Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào
Chương 20: Thì bây giờ cậu đã là vợ mình
Sau khi Trình Thư Nặc rời đi, Lâm Yến không ngờ rằng nhà mình sẽ trở nên tưng bừng như thế này, ba chàng trai trẻ ngồi ở phòng khách, kề vai sát cánh, vừa niềm nở vừa cảnh giác nhìn anh.
Lâm Yến khó có khi mất tự nhiên, rót cho mình một cốc nước rồi mới hỏi: “Mấy cậu muốn uống gì?”
Tống Diệc Dương thân với anh, cười tủm tỉm hỏi: “Có coca không?”
Lâm Yến rất nhẹ nhàng lắc đầu, anh nâng tay đang cầm cốc nước thuỷ tinh lên, đơn giản ám chỉ.
Tô Hàng lập tức ngầm hiểu, rất kích động nói: “Luật sư Lâm cũng uống Sprite hả? Tôi cũng thích này, nhưng hôm nay tôi muốn uống Fanta, anh có không?”
Lâm Yến: “…Không có.”
Vu Thi thấy anh cái gì cũng lắc đầu, đành phải chủ động hỏi: “Nhà anh có đồ uống gì mà người trẻ tuổi thích không?”
Lâm Yến: “Nước lọc được không?”
Vu Thi: “…”
Tống Diệc Dương ngượng ngùng cười hai tiếng, cậu nhanh chóng chuyển đề tài, “Luật sư Lâm, hôm nay bọn tôi muốn hỏi hiện tại rốt cuộc tình huống giữa anh và Trình Thư Nặc là như thế nào vậy?”
Lâm Yến ngồi xuống đối diện ba người, ngước mắt nhẹ nhàng quét qua bọn họ, im lặng chớp mắt một cái, hỏi: “Tôi và cô ấy có quan hệ gì rất quan trọng đối với mấy cậu sao?”
Ba chàng trai gật đầu rất có trật tự, Tô Hàng có hơi sợ anh, không dám nói lời nào, cậu chọc khuỷu tay Tống Diệc Dương, Tống Diệc Dương đành phải thay mặt lên tiếng, “Trình Thư Nặc rất quan trọng với bọn tôi, cho nên luật sư Lâm và chị ấy có quan hệ gì cũng rất quan trọng.”
Lâm Yến nhớ tới lời Trình Thư Nặc nói vừa rồi, cũng không quanh co lòng vòng, “Không phải mấy cậu đã đá cô ấy sao?”
Ba đứa trẻ: “…”
Mặt mày Lâm Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh khẽ nhấp khoé miệng, “Tình huống của tôi và mấy cậu không giống nhau lắm.”
Suy nghĩ của Vu Thi thông suốt, vừa rồi Tống Diệc Dương đã giải thích tình hình với bọn họ, người đàn ông trước mặt này từng qua lại với Trình Thư Nặc, cậu lập tức tiếp lời Lâm Yến: “Anh bị chị ấy đá à?”
Lâm Yến không lên tiếng, sắc mặt hơi trầm xuống.
Thấy anh ngầm thừa nhận, Tô Hàng yếu ớt lên tiếng, “Anh cũng thật là thảm, chị ấy chưa bao giờ chủ động đề nghị chia tay, vì sao chị ấy lại đá anh chứ?”
Vu Thi không do dự chút nào, cậu nghiêng người liếc mắt nhìn Lâm Yến một cái, giọng điệu lạnh lùng, “Còn có thể là vì cái gì, tính tình của chị ấy tốt như vậy, chắc chắn vấn đề là ở anh ta, đều là cái kiểu đàn ông thối tha.”
Tống Diệc Dương không đồng tình nhíu mày, “Tính tình Trình Thư Nặc mà tốt? Vu Thi cậu điên hả? Tôi cảm thấy cũng không nhất định đâu, nói không chừng luật sư Lâm bị bạo lực gia đình thì sao?”
Vu Thi: “Chị ấy vốn là rất tốt, chưa bao giờ mắng tôi, cậu mới điên ấy, nói bậy bạ gì đó?”
Tống Diệc Dương: “Cái rắm! Chị ta luôn mắng tôi, Trình Thư Nặc chính là có cái tính tình như chó vậy đó, lần nào cũng đánh tôi!”
Cảm xúc hai người kích động, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Tô Hàng ngồi ở giữa, liều mạng kéo hai người đang sắp đánh nhau kia ra, “Hai người các cậu ầm ĩ cái gì? Chuyện này có gì hay mà ầm ĩ, không đúng, áo khoác trên người tôi là Trình Thư Nặc đưa cho, Tống Diệc Dương cậu không được nói chị tôi như vậy!”
Tống Diệc Dương: “ĐM! Hai người các cậu bỏ tay ra, đừng có đánh cái mặt của tôi! Tôi mẹ nó là dựa vào mặt kiếm cơm đó!”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến có chút không thích ứng được, anh dường như đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ, bất kể là nhân vật, tình tiết, hay không khí cũng cực kì lệch tông so với cuộc sống vốn vô vị gò bó của anh.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân không hoà hợp được, giống như là bị cô lập vậy.
Vu Thi không thèm so đo với Tống Diệc Dương nữa, cậu nghiêm túc nhìn về phía Lâm Yến, “Luật sư Lâm, nếu đều là bạn trai cũ, anh là bị đá, thì tôi muốn hỏi, bây giờ anh có ý gì? Hôm qua chị ấy qua đêm ở nhà anh sao?”
Cậu dứt lời, Tống Diệc Dương đã bình tĩnh lại, cậu cũng nghiêm túc, “Luật sư Lâm à, tuy tôi rất thích anh, nhưng nếu anh bắt nạt Trình Thư Nặc…thì tôi đành phải đại nghĩa diệt thân.”
Tô Hàng phối hợp gật đầu.
Lâm Yến không thể nói nên lời cảm giác của bản thân bây giờ, đối với chuyện tình cảm, anh là một người cực kì vụng về. Anh trở về một tháng, rồi vòng đi vòng lại với Trình Thư Nặc, giẫm chân tại chỗ, anh muốn đến gần, rồi lại không thể kiềm chế mà mở miệng châm chọc, anh không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, cũng không nói được những lời nói rung động lòng người nào.
Giờ phút này, ba chàng trai trẻ nghiêm túc nhìn anh, sự quan tâm nơi đáy mắt anh nhìn thấy rất rõ ràng, Lâm Yến rất hiếm khi nhìn thấy loại cảm xúc không chút nguỵ trang nào như thế này, lộ liễu trắng trợn như vậy, thể hiện bản thân rất để ý.
Lâm Yến không thể không thừa nhận, lúc này, anh có chút hâm mộ sự trẻ trung, rực rỡ của bọn họ.
Anh thấp giọng ho khan, bỏ qua sự mất tự nhiên, kiên định trả lời: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy lần nữa.”
Anh vừa dứt lời, ba người đều chấn động.
Tống Diệc Dương vẫn là người phản ứng nhanh nhất, “Anh muốn theo đuổi Trình Thư Nặc lần nữa ư?”
Vu Thi lại là người hiểu được rõ nhất, “Đã chia tay lâu như vậy rồi, vì sao đến bây giờ anh mới muốn theo đuổi lại? Nếu muốn theo đuổi lại, thì tại sao lúc trước lại muốn chia tay chứ?”
Lâm Yến bị hỏi đến ngây ngốc, trong chuyện tình cảm anh thật sự không nói được lời gì hay ho, mấy câu hỏi liên tiếp của chàng trai trẻ kia đều chính xác giẫm đạp lên nơi mềm yếu của anh.
Trình Thư Nặc cũng từng hỏi anh như vậy.
Cô nói, Lâm Yến, không phải chúng ta mới chia tay ngày hôm qua, cũng không phải là tháng trước, mà là ba năm trước.
Anh không trả lời được.
Sau khi chia tay với Trình Thư Nặc, anh đến văn phòng luật ở thủ đô, chỉ có ngày lễ tết mới trở về, rõ ràng ở cùng một thành phố, trong ba năm, anh lại chưa từng gặp lại Trình Thư Nặc, khi Trình Thư Nặc xoay người rời đi, cuộc sống giữa anh và Trình Thư Nặc không còn có bất kì sự tiếp xúc nào nữa.
Ba năm, anh đang làm cái gì vậy chứ.
Anh vẫn luôn tự nói với bản thân rằng, tan tan hợp hợp là chuyện cực kì bình thường, cũng chỉ là chia tay mà tôi, anh chỉ là đã quen với sự dịu dàng của cô, chứ không phải là không phải cô thì không được.
Anh cũng đã từng cho là như vậy.
Lần đầu tiên Lâm Yến không cách nào thuyết phục bản thân mình được nữa là vào hai năm trước, khi Chu Duy tỏ tình với anh, anh cho rằng mình có thể đồng ý, giống như lúc trước mình đã đồng ý với Trình Thư Nặc vậy.
Chỉ cần gật đầu thôi, hai người sẽ có thể ở bên nhau.
Thậm chí không nói đến Chu Duy, mấy năm nay bên cạnh anh không hề thiếu những người phụ nữ tài giỏi, cũng có người chủ động, giống như Trình Thư Nặc năm đó, nghĩa vô phản cố* lao đầu vào.
(*) Làm việc nghĩa không chùn bước.
Nhưng anh không có, anh bỗng phát hiện, có đôi khi gật đầu một cái thôi cũng là một chuyện thực khó khăn.
Cho đến một năm trước anh tiếp nhận vụ án của Hoàng Khải Bình, anh mới giật mình hiểu ra được cái gì đó, dường như anh đã quá mức thờ ơ với cuộc đời của mình, cũng quá mức qua loa hời hợt với tình cảm của bản thân.
Lâm Yến không để bản thân nghĩ tiếp nữa, nơi đáy lòng anh cảm xúc ngập trời, nhưng trên mặt lại không một gợn sóng, “Tôi không biết.”
Vu Thi: “Không biết cái gì?”
Thanh âm của Lâm Yến thấp xuống, “Không biết vì sao cô ấy lại chia tay với tôi.”
Anh vừa nói vậy, Tô Hàng lập tức mơ hồ, “Chia tay thì đều phải nói rõ ràng chứ.” Cậu ta lấy mình làm ví dụ, “Khi tôi chia tay với chị ấy, chúng tôi chính là nói chuyện ở quán bar, chị ấy suýt nữa thì giật lại quần áo của tôi đó.”
Tống Diệc Dương cũng nói: “Lúc tôi đá Trình Thư Nặc, tôi để chị ấy ước nguyện trên đu quay, tôi nói muốn chia tay, chị ấy hỏi tại sao, tôi nói chị ấy rất giống mẹ tôi, Trình Thư Nặc tức giận đến mức suýt chút nữa đá tôi xuống từ cửa sổ, may là tôi sống chết bám lấy chị ấy.”
Vu Thi: “Vậy nên vì sao cậu lại muốn nói lời chia tay trên đu quay thế?”
Tống Diệc Dương: “Thì tôi cảm thấy lãng mạn á, không khí rất tốt, quan trọng là được hơn chuyện ăn cơm trả tiền.”
Vu Thi: “…”
Lâm Yến lẳng lặng nhìn mấy chàng trai ở phía đối diện, anh bỗng nhớ tới lời nói ban đầu của Lâm Hủ lúc ở quán bar kia.
Kiểu mà bây giờ Trình Thư Nặc thích, hoàn toàn trái ngược với anh, bọn họ thẳng thắn lại tuỳ ý, tuổi trẻ sức sống tràn đầy, cái này anh không làm được.
Suy nghĩ của anh hơi trầm xuống, chỉ nói ba chữ đơn giản, “Tôi không hỏi.”
Lúc trước Trình Thư Nặc đề nghị chia tay với anh, Trình Thư Nặc không nói là vì sao, anh cũng không hỏi.
Chia tay ấy mà, còn có thể vì cái gì chứ?
Có lẽ là không còn yêu, chán ghét, hoặc là lý do nào đó khác. Nhưng anh biết, Trình Thư Nặc không phải là nhất thời hứng lên, khoảng thời gian đó hai người không có cãi vã gì, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được, Trình Thư Nặc dần dần xa cách.
Cô sẽ từ chối sự thân mật của anh, sẽ về nhà muộn hơn anh, cũng rất ít khi chờ anh, thậm chí cuối tuần cũng thường xuyên không ở nhà.
Đương nhiên, khoảng thời gian đó anh ốc cũng không mang nổi mình ốc, tự bảo vệ bản thân đã khó rồi, cũng không rảnh bận tâm đến chuyện tình cảm.
Lâm Yến khó khăn thoát khỏi chuyện cũ năm đó, ánh mắt anh di chuyển, nhẹ nhàng từ trên người mấy người đối diện lướt qua, khoé mắt thu về, rồi lại nhàn nhạt ngước lên, cuối cùng nặng nề mở miệng: “Mấy cậu yên tâm, Thư Nặc…”
Anh nghẹn một chút, dừng lại, rồi mới nói tiếp: “Tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện gì có lỗi với cô ấy nữa.”
Tống Diệc Dương chưa từng nhìn thấy một Lâm Yến như vậy, mặt mày thâm trầm, ánh mắt ảm đạm, Lâm Yến mà cậu ta biết hẳn phải là thanh quý nội liễm, bình tĩnh, mà không phải như trước mắt này, nơi đáy mắt không giấu được sự thất vọng.
Tống Diệc Dương hơi lăng, Tô Hàng như nhớ tới cái gì đó, cậu ta có hơi ngượng ngùng hỏi: “Cho nên hai người…tối qua thật sự đã ư ư a a…”
Cậu ta dùng từ ngây ngô, trong nháy mắt Lâm Yến liền hiểu ý.
Ánh mắt anh tạm ngừng, dừng trên người Tống Diệc Dương hai giây, năm ngón tay anh không khỏi siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, giờ phút này anh lại không muốn giải thích.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát.
Đột nhiên anh có một ham muốn chiếm hữu rất kì quái, một lát sau, từ trong những âm thanh gào rú bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ừ” rất nhạt, Tô Hàng không tin nổi nhìn Tống Diệc Dương, lại nhút nhát sợ sệt hỏi Vu Thi, “Bệnh của chị ấy đã khỏi rồi sao?”
Thanh âm Tô Hàng rất nhẹ, Lâm Yến nghe được thì nhíu mày, “Bệnh gì?”
…
Khi Trình Thư Nặc ngồi trên xe taxi thì vẫn còn thấy hoang đường, đêm qua hoang đường, Lâm Yến hoang đường.
Cô thật sự không hiểu được Lâm Yến, trước đây không hiểu được, bây giờ cũng không hiểu được, anh lại có thể thâm tình chân thành mà nói ra lời kia, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cô.
Trình Thư Nặc tự giễu nhếch khoé miệng, di động vừa mở, đã có rất nhiều tin nhắn nhảy lên, cô tuỳ ý lướt mấy lần, phát hiện Hàn Thần Ngộ gọi cho cô hai cuộc điện thoại, một cuộc không tiếp, còn một cuộc là nói chuyện trong thời gian bốn phút.
Trình Thư Nặc không nhớ rõ mình đã nhận lúc nào, phần lớn những hình ảnh hôm qua đều nát vụn, trong chốc lát cô khó có thể chắp vá lại.
Cô mở WeChat, có mấy tin nhắn nhóm, trừ những cái đó ra thì chỉ có khung chat của Hàn Thần Ngộ có điểm đỏ*. (Mẫn: Mình đoán là thông báo tin nhắn chưa đọc)
Trình Thư Nặc click mở, trượt lên trên.
Tin đầu tiên ở phía trên được gửi đến lúc 9 giờ hôm qua, không chênh lệch lắm so với thời gian hắn gọi điện thoại đến.
Hàn Thần Ngộ hỏi cô nói chuyện với bác sĩ Trương sao rồi, bảo là bác sĩ Trương nói bất cứ lúc nào cũng có thể tìm bà ấy, chỉ cần nói trước một tiếng là được.
Tuy rằng chỉ có đôi câu vài lời, Trình Thư Nặc lại nhìn ra được sự chu đáo của hắn, nếu không phải có quan hệ với Hàn Thần Ngộ, bác sĩ Trương cũng sẽ không để tâm đến cô như vậy.
Trình Thư Nặc cảm thán, cô trực tiếp gọi lại cho Hàn Thần Ngộ.
Bên kia điện thoại, thanh âm của Hàn Thần Ngộ có hơi khàn, “Thư Nặc.”
Trình Thư Nặc nghe ra được sự mệt mỏi của hắn, quan tâm hỏi: “Vừa phẫu thuật xong à?”
Hàn Thần Ngộ gật gật đầu, “Bây giờ mình đang ở quán ăn sáng dưới lầu nhà cậu, lúc nào thì cậu về?”
Trình Thư Nặc có chút kinh ngạc, “Sao cậu biết mình không có ở nhà?”
Người ở bên kia điện thoại thấp giọng cười một tiếng, nhẹ đáp: “Đoán mò thôi.”
…
Ba mươi phút sau, Trình Thư Nặc xuống taxi, chạy đến quán ăn sáng Hàn Thần Ngộ nói, khi vội vàng chạy đến, lại phát hiện Hàn Thần Ngộ đã ghé vào góc bàn ngủ mất, trên bàn đặt sữa đậu nành đã lạnh và bánh quẩy.
Thời gian vẫn còn sớm, trước cửa hàng nho nhỏ lại ồn ào ầm ĩ.
Trình Thư Nặc bỗng có hơi đau lòng, cô rất cẩn thận lại gần, kéo ghế dựa ở đối diện hắn ra ngồi xuống.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng Hàn Thần Ngộ vẫn bị tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, Trình Thư Nặc cười xin lỗi.
Hàn Thần Ngộ trái lại thấy không sao cả, thanh âm của hắn có chút trầm thấp, “Đã ăn sáng chưa?”
Trình Thư Nặc lắc đầu, Hàn Thần Ngộ đang muốn đứng dậy mua đồ nóng hổi cho cô, Trình Thư Nặc lại ngăn hắn lại, “Thần Ngộ, mình có lời muốn nói với cậu.”
Hàn Thần Ngộ nghe lời ngồi xuống, hắn sâu kín nhìn cô một cái, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu lại thoải mái nhẹ nhàng, “Cậu muốn nói chuyện đàn anh Lâm phải không?”
Trình Thư Nặc gật gật đầu.
“Anh ta nói gì với cậu?”
“Anh ta nói muốn tái hợp với mình.”
Dường như Hàn Thần Ngộ đã đoán được, hắn không bất ngờ, thậm chí khoé miệng còn nở nụ cười nhợt nhạt, “Suy nghĩ của cậu thì sao?”
Trình Thư Nặc im lặng một lát, ở trước mặt Hàn Thần Ngộ cô sẽ không giấu giấu diếm diếm, giọng nói của cô cũng mang ý cười nhưng không chạm tới đáy mắt, “Mình cảm thấy thực nực cười, anh ta làm mình cảm thấy bản thân như trò hề.”
Hàn Thần Ngộ lại hỏi một đằng đáp một nẻo, “Bây giờ mình có hơi hối hận.”
Trình Thư Nặc nghi hoặc nhìn hắn.
Hàn Thần Ngộ nói: “Lúc trước mình vốn nên phải chăm sóc tốt cho cậu, nếu không phải lần đó bất ngờ…”
Hắn dừng lại, tiếng nói trầm thấp lại chua chát: “Thì bây giờ cậu đã là vợ của mình, chứ đừng nói tái hợp, đàn anh Lâm anh ta không có tư cách.”
Hết chương 20.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!