“Anh, anh nhất định phải che chở em. Em giao tính mạng mình cho anh, anh nói, em có phải em gái thân yêu nhất của anh không?”
Vưu Tĩnh Viễn: “…”
Có bệnh
Văn Thanh kéo rương hành lý đi theo sau, nghe vậy anh ta không khỏi mỉm cười: “Cô Vưu, cô yên tâm đi, anh Lục đối xử với tôi tốt như vậy, sao có thể nhẫn tâm trách cô được.”
Vưu Gia vẫy tay: “Anh không hiểu.”
Lục Quý Hành là sói đuôi to, luôn yên lặng âm thầm xử lý người khác, loại này mới đáng sợ.
Vưu Tĩnh Viễn ghét bỏ kéo tay cô ra: “Đứng thẳng nói chuyện cho anh, làm nũng ít thôi, bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Hừ ╯^╰!” Vưu Gia đứng thẳng, thầm nói: “Hung như vậy, chẳng trách thay đổi bạn gái liên tục, ai chịu nổi anh.”
Cô mà khẩn trương là thích làm nũng, điên cuồng chạy nhảy ở vạch giới hạn.
Xem ở điểm này, Vưu Tĩnh Viễn không thể không bội phục Lục Quý Hành, đến nay vẫn chưa đánh cô đúng là không dễ dàng.
Không để ý đến việc cô ở bên dĩ hạ phạm thượng, anh ấy chỉ nói: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi, làm việc vẫn không có chừng mực gì cả, từ nhỏ anh đã dạy em thế nào, người không giữ chữ tín sẽ không làm được việc gì, chuyện đã đồng ý với người ta rồi thì phải làm cho được, làm không được thì đừng có hứa hẹn lung tung. Đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, em nghĩ mình còn đang chơi trò sắm vai gia đình à?”
Vưu Gia: “…” Xong rồi, lão Vưu nhập hồn.
“Lát nữa nhớ xin lỗi.” Vưu Tĩnh Viễn lắc đầu, nặng nề than: “Xem Lục Quý Hành chiều em thành cái dạng gì.”
Vưu Gia: “…”
Bị dạy dỗ một đường, khi nhìn thấy Lục Quý Hành, Vưu Gia chỉ thiếu điều không để cằm chạm đất, cảm thấy chính mình là kẻ xấu tồi tệ, là kiểu nên trói gô đưa đi chịu đòn nhận tội.
Đương lúc chạng vạng giờ cơm, đoàn phim mời mọi người đi ăn, ngoài Vưu Tĩnh Viễn là người đầu tư còn có nhà sản xuất, lãnh đạo phim trường, tổ quay phim, một vài người phụ trách ở tổ khác. Xem như là để mọi người làm quen, có thêm mối quan hệ.
Vưu Gia và Vưu Tĩnh Viễn vừa xuống máy bay là có xe đến đón, đi thẳng tới khách sạn.
Xe còn chưa đến nơi, Vưu Gia đã hỏi Vưu Tĩnh Viễn: “Em có cần đi trước không ạ?”
Thật ra thân phận của cô khá xấu hổ, đối với người ở đoàn phim, cô chỉ là người nhà của nghệ sĩ đến ghé thăm, em gái của nhà đầu tư, ở lại hai ngày cũng không có gì, nhưng tóm lại là không dễ giới thiệu, loại trường hợp này khó tránh khỏi việc phải nói mấy lời khách sáo, giới thiệu rất phiền toái.
Vưu Tĩnh Viễn liếc nhìn cô, anh ấy không nói cần cũng không nói không cần, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, anh ấy nói: “Vợ cậu ở ngoài cửa, ra đón đi.”
Vưu Gia: “…”
Có còn tình nghĩa anh em không hả?
Xe đến nơi, Vưu Gia đẩy cửa xuống xe, Lục Quý Hành đã đứng chờ cô ở bên cửa xoay, anh gặp được người quen, hai người đang nói chuyện.
Vưu Gia nhất thời không biết mình có nên đi qua hay không, bèn đứng yên tại chỗ, Lục Quý Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó vẫy tay với cô.
Anh giới thiệu với người bên cạnh: “Bà xã của tôi, gần đây nghỉ phép nên đến thăm tôi.”
Người kia là phụ nữ trung niên, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn phong vận, trang điểm rất nhẹ, nhưng môi dùng son đỏ đậm, khí chất lạnh lẽo quyến rũ, dường như chị ta khá thích nhíu mày, nhưng thấy Vưu Gia đi đến thì chợt cười rộ lên, sau đó tiến hai bước, duỗi tay nói với Vưu Gia: “Trăm nghe không bằng một thấy, chào em, chị là Đông Hiểu, bà chủ câu lạc bộ này. Chị và A Quý là bạn. Nghe cậu ấy nhắc đến em từ lâu rồi, tưởng rằng lấy tính cách của cậu ấy thì sẽ rất khó tìm được bạn gái! Cứ nghĩ cậu ấy lừa chị, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng chịu đưa em đến cho chị gặp mặt. Chị vừa thấy em là cảm thấy rất thân thiết, nói đến cũng kỳ quái, trước khi gặp em, chị cảm thấy không ai xứng với A Quý, gặp em rồi, chị lại thấy vợ cậu ấy nên như thế này.” Nói xong, chị ta lại đánh giá cô một lượt, ý cười trên mặt càng sâu. Sau đó nhìn Lục Quý Hành như chế nhạo.
Đại khái là Đông Hiểu là người làm ăn, gặp đủ hạng người, cho nên luyện được mồm mép trôi chảy, từ giọng nói kia, Vưu Gia thậm chí nghe ra vài phần cảm khái.
Chỉ là, trăm nghe không bằng một thấy…
Đây là lời dạo đầu tiêu chuẩn sao?
Vưu Gia câu nệ mỉm cười, cô duỗi tay cầm tay đối phương: “Chào chị ạ.”
Lục Quý Hành nắm tay cô một cách tự nhiên, anh gật đầu với Đông Hiểu: “Không làm phiền chị Đông nữa, tôi đưa cô ấy về khách sạn trước, cô ấy không quen những trường hợp thế này.”
Đông Hiểu vẫn luôn cười: “Đến cơm cũng không cho ăn à? Cậu giấu người kỹ quá đó! Có điều cô gái xinh đẹp thế này, đặt ở giới giải trí cũng không lép vế, cậu phải đối xử tốt với người ta đấy.”
Lục Quý Hành cười khẽ, anh đáp lại như trêu đùa: “Nhận chỉ dạy.”
…
Nơi đây là cao nguyên Tây Bắc, độ cao cao hơn mực nước biển trung bình là 4000m, thời tiết mùa này cực kỳ lạnh.
Vưu Gia mới ra ngoài một lúc đã lạnh tới mức tay tên cứng, vừa lên xe Lục Quý Hành liền nắm chặt hai tay cô rồi chà xát, đồng thời lạnh lùng như cô, dường như bây giờ mới nhớ tới chuyện tính sổ với cô: “Giỏi rồi đúng không, học được lâm trận bỏ chạy?”
Mang nguyên tắc đại trượng phu co được giãn được, Vưu Gia lập tức nhận sai: “Em sai rồi…”
Lục Quý Hành: “…”
“Xin lỗi anh!”
“…”
“A Quý, em thích anh, đặc biệt thích anh.”
Tuyệt chiêu của Vưu Gia!
Lục Quý Hành nhìn cô giây lát, cuối cùng cũng bật cười.
Đông Hiểu đi vào cửa, đuổi theo Vưu Tĩnh Viên đang đi cách đó không xa, chị ta gọi: “Tổng giám đốc vưu…”
Vưu Tĩnh Viễn dừng bước, xoay người nhìn chị ta.
Nói đúng ra, năm nay Đông Hiểu 47 tuổi, được bảo dưỡng cẩn thận cho nên ngoài vết chân chim ở khóe mắt thì không nhìn ra tuổi thật được.
Chị ta thiên vị màu đỏ từ tận đáy lòng, tựa như chị ta yêu mãnh liệt tất cả những vật mang cảm giác mạnh mẽ.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng thậm chí có phần thô bạo của Vưu Tĩnh Viên hiếm được một lần xuất hiện nụ cười có thể gọi là ôn hòa: “Chị Đông, đã lâu không gặp, nhìn chị vẫn trẻ như vậy.”
“Thôi, cậu cũng đừng chê cười tôi.”
Vưu Tĩnh Viễn đã xoay cả người lại, anh ấy nhìn Đông Hiểu bước tới từng bước một, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đùi phải của chị ta có phần không tự nhiên.
— Chị ta đeo chân giả.
“Nào có.” Vưu Tĩnh Viễn tiến lên đỡ nhưng bị Đông Hiểu giơ tay ngăn lại: “Không sao, tôi quen rồi.”
Chị ta nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu một câu, chuyện của Chu Thiến là cậu làm đúng không?”
Khuôn mặt Vưu Tĩnh Viễn không ôn hòa được quá ba giây đã chuyển sang âm u nặng nề như mưa gió sắp đến: “Theo đuổi điều nhân được điều nhân(1), theo đuổi bất nhân được bất nhân. Kết quả này, dù tốt hay xấu đều là chính cô ta cầu tới, chị cũng đừng nhọc lòng.”
Đông Hiểu ngửa đầu nhìn Vưu Tĩnh Viễn, nói câu đầy thâm ý: “Nợ tình khó trả!”
Khách sạn ở cách câu lạc bộ không xa, đi xe không đến mười phút là tới nơi.
Lục Quý Hành đưa cô lên lầu, gọi cơm cho cô, sau đó dặn dò cô không được chạy loạn sau đó mới rời đi.
Vưu Gia cảm thấy nhàm chán, cô bỗng nhớ tới lúc trước mình muốn lên mạng, bèn đăng nhập tài khoản Weibo, cẩn thận tìm kiếm tên Lục Quý Hành .
Kết quả tìm kiếm lập tức nhảy ra hàng loạt.
Đứng đầu là mấy video được tài khoản có chứng nhận V đăng lên, trước kia Lục Quý Hành không hay nói chuyện, phần lớn video đều có ghép nhạc, mọi người thưởng thức nhan sắc là được rồi.
Có điều hôm nay lại có âm thanh gốc, rất nhiều tạp âm, nhưng mỗi câu mỗi chữ của Lục Quý Hành đều nghe được rõ ràng.
“Anh, có phải trong tay anh thiếu cái gì không?”
“Ừ, thiếu một người nhát gan lâm trận bỏ chạy.”
“Anh nói đi, bao lâu rồi, anh nói, em chịu được.”
“Rất lâu.”
“Là mối tình đầu kia ạ?”
“Ừ.”
“Anh thích cô ấy ở điểm nào?”
“Điểm nào cũng thích.”
“Oa, đừng có lệ như vậy mà!”
“Tôi rất nghiêm túc.”
“Chậc~”
“Cho nên rốt cuộc đã có Tiểu Tiểu Quý chưa ạ?”
“Vẫn đang cố gắng.”
“Ba năm ôm hai anh nhé!”
“Tôi tranh thủ.”
“Bọn em không khóc, thật sự.”
“Ừ, dù sao khóc cũng vô dụng.”
“Anh là ma quỷ ạ?”
…
Khả năng tổng hợp tất cả những câu đã nói từ trước tới gì cũng không nhiều bằng lần này.
Ba tin nóng đều là: Ba năm ôm hay anh nhé! Vui lòng đưa Tiểu Tiểu Quý vào lịch trình cần làm, cảm ơn! Bọn em không làm vợ anh được thì cũng có thể làm con dâu anh.
“Ba!”
Có người còn trả lời: Lấy thể lực và tinh lực của anh, sinh một đội bóng đá cũng không thành vấn đề. Sau đó chúng ta chia nhau, vẫn còn hy vọng được.
“A, eo thầy Lục của tôi, cứ thế bị người ta nhận thầu rồi.”
“Lực eo, tốc độ gì đó cũng không phải ai cũng chịu được. Đừng hỏi tôi vì sao mà biết.”
“Đưa micro vào miệng lầu trên, người phụ trách ánh sáng mau chiếu sáng cho tôi, rồi, nói chuyện của bạn ra.”
“Quá sắc, báo cáo, cảm ơn!”
“Không… Không thể tưởng tượng. Chảy máu mũi…”
“Lầu trên rụt rè chút đi!”
“Oa, các cô đều là ma quỷ à?”
…
Mặt Vưu Gia lập tức đỏ bừng.
Được… Tò mò hại chết mèo.
Khi Lục Quý Hành trở về, Vưu Gia vẫn còn đỏ như tôm nấu chín, cả người đều lộ ra màu hồng nhạt kỳ dị, đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh, là vẻ mặt vô tội dụ người phạm tội.
Lục Quý Hành nghi hoặc nhìn ti vi của phòng khách sạn: “Em xem cái gì không nên em rồi?”
Vưu Gia: “…”
Không phải, em không xem, anh đừng đoán mò!
Vưu Gia hung hăng trừng anh một cái, sau đó ấu trĩ đi qua dẫm lên chân anh.
Lục Quý Hành “Ha” một tiếng, sau đó ôm cô ném lên sô pha, một chân đè lên người cô, cô lập tức không động đậu được, anh híp mắt hỏi: “Em tạo phản à?”
Vưu Gia co lại, ngoan ngoãn chắn tay: “Em… Em sai rồi.”
Lục Quý Hành : “…”
Nhát gan thế này đúng là không ai bằng.
Chú thích:
(1) Theo đuổi điều nhân được điều nhân: Câu gốc “Cầu nhân đắc nhân”, câu thành ngữ trong luận ngữ Khổng Tử