Mối Tình Đầu Của Anh
Chương 84
Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, trường học lại bắt đầu tổ chức liên tiếp các kỳ thi thử, từ những cuộc thi thử các trường đại học trọng điểm tới bài kiểm tra trên lớp, bảng điểm ngày nào cũng chồng chất lên nhau.
Mới đầu mọi người còn hào hứng tìm tên mình nhưng sau dần không còn thích thú lắm, bởi vì không tới nửa ngày sẽ bị khoa khác dán lên.
Thành tích lớp 3 luôn luôn ổn định, Chu Nhã Như và Từ Mậu Điền đều lần lượt đạt được điểm số ở trường Thanh Bắc. Sau khi kết thúc kỳ thi thử, ba mươi học sinh trong lớp hầu như đều đạt được ngưỡng điểm ở các trường đại học trọng điểm.
Khương Dao đã vượt qua bài phỏng vấn ở học viện Điện Ảnh thủ đô, cô rất xinh đẹp và thông minh, cộng thêm hầu hết giảng viên ở đó đều là chỗ quen biết với cha của cô.
Kỳ thi đại học sắp tới, mọi người đều cố gắng học hành tốt hơn, không còn gì khiến mọi người chú tâm ngoài việc này.
Tới giờ giải lao, Đồng Miểu lấy điện thoại ra xem ‘Tâm lý tội phạm’. Thực ra cô không thích loại phim kịch tính dùng não nhiều như này, thực tế phải nói cô không hề hào hứng với phim truyền hình. Nhưng cô giống như những bạn học sinh khác đều gặp vấn đề với ngoại ngữ nên bắt đầu xem phim để rèn khả năng nghe và nói.
Hiện giờ cô chưa hoàn toàn bắt kịp phụ đề tiếng Anh, cô phải dừng lại nhiều lần, tua đi tua lại rồi tra từ vựng, cô thậm chí còn không nhớ cốt phim là gì.
“Mèo con, mấy ô trống này làm thế nào thế?” Khương Dao chau mày, đẩy bộ đề 38 đề Thiên Lợi qua, ngón tay xoay bút lung tung.
Đồng Miểu tháo tai nghe, đặt điện thoại qua một bên rồi xem thử.
Số câu hỏi và đáp án điền được chi chít trên một tờ giấy trông vô cùng khó chịu.
“Kỳ thi ở Giang Tô sao? Thầy dặn chúng mình đâu có thi khó như vậy đâu.”
Khương Dao thở dài: “Nhưng thầy cũng nói là có nhiều dạng câu hỏi then chốt đấy. Tớ ngồi làm 2 tiếng rồi mà một bài còn chẳng xong. Đúng là điên đầu.”
Đồng Miểu cầm lấy bài kiểm tra, rút thêm một cây bút trong túi, cau mày suy nghĩ cách làm, đồng thời suy nghĩ thêm liệu có cách làm khác không.
Trong khoảng thời gian này cô không lao đầu như điên vào học, không có áp lực thi đại học, nói chính xác là có hơi chểnh mảng. Nhiều công thức có thể nảy ra ngay trong một giây nhưng giờ cô phải ngẫm lại, để chắc rằng mình không hề nhầm.
Nhưng may là nền tảng vững chắc nên năm phút sau, cô đã giải xong xuôi các bước cho Khương Dao.
Cô vừa trả lại vừa dặn: “Đây là kỳ thi đại học, không có khó lắm đâu. Chúng mình không cần ôn khó như vậy.”
Khương Dao mỉm cười: “Không sao không sao. Thực ra tớ chả áp lực gì, bởi vì chắc chắn là thi được mà.”
Đúng thật, nếu theo con đường nghệ thuật thì quả thực không có áp lực gì.
Khương Dao siết ngón tay, cúi đầu lẩm nhẩm: “Tớ nghĩ… mình không thể kém thầy ấy nhiều được.”
Đồng Miểu mới nhớ ra, năm đó thầy Quý điểm cao nhất tỉnh, còn nhảy lớp luôn nữa.
“Cậu… định vượt thầy Quý ấy hả?”
Đồng Miểu hơi kinh ngạc, tuy rằng cô khâm phục ý chí học tập của Khương Dao nhưng mục tiêu này có lớn quá không?
Khương Dao lập tức ngồi thẳng người phản bác lại: “Sao mà được chứ! Tớ muốn là sau này tớ và thầy ấy có ở bên nhau thì người ngoài không thể coi tớ là đứa dốt được.” Cô nói xong, dường như còn tưởng tượng cái gì nữa mà cười vui vẻ.
Đồng Miểu nhìn xấp đề ‘Những câu dễ sai’ chất đống như ngọn núi, không khỏi cảm thán sức mạnh của tình yêu thật vi diệu.
“Đúng rồi Dao Dao, tớ thấy thi nghệ thuật có nhiều bài phỏng vấn lắm, rồi còn chụp ảnh đăng mạng nữa, sao tớ không thấy có cậu nhỉ?”
Những cô gái trẻ thường có hứng thú với giới giải trí. Không chỉ một lần Khương Dao nói với cô, nếu thích ai có thể xin chữ ký giúp, nhưng đáng tiếc Đồng Miểu chưa bao giờ xem phim cả.
“À, nhiều thứ thì là thật, cũng có cái sắp xếp nhưng mà để chứng minh cái gì chứ, tớ đâu có cần. Cậu xem xem, mấy người nghệ sĩ biểu diễn kia kìa, chưa học được gì đã rầm rộ lên vậy làm gì?” Khương Dao liếc mắt.
“Mục tiêu của cậu là trở thành nghệ sĩ sao?” Đồng Miểu không khỏi nhìn bằng ánh mắt sùng bái, cô cảm thấy có ánh sáng lấp lánh phát ra từ người Khương Dao.
Giác ngộ được điều này đâu phải tính cách của Khương Dao.
“Ai bảo tớ muốn làm nghệ sĩ, mục tiêu của tớ là trở thành Quý phu nhân!” Khương Dao trêu đùa nhìn về đằng sau: “Ơ mà, cậu bạn nhà cậu đâu rồi nhỉ?”
“Nhà ai cơ?” Đồng Miểu nghe cô nói vậy thì lập tức đỏ mặt, đỏ xuống tận cổ, cũng theo ánh mắt Khương Dao nhìn lại.
Không biết Tư Trạm đã đi ra ngoài từ bao giờ, vẫn chưa thấy về lần nào.
Cô hơi hoang mang, tuy rằng Tư Trạm trông lạnh lùng ngạo mạn nhưng hắn không phải là người thích làm trái quy tắc, hắn sẽ không trốn học đâu cho dù hiện giờ không sao rồi.
“Chắc là tới phòng nghiên cứu người máy đấy.” Đồng Miểu thì thầm.
“Ui, thế chắc Quý Nhược Thừa cũng đi rồi, tớ cũng muốn đi.” Khương Dao chu miệng, ánh mắt tha thiết nhìn ra ngoài cửa.
Đồng Miểu im lặng rũ mắt, không biết vì sao, mấy ngày nay Tư Trạm đều rất thần bí.
Có đôi khi còn quay lưng với cô nghe điện thoại, giống như cố tình không cho cô nghe thấy vậy.
Trong lòng cô khó tránh khỏi bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra.
Chuông lớp học vang lên, phòng học ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh, Đồng Miểu tắt phim đi, lấy sách ra học.
Hơn 2 phút vẫn không thấy ai tới, mọi người trở nên lo lắng.
Từ Mậu Điền nhìn thoáng qua Chu Nhã Như: “Tớ đi tìm giáo viên nhé.”
Chu Nhã Như nhíu mày gật đầu, Từ Mậu Điền đã nhận đi rồi thì cậu ta có thể yên ổn ngồi xuống ghế.
Từ Mậu Điền còn chưa bước ra khỏi cửa lớp mà Quý Nhược Thừa đã sải bước từ bên ngoài vào, cúc đầu tiên của áo sơ mi còn chưa được cài lại.
“Ngại quá, chủ nhiệm lớp các em nhập viện rồi, tiết này các em tự học nhé.”
Vẻ mặt Quý Nhược Thừa nghiêm túc, anh nhắc xong rồi đẩy mắt kính, điều chỉnh lại cảm xúc.
“Bài tập ngữ văn về nhà là bài nào?” Anh ngẩng đầu nhìn về hướng Từ Mậu Điền.
Từ Mậu Điền vội chạy về chỗ, mở bài tập ra kiểm tra: “Là đề Thiên Lợi ạ.”
“Ừm, các em làm bài tập này đi, lớp trưởng coi lớp.”
Quý Nhước Thừa dứt lời, mày cau lại, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động rồi rời đi.
Phòng học yên tĩnh quá mức, mọi người đều nhìn nhau nghi ngờ, cố gắng tìm xem có ai biết chuyện gì đang xảy ra không.
Ai cũng rõ, chủ nhiệm lớp chắc chắn xảy ra chuyện gì nếu không với tính cách của chủ nhiệm không tới 2 phút đã tới lớp rồi.
Đồng Miểu lại nghĩ tới Tư Trạm.
Lên lớp rồi mà Tư Trạm vẫn chưa về, chắc chắn thầy Quý đang bận chuyện của chủ nhiệm lớp, thế Tư Trạm ở đâu?
Cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình, ngón tay khẽ bấm, trên màn hình hiện số điện thoại của Tư Trạm.
Cô nhìn chăm chú cái tên Tư Trạm vài giây rồi lại đóng điện thoại lại.
Đang là giờ học, sao có thể gọi điện thoại được.
Chắc là không có chuyện gì đâu, cô để ý quá sẽ rối lên mất.
–
Tiết trời tháng ba dần ấm hơn, những cây hoa ngọc lan trên con đường vào thành phố cũng dần dần hé nở, chồi lên những mầm non xanh biếc.
Đang là thời gian làm việc nên sân vận động không có người nào.
Tư Trạm khẽ phủi áo khoác, chầm chậm ngẩng đầu, ném bừa quả bóng rổ trong tay, quả bóng bay tới cạnh tường rồi nằm im.
Trần Đông cầm chai Sprite, dựa vào ghế dài thở dài một hơi.
Trương Thuần Trạch đang duỗi tay chờ bắt bóng nhưng Tư Trạm lại ném quả bóng đi, cậu ta ngẩn người, cười ngượng: “Sao thế?”
Tư Trạm khẽ cười, hắn nhìn chằm chằm Trương Thuần Trạch, như có điều gì đánh giá cậu ta.
Trương Thuần Trạch bị hắn nhìn làm cho sợ hãi, luống cuống quay sang nhìn Trần Đông: “Ơ, Trần Đông, anh Trạm sao vậy?”
Trần Đông gãi đầu rồi trừng mắt: “Đại ca tao là dân kỹ thuật nhưng đầu óc không có vấn đề đâu. Mày với Mạnh Tĩnh Nông là sao?”
Trương Thuần Trạch vô tội nhìn thoáng qua Tư Trạm, vội vàng nói: “Chuyện gì vậy, Mạnh Tĩnh Nông với tớ có chuyện gì, sau chuyện của anh Phương Hi tớ cắt đứt với cậu ta rồi!”
Trần Đông mất kiên nhẫn nói tiếp: “Thôi đi, mày tưởng bọn tao không tra tới chỗ Mạnh Tĩnh Nông à? Sao Mạnh Tĩnh Nông lại đăng bài phá chuyện? Rồi còn viết tố cáo cho trường đại học?”
Trương Thuần Trạch nuốt nước miếng, cậu ta nhìn thoáng qua Tư Trạm: “Không, cái tên Mạnh Tĩnh Nông hại anh Phương Hi, tớ bị điên nên tớ mới nói cho nó biết!”
Tư Trạm không có phản ứng gì, đứng im xem cậu ta trình bày, bình tĩnh nói: “Mày nói cho nó biết cái gì?”
Trương Thuần Trạch khựng lại một chút, ý thức được bản thân mình lỡ lời, cậu ta lập tức bình tĩnh lại đấm một quyền vào tường, căm giận nói: “Lúc trước anh Phương Hi cho tớ vào đội, tớ và anh ấy cùng tạo ra người máy, cùng nhận giải thưởng, tớ bên cạnh anh ấy từ trước rồi, sao lại tớ lại muốn có liên quan tới Mạnh Tĩnh Nông?”
Tư Trạm thong thả bước hai bước tới bên cạnh Trương Thuần Trạch, mắt hơi nheo lại chầm chậm nói: “Vì hạng mục đó.”
Trương Thuần Trạch lập tức im miệng, đồng tử co rút.
“Mạnh Tĩnh Nông cho mày thực tập ở nhà nó, còn mày bán thông tin của bọn tao?” Tư Trạm xách áo cậu ta lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn mặt Trương Thuần Trạch.
Trương Thuần Trạch nuốt nước miếng: “Tôi… Tôi nói bừa có hai câu thôi, hơn nữa các người có huyết thống gì đâu, có gì…!”
Trần Đông đứng bật dậy, đạp một phát vào Trương Thuần Trạch: “Mẹ nó mày biết nó viết tố cáo cho trường như nào không? Dù là bịa đặt nhưng sẽ bị gọi lên kiểm duyệt!”
Thực sự Trương Thuần Trạch còn không biết Mạnh Tĩnh Nông làm trò gì, cậu ta hơi hoảng sợ, lại bị Trần Đông đá cho đau âm ỉ.
“Ai kêu các người làm hạng mục đó không có tôi! Mấy người mới các người đều được Từ Phương Hi cho tham gia, chỉ chừa lại tôi, tôi không thi được đại học thủ đô thì quẳng tôi đi, tôi đi tìm người khác không được à?” Cậu ta liều mạng tránh khỏi tay của Tư Trạm, hung hăng lau dấu chân của Trần Đông, giận dữ hét lên.
Sân bóng rổ trống trải truyền tới từng hồi âm.
Tư Trạm cười lạnh, đấm thẳng vào mũi Trương Thuần Trạch, hắn ra tay rất mạnh mẽ, động tác nhanh, Trương Thuần Trạch ôm mặt thì máu đã nhỏ xuống rồi.
Nhưng vẫn chưa xong, Tư Trạm kéo áo cậu ta mạnh mẽ ấn vào tường, giọng nói giận dữ: “Mày tìm ai tao không để ý, nhưng mày không được tính kế tao.”
“Mẹ nó tôi không tính kế cậu! Là thằng khốn Mạnh Tĩnh Nông!” Mũi Trương Thuần Trạch chảy đầy máu, giọng nói trở nên bén nhọn, cả người cậu ta run lên, ánh mắt còn hiện lên tơ máu.
Tư Trạm nhếch môi, buông tay ra lùi lại.
“Nể mặt Từ Phương Hi tao tha cho mày một lần, cút!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!