Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào - Chương 22: Là không cứng lên được, hay là thời gian không đủ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Chương 22: Là không cứng lên được, hay là thời gian không đủ?


Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Lâm Yến cũng không biết vì sao bản thân lại có thể làm ra hành động cợt nhả như vậy, anh có hơi hối hận, cũng âm thầm chờ mong, chuyện tình cảm không thể quá mức phụ thuộc vào lí trí để phân tích, có đôi khi có lẽ cũng có thể để cho cảm tính chiếm thế thượng phong.

Anh trở về lâu như vậy rồi, sắp đặt từng bước, giành giật vụ án của Sáng Thế với Tần Lệ, quấy rối việc xem mắt của cô và Lâm Hủ, lấy cớ làm việc, ngăn cản cô hẹn hò với Tống Diệc Dương, anh làm rất nhiều chuyện, nhưng mỗi một lần phản ứng đều hoàn toàn ngược lại.

(Mẫn: Mất bò mới lo làm chuồng là đây nè:))

Cho tới trước hôm nay, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm ra hành động to gan như vậy.

Nhưng vừa rồi khi Trình Thư Nặc mở cửa ra, anh đã không ngừng nghĩ đến việc hôn cô.

Anh thật sự rất hiểu Trình Thư Nặc, thích kiểu hôn môi như thế nào, chỗ nào nhạy cảm nhất, sâu hơn một chút là thích tư thế gì, thích anh lấy lòng cô ra sao, lúc thân mật thì thích nghe anh nói cái gì.

Chuyện giường chiếu như đã cách anh rất xa, nhưng ngày hôm qua đáy lòng lại rung động, Trình Thư Nặc nép sau cửa, ánh mắt như sương như nước, mềm mại gọi anh, anh đưa cho cô một cái áo sơ mi, cô rất cẩn thận vươn nửa cánh tay ra, Trình Thư Nặc đã say đến mức mơ hồ, mặc áo sơ mi của anh đi ra, đường cong dáng người giấu sau tấm vải dệt màu trắng, như ẩn như hiện, trái lại càng thêm quyến rũ người ta.

Lâm Yến không phải là người đặt nặng chuyện ham muốn, nhưng hôm qua khi nhìn thấy Trình Thư Nặc đi chân trần, vạt áo lay động, leo lên giường anh, thì lại trực tiếp có phản ứng.

Anh sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên bởi vì dục vọng không được giải toả mà thảm hại chạy đến cách vách tắm nước lạnh.

Anh tắm xong quay về xem tình trạng của Trình Thư Nặc, cô ngoan ngoãn quấn trong căn, vẻ mặt khi ngủ an tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi rất dài, anh nhìn đến mức thất thần, rất muốn làm chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ giúp cô dịch dịch góc chăn.

Trái tim Lâm Yến đập có chút nhanh, anh cảm nhận được sự bài xích của Trình Thư Nặc, anh biết là không nên, không nên vô lễ như thế, nhưng tất cả những nguyên tắc này, đều không thể thắng nổi từng hồi rung động không ngừng nơi đầu quả tim.

Lâm Yến cảm thấy mình đúng là điên rồi, anh nghĩ, nếu trước đây nắm chặt một chút, thì anh và Trình Thư Nặc có phải đã kết hôn rồi hay không, có phải sẽ có một đứa con đáng yêu hay không, anh đột nhiên không cách nào tha thứ cho bản thân mình, rõ ràng anh đã có thể quay về sớm hơn một chút, nhưng lại hết lần này tới lần khác buông thả cho bản thân trốn tránh, anh thà bận bịu đến mức ngày đêm đảo lộn cũng không muốn thừa nhận sự nhớ nhung trong lòng.

Anh vượt qua điểm mấu chốt trong lòng.

Lúc trước Trình Thư Nặc kiên quyết chia tay với anh như vậy, sự tự tôn và lòng kiêu ngạo của anh, cũng trở thành trò khôi hài, nhưng những thứ này, dường như cũng không thắng nổi việc môi lưỡi quấn lấy nhau trước mắt.

Lâm Yến ôm cô, cánh tay không ngừng thu hẹp, như tham lam mà ngấu nghiến ma sát, không ngừng sâu thêm, mạnh mẽ mút vào, trái tim anh đập loạn lên, lúc này lại càng được voi đòi tiên mà cạy hàm răng của cô ra, cũng trong chớp mắt, đáy lòng đang sục sôi bỗng lạnh xuống.

Cả người anh chấn động, trái tim chợt đau đớn, hoảng loạn lau nước mắt cho cô, “Tiểu Nặc, thật xin lỗi…”

Lâm Yến không ngờ Trình Thư Nặc sẽ khóc, khác với việc anh động tình, Trình Thư Nặc ẩn chứa nước mắt lạnh nhạt nhìn anh, nước mắt dừng nơi khoé môi anh, Lâm Yến bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, sao anh lại bị quỷ ám như vậy chứ.

Đôi mắt Trình Thư Nặc mênh mông sương mù, chóp mũi cũng đỏ bừng, Lâm Yến đã buông cô ra, Trình Thư Nặc quấn lại khăn tắm trên người lần nữa, cô ổn định lại hơi thở, tiếng nói vững vàng, “Lâm Yến, có thời gian không?”

Lâm Yến bị hỏi đến mơ hồ, cô nói một câu không đầu không đuôi, đôi mắt anh có hơi đỏ, không biết có phải là do đau lòng vì bị ánh mắt lạnh nhạt Trình Thư Nặc nhìn hay không, tiếng nói anh nghẹn ngào, đáp, “Có.”

“Anh đứng đây, chờ tôi một chút.”

Cô nói xong, xoay người đi vào phòng ngủ, Lâm Yến nhìn theo bóng dáng cô rời đi, anh đứng tại chỗ, chờ Trình Thư Nặc ra.

Trình Thư Nặc nói ba phút, Lâm Yến lại cảm thấy rất lâu, chờ đến khi Trình Thư Nặc đi ra từ phòng ngủ lần nữa thì như đã qua một thế kỉ vậy.

Cô đã thay quần áo, trong tay cầm một cái chậu màu lam, Lâm Yến dường như đã đoán được cô muốn làm gì.

Trình Thư Nặc không đến quá gần anh, dừng lại cách anh hai bước chân, sau đó đưa tay hết hất thẳng chậu nước lên người Lâm Yến.

Trong nháy mắt, Lâm Yến ướt rượt từ đầu đến chân, nước lạnh từ khe hở cổ áo chảy xuống, chui vào trong người, lạnh đến thấu xương, toàn bộ những khát vọng và nhiệt tình bị khơi lên mới vừa rồi của anh đều bị chậu nước lạnh này dập tắt.

Anh đứng thẳng tắp, môi mím chặt không nói gì, chưa từng né tránh, trên mặt cũng không có vẻ tức giận.

Trình Thư Nặc lạnh nhạt nhìn anh, hỏi liên tiếp hai vấn đề: “Tỉnh táo chưa? Có biết bản thân đang làm cái gì không?”

Lâm Yến lau nước trên mặt, lại phát hiện ra làm sao cũng không lau sạch được, cả người anh chỗ nào cũng ướt nước, anh đón lấy ánh mắt Trình Thư Nặc, nói: “Nếu em có thể nguôi giận, thì anh không có ý kiến gì.”

Bọt nước chảy vào mắt dẫn tới một hồi đau xót, Lâm Yến cố gắng chớp mắt xoá đi sự không thoải mái, lời nói tạm dừng, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Tiểu Nặc, em không đủ nhẫn tâm, đối với anh, em có thể tàn nhẫn hơn một chút.”

Anh dứt lời, Trình Thư Nặc bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đưa chân ra, sau đó nâng lên, không chút do dự đá vào dưới người Lâm Yến.

Lâm Yến: “…”

Trình Thư Nặc: “Còn chưa đủ tàn nhẫn không?”

Trước mắt Lâm Yến tối sầm, đau đến mức phải hít sâu một hơi, anh cắn răng nhịn đau, trong chốc lát nói không nên lời.

Trình Thư Nặc cho là anh đang ngầm thừa nhận, vì thế lại một lần nữa đưa chân, càng nâng cao hơn, đạp một cước vào vùng tam giác của người đàn ông.

Lâm Yến: “…”

Lần này Lâm Yến thật sự không chịu được nữa, bị đánh đến trực tiếp lảo đảo lui về sau, vị trí nhạy cảm, lại còn ở trước mặt Trình Thư Nặc, anh rất để ý hình tượng, không dám có hành động gì, đành phải căng chặt cơ mặt, siết chặt nắm tay.

Nhưng mà thật sự rất là đau, Lâm Yến chưa bao giờ nực cười như vậy, cũng chưa từng thảm hại như vậy.

Thực ra Trình Thư Nặc nhắm có hơi lệch, vừa rồi cô quả thật tức giận, từ tiệc mừng công ngày hôm qua cho tới buổi sáng hôm nay, cô thật sự phiền não muốn chết, không chỉ Lâm Yến, còn có chuyện của Hàn Thần Ngộ, trong lòng cô tích tụ quá nhiều cảm xúc, vừa rồi Lâm Yến lại quá đáng như vậy, cô bị ép đến nóng nảy.

Nhưng hình như là đánh hơi quá, Trình Thư Nặc chưa từng thấy một Lâm Yến như thế này, ở trong mắt cô, Lâm Yến phong độ chín chắn, thanh quý nội liễm, là một cái túi da tốt, tuỳ ý liếc mắt một cái là có thể khiến cả hồ nước thu xao động, nhưng người đàn ông trước mặt này, lại chẳng còn có nửa phần tao nhã của ngày thường, nửa người trên ướt nước, sắc mặt xanh mét, ánh mắt đau đớn.

Chỗ cô đánh hình như có hơi vô văn hoá, bước một bước về phía anh theo bản năng.

Lâm Yến cho rằng Trình Thư Nặc còn muốn đánh anh, hoảng loạn lui về sau, “Tiểu Nặc, thật sự rất đau…”

Anh có hơi căng thẳng, thanh âm nói chuyện run rẩy, “Em để cho anh ổn định chút đã.”

Trình Thư Nặc: “…”

Lâm Yến thật sự rất đau, có thể thấy sắc mặt Trình Thư Nặc đã có hơi dịu xuống, anh lại nhớ đến chiêu bài mà ba chàng trai kia dạy anh hồi sáng, xoắn xuýt một hồi lâu, mới miễn cưỡng nói ra miệng: “Cái đó…anh bị thương rồi.”

Trình Thư Nặc: “Cho nên?”

Lâm Yến: “Anh có thể vào nhà em dưỡng thương không?”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc thật sự không ngờ Lâm Yến sẽ nói ra được loại lời nói này, cô sửng sốt một giây, chợt đơn giản cười với Lâm Yến một cái, phất tay áo bên phải lên, dùng cái cách để đe doạ Tống Diệc Dương nói: “Vết thương này của anh chỉ sợ là có dưỡng cũng không tốt được, tôi đề nghị anh cắt bỏ đi.”

Lâm Yến: “…”

Im lặng mấy giây.

Lâm Yến lui về sau, bước chân có chút kỳ dị, tay phải anh nắm lại chống lên trán, rất cẩn thận di chuyển ra ngoài, đi được hai bước lại dừng lại, “Anh về trước đây, vừa rồi rất xin lỗi…”

Trước lúc xoay người, lại nhớ tới lời dặn dò của Tống Diệc Dương, có những câu Trình Thư Nặc rất thích nghe, Tống Diệc Dương xếp một danh sách, trong top 10 câu nói có một câu khen Trình Thư Nặc là tiên nữ.

Lâm Yến quả thật khó mà mở miệng, anh chưa từng nói kiểu lời này bao giờ, môi mấp máy hơn nửa ngày, cuối cùng cũng không thể nói ra miệng được.

Lâm Yến rời khỏi nhà Trình Thư Nặc, cho đến khi ngồi lên xe, anh vẫn còn thấy đau, bất đắc dĩ đè đè mi tâm, anh cởi chiếc áo khoác ướt rượt ra ném sang bên ghế phó lái, lại lấy khăn lông đặt ở một bên ra, lau hết nước trên người.

Di động đặt trên giá ong ong rung lên, Lâm Yến quăng khăn lông, lấy di động qua, anh rất ít khi dùng WeChat, trong đó cũng không có người nào, lúc này màn hình lại bị tin nhắn lấp đầy.

“Luật sư Lâm, thế nào rồi?”

“Có tiến triển gì không?”

“Có phải bọn tôi rất tuyệt không hả?”

“Không có người phụ nữ nào mà bọn tôi không trị được đâu!”

“Ha ha ha ông đây thật là lợi hại mà.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ quen biết những người bạn trai cũ của Trình Thư Nặc, còn không chỉ một người, thậm chí còn có thể chung sống hoà bình với bọn họ.

Càng kỳ diệu hơn là, bởi vì có lòng riêng, hồi sáng anh không phủ nhận quan hệ với Trình Thư Nặc, ban đầu ba chàng trai kia còn có địch ý với anh, sau lại không thể hiểu nổi mà biết ơn anh.

Anh không rõ nguyên nhân của sự thay đổi này, bọn họ cũng không chịu nói thêm gì.

Tống Diệc Dương nhiệt tình thêm anh vào nhóm, bảo là có thể dạy anh cách theo đuổi Trình Thư Nặc.

Lâm Yến không bài xích, bọn họ quả thật hiểu rõ Trình Thư Nặc, tuy rằng chỉ qua lại trong thời gian ngắn, anh cũng có thể cảm thận được sự quan tâm của bọn họ với Trình Thư Nặc.

Lâm Yến khe khẽ thở dài, nhìn bản thân trong kính chiếu hậu, tóc ướt sũng, lộn xộn hết cả lên, cổ áo chảy nước, thật sự rất nhếch nhác.

Anh mở khung thoại, bình tĩnh gõ câu tiếp theo.

Lâm Yến: “Không tốt lắm, tôi bị đánh.”

“…”

“…”

“…”

Lâm Yến nhìn một loạt dấu ba chấm, không rõ lắm đây là ý gì.

Lâm Yến: “?”

Tống Diệc Dương: “Đánh anh thế nào?”

Vu Thi: “Đánh vào chỗ nào của anh?”

Tô Hàng: “Có đau không? Chỉ cần không đánh “con trai nhỏ” thì đều được.”

Lâm Yến: “…”

Khoé miệng Lâm Yến nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn chữ trên màn hình, dường như lại thấy đau tiếp, anh nhanh chóng che giấu, mặt mày không gợn sóng như cũ, bình tĩnh kiềm chế, tuy rằng mấy chàng trai này giúp anh, nhưng dù sao cũng là bạn trai cũ của Trình Thư Nặc.

Anh do dự, mặt vô cảm gõ câu tiếp theo.

Lâm Yến: “Không đau, cô ấy không nỡ đánh tôi.”

Tống Diệc Dương: “Vậy thì tiếc quá, nếu như anh bị đánh mà nghiêm trọng thì phải đi khám, sau đó cầm bệnh án đi tìm Trình Thư Nặc đòi chịu trách nhiệm, như thế anh có thể ăn vạ chị ấy, có bệnh viện làm chứng, bằng chứng như núi, Trình Thư Nặc chắc chắn sẽ chăm sóc anh.”

Tô Hàng: “Đúng vậy, đánh nặng mới tốt, đây là ăn vạ cấp bậc cao đó, chị ấy mà không chịu trách nhiệm, thì anh chết cho chị ấy xem.”

Vu Thi: “Luật sư Lâm à tuy anh thông minh hơn chúng tôi, nhưng EQ thì thật sự không ổn, nếu tôi là anh, thà bị đánh cho tàn phế cũng sẽ không trốn.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến có hơi mất tự nhiên di chuyển chỗ ngồi, khoé mắt nhìn nơi nào đó, dừng hai dây, lại nhanh chóng dời mắt, thật ra thì không thể nào đánh cho tàn phế, có lẽ là cũng có thể, nhưng cái giá như vậy có phải quá lớn rồi không, cái cho đi và cái nhận lại thật sự sẽ tương xứng sao?

Lâm Yến không nhìn di động nữa, cảm thấy mấy chàng trai này thật sự không đáng tin cậy.

Anh lắc đầu, khởi động động cơ, ô tô chậm rãi đi được mấy mét, lại dừng lại tấp vào lề.

Lâm Yến lấy di động trên giá lần nữa, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Bởi vì là thứ bảy, Lâm Hủ ngủ nướng đến giữa trưa, lúc nhận được điện thoại của Lâm Yến thì mới tỉnh ngủ, “Chủ nhỏ? Chuyện gì vậy ạ?”

Tay trái Lâm Yến đặt trên vô lăng, bình tĩnh nói: “Lâm Hủ, cháu tìm mấy cái bệnh viện nam khoa tốt một chút, đăng kí cho chú, nhớ là phải đăng kí để chuyên gia khám.”

Bên kia đầu điện thoại, Lâm Hủ sợ tới mức suýt chút nữa là ném phăng di động, giọng nói khiếp sợ, “Chú nhỏ à…chú không sao chứ? Chú làm sao vậy? Mới thế mà đã không được rồi ư?”

Giữa đàn ông với nhau, cậu ta hỏi đến điểm chính, “Là không cứng lên được, hay thời gian không ổn? Năm phút đồng hồ? Hay ba phút? Chú đừng không nói gì mà, sẽ không phải là không giây chứ? Chú nhỏ của cháu ơi, sau chú lại thảm như vậy chứ! Chú làm cháu nhớ đến mối tình đầu mà chị Thư Nặc nói đến tối qua, chính là cái tên đàn ông thối kỹ thuật kém không có đẳng cấp kia ấy.”

Lâm Yến: “…”

(Mẫn: Đáng đời =)))

Khuôn mặt bình tĩnh như băng của Lâm Yến bị Lâm Hủ liên tiếp ép hỏi khó có khi nứt ra một cái khe, thái dương anh nhảy lên thình thịch, nhanh chóng ngắt lời cậu, giọng điệu lạnh lùng, đứng đắn nghiêm túc: “Đúng rồi, tìm nơi nào có thể làm giả chứng minh ấy, viết bệnh tình theo hướng nghiêm trọng chút, cháu để ý một chút, muộn nhất là một tuần.”

Anh nói xong, không muốn nghe Lâm Hủ ồn ào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Hủ: “…”

Bên kia đầu điện thoại, Lâm Hủ vừa mới thả máy xuống thì lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, cậu lao xuống lầu, gọi mẹ mình đang ở trong phòng bếp, “Mẹ! Làm sao bây giờ! Chú nhỏ bị liệt dương rồi!”

(Mẫn: Má ơi =)))))

Mẹ Lâm: “Cái gì? Tiểu Yến bị làm sao?”

Lâm Hủ: “Chú ấy vừa mới gọi điện cho con, bảo con đăng kí khám nam khoa, còn muốn chuyên gia khám, con thật là đau khổ, nhà chúng ta thật có lỗi với chú nhỏ, là chúng ta không chăm sóc tốt cho chú nhỏ.”

Mẹ Lâm: “…”

Bố Lâm: “Thật hay giả vậy? Thảo nào mấy năm nay tiểu Yến không tìm được bạn gái, chúng ta gọi tiểu Yến về, bồi bổ cho nó đi?”

Cách một ngày, Trình Thư Nặc mới tỉnh, cô tự hỏi cả đêm, vẫn muốn gặp mặt Hàn Thần Ngộ một lần.

Cô gửi tin nhắn cho Hàn Thần Ngộ, từ hôm qua đến giờ, Hàn Thần Ngộ vẫn luôn không trả lời.

Trình Thư Nặc rất khổ sở, không hiểu sao chuyện này còn có ảnh hưởng lớn hơn cả Lâm Yến, cô và Lâm Yến đã định là càng chạy càng xa, nhưng Hàn Thần Ngộ, cô thật sự không cắt đứt được.

Cô chuẩn bị trực tiếp gọi qua, thì lại có một cuộc gọi đến trước, Trình Thư Nặc vừa xốc chăn xuống giường, vừa vuốt nghe, “Alo?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, người ở bên kia đầu điện thoại thì lại gấp không chờ nổi.

“Xảy ra chuyện rồi! Chị, chị mau tới, mau tới cứu em đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “…”

Mỗ Lục: “Tiểu Nặc à, người đàn ông kia lại bắt đầu không nói chuyện, đã tuyệt thực hai ngày rồi.”

Trình Thư Nặc: “Thật xin lỗi, lần sau sẽ không dám nữa.”

Mỗ Lục: “Đừng đừng đừng, đừng nghĩ quẩn mà, Lâm Yến mau xuống đi, sân thượng gió lớn lắm.”

Đọc truyện vui vẻ nhé!

Nhìn thấy một bình luận.

Nói truyện này không phải là tình địch nhìn tôi bị cười nhạo, mà là tất cả mọi người đều đang nhìn tôi bị cười nhạo.

Lâm Yến: “???”

Hết chương 22.

Chương 23 sẽ được post vào ngày 20/11/2019.

Editor có lời muốn nói: Phúc lợi kết thúc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3

Tui phải tạm rest một tẹo vì đã quá lao lực edit hết 10 chương cả hai bộ nên chương kế sẽ được post hơi lâu chút nhe:3Xie xie <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN