Mối Tình Đầu Của Anh - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Mối Tình Đầu Của Anh


Chương 45


Hắn bất ngờ đứng dậy đi đến cạnh người máy ngồi xổm xuống, ngón tay loay hoay lên thân máy.

Kẹo que trong miệng đã bị cắn nát nuốt vào bụng.

Đồng Miểu nhìn màn hình điện thoại chớp mắt.

Cái tên này sao lại thích cắn nát thế.

Tư Trạm gõ nhẹ lên cái chân màu bạc của robot, nhướn mắt cười khẽ.

Trần Đông nói khẽ: “Đại ca, tao cho thêm cái khớp nối vào tay Ngân Long nha.”

Nếu lực cánh tay đủ nhạy thì có thể bắt được mọi thứ trong phạm vi nửa mét, hiệu suất của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên là phải yêu cầu cao đối với người thiết kế.

Tư Trạm hứng thú nhìn Đồng Miểu, con mắt khẽ híp lại, vẻ mặt sâu xa.

Biết hôm nay cô không phải tình cờ, cô là đến tham gia hạng mục chứ không phải tới chơi chơi.

Mẹ nó, sớm nên nghĩ ra chứ.

Con mắt Đồng Miểu rơi vào màn hình điện thoại, nhưng lòng dạ lại đặt hết lên phản ứng của Tư Trạm.

Thấy Tư Trạm hồi lâu vẫn không nói tiếng nào mà chỉ suy tư nhìn cô chằm chằm, khiến cô không giữ được bình tĩnh.

“Cải tạo lực cánh tay sẽ gia tăng trọng lượng, mặt đế bị chênh, khi va chạm dễ bị lệch, cho nên…”

Giọng cô nhỏ nhẹ khẽ khàng, nói chậm lại như để Tư Trạm và Trần Đông nghe rõ hơn.

“Cho nên tổng thể kết cấu với mạch điện đều cần phải điều khiển tinh vi, cũng cần phải tiếp tục tối ưu hóa chương trình.” Tư Trạm tiếp lời cô nói cho Trần Đông nghe.

Đồng Miểu đúng lúc ngừng nói.

Trần Đông nghe xong thì ngồi bệt xuống đất ôm đầu gối: “Đm, thế điều khiển tinh vi kiểu gì?”

Không ai trả lời cậu, nhưng Đồng Miểu lại siết chặt điện thoại liếc nhìn Tư Trạm.

Muốn cải tạo mô hình tối ưu hóa nhất thì phải trải qua tính toán so sánh đại lượng, tính thêm các loại khả năng xuất hiện nhân tố, độ phức tạp gia tăng mạch điện, tăng thêm chức năng mới, đồng thời phải bảo đảm trọng lượng máy móc trong phạm vi giới hạn của cuộc thi.

Đây không phải là một lượng công việc đơn giản, nếu hai người Tư Trạm – Trần Đông tập trung hoàn toàn vào cuộc thi sang năm thì khỏi phải đi học nữa.

Chắc chắn Tư Trạm cũng hiểu điều này.

Bọn họ cần một người tinh thông toán học và vật lý giúp đỡ.

Người này cần phải có nhiều thời gian rảnh rỗi tham gia, lại không ảnh hưởng sao nhãng việc học, gánh giúp bọn họ một phần lượng công việc, đồng thời người này có thể tiếp nhận hậu quả thất bại trong gang tấc.

Nếu sau này không đạt được giải thì cũng có thể đi cách khác vào đại học lý tưởng.

Người này…còn có thể là ai?

Trần Đông không nghĩ được nhiều vậy, cậu còn đau khổ nhìn chằm chằm robot, ra vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Tư Trạm đứng dậy nhìn Đồng Miểu, sắc mặt nặng nề.

Trong chốc lát máu không kịp lưu thông khiến mắt hắn tối sầm lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Hắn vuốt vạt áo sơ mi bị nhăn, muốn mò thuốc lá nhưng nhớ lại phòng thí nghiệm không cho hút thuốc, lúc này mới móc một cây kẹo que từ trong túi quần nhíu mày cho vào miệng cắn, trầm giọng nói: “Hôm nay tới đây thôi, mai nói tiếp.”

Trần Đông còn tưởng hắn buồn bực vì phải thêm khối lượng công việc, lập tức an ủi: “Không sao, em gái tao giỏi thế này, để cậu ấy thường xuyên đến nhìn giúp tụi mình chút, chắc là…cũng đâu phiền lắm ha?”

Đồng Miểu nuốt một ngụm nước miếng, lông mi run lên.

Trọng điểm, trọng điểm tới rồi.

Tim cô thắt lại, mũi giày cà nền xi măng khô trong ở phòng thí nghiệm.

“Ha ha.” Tư Trạm cúi đầu cười khẽ, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Buổi tối về nhà, trong lòng Đồng Miểu vẫn luôn nghĩ về chuyện này.

Cô nhìn trộm vẻ mặt Tư Trạm nhưng không nhìn ra dấu vết gì.

Tư Trạm có kế hoạch gì rồi à, có khi nào hắn không chịu cho cô tham gia.

Tiểu Ai kéo robot quét rác chạy khắp phòng, mỗi lần nó quét dọn xong một căn phòng sẽ chạy đến chân Tư Trạm chớp mắt xanh hỏi ý kiến.

Mỗi lần nó phá vỡ sự im lặng, Đồng Miểu muốn nghe xem Tư Trạm sẽ có phản ứng gì.

Nhưng Tư Trạm không thèm phản ứng với Tiểu Ai, mở tủ lạnh rót một ly Coca đá.

Đồng Miểu hết cách đành phải đi rửa mặt, khi cô mang dép quay về kèm theo đầu tóc ướt sũng thì phát hiện Tư Trạm còn chưa uống xong ly Coca.

Cô tiến lên trước nói thẳng:

“Cho nên cậu không đồng ý đúng không?”

Chắc chắn Tư Trạm hiểu ý cô cho nên mới im lặng, nếu là trước đây thì sẽ vò mái tóc xoăn dài của cô.

“Không đồng ý.” Tư Trạm uống hết ngụm Coca còn lại, thẳng thắn thừa nhận.

Miệng hắn còn mang theo hơi lạnh, ngón tay miết cái ly, khớp xương nhô ra.

“Cậu không tin tớ, hay là không tin chính cậu?”

Đồng Miểu kéo ghế ngồi đối diện hắn, hai tay để lên bàn nghiêng người về trước.

Tư Trạm mông lung nhìn cô.

Câu trước hắn hiểu, câu sau lại không hiểu lắm.

Đồng Miểu hạ tròng mắt, nhỏ giọng nỉ non: “Tư Trạm, tớ không thể mãi mãi không tham gia thi cử được, còn thi tốt nghiệp, thi đại học…Cậu cảm thấy tớ không khỏi được à?”

Tư Trạm nhíu mày, giọng hơi khàn: “Tớ không có ý đó.”

Đồng Miểu ngẩng đầu cười yếu ớt, khẳng định: “Cậu có tin kế hoạch B của cậu không? Tớ thì tin.”

Cô nắm chặt tay, mu bàn tay xinh xắn màu trắng sữa, có giọt nước từ tóc nhỏ xuống mu bàn tay lành lạnh.+

Ánh mắt Tư Trạm tối sầm.

Không gì có thể so sánh với một câu “Tớ tin” của cô khiến người ta không cách nào kiềm chế.

Cô luôn luôn vô ý giày vò cảm xúc của hắn, vui buồn tức giận chỉ một cái chớp mắt.

Tư Trạm do dự rất lâu.

Không ai biết điểm bắt đầu của Đồng Miểu rõ hơn hắn, điều này khiến hắn rất vui, cũng khiến hắn không nỡ.

Hắn muốn bảo vệ cô ở sau lưng để cô rời ra xoáy nước, nhưng lại phát hiện bản thân mình đang ở trung tâm lốc xoáy.

Ngón tay hắn gõ xuống mặt bàn trơn bóng phát ra tiếng “cộp cộp”.

Sau đó hắn cười nhạt, giang hai tay với Đồng Miểu: “Tới đây tớ ôm chút.”

Đồng Miểu thoáng chốc cứng ngắc.

Hắn dừng lại giải thích: “Cái ôm từ đồng đội.”

Cô lập tức thả lỏng, chậm rãi đứng lên đến bên Tư Trạm.

Còn cách khoảng nửa mét thì cô nghiêng người về trước, nghĩ ôm nhẹ một cái, vỗ lưng một cái là được.

Ai ngờ Tư Trạm lại vòng qua lưng cô kéo lại, ngay sau đó đứng lên dùng lồng ngực tiếp được cơ thể đang lảo đảo của cô.

Cái ôm đầy cõi lòng.

Đồng Miểu vừa tắm xong còn mát lạnh, lồng ngực Tư Trạm vừa uống Coca lạnh lại ấm áp.

Đệch.

Thái dương Tư Trạm rịn mồ hôi.

Cảm giác trơn mịn khiến người ta không muốn buông tay, xương cánh bướm nhô lên dưới lòng bàn tay hắn, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Đồng Miểu xấu hổ giận dữ giằng co, như con lươn nhỏ chui ra khỏi lồng ngực Tư Trạm.

Đương nhiên Tư Trạm cũng không dùng sức.

Đồng Miểu đỏ mặt tức tối dùng dép lê đạp một cái lên chân Tư Trạm mà mắng: “Không đứng đắn!”

Sau đó hốt hoảng trốn về phòng.

Tiểu Ai quét đến cô muốn vào phòng nhìn xem lại bị nhốt ngoài cửa.

Tiểu Ai không biết làm sao ỉu xìu quay đầu, mất hứng trở về phòng Tư Trạm.

Tư Trạm ở phòng khách cười khẽ, kìm lòng không đậu xúc cảm dư vị mới nãy.

Nội tâm mắng, đm đúng là không có tiền đồ, chỉ mới chạm sau lưng mà thôi.

Đồng Miểu trốn trong phòng, đến lúc ngủ cũng chưa hoàn hồn lại được.

Cô hoang mang lấy điện thoại ra muốn xem cái khác để phân tâm đi.

Vô tình lướt vào Tieba của Thịnh Hoa.

Lễ Độc Thân đối với học sinh cấp ba giống như ngày Cá Tháng Tư, trở thành cơ hội tỏ tình tốt nhất.

Tieba loạn xì ngầu hết lên, các topic “Tớ không muốn cậu tiếp tục trải qua ngày lễ Độc Thân” ngập diễn đàn.

Bên trong có bạn bè tốt trêu đùa lẫn nhau, cũng có người nhân cơ hội tỏ tình.

Mỗi giây đồng hồ có thể load thêm được mười mấy topic, rất sôi nổi.

Trong đó có một cái topic rất hot bỗng bị biến mất ở trang chủ.

“Có ai biết cái TM lớp Ba không?”

Là viết tắt, cô đọc không hiểu nên bấm vào thử.

– — Cậu ấy có bạn trai chưa, tui muốn theo đuổi.

Chủ thớt nói câu kia, bên dưới cmt không ít.

“Bọn họ?” (他们 – Tamen)

“Đẩy cửa?” (推门 – Tuimen)

“Trong suốt?” (透明 – Touming)

*Người đăng bài viết tắt là “TM” nên mọi người vào đoán những từ đồng âm có TM.

“Chủ thớt chắc nói Đồng Miểu (TongMiao) đó, ai mà chả biết cậu ta, học giỏi vcl á.”

“Chủ thớt là ai vậy, con gái như này chảnh ghê lắm, cua không nổi đâu.”

Đồng Miểu giật mình, ngón tay đang lướt điện thoại khựng lại.

Không ngờ tới có ngày lướt Tieba thấy có bài liên quan đến cô, lại còn là chủ đề này.

Cô lướt xuống cmt, đa số đều thảo luận thành tích của cô, có vài chỗ sai nhưng đến trang thứ hai xuất hiện một câu bàn tán.

“Nghe đồn Trần Ninh lớp 12 ra tay rồi, chủ thớt PK với Trần Ninh một trận rồi hẵng ra tay.”

Chủ thớt thấy có người biết chuyện lập tức theo hỏi: “Này bạn, Đồng Miểu có chuyện với Trần Ninh à, tôi nhớ Trần Ninh thích cái người giơ bảng cùng lớp ở giờ thể dục mà?”

“Không phải, trước thì không thích, nhưng sau cuộc thi kia thì Trần Ninh đã đem lòng tương tư nhé.”

Đồng Miểu cắn môi bực bội cau mày.

Không nên để Tư Trạm cướp kẹo que đi, sớm biết thế dù hắn có nói gì cũng phải trả kẹo cho người ta.

“Trần Ninh cũng lướt Tieba á, chủ thớt định công khai cướp người với cậu ta à?”

Phía dưới là mấy câu đùa cợt tục tĩu.

Đồng Miểu xem không nổi.

Cô cầm điện thoại rung lắc một lúc, chờ màn hình tối đi mới lấy lại tinh thần.

Mở lại web load một lần nữa thì phát hiện topic đã biến mất.

Cô bối rối nhấp lại trang chủ, quay trở về xem lại cái chủ để đỏ chót kia.

Bản load mới nhất, topic gốc “Có ai biết TM lớp Ba không?” không phù hợp đã bị xóa. Người xử lý: Tiểu chủ Topic Tư Trạm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN