Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ
Chương 8: Viên kẹo bơ thứ 8
Điền Hạ hít hơi sâu cố gắng để nước mắt không rơi xuống, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Có cảm giác hình như người này đang tức giận.
Điền Hạ, người này giống như một chú thỏ trắng, những người xung quanh bình thường rất khó chọc cô tức giận, nếu có nhiều nhất cũng chỉ là mắt hồng phiếm lệ, chưa bao giờ giận chó đánh mèo hoặc là oán trách ai, nhưng hôm nay không giống.
Giữa trưa vì lo lắng cậu xảy ra chuyện nên mới muốn ra ngoài nhìn cậu một chút, nhưng khi nhìn thấy cậu không có việc gì an ổn đứng trước mặt, cô lại có chút mất hứng.
(Lin: chỗ này không phải edit SAI đâu)
Ân, anh chính là thật không có việc gì.
Điền Hạ cũng không biết nói như thế nào những cảm xúc kỳ lạ như tấm lưới bắt lấy tâm trí, bắt lấy trái tim cô buộc phải hành động theo nó, không có thời gian suy nghĩ cứ thế biến cô trở thành tên ngốc đứng trước mặt anh.
Đến ngay cả cô cũng không thể giải thích được những chuyện này.
Ngay lúc cô đang thất thần bên người bỗng vang lên âm thanh sột soạt, giống như có người đang tìm kiếm cái gì đó.
Không lâu sau, Diệp Dương Hi đột nhiên đưa tay ra trước đặt ở trước mắt cô, bên trong lòng bàn tay to xuất hiện một viên kẹo thỏ, “Này, ăn đi, liền hết giận được chứ.”
Bàn tay ấy cứ để trước mặt cô nữa ngày, Điền Hạ chậm chạp cũng không đón lấy.
Diệp Dương Hi cũng không kiên nhẫn dùng đầu gối va va vào chân bàn, “Ăn hay không, muốn tôi đút sao.”
Trên bục giảng lúc này, chủ nhiệm lớp đang đọc bài cả lớp im lặng chăm chú lắng nghe. Không gian yên tĩnh, giọng nói Diệp Dương Hi đột nhiên vang lên thành công thu hút chú ý của cả lớp bao gồm thầy giáo.
Chủ nhiệm lớp cực kỳ bất mãn hét lớn một tiếng: “Diệp Dương Hi đứng lên cho tôi!”
Điền Hạ giật mình, Diệp Dương Hi bĩu môi, chẳng hề để ý đứng lên.
Chủ nhiệm lớp rống: “Học thực không tốt, cậu đi học để nói chuyện sao? Nãy giờ tôi đọc tới đâu rồi?”
Diệp Dương Hi nghe cũng không nói, sách vở còn chưa lấy ra, cậu làm sao biết được nãy giờ thầy nói tới đâu, “Em…”
Cậu vừa mới mở miệng, trên bàn học bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy, bàn tay nhỏ bé của Điền Hạ đặt ở mặt trên, nhẹ nhàng chỉ vào giấy gật một cái.
Diệp Dương Hi rũ mắt, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, “Thầy đang nói đến: “Từ mục về đề, tuân mỹ mà tất nhiên”.(*)
(*)”Từ đất trở về, đẹp đẽ và khác biệt”
Chủ nhiệm lớp sắc mặt thoáng cứng đờ, lại hỏi: “Tiếp theo là câu gì?”
Bản giấy nháp dời đi, rất nhanh liền dời trở lại.
Lần này ngay cả khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm lên ý cười: Tiếp theo câu là: “Phỉ nữ chi vì mỹ, mỹ nhân chi di”.(*)
(*)”Kẻ cướp là sắc đẹp và sắc đẹp là tang tóc”
“Lưng liền hảo hảo lưng, cười hì hì giống bộ dáng gì(*).” Chủ nhiệm lớp rốt cuộc bỏ qua, “Ngồi xuống, chú ý đừng làm ồn nữa.”
(*)Mình không hiểu lắm bỏ qua nha
Điền Hạ thở ra một hơi, bản nháp sau đó bị cô vò thành một cục, hướng thùng rác đi tới đột nhiên bị người khác chặn lại.
Diệp Dương Hi cẩn thận đem trang giấy kia mở ra, nhìn hai hàng chữ xinh đẹp trên tờ giấy, ý cười một lần nữa nhanh chóng lan rộng: “Mỹ nhân chi di, vạn không thể vứt bỏ.”(*)
(*)”Chi di” mình cũng không hiểu, nhưng ý của câu này dịch tạm là ” Người đẹp, không thể từ bỏ”
Gương mặt Điền Hạ nhanh chóng ửng đỏ, xiết chặt kẹo bơ trong tay, cúi đầu cũng không để ý đến cậu.
Một tuần rất nhanh liền kết thúc, tiếng chuông kết thúc tiết cuối cùng của thứ sáu nhanh chóng reo lên.
Hôm nay là tới phiên Điền Hạ trực nhật, sau khi tan học sẽ ở lại phòng học quét dọn vệ sinh.
Diệp Dương Hi nhàm chán chống cằm: “Làm xong tôi về với cậu?”
Điền Hạ lắc đầu không nói gì, cúi đầu ôm túi xách bước chân đi nhanh hơn.
Nhìn hai bên tai tiểu cô nương trước mắt chậm rãi đỏ ửng, tâm tình Diệp Dương Hi thoáng chút vui vẻ. Cậu đứng dậy cầm lấy cánh tay cô ngăn cản Điền Hạ đang trực nhật, đối mặt với cô chóp chóp mắt, “Tôi đi chơi bóng, khi nào trực xong chờ tôi?”
“Không muốn không muốn.” Điền Hạ sửng sốt một phen, thoát khỏi cánh tay cậu nhanh chóng chạy đi, thoáng chốc mất tăm khỏi lớp học, tốc độ có thể nói còn nhanh hơn thỏ.
Sau khi chạy khỏi phạm vi của Diệp Dương Hi, đứng ổn định lại hơi thở trên hành lang Điền Hạ bỗng nhiên nghĩ đến, nhà bọn họ không cùng hướng, chờ chờ để làm cái gì?
Chết tiệt, cậu lại trêu cô.
Hai ngày nay, Diệp Dương Hi giống như biến thành người khác, mỗi ngày đều đến trường đúng giờ, học xong rồi tan học, cũng không trốn học đi chơi, là trên lớp không biết có những lúc vô tình hay cố ý còn xoa xoa bóp bóp tay cô một chút, hoặc là nói với cô những lời vô cùng kỳ lạ, tựa như vừa rồi vậy.
Mỗi lần đều chọc cho cô khóc, rồi lại lấy ra một viên kẹo đến dỗ, cho dù cô không khóc những lúc rãnh rỗi đều đưa cô kẹo.
Thật không biết cậu đến cùng đang nghĩ cái gì.
Lúc Hứa Thiên Kỳ gặp Diệp Dương Hi chống đầu nhìn cửa cười ngây ngô, không nhịn đi qua trêu chọc: “Nhìn này nhìn này hòn vọng phu sao, này thì tình trân tình quý, trời nhìn xuống mà coi a!”
Diệp Dương Hi ánh mắt tà mị nhếch lên: “Lăn.”
Bối Lôi cười to: “Hứa Thiên Kỳ, cậu biết nói chuyện như vậy, sao ngữ văn lại kém đến vậy a?”
Hứa Thiên Kỳ trừng mắt, làm bộ muốn đem bóng rổ trong tay đi đập hắn: “Cậu biết cái gì, thi cử là chuyện hên xui, không nói nữa! Đi một chút, đi, chơi bóng đi!”
Ba người nói chuyện ồn ào cãi nhau rời phòng học.
Những học sinh trường cấp hai xung quanh đa số đều tan học trở về hết, duy nhất chỉ có học sinh cấp ba bắt buộc tự học buổi tối, trong trường học không có một bóng người, duy chỉ có sân bóng rổ này phi thường náo nhiệt.
Các thiếu niên ở trên sân bóng chạy, nhảy, tùy ý huy sái thanh xuân, các nữ sinh bên ngoài hưng phấn hoan hô vây quanh thành một đoàn, cho dù sắc trời gần tối, bọn họ cũng không hề giảm nhiệt hưng phấn cứ thế mà cổ vũ gào thét.
Một trái bóng ba điểm lại ghi bàn, Diệp Dương Hi liếc nhìn về phía phòng học đã muốn tắt đèn, nhanh chóng kết thúc rồi thoát khỏi vòng vây của nữ sinh, tiến về phía phòng học.
Điền Hạ là người cuối cùng rời khỏi lớp, cô tỉ mỉ đóng kỹ các cửa, kiểm tra cẩn thận lại hết thảy đều đã làm xong mới quay đầu xuống lầu.
Vừa xuống đến lầu một, Điền Hạ bỗng nhiên dừng bước.
Diệp Dương Hi đang tựa vào cầu thang, ngửa đầu uống nước động tác kia giống hệt như những nam ngôi sao quảng cáo đồ uống giống nhau như đúc.
Mắt nhìn thấy bóng dáng Điền Hạ trên cầu thang, Diệp Dương Hi nuốt xuống một ngụm nước đá lớn, hơi lạnh kích thích đến mày đều cau lại, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Điền Hạ không biết tại sao mình lại phải đáp ứng cậu, dù sao cũng không chờ cô đến cự tuyệt, Diệp Dương Hi đã mua hai cây kem trở lại.
Một cây màu trắng một hồng nhạt.
Đem cây hồng nhạt kia đưa cho cô trước, Diệp Dương Hi chính mình ăn một miếng màu trắng trước, “Cậu chỉ có thể ăn một nửa.”
Điền Hạ suy nghĩ im lặng không nói, ăn một nửa, kia còn dư lại một nửa làm sao được?
Không đợi cô đem vấn đề mở miệng hỏi, Diệp Dương Hi đã trực tiếp đem kem nhét vào trong tay cô.
Hồng nhạt là vị dâu tây, hương dâu tây ngọt ngào lắp đầy trong miệng thêm cái lành lạnh, khiến người khác không thể dừng lại. Điền Hạ không dám ăn ngụm lớn, chỉ dám từng ngụm từng ngụm nhỏ nếm thử, hơn nữa mỗi một ngụm đều phải ngậm trong miệng tan ra một lúc lâu mới dám nuốt xuống.
Khi Diệp Dương Hi ăn xong, cô mới chỉ ăn hết một chút ít.
“Thực chậm, để tôi giúp cậu.” Diệp Dương Hi không nói gì thêm liền đem kem dâu trong tay cô cứ thế cướp đi, giống như cậu vừa rồi đem kem đưa cho cô bá đạo như vậy.
Hai tai Điền Hạ nhanh chóng nóng lên, cây kem kia cô đã ăn qua rồi nha, cậu chẳng lẽ muốn ăn kem cô vừa nếm qua sao, như vậy cũng quá thân mật đi.
Diệp Dương Hi nhìn thấy nhanh chóng hiểu ý nói: “Con gái không thể ăn nhiều đồ lạnh, bất quá còn dư nhiều như vậy, chúng ta không thể lãng phí lương thực, biết chưa.”
Điền Hạ nhỏ giọng nói lầm bầm: “Vậy sao cậu còn mua.”
Giọng nói của cô tuy rất nhỏ, nhưng Diệp Dương Hi vẫn là nghe thấy.
Ý cười tại khóe môi chồng chất.
Cậu cắn một cái, ân, vị dâu tây, thật ngọt a.
Hai người đi tản bộ dưới ánh đèn neon tỏa ánh sáng vàng ấm áp, trên đường người đi đường đông đúc đủ các loại màu sắc, duy chỉ có bọn họ còn mặc đồng phục học sinh.
Điền Hạ đồng phục học sinh quy củ, Diệp Dương Hi lại rộng rãi thoải mái, áo khoác được cậu khoát lên trên vai tiêu tiêu sái sái.
Vừa rồi Diệp Dương Hi nói muốn mua kem, bọn họ liền đi qua nhà ga, hiện tại mua xong liền không có mục tiêu đi về phía trước, cũng không biết muốn đi nơi nào.
Vẫn là Điền Hạ không chịu đựng được mở miệng hỏi: “Chúng ta đã đi qua nhà ga rồi.”
Diệp Dương Hi không chút để ý, “Ồ, phải không? Kia lại đi đi.”
Điền Hạ: “…”
Đi thì đi a, cảnh vật hai bên đường càng ngày càng xa lạ, đi đến hai chân Điền Hạ đều đau rồi.
“Diệp…”
“Điền Hạ.”
Điền Hạ vừa muốn mở miệng gọi anh dừng lại, anh lại mở miệng gọi tên của cô trước.
Dừng bước lại, Điền Hạ nhìn vào bóng lưng của Diệp Dương Hi cảm thấy có chút khó hiểu, “Có chuyện gì vậy?”
Diệp Dương Hi bỗng nhiên xoay người, đôi đồng tử đen dưới ánh đèn đường có chút mị hoặc nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng cười nhếch lên một chút, giọng nói trầm trầm hòa vào không gian tĩnh mịch cũng không tính là quá nghiêm túc, “Muốn làm bạn gái của tôi không?”
Bang Bang_____
Một tiếng sấm nổ trong đầu Điền Hạ, ánh mắt không tự chủ trừng lớn, “Cái gì, cái gì”
(Lin: Heyda! dạo gần đây công việc của mình bận quá đi mất, truyện được 1K lượt xem mình cũng không biết, bỏ lỡ rồi
Một phần đều là nhờ vào các bạn ủng hộ mình nha một phần đều nhờ vào tỷ @selenaDO95 đã giới thiệu mình đến với các bạn
THANK YOUR SO MUCH
Thật lòng cảm ơn mọi người cùng chị rất nhiều, tuy rằng còn nhiều thiếu sót nhưng mọi người ủng hộ như vậy mình rất vui a ” Chắc không ngủ được mất(^_^)
Để cảm ơn mọi người, trong tuần này mình sẽ ra thêm một chương mới “không biết là ngày nào thôi”
Cuối cùng cảm ơn mọi người LOVE ALL, ngủ ngon nhá) BYE BYE.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!