Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào - Chương 29: “Tối Nay Đừng Đi, Ở Lại Với Anh Được Không?”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Chương 29: “Tối Nay Đừng Đi, Ở Lại Với Anh Được Không?”


Trong phòng khách, ánh sáng chói lọi, dịu dàng bao phủ cả người Lâm Yến, anh bị thương, mặt mày xám như tro, rõ ràng bề ngoài rất nhếch nhác, nhưng khí chất vẫn như cũ, chậm rãi hỏi xong hai câu, khoé miệng nhếch lên thành một độ cung nho nhỏ, đáy mắt lại sáng rỡ trong trẻo.

Trình Thư Nặc đột nhiên có chút không dám nhìn Lâm Yến, nếu mặt mày Lâm Yến sa sầm như trước, là núi băng xa cách người ngàn dặm thì chẳng sao, nhưng một khi anh có dáng vẻ cúi đầu, tựa như cơn gió ấm áp nhất của ngày xuân thì rất dễ dàng khiến cho người ta động lòng.

Trình Thư Nặc vẫn luôn cảm thấy bản thân cách Lâm Yến rất xa, anh là đám mây bảy màu nơi cuối chân trời, hôm nay ầm ĩ một trận như vậy, anh lại như đang cách mình rất gần.

Dường như là thấy cô không nói gì hồi lâu, Lâm Yến kéo caravat xuống, “Anh đây cởi nhé?”

Giọng điệu của anh trở nên nhẹ bẫng, thậm chí còn có hơi bất hảo.

Trình Thư Nặc sao có thể không hiểu, cô không nghĩ tiếp nữa, liếc mắt nhìn anh một cái, phụng phịu nói: “Cởi quần áo thôi mà sao còn nhiều lời thế?”

Cô nói xong, đến kệ đặt TV, cúi người kéo ngăn tủ ra.

Lâm Yến cởi áo khoác tây trang, rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, “Sợ em ngượng ngùng, dù sao thì…” Anh cố ý dừng lại, bổ sung: “Phi lễ chớ nhìn ấy mà, chúng ta lại chỉ là bạn cùng trường đại học, nếu truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng không tốt với em.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc cầm theo hộp y tế bên ngoài, nhìn anh lười biếng dựa vào sô pha, cúc áo sơ mi đã bị cởi ra hai cúc, lộ ra nửa lồng ngực, ánh mắt Trình Thư Nặc lướt qua, nhìn vào đôi mắt anh, “Nếu là vết thương ngoài da thì để tôi xem rồi xử lí, còn nếu nghiêm trọng thì tôi đề nghị anh vẫn nên đến bệnh viện.”

Lâm Yến thản nhiên cười một cái, tiếp xúc với tầm mắt Trình Thư Nặc, dứt khoát không cởi tiếp mấy chiếc cúc còn lại, trực tiếp dùng tay kéo, nhanh chóng cởi sơ mi ra ném lên bàn trà.

Trình Thư Nặc nhìn chiếc cúc màu trắng bị văng ra xa rồi lại vừa khéo lăn tới bên chân mình, cô nhấp khoé miệng, rồi lại nghe thấy một giọng nam lười biếng nhàn tản trên sô pha, “Đêm nay, anh giao bản thân mình cho em vậy.”

Trình Thư Nặc: “…”

Lâm Yến: “Đúng rồi, áo thì đã cởi, bây giờ cởi quần luôn hay chờ lát nữa cởi?”

Trình Thư Nặc đá cái cúc áo sơ mi văng ra bên chân, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, nửa người trên của Lâm Yến trần truồng, trên người chỉ có một cái quần tây màu đen, cô cười đề nghị: “Bây giờ cởi hay chờ lát nữa cởi? Hay là tôi cởi giúp anh nhé?”

Cánh tay Lâm Yến vừa mới đặt lên khối kim loại bên eo, nghe thế, động tác anh hơi dừng, đứng đắn nói: “Anh không có ý kiến, cởi bao nhiêu cái, cũng bằng lòng phối hợp với em hết.”

Anh nói xong thì thật sự không cởi thắt lưng nữa, ngoan ngoãn ngồi chờ Trình Thư Nặc lại gần.

Trình Thư Nặc thấy ý cười nhàn nhạt bao trùm nơi đáy mắt anh, tuy rằng giọng điệu vẫn đứng đắn như trước, nhưng những ý nghĩ sâu xa trong từng con chữ cô đương nhiên cũng nghe hiểu, Lâm Yến muốn chơi chữ với cô, Trình Thư Nặc cũng sẽ không nể mặt anh, “Lâm Yến, tôi là muốn giúp anh bôi thuốc.”

Cô đi đến sô pha, cười nói: “Anh bây giờ, làm tôi cảm thấy mình giống như đang gọi một con vịt*.”

(*) Tui đã giải thích ở chương trước =))

Lâm Yến: “…”

Trình Thư Nặc: “Mà còn là cái loại vịt già không có sức sống, lâu rồi không có khách, rất vất vả mới lên sàn được nên hưng phấn mà trực tiếp động dục luôn.”

Lâm Yến: “…”

Vịt già….

Thái dương Lâm Yến nhảy lên, anh ho khan mấy tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng thật ra trong lòng lại thổn thức, Trình Thư Nặc quả thật đã khác trước rồi, trước đây khi nói những lời đùa giỡn đó, Trình Thư Nặc nghe thấy thì đều sẽ thẹn thùng, bây giờ thì còn quen miệng hơn cả anh.

Anh không nói gì nữa, Trình Thư Nặc đã đến bên cạnh anh, cô đặt hộp y tế lên bàn trà rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Yến, tay rất tự nhiên đặt lên bả vai Lâm Yến, muốn xem vết thương sau lưng anh.

Trong nháy mắt khi cánh tay cô đặt lên thì cả người Lâm Yến không khỏi run lên, lòng bàn tay cô có hơi lạnh lẽo, đặt trên da thịt ấm áp của anh, trong phút chốc liền toả ra khí lạnh, trái ngược với nó, lúc này đầu quả tim Lâm Yến lại trở nên ngứa ngáy, có chút “ăn trong bát nhìn trong nồi*”.

(*) Lâm tiên sinh đang ‘được một tấc lại muốn tiến thêm một thước’ đó mà =)))

Trình Thư Nặc cũng cảm giác được Lâm Yến có hơi căng thẳng, cô có chút buồn cười hỏi: “Anh căng thẳng cái gì? Lại xấu hổ hả?”

Lâm Yến phủ nhận, tiếng nói thản nhiên: “Không căng thẳng.”

Trình Thư Nặc cố ý bấm một cái lên vai anh, “Vậy anh run cái gì?”

Lâm Yến lại ho khan hai tiếng: “Không…không run…”

Trình Thư Nặc chơi xấu, vẫn cười với anh: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện gì đó với anh đâu, biết vì sao không?”

Lâm Yến bị cô dắt mũi kéo đi: “Vì sao?”

Trình Thư Nặc chớp chớp mắt, cố ý hạ thấp giọng nói: “Có chỗ nào của anh mà tôi chưa từng thấy đâu? Hửm?”

Lâm Yến: “…”

Dáng vẻ Lâm Yến duy trì nãy giờ bị một câu nói bình tĩnh như vậy của Trình Thư Nặc làm cho có chút căng chặt không chịu nổi, rõ ràng là anh cũng đã nhìn thấy cả cơ thể cô rồi mà, vì sao lại có cảm giác bản thân bị đùa giỡn vậy chứ?

Lâm Yến như có nỗi oan mà không thể giãi bày, muốn phản bác lại một câu, nhưng lại sợ Trình Thư Nặc mất tự nhiên, nghĩ nghĩ, rồi vẫn không tính toán so đo nữa, nói không lại thì nói không lại, nói không lại bạn gái mình cũng không phải chuyện mất mặt gì.

Nhưng Trình Thư Nặc cũng không phải là bạn gái anh mà, được rồi, nói không lại bạn cùng trường đại học cũng không phải là chuyện mất mặt gì.

Ai ngờ Lâm Yến vừa mới xoa dịu được cõi lòng bị tổn thương của mình, Trình Thư Nặc lại nói tiếp một câu quá đáng hơn, ” Nói nghiêm túc thì, lần trước tôi bảo kỹ thuật của anh kém, thật sự không phải là nói đùa đâu.”

Lần này Lâm Yến thực sự có chút căng chặt không chịu được, bàn tay vuốt ve hai cái trong túi quần tây, nói nghiêm túc: “Tiểu Nặc, lời này không nói lung tung được đâu, rất làm người khác tổn thương đó.”

Anh muốn dùng sự hời hợt để che giấu chuyện cũ, nếu trước đây anh và Trình Thư Nặc thẳng thắn với nhau, có lẽ anh vẫn sẽ giống với lần ở KTV đó, khiêu khích nói có thể đi thuê phòng với cô, kỹ thuật có được hay không thì thử xem rồi nói, còn bây giờ, anh đương nhiên sẽ không cợt nhả như vậy.

Thật ra Trình Thư Nặc cũng không để bụng, lực chú ý của cô vẫn dừng ở sau lưng Lâm Yến, dáng người Lâm Yến không tồi, nhưng không thuộc về cái kiểu có cơ bắp, đường nét tuấn tú tựa như con người anh vậy.

Làn da của anh rất trắng, lúc này sau lưng lại đỏ đỏ tím tím, đâu đâu cũng là vết máu bầm và vết trầy da, lòng Trình Thư Nặc hơi căng thẳng, cô muốn xoá nhoà bớt sự đau lòng đang chồng chất bên trong, vì thế ngoài miệng vẫn nói lời trêu chọc như cũ: “Làm người khác tổn thương hả? Tôi cảm thấy vẫn tốt mà, tôi nói chính là anh của trước kia ấy, nói không chừng bây giờ luật sư Lâm đã theo kịp thời đại, quá khứ không đại diện cho hiện tại, chuyện này làm nhiều rồi sẽ quen, cho nên là, luật sư Lâm việc gì phải vì suy nghĩ của bạn gái cũ mà thấy tổn thương chứ?”

Cô nhớ tới ngày ấy gặp được Lâm Yến ở toà nhà bách hoá, mu bàn tay anh có những vết thương mập mờ, còn có quần áo nữ chuẩn bị cho cô ngày đó, bảo là của người phụ nữ trước đây để lại.

Trình Thư Nặc nghĩ thế, bỗng nhiên nhớ tới tuy rằng cô đã giặt sạch bộ quần áo kia nhưng vẫn chưa trả lại Lâm Yến nên nói: “Bộ quần áo lần trước tôi mặc để về kia, tôi quên trả lại cho anh, của bạn gái cũ anh hả? Phụ nữ khá là so đo mấy chuyện này, không thích đồ người khác đã từng mặc, cuối tuần tôi mua một bộ mới cho anh, đúng lúc cũng khéo là kích cỡ nội y và bộ quần áo thể thao cũng không khác cỡ của tôi mấy, tiện cho tôi mua.”

Lâm Yến thấy cô nói bình thản như vậy, đáy mắt không hề có ý cười, vẻ mặt phức tạp nhìn Trình Thư Nặc.

Trình Thư Nặc không dám nhìn vết thương sau lưng Lâm Yến nữa, vừa không nhìn anh, vừa lấy hộp y tế trên bàn trà qua mở ra, khẽ giọng nói: “Có đôi chỗ cần khử trùng trước, sau đó bôi thuốc, có lẽ sẽ hơi đau, anh chịu đựng một chút.”

Trình Thư Nặc mở một cái túi đựng bông khử trùng ra rồi mới ngước mắt nhìn Lâm Yến, “Anh nằm sấp xuống đi.” Cô nói rồi dịch người ra bên ngoài, để cho Lâm Yến có chỗ gác chân.

Cô nói xong, Lâm Yến vẫn ngồi bất động, ánh mắt nặng nề nhìn cô, Trình Thư Nặc khó hiểu: “Anh nhìn tôi làm gì? Nằm sấp xuống để cho tôi bôi thuốc đi chứ.”

Lâm Yến vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh nhấp khoé miệng, lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói thấp xuống, “Anh chỉ có em, không có ai khác cả.”

“Cái gì cơ?”

“Không có gì.”

Anh không nói gì nữa, nghe lời Trình Thư Nặc nằm xuống sô pha, đôi tay đan vào nhau đặt dưới cằm.

Trình Thư Nặc sửng sốt, không có thời gian suy đoán ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, cầm tăm bông khử trùng, lực chú ý đều ở trên lưng Lâm Yến, động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn nghe thấy Lâm Yến “hừ” một tiếng, Trình Thư Nặc có chút sợ hãi, “Làm anh đau à?”

Giọng nói của cô có chút không chắc chắn lắm, nói: “Trước kia tôi có từng học một chút với Thần Ngộ, nhưng chỉ sơ sơ thôi, hay là đến bệnh viện đi?”

Lâm Yến nghe thấy Trình Thư Nặc nhắc đến Hàn Thần Ngộ một cách tự nhiên như vậy, trong lòng buồn bã, còn khiến anh khó chịu hơn cả vết thương trên người, anh lạnh lùng từ chối, “Không sao, em tuỳ tiện bôi một chút là được, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Đoán chừng là Lâm Yến thật sự không muốn đến bệnh viện, Trình Thư Nặc không đề cập đến nữa, vì thế cổ vũ Lâm Yến, rồi lại tựa như vỗ về nói: “Nhưng mà anh yên tâm, tôi còn chưa đến mức không tin tưởng được, có nhiều lần Vu Thi bị thương cũng là tôi giúp cậu ấy xử lí vết thương, cậu ấy không chịu đến bệnh viện, bảo là tốn tiền.”

Lâm Yến đã nhắm mắt lại, không nghe ra được bất cứ gợn sóng nào trong giọng nói: “Ừ, em đối xử với bạn trai cũ tốt thật đấy.”

Trình Thư Nặc lại đổi tăm bông, rồi lấy thuốc mỡ bôi trầy da trong hộp đồ, cô muốn giúp Lâm Yến dời đi lực chú ý nên cố gắng nói chuyện phiếm với anh, “Bọn họ cũng đối xử với tôi rất tốt, anh đừng nhìn mấy người bọn họ càn quấy như vậy, nhưng thật ra đều là những đứa trẻ ngoan, dù là Tôn Ngộ, thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta nóng nảy đến mức này.”

Hai mắt Lâm Yến vẫn nhắm lại như cũ, khuôn mặt tuấn tú thản nhiên, bởi vì miệng vết thương đau đớn nên khẽ nhấp môi, rất lâu rất lâu sau anh mới nhẹ nhàng trả lời, “Ừm.”

Ban đầu Trình Thư Nặc muốn làm anh phân tâm, thấy hứng thú của Lâm Yến rõ là không cao lắm nên cô không nói gì nữa, cuối cùng cũng xử lí xong vết thương trên lưng, Trình Thư Nặc đặt đồ trong tay xuống rồi mới mở miệng lần nữa: “Anh ngồi dậy trước đi, cởi quần ra, tôi xem thử vết thương trên đùi cho anh.”

Lâm Yến mở mắt ra, nghe lời ngồi dậy, anh lấy lại vẻ mặt không gợn sóng như trước, Trình Thư Nặc nói thế, anh liền cởi thắt lưng, đôi mắt Trình Thư Nặc nhìn thấy cổ tay anh cũng có mấy khối máu bầm thì lập tức ngăn động tác của anh lại, cô tới gần bên cạnh Lâm Yến: “Được rồi, anh đừng nhúc nhích.”

Lúc nói, cô đã duỗi tay đến bên hông Lâm Yến, nhẹ nhàng ấn khoá kim loại, rút thắt lưng của anh ra một cách rất tự nhiên, Trình Thư Nặc thật sự rất tập trung, một lòng muốn xử lí vết thương trên người giúp anh.

Lâm Yến tốt nghiệp trước cô một năm, lúc đó cũng chỉ là một người mới ở văn phòng luật, hầu hết thời gian đều tiêu tốn vào công việc, bận đến mức ngày đêm đảo lộn, vài ngày cũng không thấy bóng người, nhưng cô và Lâm Yến cuối cùng vẫn ở bên nhau, chuyện thân mật đã làm không ít, cũng đã từng thử không ít tư thế.

Trình Thư Nặc nghĩ thầm, nếu bây giờ cô mà ngượng ngùng thì thật sự có hơi giả tạo nên vẻ mặt vẫn như thường giúp anh mở cúc quần tây ra, một giây sau đó cánh tay đã bị Lâm Yến nắm mạnh lấy.

Cánh tay Trình Thư Nặc đặt bên hông Lâm Yến, bàn tay Lâm Yến nắm lấy cổ tay cô, Trình Thư Nặc ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”

Ban đầu trên mặt Lâm Yến không có biểu cảm gì, một lát sau lại cong môi cười, “Em cũng sắp cởi quần anh ra rồi, em nói xem anh muốn làm gì?”

Trình Thư Nặc nghẹn lời, cô muốn rút tay về, Lâm Yến lại nắm lấy không buông, lúc này ngược lại Trình Thư Nặc quả thật có hơi không được tự nhiên.

Lâm Yến thấy vẻ mặt Trình Thư Nặc khó có khi đỏ ửng, khoé miệng anh vẫn cười như cũ, “Mới thế mà đã ngượng ngùng rồi hả?” Anh khẽ dừng, rồi mập mờ thấp giọng, “Vậy lát nữa phải làm sao bây giờ?”

Trình Thư Nặc trừng anh, “Lát nữa cái gì?”

Cô dứt lời, Lâm Yến thế mà lại trực tiếp nắm tay cô, giúp mình cởi quần tây ra, vải quần tây trơn nhẵn, anh hơi nâng mông lên, rồi lại dùng thêm chút sức, quần tây lập tức trượt xuống mắt cá chân.

Trong chốc lát, trên người Lâm Yến chỉ còn một cái quần lót tứ giác, ánh mắt Trình Thư Nặc không cẩn thận lướt đến chỗ nào đó, nhanh chóng dời đi, ra vẻ bình tĩnh nhìn vết máu bầm cùng với làn da bị trầy một mảng lớn trên đùi phải của anh, nói: “Vẫn rất nghiêm trọng, anh ngồi đi, trước tiên tôi cho anh…”

Trình Thư Nặc còn chưa nói xong, Lâm Yến đã ôm lấy eo cô, cánh tay thu lại, kéo cô vào trong lòng.

Khi cô hoảng hốt phản ứng lại được thì bản thân đã ngồi lên đùi Lâm Yến rồi.

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc sửng sốt, cô sợ đụng phải vết thương trên đùi Lâm Yến nên không dám lộn xộn, nhưng đáy mắt lại có vẻ giận dữ, giọng điệu không tốt lắm, “Anh muốn làm gì!”

Khác với Trình Thư Nặc, Lâm Yến lại không có cảm xúc dữ dội gì, anh ôm lấy eo Trình Thư Nặc, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, cũng không màng đến sự đau đớn trên người, chân thành nói: “Tiểu Nặc, em vẫn còn có tình cảm với anh.”

Trải qua chuyện ngày hôm nay, nếu Lâm Yến vẫn còn nghi ngờ tình cảm mà Trình Thư Nặc dành cho mình nữa thì thật sự là quá khốn nạn rồi, anh rất chắc chắn, Trình Thư Nặc vẫn còn yêu anh, cho dù cô không muốn thừa nhận.

Lâm Yến nhớ tới nháy mắt khi Trình Thư Nặc không màng tất cả lao về phía anh, hốc mắt anh có hơi đỏ lên, thậm chí tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, “Em vẫn còn thích anh.”

Anh dùng câu khẳng định, không cho Trình Thư Nặc bất kì cơ hội phủ nhận nào.

Ánh mắt hai người đan xen vào nhau, ánh mắt Lâm Yến sâu lắng mà phức tạp, Trình Thư Nặc không tránh né tầm mắt anh, cô cũng là người hiểu biết, hôm nay quả thực cô quá kích động, ngay cả Tôn Ngộ cũng có thể nhìn ra được, huống chi là Lâm Yến?

Trình Thư Nặc không cách nào nguỵ biện được, bây giờ cô có cố hết sức phủ nhận thì cũng sẽ không thể thuyết phục nổi bản thân mình, chứ nói gì đến việc khiến Lâm Yến tin tưởng?

Trình Thư Nặc nhìn thẳng anh, tư thế của hai người thân mật, cô còn có thể nghe được tiếng tim đập của Lâm Yến, nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: “Thích thì sao mà không thích thì thế nào? Lâm Yến, chúng ta không hợp nhau.”

Cô dừng lại, rồi lẳng lặng nói: “Trước kia tôi thích anh đến thế nhưng chúng ta vẫn chia tay, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù tôi vẫn còn thích anh thì so ra cũng sẽ kém hơn trước kia, Lâm Yến, chúng ta thật sự không hợp nhau, ở bên anh…”

Lâm Yến nghe cô nói thế, nhẹ nhàng tiếp lời: “Anh biết, ở bên anh, em cảm thấy rất mệt mỏi.”

Anh nhớ tới lời nói lúc Trình Thư Nặc uống say lần trước, cũng nói: “Anh không chăm sóc tốt cho em, khiến em cảm thấy anh chẳng có gì tốt cả.”

Trình Thư Nặc thấy vẻ mặt Lâm Yến tái nhợt, lòng bàn tay cô hơi mướt mồ hôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Lâm Yến, anh hãy suy nghĩ kĩ càng một chút coi, rốt cuộc là thích tôi, hay chỉ là không cam lòng, trước kia tôi…trước kia tôi cố gắng như vậy, anh cũng không nhìn thấy, lúc đó anh cũng không thích tôi, nói gì đến hiện tại?”

Tiếng nói của cô rất nhẹ rất khẽ, cũng rất dịu dàng, nhưng vào tai Lâm Yến lại trở nên trống rỗng, Trình Thư Nặc quả thật đã nhìn ra được nên mới có thể thản nhiên thừa nhận yêu anh, cũng nói rõ rằng, bọn họ không hợp.

Trong mấy năm anh sống hỗn loạn nhất, Trình Thư Nặc đã xuất hiện trước mặt anh, anh của khi đó, đáy lòng lạnh lẽo, làm sao có thể yêu thương ai được? Anh nhớ tới lúc chạng vạng gặp được Tôn Ngộ, nhất thời cổ họng như nghẹn lại, anh buông cánh tay đặt trên eo Trình Thư Nặc ra, có chút buồn bã* thả xuống hai bên sườn.

(*) Nguyên văn là “Thất ý”: Ngược lại với “đắc ý”

Trình Thư Nặc thấy anh buông tay thì ngồi xuống sô pha lần nữa, lục lọi hộp y thế, lạnh nhạt nói: “Anh vẫn nên nằm xuống đi.”

Lâm Yến lại trở nên nghe lời, Trình Thư Nặc nói gì thì anh làm nấy.

Động tác của Trình Thư Nặc rất nhẹ nhàng, chạm từng cái từng cái một lên người anh, giống như hạt mưa tí tách rơi, đồng thời cũng rơi vào tim anh.

Lâm Yến cảm thấy Trình Thư Nặc quan tâm quá mức, hai người đã bên nhau lâu vậy rồi, ngoài việc cô có nói mấy câu đùa giỡn, thì chẳng hỏi chút gì về chuyện của Tôn Ngộ, ban đầu Lâm Yến thấy thoải mái vì sự thấu hiểu của cô, nhưng bây giờ cũng rõ ràng rằng, kiểu quan tâm này sao mà không phải là đang bài xích anh chứ.

Trình Thư Nặc yên lặng bôi thuốc cho anh, Lâm Yến liền nhắm đôi mắt lại, nói rất khẽ: “Tôn Ngộ, cậu ta không làm gì sai cả.”

Động tác trên tay Trình Thư Nặc hơi dừng, cô không hỏi, Lâm Yến đã chủ động nói tiếp: “Hồi bố anh còn sống, có một năm bọn họ tiếp nhận một vụ án giết người có tổ chức*, không biết bọn họ tra thế nào mà cuối cùng lại tra ra bố của Tôn Ngộ, Tôn Chí Thành, lúc ấy anh mới vào cấp ba, không quá rõ về chi tiết vụ án, chỉ biết lúc ấy chứng cứ đầy đủ liên kết với nhau, vụ án được chuyển sang cho bên kiểm sát, cuối cùng toà án phán hoãn thi hành án tử hình của Tôn Chí Thành, biểu hiện trong tù của Tôn Chí Thành rất tốt nên hình phạt được giảm xuống. Lúc ấy vợ Tôn Chí Thành, cũng chính là mẹ của Tôn Ngộ kiên quyết cho rằng Tôn Chí Thành sẽ không giết người, ngày nào cũng đến chặn ở cửa cục cảnh sát, lúc ấy vụ án đã kết thúc, ngày nào đội cảnh sát hình sự cũng có vụ án mới, mọi người không coi đó là chuyện quan trọng gì, bố anh cũng vậy. Cho đến tận hai năm sau lại xuất hiện một vụ án giống thế, thủ pháp gây án y đúc, loại bỏ trường hợp bắt chước gây án, cảnh sát nghi ngờ đây là vụ án giết người liên hoàn, lúc đó vụ án của Tôn Chí Thành mới chờ phiên tái thẩm. Nói cách khác, cảnh sát quả thật đã bắt nhầm người, nhưng chưa đợi Tôn Chí Thành được thả, thì mẹ của Tôn Ngộ vì không chịu nổi đả kích mà đã qua đời vì bệnh tật vào ba ngày trước khi Tôn Chí Thành được thả ra, mà nửa năm sau khi Tôn Chí Thành ra tù lại được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, không lâu sau cũng qua đời.”

(*) Là trường hợp nhiều người tham gia vào một vụ giết người, có sự cấu kết chặt chẽ giữa những người cùng thực hiện việc giết người; có sự phân công, có kẻ chủ mưu, cầm đầu, chỉ huy việc giết người. (Cre: nganhangphapluat.thukyluat.vn)

“Lúc ấy bố anh là cảnh sát phụ trách vụ án của Tôn Chí Thành, sau khi xảy ra chuyện thì ông tạm thời bị cách chức, ông ấy là người rất kiêu ngạo, hại một gia đình vô tội khiến cho cảm xúc của ông rất không ổn định, hoàn toàn thay đổi thành một người khác, mẹ anh không chịu được ông ấy như vậy, nên một năm sau, hai người liền ly hôn.”

“Lại sau đó, bố anh muốn nhận nuôi Tôn Ngộ, Tôn Ngộ ít hơn anh mấy tuổi, bố anh bảo anh làm công tác tư tưởng….”

Nói tới đây anh chợt nở nụ cười, “Em cũng biết tính anh thế nào rồi đó, khi đó gia đình anh cũng đang rối loạn, sao có thể đi làm công tác tư tưởng cho người khác được?”

Giọng nói của Lâm Yến không nghe ra được cảm xúc gì, vẫn là sự bình thản trước sau như một, nhưng Trình Thư Nặc lại nghe ra nỗi hổ thẹn và thương cảm trong từng câu chữ của anh.

Trình Thư Nặc rất ít khi nghe Lâm Yến nhắc tới bố mẹ mình, cô cũng không biết nhiều lắm, vụ án của Tôn Chí Thành xảy ra khi Lâm Yến đang học cấp 3, còn cô đến năm ba đại học mới quen biết Lâm Yến, một năm hai người bên nhau ấy, cô biết được bố mẹ Lâm Yến đã qua đời, người bố là hi sinh vì nhiệm vụ, cô sợ động đến miệng vết thương của Lâm Yến, Lâm Yến không chủ động nói, Trình Thư Nặc cũng thức thời không hỏi tới.

Trình Thư Nặc phát hiện, cô và Lâm Yến quá giống nhau, không ai bằng lòng chủ động nói ra, người nào cũng tự cho là đúng, muốn tốt cho đối phương, sau đó càng đi càng xa, cô nghĩ thầm, có lẽ hai người thật sự không hợp nhau.

Kết quả hôm nay khó có khi nghe Lâm Yến nói nhiều như vậy, Trình Thư Nặc lại không biết phải nói cái gì để đáp lời, cô đã bôi xong thuốc cho Lâm Yến, đơn giản thu dọn hộp y thế rồi nói: “Tôi đi lấy cho anh một bộ quần áo rộng, anh chờ chút.”

Lâm Yến nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì khác.

Trình Thư Nặc nhặt quần tây trên đất lên, lại lấy cái áo sơ mi và áo khoác trên lưng ghế sô pha, cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ, bóng dáng Trình Thư Nặc di chuyển, mái tóc dài của cô được buộc lên, lúc bước đi đuôi tóc lay động trái phải, giống như đang cào vào lòng anh từng cái từng cái một, tê tê, ngứa ngứa.

Trình Thư Nặc ôm quần áo bẩn của Lâm Yến trên tay, đi đến phòng ngủ, vào phòng tắm trước, muốn ném quần áo bẩn vào chậu giặt đồ, cô sờ sờ quần tây, không sờ thấy đồ gì, liền thả quần vào trước, cô lại tiếp tục giũ áo khoác, bởi vì không cẩn thận lộn ngược áo nên đồ trong túi rơi lộn xộn đầy đất.

Trình Thư Nặc ngồi xổm xuống nhặt lên, đầu ngón tay vừa chạm đến, ánh mắt cô khẽ dừng, vài giây sau mới cuộn chồng mấy tấm vé đến suối nước nóng lại, nhét vào túi lần nữa, cô lại nhặt cái ví tiền bên chân lên.

Vẫn là cái ví đen lần trước, Trình Thư Nặc nhớ rõ, lúc đó Lâm Yến mới quay về, hai người gặp lại nhau ở Duy Á, buổi tối ngày hôm sau lại gặp được nhau ở quán bar, ban đêm Lâm Yến uống say xuất hiện dưới lầu nhà cô, cô đành phải đưa người về nhà mình. Hôm sau tỉnh lại, anh nhìn thấy Hàn Thần Ngộ, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, đẩy cửa rời đi luôn, để lại ví tiền ở nhà cô.

Cái ví rớt trên đất trong tư thế mở ra, lúc cô nhặt lên thì cứ thế đúng lúc thấy được tấm ảnh nho nhỏ chỗ mặt kép*.

(*) Cái chỗ có hai lớp hay dùng để bỏ ảnh trong ví á, nhưng tui không tìm được từ nào thay thế từ này do vốn từ nghèo nàn quá, ai biết thì chỉ tui nhé.

Là một tấm ảnh chụp hồ sơ.

Trình Thư Nặc bỗng nhớ tới lời nói hồi sáng của Thẩm Gia Vi ở phòng trà nước, ai lại để ảnh của bạn cùng trường đại học trong ví tiền chứ, lúc ấy cô để Thẩm Gia Vi đưa ví tiền đến văn phòng Lệ Hành, chắc là lúc đó Thẩm Gia Vi đã thấy được.

Trình Thư Nặc hoàn toàn không ngờ Lâm Yến sẽ để ảnh cô trong ví tiền, thậm chí là khoảng thời gian khi anh vừa quay về kia, lúc đó Lâm Yến trước sau chỉ có châm chọc mỉa mai cô, thậm chí là cảm thấy cô tuỳ tiện phóng đãng, nhưng thế mà lại…

Trình Thư Nặc lấy bừa một chiếc quần mặc ở nhà và áo hoodie từ trong tủ quần áo, khi cô quay lại phòng khách lần nữa, Lâm Yến vẫn im lặng ngồi trên sô pha, đầu dựa vào lưng ghế, cánh tay đặt trên trán, cũng không biết là đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh lại để tay xuống, nhìn sang cô.

Trình Thư Nặc đưa quần áo cho anh, “Thay trước đi.”

Lâm Yến vẫn nghe lời cô, nhận quần áo trong tay Trình Thư Nặc, chống sô pha cúi người, mặc quần vào.

Lâm Yến mặc quần một cách rất cẩn thận, Trình Thư Nặc xách túi đi về phía huyền quan, vừa đi vừa nói: “Tôi về trước, hai ngày nay anh cố gắng đừng để dính nước, ngày mai lại bôi thuốc lần nữa, đùi thì có thể tự mình bôi, lưng thì gọi Lâm Hủ đến giúp anh đi.”

Trong lúc nói, cô đã đứng ở huyền quan chuẩn bị thay giày.

Lâm Yến vừa mới mặc quần xong, nửa người trên vẫn còn để trần, thấy Trình Thư Nặc chuẩn bị đi, trong lòng anh lập tức “lộp bộp” mấy cái, anh cực kì rõ rằng, nếu đêm nay để Trình Thư Nặc đi mất, thì có lẽ giữa anh và Trình Thư Nặc sẽ thật sự không thể được nữa.

Trình Thư Nặc đã thay xong giày, đưa lưng về phía anh, Lâm Yến ném cái áo hoodie trên tay đi, cũng bất chấp vết thương trên người, bước nhanh về phía Trình Thư Nặc, mu tàn tay lần xuống dọc theo eo cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau.

Bước chân Trình Thư Nặc dừng lại, cô đứng không nhúc nhích, không đáp lại anh, cũng không đẩy ra.

Lâm Yến xoay người Trình Thư Nặc lại, hai người mặt đối mặt, anh lại ôm cô vào lòng lần nữa.

Khuôn mặt Trình Thư Nặc dán lên lồng ngực Lâm Yến, một lần nữa nghe thấy tiếng tim đập không yên của anh, cô giơ tay muốn đẩy ra, duỗi được một nửa lại treo giữa không trung.

Lâm Yến thấy cô cũng không từ chối thì dựa đầu lên vai Trình Thư Nặc, khuôn mặt vùi sâu vào cái cổ ấm áp của cô, vừa lưu luyến vừa tham lam cọ xát.

Trình Thư Nặc còn chưa kịp nói gì, những cái hôn nóng bỏng của anh đã in xuống giữa cổ, tai cũng nghe thấy được tiếng nói buồn buồn của anh: “Tiểu Nặc, tối nay đừng đi, ở lại với anh được không? Hửm?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Mẹ ơi, mẹ của tôi ơi, ngày mai cho con trai ăn thịt đi mà? Chiếc Rolls-Royce trong gara của tôi cũng cho bà, chiếc Lamborgini dưới lầu cũng có thể cho bà, đúng rồi, chiếc Phantom bà cũng cầm đi luôn đi.”

Mỗ Lục: “Nhưng mà cậu đang bị thương, tôi lo cho sức khoẻ của cậu.”

Lâm Yến: “Bà yên tâm đi, bà chỉ cần cho tôi ăn, còn ăn thế nào thì bà không cần phải lo, kẻ tàn phế có cách ăn của kẻ tàn phế, bà không cần phải quá bận tâm đâu.”

Mỗ Lục: “…”

Trình Thư Nặc: “Kẻ tàn phế có cách ăn của kẻ tàn phế???? Em nhảy lên đá một phát cho anh ăn đủ luôn nhé.”

(Mẫn: Ăn một cước đó mà =))))

Lâm Yến: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN