Mojito Và Trà - Chương 11: Hai ngàn năm trăm đồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Mojito Và Trà


Chương 11: Hai ngàn năm trăm đồng


Có lẽ là vì hôm trước lúc ban ngày đã ngủ quá nhiều, nên sáng hôm sau Khởi Tinh tỉnh dậy thì vẫn còn sớm, sớm đến độ ngay cả Thịnh Tịch Niên còn chưa rời giường.

Tối hôm qua khi đi ngủ hai người đã phân chia ranh giới rõ ràng, cũng không biết là nếp ngủ của ai xấu, mà qua một đêm đã lăn về chung một chỗ. Đầu của Khởi Tinh gối trên cánh tay của Thịnh Tịch Niên, chỉ vừa mở mắt ngẩng đầu là thấy được cằm của đối phương, cậu sợ tới độ liền lùi lại theo bản năng, một lát sau mới phát hiện được Thịnh Tịch Niên vẫn thở đều, hai mắt nhắm nghiền.

Anh vẫn chưa tỉnh.

Khởi Tinh thả lỏng, cậu lại dịch gần vào một chút, tỉ mỉ quan sát Thịnh Tịch Niên.

Đường nét khuôn mặt của Thịnh Tịch Niên rất rõ ràng, bởi vì chưa cạo râu, nên trên cằm có hơi lún phún. Khởi Tinh là người rất yêu bản thân, bản chất còn là một tên nhan cẩu, cậu nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút, sau đó lại hậu tri hậu giác cảm thấy hành động của mình hình như có hơi kỳ quái.

Ai bảo anh ta ở gần như vậy chứ, lại còn mãi chả dậy. Khởi Tinh nghĩ thế, lập tức cảm thấy có lý chẳng sợ hẳn lên. Cậu nhớ tới chuyện đêm qua Thịnh Tịch Niên có bảo hương tin tức tố của mình càng ngày càng nồng, cậu liền có tật giật mình mà ngửi thử bản thân.

Hình như cũng hơi hơi có mùi thật.

Khởi Tinh nhất thời hiếu kỳ, lại dịch tới gần hơn một chút, ra sức hít ngửi ở vùng cổ Thịnh Tịch Niên, cố gắng muốn ngửi được hương tin tức tố của anh. Nhưng trước khi đi ngủ Thịnh Tịch Niên đã đeo vòng ức chế tin tức tố cho nên cậu không ngửi thấy được, chơi một lúc thì đã chẳng còn hứng thú nữa, cậu rời giường rửa mặt rồi mang dép vào xuống lầu.

Vu Giản thức dậy từ rất sớm, đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Ông mặc đồ ở nhà màu trắng, tay áo xắn tới tận khuỷu. Khởi Tinh bám ở cửa nhìn một hồi, đột nhiên cậu nhớ tới mẹ mình.

Vu Giản và Chúc Mạn từ tướng mạo, sự trải đời cho đến giới tính đều khác nhau một trời một vực, nhưng cảm giác mà bọn họ mang lại cho Khởi Tinh thì đều giống nhau, ấm áp, dịu dàng.

Vu Giản quay đầu lại thấy Khởi Tinh, thì liền cười ý muốn cậu tới gần: “Sáng nay sẽ ăn thịt xông khói và trứng rán đó.”

Khởi Tinh nhanh chóng đi vào giúp dọn bàn ăn. Tràn ngập cả phòng bếp là mùi thơm của trứng rán, Khởi Tinh hít mũi một cái. Vu Giản hỏi: “Chiều nay bọn con sẽ đi Italy phải không?”

Khởi Tinh đáp ‘Vâng’ một tiếng, lại sợ Vu Giản thất vọng, liền giải thích: “Tại ngày nghỉ phép của Thịnh Tịch Niên ít quá ạ.”

“Không phải vì Thịnh Minh Lễ sao?”

Thấy Khởi Tinh mở to mắt, Vu Giản cười cười: “Thịnh Minh Lễ không thích Tịch Niên ở cùng ta, lão ấy nghĩ công việc, lối sống lẫn phương pháp giáo dục Tịch Niên của ta đều rất thất bại. Mà ta thì cũng thể hiểu nỗi lão ấy.”

Trông vẻ mặt của Khởi Tinh phát ngốc, dường như không thể hiểu được, Vu Giản liền bày trứng rán ra đĩa trước.

“Người của Thịnh gia đều như thế, luôn cảm thấy người nhà mình phải kiệt xuất, hoàn mỹ ở mọi mặt. Thịnh Minh Lễ đã phát huy truyền thống gia tộc tới trình độ cao nhất ___ lão ấy nghĩ công việc của ta không có bất kỳ giá trị gì, lối sống cũng như một phế nhân, đặc biệt là về phương diện giáo dục Tịch Niên… Lão ấy thậm chí còn không thể chấp nhận được việc ta đưa Tịch Niên ra ngoài hóng gió vẽ tranh, bởi vì lão ấy thấy chuyện đó là chuyện vô nghĩa, chẳng tạo ra được chút giá trị nào cả.”

Vu Giản dừng lại đôi chút, cuối cùng dùng một câu ‘Dù sao thì vì không ưa nổi nhau, cho nên cuối cùng chúng ta ly hôn’ để kết thúc câu chuyện.

Khởi Tinh đang cầm một đĩa trứng, ngơ ngác hỏi: “Vậy tại sao năm đó hai người lại kết hôn ạ?”

“Năm ấy cứ tưởng rằng là bản thân có thể vì tình yêu mà bao dung lẫn nhau, hy sinh chính mình, thế nhưng sau này lại phát hiện rằng không thể làm được.” Vu Giản xoa xoa đầu cậu.

“Chẳng ai có thể bắt ép con hy sinh chính bản thân mình cả.”

Khởi Tinh hình như đã hiểu ra, mà hình như cũng chưa thể hiểu nổi, Vu Giản cười bảo: “Nhưng mà con yên tâm, Tịch Niên không phải người máu lạnh, điên cuồng cố chấp như cha nó. Nếu như nó mà như vậy___” Vu Giản nháy mắt mấy cái, “Vậy thì con cứ cáo trạng với ta.”

Khởi Tinh thầm nghĩ, trước khi kết hôn anh ta ngày nào cũng tới trước cửa nhà con, lúc anh ta ép con rời giường thì rất máu lạnh rất vô tình, còn điên cuồng bấm chuông cửa nữa, vừa mới mở cửa ra thì sẽ có ngay một câu ‘Cậu chậm x phút’. Mới nghĩ được một nửa, ở phía sau đã truyền tới giọng nói của Thịnh Tịch Niên.

“Đang nói chuyện gì đó?”

Khởi Tinh còn đang cáo trạng ở trong đầu, bị người thật dọa sợ đến thiếu chút nữa là quăng luôn cái đĩa xuống đất, may mà phản ứng của Thịnh Tịch Niên nhanh, anh lập tức đỡ được cái đĩa từ tay cậu, không nặng không nhẹ mà mắng một câu: “Phát ngốc cái gì thế?”

Khởi Tinh ác nhân cáo trạng trước: “Anh làm gì đấy, đột nhiên lên tiếng làm tôi sợ hết hồn.” Nói xong nhớ ra mình còn có chỗ dựa, liền rất đúng lý hợp tình mà bổ sung, “Lại còn ngủ nướng nữa, một ngày mới được tính từ lúc sáng sớm đó anh có biết không hả?”

Thịnh Tịch Niên lười cãi lại, nhận lấy cái đĩa từ cậu, Vu Giản thì đứng đằng sau cười ha ha.

Chuyến bay của họ là vào buổi trưa, Khởi Tinh ăn cơm xong liền lên lầu thu dọn đồ đạc, lúc đi xuống thì cậu nghe thấy Thịnh Tịch Niên đang nói chuyện với mẹ, Khởi Tinh cũng nghe được Vu Giản nói: “Tiểu Tinh rất đáng yêu, con phải chăm sóc thằng bé thật tốt đó.”

Khởi Tinh giả bộ như mình không nghe thấy, cứ đứng ở trên cầu thang một lúc.

Tới khi rời đi, Vu Giản tiễn bọn họ ra cửa, Thịnh Tịch Niên dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ nhìn mẹ, nói một câu: “Con chào mẹ.”

Khởi Tinh trốn phía sau anh ló ra nửa cái đầu, cũng lặp lại như vẹt: “Con chào mẹ ạ.” Giọng nói nhỏ đến nỗi người ta không nghe ra nổi.

Vu Giản kéo cậu lại ôm một cái.

Lên máy bay rồi, Khởi Tinh không nhịn được hỏi Thịnh Tịch Niên: “Lúc nãy anh với mẹ nói chuyện gì thế?”

Thịnh Tịch Niên nhận cốc café mà tiếp viên đưa tới, phì cười: “Giờ gọi một tiếng mẹ không phải rất lớn à, sao lúc trước xấu hổ cái gì?”

Khởi Tinh hùng hồn: “Ai cần anh lo.” Cậu đảo mắt, rồi dựa lưng vào ghế, “Tôi nghe thấy, mẹ bảo tôi đáng yêu.”

Thịnh Tịch Niên lành lạnh mở miệng: “Cậu nghe nhầm rồi, ông ấy bảo cậu ngốc nghếch một cách đáng yêu.”

Khởi Tinh không muốn nói chuyện với Thịnh Tịch Niên nữa, nhưng bay mất một tiếng, cậu không thật sự không nhịn được, thế là lại nói: “Hẳn là Spello đang chuẩn bị cho lễ hội hoa sắp tới, nếu chúng ta may mắn thì có thể gặp được đấy.”

“Vậy à.” Thịnh Tịch Niên cũng không hứng thú lắm, anh vừa xem bảng báo cáo của trợ lý gửi vào di động cho mình vừa phụ họa theo. Khởi Tinh cũng chẳng bị đả kích chút nào, một mình lải nhải đến cực kì vui vẻ.

“Ở trong tiệm của tôi đã từng nhập hoa Italy, Lan Hồ Điệp, hoa Tulip, hoa hồng Ecuador các kiểu. Thật ra chất lượng cũng tương tự của Tây Nam, nhưng giá cả lại cao hơn nhiều, có thể bán đến hai ngàn một bó…”

Thịnh Tịch Niên: “…”

Anh quay sang nhìn Khởi Tinh đang nói liến thoắng, giọng nói rất thản nhiên.

“Cậu bán cho tôi bó hoa đó hai ngàn năm trăm đồng.”

Khởi Tinh: “….”

Lần này cậu thật sự không dám nói chuyện với Thịnh Tịch Niên nữa, yên lặng kéo mũ xuống che mặt. Thịnh Tịch Niên cười khẩy một tiếng, tạm thời tha cho cậu.

Từ sân bay Rome tới Spello còn cách một đoạn đường, Thịnh Tịch Niên và Khởi Tinh trời sinh đã ngậm thìa vàng, nên liền gọi taxi để đi tới nơi. Bởi vì phải giúp xách hành lý, tài xế muốn được boa mười euro.

Thịnh Tịch Niên vừa trả tiền vừa bảo: “Cũng được còn không phải là năm trăm.”

Khởi Tinh: “….”

Bọn họ bao trọn một căn nhà trọ, tiền thuê đã được thanh toán riêng, chỉ là lúc tới quầy lễ tân để nộp tiền cọc thì phải đóng năm trăm tiền cọc. Sau khi Thịnh Tịch Niên kí xong, liền ý vị thâm trường mà nhìn Khởi Tinh.

Khởi Tinh vốn ban đầu còn muốn giả bộ mình mù rồi, nhưng trên đường đi tới nhà trọ, Thịnh Tịch Niên lại mở miệng: “Cậu có biết căn nhà này một đêm giá bao nhiêu không?”

Khởi Tinh: “….?”

Thịnh Tịch Niên: “Hai ngàn năm ___”

Chữ ‘năm’ còn chưa nói hết, Khởi Tinh đã thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên treo trong lòng Thịnh Tịch Niên, còn bóp lấy cổ anh: “Tôi trả lại cho anh được chưa!! Sao anh nhỏ mọn thế hả!!”

Thịnh Tịch Niên không ngờ Khởi Tinh lại đột nhiên nhảy lên như thế, anh sợ cậu bị ngã nên liền ôm lấy hông cậu.

“Lừa tiền của tôi còn nói tôi nhỏ mọn?”

Kỳ thực Thịnh Tịch Niên cũng không để ý tới năm trăm đồng ấy, nhưng anh khó có thể thấy được bộ dạng đuối lý của Khởi Tinh, nên liền không nhịn được mà muốn trêu cậu một chút. Lúc này thấy đối phương tức điên lên, anh lại không hiểu vì sao mình thấy có chút hài lòng, cười bảo: “Ai bảo cậu lúc đó làm gian thương.”

Bọn họ dựa vào nhau quá sát, lúc nói chuyện hô hấp cũng quấn chung vào một nơi, rốt cuộc Khởi Tinh mới phát hiện cái tư thế này không được phù hợp, muốn xuống, nhưng Thịnh Tịch Niên lại giữ chặt hông cậu lại, nói: “Chờ chút.”

Khởi Tinh không biết anh định làm gì, nhất thời chẳng dám động đậy. Thịnh Tịch Niên cúi đầu ngửi gáy của Khởi Tinh, vùng lông mày khẽ nhíu lại.

“Tin tức tố của cậu thật sự càng ngày càng nồng.”

Hết chương 11.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN