Chàng đứng dậy mở cửa, tìm hướng phát ra tiếng động ban nãy, lướt người qua nơi đó như một bóng ma.
Bóng đêm dày đặc, tầm nhìn đen kịt một màu.
Tiêu Trường Uyên đánh mồi lửa, chiếu sáng góc âm u kia.
Chỗ đó chất một ít sọt, và một đống vải che mưa đắp củi.
Chàng đi về phía trước.
Một tiếng động lạ rất nhỏ đột nhiên vọng đến từ đằng sau.
Sát khí trong mắt Tiêu Trường Uyên bùng lên, chàng quay phắt người lại, lật đầu ngón tay, phóng một cành củi khô từ tay mình.
Cành khô xuyên mạnh qua một con chuột béo múp.
Con chuột toi đời tại trận, bị cành khô găm chặt trên mặt đất.
Mặt Tiêu Trường Uyên đầy vẻ nghi ngờ, chàng nhìn con chuột này chằm chằm một lát, rồi mới vứt xác nó vào thùng rác.
Chàng quay đầu lại, đến cạnh đống vải che mưa đắp củi, xem xét cẩn thận một lúc.
Cũng không phát hiện có gì lạ.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên như băng, chàng ngoảnh mặt lại, nhìn ấm thuốc đặt trên lò thuốc trong sân.
Để tiện sắc thuốc, đó giờ họ không hề cất lò và ấm thuốc vào nhà bếp.
Ở vùng quê này, lũ chồn hoành hành, buổi tối chồn sẽ lủi vào bếp trộm đồ ăn. Vậy nên đêm nào trước khi đi ngủ họ cũng khoá chặt cửa bếp, chốt cửa sổ lại, phòng ngừa chồn chui vào.
Sân không có giếng nước, nếu có kẻ muốn hại chàng, thì ấm thuốc để trong sân chính là lựa chọn duy nhất của chúng.
Tiêu Trường Uyên tắt mồi lửa, nhìn xung quanh, cất bước đi vào phòng.
Một lúc sau, hai cái đầu mới ló ra từ bụi cỏ ngoài sân.
Đó chính là Trần Phạp Thiện và Chu Kỷ Nhân.
Trần Phạp Thiện mặt mày tái nhợt. Làn da vốn đã xanh xao, dưới ánh trăng trông còn như bợt hết màu máu, y hệt chết rồi.
Sắc mặt Chu Kỷ Nhân trắng bệch như tờ giấy.
Thấy đã khá lâu rồi mà Tiêu Trường Uyên không trở ra, Chu Kỷ Nhân đang định đứng dậy.
Nhưng lại bị Trần Phạp Thiện đột nhiên nắm lấy cổ tay.
Chu Kỷ Nhân cúi đầu nhìn xuống.
Anh ta thấy Trần Phạp Thiện lắc lắc đầu với mình, sắc mặt u ám như ứa máu.
Chu Kỷ Nhân lập tức hiểu rõ, bây giờ họ chưa thể ra ngoài được.
Bởi vì Tiêu Trường Uyên có thể xông ra bất cứ lúc nào.
Trần Phạp Thiện và Chu Kỷ Nhân trốn trong bụi cỏ, thức trắng cả đêm.
Mãi đến khi gà trống bắt đầu gáy sáng, chân trời rạng dần, dân làng lục tục đốt đèn rời giường.
Trần Phạp Thiện và Chu Kỷ Nhân mới dám đứng dậy theo tiếng động bên ngoài, vội vã về nhà.
Hai người đóng cửa phòng lại, tim đập thình thịch vì sợ.
Trần Phạp Thiện vốn định mượn tay Vân Phiên Phiên để giết Tiêu Trường Uyên, nhưng hắn đợi mấy hôm trong nhà mà không nghe được tin Tiêu Trường Uyên đã chết. Trần Phạp Thiện suy đoán, có lẽ chuyện ngoài ý muốn gì đấy đã xảy ra ở khâu giữa, nên hắn muốn tự động thủ đưa Tiêu Trường Uyên tới cõi chết.
Võ công của Trần Phạp Thiện chỉ đủ phòng thân, Chu Kỷ Nhân lại không biết võ.
Họ không thể đối đầu trực diện với Tiêu Trường Uyên.
Kế sách hiện giờ, chỉ có tiếp tục hạ độc Tiêu Trường Uyên.
Ban ngày đông người lắm mắt, nhỡ dân làng thấy họ ra vào sân nhà Tiêu Trường Uyên, Tiêu Trường Uyên ắt sẽ sinh nghi.
Để cho chắc, họ đành thừa dịp đêm tối, mò mẫm vào nhà Tiêu Trường Uyên, lén hạ độc trong ấm thuốc.
Vết thương của Tiêu Trường Uyên chưa lành, ngày nào Vân Phiên Phiên cũng sắc thuốc.
Thuốc của Chu Kỷ Nhân rất độc, chỉ cần một chút là có thể khiến hồn Tiêu Trường Uyên bay về trời, không thuốc nào cứu nổi.
Đây là cơ hội rất tốt cho họ ra tay.
Nhưng Trần Phạp Thiện chẳng đời nào ngờ được rằng, Tiêu Trường Uyên lại cảnh giác cao độ như thế.
Họ vừa trèo rào vào sân, Tiêu Trường Uyên đã nghe thấy tiếng họ.
Trần Phạp Thiện từng luyện võ, tai thính hơn hẳn người thường. Hơn nữa hắn ta vô cùng căng thẳng, nên ngay vào khoảnh khắc Tiêu Trường Uyên đứng dậy, hắn đã nhận ra động tác của chàng. Trần Phạp Thiện vội vàng kéo Chu Kỷ Nhân lùi ra ngoài sân.
Họ trốn trong bụi cỏ sau một đống vải che mưa đắp củi ở sân.
Nếu Tiêu Trường Uyên đi lên trước một bước nữa, chàng sẽ nhìn thấy họ.
Con chuột kia đã cứu mạng họ.
Trần Phạp Thiện nghe tiếng con chuột chết, như nghe được tiếng chính mình bỏ mạng.
Hắn cảm thấy hắn và Chu Kỷ Nhân như hai con chuột trốn trong cống ngầm.
Vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng.
Chu Kỷ Nhân thấy sắc mặt trắng bệch của Trần Phạp Thiện, vội vàng rót một ly trà cho hắn.
“Bệ hạ, mời uống trà.”
Trần Phạp Thiện mặt mũi âm u, vầng trán xanh xao nhễ nhại mồ hôi. Hắn thở hổn hển mấy hơi, nâng chén trà đưa tới bên môi, nói với ánh mắt âm u độc ác: “Việc tối nay đã khiến Tiêu Trường Uyên để ý, về sau chúng ta không thể đi tiếp được nữa.”
Chu Kỷ Nhân cúi đầu nói: “Vâng, thưa bệ hạ.”
Trần Phạp Thiện uống một hơi cạn sạch trà trong chén.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Một ngày nào đó, ta phải khiến Tiêu Trường Uyên chết trong tay ta.”
.
Nhà Tạ Ngộ.
Mục Bách rời giường nhóm lửa nấu cơm từ khi trời còn chưa sáng. Anh chàng bưng đồ ăn đã nấu xong lên bàn, chờ Tạ Ngộ thức giấc.
Tạ Ngộ rửa mặt xong, ngồi trên ghế dùng bữa với Mục Bách.
Mục Bách đẩy món mà Tạ Ngộ thích nhất đến trước mặt cậu ta: “Điện hạ, hôm nay lúc ra ngoài múc nước, tôi nhìn thấy thầy lang Chu và Chu Thiện lén lút chạy về từ ngoài sân nhà Tiêu Trường Uyên, mặt họ có vẻ hơi hoảng loạn.”
Tạ Ngộ khựng lại, ngước mắt nhìn Mục Bách.
“Thầy lang Chu và Chu Thiện?”
Mục Bách mím đôi môi mỏng, gật gật đầu.
“Đúng ạ.”
Tạ Ngộ nghe vậy, bỗng cong đôi mắt hoa đào lên.
“Thú vị phết nhỉ.”
Mục Bách hỏi: “Điện hạ, người nói thử xem, liệu có phải hai kẻ đấy cũng biết thân phận thực sự của Tiêu Trường Uyên không ạ?”
Tạ Ngộ ngước mắt nhìn Mục Bách: “Hai kẻ đó có phát hiện ra anh không?”
Mục Bách lắc đầu: “Tôi thấy thần sắc họ hoảng loạn, nên vẫn chưa hiện thân.”
Tạ Ngộ nhếch khóe môi: “Anh làm tốt lắm.”
Mục Bách do dự nói: “Điện hạ, chúng ta có nên nói chuyện này cho Tiêu Trường Uyên không?”
Tạ Ngộ đáp: “Nói cho hắn làm gì? Đừng quên, hắn chính là kẻ thù của chúng ta, ta còn ước gì chúng đánh nhau đấy…”
Mục Bách hỏi: “Ý của Điện hạ là…”
Tạ Ngộ nhếch môi, nở nụ cười tinh ranh.
“Ngồi nhìn thôi, đợi ngư ông đắc lợi.”
[HẾT CHƯƠNG 14]