Mối Tình Đầu Của Anh
Chương 50
Đồng Miểu chống cằm, mắt nhìn lên bảng nhưng lại yên lặng ngẩn người.
Hình ảnh đêm hôm đó giống như một thước phim được tua đi tua lại, liên tục hiện lên trong đầu cô.
Lời nói của Tư Trạm, nụ hôn của Tư Trạm, còn cả những dự tính của hắn.
Ngoài cảm giác rung động, cô còn thấy vô cùng bối rối.
Thì ra thật sự sẽ có người lặng thầm nhẫn nhịn, cẩn thận từng bước, để rồi tới ngày một đòn trúng đích.
Cô thừa nhận mình đã rung động vì Tư Trạm, thậm chí bắt đầu lo được lo mất.
Cô vô thức dùng đầu bút gõ lên mặt bàn, tạo ra những tiếng tách tách nhỏ.
Lời thầy giảng như gió thoảng qua tai, chẳng đọng lại gì.
Quý Nhược Thừa nghiêm nghị nhìn Tư Trạm phía sau, bình thản hỏi một câu: “Cậu chắc chẳng lọt tai mấy lời tôi nói đâu nhỉ?”
Tư Trạm chống bàn đứng dậy, mặt đỏ bừng trước ánh mắt nghiêm nghị của Quý Nhược Thừa.
Hắn quả thật không nghe giảng. Đêm qua hắn thức khuya ngồi phân tích code. Vậy nên dù sáng nay đã uống tận hai cốc cà phê nhưng đầu óc vẫn không tập trung được.
Quý Nhược Thừa mặc dù nghiêm khắc nhưng không phải người gay gắt. Sau khi liếc mắt cảnh cáo Tư Trạm xong, anh không mắng mỏ gì nữa.
“Ai trả lời thay bạn ấy được?”
Anh nhìn cả lớp một lượt.
Ai cũng cúi đầu im như thóc, không dám nhìn vào mắt anh. Tiết đầu tiên buổi chiều, ai mà không buồn ngủ thì đúng là thánh rồi.
Dù là Quý Nhược Thừa cũng không chống lại được nhu cầu sinh lý.
Cả lớp chỉ có Khương Dao và Đồng Miểu vẫn nhìn lên bảng.
Khương Dao mắt dán chặt vào lưng anh. Anh vừa quay lại nhìn thì cô lập tức liếc sang chỗ khác.
Ngược lại, Đồng Miểu nhìn thẳng lên bảng, hơi thất thần.
“Đồng Miểu, em trả lời đi.”
Quý Nhược Thừa hắng giọng, cảm thấy gọi Đồng Miểu chắc là một quyết định đúng đắn.
Một bạn học nào đó trong lớp bật cười thành tiếng.
Thế rồi cứ như một chuỗi phản ứng hoá học, tiếng cười nhỏ liền biến thành tiếng cười ầm ầm của cả lớp, ai cũng nhìn Đồng Miểu và Tư Trạm bằng ánh mắt trêu chọc.
Ai đó ho khan mấy tiếng ra hiệu, cả lớp ngầm hiểu lập tức im lặng.
Quý Nhược Thừa nheo mắt, nghi hoặc trước phản ứng của cả lớp.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Đồng Miểu mặt đỏ bừng bừng đứng dậy, dáng người nhỏ bé co lại thành một dúm.
Bạn học thi nhau trêu chọc khiến cô ngượng không để đâu cho hết, tiến thoái lưỡng nam, chẳng biết nói gì. Chưa kể vừa rồi cô còn không tập trung nghe giảng…
Một bạn học nhanh mồm nhanh miệng giơ tay trả lời thắc mắc của Quý Nhược Thừa: “Thưa thầy, không có gì đâu ạ, bọn em hơi ngứa họng thôi.”
Lại một tràng cười vang lên.
Đồng Miểu cúi gằm mặt, khẽ cắn môi.
Quý Nhược Thừa thoáng chốc đã hiểu.
Anh ẩn ý nhìn Tư Trạm và Đồng Miểu, sau đó tự nhiên tránh đi chủ đề thanh xuân nhạy cảm này, gõ bảng: “Câu này làm thế nào?”
Đồng Miểu nhìn các câu hỏi một lượt. Cũng may mấy câu hỏi này không làm khó được cô, đọc đề xong là cô lập tức biết phải làm thế nào.
“Để phân tích lực thì cần phải thêm lực ma sát. Sau đó phân tích trọng lực, rồi giảm lực ma sát, lực cản, rồi tính gia tốc…”
Quý Nhược Thừa ngẩn ra nhìn Đồng Miểu một lúc, sau đó mới bình tĩnh nói: “Câu thứ nhất tôi vừa giảng xong rồi, giờ tôi đang hỏi câu thứ hai.”
Trời ạ!
Đồng Miểu di di mũi giày trên đất, xấu hổ đến mức hận không thể đào hố chui xuống.
Gắng gượng trả lời câu thứ hai xong, cô cảm giác cả người muốn nhũn ra luôn.
Dù câu trả lời của cô có tốt như thế nào thì thầy Quý vẫn biết cô không tập trung nghe giảng.
May là Quý Nhược Thừa truy cứu đến cùng việc bọn họ mất tập trung, cũng thông cảm trong khoảng thời gian này bọn họ phải tham gia cuộc thi toàn quốc nặng nề.1
Anh chỉ liếc mắt cảnh cáo, sau đó tiếp tục giảng bài.
Đồng Miểu rụt rè ngồi xuống ghế, lòng hận không thể lao luôn ra khỏi lớp.
Cô cô thế mà thất thần trong lớp, lại còn bị thầy giáo tóm được.
Xấu hổ quá đi mất.
Khương Dao nhỏ giọng hỏi cô: “Mèo con, cậu nghĩ gì đấy?”
Đồng Miểu lắc đầu, thì thầm: “Tớ hơi buồn ngủ…”
Thật sự rất bơ phờ, cô nhéo chân mình một cái thật đau, ép bản thân phải tập trung trở lại.
Sau tiết học, đa số lớp đều gục trên bàn ngủ, lớp học bớt ồn ào hẳn.
Một bạn nam lớp bên cạnh tới gõ cửa, ngượng ngùng hỏi: “Khương Dao lớp cậu có đây không?”
Bạn học ngồi gần cửa liền chỉ vào Khương Dao đang ngủ trên bàn. Bạn nam kia do dự một chút, cuối cùng cũng không bảo ai đánh thức cô dậy.
Cậu ta lấy ra một quả táo nói: “Cậu giúp tớ đưa quả táo này cho cậu ấy nhé.”
Bạn học ngồi gần cửa gật đầu nhận táo rồi truyền sang chỗ Đồng Miểu. Quả táo sau đó yên vị trên bàn của Khương Dao.
Mai là đêm giáng sinh, nhà trường cấm tặng táo Bình An và quà để ngăn ngừa chuyện yêu sớm nhưng vẫn có biện pháp là không tặng táo mà tặng cam, lê.
Khương Dao bị chuông báo đánh thức, khuôn mặt ửng hồng, lằn đỏ do tỳ lâu xuống bàn.
Đôi mắt hạnh mơ mơ màng màng, phát hiện quả táo trên bàn học thì hỏi: “Của ai đây?”
Đồng Miểu đáp: “Của một bạn nam gửi cho cậu.”
Khương Dao nhíu mày, cũng chẳng hỏi bạn nam đó là ai, ném quả táo được trang trí đẹp đẽ vào ngăn bàn rồi lại gục đầu xuống bàn, khó khăn dụi mặt lên tay áo.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
Đồng Miểu đưa một tờ khăn ướt qua: “Cố lên, xong môn này là tan học rồi.”
Khương Dao nhận lấy tờ khăn ướt đưa lên lau mặt, cảm giác mát lạnh làm cô tỉnh táo hơn nhiều. Cô ngáp một cái rồi hỏi: “Miểu Miểu, mai cậu có bận gì không?”
Đồng Miểu nghĩ một hồi mới lắc đầu đáp: “Mai là thứ năm, mình không bận gì hết.”
Khương Dao vốn đang uể oải lập tức có tinh thần: “Mai là Giáng Sinh rồi, tan học xong bọn mình đi mua sắm rồi ăn tối cùng nhau nhé.”
Đồng Miểu nhíu mày do dự: “Đi mua sắm?”
Khương Dao gật đầu lia lịa: “Đi mà, đi mà, dù sao cũng thi xong rồi, coi như xả hơi một trận.”
Đi mua sắm cùng bạn thân là một điều mới lạ với Đồng Miểu. Trước đây cô thường chỉ đi với mẹ.
Đồng Miểu xúc động, dù sao hôm đó cũng không có chuyện đặc biệt gì nên mỉm cười đồng ý: “Vậy quyết thế nhé.”
***
Đêm Giáng Sinh, các quả Bình An được bán trước cổng trường dù đắt nhưng vẫn cháy hàng. Đâu đâu trong trường cũng thấy, nào là tặng bạn bè thân thiết, tặng crush rồi cả thầy cô.
Ngay cả Sao Đỏ cũng bận chuyện tặng quà, chẳng để tâm vào việc bắt lỗi các bạn.
Đồng Miểu đắn đo, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Tư Trạm.
“Hôm nay tớ với Khương Dao đi mua sắm, ăn tối xong mới về nhà.”
Tư Trạm híp mắt đọc tin nhắn rồi lôi Trần Đông đang gục trên bàn dậy: “Ngủ nghê gì, lát tới phòng thí nghiệm cùng tao.”
Trần Đông mơ màng đáp: “Hở, mày chả bảo hôm nay nghỉ sớm về nhà có việc à?”
Tư Trạm uể oải ngả lưng về phía sau, mặt thì lạnh nhạt đáp: “Kế hoạch thay đổi.”
Trần Đông chỉ tay vào mặt mình: “Đừng nói là mày muốn đón Giáng Sinh với tao nha?”
Tư Trạm nhấc chân đạp vào ghế cậu ta, mặt cau có: “Mày nghĩ tao muốn đón Giáng Sinh với mày hả.”
Trần Đông cười sung sướng: “Vậy chắc em gái nhỏ nhà ta có hẹn trước rồi, há há.”
Thật ra chẳng cần nghĩ cũng biết Tư Trạm muốn cùng ai đón lễ Giáng Sinh.
Trần Lộ Nam ngồi phía trước khựng lại, xiết chặt cây bút trong tay.
Biết rõ là Tư Trạm thích Đồng Miểu, không có tình cảm gì với mình, nhưng sao trái tim vẫn khó chịu như này?
Cô uống một ngụm nước, cố ép mình tập trung vào đống bài tập, đừng mơ mộng tới thứ không thuộc về mình.
Từ sau buổi thể dục hôm đó, gần một tháng cô không nói lời nào với Tư Trạm.
Ngay cả quay đầu nhìn cậu ấy một cái cũng không dám, lúc nào cũng thấy tội lỗi, càng sợ làm tổn thương chính mình.
Nói cho cùng, ngay cả việc bế Đồng Miểu kiểu công chúa trước mặt cả lớp cậu ấy còn dám, thì còn có việc gì cậu ấy không dám?
Tan học xong, Khương Dao đưa Đồng Miểu về tiểu khu Tân Hà, thay bộ quần áo khác để tiện đi dạo phố.
Đồng Miểu mặc một chiếc quần legging màu đen, váy chữ A cạp cao, chân đi một đôi giày da nhỏ, vừa tinh tế, vừa đáng yêu.
Khương Dao lại càng không phải nói, quần áo của cô đều là hàng hiệu, dáng người lại chuẩn, tuỳ tiện mặc một bộ lên người cũng giống như người mẫu trên truyền hình.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Đồng Miểu nhận được tin nhắn của Tư Trạm.
“Buổi tối có cần tớ đón cậu không?”
Đón cái gì, quá mập mờ.
Ngón tay cô miết viền điện thoại, đáp: “Không cần, tớ đi cùng xe với Khương Dao về.”
Mối quan hệ giữa cô và Tư Trạm bây giờ thật khó mà giải thích cho rõ ràng.
Giữa hai người có một bức màn mỏng trong suốt, đến mức nhìn được cả bóng người phía đối diện.
Nhưng Tư Trạm cứ tiến lên một bước muốn xé nát bức màn, cô lại lùi một mét.
Rõ ràng không cân xứng.
Câu nói đó, cô vẫn chưa nói thành lời.
Mà cũng không thể nói thành lời được.
Bình tĩnh lại, cô nhanh chóng lên xe do tài xế nhà Khương Dao lái, hai người thẳng tiến phố Hương Hà.
Trên đường đi, Khương Dao nói không dứt mồm, hết chuyện cô ấy thích những nhà thiết kế lại nói sang chuyện nhà hàng nào mới mở.
Đồng Miểu ngoan ngoãn ngồi nghe, hệt như đang học trên lớp.
Khu phố tấp nập vào dịp lễ, các cửa hàng đều giảm 50% giá, mọi người chen chúc nhau chật như nêm.
Có khi đi cạnh nhau cũng phải gào lên mới nghe rõ được.
May là ở các cửa hàng bán đồ xa xỉ, người cũng không đông đúc như ngoài kia.
Đồng Miểu nhìn bảng giá mà phải lè lưỡi.
Hầu hết đều trên năm con số, cô thậm chí sờ cũng không dám sờ.
Nhân viên bán hàng tay đeo găng tay, vừa đi theo hai người, vừa giới thiệu các mẫu túi mới.
Cảm giác những chiếc túi này như bình hững chai thuỷ tinh dễ vỡ vậy, kể cả kéo khoá túi cũng phải cẩn thận từng tí.
Khương Dao đẩy nhẹ người cô, chỉ vào một chiếc túi: “Mèo con, cậu xem chiếc túi màu trắng này có hợp với cậu không?
Không hợp, nhìn giá đã biết không hợp rồi.
Đồng Miểu lắc đầu, cô còn đang đi học, hoàn toàn không cần mấy thứ đồ xa xỉ này.
Nhân viên bán hàng thấy Khương Dao có tiền thì mở miệng ba hoa: “Rất hợp, loại túi này của của cửa hàng chúng tôi chủ yếu là các bạn nữ sinh trung học như các em mua.”
Đầu Đồng Miểu bắt đầu nhảy số tính toán. Ở trường trung học tập trung toàn con nhà giàu như Thịnh Hoà mà còn chưa đến 20% người mua loại túi này, càng không cần nói trường học khác. Thế thì đâu ra mà nhiều nữ sinh trung học đeo túi kiểu này chứ.
“Đợi tốt nghiệp đã rồi tính, tớ đói rồi, bọn mình đi ăn cơm thôi.” Thấy nhân viên bán hàng vươn tay định lấy túi xuống cho cô thử, Đồng Miểu vội kéo ống tay áo Khương Dao nói.
“A… Cậu nói tớ cũng thấy đói, vậy đi ăn trước rồi bọn mình lại mua sắm tiếp.” Khương Dao nói xong thì dẫn Đồng Miểu vào một nhà hàng Tây đắt tiền.
Chẳng còn cách nào khác. Các nhà hàng bình dân khác kia người xếp hàng sắp ra tận cửa rồi. Còn mỗi nhà hàng này do giá cả đắt đỏ nên ít khách hơn hẳn.
Đồng Miểu chăm chú đọc thực đơn, một miếng bít tết cũng hơn 500 tệ.
Cô chớp mắt, nhớ lại bữa tối ngày hôm đó ở nhà Tư Trạm.
Nếu mời đầu bếp ở nhà hàng này về nhà phục vụ một bữa thì phải tốn bao nhiêu tiền đây…
Cô quả nhiên còn chưa thích ứng được.
Khương Dao gọi hai phần bít tết, một món điểm tâm ngọt, hai phần súp Borsch, còn thêm cả mấy món được đề cử bởi nhà hàng.
“Có nhiều quá không?”
Đồng Miểu do dự hỏi.
Khương Dao bĩu môi, nói nhỏ: “Mỗi phần có tẹo thôi.” Cô dùng tay vẽ ra một vòng tròn minh hoạ, “Cái đĩa to như này mà ở giữa được có 2, 3 miếng thịt bé tý.”
Nhân viên phục vụ báo món cho nhà bếp xong, rất nhanh đã quay trở lại: “Hôm nay là lễ Giáng Sinh. Nhà hàng chúng tôi gửi tặng tới hai vị một chai rượu vang. Hai vị có muốn mở ra luôn không?”
Đồng Miểu vốn định xua tay nói: “Không cần…”
Thì Khương Dao đã hào hứng đáp: “Được!”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp: “Phí mở nút chai là năm mươi.”
Đồng Miểu: “…”
Khương Dao không để ý, còn giải thích cho Đồng Miểu: “Nhà hàng này không tính 10% phí phục vụ, nên kể cả có tính phí mở nút chai với tiền đồ ăn lúc nãy thì cũng không đắt chút nào.”
Chờ đồ ăn được bưng ra, mỗi người rót nửa ly rượu vang. Nhưng Đồng Miểu không uống rượu, Khương Dao cũng không ép, chỉ bảo cô nhấp một ngụm là được.
Hai người tán dóc đủ thứ chuyện ở trường, còn cả các loại tin đồn tốt xấu chẳng biết được truyền ra từ đâu.
Đồng Miểu hướng mặt về phía cửa, còn Khương Dao thì đưa lưng.
Đang nói chuyện, Đồng Miểu đột nhiên im lặng, ngồi thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
Khương Dao không hiểu chuyện gì, vì thế cũng quay đầu lại nhìn.
Quý Nhược Thừa mặc một bộ âu phục chỉn chu, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp. Hai người cười nói vui vẻ bước vào nhà hàng.
Anh trông vô cùng hấp dẫn, vóc dáng thon dài toát lên vẻ lịch thiệp. Cúc áo sơ mi đầu tiên không cài, lộ ra phần cổ gợi cảm.
Người phụ nữ kia thì đeo một chiếc túi xách da đắt tiền, nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác Burberry, mỉm cười duyên dáng với Quý Nhược Thừa.
Quý Nhược Thừa lại lại… lại còn kéo ghế giúp cô ta!
Khương Dao bật dậy, doạ Đồng Miểu vội vàng giữ cô lại: “Dao Dao, bình tĩnh!”
[1] Bản gốc tác giả ghi là “橙子” tức là quả quýt nhưng mình tra trên Baidu thì thấy “平安果” thường chỉ là táo, vì táo trong tiếng trung có từ đồng âm với từ Bình an. Đoạn này ko chắc là do tác giả nhầm lẫn hay giới trẻ tự cải biến, mở rộng nghĩa của 平安果. Tớ dịch theo nghĩa tớ biết là quả táo, thay vì quả quýt.
[2] Đoạn này từ gốc là 香舍区, nghĩa Hán Việt là hương xá khu, mình nghĩ là khu đô thị, tuy nhiên một bản dịch người ta ghi là huyện Hương Hà. Không chắc đây có phải là tên địa phương hay là từ chỉ danh từ thôi nên t theo bản dịch là khu Hương Hà.
[3] Borsch là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Ở phần lớn các nước, củ dền là thành phần chính cho món ăn này khiến cho nó có màu đỏ tía. Riêng ở Nga thì củ cải đỏ mới là nguyên liệu chính và đây là một món khai vị cho bữa tiệc. Món súp Borsch được ăn kèm với bánh mì đen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!