Chỉ một đêm đã đi lại được, thêm một ngày nữa thì hoạt động bình thường rồi, chỉ khi đè vào chỗ vết thương mới đau thôi.
Trong hai ngày qua, cậu đã hưởng thụ những đãi ngộ mà trước đây chưa từng có: Được Nguyễn Diệc Vân đưa về ký túc xá mỗi ngày.
Cậu không được khỏe, tất nhiên Nguyễn Diệc Vân sẽ không đồng ý để cậu đưa y về. Trùng hợp là ký túc xá của Beta lại ở gần cổng trường cách phòng thuê của Nguyễn Diệc Vân nhất, ngay trên đường về luôn nên Quách Vị chẳng có lý do từ chối.
Đương nhiên cậu cũng mong được ở bên Nguyễn Diệc Vân lâu hơn.
Tối thứ Bảy, Nguyễn Diệc Vân hỏi cậu muốn về chỗ y không, cậu rung rinh chốc lát rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cuối tuần nhiều học sinh đều về nhà, trường không kiểm tra phòng. Bấy giờ cậu đi đứng cũng tiện hơn, đã có thể lên xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng. Nguyên nhân khách quan ảnh hưởng đến việc cậu sang nhà Nguyễn Diệc Vân chơi đã không còn tồn tại nữa.
Bản thân cậu cũng mong có một nơi để mình và Nguyễn Diệc Vân thoải mái ngọt ngào thân thiết với nhau.
Tuy chưa làm tới bước cuối, nhưng dù sao cũng đã nếm xíu vị mặn, ăn riết nghiện, có một vài chuyện sẽ khiến ta luôn nghĩ tới.
Nhưng vẫn có chút lo lắng.
Tay nắm tay trên đường về phòng Nguyễn Diệc Vân, cậu ướm lời: “Anh mua loại thuốc em gửi tên mấy hôm trước chưa?”
“Ừm có.” Nguyễn Diệc Vân gật đầu, “Tiệm thuốc gần trường có bán.”
Quách Vị hỏi ngay: “Uống chưa?”
“Rồi.” Nguyễn Diệc Vân tiếp tục gật đầu, còn nghiêng sang cười với Quách Vị, “Anh không biết cách trị này, em nghe từ đâu thế?”
Quách Vị đắc ý: “Lên mạng tra đó.”
Cậu yên tâm hẳn. Giờ Nguyễn Diệc Vân trông khá bình tĩnh thoải mái, không gây áp lực gì cho mình. Cậu tin rằng thoát khỏi sự điều khiển từ bản năng, Nguyễn Diệc Vân sẽ luôn giữ suy nghĩ tôn trọng cậu, không làm những việc xúc động cưỡng ép cậu.
Nguyễn Diệc Vân nghe thế trầm ngâm rồi nói: “Thông tin trên mạng tạp nham lắm, có vài thứ không nên tin.”
“Em biết.” Quách Vị tán thành, “Có mấy chuyện rất lố, em cũng không xem là thật, đọc rồi cho qua luôn.”
Nguyễn Diệc Vân tò mò: “Chuyện gì?”
“Hôm qua em thấy có người nói chú hai của đồng nghiệp nhà hàng xóm của bà con xa của người nọ bị phân hóa lần hai vì uống sữa đậu nành hằng ngày suốt mười tám năm. Nên đề nghị mọi người nếu muốn phân hóa thuận lợi thì đừng uống đậu nành.”
Nguyễn Diệc Vân bật cười: “Mười tám năm… lâu thật, quá ba năm đã tính là phân hóa thất bại rồi, kéo dài nữa chắc hết cứu.”
Quách Vị kinh ngạc: “Còn có tin đồn này nữa sao? Quá lâu sẽ thất bại? Thất bại sẽ như thế nào?”
Không biết sao Nguyễn Diệc Vân lại sững ra, rồi y lắc đầu cười: “Anh cũng không rõ, do dạo trước thỉnh thoảng nghe bác sĩ nhắc tới thôi.”
Bấy giờ cả hai đã vào tiểu khu.
Quách Vị hỏi: “Vậy anh từng hỏi bác sĩ thuốc em gửi có uống được không, có tác dụng không?”
“Ừm.” Nguyễn Diệc Vân gật đầu, “Hỏi rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
Nguyễn Diệc Vân nhìn thoáng qua cậu, hắng giọng, “Bác sĩ nói nếu không có triệu chứng gì thì không sao.”
Giống hệt lời người nọ đã nói trong bình luận. Quách Vị mừng rỡ: “Vậy tốt quá!”
“Nhưng…” Nguyễn Diệc Vân ngập ngừng, “Anh uống vào bị nổi mề đay, ngứa.”
“Hả?” Quách Vị ngơ ngác.
“Bác sĩ nói dị ứng có thể nghiêm trọng hoặc không, nếu cơ thể phản ứng lại thì tốt nhất đừng uống nữa.”
“…”
“Nên hôm nay anh không uống.” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị dừng bước trước tòa nhà Nguyễn Diệc Vân ở: “Lúc nãy anh nói uống rồi…”
“Ừm, anh có uống mà.” Nguyễn Diệc Vân vẫn thản nhiên, “Uống rồi mới biết bị dị ứng.”
Tim Quách Vị thắt lại.
Hai người nắm tay lên lầu, thấy Nguyễn Diệc Vân lấy chìa khóa mở cửa, Quách Vị hít sâu: “Vậy giờ anh… vẫn ổn chứ?”
“Ổn.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Chắc chưa phân hóa hẳn nên đa phần đều không khác gì bình thường.”
Quách Vị thở phào nhẹ nhõm đi theo vào trong. Vừa khom người cởi giày thì nghe Nguyễn Diệc Vân nói tiếp: “Chỉ là lúc gặp em sẽ có cảm giác mãnh liệt hơn…”
Quách Vị sượng người, ngước đầu lên.
Nguyễn Diệc Vân đóng cửa, chốt khóa, bổ sung thêm: “Nhất là những lúc chỉ có chúng ta ở riêng với nhau thế này.”
Quách Vị cúi đầu nhìn dây giày vừa được cởi, do dự có nên thắt chúng lại hay không.
Nguyễn Diệc Vân xoay người nhìn cậu, mặt vẫn mang nụ cười dịu ngọt, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Quách Vị chậm rãi đứng dậy, hai tay siết chặt, biểu cảm căng thẳng, nghiêm túc nói: “… Em, em sợ đau.”
Nguyễn Diệc Vân chớp mắt.
Sau đó y vươn tay nâng cằm Quách Vị, hôn lên môi cậu cười rằng: “Chồng đang nghĩ lung tung gì thế.”
Sự thật chứng minh Quách Vị không hề nghĩ lung tung.
Một quá trình vốn nên ngọt ngào lãng mạn chợt trở nên hồi hộp đáng sợ. Quách Vị không một giây thả lỏng, cảm xúc vừa trào dâng vì nụ hôn đã bay biến sạch bởi bàn tay đang táy máy của Nguyễn Diệc Vân.
“Anh chỉ muốn kiểm tra vết thương của em thôi.”
Nguyễn Diệc Vân giải thích sau khi phát hiện “em trai” cậu đã xìu xuống.
Quách Vị căng thẳng: “Không chạm vào là được, chạm vào sẽ đau.”
Hai người nhìn nhau, ai nấy đều đáng thương vô cùng.
Nguyễn Diệc Vân thở dài, cười miễn cưỡng: “Xin lỗi, đều tại anh.”
Dứt lời thì vươn tay ôm Quách Vị, hôn lên trán, tai, cằm, rồi xuống cổ cậu.
“Anh thích em.” Y tỉ tê, “Thích em lắm. Anh muốn chạm vào mọi nơi trên người em.”
Y mút đi mút lại trên cổ Quách Vị tạo những dấu hôn dày đặc, không chừa chỗ nào.
“… Vết lần trước anh để lại vẫn chưa hết.” Quách Vị nói.
“Xin lỗi, anh không nhịn được.” Nguyễn Diệc Vân tựa lên vai cậu, vẫn nhỏ giọng thỏ thẻ, “Khoan dung với anh hơn nhé, dung túng anh thêm chút nhé.”
Quách Vị nhắm mắt gật đầu: “Được.”
Được, được mà, em bằng lòng.
Cảm giác trên cổ khác hẳn so với trước đây. Ấm áp, ẩm ướt, nhưng không còn mềm mại nữa, thay vào đó lại là vật cứng và sắc hơn.
Nguyễn Diệc Vân có một chiếc răng khểnh, trông như bình thường, nhưng liếm vào mới thấy nhòn nhọn. Thi thoảng Quách Vị sẽ va trúng trong lúc hôn nhau, không thấy đau mà còn bị kích thích.
Cũng giống như cảm giác hiện tại trên cổ vậy.
Nguyễn Diệc Vân cắn cậu. Cắn rất nhẹ, răng và da cọ xát giữa những luồng hơi nóng cháy, để lại cơn ngứa tê tái kéo dài.
Quách Vị chợt thấy sợ, nhưng cậu nhịn không né tránh. Cậu vươn tay ôm vai Nguyễn Diệc Vân, mặc y đòi lấy trên cổ mình.
Ban nãy đã đồng ý rồi, cậu sẽ dung túng anh ấy.
Quách Vị cảm nhận rõ sự rung động trong nội tâm.
Ban đầu cậu nghĩ mình có nên chuẩn bị sẵn tâm lý hay không, có nên mua vài vật dụng giúp mình dễ chịu hơn không. Song, chưa kịp hành động gì thì đã gặp cú sốc lớn.
Đắm chìm trong bể tình bỏ bê việc học suốt mấy tháng trời, chớp mắt đã đến thi cuối kỳ.
Thành tích của Quách Vị cũng bình thường như con người cậu vậy, không nổi bật cũng chẳng tệ hại.
Trước đây tuy cậu không phải sinh viên ưu tú nhưng cũng miễn cưỡng xem như trò ngoan, không hề có chuyện nước tới chân mới nhảy. Nhưng trong khoảng thời gian này, thì giờ vốn dành cho học tập đã bị lạm dụng hết, dù đang đọc sách cũng nhanh chóng mất tập trung vì tin nhắn của Nguyễn Diệc Vân, lên lớp cũng thả hồn đi tận đâu.
“Nghiệp quật, nghiệp quật đó.” Cậu ba ngồi trong phòng ký túc xá hả hê, “Lúc ông và Nguyễn Diệc Vân tình chàng ý thiếp với nhau có từng nghĩ tới ngày hôm nay không? Hai ông ở ký túc xá liếc mắt đưa tình có từng nghĩ tới cảm nhận của người xung quanh không? Ông phải bị trời phạt!”
“Ồn quá!” Quách Vị quay đầu mắng, “Đừng ảnh hưởng tôi học bài!”
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra, đại ca Kim bước vào với dáng vẻ nhàn nhã: “Ồ, hôm nay cũng về sớm thế, không hẹn hò à?”
Cậu ta biết còn cố ý hỏi. Quách Vị đã vùi đầu học mấy ngày liền để chuẩn bị cho cuộc thi. Sắp cuối kỳ, phòng tự học và thư viện ngồi đầy người, rất khó giành chỗ nên cậu đành học tạm trong ký túc xá.
Đại ca Kim trông hời hợt thế thôi chứ là học sinh giỏi thứ thiệt, cuối kỳ luôn là người nhàn nhã nhất. Cậu ta đã vượt qua cú sốc dạo trước, bấy giờ hừng hực khát vọng trả thù, rất thích nói mấy câu chọc ngoáy khi Quách Vị đang nỗ lực học hành.
“Ông như vậy không được rồi, mất tập trung quá sao có hiệu suất.” Cậu ta ngồi lên bàn học của Quách Vị, “Nếu muốn học thật thì phải như tôi nè, mở sách ra thì ông cởi truồng ngồi kế tôi cũng không liếc qua.”
Quách Vị ngẩng phắt đầu lên: “Ông đừng ép tôi nhé. Cẩn thận lần sau tôi cởi truồng lúc ông học bài đấy.”
Đại ca Kim chưa trả lời, cậu ba cương luôn: “Cởi đi, cởi liền đi, bọn tôi quay clip lại gửi cho chồng ông ngắm.”
Quách Vị chột dạ ngay tắp lự, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lần trước các ông không nghe thấy à? Tôi mới là chồng.”
Cậu ba liếc cổ cậu một cái, cười nói: “Tình thú của hai ông cũng đặc biệt phết.”
Đại ca Kim lắc đầu thở dài, nhảy xuống bàn đi về phía giường mình: “Còn cứng nhỉ, không biết chỗ khác có cứng bằng “vợ” ông không.”
“Nhảm nhí.” Quách Vị đỏ mặt, cúi đầu học bài tiếp.
Vương Đồng im lặng đã lâu chợt xen vào: “Mà… hôm nay vợ tôi hỏi, nghe nói Nguyễn Diệc Vân thành Alpha rồi phải không.”
Quách Vị khựng lại.
“Cô ấy học khác cơ sở với chúng ta.” Vương Đồng cảm thán, “Tin này lan truyền nhanh thật.”
Quách Vị làm thinh, giả vờ chăm chú học.
Thật ra từng có người hỏi cậu vấn đề này. Một nữ Beta không thân đã chủ động bắt chuyện với cậu trong giờ học, tán gẫu vài câu qua loa rồi giả vờ nhắc tới.
Vốn cũng chẳng giấu được, Quách Vị không cố che đậy, bèn gật đầu thừa nhận.
Quả nhiên đối phương rất ngạc nhiên, nhưng không bao lâu sau cô ấy lại cảm thán.
“May mà cậu là Beta, nếu anh ấy chọn Alpha làm người yêu như bao Omega khác, thì chắc bây giờ tiêu đời rồi.”
– —–oOo——