Edit: Qing Yun
Bản thân Vưu Gia không thiếu tự mình diễn trò, trong lòng càng là muôn màu muôn vẻ.
Cuối cùng Lục Quý Hành xách cô đi rồi.
Anh xách cô như xách mèo con, Vưu Gia không vui nói: “Tôn trọng nhân quyền một chút đi A Quý, anh đối xử với cô vợ xinh đẹp như hoa của mình như vậy à?”
Lục Quý Hành liếc nhìn cô một cái, cánh tay đang xách cổ cô chuyển xuống nắm bàn tay cô, hơi cúi người xuống, phun ra hai chữ: “Câm miệng.”
“A.”
Cái gọi là hạ gục trong nháy mắt đại khái chính là thế này.
Vưu Gia chửi thầm, nhưng nhìn anh nắm tay mình tự nhiên lưu loát như thế, cô đành cố tha thứ anh vậy.
Trên đường có rất nhiều người bán hàng rong, bán một số món đồ chơi mới lạ, có đôi khi được tổ đạo diễn nhìn trúng, còn có thể mời làm diễn viên quần chúng.
…
Vưu Gia là “bạn nhỏ” chưa thấy “việc đời”, từ nhỏ đến lớn đều làm bạn với việc học, thật sự không mấy để ý chuyện bên ngoài, biến cố lớn nhất trong đời chính là bị Lục Quý Hành bắt cóc, vì thế Vưu Tĩnh Viễn không khỏi cảm thán: Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng!
Không lúc nào anh không đề phòng có người mơ ước cô em gái ngốc nghếch nhà mình, không được yêu sớm, không được nhận thư tình, không được đi ra ngoài một mình với con trai.
Phòng đến kín mít không một kẽ hở.
… Kết quả ngàn phòng vạn phòng, không ngờ cuối cùng lại bị sói đuôi to Lục Quý Hành này nhớ thương.
Trong ấn tượng của anh, Lục Quý Hành rất thanh cao, chỉ nói đến phương diện tình cảm, với cái diện mạo kia, vận đào hoa đương nhiên cực tốt, con gái theo không đếm xuể, trong đó không thiếu người ưu tú, nhưng thái độ của anh rất lãnh đạm, không chơi trò mập mờ, cũng không có định tìm bạn gái, so với cái này, anh càng thích ở một mình, tự do, không có nhiều phiền toái.
Nói thật, Lục Quý Hành rất lười, lười dỗ dành người khác, lười nói chuyện, cho nên rất khó tượng tượng anh sẽ chủ động muốn yêu đương.
Vưu Tĩnh Viễn luôn cảm thấy Lục Quý Hành lãnh đạm, không có nhiều hứng thú với phái nữ, cảm thấy Lục Quý Hành thuộc về kiểu người chơi đủ rồi, tuổi lớn, trong nhà là gây sức ép mới có thể muốn tìm bạn gái. Điển hình trai tồi.
Không ngờ tới, không ngờ tới, với tính cách này, vậy mà Lục Quý Hành lại âm thầm nhắm vào Vưu Gia.
Sơ ý sơ ý!
Vưu Gia là người nào, bé ngoan mười trên mười, bạn bè thân thích ai gặp cũng nói ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ai thấy cũng khen, chính là kiểu bé ngoan ai gặp cũng thích, trẻ con kiểu này thật sự quá ngoan, theo khuôn phép cũ, không đặc biệt yêu thích cái gì, tính cách không đủ hoạt bát, thậm chí có đôi khi còn có vẻ chất phác.
Cho dù Vưu Gia đã 15-16 tuổi, Vưu Tĩnh Viễn vẫn coi cô là trẻ em, là kiểu trẻ em cần phải yêu thương chăm sóc.
Cho nên mới nói, sau khi anh biết Lục Quý Hành xuống tay với em gái mình, liền cảm thấy Lục Quý Hành đúng là cầm thú.
Sao có thể xuống tay được.
Khi đó luôn cảm thấy Lục Quý Hành không có ý tốt.
…
Vưu Gia bị Lục Quý Hành nắm tay, không thể tự mình thả bay, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh, thỉnh thoảng dừng lại nhìn quán xa ven đường, mua một con chuồn chuồn làm bằng trúc, một cái quạt phun sương, một cây trâm, một áo choàng lụa, một hộp hạt vòng rực rỡ, một bó sợi tơ…
Một đống lớn đồ linh tinh vụn vặt.
Cuối cùng hai tay không cầm được nữa, cô mua một cái rương nhỏ bằng gỗ, bỏ hết đồ vào, sau đó nhét vào tay Lục Quý Hành, cô chắp tay trước ngực, cong mắt nịnh nọt nhìn anh: “A Quý, anh tốt nhất!”
Lục Quý Hành mím môi, ra vẻ ghét bỏ, chờ cô quay người sang hướng khác, anh không nén nổi nụ cười.
Anh Mạch thật sự không nhìn nổi: “Anh đi đây, còn ở lại thêm lúc nữa, anh sợ anh sẽ đánh người.” Anh ấy vỗ vai Lục Quý Hành: “Cậu chú ý một chút, đừng bị người chặn đường, có việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Lục Quý Hành vẫy tay.
Anh Mạch đi được hai bước, bỗng nhớ lại gì đó bèn quay lại: “Đúng rồi, hai ngày nay tổng giám đốc Vưu cũng ở đoàn phim, cậu xem em Vưu cũng ở đây, có muốn để hai người họ gặp nhau không.”
Lục Quý Hành nghiêng đầu nhìn Vưu Gia đang ngồi xổm xem ông cụ làm xiếc ảo thuật cách đó không xa, chuyện cũ như sóng triều tuôn ra, anh nhấp môi, nói: “Không gặp, không biết, anh cũng chưa nói với em.”
Anh Mạch bĩu môi: “Bản tính thù dai này của cậu đúng là ngày càng tăng. Không phải người ta chỉ làm chướng ngại vật trên con đường về chung một nhà của cậu và em Gia một hồi thôi à! Bây giờ cậu bắt cóc em gái người ta về nhà, vậy mà sau lưng lại làm trò dơ bẩn ngăn trở anh em người ta gặp mặt. Anh mà có một em gái như vậy, bị một con sói ngậm đi, anh cũng không vui.”
Lục Quý Hành này, thật là mưu mô.
Lúc trước vì muốn gặp Vưu Gia, nhìn thấy Vưu Tĩnh Viễn là ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh.”
Khi đó Vưu Tĩnh Viễn sướng rơn người.
Vừa bắt được vào tay là trộm tính sổ sau lưng luôn, hoàn toàn không chịu thiệt chút nào.
…
Đã lâu rồi Vưu Gia chưa gặp anh trai mình, cô định nghĩa Vưu Tĩnh Viễn là một kẻ tự đại cuồng bạo, lúc đang học đại học, anh ấy đã đi theo một đám bạn học học quản lý trong học viện đi gây dựng sự nghiệp, ban đầu làm bộ đáng thương lừa tiền tiêu vặt của cô đi đầu tư, sau tài chính không đủ quay vòng vốn, bèn bán xe bán đồ, nghèo đến mức chỉ còn cái quần cộc, lúc đến trường thăm cô vẫn là cô mời anh ấy căn cơm, thấy anh ấy đáng thương, cô còn cho anh hai trăm đồng.
Ngay từ đầu bọn họ cũng chỉ cho trường học thuê thiết bị làm hoạt động văn nghệ, ví dụ như trường học tổ chức tiệc tối Tết Nguyên Đán, cần dùng đến đèn, nhạc cụ, màn chiếu, bọn họ cho thuê những cái đó, chịu trách nhiệm về thiết bị, ánh sáng, đủ mọi việc hậu trường, ban đầu tính ra cũng thấy kiếm vào không tồi, nhưng khi đi làm thật sự sẽ thấy có nhiều vấn đề bất cập, thật sự đau đầu. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đại khái chính là cảm giác này. Sau đó dần làm lớn, cũng bắt đầu có cái giá của ông chủ lớn.
Lúc ấy Lục Quý Hành vừa mới theo đuổi Vưu Gia, sự nghiệp của Vưu Tĩnh Viễn bắt đầu có tiến triển, anh ấy làm hộ chiếu cho Vưu Gia, để trợ lý đưa cô ra nước ngoài đi chơi, Vưu Gia mơ mơ màng màng lên xe, nửa sáng sau quay về, vừa ra sân bay là nhìn thấy Lục Quý Hành, khi đó là mùa đông, cô từ bán cầu nam ấm áp trở về, nhìn thấy Lục Quý Hành đầy mình sương lạnh, cảm thấy cái lạnh làm tỉnh cả người, cô hơi sợ, lùi ra sau một bước mới nhỏ giọng kêu: “Anh Tiểu Quý!”
Lục Quý Hành đứng trước mặt cô, che miệng ho nhẹ, anh bị cảm, sắc mặt tái nhợt vài phần, có vẻ… Càng bi3n thái.
Khi anh lạnh mặt, đúng là có hơi đáng sợ.
Vưu Gia sợ hãi li3m môi.
Cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Anh trai em có việc, anh đến đón em về nhà.”
Vưu Gia không nghi ngờ anh, gật đầu nói dạ. Cuối cùng nhẹ thở ra, sau đó ngoan ngoãn nói cảm ơn: “Cảm ơn anh Tiểu Quý!”
Anh lãnh đạm ừ một tiếng, chỉ thế chứ không nói gì khác. Vưu Gia hoảng hốt cảm thấy thời gian trước anh nói theo đuổi mình là chính cô tự suy đoán.
Anh đi xe của bạn, nửa đường nói không thoải mái, phải về nhà một chuyến, hỏi cô có muốn đến nhà anh ngồi một lát trước không.
Vưu Gia ngoan tới mức nào, anh nói gì cô cũng đồng ý, cuối cùng đi theo đến nhà anh, khi đó anh ra ở riêng, nhà gần công ty, thuận tiện đi lại.
Nhà trên tầng sáu, hai người đi thang máy lên, suốt cả dọc đường, Vưu Gia nắm chặt tay, trong lòng thấp thỏm, cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng lại không biết không tốt chỗ nào, trong tiềm thức cảm thấy tuy rằng Lục Quý Hành không phù hợp với định nghĩa trẻ ngoan truyền thống, nhưng thật ra anh là người đứng đắn— ừm, sau đó Vưu Gia không thể không thừa nhận mình nhìn nhầm— cho nên hiện tại Vưu Gia vẫn ngoan ngoãn đi lên nhà cùng anh.
Mở cửa vào phòng, trong nhà không dư dép lê, cũng không có giày đi một lần — sau này Vưu Gia mới biết được, đây đều là kế hoạch có sẵn, Lục Quý Hành theo đuổi Vưu Gia chính là một quá trình hết kế hoạch này đến kế hoạch khác nối tiếp nhau — anh đưa dép lê cho cô, còn mình thì đi chân trần vào phòng, cũng may phòng khách gần như được trải thảm toàn bộ, nếu không Vưu Gia nhất định sẽ có cảm giác tội lỗi, tuy rằng cô cũng không biết tội lỗi này từ đâu mà có.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, anh ném cho cô một quyển tạp chí để cô tống cổ thời gian, còn mình thì đi ngủ.
Qua một lát, anh ra ngoài gọi cô, Vưu Gia nghe lời đi qua, hỏi anh làm sao vậy.
Anh cởi áo trên, để lộ hai miệng vết thương vừa sâu vừa dài trên lưng, nói: “Giúp anh một chút.”
Vưu Gia nhát gan, nhìn thấy bằng vải thấm máu là cả người tê dại, cô run lên, che miệng kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại…”
Anh bình tĩnh như không có chuyện gì, giống như mình chỉ bị muỗi đốt, anh chỉ phía dưới, ý bảo cô đi đến phòng ngủ: “Không sao, lúc luyện tập không cẩn thận bị thương, không phải em học y à? Giúp anh đổi thuốc nhé.”
Anh ghé vào giường, hòm thuốc đặt trên tủ đầu giường, Vưu Gia run tay, mấy lần đụng vào miệng vết thương, máu loãng chảy ra, anh không rên lấy một tiếng, Vưu Gia lại áy này vô cùng, luôn nhỏ giọng xin lỗi anh. Anh cười, khẩn trương như vậy làm gì, bác sĩ các em tâm lý yếu ớt thế hả? Vưu Gia lẩm bẩm, cô vẫn còn là sinh viên. Huống hồ cảm giác nhìn người quen bị thương cùng người xa lạ bị thương hoàn toàn không giống nhau.
Anh tìm quần áo của mình cho cô thay, nói chờ lát nữa mang hành lý của cô lên rồi đổi sau. Vưu Gia cảm thấy anh quá săn sóc, càng khiến cô ngượng ngùng hơn.
Thế cho nên sau đó anh nói: “Em đừng nói chuyện anh bị thương với người khác, đặc biệt là anh trai em. Nếu cậu ấy hỏi em ở chỗ anh làm gì, em cứ nói không có gì, chỉ nói chuyện đơn giản.”
Đại khái là anh không muốn người khác lo lắng! Thật ra quãng thời gian làm thực tập sinh của anh rất gian khổ.
Vưu Gia luôn miệng đồng ý, cũng nghiêm túc làm theo.
Vưu Tĩnh Viễn tìm người, tìm được đến nhà của anh, lúc gõ cửa nhìn thấy Vưu Gia mặc áo Lục Quý Hành, cô đi dép lê của anh, vì đổ mồ hôi cho nên đã đi rửa mặt, tóc trên trán vẫn còn ướt… Cô đi ra từ phòng ngủ của Lục Quý Hành trong tình trạng như vậy.
Suýt chút nữa là làm Vưu Tĩnh Viễn tức chết. Vì cố kỵ cô, anh ấy mới không đấm Lục Quý Hành một trận.
Lúc dẫn cô về, anh ấy hỏi cô: “Lục Quý Hành có bắt nạt em không?”
Vưu Gia lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có.”
Vưu Tĩnh Viễn đè huyệt thái dương: “Hai đứa… Làm đến bước nào?”
Vưu Gia suy nghĩ đơn thuần, nghe không hiểu thâm ý trong đó, chỉ thời khắc nhớ lời dặn của Lục Quý Hành, lần đầu tiên nói dối, giọng nói cứng ngắc vô cùng, rõ ràng là đang căng thẳng: “Không, không có gì, bọn em chỉ nói chuyện một lát.”
Nói dối quá rõ ràng, Vưu Tĩnh Viên đỡ trán thở dài, trong lòng đã gán cho Lục Quý Hành cái nhãn cầm thú.
“Ừ, anh biết rồi.”