Mối Tình Đầu Của Anh
Chương 52
Một bữa cơm ăn không có vị gì, sau đó Đồng Miểu còn lấy chai rượu của cô đi.
Khương Dao ngã xuống bàn nấc lên, đôi mắt vẫn không rời khỏi Quý Nhược Thừa.
“Tớ gọi Tư Trạm tới đón tụi mình rồi, phải về nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Đồng Miểu vươn tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối ra sau tai cho cô.
Phục vụ thấy tâm trạng cô không tốt nên đặc biệt đem tới gấu ôm lớn. Khương Dao mơ màng ôm vào ngực, yếu ớt không có chút sức nào.
Tư Trạm tới rất nhanh, bò bít tết còn chưa nguội hẳn thì hắn đã nhanh chân bước vào nhà hàng.
Đồng Miểu thấy hắn như thấy tâm phúc, vẫy tay.
Tư Trạm ngồi cạnh Đồng Miểu, phục vụ chu đáo mang tới một bộ đồ ăn.
Tư Trạm không dùng mà tự nhiên lấy nắm lấy tay Đồng Miểu đang cầm nĩa, cắm một miếng bít tết cho vào miệng.
Đồng Miểu sợ run lên, tay bị hắn nắm chặt không thể rút lại.
Cô không khỏi đỏ bừng mặt.
Khương Dao ngước mắt, ngón trỏ gõ bàn chu môi nói:
“Ê ê, ở đây có chó F.A nè, đừng có rắc thính chó nữa được không vậy?”
Đồng Miểu yên lặng rũ mắt, nắm tay co lại dưới đùi, nháy mắt.
Tư Trạm dùng khăn giấy lau miệng, nhếch môi liếc thoáng qua Quý Nhược Thừa bàn bên trái rồi châm chọc: “Không có tiền đồ.”
Khương Dao lườm hắn: “Cậu tưởng ai cũng mềm mại giống mèo con mặc cho cậu ghẹo chắc.”
Tớ không có nha… Đồng Miểu thầm cãi lại.
Tư Trạm nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu đùa này lắm.
Nhưng nhìn bộ dạng Khương Dao thút thít, hắn không so đo với cô.
“Kêu người điều tra cho cậu?” Tư Trạm liếc nhìn đánh giá Trình Viện đối diện Quý Nhược Thừa, không giống kiểu như Khương Dao nhưng thích hợp với thầy Quý.
Khương Dao khoát tay, dụi mặt vào gấu bông: “Đừng, khỏi cần cậu tra, nhà tôi giỏi nhất là điều tra.”
Tư Trạm tán đồng gật đầu, bất giác sờ cằm:
“Tôi muốn dẫn em gái tương lai về nhà đón giáng sinh. Còn cậu muốn đi với tụi này hay để tôi ném qua chỗ thầy Quý?”
Khương Dao trừng mắt liếc hắn, mắng: “Cậu có phải người không vậy, đang cãi nhau đấy.”
Đồng Miểu vội vàng xua tay: “Thôi mà, để tụi mình đưa cậu về.”
Khương Dao uống khá nhiều, Tư Trạm nói đùa thế thôi chứ cũng không định đưa cô nàng cho thầy Quý thật.
Tư Trạm khá hài lòng với hai chữ “tụi mình” này. Điều đó chứng tỏ trong mắt Đồng Miểu hắn đã là người của mình.
“Đi thôi, chỉ nhìn thì làm được gì. Nhanh đợi đến 20 tuổi cầm hộ khẩu mà gả đi.” Tư Trạm phun một câu.
Ọe.
Khương Dao nhíu mày, đột nhiên ngồi thẳng lên bịt miệng lại.
Cô không ăn gì mà chỉ uống nhiều rượu, bây giờ dạ dày thực sự chịu không nổi, muốn nôn.
“Móa, không phải cậu muốn nôn chứ!” Tư Trạm giật nảy mình.
Hắn chỉ nghĩ tâm trạng Khương Dao không tốt nên uống ít rượu. Dù sao bọn họ đã uống rượu từ lâu, lại còn trẻ nên tửu lượng cũng không kém.
Nhưng không ngờ Khương Dao đau lòng uống tới mức nôn ra.
Đồng Miểu vội vàng đứng lên, rút một tờ khăn giấy lau chân cho Tư Trạm rồi kéo tay Khương Dao: “Tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh!”
Khương Dao che miệng chạy với cô.
Có lẽ tiếng động bên này quá lớn khiến mọi người chú ý.
Quý Nhược Thừa cũng quay đầu lại nhìn về bên này.
Khương Dao đã chạy đi, anh thấy Tư Trạm thì khá bất ngờ.
“Tư Trạm à?”
Tư Trạm bị bắt gặp nhưng cũng không tránh, hắn đứng dậy đến chỗ Quý Nhược Thừa, cười nói: “Thầy ạ, đây là…?”
Hắn đưa mắt nhìn Trình Viện.
Quý Nhược Thừa giới thiệu: “Đây là đàn em của thầy, mới tốt nghiệp tiến sĩ từ nước ngoài về.”
Anh lại chỉ Tư Trạm nói với Trình Viện: “Đây là học sinh của anh. Hiện giờ anh đang hướng dẫn hạng mục người máy của cậu ấy.”
Trình Viện lễ phép gật đầu.
Tư Trạm tay đút túi quần, hơi khom lưng uyển chuyển hỏi: “Chị còn trẻ đẹp thế mà đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi, em còn tưởng chị là em gái của thấy Quý đấy.”
Ai cũng thích nghe lời khen, nhất là kiểu thanh niên đẹp trai như Tư Trạm khen lại càng dễ nghe.
Trình Viện kín đáo sờ mặt: “Chị không còn trẻ nữa, đã có con rồi.”
Tư Trạm khoa trương nhíu mày, thở dài nói: “Chắc là phong thủy khoa vật lý tốt quá nên ai học xong cũng như 18, làm em cũng muốn bỏ CS theo vật lý.”
Trình Viện bị hắn tâng bốc tới mức cười tươi, nói với Quý Nhược Thừa: “Học sinh của anh khéo ăn nói thật, vẫn là đàn anh dạy tốt.”
Quý Nhược Thừa đánh giá Tư Trạm rồi lại nhìn Trình Viện cười nhạt, không nói gì.
Tư Trạm không phải người hay thể hiện cảm xúc ra ngoài. Bình thường ở trường hắn lạnh lùng, tiếc chữ như vàng.
Lúc này lời ngon tiếng ngọt, hoặc là quen Trình Viện, hoặc là lời khách sáo.
Cái đầu thì chắc chắn không thể. Anh nhìn về phía Tư Trạm đi tới, ba bộ bát đũa.
Quý Nhược Thừa híp mắt, trong lòng hiểu rõ, sau đó vỗ vai Tư Trạm: “Được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, nên làm gì thì làm đi.”
Tư Trạm biết không thể gạt được Quý Nhược Thừa nên cũng không che giấu, cong môi cười một tiếng rồi gật đầu quay người đi.
Trên taxi.
Khương Dao mở cửa sổ xe hóng gió, Đồng Miểu vỗ nhẹ lưng cô.
“Cậu ghê thật, thế mà không lái xe tới.”
Dạ dày Khương Dao vẫn còn khó chịu, nhưng trong lòng lại rất dễ chịu.
Tư Trạm cười nhạo: “Có bằng lái chưa mà cứ suốt ngày lải nhải lái xe.”
Khương Dao bị nghẹn lời, không cam lòng lầm bầm: “Giác ngộ cao ghê nhỉ.”
Đồng Miểu cắn môi nhìn về phía kính chiếu hậu trừng mắt với Tư Trạm.
Hắn không phải đang dạy Khương Dao, mà là trêu cô ấy.
Đưa Khương Dao tới cổng tiểu khu thì có dì đón đi, Đồng Miểu thở dài một hơi.
Tư Trạm khẽ dựa vào cột đèn trước cổng tiểu khu, lười biếng nói: “Vẫn còn sớm.”
Chi bằng đi khuây khỏa một chút?
Đồng Miểu nhìn đồng hồ trên tay, 8 giờ. Lúc này lớp tự học buổi tối ở trường vẫn chưa kết thúc.
“Ừm, vừa đúng dịp tớ muốn nghiên cứu người máy của các cậu một chút.”
“Hả?” Tư Trạm sững sờ, hiển nhiên không ngờ sự việc lại chuyển biến như thế.
“Đến trường đi, hai ngày nay tớ đã xem một ít tài liệu hiểu cơ bản về bộ phận tớ phụ trách, bây giờ tớ muốn đến xem bộ phận của các cậu.”
Đồng Miểu nghiêm túc nói.
Tư Trạm nhíu mày uể oải ừ một tiếng.
Đồng Miểu đã xoay người đi về phía trường học, vừa đi vừa nói: “Mỗi bộ phận khác nhau sẽ phù hợp với từng linh kiện riêng, không có dữ liệu thì tớ không thể tính, nếu dùng…”
Tư Trạm vuốt nhẹ tóc cô: “Nhưng đây là đêm giáng sinh mà?”
Đồng Miểu nghiêng đầu mơ màng chớp mắt: “Có gì đặc biệt à, sao thế?”
Tư Trạm bị nghẹn lời.
Tình nhân đương nhiên là hưởng thụ thế giới của hai người, chỉ có chó F.A mới vùi đầu trong phòng thí nghiệm thôi.
Nhưng mà, bọn họ tính là tình nhân sao?
Cuối cùng Tư Trạm cam chịu nói: “Thôi được, nghe cậu.”
Hai người lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm, Trần Đông xém run lên vì phấn khích. Cậu đi đến vỗ cai Tư Trạm: “Hai người phát triển đến mức này rồi à?”
Sắc mặt Tư Trạm trầm xuống, hắn đi sau Đồng Miểu không kiên nhẫn nói: “Nghĩ nhiều.”
Hắn giúp Đồng Miểu tìm tất cả hướng dẫn sử dụng linh kiện nhập khẩu bày lên bàn: “Đây là tất cả dữ liệu, đều là những thứ tốt nhất hiện tại, chắc là không có gì.”
Tư Trạm chỉ vào đống tài liệu lộn xộn bên này: “Đó là yêu cầu cuộc thi, nếu cậu muốn xem video giới thiệu trước tớ sẽ tìm cho cậu.”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không cần, nhiêu đây là được rồi.”
Cô ngồi xếp chân lên ghế, cầm tài liệu lên trầm tư.
Vấn đề hiện tại của Ngân Long là độ chính xác chưa đủ cao, cần đảm bảo độ chắc chắn để tiết kiệm thời gian hơn.
Đồng Miểu không hiểu những chương trình mà Tư Trạm điều khiển robot. Nhưng làm sao để đảm bảo tỷ lệ ghi điểm mới là điều cô quan tâm.
Đạo cụ ghi điểm trong trò chơi là vật liệu xốp hoặc nhựa, không thể dùng nam châm…
Nên thiết kế chân kiểu gì cho tốt nhỉ?
Cô nhíu mày suy tư, cầm bút vẽ lên giấy nháp.
Hai giờ sau Đồng Miểu đã xem hết toàn bộ tài liệu, cô đã ghi nhớ gần hết những dữ liệu ấy trong đầu.
Tuy chưa đạt tới trình độ nhìn qua là nhớ nhưng cũng được tám chín phần mười.
Cô thở phào nhẹ nhõm vươn vai.
Về sau khi cải tiến mạch điện xong thì dữ liệu sẽ càng chi tiết hơn, nhưng khối lượng công việc không lớn như cô nghĩ.
Chỉ cần cô làm nhiều việc hơn thì Tư Trạm sẽ có thêm thời gian để học.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tư Trạm đang tựa vào máy tính nhăn mày, mặt cau có.
Áo khoác cũng không cởi, bị đè tạo thành mấy nếp gấp.
Thật ra Đồng Miểu hiểu ý Tư Trạm muốn cùng cô dạo phố xem phim.
Những vẫn chưa thích hợp.
Tuy rằng lý trí nói với cô là không thích hợp còn quá sớm, nhưng cũng không thể ngăn được áy náy trong lòng.
Hành lang ồn áo, tiết tự học buổi tối đã kết thúc, mọi người chuẩn bị về nhà.
Mặc dù phòng thí nghiệm có thể ở lâu hơn nhưng nói chung không ai muốn làm phiền bác bảo vệ.
Được rồi.
Cô thì thầm.
Trần Đông ngáp một cái, gần như không mở nổi mắt.
Cậu liếc màn hình của Đồng Miểu, tỉnh táo ngạc nhiên: “Cậu đọc xong hết đống này rồi á?”
Đồng Miểu gật đầu.
Bên Tư Trạm vang lên tiếng tắt máy tính. Hắn đứng dậy giũ áo khoác: “Đi thôi, ngày mai làm tiếp.”
Đèn đường yên tĩnh, đêm khuya gió mạnh táp vào da hơi nhói.
Đi bộ qua sân trường người thưa thớt hơn nhiều. Đây là vùng ngoại ô thành phố, đêm hôm khuya khoắt ngay cả taxi cũng không đi vào đây.
Chỉ có vài cửa hàng tiện lợi sáng đèn mà chẳng thấy khách nào lui tới, nhân viên cửa hàng cũng ngáp dài.
Đồng Miểu đột nhiên dừng lại.
Tư Trạm cũng hơi buồn ngủ nên phản ứng chậm, hỏi: “Sao vậy?”
“Đợi tớ một lát.”
Đồng Miểu dặn xong thì quay người vào cửa hàng tiện lợi.
Tư Trạm đứng ở cửa, đèn đường lẻ loi chiếu lên mái tóc đen nhánh của hắn tạo ra chút ánh cam.
Hắn nheo mắt nhìn vào trong, Đồng Miểu đang ngó nghiêng tìm đồ.
Chắc là mấy thứ như băng vệ sinh.
Hắn lại đút tay vào túi yên lặng chờ đợi.
Ngay sau đó Đồng Miểu thanh toán, trên mặt ửng hồng.
Cô đứng đối mặt với Tư Trạm, giơ tay: “Không có táo, chỉ còn một phần salad hoa quả.”
Con ngươi trong đêm tối phản chiếu hình bóng của Tư Trạm, ngón tay cẩn thận cầm hộp salad hoa quả màu đen rõ là không còn tươi.+
“Giáng sinh vui vẻ, Tư Trạm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!