Mối Tình Đầu Của Anh - Chương 87
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Mối Tình Đầu Của Anh


Chương 87


Quý Nhược Thừa tạm thời quản lớp một tuần, bầu không khí học tập trong lớp tốt một cách lạ thường, thậm chí mọi người còn đánh cược cạnh tranh cao thấp với chính bản thân mình, tất cả đều muốn tranh hạng.

Trước khi thành tích của bài thi thử cuối cùng được thông báo, chủ nhiệm lớp lại bất ngờ trở về.

Thời tiết càng ngày càng ấm hơn, đến giữa trưa ánh mặt trời đã chiếu thẳng xuống, chói chang, thậm chí còn có cảm giác của mùa hè.

Chủ nhiệm lớp vẫn mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, sống lưng hơi còng xuống, môi thoa một chút son, dù vậy trông cô vẫn suy yếu, thế nhưng mái tóc khô xơ lại được chải vuốt rất chỉnh tề.

Toàn bộ học sinh trong lớp đều nín thở tập trung nhìn cô, không ai biết phải đưa ra phản ứng như thế nào.

Cứ tưởng rằng trước khi thi đại học cô chủ nhiệm sẽ không đến lớp nữa, không ngờ cô chỉ nghỉ ngơi một tuần.

Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt nhìn xung quanh một lượt, chỉ vào Chu Nhã Như: “Thu bài tập lại mang lên đây cho cô, cô kiểm tra lại một lần.”

Vẫn là giọng điệu vẫn giống như trước đây, đanh thép và uy hiếp.

Chu Nhã Như chậm rãi đứng dậy, cậu ta nhìn cô chủ nhiệm cứ muốn nói lại thôi, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng không ra được.

Cuối cùng cậu ta khẽ gật đầu, bắt đầu kêu các bạn học ở bàn cuối mỗi tổ thu bài tập lên trên.

“À… Từ Mậu Điền, đến văn phòng chủ nhiệm mang “Đại đề trùng quan” (Tập đề để ôn thi)  của các môn về đây đi, nhớ kiểm tra đủ số lượng.” Cô tháo chiếc micro trên cổ xuống, vứt xuống bục giảng vẫn còn vết phấn viết xám xám lưu lại, cô chẳng thèm để ý xem nó có bị bẩn hay không.

“Cô ơi, có cần lấy cho mấy bạn được tuyển thẳng của lớp mình không ạ?” So với Chu Nhã Như thì Từ Mẫu Điền to gan hơn một chút, cuối cùng cũng phá vỡ trạng thái tự nói tự trả lời của cô chủ nhiệm.

“Cần cần cần, tất cả được trả tiền hết rồi.” Chủ nhiệm lớp phất tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bục giảng dựa vào mặt bàn.

Cô vẫn giống như lúc trước, ngồi ở vị trí đó, vẫn duy trì sắc mặt nghiêm túc như thế, chỉ khách là không thể không dùng hai tay ôm bụng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.

Cô quay đầu lại nhìn, trên bảng vẫn còn thời khóa biểu đã viết ngày hôm qua, cô nhíu mày: “Học sinh trực nhật mau lên lau bảng đi, đừng làm ảnh hưởng đến thời gian dạy học của giáo viên dạy hóa, quét dọn sạch sẽ trước khi về, sau này nếu như bên phòng đạo đức lại tìm các em thì bảo ông ấy đến gặp cô trước, đóng tiền để đi học hay là để làm việc đây?”

Cô bĩu môi lẩm bẩm, vỗ vỗ phẩy đi vết phấn bị dính trên micro.

“Đã thi xong ba lần thi thử rồi đúng không, cô muốn xem thành tích của các em một chút.”

Cô chủ nhiệm lớp cười chào hỏi với giáo viên dạy hóa đang đi gần tới, rồi vội vã rời khỏi lớp học.

Học sinh cứ mãi nhìn theo hình bóng cô, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất chỗ bậc thang.

Gân cốt của cô cứ như làm bằng sắt vậy, tất cả những đau xót đều không mảy may làm tổn thương cô được.

Cô tràn đầy tự tin, ánh mắt sắc bén, mãi mãi dẫn dắt các đấu sĩ của lớp 3, không bao giờ bỏ lại bọn họ ở điểm cuối cùng.

Giáo viên dạy hóa giật mình, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cô Chủ nhiệm lớp các em…sao lại trở về thế?’

Đúng vậy nhỉ, tại sao cô lại trở về.

Giáo viên dạy hóa cúi đầu mỉm cười, tự hỏi tự trả lời: “Cô ấy không yên tâm về các em đấy.”

Một tiết học như trải qua đủ năm vị cay đắng mặn chua ngọt vậy, đối với bóng dáng tự nhiên xuất hiện ấy, trong lòng mỗi người đều tràn đầy áy náy.

Cô chủ nhiệm lớp là cô giáo dẫn dắt lớp xuất sắc nhất khoa, phụ huynh học sinh chỉ tiếc không thể dùng mọi cách để con mình được vào lớp của cô, bởi vì biết cô sẽ chịu trách nhiệm, cho dù phải gánh trên vai toàn bộ áp lực của lớp học thì vẫn chưa một lần ngã gục.

Đích xác là cô hoàn toàn có thể làm được điều đó, nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối như một.

Sau tiết Hóa học dài đằng đẵng, cô chủ nhiệm ôm một chồng bài thi về lớp.

Vẫn như lúc trước cô giành lấy hai phút trong thời gian ra chơi, mau chóng phân phát bài thi cho học sinh: “Tranh thủ thời gian phát bài đi, trong thời gian cô không có ở đây, các em làm bài cái kiểu gì vậy.”

Cô dùng khăn lau kính mắt, gác ngay ngắn trên sống mũi, lắc tay một cái trên tờ bài thi, phía trên đã viết đầy đủ lời phê và chú giải.

“Cô ơi, hay là cô ngồi xuống nói đi ạ.” Chu Nhã Như nhân lúc đang phát bài thi, mang ghế lên bục giảng, đặt ở bên cạnh cô chủ nhiệm.

Cô chủ nhiệm hơi sửng sốt, vừa định xua tay.

“Cô ngồi xuống đi ạ.”

“Cô ngồi đi cô”

Liên tục vang lên những âm thanh không hoàn chỉnh, phải nói là như có sự kiện gì đang diễn ra vậy.

Những âm thanh này có ồm ồm, cũng có một chút nhẹ nhàng, hòa hợp lại với nhau, nhưng lại dễ nghe đến lạ thường.

Cô chủ nhiệm run rẩy khẽ miết bài thi trong tay, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Cô ho hai tiếng như muốn giấu đi, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống ghế.

“Trước hết hãy nhìn vào trích đoạn văn cổ trong phần ngoại khóa, lựa chọn quá đơn giản rồi, tất cả xem bản dịch của câu thứ hai cho tôi, ai mà chả biết nó là từ mượn?”

Trong lớp vang lên những tiếng giở sách sột soạt, mọi người đều ăn ý lấy bút đỏ ra, viết một dấu ngoặc nhỏ trên mã số đề.

Ngay cả chính bọn họ cũng không phát hiện ra, trong ba năm qua việc này đã trở thành thói quen, đã trở thành một phản xạ tồn tại có điều kiện, mãi mãi làm theo một âm thanh hay một hành động của người nào đó.

Cả một tiết đều có hiệu suất cao, tích góp trong bài thi một tuần, hầu như tất cả đều được cô chủ nhiệm giảng phần trọng điểm xong xuôi.

Chuông tan học vừa vang lên, có người gõ cửa.

“Em chào cô, đây là bảng danh sách của lớp cô ạ.”

Học sinh của hội học sinh mang đến một tờ danh sách, sau đó nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Cô chủ nhiệm đẩy gọng kính lên, lẩm bẩm: “Cô đọc cho các em nghe thử, xem xem thi cử ra sao.

Chu Nhã Như… xếp thứ nhất khối, tốt lắm.

Từ Mậu Điền, xếp thứ 3 khối.

Tiêu Khai Lộ, xếp thứ 5 khối.

Phú Khải Lâm, xếp thứ 8 khối.

Hòa Tử Tiêu, Mục Lăng Tịnh Liệt xếp thứ 9…”

Cô đọc tới khúc này, đột nhiên dừng lại, dường như không dám tin vào mắt mình nhìn lại một lần nữa.

Mười vị trí đầu của khối, vậy mà lớp của cô đã chiếm tới sáu người rồi, nhìn xuống phía dưới, dường như điểm số của tất cả mọi người đều giữ nguyên ở mức tương đối ổn định.

“Cô ơi cô có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.”

“Cô ơi cô nên về nghỉ ngơi trước đi ạ, tất cả mọi người đều học rất ổn.”

“Không cần lo lắng cho bọn em đâu ạ, thành tích của mọi người đều không bị kéo xuống chút nào.”

“Cô ơi sức khỏe của cô quan trọng lắm.”

Cô chủ nhiệm giơ tờ danh sách lên, che trước mặt mình.

Cô giữ nguyên động tác này một lúc lâu, đợi sau đó mặt dần dần ổn định lại, rồi mới đặt bảng danh sách xuống.

Học sinh ở dãy bàn đầu tiên có thể nhìn thấy, đôi mắt đằng sau mắt kính dày của cô, hơi đỏ lên.

Cô liếm môi, vuốt nhẹ mái tóc màu nâu hơi ngắn của mình giống như một cô bé.

Im lặng một lúc lâu, cổ họng hơi khàn mới phát ra 4 tiếng

“Thi Đại học cố lên.”

Thi Đại học cố lên.

Ngày đếm ngược trên tấm bảng đen vẫn được học sinh trực nhật hàng ngày cập nhật, cuối cùng vẫn phải đi tới điểm cuối con đường rồi.

Ngày hôm đó không khí trong lành, ánh nắng rực rỡ, ngoài cổng trường dựng lều hóng mát cho các phụ huynh cùng mong mỏi chờ đợi.

Trong lúc cả nước đang bàn luận về việc hệ trọng nhất thời thanh xuân, thì Tư Trạm và Đồng Miểu lại nhàn rỗi bước xuống.

Cảm giác này rất không chân thực, bọn họ ở một tiểu khu cách Thịnh Hoa chỉ có mấy phút đi đường, là một điểm thi thử nghiệm nên Thịnh Hoa được bảo vệ rất nghiêm ngặt, banner treo cao.

Mà bọn họ lại đang ở phía bên ngoài trường.

Đồng Miểu ngồi trên chiếc ghế đẩu trong lều hóng mát, quay đầu lại hỏi Tư Trạm: “Anh có hối hận vì không thi đại học không, mọi người đều nói nên trải nghiệm một lần.”

Tư Trạm đeo kính râm, dựa vào bàn nghịch nghịch, hắn ngẩng đầu lên cười nói: “Có gì mà phải hối hận chứ, chỉ là vài tờ bài thi thôi mà.”

Khi hắn cúi đầu xuống lần nữa, không khỏi ảo não “đệt” một tiếng, rất nhanh sau đó, lựu đạn – bên cạnh chân hắn nổ tung.

Đối diện truyền đến âm thanh gắt gỏng của Trần Đông: “Anh hai à! Đang đánh team đó anh có thể đừng nói chuyện yêu đương được không hả!”

Đồng Miểu không có chút áy náy nào vì làm hỏng chiến tích của Tư Trạm cả, lại còn quay sang Trần Đông cười nói: “Đáng đời ai bảo cậu là cẩu độc thân.”

Trần Đông sững sờ, khó có thể tin nổi hỏi: “Em gái của anh vừa mới cười nhạo anh sao?”

Tư Trạm cười mắng: “Cút nhanh, ai là em gái mày.”

Trần Đông nổi khùng điên la: “Đệt Đệt Đệt, ao mới có 18 tuổi thôi mà đã bị mấy người yêu đương cho ra rìa hả? Tao vẫn còn là một cậu bé đó nhá!’

Đồng Miểu và Tư Trạm liếc nhìn nhau, mắt cong cong cười.

Đến cả cô cũng phải cảm thán, trong khoảng thời gian từ đó đến nay, vậy mà đã thoải mái cởi mở lên nhiều như vậy.

Lúc từ trường khác chuyển sang, tất cả đều cảm thấy rất lạ lẫm và ngượng ngùng, nhưng thời gian dần dần trôi qua, Thịnh Hoa và cả những người ở Thịnh Hoa đều càng ngày càng được khắc cốt ghi tâm trong lòng cô.

Tính cách của mỗi người bọn họ, thói quen nhỏ của mỗi người bọn họ, cả những tấm ảnh tốt nghiệp ngày ấy, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của mọi người, như được phục chế lại trong đầu của cô.

Trong trí nhớ luôn có một vị trí, là vị trí vĩnh viễn lưu lại những con người này, bọn họ đã cùng nhau đi qua quãng thời gian tươi đẹp nhất.

“Thi đại học xong thì tốt nghiệp luôn, sau này không thể thường xuyên gặp nhau nữa rồi.” Đồng Miểu nhẹ nhàng vuốt ve cái bình thở dài một hơi.

Điều khiến người ta thấy lạ là, Từ Mậu Điền luôn suy nghĩ cẩn thận, Chu Nhã Như khó tính cố chấp, Trần Lộ Nam còn từng ghen ghét cô của lúc đó, giờ ngược lại trở thành khoảng ký ức sâu sắc khó quên nhất.

Chỉ còn lại sự đẹp đẽ, chỉ còn lại sự ngọt ngào.

Tư Trạm ném di động sang một bên, cướp lấy nước trong tay Đồng Miểu, vặn nắp chai nước tu ừng ực một hơi: “Em nên nghĩ xem ăn tiệc tốt nghiệp thế nào đi.”

“Tiệc tốt nghiệp hả?” Đồng Miểu chớp mắt, trong lòng hơi căng thẳng.

Vẫn may, chưa phải xa nhau sớm như thế.

“Ngoài trừ mấy người chúng ta được tuyển thẳng, còn lại thì đều phải ôn luyện, thành phố Lan chỉ lớn đến vậy thôi, đoán chừng tháng sau Phúc Mãn Lâu bị bao trọn rồi.”

“Cũng được.”

Hai ngày thi thoáng cái đã trôi qua, buổi tối ngày hôm đó, cô, Tư Trạm, Trần Đông và Khương Dao cùng hẹn nhau ăn cơm, chúc mừng cuối cùng cũng thoát được quãng thời gian cấp ba gian khổ, có thể chào đón cuộc sống đại học tươi đẹp được rồi.

Đêm hôm đó Khương Dao uống hơi nhiều, hưng phấn khoa chân múa tay, lúc sau lại đến KTV, sau khi hò hét khản cổ mấy tiếng đồng hồ, la hét muốn gọi điện cho Quý Nhược Thừa.

Còn nói muốn Quý Nhược Thừa hát cho cô nghe.

Đồng Miểu vất vả lắm mới giành được điện thoại của cô, mệt mỏi đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

Cô dám chắc rằng, chờ ngày mai khi Khương Dao tỉnh táo lại, nhất định sẽ cảm ơn cô.

Tư Trạm và Trần Đông không tranh mic, hai người trốn ở một góc vắng vẻ chơi game, người nào thua bị phạt một chén, cuối cùng không ai biết ai uống nhiều hơn ai.

Đồng Miểu chơi cùng bọn họ vui quá, theo chiều hướng tất yếu, đây là lần đầu tiên cô uống bia.

Chất lỏng chát chát mang theo bọt khí rót vào trong bụng cô, mặc dù khó uống, nhưng hoàn toàn chính xác khơi gợi lên cảm giác thần kinh hưng phấn.

Làn da cô mỏng, uống một chút cồn đã đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng say sưa mang theo hơi nước, quyến rũ động lòng người.

Tư Trạm ở cách đó không xa nhìn qua phía cô cười, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ gợn sóng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN