Mối Tình Đầu Của Anh
Chương 66
Trước khi cuộc thi bắt đầu, Tư Trạm xoay cái remote trong tay như có điều suy nghĩ.
Đồng Miểu với Trần Đông kiểm tra xong Ngân Long thì đứng dậy vặn eo.
Căn phòng lần này tốt hơn nhiều so với trận đấu trong nước, còn có TV và ghế sofa lớn, ngay góc tường có một cái bàn, trên đó đặt một chậu lan điếu.
Trần Đông đặc biệt tham dự, cậu nhìn hai người rồi ho nhẹ một tiếng: “Ờ, mình ra ngoài đi vòng vòng một lúc.”
Cậu đẩy cửa đi.
Tư Trạm nhìn chằm chằm Ngân Long trầm mặc không nói, gõ ngón tay lên ghế sofa.
Đồng Miểu nghiêng đầu hỏi hắn: “Sao vậy?”
Tư Trạm buồn bã nói: “Cậu nói xem, tớ đã nghĩ ra được sẽ cho cậu ta out trong trận sắp tới thì lí nào cậu ta lại không nghĩ thế? Không thể nào nhỉ.”
Hắn khẽ cong môi lộ ra nụ cười không chân thành.
Đồng Miểu lập tức giật mình mở to hai mắt, trong lòng dần cảm thấy ớn lạnh.
Sẽ như thế sao?
Cô không thể tin được.
Tư Trạm đứng dậy lấy ra hai chiếc răng cưa từ chiếc túi trong suốt, dùng khớp nối miết nhẹ.
“Cho dù Từ Phương Hi Tán không tán thành, Tư Trạm tôi cũng không phải thánh nhân.”
Hắn nói xong, cầm chiếc cờ lê từ từ vặn hai răng cưa vào.
Cơ chế răng cưa này là do Đồng Miểu chế tạo, có thể điều khiển bằng remote.
Thông thường răng cưa được giấu trong thân robot, chỉ cần bấm nút là có thể bắn ra từ bên trong bằng một lực rất lớn, nếu là máy móc bình thường thì có thể cắt luôn cả bánh xe.
Đồng Miểu trầm mặc: “Chúng ta đều là đại diện cho đất nước, cậu ta thật sự có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
Tư Trạm ném cờ lê cười lạnh: “Nhỏ tóc quăn cậu ngây thơ quá rồi, sau cùng bên thắng chỉ có một, tất cả mọi người chỉ vì mình mà đến.”
Đồng Miểu lại nhìn Ngân Long, vẫn là vẻ bề ngoài đẹp đẽ màu trắng bạc, đường nét uyển chuyển bao phủ toàn thân, nằm yên trên mặt đất như một con sói trắng chờ cơ hôi di chuyển.
Tràn đầy tính hung tàn của loại sói.
Tích tắc tích…
Nhạc trên radio vang lên thông báo các đội đến đấu trường chuẩn bị.
Sau khi Trần Đông giao lưu xong cũng chạy về, hợp sức với mọi người đặt Ngân Long lên xe đẩy rồi kéo ra ngoài cửa.
Vì phòng chờ được phân chia theo quốc gia nên những người bước ra từ cửa nào đều đến từ quốc gia đó.
Phòng của Mạnh Tĩnh Nông cách bọn họ rất xa nên không đụng mặt ở hành lang.
Nhưng khi đội trưởng của đội Saint Seiya đi ngang qua Trần Đông, lại cố tình đụng vào vai cậu.
Trần Đông không chú ý nên suýt bị đụng ngã, may mắn được Đồng Miểu đỡ kịp.
Tên kia cười chế nhạo một tiếng rồi bỏ đi.
Tư Trạm nheo mắt lại, khuôn mặt trầm lặng nhìn bóng dáng sừng sững kia.
Trần Đông mắng: “Đcmm mù hả!”
Nhưng cậu cũng chỉ mắng, dù sao sắp thi rồi.
Tư Trạm vỗ vai Trần Đông, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị đi. Ước chừng không phải chỉ có mỗi Mạnh Tĩnh Nông nhắm vào chúng ta.”
Tim Đồng Miểu đập mạnh, giật mình lẩm bẩm: “Là ý gì?”
Tư Trạm cong môi hờ hững, nhưng Trần Đông lại trở nên nghiêm túc.
Vừa đi Tư Trạm nói với Đồng Miểu: “Lần trước chúng ta đứng đầu, nhưng dẫn trước đội Á quân nhiều điểm như vậy. Nên lần này chuyện đương nhiên là phải loại chúng ta trước. Thực lực của những đội khác đều tương đương, vẫn có khả năng lật mình được.”
Đồng Miểu không thể tin nhìn Tư Trạm, cảm thấy suy đoán của hắn rất vô lý.
Trần Đông thở dài: “Em gái à cậu hiền lành quá. Nếu tụi mình không phải người tốt thì nằm mơ cậu cũng không nghĩ được tới mức này đâu.”
Tư Trạm đá cậu một cái: “Cút đi, mày mới không phải người tốt.”
Trần Đông giơ hai tay lên xin tha: “Được được, mày là người tốt, dù sao cơ chế này dùng để bảo vệ, nếu bình yên thì cũng không cần lấy ra.”
Trần Đông và Tư Trạm cứ vậy vừa cãi nhau vừa bước vào sân.
Đồng Miểu vì không cần điều khiển Ngân Long nên ngồi chờ ở trước màn chiếu lớn.
Sau khi tất cả robot ra sân, thực sự bị hoa mắt không thể nhìn rõ.
Loại tranh đoạt này năm nay mới áp dụng lần đầu nên mấy tuyển thủ là chuộc bạch, còn về việc cách thi kiểu này là tốt hay xấu thì không ai nói rõ được.
Nhưng nó tạo cho những tuyển thủ có ý đồ xấu cơ hội để lợi dụng sơ hở. Dù sao cùng ở trong một sân, muốn không va chạm là chuyện rất khó.
Chỉ không ngờ rằng ngoài việc phòng tuyển thủ từ các quốc gia khác giở trò thì còn phải phòng cả “người nhà”.
Cô ngồi xuống ghế mở nắp chai nước khoáng.
Nghĩ rằng nếu tí nữa mình hồi hộp thì cứ uống nhiều nước, thế thì sẽ giảm bớt phần nào.
Tiếng còi vang lên, tất cả robot đồng loạt cử động.
Ánh mắt Đồng Miểu dán vào Ngân Long.
Mô tơ của Ngân Long là loại nhập khẩu tốt nhất nên hoàn toàn không có vấn đề về tốc độ, so với một số đội có kinh phí eo hẹp hơn thì nó có lợi thế tự nhiên hơn.
Ngân Long tiên phong gắp đồ ném qua khỏi lưới, trọng tài theo dõi ngay lập tức cho điểm.
Đây là điểm đầu tiên của toàn trường thi, cái tên Ngân Long lóe sáng trên màn hình lớn.
Rất nhanh lại bị các đội khác dẫn trước, trong sân vang lên tiếng động cơ liên tục, cũng khó tránh khỏi có mấy robot va chạm vào nhau để cướp đồ ghi điểm.
Đồng Miểu nhìn một hồi mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Xung quanh Ngân Long lúc nào cũng có hai robot, có lẽ vì tụi nó cũng muốn ghi bàn nhưng lại phối hợp chưa tốt mà dần trở thành kiểu tấn công.
Đồng Miểu không khỏi nhíu mày, cô đã thấy Ngân Long bị chúng “vô ý” đụng vào mấy lần.
Nhưng màn chiếu quá nhỏ, robot lại giống giống nhau, Đồng Miểu nhất thời không rõ là ai.
Lúc này, một robot lao tới muốn đánh vào Ngân Long, Đồng Miểu sững sờ nhìn bên khung Ngân Long bắn ra răng cưa, sau khi va chạm lại nhanh chóng thu về.
Tư Trạm ra tay rồi.
Cô lặng lẽ siết chặt chai nước.
Robot kia bị đập rất mạnh, khi răng cưa phóng ra vừa khéo đập hư thắt lưng của nó. Chỉ trong tíc tắc, nó đã mất khống chế.
Trọng tài vì ngăn ngừa xuất hiện sự cố cháy nổ, xác định robot đã không thể tham gia thi được nữa xong bèn gọi nhân viên kéo nó ra ngoài.
Lúc này Đồng Miểu mới loáng thoáng nhìn thấy người điều khiển nó, hình như là người cố ý đụng Trần Đông.
Người này tên là gì nhỉ?
Phương Thiên thì phải, hạng thứ ba.
Đồng đội Phương Thiên cũng đứng trước màn hình lớn khẽ mắng một tiếng, đột nhiên quay đầu quát cô bạn của Mạnh Tĩnh Nông: “Đm chúng mày vừa làm gì thế?”
Cô bạn kia giật mình, chưa từng có cậu trai nào bất lịch sự với mình như vậy cả.
Nhưng cô ấy lập tức khôi phục sức chiến đấu, lạnh lùng mỉa mai: “Do mấy người yếu quá nên mất cả chì lẫn chài, mắc mớ gì tới tụi này!”
Cậu bạn nọ hạ thấp giọng: “Được lắm, chơi tụi tao à, ngư ông đắc lợi đúng không?”
Cô bạn kia mặc kệ, chống hông trừng mắt: “Cậu đừng có nghĩ ai cũng ác độc vậy!”
Đồng Miểu ngẩng đầu nhìn màn hình, bên trên là một chiếc đèn lưu ly lớn xinh đẹp vô cùng soi sáng toàn bộ hội trường.
Ác độc có nghĩa như vậy ư?
Xem ra hoàn cảnh thi đua của mình trước kia rất tốt, tất cả mọi người chỉ ganh đua hơn thua thành tích của mình.
Cô quay đầu nhìn hai người tiếp tục cãi nhau mà không khỏi nâng cằm suy tư.
Có thể vào đến vòng này thì cơ bản đã cầm chắc phần thưởng giảm điểm đại học.*
*Bên mình khi tham gia mấy cuộc thi học giỏi thì sẽ được cộng điểm thi đại học, còn bên đó là được giảm điểm thi.
Không biết sau này khi chuyển tới những trường đại học nổi danh, những “nhân tài” như này sẽ ra làm sao.
Vì tai nạn này, cuối cùng cậu bạn nọ bị nhân viên bỏ quyền thi đấu.
Để lại cô bạn ôm cánh tay phụng phịu.
Cùng lắm chỉ là thiếu đi một trợ thủ, lúc này muốn gây sự với Ngân Long sẽ không còn dễ dàng nữa, dù sao vẫn phải cạnh tranh với các đội khác.
Muốn vào được giải quốc tế thì phải đạt được top 50 trong trận này.
Nội tâm cô ấy âm thầm cầu nguyện, Mạnh Tĩnh Nông nhất định phải lấy đại cục làm trọng, bây giờ quan trọng là điểm số.
Nhưng sự thật thì ngược lại.
Dường như Mạnh Tĩnh Nông không thèm để ý đến thành tích, cướp đồ mà Ngân Long lấy được xem như là sự nghiệp cả đời, thà rằng mình không đạt được thì cũng phải phá Tư Trạm, rõ ràng đã bị kích thích đỏ mắt.
Mặc dù Đồng Miểu lo lắng, nhưng nhìn bạn nữ bên cạnh cũng đỏ hết cả mắt lên rồi.
Cái này không chỉ là mang Đấu Ngưu ra đùa giỡn, mà còn đùa giỡn với công sức của cả đội.
Chẳng lẽ bốn người bận rộn cả năm trời chỉ để cho Mạnh Tĩnh Nông ra vẻ ta đây hay sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc thi nhanh chóng kết thúc.
Vì Mạnh Tĩnh Nông ảnh hưởng nên thành tích của Ngân Long không quá tốt, thân máy cũng đầy vết xước.
Nhưng may là miễn cưỡng ở hạng 46, được tiến vào vòng chung kết.
Còn Mạnh Tĩnh Nông, có lẽ là ý trời trêu ngươi, có lẽ là báo ứng, cậu ta vừa khéo xếp hạng 51, chỉ cần lấy được 5 món nữa là có thể chen chân vào trận chung kết.
Nếu như không phải dồn sức phá rối Tư Trạm thì vốn có thể nhẹ nhàng hoàn thành việc rồi.
Chờ công bố kết quả, mặt Mạnh Tĩnh Nông trắng bệch.
Cậu ta siết chặt remote, chết đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hận không thể đục một lỗ lên màn chiếu lớn, cho dù thế nào cũng không tin kết quả của mình lại như một vở hài kịch như thế.
Nhân viên đang đuổi tuyển thủ xuống sân, Mạnh Tĩnh Nông hoàn toàn xụi lơ trên ghế nghỉ, không thể tin được sự thật trước mắt.
Thật sự giống như mơ, tỉnh giấc rồi thì hạng của cậu ta sẽ được tăng lên.
Khi trong trận đấu cậu ta vẫn nghĩ, chỉ thêm một phút, một phút nữa thôi thì sẽ mặc kệ Tư Trạm, tiếp tục đi giành điểm.
Thế nhưng một chút lại một chút, từ đầu đến cuối cậu ta vẫn không cách nào gây tổn thương cho Tư Trạm.
Ngược lại Tư Trạm rất biết tận dụng địa hình tiến vào giữa các đội khác, khiến Mạnh Tĩnh Nông lòng vòng bên ngoài lãng phí thời gian.
Đồng Miểu nghe cô bạn bên cạnh đột nhiên gào lên: “Tao đ** cả họ nhà m** Mạnh Tĩnh Nông!”
Cô hoảng đến nỗi xém chút hất luôn chai nước.
Cô bạn kia bị nhân viên quát lớn một tiếng, đột nhiên ngồi xổm xuống đất gào khóc, mấy tuyển thủ ngoại quốc nhìn sang không hiểu gì thì thầm với nhau.
Bên ngoài sân phải giữ trật tự, thế nên có người nhanh chóng mời cô bạn kia ra ngoài.
Đồng Miểu yên lặng để chai nước xuống, cũng rời sân xuống đón Tư Trạm và Trần Đông.
Trước đó trên sân đấu xảy ra việc như này, Đồng Miểu và cả đội đã sớm chuẩn bị tâm lý về thành tích.
Nhưng lạ là dường như cô không hề cảm thấy hồi hộp lo lắng, chắc là cô chỉ trợ giúp còn Tư Trạm là người thi chính thức nên mới không cảm thấy.
Cô nghĩ mãi mà không rõ.
Đồng Miểu đến đại sảnh chung thì thấy cô bạn kia đang cấu xé quần áo Mạnh Tĩnh Nông, ra sức vừa mắng vừa đánh, mặc kệ người xung quanh kinh ngạc.
Mạnh Tĩnh Nông lại như mất hồn, mặc cho bị đánh thế nào cũng không cản lại.
Chỉ khi móng tay cô bạn kia cào vào mặt thì cậu ta mới khẽ tránh đi.
Hà cớ gì.
Nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nông bị cả đội chửi mắng, trong lòng Đồng Miểu chỉ có ba chữ này.
Tư Trạm và Trần Đông đi ra cũng chỉ nhìn nhau cười nhạt.
Không ai hài lòng với thành tích này, nhưng lại chả lo lắng gì, tựa như mọi thứ đều xuôi chèo bát mái, hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về.
Lúc Tư Trạm đi ngang qua Mạnh Tĩnh Nông, cố ý dừng lại vô tình nói: “Trái lại tôi nghe nói cậu đã có một vé tuyển thẳng vào ngành hàng không, đã như thế thì kết quả cuộc thi cũng chả là gì cả.”
Các đội viên Mạnh Tĩnh Nông hít một hơi lạnh, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cậu ta như nhìn thấy quỷ.
Hèn chi cậu ta không coi cuộc thi này là gì, bởi vì cậu ta đã có được thứ mình muốn.
Thế nhưng đồng đội không phải người à?
Lãng phí cả một năm với cậu ta, đến cuối cùng thì như dã tràng se cát biển đông!
Đột nhiên Mạnh Tĩnh Nông mở mắt, ánh mắt hằn tơ máu. Cậu ta căm thù nhìn Tư Trạm, tức giận biện bạch: “Mày bớt nói bậy, mày cố ý châm ngòi ly gián!”
Tư Trạm bất cần nhún vai, vì hắn không cần phải trả lời Mạnh Tĩnh Nông nữa.
Ba đồng đội cản trước mặt Mạnh Tĩnh Nông chất vấn từng tiếng: “Sao chúng tôi lại không biết cậu được giảm điểm?”
“Cậu liên hệ ngành hàng không khi nào?”
“Cậu nói đi chứ, sao lại không nói việc này cho chúng tôi!”
Mạnh Tĩnh Nông hết đường chối cãi, giống như một tội nhân bị treo lên sỉ nhục, mà cái sự thật giảm điểm kia chính là chứng cứ phạm tội hoàn hảo.
Đồng Miểu thoàng nhìn cậu ta đầu tóc rối bời, mặt mũi bê bết dấu tay đỏ, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Hà cớ gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!