Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào - Chương 41: Bận Yêu Đương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Chương 41: Bận Yêu Đương


Lâm Yến căn bản là không cần đoán cũng biết cái kiểu gõ cửa thô bạo này là của tên quỷ đáng ghét nào.

Anh đẩy cửa ra, cũng hoàn toàn không có ý định mời người ở bên ngoài vào cửa, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”

Phó Duyên cởi bộ đồng phục cảnh sát ban ngày, mặc quần áo thường, thấy thái độ người ở cửa lạnh như băng, anh ta bày ra dáng vẻ dạy dỗ, “Sao lại nói chuyện như thế với tôi hả, tôi là anh cậu đấy.”

Mặt Lâm Yến vô cảm “À” một tiếng, giọng điệu lạnh hơn, “Thì sao, có chuyện gì?”

Phó Duyên cảm thấy bản thân rất không được chào đón, nhưng một ông tướng như anh ta cũng không ngại, anh ta ngửi thấy mùi đồ ăn thì lách người vào trong, “Đang ăn cơm à? Tôi cũng chưa ăn, cùng ăn đi.”

Lâm Yến muốn ngăn anh ta lại nhưng đã không còn kịp nữa, Phó Duyên bước nhanh thẳng đến phòng bếp, Lâm Yến đành phải theo sau anh ta.

Trình Thư Nặc nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Phó Duyên đang đi tới phía này, cô không quen biết nên có hơi xấu hổ đứng lên, cô nhìn Lâm Yến, đang cân nhắc xem phải nói gì, Lâm Yến đã quan tâm nói với cô: “Bạn bè bình thường, không thân, chúng ta kệ anh ta đi.”

Anh dừng lại, lại nói với Phó Duyên: “Không có cơm, anh đi đi.”

Phó Duyên vốn đã quen rồi, cũng mặc kệ Lâm Yến làm mặt lạnh thế nào, cười tủm tỉm nói, “Đây là em dâu tôi hả? Em dâu xinh đẹp thật đấy.”

Em dâu.

Em dâu đấy.

Lâm Yến nhấp khoé miệng, giải thích với Trình Thư Nặc lần nữa, “Là học trò trước đây của bố anh, lớn tuổi hơn anh, dựa theo vai vế, anh gọi anh ta một tiếng ‘anh’.”

Anh gật gật đầu, “Ừm” một tiếng trầm trầm, “Đúng vậy, anh gọi anh ta là ‘anh’ “.

Trong lòng Trình Thư Nặc có hơi rối bời, cô chưa từng gặp bạn bè thân thích của Lâm Yến, giờ đột ngột được gặp, cũng có hơi căng thẳng, “Đã ăn cơm chưa ạ?”

Phó Duyên tự mình kéo ghế ra ngồi xuống, anh ta không chú ý, cầm luôn đôi đũa của Lâm Yến lên gắp một miếng thịt cho vào miệng, khen: “Tài nấu nướng của em dâu không tệ.”

Trình Thư Nặc có hơi ngượng ngùng, cô lại đặt thêm một bộ bát đũa sạch lên bàn, nghĩ nghĩ, cô không biết tên của đối phương, nên cũng thoải mái gọi: “Anh ăn trước đi, em lại xào thêm một món.”

Ban đầu hai người ba món cũng đã khá đủ rồi, bây giờ lại có thêm một người, đương nhiên sẽ không đủ.

Lâm Yến không muốn để Phó Duyên ở lại dùng cơm, nhưng da mặt người này rất dày, trừ phi là tự mình đi, có đuổi cũng sẽ không đi, nhưng sự chú ý của anh đã sớm bị dời đi.

Anh cũng kéo ghế ra ngồi xuống, “Tiểu Nặc, em đừng vội, anh trai là người một nhà, sẽ không để ý đâu.”

Phó Duyên: “…”

Một ông tướng như Phó Duyên, thật sự là bị tiếng “Anh” này của Lâm Yến doạ sốc, tuy rằng anh ta lớn hơn Lâm Yến mười mấy tuổi, dựa theo vai vế, gọi là ‘anh’ cũng không sai.

Nhưng trước giờ Lâm Yến đâu có gọi anh ta là ‘anh’ đâu, trước giờ đều gọi anh ta bằng cả tên lẫn họ, mấy năm trước khi hai người ầm ĩ căng thẳng, anh gọi anh ta một tiếng đội trưởng phó xa lạ, xa hơn một chút, thậm chí còn không lễ phép gọi anh ta là “Này”.

Cả người anh ta nổi da gà, nghiêm mặt nói: “Luật sư Lâm à, cậu vẫn nên gọi tôi là Phó Duyên đi.”

Mặt Lâm Yến vô cảm: “Dạ, anh.”

Thái dương Phó Duyên nhảy lên, khoé miệng cũng run lên: “Gọi tôi là Phó Duyên! Đừng có gọi tôi là ‘anh’!”

Mặt Lâm Yến vẫn tiếp tục vô cảm: “Biết rồi, anh.”

Phó Duyên: “…”

Phó Duyên phục rồi, anh ta không thể tưởng tượng nổi trừng mắt liếc Lâm Yến một cái, khoé miệng run lên, “Cậu mẹ nó điên rồi hả?”

Lâm Yến lại khe khẽ cười, thậm chí còn gắp một phần rau bỏ vào bát Phó Duyên: “Anh, nếm thử cái này xem, cũng là em dâu của anh làm đó.”

Phó Duyên: “…”

Phó Duyên nhận thua, cái dáng vẻ quỷ quái này của Lâm Yến rất doạ người, anh ta nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn ăn, “Em dâu em đừng nấu nữa, anh đã ăn trong cục rồi.”

Trình Thư Nặc không chắc chắn nhìn Lâm Yến, lúc Lâm Yến chuyển hướng sang Trình Thư Nặc thì ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Nặc, kệ anh ta, em ngồi xuống đi, chúng ta tự ăn.”

Trình Thư Nặc đóng tủ lạnh lại, tò mò hỏi một câu: “Trong cục?”

Phó Duyên suy xét đến việc vẫn chưa tự giới thiệu, nhanh chóng nói: “Em dâu chắc em chưa biết nhỉ, hôm qua chính là anh bắt Lâm Yến vào đấy, thằng nhóc này quá thiếu đòn, cậu ta nói vội ra ngoài dùng cơm, anh mới miễn cưỡng thả cậu ta ra.”

Trình Thư Nặc: “…Tình cảm của các anh tốt thật đấy.”

Phó Duyên: “Cũng tạm thôi.”

Hai người tiếp tục ăn cơm, bản thân Phó Duyên thì nửa nằm trên sô pha, tư thế lười biếng, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài.

Trình Thư Nặc lén nhìn, hạ giọng hỏi Lâm Yến: “Thật sự là anh của anh à?”

Lâm Yến khẽ gật đầu: “Là anh của chúng ta.”

Trình Thư Nặc lười phải soi mói câu chữ với anh: “…Anh ấy bảo Tôn Ngộ bắt anh? Vì sao vậy?”

Lâm Yến nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: “Anh cũng không biết, anh ấy có suy nghĩ của anh ấy, em là em dâu anh ấy thì tự đi hỏi chút xem?”

Trình Thư Nặc có hơi buồn cười: “Cái gì mà em dâu, sao anh lại biết ăn món hời của em vậy?”

“Anh đâu có.”

Lâm Yến cúi đầu ăn cơm.

Trình Thư Nặc chọc cơm, có hơi tức cũng có hơi buồn cười, “Cái gì mà anh đâu có, Dư Tề không gọi anh là anh rể, anh lại tìm một người để em gọi anh ta là anh? Trước đây sao em lại không biết anh so đo từng tý một như vậy nhỉ?”

Lâm Yến không ngẩng đầu, cũng dùng đũa chọc cơm, “Không phải, nếu anh mà so đo, thì đã sớm bảo Lâm Hủ gọi em là thím rồi.”

Đôi đũa của Trình Thư Nặc rung lên, bị xưng hô “thím” này làm cho sửng sốt, khó chịu nói: “Lâm Hủ cũng chỉ nhỏ hơn em có ba tuổi, gọi thím nghe cũng quá già rồi? Vai vế của anh lớn như vậy, ai bằng lòng bên anh chứ, em đúng là phải suy nghĩ thật kĩ càng.”

Lâm Yến: “…”

Người nào đó ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách: “Xưng hô không quan trọng, em muốn Lâm Hủ gọi em là gì cũng được.”

Trình Thư Nặc nhớ lại lần xem mắt với Lâm Hủ đó, cười hỏi: “Em gái Trình thì sao?”

Lâm Yến: “…”

Em gái Trình.

Ý là bảo anh gọi Lâm Hủ là anh Lâm sao? Gọi là anh ‘củ từ’?

Thấy Trình Thư Nặc mong chờ nhìn mình, lần đầu tiên Lâm Yến không cười nổi với Trình Thư Nặc, mặt vô cảm nói.

“Ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.”

“…”

Hai người cơm nước xong, Lâm Yến muốn cùng dọn dẹp với cô, Trình Thư Nặc lại đẩy anh ra ngoài, “Anh của anh chờ anh lâu vậy rồi, anh mau đi đi, chỉ có mấy cái bát thôi.”

“Không phải là anh của anh, là anh của chúng ta.”

“…”

Trọng điểm của Lâm Yến rất kì quái, Trình Thư Nặc cạn lời, không có hơi sức đi so đo.

Lâm Yến đi đến cạnh sô pha đá chân Phó Duyên, Phó Duyên chờ đã lâu rồi, vừa khéo đang ngủ gật, sau một cước này của Lâm Yến, anh ta đột ngột đứng lên, làm động tác rút súng, “Không được nhúc nhích! Ông đây là cảnh sát.”

Lâm Yến cười lạnh, nhìn anh ta như đang nhìn một thằng ngốc.

Phó Duyên: “…”

Lâm Yến xoay người đến phòng sách luôn, Phó Duyên tức mà không xả được, dùng khẩu hình chửi bậy mấy câu với không khí.

Hai người dời bước tới phòng sách, Lâm Yến đi thẳng vào vấn đề nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ở cục cảnh sát thì không nói mà đến nhà tôi làm gì? Không thấy tôi bận lắm à?”

Phó Duyên cạn lời trợn trắng mắt, cố ý nói móc: “Cậu bận lắm ư? Bận yêu đương sao?”

“Đúng vậy.”

Anh trả lời một cách thẳng thắn lạnh nhạt.

Phó Duyên không còn lời gì để nói, anh ta phiền muộn đến mức sờ sờ túi, lấy thuốc lá ra, còn chưa kịp đốt thì đã nghe thấy một tiếng nói lạnh như băng, “Chỗ này không phải cục cảnh sát, muốn hút thì ra ngoài mà hút.”

Phó Duyên niết niết hộp thuốc, cũng phát cáu, “Mẹ kiếp? Tôi là anh cậu, nói chuyện với tôi thì tôn trọng chút!”

Lâm Yến vẻ chẳng sao cả “À” một tiếng, giọng lạnh nhạt: “Đội trưởng Phó, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không có việc gì thì tôi muốn ra ngoài rửa bát.”

Phó Duyên: “…”

Phó Duyên không chờ nổi nữa, có chuyện cũng dứt khoát nói thẳng ra, anh ta chớp mắt nhìn Lâm Yến, nói: “Cậu còn nhớ tập đoàn Hành Viễn chứ? Ba năm trước tập đoàn Hành Viễn phá sản, cuối cùng bị Trung Khải thu mua, Hoàng Khải Bình của Trung Khải nuốt được một sản nghiệp lớn như Hành Viễn, giá trị của công ty trên thị trường cũng tăng gấp bội, mà người phụ trách vụ thu mua Hành Viễn của Trung Khải là cậu….”

Lâm Yến lạnh nhạt ngắt lời anh ta, “Anh muốn nói cái gì?”

Phó Duyên ngậm điếu thuốc trong miệng cho đỡ thèm, “Tôi vẫn luôn không rõ vì sao cậu lại làm việc cho Hoàng Khải Bình, tôi điều tra theo đường này, cậu đoán xem tôi phát hiện ra cái gì?”

Anh ta cố tình dừng lại, quan sát phản ứng của Lâm Yến, sắc mặt Lâm Yến vẫn như thường, anh ta lập tức có hơi mất hứng, nói tiếp: “Bố của Tôn Ngộ Tôn Chí Thành lúc còn sống là một tài xế, người chủ cũ là CEO của tập đoàn Hành Viễn, cậu nói có khéo không?”

Lâm Yến mượn sức đánh sức: “Anh thấy sao?”

Phó Duyên lấy điếu thuốc trong miệng ra, đầu lưỡi chọc mạnh hàm dưới, nhìn Lâm Yến với ý sâu xa, “Tôi biết cậu đang điều tra vụ án của đội trưởng Lâm, cũng biết chắc chắn cậu không biết ít hơn tôi, cậu nói Hoàng Khải Bình không giết người, lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù là sự thật, thì xí nghiệp của hắn ta lớn như vậy, tay có thể sạch sẽ sao? Lâm Yến, chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy, đạo lí này cậu hẳn là hiểu.”

Lâm Yến lười biếng dựa vào mép bàn sách, không đáp mà hỏi lại: “Đội trưởng Phó, bố tôi chết thế nào, chẳng lẽ anh còn không rõ hay sao? Nói khó nghe một chút, thì ông ta tồn tại vì công việc, cuối cùng cũng chết khi đang làm việc.”

Anh cười khẽ, “Nói thế nào đây, cũng coi như là chết có ý nghĩa, có cái gì hay mà điều tra.”

Phó Duyên ném điếu thuốc, bước nhanh về phía trước, trực tiếp túm lấy cổ áo Lâm Yến, “Mồm miệng cậu con mẹ nó sạch sẽ chút!”

Lâm Yến không dao động, nói: “Rốt cuộc là bố tôi hay bố anh vậy? Thói quen ai cũng nhận làm bố của đội trưởng Phó phải sửa đi.”

“Cậu mẹ nó! Cậu…”

“Tôi cái gì?”

Giọng điệu của anh vừa khinh thường lại lạnh lùng, Phó Duyên tức giận vô cùng, cửa phòng sách lại đúng lúc bị đẩy ra, Trình Thư Nặc ló đầu vào.

Phó Duyên còn chưa kịp thả cổ áo Lâm Yến ra thì lại thấy tên khốn kiếp Lâm Yến này, giống như đổi sắc mặt trong kinh kịch, bỗng bất ngờ nở nụ cười, sau đó dùng loại giọng nói mà anh ta nghe xong cũng thấy buồn nôn, dịu dàng nói: “Tiểu Nặc, sao vậy?”

Phó Duyên: “…”

Trình Thư Nặc không rõ lắm tình hình của hai người, đành phải giả bộ không nhìn thấy, dè dặt nói: “Em có nấu ấm nước, có uống không?”

Lâm Yến cười đáp lời: “Được, vất vả cho em rồi.”

Phó Duyên: “…”

Phó Duyên xem như đã hiểu, ở trước mặt anh ta tên vương bát đản này giống như vua chúa, còn ở trước mặt con gái thì sợ hãi như cháu trai vậy.

Phó Duyên cảm thấy bản thân đúng là có bệnh thần kinh, cục cảnh sát nhiều người, tai mắt hỗn tạp, vụ án của Lâm Nghị lại nhạy cảm, anh ta lo cho Lâm Yến, vừa tan ca đã chạy tới, kết quả tên vương bát đản này lại chỉ biết chọc tức anh ta, tức chết rồi, thật con mẹ nó tức chết rồi.

Muốn đánh người quá, Phó Duyên siết nắm tay, lại tự nói với mình, Phó Duyên ơi là Phó Duyên, không được đánh, tên vương bát đản này sẽ tố cáo mày, tố cáo đến mức ngay cả cái quần cộc mày cũng không còn, nhịn được, nhịn được là qua.

Phó Duyên phiền muộn, đi nhanh ra ngoài, “Em dâu, anh không uống đâu, đi đây, không bao giờ tới nữa.” Anh ta đi tới cửa, đau lòng nhìn Trình Thư Nặc, “Em dâu à, mắt nhìn đàn ông của em không ổn tý nào.”

Trình Thư Nặc: “Anh cũng thấy thế à?”

Phó Duyên: “Đúng vậy! Em chú ý chút đi.”

Lâm Yến: “…”

Phó Duyên đi chưa được một hồi, Trình Thư Nặc nhìn căn phòng trước mắt, cũng nói: “Em cũng về đây.”

Dường như Lâm Yến có hơi buồn bã: “Không nán lại thêm một lúc sao?”

Trình Thư Nặc lắc đầu, “Ngày mai còn phải đi làm.”

Lâm Yến lấy chìa khoá xe đến, “Vậy anh đây đưa em về.”

Trình Thư Nặc không từ chối, cô thu dọn đồ đạc, thay giày ở huyền quan, Lâm Yến cũng đi giày vào, nhưng mắt vẫn nhìn Trình Thư Nặc.

Kết quả không cẩn thận, cả người hơi hoảng, rõ ràng rất dễ đứng vững nhưng lại cố ý loạng choạng đụng vào người Trình Thư Nặc, cứ thế vừa lúc ôm lấy Trình Thư Nặc.

Rõ là anh chơi xấu, giọng điệu lại còn cố tình nghiêm trang: “Em phải đi, anh khổ sở đến mức té ngã.”

“…”

“Em phải chịu trách nhiệm.”

“…”

Trình Thư Nặc cảm thấy là phải để Lâm Yến cách xa bọn Tống Diệc Dương một chút, cái tốt thì không học, mánh khoé ăn vạ lại học không ít, bản lĩnh không biết xấu hổ cũng học nốt.

Thế nhưng Lâm Yến thật ra cũng có chừng có mực, anh chỉ tìm một cái cớ ôm cô chút thôi, “Thật sự không muốn dọn qua đây à?”

Trình Thư Nặc khẽ cười một cái, cô quả thực không muốn, nên cũng nói đúng sự thật: “Ừ, em muốn từ từ, không muốn đi đường tắt.”

Ở cùng nhau, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô không muốn giống như lúc đó, mơ mơ hồ hồ ở bên nhau.

Lâm Yến quyết đoán lui bước cầu xin, “Em dọn đến nhà Tống Diệc Dương cũng được.”

Trình Thư Nặc kinh hãi, nhướng đuôi lông mày nhìn anh, “Anh bảo em dọn đến nhà bạn trai cũ? Luật sư Lâm, lòng dạ anh cũng bao la nhỉ?”

Ngón trỏ Lâm Yến thờ ơ cuốn quanh tóc mái bên tai cô: “Sự an toàn của em là quan trọng nhất, anh ăn tý giấm cũng chẳng sao, coi như rèn luyện thể xác và tinh thần.”

“Anh cũng rộng rãi thật đấy.”

“Thật ra cũng không phải, chủ yếu là tiện để anh tìm em lúc nửa đêm.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Mẹ ruột nói chỉ cần tôi hỗ trợ quảng cáo thì sẽ cho tôi ăn thịt, tôi vui vẻ đồng ý rồi, tiếp theo đây giới thiệu cho mọi người người này, anh ta dịu dàng quan tâm, đẹp trai hơn tôi, giàu có hơn tôi, lớn hơn tôi…Ông đây không làm! Thịt này không ăn cũng thế cả!”

Trình Thư Nặc: “Hâm mộ chồng của em gái cách vách thật đấy.”

Lâm Yến: “À.”

Mỗ Lục: “Thấy chưa, không phải là tôi không cho, mà là Lâm Yến của chúng ta thanh cao kiêu ngạo, không gần nữ sắc.”

Lâm Yến: “…”

Cái gì cũng tốt hơn Lâm Yến, chính là thầy Phó của chúng ta!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN