Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe màn vào phòng.
Mí mắt Lục Nam Châu động đậy, mơ màng mở mắt ra.
Diệp Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, yên lặng rúc vào ngực anh.
Lục Nam Châu nằm một hồi mới nhớ ra hôm qua cha Diệp Nhiên tới.
Anh vô thức sờ chân mình — Chưa bị đánh gãy đấy chứ?
Hình như anh đã có một giấc mộng thật dài, trong cơn mơ chập chờn những chuyện năm năm trước dần nổi lên từ nơi sâu nhất khiến anh bần thần.
Lục Nam Châu khẽ động, Diệp Nhiên tỉnh lại, mơ màng dụi vào ngực anh rồi lẩm bẩm: “Buồn ngủ……”
Lục Nam Châu yên lặng cúi đầu nhìn người trong lòng còn đang ngái ngủ, nhịn một hồi vẫn kìm không được đưa tay véo má Diệp Nhiên một cái.
Vẫn mềm như vậy.
Diệp Nhiên bị véo thì mờ mịt, lẩm bẩm hỏi: “Gì vậy?”
Lục Nam Châu vẫn chưa thỏa mãn thu tay về, “Không có gì.”
Diệp Nhiên lại nằm một hồi, bỗng dưng nói: “Anh cấn em kìa.”
Lục Nam Châu: “……”
Lục Nam Châu cố tỏ ra bình tĩnh, lắp bắp nói: “Sáng sớm……!ai mà không vậy chứ?”
Diệp Nhiên: “À.”
Lục Nam Châu quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Tỉnh rồi thì dậy đi.”
Diệp Nhiên nhắm mắt lại nói: “Chưa tỉnh mà.”
Còn biết ăn vạ nữa à? Lục Nam Châu buồn cười nói: “Vậy em buông ra để anh dậy.”
Diệp Nhiên: “Không muốn.”
Lục Nam Châu nhìn cậu một hồi, đột nhiên kề vào tai cậu nói: “Cha em còn ở đây đấy nhé.”
Diệp Nhiên bất đắc dĩ mở mắt ra, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng gậy gõ rầm rầm bên ngoài, sau đó giọng Diệp Nguyên Tùng vang lên, “Đã mấy giờ rồi mà chưa dậy nữa hả?! Điểm tâm cũng không cần ăn à?!”
Diệp Nhiên trùm chăn kín đầu rồi nói: “Đuổi ông ấy đi đi.” Ồn ào quá.
Diệp Nguyên Tùng đứng ngoài phòng khách nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt — Sao vẫn chưa ra nữa?! Còn trẻ mà ngủ lắm thế? Chẳng phải nói muốn cho gà ăn sao? Ngủ nướng kiểu này không sợ gà chết đói à?!
Ở trại gà, Tiểu Trương cần cù chăm chỉ cho gà ăn, thấy ăn gần no thì vội vàng cất đồ ăn đi, sợ chúng ăn nhiều sẽ lỗ vốn.
Diệp Nguyên Tùng ở phòng khách đợi hồi lâu mới thấy Lục Nam Châu mở cửa phòng đi ra.
“Chào buổi sáng ạ……”
Diệp Nguyên Tùng: “Diệp Nhiên đâu?”
Lục Nam Châu quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Cậu ấy buồn ngủ nên ngủ thêm lát nữa ạ.”
Diệp Nguyên Tùng: “Đã lúc nào rồi mà còn ngủ hả?!”
Lục Nam Châu: “Cháu làm điểm tâm xong sẽ gọi cậu ấy dậy.”
Nghe xong mặt Diệp Nguyên Tùng càng đen hơn.
Từ nhỏ ông đã bắt Diệp Nhiên ngủ sớm dậy sớm, không được ngủ nướng.
Ông cảm thấy một người ưu tú phải nghiêm khắc với chính mình, chẳng hạn như ngủ đúng giờ, dậy đúng giờ, ăn đúng giờ, ở độ tuổi nào thì làm việc phù hợp với độ tuổi đó.
Nhưng bây giờ con trai từ nhỏ đã rất ưu tú của ông lại biết ngủ nướng, biết cãi lời ông, đang ở độ tuổi nên có sự nghiệp có thành tựu thì lại chạy đến chỗ thâm sơn cùng cốc này dây dưa mập mờ với một tên đàn ông.
Hình như tâm huyết hơn hai mươi năm qua của ông đã đổ sông đổ biển, thậm chí còn bắt đầu từ năm năm trước, từ lúc con ông thích một người cùng giới……
Từ lúc đó đã sai lầm rồi, cái gì cũng sai.
Bao năm nay ông đã dùng đủ mọi cách để uốn nắn cậu mà vẫn chẳng ích gì.
Nhưng ông không thể bỏ mặc Diệp Nhiên tiếp tục sai lầm như vậy, con trai Diệp Nguyên Tùng sao có thể thích đàn ông được chứ?!
Ông gánh không nổi mối nhục này!
Lục Nam Châu thấy sắc mặt ông càng lúc càng khó coi thì rụt rè hỏi: “Ngài không sao chứ ạ?”
Diệp Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên mắng to: “Không có tiền đồ!”
Lục Nam Châu: “……” Đây là đang mắng ai thế?
Diệp Nguyên Tùng càng nghĩ càng đau đầu nên định ra ngoài tản bộ.
Làm xong điểm tâm, Lục Nam Châu gọi Diệp Nhiên dậy.
Diệp Nhiên vẫn còn mơ màng ngồi thừ cạnh giường một lát, chợt nghe thấy Lục Nam Châu hỏi, “Trước đây cha em……!từng gặp anh rồi à?”
Diệp Nhiên khẽ giật mình, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, “Hả?”
“Anh nhớ hình như chưa gặp cha em mà,” Lục Nam Châu nhìn cậu nói, “Nhưng hôm qua ở trại gà, rõ ràng ông ấy gặp Tiểu Trương trước nhưng chưa hỏi gì đã nhận ra anh ngay.”
“Ông ấy từng gặp anh rồi sao?”
Diệp Nhiên nắm chăn khẽ gật đầu.
“Lúc nào?” Lục Nam Châu cau mày hỏi, “Sao anh không biết?”
“Lúc anh say đó.” Diệp Nhiên nói khẽ.
Lục Nam Châu sững sờ, chợt nhớ lại năm năm trước, đêm đó anh uống say khướt, hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Nhiên đã biến mất.
“Hôm đó……!em về với ông ấy à?”
Diệp Nhiên “ừm” một tiếng.
Lục Nam Châu nhìn cậu chằm chằm, “Tại sao?”
Diệp Nhiên rũ mắt im lặng.
“Cha em biết chuyện tụi mình lúc nào?” Lục Nam Châu hỏi, “Em nói với ông ấy à?”
Diệp Nhiên lắc đầu.
“Lục Nam Châu.” Cậu thấp giọng nói, “Anh……!đừng hỏi nữa được không?”
“Sau này……!Sau này em sẽ nói với anh được không?”
Lục Nam Châu im lặng nhìn cậu, một lúc lâu sau mới dời mắt đi rồi quay người ra ngoài, “Ăn sáng đi.”
Diệp Nhiên ôm chăn ngơ ngác ngồi trên giường một hồi, nghe thấy điện thoại bên gối rung lên.
Cậu cầm lên xem, là Lâm Nhược.
“A lô……”
“Cậu sao vậy?” Lâm Nhược nản lòng thoái chí muốn tìm cậu kể khổ nhưng nghe giọng cậu còn ỉu xìu hơn mình nên ngờ vực hỏi, “Chẳng phải được ngủ với ông xã rồi à, sao còn u sầu thế?”
Diệp Nhiên rầu rĩ đáp: “Anh ấy giận rồi.”
“Cái gì?!” Lâm Nhược thảng thốt, “Giận chuyện gì? Giận cậu hiếp anh ta à?!”
Diệp Nhiên đỏ mặt, “Không phải……” Còn nữa, tớ đâu có hiếp.
Lâm Nhược: “Thế thì tại sao?”
Diệp Nhiên nhìn thoáng qua ánh nắng ngoài cửa sổ rồi ủ rũ nói: “Cha tớ đến.”
Lâm Nhược sững sờ, “Chưa đủ ba tháng mà? Cha cậu tới làm gì?”
Diệp Nhiên lắc đầu, “Thôi bỏ đi, nói ra dài lắm.”
Cậu chợt nhớ lại lần trước trong điện thoại của Lâm Nhược có nghe giọng một người đàn ông khác nên tò mò hỏi: “Cậu có người yêu rồi đúng không?”
“Không có!” Lâm Nhược nổi giận đùng đùng nói, “Có cũng chết rồi!”
Diệp Nhiên: “……!Các cậu cãi nhau à?”
“Mụ nội anh ta chứ,” sống mũi Lâm Nhược cay xè, “Có bạn gái còn tới trêu chọc tớ nữa!”
“Tớ phải thiến anh ta!”
“Ai có bạn gái?” Bỗng nhiên giọng đàn ông kia lại vang lên.
Lâm Nhược giật nảy mình, “Anh là ma đấy à? Đi không có tiếng gì hết vậy!”
“Có tiếng thì em chạy mất rồi còn đâu,” người kia nói, “Chưa nghe anh nói câu nào mà đã nghĩ lung tung gì thế hả?”
“Anh còn gì để nói nữa chứ? Đàn ông chó……!Á!” Lâm Nhược còn chưa dứt lời đã sợ hãi kêu lên một tiếng.
Sau đó Diệp Nhiên nghe thấy người đàn ông kia khách sáo cười nói trong điện thoại: “Xin lỗi, tôi và cậu ấy có việc bận rồi.”
“Ai thèm có việc với anh……!Á!”
Điện thoại lập tức cúp ngang.
Diệp Nhiên: “……” Nghe tội quá vậy..