Môi Nhỏ Ướt Át - [TG1] Biểu ca đại nhân – Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1137


Môi Nhỏ Ướt Át


[TG1] Biểu ca đại nhân – Chương 5


Vũ Điệp quỳ xuống, bộ dáng vẫn còn đôi phần dè dặt. Thiếu nữ vốn ôn nhu cao quý, nay lại thuần phục và đầy yếu đuối. Khỏi cần nói cũng biết, nàng lúc này nhất định sẽ khiến cánh mày râu không khỏi thèm thuồng.

Trịnh Ân cũng chẳng phải ngoại lệ.

“Tiểu Điệp, em…” Tuy vậy, hắn vẫn còn mấy tia lý trí. Hắn hốt hoảng, định đứng lên nâng nàng dậy.

Vũ Điệp lắc đầu, ngón trỏ đặt lên môi hắn. Nàng đẩy Trịnh Ân ngồi xuống sofa, tay khéo léo cởi quần hắn xuống. Thấy côn thịt thô dài đã phồng lên dưới lớp qυầи ɭót màu lam sẫm, Vũ Điệp không khỏi khẽ ɭϊếʍ môi.

Nàng thật CMN muốn nuốt chửng Trịnh Ân vào bụng! Tiếc là nguyên chủ vốn khá bảo thủ thẹn thùng, nếu vừa tỏ tình đã làʍ ȶìиɦ, dù Trịnh Ân sung sướиɠ nhưng vẫn sẽ nghi ngờ.

“Em tự nguyện, cam tâm tình nguyện, Trịnh Ân.” Nàng dịu dàng, tay nhẹ nhàng lướt trêи côn thịt qua lớp vải mỏng. Cảm nhận nó ngày càng cứng ngắc nóng hổi, Vũ Điệp nhếch nhếch môi. Côn thịt đã phồng to dưới lớp quần, đang giật khẽ đầy vội vàng.

“Không cần gấp gáp, em sẽ giúp anh.”

Đôi tay Vũ Điệp trắng nõn như ngó sen, mềm mại tựa không có xương. Nàng nhẹ nhàng cởi qυầи ɭót hắn ra, lập tức một cây gậy thịt đập vào mặt nàng. Nữ sinh ɖâʍ đãng ɭϊếʍ môi, tiểu huyệt đã bắt đầu rỉ nước.

Đoạn nàng làm bộ gian nan, cố gắng nuốt cây côn thịt vào miệng. Vũ Điệp hừ khẽ một tiếng, tốt lắm. Cây gậy này thô dài, Trịnh Ân lại chăm chỉ vệ sinh nên không có mùi lạ. Thoắt cái, bầu không khí nồng nàn hương hormone nam tính.

Hiện tại, không gian yên lặng, chỉ còn tiếng ɭϊếʍ ʍút̼ vang lên. Hai má Vũ Điệp căng tròn, nàng đã cố gắng hết sức mà chỉ ngậm được phân nửa côn thịt. Miệng tê mỏi, nàng liền thả nó ra. Vũ Điệp thấy bạch dịch rỉ trêи đầu gậy, thè lưỡi ɭϊếʍ một cái. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ mằn mặn tanh tanh, chính là hương vị Vũ Điệp khá vừa ý.

Trông thấy một màn em họ ruột thịt nuốt hết dịch trắng, gân xanh trêи trán Trịnh Ân bắt đầu giật mạnh. Hắn đã đang cố gắng kiềm chế, vậy mà nàng lại cố tình khiêu khích hắn!

“Tiểu Điệp, đừng đừa với lửa.” Trịnh Ân khàn giọng, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc nàng.

Vũ Điệp mị nhãn như tơ, hì hì cười. Nàng chính là đang cố tình a, làm sao nào?

Trịnh Ân đỏ mắt. Hình ảnh trước mặt hắn ɖâʍ mỹ vô cùng. Cô em hắn hết sức nâng niu đang cúi đầu hầu hạ côn thịt hắn, mồ hôi trong suốt lăn trêи vầng trán. Phiến môi đỏ ửng, không biết trêи đó là nước bọt hay bạch dịch. Quần áo xộc xệch, Trịnh Ân có thể nhìn rõ cặp cự nhũ trắng muốt dưới lớp vải mỏng, nàng không mặc bra! Đôi mắt nàng ướt dầm dề nhìn hắn, vừa ngây ngơ vừa quyến rũ.

“Chết tiệt!” Không nhịn nổi, Trịnh Ân thúc mạnh côn thịt vào cổ họng nàng. Hắn nắm lấy những lọn tóc đen nhánh mềm mại kia, đứng dậy tự động.

Vũ Điệp dù là ɖâʍ nữ có thâm niên, nhưng bị thúc vật vào họng thì cũng hơi buồn nôn. Nàng cố nhịn cảm giác này, thả mềm người ra. Hệ thống vốn luôn cho nàng điều kiện tốt nhất để thu thập tϊиɦ ɖϊƈh͙, vậy nên xúc cảm thừa thãi này nhanh chóng biến mất. Vũ Điệp dựa người vào sofa, tay không quên phục vụ túi trứng.

“Giỏi lắm, Tiểu Điệp.” Trịnh Ân cảm thấy tay nhỏ mềm mại của nàng chạm lên da thịt mình, nóng rát. Sống lưng hắn tựa có luồng điện sượt qua, truyền từ đầu đến chân hắn. Suốt gần hai mươi năm cuộc đời, đây là những giây phút tuyệt diệu nhất đời hắn. Thêm hơn trăm cú đâm thọc nữa, cuối cùng Trịnh Ân cũng bắn.

Mời khẩu giao mà đã thế này, không biết đến khi thao huyệt thì sẽ ra sao.

Dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt trắng đục, nhanh chóng đi thẳng vào vòm họng Vũ Điệp. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thế nhưng nàng cũng có chút giật mình. Vũ Điệp cố hấp thu chất dịch để làm điểm tích luỹ, cơ mà thực chất, nàng cũng khá thích hương vị này.

Suỵt, đó là bí mật của nàng, đừng bừa bãi tiết lộ nha!

Trịnh Ân thở dốc, bế nàng đặt lên ghế da. Hắn cúi người hít lấy hương thơm mê người từ cần cổ Vũ Điệp, cái mùi vị tựa liều thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ với hắn. Vì nàng mặc áo cài cúc, nên rất nhanh Trịnh Ân liền loại bỏ trướng ngại vật. Hai bầu иɦũ ɦσα trắng tuyết dưới bầu không gian nóng rực, đôi núm hồng đã cương cứng. Làn da Vũ Điệp thập phần mềm mại mát lạnh, khiến Trịnh Ân không tự chủ nổi mà muốn gần gũi.

Hắn cúi người ngậm lấy núm иɦũ ɦσα, chiếc lưỡi bắt đầu đùa bỡn với ngực trắng phau. Vũ Điệp thấy toàn thân tê dại, một luồng điện chạy dọc từ mũi chân nàng lên. Cả người nàng mềm nhũn trêи sofa, mặc cho Trịnh Ân thoải mái khám phá. Thú thực, Vũ Điệp cũng thấy khó nhịn.

“Ưm, nhẹ thôi a…”

Nàng kiều mĩ rêи khẽ, thanh âm khiến bất cứ người đàn ông nào có thể giao vũ khí đầu hàng. Lạy sáu mươi chín cái quần sịp của Chúa, Vũ Điệp thấy kế hoạch nàng gần như sắp đổ bể.

Cứu cứu nàng a!

Trịnh Ân nhanh chóng lần mò xuống dưới, đầu ngón tay mang vết chai mỏng có phần thô ráp. Hắn lướt tay trêи ổ bụng Vũ Điệp, rồi dần xuống lớp qυầи ɭót ren mỏng. Lúc này nàng đã gần như hoàn toàn đầu hàng, Vũ Điệp chịu thôi, nàng luôn thiếu nghị lực trước côn thịt các anh đẹp trai.

Vũ Điệp nâng ʍôиɠ lên, để Trịnh Ân dễ dàng kéo qυầи ɭót nàng. Vì nãy giờ nàng đã chảy ɖâʍ thuỷ, vậy nên lớp vải nhớp nháp vô cùng. Trịnh Ân nhìn sợi chỉ trong suốt kéo dài giữa qυầи ɭót và tiểu huyệt, khung cảnh ɖâʍ đãng khiến tầm mắt hắn tối sầm. Ánh mắt hắn vô cùng rối loạn. Thèm muốn, khát khao, hoảng hốt, lo lắng,… tất cả đều tụ họp tại đây. Trong đó còn có, không muốn.

Thế là đến bước cuối cùng, Trịnh Ân lại đẩy nàng ra rồi lao lên phòng. Lúc đầu Vũ Điệp mê man khó hiểu, thậm chí có phần khó chịu. Thịt thơm đến tay lại để xổng mất, xác thực nàng đang vô cùng nuối tiếc.

Nhưng nhanh sau đó, Vũ Điệp vỡ lẽ. Hoá ra Trịnh Ân muốn giữ lại trinh tiết cho nàng cho đến sinh nhật hai tháng sau, hắn lo rằng nàng vẫn chưa sẵn sàng. Trịnh Ân sợ nàng hối hận, rồi dần rời xa hắn. Tên ngốc này, hắn chính là lên dùng nước lạnh dập lửa.

Vũ Điệp mị mị mắt, ngón tay thon trắng quệt khẽ qua dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ bị chảy xuống cần cổ thanh thoát. Nàng cố tận hưởng nốt dư vị tình ɖu͙ƈ còn sót, cổ họng lúc này đã đắng khô.

Bầu không khí vẫn nóng hừng hực, Vũ Điệp đứng dậy. Nàng bật thông gió, rồi chầm chậm bước vào phòng tắm rộng lớn. Lòng nàng tựa được sợi lông mềm lướt qua, ngứa ngáy rộn rạo khó tả nổi. Không riêng gì Trịnh Ân, ngay cả Vũ Điệp cũng thật ngứa ngáy. Đừng trách nàng, lâu lắm nàng mới ăn chay như vậy.

Nàng chính là tiểu bảo bảo thanh thuần, không dính sắc ɖu͙ƈ đấy! Hãy tin tưởng nàng!

Vũ Điệp híp híp mắt, lăn dài người trêи giường. Rồi công sức nàng sẽ sớm được đền đáp, chỉ cần chịu thêm vài ngày nữa thôi.

Sẵn sàng hay chưa thì anh cũng sắp phải lăn giường với em rồi, biểu ca thân ái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN