Mối thù của công tử (TTPCMKH phần 2) - Chương 1: Gặp gỡ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Mối thù của công tử (TTPCMKH phần 2)


Chương 1: Gặp gỡ!


Mối thù của công tử (TTPCMKH Phần 2)
Khiết Nhi

Chương 1: Gặp gỡ
Dưới ánh nắng đẹp của hôm nay,người người vẫn nhộn nhịp mua bán. Tiếng mời la inh ỏi,nhưng lại tạo ra một không khí ấm áp và nhộn nhịp.
Hôm nay nắng ấm,Vi Hạ Thanh lén trốn ra ngoài đi dạo. Nói về dung mạo thì cũng tạm gọi là mỹ nhân. Nhưng cách ăn mặc lại chẳng phải là một nữ nhân ở võ đường hay sao? Đi đến một đường nhỏ,cô phát hiện có người lén theo dõi mình,cũng vì vậy mà bước chân đi nhanh hơn.
“Ai?”
Phía trước là đường cùng. Biết mình không thoát được nữa nên cô đành đứng lại.
“Hay lắm,Vi tỷ tỷ. Cuối cùng cũng tìm được tỷ. Lão Ngư ta đây,rất nhớ tỷ đó!”
Tên vừa lên tiếng là một tên bóc lột,biệt danh là Lão Ngư. Vi Hạ Thanh vì ra tay nghĩa hiệp mà đã gây thù với hắn. Tất nhiên là hiện tại hắn đang tìm người báo thù rồi.
“Lão Ngư,ngươi thật không biết trời cao đất dày. Lần trước bị ta đánh chỉ còn một chân để về chuồng cũng không biết sợ hay sao?”
“(Giong điệu ngông cuồng,nghe quen nhỉ? Hình như gặp ở đâu rồi?”)
“Đúng vậy,ta rất sợ.”
Hắn vừa nói xong,lập tức phía lau lưng liền xuất hiện một đám cười,tay chân to lớn,gương mặt hùng hổ,tiến đến chỗ Vi Hạ Thanh.
“Các…các huynh đệ…làm sao có thể…ức hiếp một nữ nhi yếu đuối hả?”
Trở mặt nhanh thật. Vừa nãy ai còn hùng hồn nói năng lớn tiếng,không biết từ khi nào lại trở thành nữ nhi yếu đuối nha.
“Không nói nhiều nữa,người đâu,lên!”
Tên Lão Ngư ra lệnh. Cùng với đó mấy tên cao to cũng dần dần bước đến chỗ Vi Hạ Thanh.
“ÁAAAAAAAA….”
“Bụp,bụp.”
“Ai cho các ngươi ở đây làm càng?”
Một giọng điệu nam nhân lạnh lùng có phần lãnh đạm vang lên. Ít nhất thì Hạ Thanh còn biết mình chưa chết. Mà được một nam nhân cứu giúp…Mà khoan đã…cuộc đời của Vi Hạ Thanh tại sao lại thảm hại đến như vậy,còn phải nhờ vào sự giúp đỡ với một người khác.
“Thiếu gia. Thất lễ quá. Chuyện này là ân oán nhỏ thôi ạ!”
Lão Ngư nhìn thấy người đứng trước mặt,còn che chắn cho kẻ thù không đội trời chung với hắn ta giọng điệu cũng nhẹ hẵn.
“Ta không cần biết nhỏ hay lớn! Chuyện đại ca ta giao cho các ngươi đã làm xong chưa,còn dư giả thời gian báo ân oán à?”
Vị công tử này dáng người nho nhả,nói chuyện vô cùng từ tốn. Khuôn mặt nghiêm trang lạnh lùng,khiến cho người nhìn khiếp sợ.
“Thiếu gia thứ lỗi Lão Ngư đi ngay!”

Lão Ngư cùng mấy tên bặm chợn cũng rời đi. Tiếp sau đó vị công tử kia cũng tiếp bước.
“Khoan đã! Công tử!”
Vi Hạ Thanh vội vàng thốt lên.
Người trước mặt cũng dừng bước chân lại.
“Đa tạ cứu giúp,có thể cho ta biết quý danh để về sau báo đáp được không? À không thì ta mời huynh đến tửu lầu nhà ta…”
“Ta họ Tần. Không cần đa lễ.”
Nói rồi người cũng đi nhanh và phía trước. Để lại Hạ Thanh cứ lẩm bẩm họ Tần kia…

Trong tưởu lầu nhộn nhịp,khách hôm nay cũng đông như mọi hôm.
“Bà chủ cho thêm 1 vò.”
Tên vừa lên tiếng là khách quen của Tửu lầu Hồ nhị.
“Ngươi uống nhiều rồi. Ta không bán cho ngươi.”
Người vừa lên tiếng là chủ quán của Tửu lầu Hồ nhị. Thái tử phi của chúng ta Hạ Hồ.
Mấy năm qua nàng và Vi Hàn mỗi người một việc mưu sinh. Quán rượu cũng rất đông khách. Nàng thì ngày càng quen với cuộc sống buôn bán nên đã trở thành 1 bà chủ khó đối phó của mấy tên bợm rượu.
“Ta nói bà chủ à,phu thê bà thật kỳ lạ. Phu quân thì dạy chữ,còn bà thì bán rượu. Đã vậy thì thôi bà còn đặt thêm mấy cái quy tắc không cho uống rượu đến say mèm làm gì,bán rượu chẳng phải để uống thật say hay sao,để giải sầu hay sao?”
Hắn vừa nói xong. Tất cả những người ngồi bàn khác cũng la lên,đúng vậy,đúng vậy.
“Bốp”
Nàng đập bàn vừa chỉ tay vào từng người vừa nói.
“Các ngươi đừng tưởng lão nương không biết. Các ngươi cũng chỉ là mấy con men rượu thôi! Cái gì mà lấy rượu giải sầu. Tất cả đều là nguỵ biện cho cái mồm ham uống của các ngươi. Ta không bán là vì biết các ngươi còn có nương tử và mẹ già. Uống xong thì mau về mà lo cho họ đi. Lão nương ta không muốn mang tiếng xấu,vã lại…cũng phải tích đức cho con chúng ta..”
Nàng vừa nói xong,cả quán im phăng phắt,người còn rượu thì im lặng uống tiếp,người hêtd rượu thì từ tốn thanh toán mà về nhà. Cũng nhờ có quy định như vậy mà quán rượu của nàng còn nhận được nhiều sự quý mến từ các phu nhân khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN