Mojito Và Trà - Chương 4: “Đối tượng xem mắt nhất định sẽ nhìn trúng tôi?”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Mojito Và Trà


Chương 4: “Đối tượng xem mắt nhất định sẽ nhìn trúng tôi?”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Khởi Tinh tỉnh dậy là đã gần tới trưa, cậu ôm chăn lăn lộn mấy vòng, rồi mới sờ tới cái điện thoại ở đầu giường. Tin nhắn đầu tiên chính là của Khởi Vinh Bân gửi tới.

“Thịnh Tịch Niên hẹn con sáu giờ tối nay đi ăn tối cùng nhau.”

Bên dưới còn đính kèm địa chỉ nhà hàng và một dãy số điện thoại.

Khởi Tinh lập tức nhớ đến hương tin tức tố của đối phương mà Trác Trừng Dương đã nhắc tới, ưu sầu thở dài, rồi tự mình nằm chơi điện thoại trên giường, phải tới hơn 11 giờ cậu mới lề mề dậy. Vừa mở cửa phòng, Dụ Viên đã canh ngoài cửa từ sớm đột nhiên nhảy phốc một cái lên người cậu, kêu meo meo.

Khởi Tinh nhanh nhẹn túm lấy cái gáy nó, xách tới phòng khách, còn cằn nhằn liên tục với nó.

“Đã nặng như vậy rồi thì con đừng có nhảy lên người ba như thế nữa, con có biết nghĩ không hả?”

Nói xong lại thấy trên móng của Dụ Viên có dính cánh hoa, Khởi Tinh cảm giác có điềm, liền đi tới ban công nhìn. Biết ngay, vừa mới trồng được một cây Clematis (1) đã bị cái thằng con ngỗ nghịch này phá cho bung bét hết rồi.

Du Viên được Khởi Tinh nhặt ở vườn hoa trong tiểu khu vào năm ngoái, là một chú mèo màu tro sáng. Lúc mới nhặt về nó chỉ lớn bằng bàn tay của Khởi Tinh, non nửa năm trôi qua nó đã nặng đến kinh người, tính tình cũng càng ngày càng bướng, hoàn toàn chẳng thèm phản ứng lời mắng mỏ của Khởi Tinh, đợi tới khi cậu chuẩn bị xong thức ăn cho mèo, nó liền nhào tới ăn mà chẳng ngẩng đầu lên.

Nó ăn có hơi nhanh, cái đuôi vung vẩy, thỉnh thoảng lại cọ lên tay Khởi Tinh. Cậu mặc bộ đồ ngủ ngồi xổm bên cạnh mở to mắt nhìn một hồi, cơn giận do cây bị phá hỏng lúc nãy giờ cũng lắng lại, cậu còn lo cho nhóc con bị nghẹn, liền không nhịn được nói: “Ăn chậm một chút, bình thường ba cũng có bỏ đói con đâu.”

Cứ như vậy một lúc là Dụ Viên đã ăn xong, nó cao lãnh liếc mắt nhìn Khởi Tinh một cái, rồi bạc bẽo mà xoay người ra ban công phơi nắng, hoàn toàn hết ráo cái vẻ thân thiết lúc mới nãy để Khởi Tinh chuẩn bị thức ăn cho mình.

Khởi Tinh bĩu môi, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng còn vô cùng nghiêm túc mà dùng điện thoại tra thử ‘Con trai đến thời kỳ phản nghịch không nghe lời thì phải làm thế nào”. Chờ đến lúc vệ sinh cá nhân xong đi ra, cậu vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.

Cậu đành phải tạm thời từ bỏ, trước khi đi vẫn cho thêm thức ăn vào máy thức ăn tự động cho mèo, còn xoa xoa khuôn mặt to như cái bánh nướng của Dụ Viên.

“Hôm nay đến tối ba mới về, con ở nhà tự kiểm điểm lại hành động dạo gần đây của mình đi.” Khởi Tinh nói xong thì bóp mặt nó nhắc nhở, “Chờ tới lúc ba về nếu như lại thấy con phá hoa, thì con sẽ vĩnh viễn mất đi người ba hiền hòa như ba đó.”

Dụ Viên liếc mắt nhìn cậu như đang nhìn một kẻ ngốc, rồi nó trở mình tiếp tục phơi nắng.

Vừa tốt nghiệp đại học Khởi Tinh đã dọn ra ngoài ở, đến bây giờ cũng đã gần ba năm, cậu vẫn không học được cách nấu cơm như cũ, còn tự xưng là quân tử xa nhà bếp. May là từ trước tới nay cậu cũng chẳng kén ăn, mấy quầy ăn vặt trước cửa tiểu khu là đã có thể thỏa mãn những gì mà mạng sống của cậu cần.

Mua một cái bánh rán kiểu Thiên Tân (2), Khởi Tinh vừa ăn vừa chậm rãi đi tới cửa hàng của mình.

Thật ra Khởi Vinh Bân vẫn luôn mắng cậu chỉ biết trồng hoa trồng cỏ, còn mắng đến rất chân thực. Khởi Tinh học đại học chuyên ngành tài chính, Khởi Vinh Bân đã chờ cậu tới tiếp quản, kết quả Khởi Tinh vừa tốt nghiệp đã tự mình chạy đi mở một cửa hàng bán hoa, khiến cho Khởi Vinh Bân tức tới nỗi huyết áp ba ngày không hạ.

Cửa hàng của Khởi Tinh cách chỗ cậu ở không xa, đi bộ tới đó mất năm phút. Là một căn nhà hai tầng và một sân, tầng một là bán các bó hoa tươi mới cắt, đi qua tầng một là tới sân, bên trong đó bày ba giá để bán các chậu hoa và các chậu cây mọng nước. Ở trên tầng hai Khởi Tinh có để mấy bàn bán trà hoa khô (3), khách không có nhiều, phần lớn thời gian là để cho đám hồ cẩu bằng hữu Trác Trừng Dương tới pha trò.

Nhưng Khởi Tinh cũng chẳng để tâm, cậu không có ý định dựa vào cái cửa hàng này để kiếm tiền, vả lại theo đúng lý mà nói __ “Chúng ta là phú tam đại không cần phải lo lắng về tiền.”

Khởi Tinh ăn hết cái bánh rán, cũng vừa vặn tới cửa hàng. Phó cửa hàng trưởng Hạ Tiêu đang dẫn theo mấy nhân viên đi sửa sang các bó hoa, cô là một nữ Beta có tính cách rất cởi mở, vừa thấy Khởi Tinh tới, liền cầm đầu cười nhạo cậu: “Cửa hàng trưởng, lại tới muộn rồi.”

“Cửa hàng trưởng tới muộn mà cũng có thể coi là muộn được sao?” Da mặt của Khởi Tinh dày không thua kém tường thành là bao. Cậu tiếp nhận sổ sách lật giở một chút, rồi kiểm tra lại lần lượt hoa trong tiệm.

Sáng sớm nay một số lượng hoa hồng Ecuador nhập khẩu đã được chuyển tới, hơn mười loại hoa khác nhau cả về màu sắc lẫn chủng loại được đặt cạnh nhau, vừa nhìn đã thấy rực rỡ chói mắt. Khởi Tinh tự mình sửa lại các cành hoa, sau đó chụp mấy tấm hình.

Hạ Tiêu cười bảo: “Thích thế thì đến tối tan làm cậu mang một bó về mà cắm.”

“Thôi, Dụ Viên đang ở thời kỳ dậy thì, nó vừa thấy hoa là đã muốn phá hoại.” Khởi Tinh cất điện thoại đi, “Hơn nữa buổi tối tôi còn có việc.”

“Việc gì vậy?”

Khởi Tinh chớp mắt mấy cái với Hạ Tiêu: “Xem mắt.”

Hạ Tiêu đầu tiên là có hơi sửng sốt, rồi tiếp đó tấm lòng bát quái của cô hừng hực trỗi dậy, cô lập tức ghé sát qua: “Với ai? Tôi có quen không? Nam hay nữ? Alpha hay Beta? Ôi trời ơi, cậu mà lại đi xem mắt kết hôn!”

“Là nam, Alpha, cậu không quen.” Khởi Tinh vừa trả lời vừa đi vào trong, “Chiều nay tôi sẽ ở lại tiệm, đợi để trực tiếp đi ăn tối luôn, cho phép các cậu lén lút lười biếng đó.”

“Đúng lúc tôi cũng đang muốn đi xem phim.” Hạ Tiêu vô cùng vui vẻ, lại nhìn sang Khởi Tinh, “Trực tiếp qua thẳng đó à? Trước khi đi xem mắt cậu không thay đồ hả?”

Khởi Tinh tiện tay chỉnh lại một cây hoa đá, cậu quay sang nhướn mày rồi cười với Hạ Tiêu: “Ông chủ của cậu đã đẹp trai bẩm sinh rồi, cũng phải cho người khác chút đường sống nữa chứ.”

Hạ Tiêu bị cái da mặt dày của cậu trấn áp, không thể nói nên lời phản bác, chỉ có thể tức tối bất bình mắng một câu: “Không biết xấu hổ.”

Mà lúc này, Thịnh Tịch Niên – đối tượng xem mắt của cậu đang trên đường lái xe đi đến cửa hàng 4s (*). Cái vệt trắng kia thật sự quá nổi bật, anh phải xử lý nó thật tốt trước giờ cơm tối.

(*) Là kiểu cửa hàng tích hợp 4 trong 1 dành cho ôtô: Sale, Spare part, Service, Survey (Bán hàng, phụ tùng, dịch vụ, khảo sát).

Vốn việc này phải là do trợ lý của anh làm, nhưng tối nay Thịnh Tịch Niên và đối tượng kết hôn có một buổi hẹn ăn tối, dựa theo lễ tiết mà nói, anh hẳn là nên tặng quà cho đối phương, vì thế anh dứt khoát lái xe ra ngoài luôn.

Chờ xử lý xong thì cũng đã hơn bốn giờ chiều, Thịnh Tịch Niên ký hóa đơn, rồi quay lại hỏi người quản lý cửa hàng 4s đang đứng bên cạnh: “Anh có biết quanh đây có cửa hàng nào bán hoa không?”

Quản lý nhận lại tờ hóa đơn, nhanh chóng gật đầu đáp: “Đi thẳng theo con đường này chừng 10 phút, là có một cửa hàng bán hoa.”

Mặc dù mấy cái kiến giải tối qua Hứa Dật nói toàn là bịa ra, nhưng Thịnh Tịch Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ cũng có chút đạo lý. Ở trong lòng anh, một Omega thích hoa, lại mở cửa hàng hoa, sẽ có tính cách gần giống với những gì Hứa Dật suy đoán ___ dù rằng anh cũng chẳng để tâm tới chuyện ấy.

Nếu như đối phương thích, thì chiều theo sở thích luôn luôn không bao giờ sai.

Thịnh Tịch Niên đi dọc theo con đường chừng 10 phút liền thấy cửa hàng bán hoa ở ngay đầu đường, một cửa hàng hai tầng màu trắng, biển hiệu được dùng màu xanh lục thẫm viết lên: GARDENIA, ý chỉ hoa Dành Dành.

Anh đỗ xe, cất bước đi vào trong tiệm.

Hạ Tiêu đã đi dạo phố, Khởi Tinh dứt khoát cho mọi người tan làm sớm hơn, còn bản thân thì vùi mình ở trong quầy tính tiền để chơi game. Phát hiện có người bước vào, cậu quẳng điện thoại xuống rồi đứng dậy nói: “Xin chào, tôi có thể…”

Mới nói được một nửa, cậu đã mặt đối mặt với người ta.

Khởi Tinh: “… Có thể giúp gì cho anh.”

Thịnh Tịch Niên cũng sửng sốt mấy giây, tối hôm qua anh tưởng rằng đối phương là sinh viên đại học, xem ra phỏng đoán của anh đã sai rồi. Nhưng Thịnh Tịch Niên phục hồi tinh thần trước Khởi Tinh, anh gật đầu: “Mua hoa.”

Thấy đối phương không có ý nhắc đến chuyện tối qua, Khởi Tinh cũng biết điều thuận theo: “Anh muốn mua hoa gì, có cần giới thiệu không?”

“Tôi đi tặng.” Thành Tịnh Niên suy nghĩ một chút, “Hoa hồng đi.”

Khởi Tinh nháy mắt liền hiểu, cậu giơ tay giới thiệu vài loại hoa cho Thịnh Tịch Niên.

“Nụ hôn nồng nhiệt, mỹ nhân lạnh lùng, trái tim ngọt ngào, cô nàng cuối tuần. Đều rất thích hợp để tặng cho người yêu.”

Lúc nói chuyện Khởi Tinh thường cất cao giọng, đây là tật xấu mà cậu không sửa được, người thích thì sẽ nghĩ cậu hoạt bát, không thích thì sẽ nghĩ cậu ngả ngớn. Thịnh Tịch Niên nhìn theo những chỗ cậu nói một lượt, nghe Khởi Tinh giới thiệu thì hơi cau mày: “Tối nay chúng tôi mới gặp nhau lần đầu tiên, mấy cái này không thích hợp.”

Ồ, ra không phải tình yêu cuồng nhiệt mà là đi xem mắt à ____ bây giờ khó tìm người yêu đến vậy sao, ai ai cũng đi xem mắt vậy?

Khởi Tinh không vội vàng giới thiệu nữa, ngược lại cậu hỏi: “Vậy anh biết tính cách đối phương thế nào không?”

Thịnh Tịch Niên nghĩ lại ý kiến của Hứa Dật tối qua, do dự mở miệng: “Có lẽ là một Omega dễ thương, hướng nội ___ tính cách cậu ấy chắc là rất ôn hòa, cũng rất thích hoa.”

Ồ, hóa ra bây giờ Alpha đều thích tiểu bạch thỏ thuần khiết vô hại. Khởi Tinh chỉ tay về đám hoa hồng màu phấn.

“Vậy thì cái này đi, là loài hoa hồng đỉnh nhất trong các loại hoa hồng dành cho các buổi hẹn hò ___ Hoa hồng Ecuador, sáng nay vừa mới nhập. Màu phấn hồng, hẳn là rất thích hợp để tặng cho đối tượng kết hôn của anh. Là lần đầu gặp mặt thì tôi đề xuất anh hãy tặng 11 bông là được, vừa đẹp, cũng không làm người ta có áp lực.”

Thịnh Tịch Niên không nghĩ là người trước mặt lại có thể cân nhắc nhiều như vậy, hoàn toàn bất đồng với cái người tối qua đã ấn kẻ khác lên nắp ca-po xe mà đánh. Thấy đối phương quay sang trưng cầu ý kiến của mình, Thịnh Tịch Niên thu hồi ánh mắt rồi gật đầu.

“Bó hoa lại cho tôi.”

Khởi Tinh rút hoa ra cắt tỉa các cành lá và gai, rồi lấy hoa tình nhân (*) để làm hoa cắm phụ, cuối cùng cậu chọn giấy kraft màu nâu thẫm để bó hoa. Thịnh Tịch Niên chờ cậu bó hoa xong, liền lấy ví ra hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

(*) Gốc ‘情人草’ – Là hoa Sao cắm phụ.

Khởi Tinh đưa bó hoa cho anh: “Coi như tôi nhận lỗi vì hôm qua đã làm xước xe anh.”

Không nhắc tới cái xe thì còn tốt, vừa nhắc tới cái xe Thịnh Tịch Niên liền nghĩ tới bộ dạng cà lơ phất phơ cùng với cái thái độ ‘Lão tử chính là một phú nhị đại’ của đối phương tối qua.

“Bỏ đi.” Giọng Thịnh Tịch Niên bình tĩnh không gợn sóng, “Đây là tôi đi tặng người ta, không thích hợp.”

Khởi Tinh ngẩn ra, cũng nghĩ đúng là không tốt lắm: “Để tôi bớt cho anh.”

Thịnh Tịch Niên đang cúi đầu lấy ví, nghe thế cũng chẳng ngẩng lên, chỉ nói một câu: “Không cần.”

Khởi Tinh: “…” Tôi chưa từng gặp người nào mà lại coi tiền như rác thế đâu.

Nhưng cậu chẳng ngờ rằng tối qua Thịnh Tịch Niên cũng nghĩ mình như vậy…

Khởi Tinh nhướn mày một cái, sau đó dựa người ở trên quầy.

“Được rồi, hai ngàn năm, ngài quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

Thịnh Tịch Niên liếc mắt nhìn cậu, Khởi Tinh cũng cây ngay không sợ chết đứng mà nhìn lại.

Bó hoa hồng kia trên thực tế đúng là nhập khẩu về bằng đường hàng không, giá cả cũng đắt hơn không ít, nhưng giá quy định từ trước cũng chỉ chừng hai ngàn, có tiện nghi mà không chiếm là Vương bát đản, Khởi Tinh tự xưng là phú nhị đại, nhưng cũng chẳng có gì cản trở được cậu và tiền.

Có đôi khi Khởi Tinh không thể không thừa nhận mình giống Khởi Vinh Bân, đều là hàng gian thương.

Thịnh Tịch Niên không nói thêm gì, lưu loát quẹt thẻ. Kim chủ đang ở đây mà không nịnh nọt thì đúng là phí, gian thương Khởi Tinh đưa bó hoa cho đối phương, thuận miệng nói một câu: “Chúc anh xem mắt thành công.”

Thịnh Tịch Niên nhận lấy hoa: “Hi vọng thế.”

Khởi Tinh cười hì hì mở miệng: “Yên tâm, anh lớn lên trông rất đẹp trai. Chỉ cần đối tượng xem mắt của anh không bị mù, thì đều sẽ nhìn trúng anh.”

Thịnh Tịch Niên đi xem mắt cũng không phải vì tìm bạn đời, ngay cả mặt mũi người ta thế nào anh còn chưa thấy qua, mà có nhìn trúng hay không thì cũng chẳng sao cả, nhưng lúc này cậu làm anh thấy hơi buồn cười. Trả tiền xong, Thịnh Tịch Niên đặt bó hoa ở ghế phụ, giơ tay nhìn đồng hồ một chút. Vẫn còn cách giờ hẹn tầm một tiếng nữa. Thịnh Tịch Niên tính toán thời gian, khởi động xe đi tới nhà hàng.

Sau khi anh rời đi, lại có người khách nữa tới mua hoa, dông dông dài dài chọn cả buổi, cuối cùng lại chẳng mua được cái gì. Chờ người nọ đi, Khởi Tinh cuối cùng thu dọn cái nọ cái kia xong thì đóng cửa, đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi. Ra khỏi cửa đã gặp đúng ngay giờ cao điểm.

Trên đường đông chật như nêm cối. Còn có nhiều người chạy bằng xe máy điện luồn lách qua các chỗ trống giữa dòng xe tới tới lui lui, tài xế ra sức ấn còi, cẩn thận tránh né. Thấy Khởi Tinh nhìn đồng hồ mấy lần, tài xế hỏi: “Chàng trai, có việc gấp à?”

Khởi Tinh thở dài: “Cháu đi xem mắt.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Tính cách của vị tài xế cởi mở, lại tiếp túc đấu tranh với tình hình giao thông, mười phút chưa đi được ba mét.

Đoán chừng bản thân đã bị muộn rồi.

Tốt xấu gì thì cũng là lần gặp mặt đầu tiên, Khởi Tinh đề cao các nguyên tắc về văn minh lịch sự, cậu mở tin nhắn của Khởi Vinh Bân ra tìm được dãy số điện thoại, liền nhắn một tin tới.

“Đang tắc đường, nên tôi sẽ tới muộn.”

Qua mấy phút, đối phương nhắn lại: “Không sao, chú ý an toàn.”

Cũng rất thân sĩ, Khởi Tinh cất điện thoại, lại nghĩ tới cái người Alpha mới mua hoa kia, không biết chừng bây giờ cũng đang ăn tối cùng với đối tượng xem mắt.

Câu mới nãy cậu chỉ nói có phân nửa ____ lớn lến không tồi, đáng tiếc là trầm mặc ít nói cười, thoạt nhìn thì có vẻ không dễ sống chung, có khả năng là sẽ không có nhiều cơ hội với tiểu bạch thỏ Omega theo lời nói của anh ta.

Nhưng mà dù sao thì chuyện ấy cũng không liên quan tới cậu.

Đầu óc cậu dạo một vòng, lại nghĩ tới vị Alpha có tin tức tố hồng trà kia, cũng không biết tướng mạo với vài phần tính cách như thế nào.

Cứ suy nghĩ lung tung một lát như vậy, chờ đến lúc tới nhà hàng, Khởi Tinh mới phát hiện ra nơi Thịnh Tịch Niên hẹn là một nhà hàng Pháp.

Trong một thoáng cái người ngày nào cũng ăn bánh rán Thiên Tân không biết phải nói gì, cậu tự an ủi bản thân cùng lắm thì đến đêm về nhà úp một bát mỳ vậy.

Cậu vừa vào cửa, đã lập tức có người phục vụ bước tới hỏi: “Tiên sinh, ngài có hẹn trước không ạ?”

Khởi Tinh gật đầu: “Bàn số 9.”

Người phục vụ cười với cậu, cúi người nói: “Mời đi bên này.”

Đây là nhà hàng với phong cách kiểu Pháp đúng chuẩn, được trang hoàng khéo léo, ở vị trí trung tâm còn có một người đang trình diễn đàn violon. Khởi Tinh đút tay ở túi quần đi theo sau người phục vụ, rất khiến người khác phải để ý tới. Nhưng cậu cũng không để tâm, cậu nhìn tới vị trí mà người phục vụ chỉ sang, ở đó có một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen ngồi đưa lưng về đây, chắc là đang đọc menu.

Thoạt nhìn trông rất cao, trọng điểm là, tuy rằng ăn mặc vô cùng trang trọng, nhưng bóng lưng thẳng tắp, trông có vẻ vẫn còn rất trẻ.

Có khả năng, hương vị hồng trà cũng có thể có mùa xuân.

Khởi Tinh thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng tới trước bàn, vừa kéo ghế vừa nhìn sang.

“Thật ngại quá, tôi… đệch.”

Một câu nói miễn cưỡng bị lạc điệu.

Không có cách nào, thực sự không phải là vì tố chất của Khởi Tinh kém, mà đây là chỉ một phản ứng căng thẳng sau khi cậu nhận được một cú sốc lớn.

____ Cái người Alpha này, cậu đã từng gặp qua.

Mà không chỉ là từng gặp qua, trong vòng hai ngày gặp tới ba lần ___ Lần đầu tiên là cậu làm xước xe người ta, lần thứ hai là lừa người ta 500 đồng, lần cuối cùng chính là ở ngay tại nơi hẹn xem mắt.

Vẻ mặt của Khởi Tinh lộ vẻ khiếp sợ, cậu mở to mắt nhìn Thịnh Tịch Niên, cậu thầm nghĩ cmn cái nghiệt duyên quái gì từ trên trời rơi xuống đây.

Thịnh Tịch Niên vừa nhìn thấy Khởi Tinh, tuy rằng không chửi thành tiếng như đối phương, nhưng cũng chẳng nhịn được mà trầm mặc mất vài giây. Nhưng anh lại trấn tĩnh lại trước cậu, anh ngước mắt hỏi: “Khởi Tinh?”

Khởi Tinh vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ đáp một tiếng ‘Ừm’ theo bản năng.

Thịnh Tịch Niên khẽ thở dài trong lòng: “Xin chào, tôi là Thịnh Tịch Niên.”

Khởi Tinh nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên nói: “Sớm biết vậy thì mới nãy tôi đi cùng với anh tới đây luôn, tôi đi taxi bị tắc đường.”

Anh không nghĩ rằng cậu vừa mở miệng thì câu đầu tiên nói lại là cái này, nhất thời á khẩu không trả lời được. Khởi Tinh vừa ngồi xuống được mấy giây, linh quang lại lóe lên, bắt được ngay trọng điểm không nên bắt: “Vậy hóa ra người anh nhắc đến lúc nãy trong cửa hàng là tôi à?”

“Dễ thương, hướng nội, tính cách ôn hòa?”

Thịnh Tịch Niên: “….”

Cho tới bây giờ Khởi Tinh chưa từng nghĩ những từ ngữ hình dung này còn có thể thêm ở trên đầu mình, da gà muốn nổi hết cả lên, vẻ mặt khó tin nhìn Thịnh Tịch Niên: “Anh nghe được ở đâu mấy cái tin nhảm ấy vậy?”

Thịnh Tịch Niên: “….”

Thấy Khởi Tinh lại muốn lên tiếng, Thịnh Tịch Niên hít sâu một hơi, giành nói trước: “Chỉ cần đối tượng xem mắt không bị mù, thì nhất định sẽ nhìn trúng tôi?”

Khởi Tinh: “….”

Thịnh Tịch Niên khép quyển thực đơn lại, quay sang gật đầu với Khởi Tinh: “Mượn lời chúc may mắn của cậu.”

Khởi Tinh: “….”

Hết chương 4.

(1) Hoa Clematis

8203-clematis

(2) Bánh rán kiểu Thiên Tân

f8875538faa940dabbdee2061ffb5962

(3) Trà hoa khô

tra-hoa-hong-leo-tim

8203-clematis

f8875538faa940dabbdee2061ffb5962

tra-hoa-hong-leo-tim

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN