Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân
Chương 57
Buổi tối Cố Doãn Tu che mông trở về, quả nhiên đến muộn, bị phạt trượng bằng gậy.
“Xem ngươi về sau còn dám nháo không!” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Hứ, ta bị đánh mà nàng không đau lòng chút nào sao?” Cố Doãn Tu nằm sấp trên giường, nghiêng đầu trừng Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai bảo ngươi buổi sáng nháo ta.” Giang Lam Tuyết vẫn rất đau lòng, chỉ là ngoài miệng không nói. Ai bảo Cố Doãn Tu hắn hư như vậy chứ.
“Hừ, như thế mà kêu ta nháo sao? Đó là tình thú phu thê nàng hiểu không?” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết lười nói mấy chuyện này với hắn, hắn vừa nói là nói đến đêm cũng không ngừng.
“Vậy ngày mai ngươi còn vào cung không?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đương nhiên là phải đi…” Cố Doãn Tu nói, “Ta thật là vác đá nện vào chân mình, sớm biết thế khi Hoàng thượng hỏi ta, ta nên từ chối, giờ thì tốt rồi, không muốn làm cũng không được, Hoàng thượng còn cho người trông chừng ta!”
“Rất tốt, vừa lúc để hắn nhìn xem, Cố gia đúng thật không người nối nghiệp, không cần lo lắng.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Nàng nói cái gì!” Cố Doãn Tu tức giận đến giơ cánh tay trừng Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hì hì, ta nói bừa thế thôi, Thế tử gia đừng nóng giận, Thế tử gia rất lợi hại!” Giang Lam Tuyết nói xong chạy đi mất.
Cố Doãn Tu buồn rầu trong lòng, nhìn dáng vẻ Tiên Tiên vẫn là ghét bỏ hắn vô dụng…
Từ đấy về sau Cố Doãn Tu như trở thành một người khác. Mỗi sáng Giang Lam Tuyết chỉ gọi hắn một lần là hắn dậy. Lúc trước Cố Doãn Tu không chịu trực đêm, hiện tại cũng giống như các ngự tiền thị vệ khác, thay phiên nhau trực. Giống như một người nghiêm túc làm việc. Lần đầu tiên Cố Doãn Tu ở tại trong cung trực đêm, Giang Lam Tuyết mãi cho đến hừng đông mới ngủ. Cố Doãn Tu không ở bên cạnh, nàng có chút trống trải trong lòng, nàng đã sớm quen có hắn ở bên cạnh.
Chớp mắt tới cuối tháng Bảy, Giang Lam Tuyết tính ngày, hẳn là cha nương đã xuất phát rồi. Muốn đến Kinh thành trướng Trung thu, trên đường hẳn là phải đi rất nhanh.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Lam Tuyết ở mãi Hầu phủ cũng có chút không chịu được. Sau khi nàng tới Kinh thành rất ít lộ diện, những người nàng biết rất ít, tâm tư nàng có chút lung lay, nam trang đó, đã lâu không mặc…
Ngày này rốt cuộc cũng tới ngày nghỉ của Cố Doãn Tu, hắn đã chuẩn bị ngủ cả ngày, thế nhưng vẫn bị nàng gọi dậy.
Cố Doãn Tu mơ màng nói: “Tiên Tiên hôm nay ta không cần vào cung.”
“Ta biết, ngươi cùng ta ra ngoài một chút đi, ta buồn sắp chết rồi.” Giang Lam Tuyết chớp đôi mắt, đáng thương nói.
Cố Doãn Tu kéo nàng vào trong ngực: “Vậy nàng để ta ôm một lát đã.”
Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn để hắn ôm. Cố Doãn Tu cũng thành thật, không có lộn xộn, chỉ là ôm mà thôi. Một lúc sau, Giang Lam Tuyết còn kỳ quái, hôm nay sao hắn lại thành thật như vậy, lại phát hiện hóa ra hắn lại ngủ rồi. Giang Lam Tuyết cười cười, nghĩ hắn gần đây chắc hẳn mệt mỏi, cũng không gọi hắn, nàng nhìn mặt Cố Doãn Tu, không lâu sau nàng cũng ngủ.
Hai người ngủ liền một mạch tới lúc mặt trời lên cao.
Cố Doãn Tu vẫn không muốn tỉnh, ôm Giang Lam Tuyết không buông tay.
“Được rồi, nhanh dậy đi, ta thật sự muốn ra ngoài một chút, hôm nay ngươi không đi cùng ta, ngày mai ta sẽ ra ngoài một mình.” Giang Lam Tuyết nói.
“Như thế sao được, nàng không được ra ngoài một mình.” Cố Doãn Tu ôm chặt Giang Lam Tuyết, “Bên ngoài nhiều nguy hiểm.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Thiên tử dưới chân, nguy hiểm sao được.”
“Dù sao cũng không được, hôm nay ta đi cùng nàng là được.” Cố Doãn Tu nói.
Ngay sau đó hai người đều dậy.
Giang Lam Tuyết mặc nam trang đứng ở trước gương, cảm thấy thấy cứ lạ lạ.
“Làm sao vậy?” Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết đứng trước gương, liên tục chậc lưỡi, bèn hỏi.
“Sao ta cứ cảm thấy nó cứ lạ lạ.” Giang Lam Tuyết nói.
“Không đúng chỗ nào? Ta đến xem.” Cố Doãn Tu qua đó, đứng ở trước mặt Giang Lam Tuyết.
Cố Doãn Tu cẩn thận nhìn Giang Lam Tuyết từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, rồi nói: “Ta biết không đúng chỗ nào.”
“Chỗ nào?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Nàng có nhiều hơi thở của nữ nhân hơn nhiều! Thiếu chút anh khí. Nàng như vậy mà mặc nam trang ra ngoài, người ta chỉ cần liếc mắt cũng biết nàng là nữ tử.” Cố Doãn Tử nói.
Giang Lam Tuyết nhìn lại mình trong gương, hình như thật sự là như vậy. Đặc biệt là ngực, này nửa nửa năm trở lại đây lớn hơn nhiều, eo cũng nhỏ hơn, căn bản không giống nam tử.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu.
“Ơ, sao lại trừng ta.” Cố Doãn Tu khó hiểu nói.
“Đều là ngươi làm hại!” Giang Lam Tuyết hờn dỗi nói.
Cố Doãn Tu nhìn ngực Giang Lam Tuyết, bỗng nhiên cười ha ha: “Tiên Tiên nàng có phải là bị ta sờ lớn rồi?”
Giang Lam Tuyết cầm lấy phất trần trên bàn trang điểm đánh hắn một cái: “Ai kêu ngươi nói bừa! Ai kêu ngươi nói bừa!”
Cố Doãn Tu nắm lấy cây phất trần vất sang một bên, kéo người vào trong ngực, chơi xấu sờ soạng một lần nói: “Thật sự là to hơn hồi trước!”
“Ngươi còn nói nữa!” Giang Lam Tuyết tức giận muốn cắn hắn.
“Được, được, ta sai rồi.” Cố Doãn Tu vừa xin khoan dung, vừa ngăn không cho Giang Lam Tuyết cắn mình.
Giang Lam Tuyết tức giận đến mức cố thoát khỏi hắn, cởi quần áo nói: “Hừ! Ta không đi nữa!”
Cố Doãn Tu vội qua đó nói: “Vậy mặc nữ trang, không cần phải giả thành nam tử. Phu quân của nàng cũng không ngại đưa nàng ra ngoài, nàng sợ cái gì?”
“Ta…” Giang Lam Tuyết nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không biết bản thân để ý cái gì, nàng trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu, “Ta chỉ là cảm thấy mặc nam trang thì thuận tiện với nhẹ nhàng hơn thôi.”
Cố Doãn Tu nói: “Ta nhìn nàng, chính là muốn thoải mái tự do, thế nhưng không chịu buông bỏ, nàng chỉ cần mặc nữ trang giản dị, không thoa phấn son, không cài trâm, không phải giống nhau sao. Nàng có thể làm một nữ tử thoải mái, không cần phải giả làm nam nhân làm gì.”
Giang Lam Tuyết nhìn hắn, bình thường về ngoài của hắn trông không nghiêm chỉnh nhưng có thể trực tiếp giải quyết những rối rắm và mâu thuẫn trong lòng nàng. Nàng nha, vốn dĩ vẫn luôn chính là giả tiêu sái sao.
“Vi phu tới giúp nàng chọn quần áo, sau đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, được không?” Cố Doãn Tu thấp giọng nói.
Giang Lam Tuyết cắn cắn môi, gật gật đầu.
“Thật ngoan!” Cố Doãn Tu nhéo mặt Giang Lam Tuyết.
Cố Doãn Tu chọn giúp Giang Lam Tuyết một bộ váy màu trắng ánh trăng, được thêu hoa một cách lộn xộn, áo khoác ngoài màu xanh nhạt. Sau khi Giang Lam Tuyết mặc vào, thoải mái trang nhã, duyên dáng yêu kiều.
“Rất tốt, đẹp vô cùng!” Cố Doãn Tu ở bên cạnh khen.
Giang Lam Tuyết nhìn trước sau, đúng thật là rất được.
Hai người dùng xong bữa sáng, bèn ra cửa. Mới ra đến Trường Hoa viện, liền thấy Thẩm Hàm Ngọc đi tới. Hiện giờ Trường Hoa viện và Tồn Hầu Đường gần như không qua lại với nhau, Thẩm Hàm Ngọc cũng không đi tới Trường Hoa viện, rất ít khi gặp nhau.
Thẩm Hàm Ngọc đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu, hành lễ với hai người: “Thế tử gia, thế tử phu nhân.”
Cố Doãn Tu không lên tiếng, mắt cũng không nhìn Thẩm Hàm Ngọc lấy một cái, chỉ nhìn ra xa. Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Thẩm cô nương.”
Thẩm Hàm Ngọc nhìn Giang Lam Tuyết, lại nhìn Cố Doãn Tu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cố Doãn Tu không nhìn Thẩm Hàm Ngọc, Giang Lam Tuyết nhìn được biểu cảm của Thẩm Hàm Ngọc, tất nhiên cũng sẽ không hỏi nàng có chuyện gì.
Thấy Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết cũng không có phản ứng gì, hơn nữa có vẻ như hai người phải đi, lúc này Thẩm Hàm Ngọc mới nói: “Thế tử gia, ngài đi xem cô tổ mẫu đi.”
Lúc này Cố Doãn Tu mới nhìn thoáng qua Thẩm Hàm Ngọc: “Ta đã biết.”
Giang Lam Tuyết không nói chuyện, nàng sẽ không đi xem lão phu nhân. Lão phu nhân đã hạ dược nàng, nếu không phải nể bà lớn tuổi, lại nể tình Hầu gia và Cố Doãn Tu, nàng hận không thể hạ độc lão phu nhân!
“Thế tử gia, ngày nào lão phu nhân cũng nhớ ngài, thân thể càng ngày càng không khỏe…” Thẩm Hàm Ngọc lại nói.
“Ta đã biết, Lam Tuyết, chúng ta đi.” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói.
Thẩm Hàm Ngọc thấy thái độ lãnh nhạt của Cố Doãn Tu cũng không dám nhiều lời, đi sang bên cạnh nhường đường, để Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu đi qua.
Thấy sắc mặt Cố Doãn Tu không tốt, Giang Lam Tuyết nói: “Nói không chừng là thân thể bà thật sự không khỏe, ngươi đi xem bà đi, dù sao ta cũng không đi.”
Cố Doãn Tu thở dài: “Hiện tại ta không còn có thể tin tưởng bà được nữa, không chừng lại cùng Thẩm Hàm Ngọc này chơi chiêu trò khác.”
“Vậy tùy ngươi.” Giang Lam Tuyết cũng chỉ là nói ngoài miệng, lão phu nhân có ngày hôm nay là do bà xứng đáng nhận được, trong lòng bà luôn chỉ có người Thẩm gia, có bao giờ nghĩ cho Cố Doãn Tu.
“Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi thỏa thích.” Cố Doãn Tu nói.
“Được.” Giang Lam Tuyết chủ động nắm tay hắn.
Hai người ra cửa, lên xe ngựa, Cố Doãn Tu hỏi: “Nàng có đặc biệt muốn đi nơi nào không? Hôm nay nàng đột nhiên nói muốn ra ngoài, ta cũng chưa chuẩn bị gì cả, nàng đã sắp xếp hết rồi?”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Những nơi muốn đi rất nhiều, hôm nay chúng ta đi văn miến trước. Mấy ngày nữa là đến sinh thần của sư phụ, ta đi chọn lễ vật cho sư phụ, nhìn xem có cô bản (1) gì không.”
Cố Doãn Tu nghe xong lông mày đều dựng thẳng lên: “Từ trước đến nay nàng cũng chưa từng tặng ta quà gì!”
Giang Lam Tuyết sửng sốt, thật đúng là… Trong lòng có chút băn khoăn, dỗ dành hắn nói: “Sang năm nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi!”
Cố Doãn Tu giả vờ tức giận, đầu quay ngoắt sang một bên, tức giận: “Nhìn xem, ta liền biết nàng không chú ý đến ta!”
“Sao có thể!” Giang Lam Tuyết sát lại gần, dùng đầu ngón tay chọc chọc Cố Doãn Tu: “Lòng ta đương nhiên là có ngươi, ngoại trừ ngươi ra, không có ai cả.”
Cố Doãn Tu nghe xong lời này, cảm thấy ngọt ngào trong lòng, trên mặt cũng không nhịn được, nhếch miệng cười: “Vậy sang năm nàng nhất định phải chuẩn bị tốt quà cho ta!”
Giang Lam Tuyết trực tiếp gật đầu: “Nhất định nhất định!”
Xe ngựa ở dừng lại ở một chỗ gần văn miếu, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết xuống xe ngựa.
“Thật náo nhiệt!” Giang Lam Tuyết thở dài.
“Nàng chưa từng đến?” Cố Doãn Tu nói.
“Chưa từng.” Giang Lam Tuyết ngạc nhiên trước cảnh tượng náo nhiệt của đám đông trước mặt.
“Đi qua nhiều nơi như vậy, vẫn là Kinh thành náo nhiệt nhất.” Giang Lam Tuyết nói.
“Đúng vậy.” Cố Doãn Tu cười nói, “Nắm chặt tay ta, không được thả lỏng, nếu như bị lạc thì khó tìm lắm.”
Giang Lam Tuyết nắm chặt tay của hắn.
“Ta biết ở Bác Cổ Hiên, bên trong có bán cô bản liên quan đến quà, kỳ phổ, cầm phổ, mang nàng đi qua đó tìm trước.” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi rất quen thuộc nơi này.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Phu quân của nàng cũng là nho sĩ phong nhã đấy.” Cố duẫn tu đạo.
Giang Lam Tuyết cười cười không nói chuyện.
Người tới văn miếu nhiều là văn nhân nhã sĩ, cũng có không ít nữ tử tới. Giang Lam Tuyết ở trong đám người cũng không quá nổi bật.
Cố Doãn Tu nắm tay Giang Lam Tuyết, chen đến Bác Cổ Hiên.
So với sự náo nhiệt của các cửa hàng khác, cửa hàng này thật sự ít người.
“Sao lại không ai?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Bởi vì nhìn không mua cũng mất bạc…” Cố Doãn Tu cười nói.
“Thảo nào…” Giang Lam Tuyết nhìn vào trong.
“Vào thôi!” Cố Doãn Tu nắm tay Giang Lam Tuyết đi vào.
“Cô bản bộ lẻ, xem mười lăm phút một lượng bạc tử”
Hai người đi vào đã nghe thấy có người hô ở trong.
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, thảo nào không ai tới. Mặc dù là ở Kinh thành, mọi người cũng không vì như vậy mà bỏ tiền ra.
Cố Doãn Tu hỏi chủ quán: “Có bản “Nhất Lãm Trà Phú” của Tả Trước Ngộ tiền triều không?”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, lúc trước nàng cũng được nghe nói qua quyển sách này, cách hiện tại khoảng ba trăm năm, không nghĩ tới Cố Doãn Tu cũng biết.
“Không có.” chủ quán kéo dài tiếng nói.
Giang Lam Tuyết chán nản, không còn nhiều khí thế mua quà nữa.
Cố Doãn Tu không ngạc nhiên nói: “Vậy có “Trà Bất Trà” của Tề Bất Phần hay không?”
Giang Lam Tuyết chưa từng nghe thấy tên của quyển sách này, tên sách cũng kỳ lạ.
“Có, xem mười lăm phút một lượng bạc tử, nếu mua thì năm trăm lượng bạc.” Nghe ngữ khí nói của chuyện chủ quán, chỉ muốn đến đánh một trận
“Mua.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cũng không hỏi nhiều, chắc là quyển sách này có lai lịch.
Cố Doãn Tu lấy ngân phiếu ra, chủ quán mới đưa sách ra, hộp được bọc bằng gấm tinh xảo, mở ra bên trong là quyển sách được bọc bởi tơ lụa. Cố Doãn Tu mở ra nhìn nhìn, gật gật đầu: “Có thể.”
Giang Lam Tuyết nhìn quyển sách, vẻ bề ngoài rất đẹp, xem thiết kế cùng thể chữ, chắc là sách của tiền triều. Cố Doãn Tu thế mà hiểu biết.
Cố Doãn Tu bê hộp gấm nói với Giang Lam Tuyết: “Còn đi xem gì nữa?”
“Tùy tiện đi dạo thôi.” Giang Lam Tuyết nói, nàng vốn dĩ nghĩ quà không dễ chọn, ai biết Cố Doãn Tu lập tức giúp nàng giải quyết xong rồi.
Hai người ra khỏi Bác Cổ Hiên, Giang Lam Tuyết hỏi: “Cái quyển “Trà Bất Trà” là quyển gì vậy? Sao ta chưa từng nghe thấy sư phụ nhắc đến.”
Cố Doãn Tu đến gần tai Giang Lam Tuyết nói: “Gọi tiếng phu quân tốt, ta kể cho nàng.”
Giang Lam Tuyết véo cánh tay của Cổ Doãn Tu: “Ngươi đúng là đáng ghét, mỗi lần làm chút chuyện tốt, lại muốn làm những chuyện khiến người ta chán ghét.”
Cố Doãn Tu cười nói: “Còn không phải do nàng keo kiệt, gọi một tiếng phu quân tốt cũng không mất miếng thịt nào trên người nàng. Mau gọi, gọi đi ta nói cho nàng, sư phụ nàng cũng chưa chắc đã biết người này đâu.”
“Phu quân tốt.” Giang Lam Tuyết khó khăn gọi.
“Hừ, chả ngọt ngào gì cả!” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết tức giận lại cấu hắn một cái: “Mau nói!”
“Được, được, được, ta nói là được.” Cố Doãn Tu xin khoan dung, “Tề Bất Phần là một vị danh sĩ ở tiền triều, học rộng tài cao, lại trời sinh tính phóng khoáng không biết kiềm chế, cậy tài khinh người. Thế nhưng một vị hoàng tử tiền triều lại rất thưởng thức hắn, tốn bao nhiêu tâm sức mới mời được hắn đến nhà, mời hắn trà, hắn chỉ uống một ngụm, liền phun ra, nói hoàng tử mời hắn dùng nước tẩy ấm trà để nhục nhã hắn. Hoàng tử rõ ràng cho hắn uống trà tốt nhất, lập tức mặt mũi có chút không nhịn được, thế nhưng rốt cuộc là bản thân mình mời người ta đến, liền hỏi hắn trà gì mới là trà tốt. Tề Bất Phần lập tức lưu loát làm “Trà Bất Trà”, nói cho hoàng tử cái gì mới là trà tốt. Viết xong sau, hắn liền phất tay tay áo rời đi, hoàng tử rốt cuộc tìm không thấy hắn.”
“Thật đúng là cái người kỳ lạ. Ta trở về đọc xem, rốt cuộc sách này viết cái gì.” Giang Lam Tuyết nói, “Làm sao mà ngươi biết được? Ta chưa từng nghe thấy sư phụ nói đến.”
Cố Doãn Tu cười hì hì: “Ta nói nhưng nàng không được tức giận, ta không lừa nàng, ngươi cũng không cho tức giận.”
“Ta không tức.” Giang Lam Tuyết nghĩ, mấy cái này thì có gì mà tức giận.
“Thật không tức?” Cố Doãn Tu nói lại lần nữa.
“Nói đi, có gì mà tức.” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
“Là Lưu Vân nói cho ta, nàng là hậu nhân của Tề Bất Phần.” Cố Doãn Tu nói.
Một sự ghen tuông từ sâu trong lòng của Giang Lam Tuyết trào lên, sắc mặt của Giang Lam Tuyết thay đổi. Người khác còn được, thế nhưng là Lưu Vân, Giang Lam Tuyết kiếp trước cảm thấy Cố Doãn Tu nếu từng có thật tình với ai, đó là chính là Lưu Vân này.
“Này này này, nàng đã nói không được tức giận rồi.” Cố Doãn Tu vội nói.
“Không có … Cái này thì có gì mà tức giận, ha ha…” Giang Lam Tuyết cười cười với Cố Doãn Tu.
“Tiên Tiên, nàng không thể như vậy, nàng như vậy lần sau sao ta dám nói thật với nàng chuyện gì nữa!” Cố Doãn Tu có chút lo lắng, sớm biết đã không nhắc đến Lưu Vân, nói bừa một cái là được, dù sao nàng cũng không biết. Nhìn nàng như vậy chắc chắn là ghen rồi!
“Thật không có! Ta rất tốt!” Trong nháy mắt trong đầu Giang Lam Tuyết những chuyện ở kiếp trước trào về, trong lòng vừa chua xót vừa ủy khuất, trên mặt tuy đang cười, nhưng lại cười rất khó xem.
Cố Doãn Tu lo lắng nói: “Tiên Tiên, nàng đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
“Ta không có.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
Cố Doãn Tu hận không thể đánh miệng mình, nhắc Lưu Vân làm gì cơ chứ!
“Tiên Tiên, là ta sai rồi, ta không nên nhắc đến Lưu Vân, thật ra ta và Lưu vân cũng không giống như những gì nàng nghĩ.” Cố Doãn Tu dỗ dành nói.
“Không có việc gì, không có việc gì, không cần lo lắng.” Ngữ khí Giang Lam Tuyết vô cùng khó chịu, như là muốn khóc. Nàng không muốn như vậy, nhưng nàng không nhịn được.
Cố Doãn Tu kéo tay Giang Lam Tuyết, đi nhanh đến xe ngựa.
Giang Lam Tuyết muốn giãy cũng giãy không được, nàng tự nói với bản thân mình, tất cả đều là chuyện của kiếp trước, vừa không nhịn được sự chua xót trong lòng.
Cố Doãn Tu kéo Giang Lam Tuyết vào xe ngựa, không nói gì đè lên môi nàng, mạnh mẽ hôn.
Giang Lam Tuyết tùy ý để Cố Doãn Tu hôn mình, không có tí phản ứng gì.
Cố Doãn Tu buông Giang Lam Tuyết ra: “Tiên Tiên, nàng tức giận vì Lưu Vân sao?”
Giang Lam Tuyết không nói gì.
Cố Doãn Tu thở dài: “Nàng đó, tức giận hay ghen tuông cũng thế. Hiện tại Lưu Vân vẫn còn chưa sinh ra, nàng tức cái gì? Kiếp trước ta cũng chưa từng chạm qua Lưu Vân.”
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đừng có mà dỗ dành ta, sao có thể! Vậy sao trước đấy ngươi không nói.”
“Còn không phải có nguyên nhân bên trong, có, có nỗi khổ trong lòng sao…” Cố Doãn Tu dừng lại.
“Cái này là gì, còn có nỗi khổ bên trong, còn lâu ta mới tin mấy lời này của ngươi. Chẳng qua là ngươi thấy ta tức giận, nói mất lời này để dỗ dành ta mà thôi. Ngươi cũng không cần dỗ dành ta, ta chính là nhất thời nghĩ tới việc kiếp trước, rồi sẽ tốt thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Không không không, hôm nay ta nói rõ ràng với nàng, thật sự ta với Lưu Vân không có gì hết.” Cố Doãn Tu nói.
“Quỷ mới tin ngươi!” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi hận không thể sủng nàng trên tay! Sủng ái nhiều như vậy!”
Cố Doãn Tu xấu hổ cười cười: “Hôm nay ta nói chuyện của Lưu Vân cho nàng, cũng coi như tính toán hết nợ nần của kiếp trước, về sau nàng đều không được nhắc lại, càng không thể tức giận vì những chuyện này, được không?”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu: “Ngươi nói xem.”
“Đầu tiên, những gì ta nói là thật! Ta thật sự chưa từng chạm qua Lưu Vân. Lúc ta gặp được Lưu Vân, nàng đang bị người ta phi lễ, lúc nàng được ta cứu, người gầy trơ, da bọc xương.” Cố Doãn Tu nói nhíu một chút mày, tựa hồ nghĩ lại mà kinh.
Giang Lam Tuyết hít một ngụm khí lạnh: “Tại sao lại như vậy.”
Cố Doãn Tu thở dài: “Chính là như vậy, bởi vì ta cứu nàng, nàng lại ỷ lại ta. Ta tận mắt nhìn thấy quá nàng bị thương tổn, sao có thể chạm vào nàng… Nàng cảm thấy ta thích nhất Lưu Vân sao ? Chẳng qua chỉ là thương hại nàng thôi.”
“Sao lại như vậy…” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Chính là như vậy, thế nhưng kiếp trước nàng đều là dáng vẻ không thèm để ý, hóa ra dấm để đến đời này ăn.” Cố Doãn Tu nói.
“Ai nói ta ghen tị.” Giang Lam Tuyết nói.
“Vừa rồi, toàn bộ văn miếu đều có thể ngửi được mùi chua của nàng!” Cố Doãn Tu tiến đến trước mặt Giang Lam Tuyết nói, “Hiện tại ta đã biết, trong lòng nàng rất để ý ta.”
Giang Lam Tuyết ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn: “Đúng vậy, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, ta đều để ý ngươi, rất để ý. Kiếp trước thấy ngươi ở bên ngoài nuôi nữ nhân…”
“Đợi chút!!!” Cố Doãn Tu hét lên, “Lúc nào ta ở bên ngoài nuôi nữ nhân!”
“Sau khi thành thân không lâu, ở cái tòa mà Lục tiên sinh sau đó ở, ta từng đi xem qua!” Giang Lam Tuyết nghĩ hôm nay nếu nói thì cứ nói cho hết.
“Oan chết ta, cái gì mà nuôi nữ nhân, đó là đều kiếp trước, những người đó là sau khi Long Phương bị bắt đi! Đã phó thác cho ta chăm sóc! Nàng chưa từng hỏi ta mà đã kết luận!” Cố Doãn Tu tức giận.
“Nàng… Các nàng đều nói như vậy…” Giang Lam Tuyết có chút khó thở, sao lại như thế này!
“Các nàng nào? Vì sao không hỏi ta?” Cố Doãn Tu nói, cả hai mắt đều hồng hồng.
“Ta…” Giang Lam Tuyết nhất thời nói không nên lời. Nói như vậy, kiếp trước mình đã hiểu lầm hắn…
Hai người đều không nói gì, một lúc sao Cố Doãn Tu mới thở dài nói: “Ta cuối cùng cũng biết ông trời vì sao cho chúng ta trọng sinh rồi, hóa ra đời trước chúng ta có nhiều hiểu nhầm như vậy!”
Giang Lam Tuyết nhào lên ôm lấy hắn: “Cho dù kiếp trước, đời này, cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi đều không được có nữ nhân khác. Trong lòng, trong mắt, cả đời này, chỉ cho phép có một mình ta.”
Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết: “Được, đời này, trong lòng ta, trong mắt ta, đều chỉ có ngươi một nàng.”
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới bương ta. Giang Lam Tuyết dỗi nói: “Dù sao cũng là ngươi không tốt!”
“Chắc chắn đều là do ta không tốt, ta không chủ động giải thích! Ta cũng không đối tốt với nàng, cho nên đời này mới phải đối tốt với nàng gấp đôi.” Hiện tại Cố Doãn Tu chỉ có thể thuận theo Giang Lam Tuyết.
“Về sau cho dù gặp phải chuyện gì, đều phải chủ động nói ra!” Giang Lam Tuyết lại nói.
“Được, cho dù gặp phải cái gì, đều nói cho nàng.” Cố Doãn Tu cười nói.
Lúc này Giang Lam Tuyết lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy sương mù tích nhiều năm trong lòng lập tức biến mất hết.
“Ta đói bụng!” Giang Lam Tuyết nói.
“Đi, đi xuống, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon.” Cố Doãn Tu cười nói.
Hai người lại xuống xe ngựa, Cố Doãn Tu nói: “Văn miếu có hút bán ăn vặt, có lẽ nàng chưa được ăn thử, muốn nếm thử không?”
“Được.” Hiện tại tâm tình sung sướng, Giang Lam Tuyết ăn gì cũng thấy ngon.
Hai người quay về văn miếu, Giang Lam Tuyết ngăn cánh tay của Cố Doãn Tu, trong lòng yên tâm lại thỏa mãn.
Hai người dạo bước, Cố Doãn Tu bỗng nhiên ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Chàng* xem, đó có phải Hứa Thính Tùng hay không?” Cố Doãn Tu chỉ về chỗ nghỉ phía trước tiệm sách.
*Hiểu lầm giữa hai người cũng đã được làm rõ. Từ giờ mình xin phép đổi xưng hô^^
Giang Lam Tuyết nhìn theo tay chỉ của Cố Doãn Tu: “Hình như là thật! Sao hắn lại tới Kinh thành, hắn không nói cho chàng sao?”
“Không có, đi, qua đó hỏi một chút.” Cố Doãn Tu nói.
Hai người đi vào tiệm sách, Cố Doãn Tu gọi: “Hứa Thính Tùng!”
Hứa Thính Tùng sửng sốt, xoay người.
“Thế tử gia, Giang… tiểu thư.” Hứa Thính Tùng xấu hổ nói.
Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng hình dạng gầy ốm, quần áo cũ nát, trong lòng cảm thấy không tốt, vội nói: “Sao ngươi lại tới Kinh thành? Tố Nương biết không?”
Cố Doãn Tu cũng nhìn ra Hứa Thính Tùng có chỗ không thích hợp, liền nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!