnh Xương có thể cảm nhận được tâm tình của biểu muội hình như không tốt, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, khác một trời một vực so với dáng vẻ thường ngày.
 
 Đến khách điếm Minh Nguyệt, Giang Lam Tuyết không đợi Vi Vĩnh Xương hỏi chuyện, hỏi thẳng chưởng quầy: “Ta tìm một vị khách họ Cố, hắn ở phòng nào?”
 
“Khách quan xin đợi một chút để chúng ta đi hỏi một tiếng.” Chưởng quầy ngay lập tức cho người đi lên lầu tìm Cố Doãn Tu.
 
Cố Doãn T vừa nghe thấy có người tìm, không đợi tiểu nhị đã chạy xuống trước, bản thân chạy ra khỏi phòng còn nhanh hơn cả tiểu nhị.
 
Giang Lam Tuyết nhìn thấy Cố Doãn Tu chạy từ trên lầu xuống, giống một cơn gió thổi qua mắt mình, dáng vẻ gấp gáp như không chờ nổi muốn gặp chính mình.
 
 Vi Vĩnh Xương cố ý đứng trước mặt Giang Lam Tuyết che chắn nàng ở phía sau.
 
Lúc này Cố Doãn Tu mới chú ý đến nàng không đi đến một mình.
 
Giang Lam Tuyết biết thói xấu của hắn, sợ giữa bọn họ xảy ra cãi nhau bèn tách ra khỏi Vi Vĩnh Xương: “Biểu ca, muội và hắn có chút chuyện cần phải nói, huynh ở đây đợi ta được không?”
 
Vi Vĩnh Xương thấy Giang Lam Tuyết muốn gặp riêng Cố Doãn Tu một mình, trong lòng không yên tâm nói: “Sao có thể như thế.”
 
Giang Lam Tuyết kéo y sang một bên nói: “Biểu ca biết hắn là ai không?”
 
Vi Vĩnh Xương nhìn Cố Doãn Tu, cả thân toát ra hơi thở quý tộc, khí vũ bất phàm: “Lẽ nào là…”
 
“Hắn chính là thế tử Trấn Viễn Hầu. Trước đó muội có nhờ hắn làm chút việc, việc này giờ đã có manh mối. Hắn đến đây chỉ là vì chuyện đấy.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Vi Vĩnh Xương lại nhìn Cố Doãn Tu, hắn cũng đang nhìn y, mặt không vui.
 
“Thế nhưng hắn…” Vi Vĩnh Xương có chút do dự. Tất nhiên hắn không muốn bản thân mình đắc tội Thế tử gia, nhưng an nguy của biểu muội cũng rất quan trọng hơn.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Biểu ca, huynh yên tâm đi, hắn không dám làm gì muội đâu. Cho dù hắn muốn làm gì muội thì ai có thể cản hắn được chứ?”
 
Vi Vĩnh Xương không nói gì. Y không muốn biểu muội một thân một mình ở cùng Thế tử gia.
 
“Biểu ca, giờ là thanh thiên bạch nhật, hắn đến gần muội trong vòng ba thước muội sẽ hét lên, huynh nghe thấy có thể chạy lên giết hắn luôn, được không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
Giang Lam Tuyết đã nói đến như thế rồi Vi Vĩnh Xương chỉ có thể đồng ý.
 
Giang Lam Tuyết cười cười với y: “Vậy biểu ca  đợi muội ở đây, muội sẽ quay lại nhanh thôi.”
 
Vi Vĩnh Xương gật đầu, nhìn trâm ngọc cài trên đầu nàng đã bị lệch, ma xui quỷ khiến thế nào y lại giúp nàng chỉnh lại. Giang Lam Tuyết không nói gì, cười cười rồi quay đầu nhìn Cố Doãn Tu đi lên.
 
Cố Doãn Tu nhìn một màn trước mắt sắc mặt trở nên xanh lét, hàn khí bao trùm cả người hắn.
 
Giang Lam Tuyết không quan tâm đến hắn, bước chân lên cầu thang đi lên lầu.
 
Đi đến cửa phòng, Cố Doãn Tu mở cửa ra để cho nàng bước vào trước. Giang Lam Tuyết vừa vào phòng liền nghe thấy tiếng Cố Doãn Tu đóng cửa rầm một cái.
 
Giang Lam Tuyết không để ý đến hắn, trực tiếp ngồi xuống ghế cạnh bàn. Trong lòng nàng hiện giờ chỉ có sự tức giận, nếu không phải vì chuyện người thợ rèn họ Ô kia, nàng còn lâu mới đi gặp hắn. Cố Doãn Tu tên này thật xảo quyệt!
 
“Hiện giờ muốn gặp Giang tam tiểu thư thật khó khăn.” Cố Doãn Tu châm biếm nói.
 
“Nam nữ hữu biệt*, vốn dĩ không nên gặp nhau.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng đáp lời.
 
*Nguyên văn男女有别: Giữa nam nhân và nữ nhân phải giữ khoảng cách, trước kia dùng để nhấn mạnh tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo phong kiến.
 
“Sao nào, biểu ca của ngươi không phải là nam nhân sao?” Cố Doãn Tu hừ lạnh một tiếng nói.
 
“Người ngươi nói là biểu ca, đâu có giống người ngoài.” Giang Lam Tuyết nói xong liếc mắt nhìn Cố Doãn Tu. Cố Doãn Tu cảm thấy người ngoài mà nàng nói chính là chỉ hắn. Ngẫm lại cũng thấy đúng, Hứa Thính Tùng là nam, bọn họ cùng nhau ăn cơm; Lục Trường Thanh cũng là nam, nàng bái y làm sư phụ, ngày ngày ở cùng nhau; Mai Hoán Chi cũng là nam, bọn họ cùng nhau leo núi; biểu ca cũng là nam, có thể thay nàng chỉnh trâm cài… Còn hắn, đến gặp nàng cũng khó khăn như vậy. Nghĩ như vậy khiến lòng hắn có chút hụt hẫng. Tốt xấu gì kiếp trước hắn với nàng cũng là phu thê.
 
Cố Doãn Tu ngồi đối diện với Giang Lam Tuyết, nhìn nàng nói: “Có vẻ như cơm nhà ngoại tổ ngươi tương đối hợp với ngươi, ngươi béo lên rồi này.”
 
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Bớt nói lời lăng nhăng đi, tìm thấy thợ rèn họ Ô đó rồi sao?”
 
“Tại sao ngươi không đi đến chỗ Lục Trường Thanh nữa?” Cố Doãn Tu hỏi một đằng trả lời một nẻo.
 
“Tất nhiên là nhờ phước mà thế tử ban cho ta rồi.” Giang Lam Tuyết oán hận nói.
 
“Lại trách ta, ngày mai thuyền ở Đông Hải lật cũng là do ta sao?” Cố Doãn Tu nói.
 
“Được rồi, biểu ca còn đang đợi ta, ngươi nói nhanh lên, tìm ta có việc gì, người họ Ô kia nếu đã tìm thấy, ngươi cứ việc dùng cho tốt đi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Có phải là do lần trước ta đến tìm ngươi, bị tổ phụ của ngươi nhìn ra rồi?” Cố Doãn Tu tiếp tục như thế.
 
“Cố Doãn Tu!” Giang Lam Tuyết tức giận.
 
“Hừ, thật hung dữ.” Có Doãn Tu phát hiện ra hắn có chút thích nhìn nàng tức giận, đặc biệt là thích nàng hung hăng gọi tên hắn. Hắn đúng là có bệnh rồi.
 

“Mau nói nhanh!” Giang Lam Tuyết lại quát lên.
 
“Đợt trước ta ngày nào cũng mơ thấy ngươi…” Cố Doãn Tu nhìn nàng tức giận ngoảnh mặt làm ngơ.
 
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Giang Lam Tuyết tức giận.
 
“Ngươi nghe ta nói xong đã!” Vốn dĩ Cố Doãn Tu  không muốn bản thân lại quấy rầy nàng nữa, nói cho nàng chuyện thợ rèn họ Ô xong rồi phóng khoáng rời đi song vừa nhìn thấy nàng, hắn lại không nhịn được.
 
“Nói nói nói, nói một lần cho xong, sau đó chúng ta đường ai nấy đi, cả đời không gặp lại nhau nữa!” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Thật là vô tình, tốt xấu gì ta với ngươi kiếp trước cũng là phu thê. Ngươi biết không, ta trong mơ lại ở cùng với ngươi một đời. Mấy ngày trước, ta vừa nhắm mắt lại nhìn thấy ngươi, dọa ta đến mức ngủ cũng không dám ngủ.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vậy sao ngươi còn dám đến gặp ta! Vậy ngươi phải cẩn thận rồi!” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
 
“Xin lỗi.” Cố Doãn Tu nhìn nàng nói một cách nghiêm túc.
 
Giang Lam Tuyết sững sờ, người này có phải là mắc bệnh không, tự dưng lại nói xin lỗi. Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Có phải đầu của Thế tử gia hồ đồ rồi không?”
 
“Không có, ta đang rất minh mẫn, đầu óc ta không thanh tỉnh ta lại mơ thấy ngươi, tỉnh rồi mới thấy tỉnh táo.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vậy ngươi nói lăng nhăng gì đấy.” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
 
“Thật sự, ta thực lòng xin lỗi ngươi. Ta nhớ hết chuyện kiếp trước rồi. Những việc từ trước đến nay ta làm sai ta đều đã nhớ ra. Kiếp trước ta sống một cách rất mơ hồ, ngược lại trong mơ  rất tỉnh táo, ngươi nói xem có kỳ lạ không.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết không muốn nghe hắn nói lăng nhăng: “Nếu như ngươi muốn thật lòng xin lỗi ta, tốt nhất là nhanh chóng nói ra hết những chuyện cần nói, sau đó đừng đến tìm ta nữa. Ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
 
“Có phải ngươi nhớ cả đời, đến bây giờ vẫn nhớ những điều khốn nạn mà ta đã làm ở kiếp trước? Vì vậy ngươi ghét mới ta.” Cố Doãn Tu lại nói.
 
“Ngươi nói xong chưa, ai thèm nhớ những chuyện vớ vẩn đó ở kiếp trước. Ngươi nếu không nói thì ta đi đây.” Giang Lam Tuyết đứng dậy định đi về.
 
“Ngồi xuống, ngồi xuống đi, ta nói ta nói.” Có Doãn Tu sợ rằng Giang Lam Tuyết thật sự tức giận, vội vàng nói.
 
“Nếu ngươi còn nói những lời vô nghĩa đó nữa, ta lập tức đi về.” Giang Lam Tuyết cảnh cáo hắn.
 
“Được được được, ta không nói. Người thợ rèn họ Ô đó, ta tìm thấy rồi nhưng vấn đề là bọn họ không biết làm áo giáp rèn lạnh.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Sao có thể như thế được? Có phải ngươi đã tìm sai người không?” Giang Lam Tuyết ngạc nhiên nói.
 
“Không thể, họ Ô không phải là một cái họ thường thấy. Ta nghĩ rằng có phải là bây giờ áo giáp luyện lạnh vẫn chưa xuất hiện?” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết lại thở dài: “Vậy thì ta không biết, ai cũng không biết thời gian cụ thể nó xuất hiện là lúc nào, nó vừa xuất hiện đã ở trên người binh tướng Tây Lăng rồi.”
 
“Ta muốn hỏi là ngươi còn có manh mối nào khác không?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Những cái khác ta đều không biết, ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy nhưng dù sao người cũng đã tìm thấy không cần lo lắng nữa.”
 
Cố Doãn Tu gật gật đầu chuyển chủ đề: “Vì sao ngươi không quay về Ngân Châu, đang trốn ta sao?”
 
“Ngươi lại thế rồi.” Giang Lam Tuyết đứng dậy định đi về.
 
“Được rồi, không nói không nói. Ngươi đừng có đi về.” Cố Doãn Tu khó khăn lắm mới gặp được Giang Lam Tuyết, trong lòng tất nhiên là không nỡ để nàng đi.
 
Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng có chút hả giận: Ngươi cũng có ngày hôm nay! Thế nhưng hắn cứ quấy rầy mình như vậy rốt cuộc là vì lí do gì, lại còn xin lỗi mình, chẳng nhẽ thật sự cảm thấy có lỗi với mình sao, vậy thì chắc chắn là mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.
 
Giang Lam Tuyết nhìn kỹ hắn, Cố Doãn Tu cũng nhìn nàng. Giang Lam Tuyết lại thở dài: “Cố Doãn Tu, không phải là ta muốn trốn ngươi, là nhà ta sợ ngươi.”
 
Mất một lúc lâu Cố Doãn Tu mới nói: “Không phải ngươi trốn ta là được.”
 
“Vậy ngươi cũng đừng làm khó ta, bây giờ ta có nhà cũng không về được nữa rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Những chuyện trước đó đúng là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Cố Doãn Tu nói.
 
Nhìn thấy Cố Doãn Tu vẫn còn phân rõ phải trái, Giang Lam Tuyết cũng ôn tồn nói: “Ngươi còn chuyện gì khác không? Nếu như không có thì ta đi đây, biểu ca vẫn còn đợi ta ở dưới kia.”
 
Vừa nhắc đến biểu ca, sắc mặt của Cố Doãn Tu khẽ biến, không nhịn được hỏi: “Người nhà ngươi có phải là muốn ngươi đính hôn với biểu ca?”
 
Giang Lam Tuyết cũng không giấu giếm: “Đúng vậy.”
 
Cố Doãn Tu nghe thấy câu trả lời của nàng, cơn tức giận xông thẳng lên đầu, buột miệng nói ra: “Không được!”
 
Giang Lam Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn: “Liên quan gì đến Thế tử gia?”
 
“Ta… Đây…” Đầu óc Cố Doãn Tu trống rỗng không biết nói gì, lại thở dài: “Không được là không được.”
 
“Cố Doãn Tu, ngươi đừng có mà vô cớ gây rối.” Giang Lam Tuyết lạnh mặt nói, “Cho dù ta có không gả cho biểu ca thì cũng sẽ gả cho người khác nhưng tất cả mọi việc không liên quan đến ngươi, cũng giống như việc ngươi lấy ai cũng chả liên quan đến ta vậy.”
 
Cố Doãn Tu xanh mặt, cắn răng, người run nhè nhẹ: “Cũng không được.”
 
Giang Lam Tuyết cười, nàng cảm thấy muốn đối phó với Cố Doãn Tu vẫn phải dùng sát chiêu, bèn cười ngọt ngào nói: “Sao nào, thế tử không hy vọng ta gả cho người khác là muốn lấy ta sao? Thế tử cuối cùng phát hiện ra kiếp trước bản thân thua thiệt ta, kiếp này muốn  bồi thường cho ta sao?”
 
Lại nói như thế nữa rồi.
 
Cố Doãn Tu sớm biết trước Giang Lam Tuyết cố ý kích động mình mới nói như thế, thế mà chính bản thân mình lại tin.
 
Giang Lam Tuyết thấy hắn không nói gì. Cảm thấy chiêu sát thương này của mình vẫn còn hữu hiệu, ai biết Cố Doãn Tu lại nói: “Được.”
 
Giang Lam Tuyết sững sờ: “Ngươi nói gì?”
 
“Ngươi gả cho ta, đời này ta sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt.” Cố Doãn Tu nói.
 
Quả nhiên là đầu óc hắn hồ đồ rồi, tự nhiên lại nói mấy lời này.
 

“Ta tìm đại phu cho ngươi.” Giang Lam Tuyết nói xong lập tức muốn rời đi.
 
Cố Doãn Tu nào muốn để nàng đi, nắm lấy cánh tay của nàng giữ nàng lại: “Ta không bệnh, ta thật lòng. Ngươi đừng gả cho người khác.”
 
Giang Lam Tuyết muốn tránh nhưng không được: “Buông tay.”
 
“Ta không buông.” Cố Doãn Tu càng nắm chặt tay nàng hơn, sợ rằng hắn vừa thả ra nàng liền chạy đi mất. Hắn không muốn nàng gả cho người khác. Hắn có thể cảm nhận được, vị biểu ca này và Hứa Thính Tùng, Mai Hoán Chi không giống nhau.
 
“Cố Doãn Tu!” Giang Lam Tuyết phẫn nộ nhìn chằm chằm Cố Doãn Tu. Từ trước đến nay người này vẫn như vậy, không bao giờ nghĩ cho người khác! Cho dù sống hai đời, ba đời đều như thế! Hắn là Thế tử gia, chính là mặt trăng giữa vô vàn vì sao, thế nên hắn cũng không cần phải suy nghĩ cho người khác.
 
“Ngươi không được gả cho người khác.” Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam tuyết, hắn chỉ là không muốn, không có lí do gì cả. Hắn không cần lí do, hắn không muốn thì nàng không thể gả cho người khác.
 
“Dựa vào cái gì?” Cánh tay nàng bị Cố Doãn Tu cầm đến đau chảy cả nước mắt.
 
“Dựa vào ta muốn lấy ngươi.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Cố Doãn Tu, có phải ngươi điên rồi không?” Nước mắt của nàng cuối cùng cũng rơi xuống, “Ngươi không muốn lấy ta, ngươi chạy trốn đến quân doanh, giờ ngươi muốn lấy ta lại đến quấy nhiễu ta? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
 
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết khóc có chút hoảng sợ, hắn chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, nhiều nhất là thấy nàng đối xử lạnh nhạt với hắn, nhưng nàng không khóc .
 
“Trước kia là ta khốn nạn, hiện tại ta thật sự muốn lấy ngươi. Những ngày qua ta vẫn luôn nghĩ tại sao ngày nào ta cũng mơ thấy những việc khốn nạn ta làm ở kiếp trước, đó chắc hẳn là ông trời đang muốn truyền đạt cho ta.” Cố Doãn Tu dịu dàng nói.
 
Giang Lam Tuyết nhìn sang chỗ khác: “Ta không quan tâm hôm nay ngươi phát điên cái gì, ta sẽ không bao giờ gả cho ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy ngươi thua thiệt ta thì hãy tôn trọng lựa chọn của ta. Đây mới là bồi thường lớn nhất cho ta mà không phải là miễn cưỡng ta!”
 
“Thế nhưng ngươi muốn chọn biểu ca của người.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vì sao ta không thể chọn biểu ca? Chỗ nào của hắn cũng tốt hơn ngươi, gia thế trong sạch đơn giản, phẩm mạo xuất chúng, bác học đa tài, đối với ta toàn tâm toàn ý, ta sao lại không chọn hắn.” Giang Lam Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói. “Ngoài địa vị với khuôn mặt ra, ngươi còn có gì? Đã thế còn bá đạo! Ích kỷ! Vô dụng! Ngang ngược vô lý!”
 
Thì ra trong lòng Giang Lam Tuyết nghĩ mình là một người như thế, vậy thì nàng thật sự không nên gả cho một người như mình. Cố Doãn Tu buông lỏng tay.
 
Giang Lam Tuyết cũng không rời đi luôn, nàng không muốn để cho biểu ca nhìn thấy nàng khóc. Từ trước đến nay nàng không phải là người thích khóc nhưng hôm nay Cố Doãn Tu thật sự quá đà, hắn đã hại nàng mất đi cơ hội làm đệ tử của Lục Trường Thanh, lại muốn bản thân mình bước lên con đường giống như kiếp trước, nàng vô cùng tủi thân.
 
Cố Doãn Tu nhìn thấy mình đã buông tay rồi mà nàng vẫn còn khóc, trong lòng hoảng hốt.
 
“Xin lỗi…” Cố Doãn Tu muốn đi đến lau nước mắt cho nàng nhưng Giang Lam Tuyết lại tránh đi.
 
Hắn thở dài: “Thật sự không cho ta cơ hội để bồi thường cho ngươi sao?”
 
Giang Lam Tuyết lau nước mắt: “Cố Doãn Tu, Thế tử gia, hôn nhân không phải là vật bồi thường. Ngươi không biết ta muốn gì, ngươi cũng không bồi thường được. Ngươi cho rằng lấy ta về chính là bồi thường cho ta sao? Ngươi cho rằng ta thích làm cáo mệnh Hầu phu nhân sao? Đừng có tự cho mình là đúng nữa!”
 
“Vậy ngươi muốn gì?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Ta muốn phu thê hòa hợp, hiểu nhau bên nhau, một đời một kiếp chỉ có hai người. Ta muốn gia thế trong sạch đơn giản, người nhà hòa thuận, vui sướng tự do mà sống cả đời. Ta không muốn chia sẻ phu quân của mình với cả một đống nữ nhân khác, cũng không muốn bản thân mình bị giam ở hầu môn nhà cao cửa rộng!” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu nhìn nàng không nói gì, xoay người đi vắt khăn ướt đi đến đưa cho Giang Lam Tuyết: “Ngươi lau mặt đi.”
 
Thấy Giang Lam Tuyết không nhận, Cố Doãn Tu nói: “Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp gia ta vắt khăn cho ngươi, ngươi lau mặt đi, vừa nãy là ta lỗ mãng rồi, ngươi đừng đau lòng, ta không thích nhìn nữ tử khóc.”
 
Giang Lam Tuyết do dự nhận khăn, người này chuyển biến cũng thật nhanh.
 
Cố Doãn Tu mở cửa, quay lại nói: “Ngươi nói đúng. Ngươi không nên gả cho một người vừa bá đạo, vô dụng, ích kỉ, ngang ngược không có lý, tự cho mình đúng. Ngươi đợi một lúc rồi hẵng đi.”
 
Thì ra là bị tổn thương lòng tự trọng, Giang Lam Tuyết nghĩ trong lòng.
 
Cố Doãn Tu lại nói: “Trước kia ta có từng hỏi ngươi rằng vì sau chúng ta lại đi đến bước này, hiện tại ta biết câu trả lời rồi, tất cả là lỗi của ta. Ta cho rằng ngươi chỉ muốn làm Hầu phu nhân mà không nhìn thấy ngươi muốn làm thê tử của ta.”
 
Cố Doãn Tu bất thình lình bộc bạch tất cả với nàng làm cho nàng có chút bất ngờ. Hôm nay người này liên tục nhận mình sai là sự thật. Giang Lam Tuyết không nói gì, chỉ nghe Cố Doãn Tu nói tiếp: “Ngươi cười với ta, ta coi như không thấy, đợi đến lúc ta muốn ngươi cười với ta, ngược lại chỉ toàn là nụ cười lạnh lẽo. Nếu như gả cho ta mà làm cho ngươi khóc hay chỉ luôn cười lạnh, vậy ngươi hãy gả cho người mà làm cho ngươi luôn luôn cười vui vẻ đi.”
 
Giang Lam Tuyết vò khăn, có chút không dám tin lời của Cố Doãn Tu. Trông dáng vẻ hắn như vậy, có vẻ là hắn thật sự nhớ ra chuyện ở kiếp trước rồi. Vài chục năm sống một cách lộn xộn vặt vãnh, hắn vẫn nhớ đến bộ dạng bọn họ lúc mới thành thân. Hắn nói đúng, đúng thật là nàng nhớ chuyện ấy cả đời, đến kiếp này nàng vẫn còn nhớ kĩ.
 
Giang Lam Tuyết lặng lẽ rời đi, Cố Doãn Tu cũng không đuổi theo. Nàng biết lần này Cố Doãn Tu chắc chắn sẽ không quấy rầy mình nữa. Bước đến cầu thang Giang Lam Tuyết mới phát hiện tay mình vẫn đang cầm cái khăn lúc nãy, làm từ tơ trắng tốt nhất, góc khăn còn được thêu hoa văn màu xanh, là khăn của Cố Doãn Tu. Nàng quay đầu lại nhìn, ngẫm lại vẫn không đem khăn mang trả chỉ nhét khăn vào trong tay áo, cong cong khóe miệng đi đến chỗ biểu ca của nàng.
 
Ở dưới lầu Vi Vĩnh Xương sớm đã lo lắng đến đi vòng vòng, hận không thể xông lên cướp biểu muội về, lúc này nhìn thấy nàng đi xuống, vội vàng đi lên phía trước: “Không sao chứ?”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Còn có chuyện gì được, chúng ta đi thôi. Cơm gạo nếp gà mà lần trước biểu ca mua rất ngon, giờ chúng ta đi mua được không?”
 
Vi Viễn Xương nhìn thấy sắc mặt của nàng vẫn bình thường mới yên tâm: “ Được, chúng ta đi mua. Muội muốn ăn gì chúng ta sẽ mua.”
 
Giang Lam Tuyết cười với Vi Vĩnh Xương, y nhìn thấy biểu muội luôn cười với mình, lo lắng vừa nãy đều bị y vất ra sau đầu rồi.
 
Cố Doãn Tu đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn hai người cười cười nói nói, càng lúc càng xa, bóng lưng của hai người chồng lên nhau…
 
“Bá đạo, vô dụng, ích kỉ, ngang ngược vô lý, tự cho mình là đúng…” Cố Doãn Tu chính mình lại yên lặng ngẫm lại . Hắn như thế nào có thể là loại người này, đúng rồi trước kia nàng cũng nói qua chính mình là tên vô dụng.
 
“Kiếp trước ngươi như thế nào đều không nói cho ta? Vì sao đến khóc ngươi cũng không khóc? Ngươi còn lạnh lùng mà đuổi đi ta, vì sao ngươi lại không kiên trì cười với ta một cái?” Cố Doãn Tu nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng khó chịu như thiếu mất đi một mảnh ghép.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN