Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong


Chương 6


Tin tức rất nhanh liền lắng động.

Tập chí xã kinh doanh một ngày một tồi tệ hơn, mọi người có mặt trên tạp chí quay lưng lại, chết cũng không chịu những gì họ nói.

Mùa đông đã đến, cũng sắp tới năm mới.

Bên trong nhà có lò sưởi than, làm cho toàn bộ trong căn nhà ấm áp như mùa xuân, ngủ đến trưa Nguyễn Y Nông trắng như tuyết nằm thoải mái trên ghế sofa đen mềm, cả người được bao bọc trong chiếc đầm ngủ thùng thình, trong tay cầm một quyển sách chỉ lật vài tờ liền không muốn xem rồi để xuống.

Cô càng ngày càng buồn ngủ, cả người có vẻ uể oải, phờ phạc ỉu xìu.

“Phu nhân.” Ngô tẩu đi vào trong, tay cầm một chén tổ yến, âm thanh lạnh nhạt tựa như thường ngày.

“Đặt ở đó đi.” Nguyễn Y Nông trên sofa ngồi dậy, vừa gật đầu, gặp Ngô tẩu đặt tổ yến trên bàn nhưng vẫn đứng ở đó, có chút kinh ngạc, bình thường Ngô tẩu đối với cô trừ bỏ lời nói lạnh nhạt, đó là hờ hững, hôm nay làm sao vậy?

“Phu nhân, ông chủ vừa mới trở về.”

“Phải không?” Nguyễn Y Nông sửng sốt.

Trong khoảng thời gian này Lôi Ngự Phong rất bận, hai tháng liền ở bên nước ngoài giải quyết công việc. Ngày hôm qua anh từ nước ngoài trở về đến nhà đã ba giờ sáng, cô sớm đã ngủ, anh không đánh thức cô, đến buổi sáng khi cô tỉnh dậy anh đã đến công ty rồi.

Tính tính nay đã hơn nửa tháng bọn họ không có chạm mặt, ngẫu nhiên gọi điện thoại nói vài câu, đại khái cũng không nói gì nhiều, làm cho cô có cảm giác lạnh nhạt.

Nguyễn Y Nông thậm chí cảm thấy, anh đối với cô chỉ nghiêng về tình dục mà thôi.

“Ông chủ buổi tối buổi tối tham dự một buổi tiệc, hôm nay trên báo nói chủ tịch Thượng Hoa quốc tế tổ chức sinh nhật cho con gái, ông chủ trở về thay quần áo chuẩn bị tham dự.” Ngô tẩu nói thực kỹ càng tỉ mỉ.

“ Vậy à?” Bàn tay mềm ngừng lại, cô cầm trên tay một phong bì.

“Nghe nói vị Chu tiểu thư kia cùng ông chủ quen biết ở nước ngoài, trước đó cô ấy còn là bạn học, đối với ông chủ nhất kiến chung tình, tất cả mọi người cho rằng bọn họ sẽ là một đôi……”

Ngô tẩu hôm nay đặc biệt nói nhiều.

Nguyễn Y Nông ngồi thẳng lưng, bi thương tầm mắt nhìn xuống mặt đất, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu.

Sau hôn lễ anh không dẫn cô tham dự yến hội dù chỉ một lần, có lẽ bên ngoài có rất nhiều tiểu tam, cho nên mới không nguyện ý dẫn cô tham dự.

Kỳ thực cô không thích tham dự sự kiện, cô không thích lộ diện ra bên ngoài, cũng không am hiểu giao tiếp với những người đó, những phóng viên không lấy được tin tức gì của anh, tuy rằng anh không đề cập đến, chuyện tình của cô với anh cũng không mấy vẻ vang, nên anh mang cô giấu mặt, không muốn lộ ra ánh sáng chăng?

Ban đêm, Nguyễn Y Nông mơ màng vùi mặt vào trong gối, mơ mơ hồ hồ cảm nhận có người hôn lên môi mình, cô ưm một tiếng, theo bản năng vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cô không muốn để ý, cô quá mệt mỏi…… Nhưng anh hôn càng ngày càng sâu, mang theo hơi thở nam tính, đầu lưỡi giống như con rắn uốn lượn.

Nguyễn Y Nông sắp không thở nổi, trán ở trên gối không được chuyển động, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh bàn tay nắm lấy cằm của cô, bắt buộc muốn cô mở miệng, làm cho anh dễ dàng chiếm lấy.

Cô mở mắt, gặp con ngươi thâm thúy mà lợi hại của Lôi Ngự Phong nhìn cô, trong cặp mắt đó lóe lên dục vọng.

Nhìn dáng vẻ của anh, tây trang vẫn còn chỉ có caravat được nớ lỏng, rộng lùng thùng ở trên cổ, trên người toàn là mùi rượu…. Anh tham dự tiệc sinh nhật của vị thiên kim mới trở về sao?

“Thế nào? Nửa tháng không gặp, không nhận ra anh?”

Lôi Ngự Phong gắt gao nhìn chăm chú người phụ nữ của mình, cô liền ngẩn người bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, thật sự xiêu lòng người, hầu kết giật giật, dục vọng theo cổ họng dâng trào.

Đôi mắt long lanh như nước, không nhìn anh cũng không nói chuyện.

“Sao không nói chuyện? Hả?” Ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô, mềm mại như thạch hoa.

“Lại biến thành tiểu câm rồi à?”

Nguyễn Y Nông vẫn không chịu mở miệng, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, nhưng hành động mang theo kháng cự.

Cô khác thường làm Lôi Ngự Phong có chút kinh ngạc, cô tính tình ôn nhu, đối với anh cô cũng luôn luôn thuận theo, vô luận ở trên giường hay dưới giường, cô luôn luôn yên lặng nghe lời, nhiều lắm mặt đỏ tai hồng kháng nghị vài câu.

“Tốt lắm.” Anh nhếch môi, trong con ngươi hai đốm lửa, môi mỏng tà tứ, ngạo mạn nói:“Anh sẽ hôn đến khi nào em nói chuyện mới thôi.”

Nói xong, bàn tay to chiếm hai khối mềm mại, môi hoàn toàn che lại cái miệng nhỏ của cô. Mạnh mẽ mở hàm răng, bá đạo chiếm đoạt dây dưa khiêu khích với lưỡi của cô, đầu lưỡi ngọt ngào, mỗi một chỗ đều tinh tế liếm mút, muốn cô kháng cự.

“Ngô……” Cô nhớ tới những lời nói của Ngô tẩu trong lòng đau xót, bản năng giãy giụa đứng lên.

Anh nói được thì làm được, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc, bàn tay vuốt tóc cô, làm cho cô phải tiếp nhận nụ hôn sâu, mút, chặt chẽ dây dưa, đến khi cô rốt cuộc không nhịn được nói.

“Không cần……” Cô cho tới bây giờ vẫn không phải đối thủ của anh, mỗi lần làm anh tức giận kết cục rất khó coi.

“Chúng ta thời gian dài như vậy không gặp, có phải nên nói câu khác không?”

Anh cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn, tham luyến hôn má ửng đỏ, da thịt mịn màng làm cho anh lưu luyến.

“Anh….. Buông tôi ra……” Nguyễn Y Nông toàn thân đều ở phát run.

“Không buông.” Lôi Ngự Phong thu cánh tay, đem cô ôm càng chặt. Lửa nóng môi mỏng chuyển đến vành tai non mềm, đầu lưỡi không kiềm được khẽ liếm.

Rất ngứa…… Nguyễn Y Nông co rúm lại một chút, hai tay để ở ngực rắn chắc của anh.

“Muốn anh sao?” Hơi thở của anh hổn hển, chân anh quấn lấy chân không an phận, tay trượt từ từ xuống phía dưới, vuốt ve cặp mông đẹp, toàn thân cô phát ra hương thơm dễ chịu.

Cơ thể càng gầy, khuôn mặt tiều tị, nói càng ngày càng ít thậm chí bắt đầu trốn tránh anh, nghe người hầu nói cô càng ít ăn, mỗi ngày không bước chân ra khỏi phòng, ở bên trong ngẩn người.

Từ khi người đàn ông kia xuất hiện, cô đối với hôn nhân của bọn họ bắt đầu hối hận.

Ngày hôm qua anh về nhà đêm khuya, không nỡ đánh thức mộng đẹp của cô, đè nén dục vọng mình lại, nằm kế bên cô thức tới sáng.

Hôm nay lại uống rượu, anh rốt cuộc nhẫn nại không được, anh cảm thấy nếu bản thân lại không muốn cô, không ở trong cơ thể cô, anh sẽ nổ tung mất.

“Không cần……”

Bị anh mạnh mẽ nhét vào trong lòng Nguyễn Y Nông kêu ra tiếng, tay nhỏ bé cũng nắm thành quyền, càng không ngừng đánh vào anh.

Anh đối với phản kháng của cô giống như mèo con ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to rất nhanh kéo váy ngủ của cô lên hông, cúi đầu phấn khởi hôn cắn cổ duyên dáng, tiếp là hai gò đào no đủ trước ngực, hai tay cũng không nhịn được vuốt ve nhào nặn khối thịt non mịn.

“Huhu…” Cô không tránh thoát được, nức nở phát ra âm thanh, trong miệng kháng nghị, anh nhìn cô, dục vọng đã bắt đầu làm sao dập được, đối với cô làm sao có thể buông tay?

Lôi Ngự Phong đặt Nguyễn Y Nông ở phía dưới, hai người nằm trên giường lớn mềm mại, môi mỏng lại hôn lên môi đỏ mọng ngọt ngào, giây tiếp theo anh phát ra tiếng kêu, trán đột nhiên nhăn lại, con ngươi đen như hai ngọn lửa.

Nguyễn Y Nông run run nhìn chăm chú môi anh, không dám tin mình lại cắn lưỡi của anh.

Trong lúc nhất thời, bọn họ ai cũng không nói gì, trong mắt ý tứ rất phức tạp.

“Em cự tuyệt tôi?” Sau một lúc lâu, Lôi Ngự Phong rốt cục mở miệng nói chuyện, nheo mắt lại, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nguyễn Y Nông ngừng thở, trong miệng là máu của anh làm cô một trận buồn nôn.

“ Người đàn ông kia” Nói ra nghi vấn nhiều ngày của anh.

Nguyễn Y Nông cứng đờ, đôi mắt bình tĩnh không để anh nhìn thấy bi thương.

Không sai, anh không có khả năng đối này tin tức hoàn toàn không biết gì cả.

Còn gì để nói nữa đâu? Cô hiểu được cái gì “Lòng người đáng sợ”, cũng hiểu được cái gì kêu “Ba người thành hổ”. Tuy rằng lúc trước anh bắt buộc cô gả cho anh, nhưng hôm nay anh sẽ khởi binh vấn tội.

Cô cắn chặt răng, không nói một lời xem xét sắc mặt xanh mét Lôi Ngự Phong, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Anh trừng mắt cô, nghiến răng nghiến lợi nói:“Bởi vì anh ta xuất hiện cho nên khẩn cấp muốn đẩy ông xã của mình cho người ta?”

Cô khóc, không được lắc đầu.

“Nói chuyện!”

“Tôi không có.” Cô uất ức nức nở.

“Không có?” Lôi Ngự Phong vẻ mặt biến sắc “Chẳng lẽ em nói với tôi, cho tới bây giờ liền hối hận lấy tôi? Hận tôi không từ mọi thủ đoạn bức bách em? Hay là…… Em yêu tôi?” Anh lạnh lùng nói, sắc mặt lại thô bạo giống như núi lữa phun trào, làm cho Nguyễn Y Nông khuôn mặt tái xanh.

“Xem ra tôi còn làm cho em sợ hãi” Lôi Ngự Phong tự mình trào phúng cười lạnh một tiếng, anh từ từ trả lời những nghi vấn của mình “Ở trong mắt em, tôi trừ bỏ tiền ra, sẽ cùng người đàn ông khác nối lại tình xưa!”

“Rõ ràng…… Là anh có tình nhân……” Cho dù cô như thế nào đi nữa cũng bị lời nói của anh tức giận, cô không nhịn được phát ra phản bác.

Vị tiểu thư kia gia thế giàu có, lại là bạn học nhất kiến chung tình với anh, hôm nay lại đi sinh nhật của cô ấy ai biết hiện tại phát triển như thế nào?

Cư nhiên lại nghi ngờ cô. Anh có thể ác liệt một chút! Trực tiếp quăng cho cô một tấm giấy thỏa thuận li hôn đi!

“Tình nhân?” Lôi Ngự Phong chợt nhíu mày, sâu sắc nhớ lại câu cuối của cô:“Cái gì tình nhân?”

Nguyễn Y Nông xoay mặt, anh cùng với tình nhân của mình như thế nào, cô có quyền gì hỏi đến.

Cô giống như tình nhân của anh, bất quá là vì anh quá thiện tâm cho cô một danh phân “Lôi phu nhân”. Đối với cô mà nói ngay cả tư cách cũng không có.

Lôi Ngự Phong đột nhiên hỏi:” Em đang ghen?”

Ghen? Nguyễn Y Nông khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên vài tia đỏ ửng:“Không có.”

“Không có?” Anh hạ mí mắt, đột nhiên lộ ra vẻ mặt bí hiểm.

“Tốt lắm, tôi sẽ nhớ kỹ. Nhưng mà em hiện tại nghe rõ ràng.”

Anh mạnh mẽ đè cô ở giường, bàn tay to bóp chặt cổ mảnh khảnh của cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng phun ra uy hiếp:“Tôi mặc kệ em cùng người đàn ông kia ruốt cuộc có quan hệ gì, hiện tại em là bà xã của tôi cho dù em không muốn, cũng phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường của tôi!”

Tiếp theo, anh từ trên người cô đứng lên xoay người cũng không quay đầu lại rời phòng ngủ, mở cửa đóng rầm cửa lại.

Anh tức giận, rất tức giận…… Nguyễn Y Nông mờ mịt tưởng tượng.

Những lời nói của anh làm cô tổn thương, vô hình xé rách tim cô, một cỗ chua xót nảy lên mũi, cô cảm thấy đau, rất đau.

Đêm khuya thanh vắng, đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Lôi Ngự Phong tựa vào trên giường lớn, ôm bà xã đang mê man, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô, lo lắng chăm chú nhìn cô.

Vừa rồi không thoải mái, anh chạy đến thư phòng hút thuốc, sau đó trở về phòng ngủ phát hiện cô đang cuộn tròn mình lại.

Anh đã dần dần quen ôm cô vào lòng để ngủ, lập tức nhận thấy được cơ thể của cô khác thường toàn thân lạnh như băng, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Anh một cỗ sợ hãi hung hăng đánh tới, anh không biết cô bị làm sao.

Bật đèn, nhìn váy ngủ dính nhiều máu đỏ tươi làm anh hốt hoảng, vén váy ngủ của cô lên, phát hiện trong quần lót cũng toàn là máu.

Anh gọi điện thoại báo cho Quan Dạ Kì, thay quần áo sạch sẽ cho cô sau đó ôm ra phòng ngủ.

Lôi Ngự Phong mở mắt nhìn, ngón tay dai thái dương sao đó nói:“Lão Trần?”

“Ông chủ.” Lão Trần nãy giờ đứng ở ngoài cửa sau đó mở cửa vào.

“Mấy ngày nay tôi không có ở đây, trong nhà có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

“Không…… Không có.” Lão Trần mất tự nhiên trả lời, rất nhanh lắc đầu.

“Quan bác sĩ tới chưa?” Anh hỏi tiếp, tầm mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

“Chưa ạ, vừa rồi gọi điện thoại Quan bác sĩ đang trên đường tới đây.” Lão Trần cũng rất lo lắng Nguyễn Y Nông đang mê mang.

“Đi dưới lầu chờ, cậu ấy tới dẫn cậu ấy lên đây.” Lôi Ngự Phong giao phó, nắm lấy tay cô, ôn nhu vuốt ve ngón tay cô.

“Còn nữa, gọi Ngô tẩu mang súp lên đây. ”

“Dạ, ông chủ.” Lão Trần gật đầu rời đi.

Lát sau, Ngô tẩu mang chén súp vào phòng, Lôi Ngự Phong tự mình lấy muỗng múc cho cô, cẩn thận cũng thổi nguội, đúc cho Nguyễn Y Nông.

“Mấy ngày nay tôi không ở đây, trong nhà có ai tới không?” Anh tùy ý hỏi, dường như nhàn nhã nói.

Ngô tẩu ngẩn ra, ngẩng đầu quan sát sắc mặt anh một chút, mới nhỏ giọng nói:” Trước một ngày ông chủ trở về, có vị La tiên sinh tới, phu nhân cùng hắn ở phòng khách nói một lúc, đại khái ở nửa giờ sau rồi đi về”

“Còn gì nữa?” Lôi Ngự Phong không ngẩng đầu, để muỗng ở trong chén, cầm khăng lông nhẹ nhàn lau khóe miệng cô tiếp tục hỏi:“Trừ việc này còn gì nữa?”

“Tôi mơ hồ nghe được vị La tiên sinh kia giống như rất tức giận. Nói ông chủ nhiều điều không phải, còn nói phu nhân…… Phu nhân tham hư vinh….”

“Phu nhân có phản ứng gì không?”

“Phu nhân một câu cũng không nói, vẻ mặt nước mắt, tiên sinh rời đi rồi đi lên lầu.” Ngô tẩu không được thoải mái nói:“Phu nhân khẳng định là bị kích thích mới……”

“Bà làm ở đây tính ra cũng được năm năm?” Lôi Ngự Phong đột nhiên đánh gãy lời của bà ta, lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, ông chủ.”

“Tôi đối đãi với bà hẳn là không tệ?”

“Đúng vậy, ông chủ.” Ngô tẩu khẩn trương nhìn anh.

“Một khi đã như vậy, tôi không rõ bà vì sao bà lại không thích phu nhân của mình, dám ở trong nhà cho bà xã của tôi bị người khác sỉ nhục?”

Lôi Ngự Phong cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt hoàn toàn là lửa giận, dọa Ngô tẩu sợ tái mặt.

“Trước, ông chủ… tôi……” Ngô tẩu lắp bắp, cả người đều phát run.

“Tôi không hứng thú nghe những lời giải thích, cho bà thời gian 10 phút lập tức rời khỏi nơi này, tôi không muốn nhìn thấy bà.”

“Là…… Là.” Ngô tẩu câm như hến bàn cúi mình vái chào, chạy nhanh rời khỏi, Lôi Ngự Phong không truy cứu bà liền cám ơn trời đất, sao dám nhiều lời vài câu?

Ngẫm lại, chính mình khinh thường vị phu nhân này, cho cô chịu uất ức, lời nói lạnh nhạt thậm chí châm chọc khiêu khích, phu nhân cho tới bây giờ không ở trước mặt ông chủ tố cáo bà, cũng không dùng thân phận phu nhân làm khó bà, có thể thấy được phu nhân tâm địa thực lương thiện.

Có lẽ trước đây, bà trước mặt phu nhân làm không ít chuyện xấu, ông chủ và lão Trần giao không cho phu nhân nhìn thấy quyển tập chí, bà làm ngược lại lặng lẽ để ở trước mặt cho phu nhân xem. Mắt khinh thường nhìn phu nhân đau lòng khi xem chúng, rồi xuyên tạc nói ông chủ cùng với vị tiểu thư khi không trong sạch, làm cho ông chủ đối với phu nhân tức giận…. Ngô tẩu đột nhiên cảm thấy chính mình làm những điều dại đột nên không kịp đứng dậy.

Nếu bà đoán không lầm, phu nhân gần đây rất khác thường, hẳn là mang thai. Nhìn phu nhân thân thể bây giờ rất suy yếu, không biết có làm sao hay không… Ngô tẩu quay đầu lại nhìn Nguyễn Y Nông chân thành cầu nguyện cho cô được bình an.

Nguyễn Y Nông mơ mơ màng màng nghe thoáng qua hai người đang nói chuyện.

Là…… Lôi Ngự Phong cùng Quan bác sĩ? Nghe được âm thanh quen thuộc, cô trầm ngâm suy tư.

“Không còn biện pháp nào khác sao?” Lôi Ngự Phong thanh âm chứa đựng một tia hy vọng, tựa hồ không chịu bỏ ý định.

“Không có, thân thể của cô ấy rất suy nhược.” Quan Dạ Kì trả lời khẳng định.

“” Đại khái mấy tháng?” Thanh âm thăng trầm, Lôi Ngự Phong khó khăn mở miệng nói.

“Chiếu theo kết quả, hẳn ba tháng.”

Như vậy thời điểm hưởng tuần trăng mật. Muốn trách bản thân anh quá sơ suất?

Lôi Ngự Phong không nói chuyện, trong phòng lâm vào một trận trầm mặc rất đáng sợ.

Nguyễn Y Nông không hiểu bọn họ đang nói cái gì, ba tháng? Kết quả gì? Bọn họ đang nói cái gì?

Nàng bất an nằm trằn trọc, mọi người nói rất nhỏ không nghe được rõ, tiếng bước chân đi đến bên giường.

“Ngô……” Cơ thể của cô đau đớn, đôi mi thanh tú nhíu lại, lại giãn ra, cuối cùng mở to mắt.

“Em tỉnh rồi? Nói cho anh biết nơi nào không thoải mái?”

Lôi Ngự Phong cúi người nhìn cô, bàn tay to xoa trán trơn bóng, đừng lại bên má của cô.

“Các anh….. Đang nói chuyện gì?” Cô xinh đẹp nhìn anh, cảm giác thân thể của anh cứng đờ.

Quan Dạ Kì từ từ đóng cửa lại, tự giác cảm thấy không tiện để ở lại, nhẹ nhàng rời đi, để không gian cho hai vợ chồng son này.

“Không có gì, em hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Anh không muốn nói cho cô biế, đứa bé không thể giữ được.

“Không, em muốn biết, anh đừng có giấu giếm em.”

Nguyễn Y Nông nắm lấy cánh tay trái của anh, trực giác mách bảo bản thân cô có lẽ mất đi cái gì.

“ Khi nào em khỏe hẳn, anh nói cho em biết.”

Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kiên quyết không chịu nói.

“Nhắm mắt lại ngủ một lát, em cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Nếu nói ra ngay bây giờ nhất định cô sẽ đau lòng, không bằng đợi đến khi nào sức khỏe của cô nói ra không tốt hơn sao.

Mắt đẹp nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, Nguyễn Y Nông giống như bị hút hết khí lực, nghe lời nhắm mắt lại.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, anh vẫn ở bên cạnh cô, bàn tay to gắt gao nắm tay cô.

Giây tiếp theo cô thấy mình nằm trên giường bệnh, trên người thuốc tê còn, cơ thể giống như không thuộc về mình, cô hoang mang nhìn anh không nói nên lời.

Lôi Ngự Phong dùng một loại âm thanh rất bình tỉnh nói cho cô biết cô sinh non. Đứa bé đã được ba tháng, còn không biết giới tính, cứ như vậy rời xa cô……

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tầm mắt từ trên người anh chuyển đến nhìn về phía trần nhà.

Có lẽ hai năm nay cô làm việc mệt nhọc, thời kỳ kinh nguyệt của cô không có.

Không nghĩ tới lần này mang thai.

“Thực xin lỗi, là lỗi của anh.” Lôi Ngự Phong cúi đầu nói, anh cũng đang khổ sở.

Cô không đáp lời yên lặng không nói.

“Nói chuyện với anh. Y Nông.”

Anh nâng cầm của cô, làm cho cô nhìn thẳng vào anh, không cho cô để tâm những chuyện vụn vặt.

“Cục cưng……” Cô nghẹn ngào nói không rõ ràng.

“Về sau sẽ có.” Lôi Ngự Phong ôn nhu nói lau những giọt nước mắt của cô.“Chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ.”

“Hu…hu…..” Nguyễn Y Nông khổ sở nhắm mắt lại.

“Y Nông?”

“Em sợ sẽ không thể có cục cưng…..” Cô đau lòng nói.

“Sẽ không.” Anh cúi đầu hôn lên gò má ẩm ướt, gằn từng tiếng nói:“Cho dù không có, em còn có anh”

Lời nói của anh làm cho Nguyễn Y Nông khóc lợi hại hơn, tay mảnh khảnh chỉ gắt gao nhéo anh, cô sợ nếu có một ngày ngay bản thân anh cũng không cần cô, không biết cô đi về đâu?

Mất đi đứa nhỏ, làm cho Nguyễn Y Nông rốt cuộc cô không tiếp nhận được, nhanh chống ngã bệnh.

Tuy rằng Lôi Ngự Phong từ bỏ hết công việc, toàn tâm toàn ý làm bạn với cô, Kha thư ký cũng sẽ mỗi ngày đem không ít tài liệu đến cho anh ký, nhưng cách một ngày anh lại đến công ty.

Lôi gia bị Lôi Ngự Phong dậy cho một bài học khóc đến thấu trời. Lại thần thông quản đại biết cô nhập viện, thừa dịp anh rời đi, lập tức tìm đến cửa.

Gia thế Lôi gia rất lớn, trà trộn vào đây là chuyện rất dễ dàng.

Lúc này, Nguyễn Y Nông tựa vào đầu giường gối mềm mại, tóc dài xõa ra hai bên đầu vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rất lâu mới có chút huyết sắc, cả người nhìn qua suy yếu lại tiều tụy.

Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nhớ người này to tiếng la mắng ông xã của cô. Sau đó anh gọi người ném mấy người bọn họ đi ra ngoài.

“Tôi là Lôi Mẫn Như, tính ra cô gọi tôi một tiếng cô cô… bất quá không cần.”

Bà ta cười lạnh:“ Cô nhất định không biết chính mình gả cho loại người nào? Thực cảm ơn cha nó, cũng chính là anh tôi Lôi Chấn Thanh, anh ấy thay Lôi Ngự Phong che giấu với bên ngoài rất tốt, quả thực không hề sơ hở, người bên ngoài vĩnh viễn không thể biết chân tướng sự tình. Cô khả năng cũng cho rằng nó giống như lời nói trong báo chí, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, tốt nghiệp danh giá, thành tích ưu tú, nhân phẩm học vấn đều ưu tú? Ha ha, những chuyện đó làm cho tôi cảm thấy nực cười.”

“Cô không thể nào đoán ra được nó cao cao tại thượng như vậy, được sinh ra từ một người không ra gì. Mẹ nó trước kia làm người giúp việc cho Lôi gia, tên Khả Vân, so với anh tôi hơn bảy tuổi, anh ấy năm đó mới mười tám, cô ta suy nghĩ tìm cách không chỉ lên giường với anh ấy liền mang thai! Cha tôi thiếu chút nữa tức chết, đuổi Khả Vân ra khỏi Lôi gia, lúc ấy cô ta cùng đường chạy đến Hongkong đi làm kỹ nữ, nhưng lại vụng trộm sinh ra đứa bé, đứa bé đó bây giờ là chồng của cô….”

Nguyễn Y Nông kinh ngạc nhìn đối phương, tuy rằng điều này làm cho cô khó có thể tin tưởng, yên lặng lắng nghe không nói lời nào.

“Lôi Ngự Phong từ nhỏ ở Hongkong lớn lên, năm đó mười hai tuổi, Khả Vân bị tai nạn qua đời, nó trở thành cô nhi, rất nhanh gia nhập vào xã hội đen, đánh chém người như cơm bữa, thậm chí thay lão đại đi gánh tội khi vị thành niên, nghe người khác nói, nó chính là thằng du côn bất hảo, không chuyện ác nào không làm, một thằng lưu manh!”

Lôi Mẫn Như nuốt một ngụm, tiếp tục nói.

“Đại khái từ khi quan hệ với Khả Vân, anh tôi không kết hôn, đến mười lăm năm trước, anh biết được mình còn có con trai đang ở Hongkong, anh ấy phái người đem Lôi Ngự Phong từ trong tù ra ngoài, đưa về Đài Loan, bồi dưỡng nó làm người nối nghiệp, mười năm trước anh tôi qua đời, lập đi chúc cho Lôi Ngự Phong kế thừa tài sản.”

Bàn tay cô gắt gao nắm chặt, một chữ một chữ lắng nghe, thậm chí còn không kịp suy tư, chính mình cư nhiên muốn biết nhiều về anh.

“Nó ở Lôi gia, tâm không ở đó, nhiều lần bỏ đi liền bị anh tôi phái người mang về, mỗi lần đều nháo loạn nên anh ấy đưa nó ra nước ngoài một thời gian, chờ khi nào nó an phận mới trở về, đến khi anh ấy qua đời, nó cứng rắn, bàn tay đen tối của nó liền quay lại đối phó chúng tôi.” Lôi Mẫn Như phẫn hận lên án.

“Nó không chỉ đá chúng tôi ra khỏi hội đồng quản trị ở Lôi gia, thậm chí còn đối gia tộc tiến hành chèn ép, một lòng muốn lật đổ chúng tôi, làm như vậy để thoát khỏi Lôi gia, hơn nữa nó rất hận anh tôi, cô hẳn không biết cô cùng với nó đang ở đâu, kỳ thực căn bản là của Lôi gia. Cô cùng với chồng cô ác độc. Cha nó vừa chết, nó liền đem Lôi gia xây lại…..”

Cửa phòng bệnh, đột nhiên mở, Cận Lực xuất hiện ở cửa, Lôi Mẫn Như đang nói bỗng dưng im bặt.

“Lôi phu nhân.”

Đại khái Cận Lực cũng không nghĩ tới mình lại thấy người thân của Lôi Ngự Phong, anh chau chau mày, mỉm cười chuyên nghiệp, tiếp tục đi vào bên trong.

“Đã lâu không gặp, chồng bà ở Hongkong ra tòa thuận lợi không?”

“Hừ, Cận đại luật sư không giỏi lắm, hồ sơ án tử cũng không nhận, cậu với Lôi Ngự Phong cùng vô sĩ như nhau…..” Lôi Mẫn Như tức đỏ mặt tía tai nói.

“Lời này thực làm cho tôi ngạc nhiên.” Cận Lực không chút khách khí đánh gãy lời nói của đối phương tựa như ở trên tòa án bác bỏ biện giải anh nói.

“Tôi cùng với Lôi Ngự Phong đều không phải quan hệ gia đình, cậu ấy trả tiền, tôi làm việc, đơn giản như vậy, Lôi phu nhân ngàn vạn lần đừng nghĩ sai, nói như vậy nếu khiến cho mọi người hiểu lầm thì không tốt cho lắm, huống hồ sản nghiệp của Lôi phu nhân, gần nhất nhận không ít giao động, còn chống đỡ được sao?”

“Cậu…..cậu! Các người đều là cá mè một lứa, tôi không thể trêu vào……”

Lôi Mẫn Như không phải là đối thủ của Cận Lực, bỏ lại một câu, sau đó vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bệnh, tựa hồ không dễ động vào đại khái càng sợ Lôi Ngự Phong đột nhiên sẽ đến.

Bà ấy rời đi, Cận Lực ngồi vào ghế tựa bên giường, thân thiết nói.

“Lôi phu nhân, cô có khỏe không?”

“Cận luật sư, không cần gọi tôi như vậy.” Nguyễn Y Nông mặt đỏ lên, không được thoải mái kháng nghị.

“Vậy về sau gọi là Y Nông, tên này làm cho người ta cảm thấy mới mẽ, tôi đã lâu được nghe….” Cận Lực sờ cằm. Một mặt nhớ về lúc xưa.

“Ân?” Nguyễn Y Nông hoang mang nhìn anh ta.

“Không có gì, vừa rồi vị kia nói có một số việc đều không phải như lời của bà ta”

Cận Lực cười nói.

“Ông xã của cô tuy không ăn chay niệm phật, nhưng tuyện đối không phải là người khốn nạn, chuyện ác nào cũng làm. Tính đến nay tôi làm cho cậu ấy đã mười năm, vào những năm đầu, đúng là không thấy được cậu ấy vắt hết óc lậy đỗ Lôi phu nhân kia, kỳ thực cậu ấy có động ngón tay, chuyện ấy đã rất lâu rồi, căn bản không đến hiện tại.”

“Tôi thật không sao.” Nguyễn Y Nông chua xót mỉm cười nói:“Hơn nữa, mấy chuyện này…… Tôi cũng không hiểu.” Lôi Ngự Phong cho tới bây giờ không nhắc về thân thế của mình, anh là chồng của cô, đôi khi cô cảm thấy anh với cô giống như hai người xa lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN