Vân Phiên Phiên để Tiêu Trường Uyên ủ bụng cho cô cả đêm.
Sáng hôm sau thức giấc, Vân Phiên Phiên đã không còn thấy đau bụng chút nào nữa.
Người ngợm thoải mái.
Cô mừng suýt gớt nước mắt.
Phải biết rằng, hồi ở hiện đại, cô chưa bao giờ trải qua đêm đầu của kỳ sinh lý an lành thế này. Cô từng đi khám vô số bác sĩ, uống vô số thuốc Bắc, nhưng vẫn không thể trị dứt điểm chứng đau bụng kinh của mình.
Trong một khoảng thời gian khá dài, cô toàn phải giảm đau bằng Ibuprofen. Nhưng bác sĩ bảo cô là không được uống nhiều Ibuprofen. Vậy nên lần nào Vân Phiên Phiên cũng phải gắng gượng chịu cơn đau chết đi sống lại trên giường. Ngày hôm sau, cô còn phải kéo lê thân thể tàn tạ này, thất tha thất thểu lên công ty đi làm. Mỗi tháng sếp cho cô nghỉ một hôm vì đau bụng kinh đã là nhân từ lắm rồi. Vân Phiên Phiên không thể ỷ vào sự nhân từ này để cò kè mặc cả với sếp. Dù trong mơ cô còn ước mình có thể bớt đau bụng kinh, hai ngày đầu không còn đau quá đáng, người ngợm không phải khổ sở như vậy.
Không ngờ căn bệnh không thể chữa khỏi của thời nay, lại được giải quyết tại thời xưa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên bỗng tràn ngập sự cảm kích rất đỗi chân thành.
Nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể mang Tiêu Trường Uyên về hiện đại để ủ bụng cho mình thì tốt biết bao.
Suy nghĩ này chỉ loé lên một thoáng rồi nhanh chóng bị Vân Phiên Phiên vứt tận chín tầng mây.
Bởi vì cô biết điều này không thể nào trở thành hiện thực được.
Vân Phiên Phiên bắt đầu sai Tiêu Trường Uyên đi nhóm lửa nấu cơm giặt đồ…
Chịu thôi, ba ngày đầu trong kỳ kinh của Vân Phiên Phiên, cứ động tay vào nước là cô lại bị đau bụng.
Vốn dĩ ở hiện đại cô cũng chẳng nhõng nhẽo thế đâu.
Nhưng bây giờ có Tiêu Trường Uyên rồi, nên được chiều thì cô cứ làm nũng vậy đấy…
Trước kia cô hiền lành ngoan ngoãn làm theo khuôn phép, chẳng qua là vì chưa gặp được một Tiêu Trường Uyên có thể cho phép cô được kiêu căng thoải mái mà thôi.
Bây giờ có Tiêu Trường Uyên rồi, dĩ nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt được chiều hư này.
Mùa dâu của Vân Phiên Phiên kéo dài tổng cộng bảy ngày.
Ngày nào Tiêu Trường Uyên cũng nhóm lửa nấu cơm hầu hạ cô.
Cô được trải qua cuộc sống thần tiên áo tới duỗi tay cơm tới há mồm.
Hôm nay, quả thông phơi trong sân đã khô, Vân Phiên Phiên chỉ huy Tiêu Trường Uyên đi bóc hạt thông, sai chàng rang hạt thông cho cô ăn.
Đầu cô bỗng nhiên nảy số: “Phu quân, chàng biết Thiết Sa Chưởng không?”
(Thiết sa chưởng: 鐵沙掌 (chưởng sắt), loại công phu chuyên luyện chưởng thịnh hành trong Thiếu Lâm thuộc Bắc phái chính tông.)
Vân Phiên Phiên thường xuyên thấy người ta luyện Thiết Sa Chưởng bằng cát sắt ở trên phim truyền hình, nên cô muốn xem Tiêu Trường Uyên rang hạt thông bằng tay không.
Người Tiêu Trường Uyên cứng lại, chàng ngẩng đầu nhắc nhở Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, ta mất trí nhớ rồi.”
Chàng không nhớ chuyện ngày xưa, tất nhiên cũng không nhớ mình biết võ công gì.
Ngay cả chuyện chàng biết võ công cũng là do nương tử nhà chàng nói với chàng.
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt, nói: “Biển học vô biên, dù phu quân có biết hay không, phu quân đều có thể học mà…”
Tuy rằng cô không biết võ công, nhưng cô đã xem ít nhất 20 bộ phim võ hiệp, kiến thức về mặt lý thuyết của cô không thiếu.
Số lý thuyết này dư sức để chỉ đạo một thiên tài có cốt cách đặc biệt.
Cuối cùng, dưới sự chỉ đạo nông cạn sơ lược của Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên chẳng hiểu sao lại học được đòn Thiết Sa Chưởng, chuyên dùng để rang hạt thông cho cô.
Ngày vui luôn ngắn chẳng tày gang.
Chớp mắt một cái mà bảy ngày đã trôi qua, kỳ kinh nguyệt của Vân Phiên Phiên đã hết sạch sành sanh.
Cô không còn cớ gì để bắt Tiêu Trường Uyên hầu hạ mình nữa.
Nhưng không sao cả.
Dù sao hai 20 ngày nữa, mùa dâu của cô sẽ lại tới thôi.
Chẳng mấy nữa là cô lại có thể trải qua cuộc sống thần tiên nằm mát ăn bát vàng.
Vân Phiên Phiên chưa bao giờ chờ mong chuyện hàng tháng tới như thế. Ngày xưa, kỳ sinh lý chỉ mang lại cho cô đau khổ.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm nhận được niềm vui màu nhiệm.
Sau khi Vân Phiên Phiên khoẻ hẳn, cô và Tiêu Trường Uyên cùng đi nhờ xe bò của Tạ Ngộ, lên phố huyện một chuyến.
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên có thể ủ bụng cho cô bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn muốn mua mấy bình nước nóng để dùng qua mùa Đông.
Hai người mua bình nước nóng xong thì đi dạo chợ, tiện thể mua một ít vật dụng hàng ngày.
Mua xong đồ dùng hàng ngày, hai người vào quán trà ăn cơm. Thầy kể chuyện trong quán trà đang thuật lại tình hình ở Lạc kinh.
“Một tháng trước, Thánh Thượng đột nhiên nhiễm gió lạnh mắc cảm, ôm bệnh nhẹ trong người, đã một tháng nay không lên buổi chầu sớm, giao hết việc công lớn nhỏ cho Duệ Vương xử lý. Thậm chí trong cung còn đồn rằng, e là đương kim Thánh Thượng không qua nổi Đông này…”
Mọi người trong quán trà sôi nổi hùa theo: “Đúng là trời xanh có mắt, rốt cuộc tên bạo quân Tiêu Trường Uyên này cũng sắp xuống địa ngục rồi!”
Ban đầu dân chúng còn rất kiêng kị gã bạo quân này, không dám gọi thẳng tên họ gã. Nhưng hay tin bạo quân sắp băng hà, họ không còn dè chừng gì nữa.
“Ngày xưa 5 nước ngừng chiến, nhà nhà thái bình, tên bạo quân này lại khăng khăng đòi thảo phạt bốn nước kia, hao tài tốn của, khiến bao người khốn khổ, tiếng kêu than dậy đất!”
“Hiện giờ kẻ cướp hoành hành lưu dân khắp nơi, tất cả đều do gã bạo quân ấy ban tặng!”
“Gã tru sát 12 công thần trên điện Anh Lan, đúng là tội ác tày trời!”
“Gã bạo quân này quả thực giết người như ngoé.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy mọi người nói vậy, cô quay đầu lại, liếc Tiêu Trường Uyên với ánh mắt kì lạ.
Tiêu Trường Uyên để ý thấy cô đang nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú không có bất kì cảm xúc nào.
“Sao nương tử lại nhìn ta?”
Vân Phiên Phiên nói dối: “Thiếp cảm thấy quán trà này hơi ồn, hay là chúng ta sang quán rượu khác ăn nhé?”
Tiêu Trường Uyên không từ chối.
“Được.”
Hai người rời khỏi quán trà, đi vào một quán rượu yên tĩnh. Họ vào phòng riêng ở lầu hai, Vân Phiên Phiên gọi hai món ăn kèm.
Hầu bàn nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Vân Phiên Phiên vùi đầu ăn cơm.
Tiêu Trường Uyên đột nhiên nói: “Nương tử có vẻ rất để ý đến Tiêu Trường Uyên.”
Tim Vân Phiên Phiên hơi thót lại, cô không ngẩng đầu lên: “Ngài ấy là đương kim Thánh Thượng, tất nhiên phải để ý một chút.”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, vẻ bực dọc thoáng hiện trong đôi mắt sâu như đầm lạnh.
Chàng không thích vợ chàng cảm thấy hứng thú với trai lạ bên ngoài.
Tiêu Trường Uyên nói bằng giọng điệu vô cùng khinh miệt: “Tuy gã bạo quân này là vua của một nước, nhưng lại không thông minh.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, ngước mắt lên, nhìn Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt quái lạ.
“Sao phu quân lại thấy vậy?”
Tiêu Trường Uyên châm chọc nói: “Đám người trong quán trà dám bàn tán về bạo quân giữa nơi công cộng, giọng điệu còn nhất trí như thế, rõ ràng có kẻ đang châm ngòi sau lưng quạt gió thêm củi. Gã ta lại không phát hiện được con chuột trốn trong cống ngầm này, quả là ngu đần…”
Vân Phiên Phiên ngẩn ra: “Ý của chàng là, có kẻ đang bí mật thao túng ngôn luận sao?”
Tiêu Trường Uyên gật gật đầu, đôi mắt đen láy đang nhìn Vân Phiên Phiên mang theo chút khinh miệt mỉa mai.
“Đến cả nương tử còn có thể đoán được chuyện này, mà tên bạo quân kia lại không đoán nổi, nàng nói xem gã ta có đần không?”
Vân Phiên Phiên: “…” Trước kia anh có đần không thì tôi không rõ, nhưng cái kiểu nhục mạ bản thân của anh bây giờ trông đần lắm á.
Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên không đáp lại lời mình, chàng khẽ nhíu mày.
“Nương tử thấy sao?”
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt: “Sao là sao cơ?”
Tiêu Trường Uyên bất mãn nhắc nhở cô: “Nàng có cảm thấy gã bạo quân này đần không?”
Nói trước cho vuông nhé, chính anh ép tôi chửi anh đấy.
Không liên quan đến tôi đâu nhé.
Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt khó tả.
“… Đúng là đần chết lên được.”
Sau khi nghe Vân Phiên Phiên nói thế, Tiêu Trường Uyên hài lòng nheo đôi mắt phượng lại.
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc kia tựa như băng tuyết tan ra, gió Xuân phất đến.
Vẻ mặt còn ra chiều sung sướng lắm.
Vân Phiên Phiên: “…” Tôi chửi anh, anh còn vui nỗi gì?
Đúng là đần con nhà bà độn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Trường Uyên: Ta mà điên lên thì còn tự xọc mình luôn!
Vân Phiên Phiên:…
[HẾT CHƯƠNG 23]