Mojito Và Trà
Chương 32: Thành bại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Thịnh Tịch Niên tới công ty, Thịnh Minh Lễ đã ở trong phòng hội nghị.
Ngày hôm nay Thịnh Minh Lễ mặc một bộ âu phục màu xám tro, bên ngoài là một chiếc áo khoác dáng dài (1) màu đen, lão đeo kính mắt, tuy rằng đã hơn 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn phong nhã như trước. Thịnh Tịch Niên mặc một bộ âu phục đen, thân hình cao ráo rắn rỏi. Bọn họ một ngồi một đứng, ánh nắng từ cửa sổ kính sát đất chiếu vào, tạo thành hai cái bóng độc lập.
Bọn họ là cha con, tướng mạo có vài phần tương đồng, nhưng thoạt nhìn Thịnh Minh Lễ có thêm vài phần ôn hòa, còn Thịnh Tịch Niên được di truyền đôi mắt từ mẹ, thâm thúy mà sạch sẽ, đen trắng rõ ràng. Khi không cười thì thấy lãnh đạm vô cùng, sẽ bỗng dưng sinh ra sự sắc bén tột độ.
Trong lúc mặt đối mặt, Thịnh Minh Lễ là người cười mở lời trước.
“Làm sao vậy, không chào hỏi sao?”
“Không nên mang theo tình cảm riêng tư vào trong khoảng thời gian làm việc, đó là do ngài dạy tôi.”
Thịnh Tịch Niên ngồi vào bàn làm việc, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, Chung Trữ ở phía sau vẫn hơi do dự, cuối cùng không nhịn được cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không cần phải nói cho Khởi tiên sinh sao?”
“Không cần đâu.” Thịnh Tịch Niên ngừng lại, đôi mắt có phần nhu hòa đi, “Em ấy đang có thai.”
Chúc Phong Nhậm vẫn còn chưa tỉnh, Viên Hải cáo ốm không dự họp, Khởi Tinh không biết tình hình. Cuộc họp này đã trở thành một chiến trường giữa Thịnh Tịch Niên và Thịnh Minh Lễ với địa vị ngang nhau.
Chung Trữ gật đầu, một lần nữa ngồi thẳng lại. Đầu kia Từ Tân đã đưa tới trước một phần tài liệu.
“Dựa theo quy chế cổ đông của Chúc thị, người nắm cổ phần lớn nhất trong công ty sẽ là người trực tiếp chịu trách nhiệm ra quyết sách cho công ty. Hiện nay nguyên cổ đông lớn nhất là Chúc Phong Nhậm tiên sinh bởi vì lý do sức khỏe mà tạm thời không thể sử dụng quyền lợi ấy, đại diện của bên tôi – Thịnh Minh Lễ tiên sẽ trong ngày 16 và 19 tháng này đã mua lại được 22% cổ phần của Chúc thị, hiện nay đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.”
Từ Tân dừng lại một chút, nhìn về phía Thịnh Tịch Niên, đối phương vẫn không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu đọc tài liệu trong tay. Từ Tân lại một lần nữa tiếp tục.
“Với tư cách là một cổ đông lớn nhất, vì sự vận hành và phát triển bình thưởng của công ty, nếu như không có ý kiến khác, Thịnh Minh Lễ tiên sinh hi vọng có thể mau chóng tiếp nhận công việc của công ty.”
Với tư cách là cổ đông lớn nhất để tiếp nhận công việc của công ty, vậy có nghĩa là sẽ phải chuyển giao từ bất động sản, khách sạn, nhà hàng, hậu cần… cho đến hết thảy mọi sản nghiệp, thế nhưng dáng vẻ của Thịnh Tịch Niên lại như không thèm để ý tới.
“Sáu trăm vạn cho 1%,” Anh gập tài liệu lại, nhìn về phía Thịnh Minh Lễ, “Vốn lưu động ròng (*) của công ty con đã bị Thịnh Tịch Văn mang đi bồi thường kha khá, số tiền này là lấy từ Thịnh gia ra sao?”
(*) Nguyên gốc là ‘流水’ – ý chỉ doanh thu trong thương mại, hoặc tổng kim nghạch xuất khẩu, cũng có thể chỉ sự ra vào tài chính trong tài khoản ngân hàng. Nhưng mình dùng từ vốn lưu động ròng vì trước đó có nhắc đến chuyện vốn của công ty con của Thịnh gia đã bị Thịnh Tịch Văn tiêu hết sạch.
Anh cười cười, “Tôi còn cho là dựa vào sự nghiêm khắc, chủ nghĩa hoàn mỹ của ông, hẳn là sẽ chưa bao giờ làm thâm hụt vốn trong làm ăn, giờ xem ra cũng không phải vậy.”
Thịnh Minh Lễ nghe thế thì nụ cười liền nhạt đi đôi chút, lão quay đầu nhìn về phía Từ Tân. Gã hiểu ý, nhăn mày lại vội vàng mở miệng: “7% của Viên Hải quả thật không hề biến động, tôi vẫn luôn để ý…”
Mà Chung Trữ ở đầu kia đã đi tới, đặt một phần tài liệu trong tay xuống trước mặt Thịnh Minh Lễ.
“Thịnh Minh Lễ tiên sinh, về cấu tạo quyền cổ đông của bổn công ty, quý phương hình như đã có sai sót trong việc trù tính rồi, tạm thời dựa theo những lời ngài nói, ngài hiện tại đang nắm giữ 22% cổ phần ___ ngài không phải cổ đông lớn nhất của công ty.”
Chung Trữ lịch sự cười cười, nói: “Vào tối ngày đại thọ của Chúc Phong Nhận tiên sinh, ngài ấy đã hủy bỏ 20% cổ phần là quyền thừa kế của Khởi Tinh tiên sinh, và chuyển giao 20% cổ phần ấy sang danh nghĩa của Thịnh Tịch Niên tiên sinh. Đồng thời Chúc tiên sinh cũng lấy 10% từ 50% cổ phần mang danh nghĩa của ngài ấy chuyển giao cho Thịnh Tịch Niên tiên sinh.”
“Hiện tại thực tế Thịnh Tịch Niên tiên sinh đang có trong tay 30% cổ phần, dưới tình huống Chúc tiên sinh tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, Thịnh Tịch Niên tiên sinh – là cổ đông nắm trong tay số cổ phần lớn nhất của Chúc thị, sẽ trực tiếp tham dự vào quyết sách của công ty.”
Chung Trữ nói xong, toàn bộ phòng họp đều trở nên yên tĩnh.
Chúc Phong Nhậm chìm nổi trên thương trường hơn 50 năm, có thể đi từng bước để tới được ngày hôm nay, nhất định là đã trải qua nhiều sóng to gió lớn tới nỗi không đếm nổi. Ông cụ không thể dự liệu được bệnh của mình, nhưng lại dự liệu được rằng nếu như đột nhiên bản thân gặp chuyện không may, nhất định sẽ có người lấy dao đâm cháu ngoại bảo bối của mình.
Tâm trí của Khởi Tinh không đặt ở trên thương trường, Chúc Phong Nhậm không muốn làm khó cháu trai, chỉ đơn giản là vào đại thọ 75 tuổi của mình, ông cụ đã chuyển giao 30% cổ phần lại cho Thịnh Tịch Niên.
Tối đó Khởi Tinh vừa đi khỏi, Chúc Phong Nhậm liền bảo Thịnh Tịch Niên đi lên lầu với mình. Có lẽ là bởi vì phải làm khuôn mặt xã giao suốt một khoảng thời gian dài, trên mặt Chúc Phong Nhậm thoạt nhìn có phần hơi uể oải, nhưng khi nhắc tới Khởi Tinh ông cụ lại tràn trề hăng hái, nói với Thịnh Tịch Niên rất rất nhiều điều.
“Đừng thấy Khởi Tinh bình thường cứ kiêu ngạo, thích náo loạn ầm ĩ, thoạt nhìn tưởng tính tình nó rất nóng nảy, thực ra là một đứa trẻ tâm địa thiện lương. Sau này nếu thằng bé không nghe lời, có hơi nóng nảy, cháu cũng nhường nhịn nó nhiều một chút.”
Thấy Thịnh Tịch Niên gật đầu, ông cậu liền ra hiệu cho luật sư đứng bên cạnh đưa hợp đồng cho anh, rồi tiếp: “Ban đầu Khởi Tinh nắm 20%, hơn nữa ông còn mới chuyển sang thêm 10%, đây là 30% cổ phần, xem như cả hai đứa cùng giữ ____ Khởi Tinh không thích mấy cái này, cháu không cần nói cho nó, sau này cháu còn cần phải tốn nhiều tâm tư.”
Thịnh Tịch Niên chỉ trầm mặc trong chốc lát, rồi ký tên xuống văn kiện, cuối cùng anh ngẩng đầu lên đối diện với Chúc Phong Nhậm.
“Xin ngài yên tâm, 30% cổ phần này vĩnh viễn là của Khởi Tinh.”
Chúc Phong Nhậm gật đầu, tiếp tục cười bảo, “Cháu đừng nghĩ ông quá nuông chiều thằng bé, ông già rồi, cũng chẳng còn chiều nó được mấy năm, nhưng ông thực sự lo lắng cho tương lai của nó. Ông nhìn Tiểu Tinh từ khi còn bé xíu cho tới lúc lớn như bây giờ, nhưng trong lòng ông nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Cánh cửa thư phòng cắt đứt hoàn toàn những hoan thanh tiếu ngữ (*) ở bên ngoài, dưới ánh đèn bàn, những nếp nhăn vùng xung quanh mày cùng khóe mắt của Chúc Phong Nhậm càng trở nên rõ ràng hơn. Chỉ mới vừa nãy thôi ông cụ còn là vị chủ tịch được bao nhiêu người vây quanh chúc mừng và nịnh nọt, nhưng giờ đây ông dường như cũng chỉ là một ông lão bình thường như hàng ngàn hàng vạn người cao tuổi khác.
(*) Hoan thanh tiếu ngữ ‘欢声笑语’: Những lời nói cười vui vẻ.
“Khởi Tinh yêu cháu, ông khuyên chẳng được, chỉ có thể nhờ cậy cháu hãy thương lấy nó một chút.”
Thịnh Tịch Niên đứng dậy, nhìn Chúc Phong Nhậm. Anh muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của ông, bao nhiêu lời muốn nói lại chẳng thốt ra nổi.
Cuối cùng, giọng nói giống như bị đè nặng của anh vang lên, được phóng đại lên vô hạn trong không gian an tĩnh của thư phòng, từng chữ đều rất mạnh mẽ.
“Cháu vĩnh viễn yêu em ấy.”
Lúc Thịnh Tịch Niên đi ra khỏi thư phòng thấy Khởi Tinh chạy tới, đối phương mặc một bộ âu phục đen, là người đã trưởng thành, nhưng khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt, trên khuôn mặt vẫn còn hơi thở của thiếu niên ___ thuần khiết mà trong sáng, lãng mạn mà dũng cảm.
Thịnh Tịch Niên nhìn cậu, đột nhiên nói: “Ông ngoại rất yêu thương em.”
Thứ anh vừa ký không chỉ đơn thuần một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, một hợp đồng giữa cổ đông và một người được chuyển nhượng.
Đây là tình yêu bất tận, là món quà cho quãng đường đời dài đằng đẵng mai sau mà ông lão đã ở tuổi xế chiều trao đứa cháu ngoại yêu quý của mình.
*
Một lúc lâu sau, vẻ mặt không ngờ được của Thịnh Minh Lễ mới dần hồi phục, quay đầu nhìn về phía Thịnh Tịch Niên. Cuối cùng, lão nở một nụ cười, nói: “Không tồi, trò giỏi hơn thầy.”
Lão để lộ ra một nụ cười dường như có chút bất đắc dĩ, giọng điệu như đùa cợt, “Không sao, tuy rằng ta không phải là cổ đông lớn nhất, nhưng là một cổ đông vẫn có quyền lợi và được chia hoa hồng, dù sao thì Chúc thị cũng không đến mức keo kiệt mà chẳng cho ta chứ.”
Thịnh Tịch Niên cũng cười cười, đáp: “Đừng nói vội.”
“Dựa theo điều lệ liên quan tới việc chuyển nhượng cổ phần của Chúc thị, khi việc chuyển nhượng cổ phần vượt trên mức 10%, sẽ phải đệ trình bản đánh giá tài sản và đánh giá tín dụng của bên nhượng và bên mua lên cho chủ tịch của Chúc thị. Dưới tình huống Chúc Phong Nhậm tiên sinh đồng ý mới được tiến hành chuyển nhượng. Còn nếu ở tình huống Chúc tiên sinh không thể đồng ý, vậy sẽ để cho cổ đông lớn thứ hai tiến hành đánh giá. Bằng không để đảm bảo quyền lợi của công ty không bị xâm hại, tất cả cổ phần đều sẽ tạm thời bị đóng băng, không đồng ý tiến hành việc thay đổi đăng ký quyền cổ đông.”
Ý cười của Thịnh Tịch Niên hoàn toàn thu lại, anh nhìn về phía Thịnh Minh Lễ, giọng nói không nhanh không chậm.
“Đây chính là điều khoản cổ đông trong nội bộ Chúc thị, thế nào? Hai vị cổ đông trước lúc bán cổ phần không nói cho ngài biết sao?”
Thấy sắc mặt Thịnh Minh Lễ cực kì khó coi, Thịnh Tịch Niên khẽ cười một tiếng. Chuyện này đương nhiên hai kẻ cổ đông trước chắc chắn sẽ không nói cho Thịnh Minh Lễ _____ bọn chúng đứng giữa kiếm lời cho túi tiền riêng, nuốt của Chúc thị không ít đơn đặt hàng và tiền. Trước đây không điều tra ra, hiện tại Chúc Phong Nhậm gặp chuyện không may, đơn đặt hàng của công ty bị ảnh hưởng, chuẩn bị phải kiểm toán, bọn chúng luống cuống, vội vàng đem bán cổ phần công ty để chạy trốn.
Những điều này đều là được Thịnh Tịch Niên và Chung Trữ điều tra ra sau khi phát hiện cổ phần công ty bị thay đổi, Thịnh Minh Lễ cả một đời khôn khéo, cuối cùng chỉ vì cái lợi trước mắt, mà coi tiền như rác.
“Bởi vậy 22% cổ phần mà hiện nay Thịnh tiên sinh đang nắm giữ là không hợp pháp, giờ Chúc thị có quyền thu hồi lại, đồng thời dựa theo pháp luật thì tạm thời có quyền tố tụng và đòi bồi thường với Thịnh tiên sinh.”
Sắc mặt của Thịnh Minh Lễ cuối cùng cũng hoàn toàn lạnh lẽo đi. Lão vì 22% cổ phần ấy mà trả giá trên trời, hiện tại hợp đồng không chỉ thành đống giấy vụn, mà còn có khả năng phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ.
Chuyện làm ăn có lãi có lỗ, tuy rằng chuyện ấy khiến lão khó có thể chấp nhận, nhưng chuyện đã rồi, Thịnh gia mặc dù có làm khó, nhưng cũng không phải từ nay về sau chẳng có cơ hội để nói chuyện.
Điều khiến lão không thể chấp nhận, chẳng qua là bản thân lão cuối cùng lại thua bởi thằng con trai ruột mà mình vẫn luôn chướng mắt.
Thịnh Tịch Niên đứng dậy, cúi người cầm văn kiện đưa cho Thịnh Minh Lễ, mặt bàn họp lớn với nước sơn đen phản chiếu lại ngón tay thon dài từng đốt rõ ràng của anh.
“Những thứ thuộc về Khởi Tinh tại nơi này, mỗi một phân một hào đều thuộc về em ấy, không phải là sợ ngài làm cổ đông lớn nhất, mà tôi sợ rằng em ấy không vui.”
Anh mặt đối mặt với Thịnh Minh Lễ, chậm rãi nói: “Muốn cho nước sôi khỏi trào, thì chi bằng rút củi dưới đáy nồi (*) ___ Đây mới gọi là trò giỏi hơn thầy.”
(*) Gốc là ‘莫若去薪’ – Đây là kế thứ 19 trong Binh pháp tôn tử, cốt lõi của kế sách này chính là: Đứng trước những thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu vội đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần phải bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ.
Thịnh Tịch Niên vốn lý trí nội liễm, từ học tập cho tới công việc, mỗi một thứ anh đều có thể làm tới xuất sắc, nhưng lại vĩnh viễn không để lộ ra dấu vết. Anh như một con sư tử yên lặng, chỉ đến khi bị kẻ khác xâm phạm lãnh địa, cuối cùng mới để lộ ra móng vuốt và răng nhanh sắc nhọn.
“Quyền khởi tố bên tôi sẽ tạm thời giữ lại, mong ngài có chừng mực, đừng để tôi có cơ hội gặp lại ngài ở tòa án.”
Anh không cần phải nói nhiều, nhưng muốn Thịnh Minh Lễ đối với ai có chừng mực, thì không cần nói cũng rõ.
Cho tới hôm nay, Thịnh Minh Lễ mới hoàn toàn chính thức thừa nhận đứa con trai của mình ___ Giống như một dã thú sau thời gian dài ngủ đông, bỗng nhiên nhảy lên cắn đứt cổ con mồi, sát phạt quyết đoán, một kích tất trúng.
Bất kì một tai họa ngầm nào anh cũng đều giải quyết sạch sẽ lưu loát, nhưng lại nhất định phải để Khởi Tinh ở phạm vi bên ngoài đủ để mình thấy được.
Thịnh Tịch Niên không nhìn Thịnh Minh Lễ nữa, thắng bại đã định, Khởi Tinh vẫn còn đang chờ anh về nhà.
Anh bước tới cửa phòng hội nghị, vừa quay đầu lại dặn Chung Trữ: “Mọi hoạt động kinh doanh của công ty vẫn do anh phụ trách, tôi sẽ không tham dự, Khởi Tinh cũng sẽ không ____”
Anh vặn tay nắm cửa, vừa nâng mắt nhìn, đã mặt đối mặt với Khởi Tinh.
Đối phương nhìn anh, vành mắt có hơi đỏ lên, Thịnh Tịch Niên ngẩn người, nói: “Sao em lại ____”
Còn chưa nói hết, Khởi Tinh đã nhanh chóng đạp anh một cước, rồi lui lại hai bước, chạy đi thật nhanh.
Hết chương 32.
(1) Áo khoác dáng dài để mặc ngoài vest
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!