Mộng Cảnh - Chương 2 - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Mộng Cảnh


Chương 2 - Chương 2



“Tin tức mới nhất cho biết ông trùm tài chính người Nhật Bản tham gia cuộc tuyển cử nghị viên – Trung Xuyên Hùng Nhị được phát hiện chết ly kỳ trên giường mình sáng nay, trên người không có vết thương, theo giám định pháp y cho biết không tra ra nguyên nhân tử vong rốt cuộc là tự sát hay bị giết, trước mắt cảnh sát đang toàn lực điều tra nhằm…”

Suốt một ngày, khắp các kênh truyền hình lớn nhỏ của Nhật Bản liên tục đưa tin về vụ án mạng kỳ lạ kia, Huyễn Dạ Thần Hành ngủ thằng đến chạng vạng đang nằm dựa lưng trên ghế sopha, mỉm cười nhìn chằm chằm những thông tin cùng ảnh chụp người chết kia trên báo, một tay chống đầu, một tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lay động khiến những viên đá bên trong va vào thành cốc bằng thủy tinh, vang lên những tiếng kêu thanh thúy.

Nếu muốn tìm một người để hình dung cụ thể cho khí chất hư vô, Huyễn Dạ Thần Hành không thể nghi ngờ chính là người đại diện tiêu biểu nhất. Ngoại hình thanh dật nhã nhặn, ngũ quan tuấn lãng cân xứng, vẻ ngoài bắt mắt mà từ anh tuấn tầm thường không thể biểu đạt được một phần vạn, trang phục cổ điển áo sơ mi trắng cùng quần dài đen càng làm nổi bật sự mê người của anh, tóc đen ngắn gọn gàng, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười ôn hòa, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn làm quen với anh.

Phải nói là rất quyến rũ!

Anh có một loại hấp dẫn đặc thù mà người bình thường khó có được, lời nói lễ độ mang chút xa cách cùng ánh mắt cao thâm khó lường, rõ ràng ôn hòa hữu lễ nhưng lại khó nắm bắt, giống như một câu đố bí ẩn, mê hoặc tất cả những ai từng gặp qua.

Khó giải mà nguy hiểm!

Đó là chú thích kèm theo của những thành viên khác trong câu lạc bộ linh lực đối với anh.

Câu lạc bộ linh lực là nơi bán hi vọng, anh có danh hiệu “Truy Mộng” cùng với “Thần Toán” Tước Lợi Nhi, “Tia Chớp” Lôi Xiết và “Hắc Báo” Cừu Liệt, bốn người đầu là hội viên, người nào cũng có siêu năng lực mạnh mẽ, câu lạc bộ nằm ở nơi giao nhau giữa hiện thực và hư ảo, chuyên bán hy vọng cho mọi người, chỉ cần ra giá cao, cho dù muốn mua bất kì hy vọng nào cũng có thể được thực hiện, mà từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng làm vị khách nào thất vọng.

Sở trường của Huyễn Dạ Thần Hành giống như danh hiệu “Truy Mộng” của anh, có thể xâm nhập giấc mơ của bất kì người nào, dùng tâm trí và tư duy con người tạo thành không gian ảo tưởng, đối với anh mà nói, nơi này so với thế giới ngoài kia còn chân thật hơn rất nhiều, anh có thể qua lại tự nhiên trong mơ của bất cứ ai, giống như sứ giả của giấc mơ, xuyên qua những cơn ác mộng, những giấc mơ đẹp diệu kì, thay họ kết thúc sinh mệnh hoặc kéo dài cuộc sống trong mộng…

Mà giết người trong mộng, chẳng qua chỉ là một kỹ xảo nho nhỏ trong linh lực của anh mà thôi.

Trung Xuyên Hùng Nhị chết chính là kiệt tác của anh.

Chẳng qua là, người đưa tiền mua hy vọng Đại Dã Chính Cát cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, muốn hại chết Trung Xuyên Hùng Nhị là “dục vọng” của hắn chứ không phải “hy vọng”, loại người có dã tâm lại quyền cao chức trọng này, anh nên lấy vĩ khoản của hắn như thế nào đây?

