Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong - Chương 2-4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong


Chương 2-4


Editor: thuytinhpky

Quần áo rộng thùng thình càng làm cho dáng người của cô càng đẹp, cổ áo quá rộng lộ ra xương quai xanh, thoạt nhìn cô hồn nhiên xen lẫn gợi cảm…

“Em đừng lo là dì Ngô giúp em thay y phục.” Đôi mắt đen nâu nhìn cô một lúc rồi nói.

“Dì….Dì Ngô?” Nguyễn Y Nông lấp bấp lặp lại.

“Là người giúp việc ở nhà tôi, bây giờ dì ấy đang ở trong phòng bếp nấu cháo thịt bầm cho em.”

Nguyễn Y Nông lén lút vươn tay, nắm chặt cổ áo, chiếc quần cô đang mặt đối với cô thì quá lớn mà anh ta đang ở nơi này, cô không nhịn được đỏ mặt, lén lúc nhìn đối phương.

Anh ta rất cao, thân hình rất chuẩn, trời sinh có nét vương giả, đi đến nơi nào đều được mọi người nhìn. Làn da rám nắng, lộ ra trên cánh tay rắn chắc, thấy rõ được cơ bắp cả người cực kỳ khí phách.

Ánh mắt cực kì lợi hại, mũi cao thẳng…… Ân, bộ dạng của anh ta như vậy trông rất đẹp mắt!

Nguyễn Y Nông mặt càng đỏ hơn,“Cám ơn anh, còn…… Còn có dì Ngô nữa, tôi phải đi.” Cô nói lời cám ơn, lại không dám cởi bộ quần áo này đi xuống giường.

“Ăn xong rồi hẳn đi? Dì Ngô làm thức ăn cũng tốt lắm, trước đi xuống ăn một chút.” Anh cố nói để giữ cô lại.

“Không cần.” Cô nhanh chống cự tuyệt: “Anh có thể đưa bộ quần áo của tôi lại đây được không?”

Cô phải nhanh chóng trở về nhà, Khải Thần đang ở nhà đợi cô, mặc dù có Mặc tiểu thư ở bên cạnh nhà xem chừng nó, nguyên nhân là cô không muốn ở lại nơi xa lạ này, làm cho cô có cảm giác bất an.

“Quần áo của em đã bị rách, đã bị tôi quăng vào trong thùng rác.”

Anh? Nguyễn Y Nông ngẩn ngơ,“Anh làm sao có thể……” Đó là quần áo của cô nha, anh ta thế nào không có sự đồng ý của cô, lại tự tiện làm như vậy?

“Em đang giảm cân sao?” Anh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Cô lại  sửng sốt, không phải mới vừa rồi đang nói tới quần áo sao?

“Gần đây tin tức có nói về nhiều người phụ nữ vì ăn uống không điều độ nên đã chết, nếu em đang giảm cân, như vậy……” Anh nhíu nhíu đầu chân mày,“Tôi có thể nói là em đang giảm cân quá mức.” Cô rất gầy, về sau nhất định phải ép cô ăn nhiều một chút, anh âm thầm bắt đầu lên kế hoạch.

“Tôi không có giảm cân.” Nguyễn Y Nông mở đôi mắt thật to lộ ra mi thanh tú, có vài phần không biết làm thế nào, cuộc sống của cô không theo quy luật mới mắc bệnh đau bao tử, gầy cũng là việc đương nhiên.

“Đã không có, vậy đi ăn ít cháo, trên ghế nằm có quần áo cho em thay, thay xong nhanh chống đi xuống dưới lầu.” Anh nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.

Người này mỗi tiếng nói cử động thoạt nhìn giống như vẻ bề ngoài của anh ta vậy, phát ra giọng nói cường thế ép buộc người khác, bên trong có vài phần khí phách.

Nguyễn Y Nông thẩn người ra hai giây, rồi bước xuống giường, quả nhiên ở bên cửa sổ có một chiếc ghế nằm bên trên có một bộ quần áo in hoa, một bộ nội y nữ tính, bên cạnh còn có túi xách của cô.

Cô nhanh chóng mở ra, lấy điện thoại ra gọi cho Mặc tiểu thư, rồi phát hiện ra điện thoại của cô đã hết pin, cô chán nản cầm lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm, phải nhanh mặc đồ vào.

Không nghĩ tới bộ quần áo này cư nhiên rất vừa người, vải dệt mềm mại thoải mái giống như tầng thứ hai của da thịt, ôn nhu giống như tính cách của cô, cô đã rất lâu không có mặc qua nội y lại thoải mái như vậy, chân váy, kiểu dáng thực ngắn gọn, càng tôn thêm phần tao nhã.

Cô xem mình trong gương rực rỡ hơn, quần áo này có lẽ  người lúc nãy mua cho cô, cô một chút không được thoải mái là những sợi tóc rối ở phía sau, cô đem chúng cột cao lên, rồi bước ra khỏi phòng.

Căn phòng này thực sự rất lớn, tựa như cung đình được bố trí xa hoa, phía trên treo đèn thủy tinh thật to, cùng với tấm thảm màu đỏ, cửa sổ lại thêu hoa mạ vàng, lại có bức tranh Cổ gia đang câu, khắp nơi tràn ngập phong cách quý tộc, biểu hiện chủ nhân nơi này rất chi xa hoa.

Trong lòng lại nỗi lên sự tự ti không tên, Nguyễn Y Nông trực giác nghĩ rằng nơi này là nơi cô không không nên đến. Cô nhẹ nhàn bước xuống cầu thang, có một người phụ nữ trung niên mặt không cười không nói, chính là đứng ở đó đợi cô, thấy cô liền nói:“Ông chủ đang ở nhà ăn chờ tiểu thư.”

Nói vậy đây chính là dì Ngô, Nguyễn Y Nông lễ phép mỉm cười, nhưng dì ấy nhanh chóng xoay người đi, hiển nhiên không muốn cùng cô giao tiếp, làm cho Nguyễn Y Nông khuôn mặt đang tươi cười, liền cúi thấp đầu xuống.

Đi qua căn phòng rộng lớn phía sau phòng khách, cô đi theo dì Ngô đến nhà ăn.

Nhà ăn cùng với phòng bếp được bố trí theo phong cách Tây Ban Nha nền gạch màu nâu, có một quầy rượu ngoại trang trí rất đẹp mắt, mỗi một chỗ rất chi tiết, đều có thể hiện ra sự thần thái nhẹ nhàng.

Anh ta ngồi ở vị trí cuối cùng của chiếc bàn dài, đứng phía sau có hai người trung niên lớn tuổi đang chờ phục vụ.

Anh ta giống như không có làm việc gì hết, chính là chuyên tâm chờ cô đến.

Trên mặt bàn có một cỗ hoa tươi rất đẹp, hai bên bày nhiều thức ăn ngon, ngửi được mùi thơm của cháo thịt bầm, được múc vào trong chén sẵn, mặt khác còn nhiều thức ăn được làm từ hoa quả trong rất đẹp.

“Ông chủ, tiểu thư đã đến.” Dì Ngô cung kính bẩm báo.

Kỳ thực Nguyễn Y Nông vừa đi ngang qua nhà khách, tầm mắt của  Lôi Ngự Phong chưa từng rời khỏi cô.

Anh tự tay đi mua quần áo cho cô, bao gồm cả nội y, anh nhìn ra được số đo của cô, nghĩ cô mặc quần áo như vậy trông rất đẹp mắt, quả nhiên thực không sai, chủ cửa hàng nói hôm nay có quần áo đẹp mặc ở trên người cô thực sự rất đẹp.

“Tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi thực sự phải đi về.” Nguyễn Y Nông thấy anh ta không nói lời nào, chỉ nhìn cô, làm cho cô không khỏi ngượng ngùng nói:“Quần áo này tôi sẽ trả tiền……”

“Ngồi xuống, trước hãy ăn một chút.” Lôi Ngự Phong không để ý lời của cô nói, trái lại tự cầm lấy thìa, bản thân mình ăn trước.

“Đúng vậy, tiểu thư, ăn một chút đi, để nguội không tốt lắm.” Lão quản gia hòa ái dễ gần kéo ghế dựa ra cho cô, mời Nguyễn Y Nông ở lại ăn cùng với ông chủ của mình.

Rơi vào đường cùng, Nguyễn Y Nông hướng tới lão quản gia nói lời cám ơn, không tự nguyện ngồi xuống.

“Không cần phải gấp đến như vậy, để ý bao tử của mình một chút.” Anh tự nhiên nói ra một câu. 

Anh làm sao biết bao tử của mình không tốt? Nguyễn Y Nông không dám nhìn lại anh. Trực giác ánh mắt của anh ta nhìn mình rất nóng, toàn thân biểu hiện ra khí thế lạnh thấu xương, cô cảm nhận được một cái gì đó vô hình mà cô không biết là loại cảm giác gì. diendanlequydon

Bọn họ và cô là hai thế giới khác nhau, cô giống như cô bé lọ lem đi lạc vào hoàng cung, chỉ chờ tiếng chuông mười hai giờ khuya vang lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN