Món Quà Sinh Nhật Tuyệt Vời - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Món Quà Sinh Nhật Tuyệt Vời


Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Món quà tốt nhất chính là tình yêu và thể xác của em mãi thuộc về anh, Vân Phi của anh à.

Tay anh không ngừng vuốt ve cơ thể cậu, rồi anh chậm rãi kéo cái quần lót đã ướt đẫm của cậu ra. Mặt Vân Phi đỏ bừng khi nhận ra bản thân đang cương lên, nó giật nhẹ trước ánh mắt châm chọc của Triển Hàn.

Chân cậu bất giác co lại, cố che đi phần cơ thể trần truồng nhưng Triển Hàn bắt lấy hai cổ chân cậu.

Vân Phi mở to mắt khi nhận ra hai cổ chân cậu bị trói bằng hai cái nịt da, mỗi cái nịt lại có thêm sợi dây xích nhỏ nối với một cái nịt da khác ở đầu kia. Đầy chuyên nghiệp Triển Hàn tách hai chân cậu ra hai bên, kéo hai tay cậu lên rồi còng lấy hai cổ tay thon nhỏ. Sợi dây xích rất ngắn kéo căng chân và tay cậu sang hai phía, gần như mở rộng những phần hấp dẫn nhất trên cơ thể cậu ra và tư thế của Vân Phi bây giờ khiến cậu sượng đỏ cả người, cặp mông cũng bị nhấc lên khỏi mặt nệm phần nào. ‘Phi Phi nhỏ’ kích động khi không có cái gì che lại, chân tay cũng không thể cử động được, mặc nhiên để anh nhìn ngắm thỏa thích tư thể khiêu gợi của cậu.

Đối với Triển Hàn đó không khác một kiệt tác nghệ thuật, nếu không phải vì sợ bí mật của hai người bị lộ thì anh rất muốn chụp và quay lại mọi thứ của con người kia trong giây phút này ngay lập tức. Nó quá hấp dẫn anh đến phát điên.

“ Triển……Hàn……… “  Vân Phi lo lắng, cậu thật sự sợ khi thấy gương mặt của anh vào lúc này, nó không khác gì đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Baby” , giọng và hơi thở của anh kéo dài đầy quyến rũ, những ngón tay ve vuốt đôi gò má cao mềm mại

“Anh thật sự rất nhớ em….nhớ tất cả mọi thứ về em cũng như muốn cho em biết em mãi mãi thuộc về ai. Anh sợ không làm thế này thì giữa chừng em sẽ chạy mất” , anh cười và hôn lên phần cổ trắng.

“ Sao….cơ? Anh nói là không giận em cơ mà…..? “ cậu khổ sở nói, nhận ra bàn tay anh đang kéo dần về phía mông

“ Ưmh…….”

“ Anh có nói nhưng anh cũng nói là anh sẽ ngừng dò bài em sao?…… “  Triển Hàn mỉm cười, đôi mắt anh tối lại, chìm ngập trong những ham muốn, tiếng thở càng lúc càng nặng.

Những ngón tay thon dài lượn lờ phía trước cái cửa hang ấm nóng, luôn khép kín. Bản năng như được đánh thức, khi một phần đầu ngón vừa đẩy nhẹ vào cái hang nhỏ thì nó ngay lập tức hơi hé mở. Triển Hàn cười đểu, còn Vân Phi thì đỏ mặt tía tai, nước mắt hơi hoen ra vì xấu hổ.

“ Trời hôm nay nóng nên anh có mang đồ giải nhiệt vào. Một chút đá em thấy sao?”

Người Vân Phi lạnh ngắt khi nghe thấy từng lời anh nói, đầy phần nguy hiểm đang rình rập. Không chờ phản ứng nào của cậu, anh lấy một viên đá được đặt sẵn trong ly trên chiếc bàn cạnh giường.

Viên đá nhỏ lóng lánh trong đêm tối như một viên ngọc quý, từng giọt nước lạnh  rơi xuống cơ thể nóng hổi của cậu, Vân Phi run rẩy, uốn éo người. Tiếng rít vụt khỏi cổ họng khi anh mạnh mẽ đặt nó xuống cổ cậu, kéo lê một đường qua khuôn ngực, xoay vòng một hồi, anh lại nhấn mạnh nó xuống một bên đầu nhũ sưng tấy đến tội nghiệp.

Vân Phi hét lên vì lạnh và đau. Triển Hàn lại không hề nương tay lại càng nhấn nó xuống mạnh hơn day day một hồi rồi lại chuyển sang đầu nhũ bên cạnh, đồng thời bàn tay khác đang dây dưa với ‘cái đó’ của cậu, vuốt ve, cuộn xoáy nó không ngừng.

Cậu thở liên tục, tiếng thút thít lớn dần, da cậu như đỏ hơn, mặt Vân Phi nhăn nhúm lại, nước mắt rơi giàn giụa trên mặt.

Bàn tay anh lạnh ngắt di chuyển trên cơ thể cậu nhanh nhẹ như một con rắn tinh ranh. Viên đá lạnh đang giúp ích cho anh vô cùng, khi anh cảm nhận cái đó của cậu lớn dần lên và đang ướt đẫm, mọi thứ từ cậu luôn làm anh hứng thú. Cúi xuống hôn nhẹ lên đầu chóp, cảm nhận từng đợt run rẩy của vật đang nằm gọn trong tay lại càng kích thích anh.

“ Á Á Á Á…………………”  đầu Vân Phi nhường lên rồi ngả ra phía sau gối, chân tay co quắp lại, mặt cậu trắng bệch trong khổ sở.

Viên đá chạy tuột xuống chỗ đó của cậu, không ngừng chà xát lên vật thiêng của cậu. Khí lạnh làm Vân Phi co rúm lại, cái đó co giật liên tục, viên đá theo sự điều khiển của Triển Hàn di chuyển lung tung trên ‘Phi Phi’ đang đứng thẳng lên. Mắt Vân Phi trợn tròn khi nhìn thấy hình ảnh dâm mỹ trước mặt, trên chính con người mình.

Được một lúc khi thấy ‘vật đó’ của Vân Phi cương cứng, rỉ nước và phía đỉnh chuyển thành màu đỏ vì bị đá lạnh kích thích khiến Triển Hàn rất hài lòng.

“ Ưm…….ư…….”  cậu phản kháng khi anh tách miệng cậu ra và nhét viên đá nhớp nháp vào khuôn miệng xinh đẹp.

Nhận ra viên đá lạnh trong miệng, cuốn theo cả phần tinh dịch của chính bản thân làm Vân Phi chỉ muốn uất lên mà tự vẫn. Triển Hàn…..anh thật quá đáng……..hic………đầu lưỡi cậu như bị tê cứng cả lại, nuốt nhẹ từng đợt nước với thứ dịch đăng đắng xuống cổ họng. Nước mắt lại trào ra.

Ngón tay thon dài lạnh ngắt lại tiến về khu tư mật phía sau. Bàn tay tách mạnh cặp mông tròn trịa láng mịn ra. Dõi cặp mắt sáng vào cái hang kín bưng. Môi anh hôn nhẹ lên nó, chợt cười. Chắc sau chuyến này Vân Phi muốn lết đi đâu cũng phải là một quá trình phấn đấu lâu dài.

Vân Phi lắc đầu nguầy nguậy khi Triển Hàn đưa lên trước mắt cậu một viên đá khác, cổ họng bị chặn bởi một viên đá khiến cậu chỉ phát ra được vài tiếng ú ớ. Một viên đá có hình thù hơi kì lạ. Nó to hơn viên hồi nãy, ừm thì….nó giống hình phần đầu….cái đó (mặt tái xanh), và viên đá lại được gắn vào một thiết bị rung.

“ Em thích loại nào, hay anh nên gắn nó vào một cái lớn hơn nhỉ?”  Triển Hàn hỏi với vẻ mặt ngẫm nghĩ. Nhưng lại đầy khoái trá – có lẽ vậy thật…….

Cậu biết chuyến này mình sẽ không ở yên được với Triển Hàn, nếu anh không chơi hết trò với cậu thì coi như ‘địa ngục’ sẽ lại tiếp tục cho đến khi anh thấy đủ thì thôi.

Anh đưa lên cho cậu một cái máy rung size lớn hơn. Vân Phi thút thít. Còn anh như một đứa trẻ chăm chú với môn ‘kĩ thuật khoa học tình dục’ của mình.

Nhấc cặp mông của Vân Phi lên, anh chậm rãi đặt cái máy hoàn hảo của mình trước cánh cửa nhỏ của cậu. Vân Phi nín lặng, chìm hẳn vào sự chờ đợi. Nhắm mắt khi nhận ra sự lạnh buốt đang ngự trị phía trước cửa hang, nó rất ẩm ướt.

Dạ dày Vân Phi như đánh thóp từng tiếng một. Cậu ngẹo đầu, xoay trở lung tung mong rằng anh sẽ nhẹ tay. Hông cậu bị bàn tay anh giữ chặt, bằng một hành động dứt khoát anh đã đưa được phần viên đá lạnh vào trong người cậu.

Không có bất cứ tiếng nói nào thoát ra khỏi Vân Phi, cậu gần như chết lặng khi cảm nhận sự mới lạ đang chảy dài trong cơ thể. Phần nóng bỏng bên trong gần như đang giáp ranh với biên giới mới, thật chậm rãi cậu nhận thấy nơi đó đang được nới lỏng hơn.

Anh đẩy thứ đó vào trong cẩn thận, đảm bảo mình sẽ không làm cậu bị thương. Thấy thứ kia gần bị cơ thể cậu nuốt sạch khiến Triển Hàn một tràng thở dốc để lấy lại bình tĩnh. Mồ hôi túa ướt cả thân thể nóng hừng hực của anh.

Sắc mặt cậu cũng dần ổn định lại, dù mặt cậu đã ướt nhẹp nước, đôi môi đỏ không ngừng run lên. Tất cả mọi điều đang làm Triển Hàn muốn điên lên.

Thật bất ngờ, anh lại lôi cái đó ra và rồi lại nhanh chóng đâm sâu vào cơ thể cậu. Sự va chạm mãnh liệt đó làm Vân Phi nấc lên liên hồi, cậu há miệng lớn, đôi mắt mở to hết cỡ. Và rồi hết lần này lại lần khác, hết kéo ra và đâm vào, Triển Hàn khiến cậu khóc lóc thảm thiết, cái máy rung với viên đá lạnh đang tan dần trong người cậu….sự kết hợp hoàn hảo.

Nhấn công tắc, cái máy nằm sâu trong cái hang nhỏ bắt đầu rung lên. Cặp mông cậu cũng theo đó mà rung động, nước đá trong đó từ từ thoát ra ngoài, thấm ướt cả tấm đệm. Vân Phi nức nở khi thấy mình đang cố nương theo cái máy kia. Cả thân thể cậu đang rung chuyển theo nhịp độ do Triển Hàn đặt ra.

Khi Vân Phi bắt đầu thích nghi anh lại tiếp tục tăng tốc độ. Thêm một đợt sóng truyền dọc thân thể mềm yếu, tay cậu nắm chặt lấy sợi dây xích, cố lấy hơi mà hít thở. Chân cậu cố đưa lên cao, để cái máy dễ hoạt động trong người cậu.

Hành động làm Triển Hàn không giấu nổi một tiếng cười lớn. Anh cúi xuống cướp lấy làn môi hấp dẫn kia, hôn và dày vò nó cho đến khi Vân Phi muốn ngừng thở.Tay mân mê cục cưng của cậu làm nó như muốn nổ tung.

Hô hấp Vân Phi gấp gáp hơn, khuôn miệng mở lớn. Triển Hàn đoán rằng cậu sắp ra, đâu có chuyện dễ như vậy. Luồn tay xuống cái gối anh lấy ra một cái ruy băng màu đỏ rất đẹp. Một cách độc đoán, anh dùng nó thắt chặt cái đó của Vân Phi lại, kiềm hãm cậu phóng thích.

Đến lúc này Vân Phi chỉ còn biết khóc lớn, tiếng khóc cứ thế mà thoát ra như một đứa trẻ bị bắt nạt. Chân cậu giãy giụa, miệng mắc nghẹn viên nước đá trong họng làm Vân Phi bứt rứt muốn điên lên. Sâu bên trong cái hang nóng bỏng là một dụng cụ tra tấn tuyệt vời do Triển Hàn mang vào, sự lạnh buốt và rung động làm Vân Phi tắt nghẽn giữa dục vọng và đau đớn. ‘Cậu nhóc’ của cậu lại không ngừng cương lên mà lại bị dây ruy băng xiết chặt……không từ nào thống khổ hơn để diễn tả tình cảnh của cậu lúc này.

Triển Hàn đứng dậy độc ác đưa mắt nhìn cậu đang cố chịu đựng. Cơ thể cậu đỏ rần, mềm mại và yếu ớt đến kì lạ. Đôi môi đỏ xinh không ngừng kêu la, đôi mắt đẹp ướt đẫm nước….chậc, không khác gì một bức tranh đẹp mĩ miều a~

Mình nên để em ấy lại, cái máy chắc sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ….đi ăn một chút gì thôi….cả tối mình chưa ăn gì rồi…………..

Nghĩ là làm, Triển Hàn khoanh tay bỏ đi, để lại Vân Phi với những dày vò nhức nhối trong từng mạch máu muốn vỡ tung của cậu. Hài lòng khi ở trong tận nhà bếp mà anh vẫn nghe thấy tiếng khóc thổn thức ấy, một âm điệu thật quyến rũ.

_Hết Chương 1_

Tặng kèm hình cho cái cảnh: RUY BĂNG ĐỎ THẮT NGAY CHỖ ẤY ” nház

1506682_591506307598295_500186584_n

(Hình ảnh mang tính chất minh họa)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN