Dưới chòi hóng mát, Diệp Nhiên bưng ly trà nóng trên tay, nhìn Lục Nam Châu ngồi đối diện rồi nhỏ giọng nói: “Chưa nói……!chia tay mà.”
Lục Nam Châu tức cười, “Sao, Diệp đại thiếu gia chưa nói câu nào đã biến mất năm năm, thì ra chúng ta vẫn còn yêu đương cơ à?”
Ngón tay Diệp Nhiên siết chặt chén trà ấm áp, nhớ lại ngày tốt nghiệp Lục Nam Châu say khướt ôm cậu cười ngây ngô, hương rượu nồng nàn giữa răng môi tràn vào cổ cậu, hôn cậu đến choáng váng.
Đúng vậy, năm năm, họ đã xa nhau lâu đến thế rồi.
Mắt Diệp Nhiên cay cay, nếu ngày đó……
“Tại sao phải đi?!” Lục Nam Châu không nhịn được nữa, “Dù có chán tôi thì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!”
Sao cứ phải biến anh thành một tên ngốc, tỉnh lại sau giấc ngủ tìm khắp nơi mà chẳng thấy người đâu cả.
Diệp Nhiên vô thức đặt tay lên đầu gối, khó nhọc nói: “Em……!Nhà em xảy ra chuyện.”
“Có chuyện gì không nói với tôi được sao?!” Lục Nam Châu hoàn toàn không tin, “Không biết gọi điện à?! Không gọi cũng chẳng nghe máy, nếu không phải thầy nói cậu đi với người nhà thì tôi còn tưởng cậu bị bắt cóc nữa đấy!”
Sắc mặt Diệp Nhiên hơi tái, ánh nắng chiều thu rọi vào bên chân nhưng cậu chẳng thấy ấm áp chút nào.
Cậu ngước nhìn Lục Nam Châu rồi chậm chạp mở miệng: “Lục Nam Châu, xin lỗi.”
Dường như lời xin lỗi này đã muộn màng nhiều năm, nhưng Lục Nam Châu mơ hồ nhìn thấy nỗi ấm ức từ trong mắt cậu.
Giở trò gì đây không biết?! Lục Nam Châu bực bội lấy thuốc ra, bật hộp quẹt mấy lần mới châm lửa.
Lũ gà đằng xa rượt nhau chạy tán loạn.
“Chưa nói chia tay đúng không?” Lục Nam Châu cầm điếu thuốc, gằn từng chữ một qua làn khói mờ ảo, “Vậy giờ tôi nói với cậu luôn — Diệp Nhiên, chúng ta chia tay rồi.”
Chia tay từ năm năm trước rồi.
Diệp Nhiên không trả lời, ngửi thấy mùi thuốc lá đắng nghét thì nhíu mày nói: “Trước kia anh……!có hút thuốc đâu.”
“Trước kia là trước kia,” Lục Nam Châu đứng dậy lạnh lùng nói, “Đã qua rồi.
Chuyện gì cũng qua hết rồi.”
Diệp Nhiên rũ mắt im lặng.
“Tôi còn bận việc không tiếp cậu được,” Lục Nam Châu đuổi người, “Đi thong thả.”
Diệp Nhiên không nhúc nhích mà nói khẽ: “Em chẳng có chỗ nào để đi cả.”
Lục Nam Châu tưởng cậu nói ở đây không quen ai khác nên bực bội nói: “Thế thì về nhà đi.” Chạy tới đây làm gì?
“Em……” Diệp Nhiên ngập ngừng, “Nhà em phá sản rồi.”
Lục Nam Châu sửng sốt, “Phá sản?”
“Nhà bán rồi,” Diệp Nhiên ngẩng đầu, “Em không có chỗ nào để đi nữa.”
Lục Nam Châu nhíu chặt mày, “Đang yên đang lành sao lại……” Sao lại phá sản chứ?
Diệp Nhiên: “Cha em đầu tư thất bại, còn bị người ta lừa nên nợ nhiều tiền lắm.”
Lục Nam Châu: “……” Thảm vậy sao?
Cậu lâm vào đường cùng nên mới nhớ tới tôi chứ gì?!
Lửa giận của Lục Nam Châu lại bốc lên hừng hực, cố ý nói: “Ồ, vậy có cần tôi cho cậu mượn ít tiền trả nợ không?”
Diệp Nhiên lắc đầu: “Em không có chỗ ở, nhà anh……!có phòng trống không?”
Lục Nam Châu rít mạnh một hơi thuốc — Cậu tưởng nhà tôi là khách sạn đấy chắc? Muốn ở là ở à?!
“Không có.”
Diệp Nhiên: “Nhưng em nghe nói một mình anh ở ba phòng ngủ và một phòng khách mà.”
Mí mắt Lục Nam Châu giật giật, “Cậu nghe ở đâu thế hả?” Cậu mới tới đây được mấy phút chứ?
Diệp Nhiên: “Lúc nãy nghe mấy bác gái ở đầu thôn nói.”
Lục Nam Châu: “……” Thím Trương, thím Lý, thím Lưu lại ngồi đầu thôn tán gẫu nữa à?
“Đúng thì sao?” Lục Nam Châu nghiến răng nói, “Diệp thiếu gia đúng là chẳng khách khí chút nào nhỉ!”
Diệp Nhiên ủ rũ nói nhỏ: “Ngủ dưới đất cũng được mà.”
Lục Nam Châu: “Cậu……”
“Lục ca,” Tiểu Trương đột nhiên chạy tới nói, “Đem gà cho quán cơm trên trấn đi ạ.”
Lục Nam Châu liếc nhìn xe hàng bên ngoài rồi quay lưng về phía Diệp Nhiên nói: “Cậu đi đi, xem như hôm nay tôi chưa gặp cậu.”
Nói xong anh lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài, cũng mặc kệ người phía sau có phản ứng gì.
Anh lái xe lên trấn giao gà, khi về trong lòng rối bời, bảy lần quặt tám lần rẽ đi đường vòng thật xa, đến khi sắp tối mới về trại gà.
Trước khi vào cửa, anh dừng lại tự hỏi chắc Diệp Nhiên đã đi rồi nhỉ?
Cậu sẽ đi đâu?
Nhưng nghĩ lại thích đi đâu thì đi! Liên quan gì ông đây chứ!
“Lục ca,” Tiểu Trương thấy anh về thì lấm lét chạy tới nói, “Bạn trai anh……!à nhầm, bạn trai cũ không chịu đi ạ.”
Lục Nam Châu giật mình, “Cậu ấy vẫn còn ở đây à?”
Tiểu Trương gật đầu chỉ sang chòi hóng mát, “Đang ngủ đằng kia kìa.”
Lục Nam Châu đau đầu, muộn thêm chút nữa không đón xe được đâu!
Anh tới cạnh chòi hóng mát thấy Diệp Nhiên gục đầu lên bàn ngủ say sưa, dưới chân còn có mấy chú gà con lông xù đang mổ giày cậu.
Không sợ cảm lạnh à, thái dương Lục Nam Châu đập thình thịch, gió thổi mạnh vậy mà không lạnh sao?!
Sau đó quả nhiên nghe thấy Diệp Nhiên hắt hơi một cái, “Hắt xì!”
Lục Nam Châu: “……” Biết ngay mà! Cảm lạnh chứ gì! Đã lớn đến vậy rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc cho mình hay sao?!
Diệp Nhiên mơ màng mở mắt ra, thấy Lục Nam Châu thì hai mắt sáng lên, “Anh về rồi.”
Lục Nam Châu lạnh mặt, “Sao cậu còn chưa đi?”
Diệp Nhiên rũ mắt đưa tay chọc chọc chú gà con dưới chân, chậm chạp nói: “Muộn lắm rồi, ngày mai em đi được không?”
Trời đã nhập nhoạng tối, cách đó không xa côn trùng kêu rả rích.
Lục Nam Châu im lặng hồi lâu, cuối cùng kéo vali của cậu cứng miệng nói: “Chỉ ở một đêm thôi đấy.”
Nhà Lục Nam Châu cách trại gà hai cây số, ngoài nhà còn trồng rau xanh mơn mởn.
Diệp Nhiên đứng ngoài cửa nhìn Lục Nam Châu lấy chìa khoá mở cửa, nhất thời có chút hoảng hốt.
Lẽ ra cậu đã đến đây từ năm năm trước rồi mới đúng, Lục Nam Châu nói muốn dẫn cậu lên rẫy nướng khoai, xuống sông bắt cá, gặp mặt người nhà anh……
Nhưng thoắt cái đã qua nhiều năm, người nhà anh chẳng còn ở đây nữa.
Lục Nam Châu tìm trong tủ lạnh hơn nửa ngày cũng chỉ có một rổ trứng gà, đành phải ra sân hái rau nấu hai tô mì.
“Ăn đỡ đi,” Lục Nam Châu đặt mì lên bàn, “Trong nhà chẳng còn món nào đâu.”
Diệp Nhiên yên lặng bưng mì bắt đầu ăn từng miếng.
Cậu ăn rất chậm, Lục Nam Châu đã húp cạn tô mì mà cậu chỉ mới ăn được một phần ba.
Lục Nam Châu tưởng cậu chê mì không muốn ăn nên đưa tay giành lấy, “Ăn không vào thì đừng ăn nữa.”
“Không phải,” Diệp Nhiên đoạt mì lại, giọng cậu hơi khàn, “Chỉ là……!lâu lắm rồi em không được ăn mì anh nấu thôi.”
Lục Nam Châu khựng lại rồi im lặng bưng tô vào bếp.
Tiếng nước ào ào vang lên, Diệp Nhiên nhìn bóng người trong bếp, ngồi thừ ra hồi lâu.
“Ăn mau lên,” giọng nói hung dữ của Lục Nam Châu vọng ra, “Mì sình lên hết rồi kìa.”
Trên môi Diệp Nhiên hiện lên chút ý cười, “Ừ.”
Trước khi ngủ, Lục Nam Châu mở cửa phòng khách rồi ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ, “Đêm nay cậu ngủ ở đây đi.”
Diệp Nhiên nhìn anh trải chăn, ngập ngừng nói: “Thật ra không cần phiền phức vậy đâu.”
Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, “Hả?”
Diệp Nhiên: “Em ngủ chung với anh là được rồi.”
Lục Nam Châu biến sắc, “Cậu nghĩ hay lắm!”.