Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi - Chương 23: Sao Ban Ngày Không Ôm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi


Chương 23: Sao Ban Ngày Không Ôm


Lục Tây Viên kéo một đống đồ lớn đi tới cửa mới thấy anh mình ra mở cửa.

“Sao anh chậm thế?” Lục Tây Viên hậm hực nói, “Em còn tưởng anh vắng nhà nữa chứ.


Lục Nam Châu đỡ lấy đống đồ trong tay cô rồi hỏi: “Sao em lại về đây?”
“Mẹ sợ anh ở một mình không ăn uống tử tế,” Lục Tây Viên nói, “Nên đã gói rất nhiều sủi cảo, còn nướng gà nướng vịt nữa! ! “
Cô đang nói thì thấy có người đứng trong phòng khách, mặc đồ ở nhà, thanh tú trắng trẻo nhìn khá quen mắt.

Cô ngẩn ngơ quay đầu hỏi Lục Nam Châu, “Không phải anh ở một mình à?”
Lục Nam Châu do dự nói: “Cậu ấy là! ! bạn thời đại học của anh.


“Chào em,” Diệp Nhiên hơi khẩn trương nói, “Anh tên Diệp Nhiên.


“Chào anh chào anh,” Lục Tây Viên vội vàng đáp, “Em là Lục Tây Viên.


Cô nhìn thoáng qua mấy đĩa rau trên bàn rồi thì thào hỏi Lục Nam Châu: “Anh chỉ cho bạn học cũ của mình ăn rau thôi sao?”
Lục Nam Châu: “Còn có trứng chiên trong bếp nữa.


“Anh keo quá rồi đó,” Lục Tây Viên giật mình nói, “Bạn học cũ tới mà anh không cho người ta ăn miếng thịt nào sao?”
Đầu óc Lục Tây Viên chợt lóe lên, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “Hay là anh ấy đến mượn tiền?” Cho nên anh mới giả nghèo đúng không?
“Không phải,” Lục Nam Châu nói qua quýt, “Em đừng có đoán mò.


Anh nhìn đống đồ ăn mẹ mình làm rồi hỏi Lục Tây Viên: “Em ăn gì chưa?”
“Chưa đâu,” Lục Tây Viên nói, “Anh hấp cho em mấy cái sủi cảo đi.


Nói xong cô lại thì thầm: “Nhân tiện hâm nóng gà vịt mẹ làm luôn đi, người ta là khách mà, đâu thể cho người ta ăn rau được.


Ai bảo cậu ấy chọc giận mình chứ? Lục Nam Châu bực bội nghĩ thầm nhưng vẫn xách đồ vào bếp.

Lục Tây Viên và Diệp Nhiên đứng trong phòng khách, nhất thời có chút ngượng ngập.

“Anh! ! ” Lục Tây Viên bắt chuyện, “Anh tới đây chơi à?” Cũng chẳng biết vùng đồi núi này có gì vui nữa?
Diệp Nhiên không biết nói sao nên đành gật đầu.

Sau đó hai người lại im lặng.

Cũng may chỉ chốc lát sau, Lục Nam Châu đã bưng sủi cảo và gà nướng vịt nướng ra.

Lục Tây Viên nhiệt tình nói với Diệp Nhiên, “Đây là món mẹ em tự làm đó, anh nếm thử đi.


Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, “Ừ.


Lục Nam Châu xé cho mỗi người một cái đùi gà rồi bảo Lục Tây Viên: “Lần sau cứ gọi điện cho anh là được rồi, ngày mai em còn phải đi làm mà, chạy tới chạy lui mệt lắm.


“Không cần đâu,” Lục Tây Viên gặm đùi gà lắc đầu nói, “Mấy ngày tới em được nghỉ, đúng lúc về phụ anh một tay.


“Phụ gì mà phụ,” Lục Nam Châu nói, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.


Anh vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Nhiên lén lút gắp rau vào chén mình nên hung dữ nói: “Rau cũng phải ăn!”
Diệp Nhiên lại buồn buồn gắp về, “Ừm.


Lục Tây Viên: “! ! ” Sao cứ thấy có gì đó quái quái nhỉ?
Cơm nước xong xuôi, Lục Nam Châu nói mình phải đến trại gà, bảo Lục Tây Viên ở nhà nghỉ ngơi.

Diệp Nhiên về phòng thay đồ rồi đòi đi chung với anh.

“Anh dẫn người ta đến trại gà à?” Lục Tây Viên mờ mịt hỏi anh trai, “Không đi chơi sao?” Hay là đến trại gà chơi?
Lục Nam Châu: “Có phải cậu ấy tới chơi đâu.


Lục Tây Viên: “Hả?”
Lục Nam Châu: “Cậu ấy đến làm công mà.


Lục Tây Viên càng mờ mịt hơn, “Làm công?”
“Ừ,” Lục Nam Châu nói, “Nhà cậu ấy phá sản rồi.


Tội nghiệp vậy sao? Lục Tây Viên nghĩ thầm hèn gì lúc nãy Diệp Nhiên rụt rè ít nói như vậy.

“Vậy anh ấy làm việc ở trại gà à?”
Lục Nam Châu gật đầu: “Ừ, cho gà ăn, mỗi tháng năm trăm tệ.


“Năm trăm tệ?!” Lục Tây Viên thảng thốt, “Anh à, anh còn ác hơn Hoàng Thế Nhân nữa đấy!”
Lục Nam Châu: “Cậu ấy tự đòi mà.


Lục Tây Viên: “! ! “
Lục Tây Viên tỏ vẻ không tin, “Thật sự chỉ đòi năm trăm tệ thôi sao?”

Cũng không phải, Lục Nam Châu nghĩ mỗi ngày còn phải cho ôm năm phút nữa.

Ôm! ! Anh sực nhớ ra cả buổi sáng bận rộn nên hôm nay vẫn chưa ôm!
Không được, buổi chiều nhất định phải bảo cậu ôm sớm một chút!
Nhưng đến tối, Lục Nam Châu nằm trên giường ngó lên trần nhà, không nhịn được hỏi: “Sao ban ngày cậu không ôm hả?” Cứ nhất định phải ôm ban đêm sao? Cố ý chứ gì?!
Diệp Nhiên rúc vào lòng anh nói: “Ban ngày có người mà.

” Trong nhà có em gái, trại gà có Tiểu Trương.

Lục Nam Châu nghẹn họng nói bừa: “Vậy! ! Vậy cậu không biết ôm lén à?”
“À,” Diệp Nhiên khẽ gật đầu, “Ngày mai em sẽ ôm lén.


Cậu dừng một lát rồi chợt nói: “Hôm nay gà nướng ngon thật.


Lục Nam Châu giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nghe cậu nói khẽ: “Đây chính là hương vị của mẹ sao?”
Lục Nam Châu im lặng hồi lâu mới “ừ” một tiếng.

Nhưng người trong ngực không có động tĩnh gì.

Lục Nam Châu cúi đầu thấy Diệp Nhiên yên lặng nép vào ngực anh, hình như đã ngủ thiếp đi.

“Diệp Nhiên?” Lục Nam Châu gọi.

Ngủ thật đấy à?
Lục Nam Châu đang định gọi tiếp thì nghe tiếng đập cửa vang lên, Lục Tây Viên đứng ngoài nói: “Anh, trong phòng anh có máy sấy không? Em muốn sấy tóc.


Lục Nam Châu nhìn ra cửa phòng rồi lại nhìn người ngủ trong ngực mình — Bạn học cũ ngủ chung chăn! ! chắc cũng bình thường thôi nhỉ?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN