Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào - Chương 33: Vậy Vì Sao Lại Chia Tay Với Anh?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Chương 33: Vậy Vì Sao Lại Chia Tay Với Anh?


Lúc nhóm người đến được làng du lịch thì vừa khéo là giữa trưa, Lâm Hủ dừng xe xong, Lâm Yến vẫn còn tựa vào vai cô, có lẽ đúng là không nghỉ ngơi đủ, trạng thái tinh thần của Lâm Yến chẳng ra sao cả, sắc mặt cũng không tốt, cũng không biết là buồn phiền chuyện gì mà lúc ngủ mày vẫn khẽ nhíu lại.

Trình Thư Nặc luôn biết là chất lượng giấc ngủ của Lâm Yến luôn chẳng ra sao, rất khó ngủ, lại còn dễ bị tỉnh.

Cô cũng không phải là kiểu đầu vừa đặt xuống gối là ngủ được luôn, nhưng tư thế ngủ của cô rất bá đạo, lại thích lăn qua lăn lại, lúc hai người vừa mới bên nhau, Lâm Yến rất không quen, nhưng lại không biết phải làm sao với cô, vì thế mỗi lần ngủ đều sẽ kéo cô vào lòng, giam cô lại khiến cô không động đậy được, lạnh nhạt đe doạ bên tai cô, không được đá chăn, cũng không được đá anh, nếu không thì…

Lúc đó Trình Thư Nặc rất vui vẻ, có thể được người mình yêu ôm, cô cảm thấy có lẽ hạnh phúc cũng chỉ cần như thế này mà thôi, vì thế cười tủm tỉm hỏi anh, nếu không thì sao? Luật sư Lâm sẽ làm gì với bạn gái mình đây?

Lâm Yến thấy cô cười xấu xa, cằm đặt trên đầu cô, anh khẽ cọ cọ, khẽ giọng nói, không có gì, mau ngủ đi.

Trình Thư Nặc nào chịu, cuối cùng cô cũng theo đuổi được người trong lòng mình, mỗi ngày đều cảm nhận được sự mỹ mãn không thể nói thành lời, rúc vào lòng anh, cố tình gây sự nói, không nói thì không được ngủ.

Vốn Lâm Yến đã rất mệt mỏi, bị Trình Thư Nặc quấy như vậy, anh lập tức cúi đầu nhìn cô, vẫn là giọng nói thanh thanh đạm đạm như trước, nhưng lại khó có lúc nói ra mấy câu không đứng đắn, không được ngủ? Không phải vừa rồi mới “ngủ” đó sao? Em quên rồi hả?

Trình Thư Nặc vừa nghe thì thật sự ngượng ngùng, làm tổ trong lòng người đàn ông không dám động đậy nữa, buồn buồn nói, ngủ ngon, em ngủ đây.

Bây giờ Trình Thư Nặc nghĩ lại, Lâm Yến vẫn luôn đối xử khá là tốt với cô, anh là một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, chẳng qua là không đủ yêu cô mà thôi, cũng chẳng làm sai cái gì cả.

Trình Thư Nặc cẩn thận dời đầu Lâm Yến ra, để gối lên trên lưng ghế, Lâm Yến hơi chỉnh lại dáng ngồi, Trình Thư Nặc cho rằng anh sẽ tỉnh, ai ngờ anh chỉ thay đổi tư thế rồi lại ngủ mê man.

Trình Thư Nặc do dự hai giây, cô đẩy cửa xuống xe, rồi lại lật tay đóng sầm cửa xe lại, Lâm Hủ thấy Trình Thư Nặc lấy vali trong cốp xe ra, nhìn cô xuống một mình thì nói: “Chú nhỏ của tôi đâu rồi? Vẫn chưa tỉnh sao?”

Trình Thư Nặc gật đầu: “Chúng ta vào trước đi.”

Lâm Hủ “A” một tiếng, có hơi bất ngờ: “Không gọi chú ấy sao? Để chú ấy lại trong xe một mình không ổn lắm đâu?”

Trình Thư Nặc ngoắc ngoắc tay với Lâm Hủ, Lâm Hủ đi qua, Trình Thư Nặc trực tiếp đập một cái lên cái gáy của Lâm Hủ, “Chuyện cậu ‘làm việc’ giúp chú nhỏ cậu tôi còn chưa tính sổ đâu đấy, không phải cậu nói anh ta sẽ không tới sao hả?”

Trình Thư Nặc để sau đó rồi mới tính sổ, Lâm Hủ hoảng sợ, cậu kéo vali đi theo bên cạnh Trình Thư Nặc về phía cửa lớn khách sạn, “Tôi về phòng cất đồ đạc trước đã.”

Cậu đi được vài bước lại quay đầu nhìn chiếc xe, lo lắng hỏi: “Nếu chú nhỏ tôi tỉnh lại phát hiện ra chúng ta đều không có ở đó thì liệu có buồn không ạ?”

Trình Thư Nặc phát hiện sự sùng bái của Lâm Hủ đối với Lâm Yến đã phát triển tới mức độ khiến người giận điên lên rồi, “Chú nhỏ cậu cũng không phải con nít, buồn bã cái gì?”

Lâm Hủ không còn gì để nói.

Hai người đi vào sảnh lớn khách sạn, Lâm Hủ đang định vào làm thủ tục, đột nhiên có ba chàng trai xông đến từ khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn, trực tiếp vây quanh bọn họ, Lâm Hủ bị doạ sốc, “ĐM! Ăn cướp giữa ban ngày ban mặt đấy hả, Trình Thư Nặc chị mau báo cảnh sát đi!”

Trình Thư Nặc: “…Cậu đừng kêu nữa, đây đều là bạn tôi.”

Lâm Hủ ngẩn người, tầm mắt cẩn thận quét qua khuôn mặt của ba người đối diện, cuối cùng đến bên tai Trình Thư Nặc, thấp giọng hỏi: “Bạn của chị sao mà ai cũng đẹp trai hết thế, đặc biệt là cái người đứng giữa á, lớn lên nhìn giống diễn viên thật đấy.”

Tống Diệc Dương nghe Lâm Hủ nói thế thì đi thẳng qua ôm bả vai Lâm Hủ, “Chính là tôi đó, Tống Diệc Dương, người trong giang hồ gọi là Tống Xinh Đẹp.”

Tống Diệc Dương vừa nhắc thế thì Lâm Hủ đã lập tức nghĩ ra, “Đúng đúng đúng, tôi nhớ anh có diễn chung với Hoắc An Ngữ cái gì mà…”

Tống Diệc Dương khó có khi gặp được fan hâm mộ, rất là kiêu ngạo giới thiệu: “Là [Vợ đại nhân muôn năm], đây là bộ phim đầu tiên mà tôi hợp tác với Hoắc An Ngữ, có thể nói là làm chấn động bốn phương đó.”

Lâm Hủ cười nói: “Chính là phim này, kĩ thuật diễn xuất của nam nữ chính cũng xấu hổ thật đấy. Vì sao cậu và Hoắc An Ngữ không an phận làm bình hoa đi, cứ một hai đòi đóng phim hả? Đúng rồi, mọi người đều nói cậu là gay, thật hay giả vậy? Cho nên cậu mới không đồng ý diễn cảnh hôn với Hoắc An Ngữ đó hả? Bởi vì cậu chỉ hôn đàn ông?”

Tống Diệc Dương: “…”

Mấy người ở đây, trừ Tống Diệc Dương ra, những người khác đều bật cười.

Lâm Hủ làm thủ tục xong, Vu Thi xách vali giúp Trình Thư Nặc, đi bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Chị, tôi được phát lương rồi, hôm qua tôi có chuyển mấy nghìn (tệ) cho chị, chị nhận được chưa?”

Trình Thư Nặc gật gật đầu, nói: “Nhận được rồi, không phải vội, cậu cứ trả từ từ, đúng rồi, dạo gần đây bà nội cậu thế nào rồi?”

Vu Thi có hơi ngượng ngùng cười: “Khá hơn nhiều rồi ạ, tôi thuê một người giúp việc cho bà ấy, bây giờ về cơ bản thì cuộc sống không có vấn đề gì.”

Trình Thư Nặc đang muốn nói gì đó thì Tô Hàng bỗng chen vào giữa hai người, thảm thương nói: “Chị, chị bất công thật đấy, Tống Diệc Dương bảo chị thích Vu Thi nhất, mau nói cho tôi đây không phải là sự thật đi!”

Trình Thư Nặc: “Đó là sự thật.”

Tô Hàng: “…”

Mấy người ra khỏi thang máy, đi qua hành lang rất dài, đã sắp đến cửa phòng, Lâm Hủ đi ở đầu hàng, nghiêm trang nói: “Chúng ta có tất cả là sáu người, ba phòng, bốn chàng trai chúng ta ở hai phòng, Trình Thư Nặc chị và chú nhỏ tôi một phòng, thế nào?”

Vừa rồi ở sảnh lớn khách sạn mọi người đã tự giới thiệu một lần, Lâm Hủ vừa nói thế thì ba người khác đồng thanh trả lời: “Không thành vấn đề, rất tốt!”

Trình Thư Nặc: “…”

Lâm Hủ: “Vậy cứ quyết định thế nhé, để chú nhỏ tôi và chị ngủ cùng một phòng! Để giường lớn cho bọn họ! Tiện hoạt động.”

Trình Thư Nặc: “…Tôi có đồng ý sao?”

Ban đầu Tống Diệc Dương đang tán gẫu với Tô Hàng, thấy Trình Thư Nặc nói thế, cậu bỉ ổi mở miệng: “Trình Thư Nặc chị cứ tiếp tục giả bộ với tôi đi! Bình thường ba ngày hai bữa lại chạy lung tung trong nhà luật sư Lâm, bọn tôi xếp cho hai người ở cùng nhau chắc chắn là trong lòng chị đang mừng thầm đó, còn ở đây giả bộ cái gì, ha ha, cô gái à tôi mà còn không hiểu chị ư?”

Trình Thư Nặc kéo Vu Thi qua, mặt vô cảm nói: “Tiểu Ngư Ti chúng ta về đi, để bọn họ tự mình chơi vui vẻ.”

Cô vừa nói thế thì những người khác hoàn toàn không bình tĩnh được nữa, Lâm Hủ cho rằng Trình Thư Nặc muốn đi thật, nhanh chóng nói: “Chị ở một phòng! Một người một phòng! Tôi và chú nhỏ một phòng, ba người các cậu một phòng, vậy được rồi chứ?”

Trình Thư Nặc lấy thẻ phòng từ tay Lâm Hủ, nghiêng người mở cánh cửa phòng tương ứng, “Tôi ở phòng này, những cái khác tôi không quan tâm.”

Cô nói xong thì đẩy cửa đi vào luôn.

Mấy người cất vali vào trong phòng rồi xuống nhà ăn ở tầng dưới dùng cơm, Trình Thư Nặc cầm thực đơn gọi món, còn những người khác thì vừa khéo lập thành nhóm chơi trò bắn gà.

Cả đội chơi xong thì đúng lúc đồ ăn được mang lên, Lâm Hủ thả di động xuống, lương tâm bỗng trỗi dậy phát hiện ra, “Chị à, có phải chúng ta tồi quá rồi không, để chú nhỏ của tôi lại trong xe lâu vậy rồi…”

Tống Diệc Dương cười hỏi: “Luật sư Lâm là heo hả? Sao lại còn có thể ngủ được thế?”

Lâm Hủ không thích nghe người khác nói bậy bạ về chú nhỏ của mình, “Cậu mới là heo! Chú nhỏ của tôi mới không phải, mấy ngày nay chú ấy bị thương, lại còn luôn tăng ca, còn bị cảnh sát tra hỏi, chạy đi chạy lại giữa văn phòng luật và cục cảnh sát, hôm qua không ngủ cả một ngày, sáng nay lại chạy đến, tôi không cho cậu nói chú ấy như vậy! Cậu cái tên gay chết tiệt!”

Tống Diệc Dương ngồi đối diện với Lâm Hủ, rung đùi đắc ý nhìn cậu ta, “Luật sư Lâm là heo, anh ta chính là heo, tôi cứ nói đấy, cậu đánh tôi coi!”

Những người khác: “…”

Trình Thư Nặc cạn lời, mắt trợn trắng: “Tống Diệc Dương cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Có thể đừng có nhàm chán thế không?” Cô nhấc đũa lên, nghĩ nghĩ, lại nói với Lâm Hủ: “Không cần phải xen vào chuyện của anh ta, anh ta cứ việc ngủ của anh ta, chờ cơm nước xong, cậu lại đi kêu.”

Cô vừa dứt lời thì bên tai lập tức có một tiếng nói lạnh lùng chen vào: “Không cần.”

Trình Thư Nặc theo tiếng nói nhìn lại thì phát hiện Lâm Yến đã đứng cách đó mấy bước từ lúc nào, vẻ mặt anh không tốt lắm, sắc mặt lạnh lùng, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, tóc có hơi rối, cả một bàn người, anh chỉ nhìn chằm chằm Trình Thư Nặc, ánh mắt đen như đầm sâu.

Trình Thư Nặc đối mắt với anh mấy giây rồi dời tầm mắt đi, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Thế nhưng Lâm Hủ lại đứng lên, nhường chỗ ngồi bên cạnh Trình Thư Nặc lại cho Lâm Yến, quan tâm nói: “Chú nhỏ, chú ngồi đây đi, mau tới ăn cơm nào!”

Lâm Yến đi qua, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trình Thư Nặc, Lâm Hủ gọi người phục vụ xin một bộ bát đũa mới, đặt trước mặt Lâm Yến.

Lâm Yến ngồi không nhúc nhích, trong lòng Lâm Hủ có hơi không yên, áy náy gắp đồ ăn vào bát Lâm Yến, “Chúng cháu cũng vừa mới bắt đầu ăn cơm thôi, thật ra chị vẫn rất quan tâm đến chú, bảo muốn đi gọi chú…”

Lâm Yến nghe xong, giọng lạnh lùng ngắt lời cậu: “Lâm Hủ, vừa nãy chú nghe được.”

Lâm Hủ đành phải hậm hực ngậm miệng lại.

Tô Hàng và Tống Diệc Dương thì không tim không phổi, người đã đến đủ thì bắt đầu ăn cơm, chuyện gì hai người cũng nói được, tâng bốc lẫn nhau.

Vu Thi ngồi phía bên tay trái của Trình Thư Nặc, cậu gắp đồ ăn cho Trình Thư Nặc, “Cái này ngon này, rất giống mùi vị của một quán ăn ngày trước chúng ta tạt qua, chẳng phải là chị vẫn muốn ăn lại sao? Ăn nhiều chút.”

Trình Thư Nặc nếm thử, mùi vị quả thật không tệ, cô đặt đũa xuống, duỗi tay lấy cái đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt Lâm Hủ, lúc đầu ngón tay cô vừa chạm tới viền đĩa thì chiếc đũa của Lâm Yến lại hạ xuống.

Trình Thư Nặc nghiêng mắt nhìn anh, Lâm Yến cũng nhẹ nhàng đưa mắt liếc cô một cái, hỏi hời hợt bâng quơ: “Em muốn đưa đi đâu vậy?”

Trình Thư Nặc nói đúng sự thật: “Tiểu Ngư Ti thích ăn, tôi sợ cậu ấy không với tới.”

Vẻ mặt Lâm Yến không đổi nhưng thật ra giọng nói lại lạnh hơn một chút, “Anh cũng thích, em lấy đi rồi thì anh sẽ không với tới được.”

Trình Thư Nặc cười nói: “Luật sư Lâm sẽ không đến nỗi đi tranh đồ ăn với một đứa trẻ đó chứ?”

Lâm Yến không nói gì, anh rút đũa về.

Trình Thư Nặc đặt đĩa đồ ăn kia tới trước mặt Vu Thi luôn, nhưng Vu Thi lại hơi ngượng, cách một người là Trình Thư Nặc, nhìn về phía Lâm Yến, “Luật sư Lâm, anh muốn ăn hả?”

Vu Thi dứt lời, Lâm Yến đẩy ghế ra đứng lên, lướt qua Trình Thư Nặc, cúi đầu nhìn Vu Thi, cười nói: “Cậu ăn đi, tôi no rồi.”

Anh nói xong thì đi ra ngoài luôn.

Lâm Hủ thấy Lâm Yến rõ là chưa ăn gì cả, sao lại có thể no được, cho dù phản ứng của cậu ta chậm chạp thì cũng có thể nhìn ra được Lâm Yến tức giận, vì thế cũng nhanh chóng đứng lên, “Chú nhỏ, chú đi đâu vậy?”

Đầu Lâm Yến cũng không ngoảnh lại, giọng điệu vẫn không biểu hiện vui giận như trước, “Các cháu chơi vui vẻ, chú không ở đây làm chướng mắt nữa.”

Anh xoay người đi, ngay cả người có dây thần kinh thô như Tô Hàng và Tống Diệc Dương cũng sửng sốt, Tống Diệc Dương nhìn bóng dáng Lâm Yến, rồi lại nhìn đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn, kinh ngạc nói: “Luật sư Lâm thế mà lại tức giận vì một đĩa thịt đó hả, keo kiệt thật đấy.”

Tô Hàng cũng kinh ngạc, cậu chậc chậc hai tiếng: “Đúng vậy, nghe nói đàn ông càng lớn tuổi thì càng không đáng tin, xem ra là thật rồi, chỉ là một đĩa thịt thôi mà, phải đến nông nỗi này sao?”

Vu Thi đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Thư Nặc, nói nghiêm túc: “Chị à, chắc luật sư Lâm ghen rồi, chị có muốn đến xem thử không?”

Trình Thư Nặc liếc cậu ta một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm: “Không sao cả, nhanh ăn cơm đi.”

Lâm Hủ lại không ngồi yên được, cậu vội vã nói: “Chị, tôi đi xem chú nhỏ thế nào, với đưa thẻ phòng cho chú ấy luôn.”

Trình Thư Nặc gật gật đầu, đương nhiên là không có ý kiến gì.

Dựa theo kế hoạch thì sau khi mọi người cơm nước xong, việc đầu tiên là định ra ngoài đi dạo, chờ muộn hơn chút nữa rồi đi ngâm suối nước nóng, Trình Thư Nặc bỗng có hơi mất hứng, nên không đi dạo với bọn họ.

Cô quay về phòng, nghĩ đến hành vi vừa rồi của Lâm Yến, cũng có tự kiểm điểm lại mình, có phải bản thân quá đáng quá không, thật ra cô hiểu rõ, cái gọi là bạn trong miệng Lâm Hủ thật ra chẳng hề tồn tại, chuyện này đến 80% là do Lâm Yến sắp xếp, anh đi một quãng đường vòng dài như vậy, vì cái gì chứ?

Trình Thư Nặc không đến mức chẳng biết gì cả, vẫn suy nghĩ mãi, cô định nhắn một tin cho Lâm Yến, nói với anh một tiếng xin lỗi.

Chưa chờ cô kịp soạn tin xong thì tiếng đập cửa lại vang lên.

Trình Thư Nặc đành phải đặt di động xuống, chạy tới mở cửa, cô kéo cửa ra, thấy Lâm Yến đứng bên ngoài cửa thì kinh ngạc không thôi, lúc nãy người này vứt hết mặt mũi rời đi, sao bây giờ lại đến tìm mình đây?

Trình Thư Nặc nhìn anh, thấy anh không chủ động mở miệng, cô muốn gặp mặt trực tiếp nói một lời xin lỗi: “Vừa nãy…”

Ai ngờ lời của cô vừa mới thốt ra thì Lâm Yến vốn đang đứng ở cửa lại tranh nói trước cô: “Thật xin lỗi.”

Trình Thư Nặc sửng sốt.

Cô không biết tại sao Lâm Yến lại nói xin lỗi với cô.

Lâm Yến hơi cụp mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt Trình Thư Nặc, giọng nói thấp xuống: “Vừa rồi anh không nên tức giận.” Anh dừng lại, rồi bổ sung: “Xin lỗi, anh cũng không nên bướng bỉnh chạy đến đây.”

Trình Thư Nặc ngẩn người, làm thế nào cũng không ngờ được Lâm Yến sẽ nói những lời như vậy, trong chuyện này, nếu muốn nói ai sai thì chắc chắn đó là cô.

Cô bị mấy câu của Lâm Yến chặn họng trong chốc lát, nhưng Lâm Yến lại tiếp tục mở miệng: “Tối nay anh sẽ không đến suối nước nóng, các em chơi vui vẻ, sáng mai anh sẽ về trước, nếu em thực sự để ý, thì anh nghỉ ngơi một lát rồi tối nay đi ngay, cũng được.”

Anh nói xong thì xoay người quay về phòng.

Trình Thư Nặc nghĩ nghĩ, gọi anh lại, “Lâm Yến.”

Bước chân Lâm Yến dừng lại, xoay người nhìn cô.

Trình Thư Nặc nói: “Anh nói sai rồi.”

Lâm Yến “Hửm” một tiếng, rõ là không nghe thấy rõ.

Trình Thư Nặc im lặng hai giây, cô nói: “Lần trước anh có nói, anh nợ tôi, bảo tôi tàn nhẫn hơn với anh, thật ra là không phải, anh chưa bao giờ nợ tôi cả.”

Nghe thế, Lâm Yến cũng im lặng.

Thế nhưng Trình Thư Nặc lại cười, “Trước đây có thể ở bên anh, tôi thật sự rất vui vẻ, đối xử tốt với anh hay là chăm sóc anh cũng là do tôi tự nguyện, bởi vì thích anh, có thể ở bên anh…tôi thật sự rất thoả mãn.”

Cô hơi dừng, nhìn xoáy vào Lâm Yến cách đó mấy bước, đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, ngoại hình của Lâm Yến vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng thật ra là khí chất trên người đã lắng đọng lại, dường như anh càng khó nhìn thấu hơn, cũng có vẻ như cố gắng tới gần cô một lần nữa.

“Trước đây chia tay, anh không làm gì sai cả.” Trình Thư Nặc chủ động nói đến chủ đề này, “Càng không làm ra chuyện gì có lỗi với tôi, một năm bên nhau ấy, tôi cũng rất vui vẻ, cho nên anh không nợ tôi, bây giờ càng không cần phải nhượng bộ tôi.”

Trình Thư Nặc nói rõ từng câu từng chữ ra, ánh mắt Lâm Yến khoá chặt trên gương mặt Trình Thư Nặc.

Cô cúi đầu, không hề nhìn anh, cũng không nói gì nữa, Lâm Yến lại bước một bước về phía cô.

Trên hành lang trống trải ngoại trừ hai người thì không còn ai khác.

Lâm Yến duỗi tay, nâng cằm Trình Thư Nặc lên, ép cô nhìn thẳng vào mình, gằn từng chữ một hỏi: “Vậy vì sao lại muốn chia tay với anh?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Tôi là thằng đàn ông ngu ngốc nhất trên đời, tại sao lại còn mời cả tình địch đi chơi cơ chứ?”

Trình Thư Nặc: “Có lẽ là anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ ‘xanh’ đó.”

Lâm Yến: “…”

Hả? Thế mà lại có người ship couple Lâm Hủ x Lâm Yến, khẩu vị nặng thế à ha ha ha…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN