Mối Tình Đầu Của Anh
Chương 63
Hách Mộng Khê thật sự chuyển trường trong khi sắp tới kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Hồi đầu năm thì nghĩ trăm phương ngàn kế để trở thành học sinh của Thịnh Hoa, thật đúng là hiếm thấy có người muốn chuyển đi.
Cô ta nhất quyết muốn chuyển đi, những phong ba sôi sùng sục trong thời gian này cũng lắng xuống.
Bởi vì thời gian học ở lớp mười hai bắt đầu đềm ngược, kì thi giữa kì lớp 11, lớp 12 cũng dần tới.
Sau khi Chu Nhã Như tự ngược đãi bản thân thì cuối cùng cũng trở về top đầu trong lớp, bảo toàn được vị trí thứ hai, chỉ kém Hà Hiểu Bạch một phần.
Có lẽ là do cơm nước của nhà trường quá dinh dưỡng mà dạo gần đây trông cô ấy béo lên rất nhiều.
Một người mà có thể thay đổi tâm trạng nhanh như vậy thật không dễ dàng.
Cho nên khi bạn muốn an ủi một ai đó thì đừng nên vẽ cho người ta một tương lai tốt đẹp làm gì, mà hãy để người ta nhìn thấy một người từng đau khổ mà vẫn sống rất khỏe.
Trước kì thi Châu Á, nhóm ba người bọn họ không còn tốn thời gian với Ngân Long, bởi vì tâm lý bọn họ rất vững vàng, máy móc cũng đã dâu vào đấy.
Còn về phần Mạnh Tĩnh Nông, mặc dù Tư Trạm không có phản ứng gì nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua.
Đồng Miểu tiết kiệm được một khoản tiền từ tiền thưởng của cuộc thi, đó là phần thưởng của cô và Tư Trạm.
Cô cẩn thận sửa lại mật khẩu, đó là những con số kết hợp giữa ngày sinh của cô và Tư Trạm.
Cô không có ý định sử dụng tấm thẻ kia nhưng luôn giữ lại bên người, những lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm nghía, trong lòng lập tức trở nên ấm áp.
Trong nhà ăn, ánh đèn có hơi chói mắt.
“Mèo con?” Đồng Mỹ Quân vỗ nhẹ vai cô.
Đồng Miểu ngẩng đầu ngượng ngùng cười: “Em chào thầy Dương.”
Dương Định Giang là phó trưởng khoa kỹ thuật sinh học, là người lúc trước đã thu nhận cô.
Trước kia trong tỉnh cũng không ít học sinh đạt giải nhưng Dương Định Giang chỉ nhận duy nhất một mình Đồng Miểu.
Cô nhớ tới trước đó mình nhất quyết đăng kí học y, giờ cũng có phần áy náy nhưng hôm nay nhất định phải nói ra.
Dương Định Giang đương nhiên là nhận ra cô, nhìn cô hiền hậu cười: “Cô học trò nhỏ, thầy nghe nói em giành được cả giải thưởng cuộc thi robot cơ à, giỏi quá nhỉ.”
Đồng Miểu xấu hổ liếm môi, không biết phải trả lời sao với lời khen này, chỉ biết khe khàng xua tay.
Tư Khải Sơn cười chào ông: “Chào thầy Dương, mời thầy ngồi.”
Dương Định Giang khẽ gật đầu kéo ghế ngồi cạnh Tư Khải Sơn, còn Đồng Mỹ Quân ra ngoài lấy thêm đồ ăn.
Tư Trạm ngồi bên cạnh Dương Định Giang, cầm ấm trà ghé cho cha và Dương Định Giang, mỉm cười thưa: “Chú Dương, mời chú uống nước.”
Dương Định Giang khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói chuyện với Tư Khải Sơn: “Bạn cũ à, trước gặp con trai ông vẫn còn là thằng nhóc đấy, thế mà giờ đã thành thanh niên cao thế này rồi.”
Tư Khải Sơn thở dài: “Haizz, nhoáng cái là lớn nhanh như vậy.”
Tư Trạm rất tự nhiên kéo Đồng Miểu lại, rót cho cô một tách trà nóng rồi đặt trước mặt cô.
Đầu ngón tay Đồng Miểu vừa đụng vào trách trà thì nghe thấy Dương Định Giang nói: “Thật không ngờ nhỉ, hai đứa nhóc này lại có duyên.”
Câu nói dọa cô chút nữa thì làm đổ tách trà.
Duyên sao?
Cô chột dạ nhìn Tư Trạm, thấy Tư Trạm vẫn ngồi vững vàng, trên mặt không lộ ra chút sơ hở gì.
Thật là khâm phục.
Ánh mắt Tư Khải Sơn dừng lại giữa Đồng Miểu và Tư Trạm, rồi chậm rãi trả lời: “Đúng vậy, hai đứa trẻ ở chung không tệ, Tư Trạm càng ngày càng ra dáng anh trai.”
Tư Trạm quay đầu nhìn, mắt đối mắt với cha, ánh mắt thản nhiên không hề lùi bước, mặt mày còn cười cười.
Dương Định Giang uống một ngụm trà, bắt đầu vào chủ để chính.
“Hiện tại với thành tích của Tư Trạm thì điểm số không còn vấn đề gì rồi. Tôi nghe nói thành tích cuối kỳ thằng bé rất tốt, ra nước ngoài hay là đạt được giải thưởng ở cuộc thi Châu Á thì tôi vẫn nhận thằng bé vào lớp phần mềm thí nghiệm khoa học, không có vấn đề gì.”
Ý này có nghĩa là Tư Khải Sơn hãy chờ một thời gian, xem kết quả trận đấu thế nào.
Tư Khải Sơn khẽ gật đầu, hỏi Tư Trạm: “Con có nắm chắc không?”
Tư Trạm mím môi không nói gì.
Đồng Miểu khẽ oán thầm trong lòng, chắc chắn chứ, hay là chắc chắn của cậu ấy chết rồi.
Đồng Mỹ Quân trở về, bà cười nhẹ nhàng treo áo da lên kệ áo, rất là tự nhiên ngồi bên cạnh Tư Khải Sơn: “Đồ ăn xong rồi, chúng ta lại dùng bữa thôi.”
Tư Khải Sơn rất tự nhiên nắm lấy tay bà.
Đồng Miểu đấu tranh trong lòng, thoáng chốc không còn ai nói chuyện, cô do dự nhìn Dương Định Giang.
Nói thôi, sớm hay muộn mày cũng phải nói mà.
Sau khi quyết định chắc chắn, Đồng Miểu thưa: “Thầy Dương, con có chuyện muốn thưa với thầy.”
Dương Định Giang sững sờ, nhưng rất nhanh mỉm cười hiền hòa: “Chuyện gì thế?”
Tư Trạm nhìn khuôn mặt Đồng Miểu, khẽ nhíu mày nhưng cũng không mở miệng cắt ngang.
Trên thực tế Đồng Miểu muốn đi đâu thì hoàn toàn là tự do của cô, cho nên Đồng Mỹ Quân cũng không nói gì.
Đồng Miểu cụp mắt, ngón tay lo lắng xoa nắn cái mặt bàn, khẽ nói: “Thầy ơi, con muốn học y, cho nên con muốn từ bỏ tư cách trúng tuyển ạ.”
Phòng khách hoàn toàn lặng ngắt, lặng ngắt đến bao lâu?
Cô cảm thấy tiếng gió từ điều hòa to quá.
Dương Định Giang há hốc miệng, hiển nhiên là không ngờ lại có một tin như vậy đón chờ ông.
Cảm giác đầu tiên của ông chính là thất vọng.
Bởi vì dù sao Đồng Miểu là một hạt giống tốt hiếm có, kì thi đại học cũng giống như kì thi tìm người giỏi nhất vậy, mà người giỏi nhất năm nay lại không đăng kí đi thi.
Ông còn đang tính bồi dưỡng Đồng Miểu thật tốt, tương lai sẽ vào phòng thí nghiệm của ông nhưng mà hiện giờ, người ta lại chủ động muốn đi học y.
“Em muốn học… y?”
“Ở trường Bắc Đại ạ.”
Dương Định Giang im lặng.
Cảm thấy không phải học viện ông mất đi một hạt giống tốt, mà là trường đang mất đi một nhân tài.
Ông nâng tách trà uống sạch chút nước ấm còn trong tách.
Đừng lo là học ngành gì, vì còn chưa lo được người ta sẽ học trường nào mà.
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, Dương Định Giang ngẩng đầu thở dài: “Trò chưa từng nghĩa tới chuyện tham gia vào viện y học liên hiệp Thanh Hoa của thầy sao?”
Viện y học liên hiệp?
Đồng Miểu ngẩn người.
“Con… Con không muốn tạo áp lực lớn cho kì thi đại học.”
Đây là lời nói thật, cái viện y học kia chắc chắn thành tích bình thường là không thể vào được rồi.
Cô sợ là mình không chịu được thời gian dài ôn thi đại học.
Dương Định Giang xoa mày, thành thật nói: “Thực ra thầy rất muốn nhận trò, khả năng trúng tuyển vào khoa của thầy cũng dễ hơn bên viện y học liên hiệp nhiều, nhưng trò lại muốn học y…. Thầy có thể giúp trò liên lạc với viện trưởng nhưng trò phải chuẩn bị tốt tinh thần 8 năm kháng chiến.”
Những sinh viên được giới thiệu vào trường thường sẽ là học thức uyên thâm, sẽ trực tiếp tham gia vào nghiên cứu thực tiễn.
Dương Định Giang không hề nói liên hệ cụ thể thế nào, sắp xếp như thế nào bởi vì khả năng không thành công rất lớn.
Nhưng Đồng Miểu vẫn rất cảm ơn ông.
Nếu như không phải thi đại học mà vẫn có thể vào được viện y học liên hiệp thì rất tốt.
Một bữa cơm đầy phức tạp, ngày thứ hai Dương Định Giang phải sang thành phố bên cạnh để dự thảo, cho nên lúc trời tối đã lên xe.
Lúc tiễn khách, Đồng Mỹ Quân cứ muốn nói lại thôi vuốt ve một bên mặt của cô.
Bà không biết nên khuyên Đồng Miểu như thế nào, cũng không muốn ép con gái, nhưng…chính bà cũng là một bác sĩ, đều hi vọng những người học y đều là đơn thuần, là nhiệt tình, là yêu thương bệnh nhân.
Nhưng Đồng Miểu đang hoàn toàn bị lòng háo thắng thúc đẩy, từ nhỏ đến lớn chưa từng tỏ ra hứng thú với nghề y.
Tại sao Đổng Thành đi nhiều năm như vậy mà bóng ma của ông ta vẫn ở khắp mọi nơi??
“Mẹ, chúng ta về trước đi.” Đồng Miểu cười với Đồng Mỹ Quân, vẫy tay có chút hoảng hốt ngồi vào trong xe.
Cô không muốn nghe thuyết phục, bởi vì cô đã có quyết định.
Cô ngồi trong xe tự vào đệm da mềm mại đợi Tư Trạm lên xe.
Cửa xe vang lên một tiếng, Tư Trạm vào trong ngồi sát cạnh cô.
Cô khẽ khàng nhắm mắt, cảm thấy hơi mệt, cơ thể cũng dần dần thả lỏng. Cũng không biết từ khi nào, chỉ cần ở bên Tư Trạm cô mới có thể thả lỏng.
Bởi vì hắn hiểu cô rất rõ ràng, mỗi một ánh mắt, mỗi một cử chỉ của cô. Cho nên cô không cần phải ngụy trang.
Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô khẽ khàng vỗ về. Lòng bàn tay ấy rất ấm áp, rộng lớn và an toàn. Nó vừa thân thuộc vừa tự nhiên.
Ban đêm, Đồng Miểu mơ màng. Trong mơ cô và Tư Trạm đang hôn nhau. Hắn vẫn ngang ngược như vậy, ôm chặt cô trong vòng tay, chẳng hề lưu tình mà cướp nụ hôn của cô, vài sợi tóc lướt quá trán cô hơi ngưa ngứa.
Cả người cô đều là mồ hôi, dù né đi nhưng vẫn bị Tư Trạm bắt trở lại, đầu ngón tay kích động mà run lên.
Trong lòng cô vô cùng đấu tranh, cô muốn buông thả một lần nhưng cuối cùng vẫn duy trì được lý trí.
Cho nên từ đầu tới cuối cô đều mở mắt, nhìn bên mặt đẹp trai của Tư Trạm rịn một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt hẹp dài khép chặt.
Không biết là hôn bao lâu, lâu đến mức môi của cô bị tê, khóe mắt chợt nhìn xung quanh mình và Tư Trạm.
Cô nhìn thấy… mẹ và chú đang hoảng sợ che miệng.
Đồng Miểu giống như bị sét đánh trúng, lập tức cảm thấy mỗi khúc xương trên người đều lộ ra sự sợ hãi.
Cô bất ngờ đẩy Tư Trạm ra, run rẩy lắc đầu.
Nhưng toàn bộ những chuyện không nên xảy ra đã xảy ra trước mặt, Đồng Mỹ Quân lau nước mắt, cười chua chát.
Sau đó Đồng Miểu nghe thấy bà dịu dàng nói: “Bé con, con đến với Tư Trạm đi, mẹ và chú sẽ dừng lại.”
Cô ra sức lắc đầu, bị dọa cho rơi nước mắt, cô như đứa bé chưa lớn mà nức nở nói: “Không phải đâu, bọn con không đến với nhau đâu!”
Cô cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, quay đầu nhìn, là vẻ mặt Tư Trạm đang chịu đựng nỗi đau thương.
Mơ tới đó thì không thể tiếp tục được nữa, cô đột nhiên mở to mắt thì phát hiện áo và gối đã bị nước mắt thấm đẫm.
Còn cái thứ bị cô đẩy ra là con rối Đại Hùng kia.
Cả người cô đều là mồ hôi, rũ rượi nằm trên giường thở hổn hển.
Trời còn chưa sáng, đầu óc thì mê mâng, ánh trăng nhỏ xuyên qua rèm cửa sổ nhàn nhạt chiếu một dải ở góc giường.
Đồng Miểu chậm rãi chui vào trong chăn, ngủ thiếp đi rất nhanh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, những gì trong mộng không còn nhớ lắm, chỉ nhớ mang máng rằng đêm qua mơ thấy ác mộng.
Mấy ngày nữa trôi qua, cô dần dần quên biến chuyện này.
Mùa xuân đã tới, không khí ngào ngạt hòa quyện hương vị tươi mát của cỏ cây.
Hai ngày này thật hiếm có mưa, mưa rơi tí tách tí tách, ngoại trừ tác dụng là đất trở nên ẩm ướt ra thì còn có tác dụng hủy bỏ buổi học giữa khóa.
Hết giờ học, Khương Dao đã không còn tinh thần mà quấy nghịch nữa, cô ấy nằm vật trên mặt bàn ngủ thiếp đi, còn chả buồn gỡ kính xuống.
Đồng Miểu cẩn thận giúp cô nàng tháo kính, cất lại trong hộp rồi khoác cho cô ấy cái áo khoác của mình.
Sau đó cô chuẩn bị ôn lại những từ đơn tiếng anh.
“Đồng Miểu, tớ có thể nói với cậu chuyện này không?”
Trần Lộ Nam đi tới chỗ bàn cô, cứ do dự nhìn cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!