Đến câu lạc bộ linh lực mua hi vọng, ngoại trừ khoản phí dụng lúc đầu phải bỏ ra, sau khi việc hoàn thành còn phải để hội viên lấy một thứ gì đó gọi là vĩ khoản, đó là quyền lợi của người đã thực hiện hy vọng, cũng là một phần trong cuộc giao dịch này, có điều, người bình thường đã trả xong phí dụng, không cần phải lo trả không nổi để vĩ khoản, bởi vì vĩ khoản của câu lạc bộ linh lực hơn phân nửa không nhắc tới tiền tài.

Hay là dùng tình nhân của Đại Dã Chính Cát làm vĩ khoản đi!

Một hớp uống hết rượu trong ly, Huyễn Dạ Thần Hành chậm rãi đứng lên, cười cười cầm lấy bức ảnh chụp Đại Dã Chính Cát cùng một người phụ nữ Nhật Bản xinh đẹp trên bàn, nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc của cô gái kia.

Đại Dã Chính Cát nhất định sẽ không keo kiệt cho anh một người phụ nữ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra, anh đòi lấy người đàn bà này là vì muốn tìm ra chứng cớ hắn hối lộ, tham ô từ tay cô ta, đây mới là mục đích chân chính của Huyễn Dạ Thần Hành.

Anh muốn hai gã chính khách này lưỡng bại câu thương, cho Đại Dã Chính Cát biết, cái giá phải trả khi đến câu lạc bộ linh lực mua hy vọng so với hắn tưởng tượng cao hơn rất nhiều.

Anh đã chờ không được muốn nhìn vẻ mặt của Đại Dã Chính Cát khi bị bắt là như thế nào.

Huyễn Dạ Thần Hành đặt ly lên bức ảnh kia, nở nụ cười giả tạo, đúng lúc chuẩn bị đi tìm Đại Dã Chính Cát thì di động trên người bỗng nhiên vang lên.

Quản lý gọi anh về câu lạc bộ linh lực, anh nhún vai, không ngại để cho Đại Dã Chính Cát vui vẻ thêm một ngày, vì thế liền khoác áo lên đi ra khỏi phòng.

Rời khỏi khách sạn, anh dùng linh lực tập hợp từ trường xung quanh bóp méo không gian, đi vào cửa sáng thông tới câu lạc bộ linh lực, cuối con đường, một căn biệt thự kiểu châu Âu lộng lẫy đứng sừng sững với cánh cửa luôn mở rộng chờ khách đến.

Huyễn Dạ Thần Hành mới bước vào đại sảnh, Tước Lợi Nhi đã chạy tới nắm lấy tay anh, cười hỏi: “Huyễn Dạ, nhiệm vụ kết thúc, vĩ khoản đã lấy chưa?”

“Chưa lấy.” Anh sờ lên mái tóc mượt như lụa của cô, mỉm cười.

Cừu Liệt đứng sau lưng cô lập tức bắn ra ánh mắt sắc bén cảnh cáo, ý là muốn anh nhanh bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của cậu ta.

Anh nhướn mày, cười thầm trong bụng. Gã động vật họ mèo này quả nhiên chỉ thích ăn dấm chua với anh, hơn nữa còn đầy địch ý, đối với sự đụng chạm giữa anh và Tước Lợi Nhi đều không thể chịu được.

“Còn chưa lấy? Chuyện này không giống với tác phong của anh nha, anh luôn tốc chiến tốc thắng mà, không phải sao?” Tước Lợi Nhi mở to mắt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tinh nghịch.

“Đúng vậy, nhưng quản lý đúng lúc lại gọi anh trở về, cho nên anh liền về đây trước.” Anh thoải mái ôm lấy vai Tước Lợi Nhi, ánh mắt khiêu khích nhìn Cừu Liệt.

“Hừ, anh sẽ không phải muốn lấy sạch tài sản của cái gã tên Đại Dã kia chứ!” Cừu Liệt lạnh lùng châm chọc, đi đến trước mặt anh, vươn tay ôm Tước Lợi Nhi trở về.

Tên không biết xấu hổ này, lúc nào cũng động tay động chân với Tước Lợi Nhi, quá đáng! Cừu Liệt âm thầm mắng trong lòng.

“Tôi không tàn nhẫn như vậy đâu, tôi chỉ muốn lấy một thứ quan trọng nhất của hắn mà thôi.” Huyễn Dạ Thần Hành bật cười, ý vị thâm trầm nhìn dáng vẻ Cừu Liệt che chở Tước Lợi Nhi có chút buồn cười không nhịn được.

Thật ra tính cách yêu hận rõ ràng, thẳng thắn cương trực của Cừu Liệt rất đáng yêu.

“Thứ quan trọng nhất? Tôi xem tám phần là phụ nữ.” Miệng Cừu Liệt lại không chịu yên.

“Oh? Cậu nói trúng tâm sự của tôi, sao, đã từng chạy vào trong mơ đọc tâm sự của tôi à?” Huyễn Dạ Thần Hành khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười thách thức.

“Yên tâm đi, tôi không có sở thích rình mò giấc mơ của người khác đâu…” Cừu Liệt khoát tay, khinh miệt liếc nhìn anh ta.

Sắc mặt Huyễn Dạ Thần Hành trầm xuống, thằng nhóc Cừu Liệt này thật có bản lĩnh, nói hai ba câu đã làm anh nổi nóng rồi.

“Vậy xin hỏi sở thích của cậu là gì? Dùng cái miệng đầy răng cắn loạn người ta?” Anh trào phúng cười lạnh.

Trước khi Cừu Liệt vào câu lạc bộ linh lực từng vì biến thành báo không kiềm được thú tính mà đả thương Tước Lợi Nhi, đến bây giờ cậu ta vẫn còn vì thế mà canh cánh trong lòng.

“Anh……” Cừu Liệt quả nhiên nghe vậy biến sắc, một câu đã bịt miệng anh.

“Được rồi, hai người làm gì thế, mỗi lần gặp mặt không cãi nhau sẽ chết à?” Tước Lợi Nhi vội vàng làm dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, đẩy Cừu Liệt ra.

“Quản cho tốt con báo đen nhà em, Tước Lợi Nhi, không có giáo dục gì hết!” Huyễn Dạ Thần Hành vẫn duy trì phong độ tốt đẹp như cũ, nhưng lời nói lại không chịu buông tha cho người khác.

“Thật là kỳ quặc, em quen anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh đối địch với ai như thế, chỉ có Cừu Liệt mới hai ba câu đã chọc giận anh đến biến sắc rồi, tại sao có thể như vậy?” Tước Lợi Nhi nghi hoặc nói.

“Có lẽ là bát tự không hợp!” Huyễn Dạ Thần Hành cười nhẹ.

“A, anh sẽ không phải là vì thích em nên mới ghen tị với anh ấy chứ!” Cô chớp mắt mấy cái, cố ý dựa sát vào người anh làm nũng.

Cừu Liệt thấy hai người bọn họ anh anh em em, trong lòng nổi giận, tức tối xoay người bỏ lên lầu hai.

“Đúng vậy! Anh ghen đến chết được!” Anh cười to, khẽ búng chiếc mũi đẹp của cô.

“Thật đáng ghét, thích em lại không nói sớm, giờ muốn em thay lòng đổi dạ thì đã muộn rồi!” Cô giả bộ buồn rầu.

“Sẽ không đâu, bây giờ lao vào vòng tay anh vẫn còn kịp mà….” Anh nói xong liền giang rộng hai tay.

“Ngừng!” Cô vươn ngón trỏ chỉ vào chóp mũi anh, cười nói: “Anh thật quá âm hiểm, Huyễn Dạ, vì muốn chọc Cừu Liệt mà lời nói ghê tởm nào cũng thốt ra được.”

“Aizzz! Em lại xuyên tạc tấm chân tình của anh rồi.” Anh ôm ngực như đang bị thương.

“Chân tình của anh rất phức tạp, em đây lười nghiên cứu, vẫn là để lại cho những cô gái có mắt không tròng kia mổ xẻ đi!” Cô vỗ vỗ vai anh, còn làm mặt quỷ chớp mắt nhìn anh.

“Tiểu quỷ!” Anh bật cười. Cùng Tước Lợi Nhi tranh cãi quả nhiên có thể giải tỏa áp lực, anh không phủ nhận mình rất thích cô, chẳng qua đó là tình cảm anh em, một chút xíu tình yêu cũng không có. Chỉ có cái kẻ đầu óc ngu xuẩn như Cừu Liệt kia là nhìn không ra mà thôi!

“Đừng nói vớ vẩn, nói cho em biết đi, lần này đến Nhật Bản có đặc biệt gặp gỡ mỹ nữ nào không?” Tước Lợi Nhi cười hì hì hỏi.

“Không có.” Anh đút hai tay vào túi, tiêu sái đi lên lầu, vào tổng bộ của câu lạc bộ linh lực.

“Không có? Làm sao có thể?” Tước Lợi Nhi đi theo phía sau anh, không tin người có vẻ ngoài tuấn dật nho nhã như anh lại thiếu phụ nữ.

“Sao lại không? Anh nhớ em còn không kịp, thời gian đâu mà nghĩ đến những cô gái khác!” Anh lại nhịn không được trêu chọc Tước Lợi Nhi.

Quản lý đã sớm rót một ly rượu chờ anh, nghe thấy anh ba hoa, cười lắc đầu.

Lôi Xiết thì vẫn lạnh lùng ngồi trên sô pha xem tạp chí.

Anh đi đến bên quầy bar, cầm ly rượu lên nhấp một hớp, cười nói với quản lý: “Kỳ quái, đi theo ông lâu như vậy, sao tôi vẫn chưa trúng độc rượu nhỉ?”

“Đó là bởi vì anh vốn đã rất độc rồi.” Cừu Liệt còn tức chuyện anh chiếm tiện nghi của Tước Lợi Nhi, hung ác nham hiểm tiếp lời.

Huyễn Dạ Thần Hành lúc này đã khống chế được mình, đối với địch ý của kẻ kia làm như không thấy, chỉ nhún vai mỉm cười.

“Nhiệm vụ lần này thuận lợi chứ?” Quản lý nhìn anh hỏi.

“Ừ.” Gác chân, anh châm thuốc, một tay chống lên quầy bar, một tay để trên hông, có vẻ lười nhác mà gợi cảm tự nhiên.

Không phải ai cũng có ngôn ngữ cơ thể mê người như vậy, có vài người trời sinh không thể đùa giỡn, có vài người không hề cố ý, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ sự thoải mái, tự tại, tiêu sái và anh tuấn.

Huyễn Dạ Thần Hành là dạng người thứ hai.

Tước Lợi Nhi đã từng nói qua, cho dù anh ba ngày ba đêm không tắm rửa, hơn nữa quần áo còn đầy bụi đất ngồi phịch trên sô pha thì vẫn sẽ có cả đám phụ nữ mê muội vì anh mà thét chói tai, không còn cách nào, sức quyến rũ của anh hoàn toàn là bẩm sinh, người bình thường không thể chống đỡ!

“Thật sự không có người phụ nữ nào chiếm được một góc sao?” Tước Lợi Nhi nhướng mày, cao giọng hỏi, đối với việc anh phá lệ “đơn thuần” chấp hành nhiệm vụ rồi biến mất mà không yêu đương lung tung cảm thấy khá ngạc nhiên.

Nói đến cũng buồn cười, mỗi lần Huyễn Dạ Thần Hành thực hiện nhiệm vụ, không phải yêu đương với bạn gái hoặc chị em gái của khách, thì chính là bị một đống phụ nữ không liên quan gắt gao vây quanh, thành tình nhân quần chúng, hiện tượng này nhìn mãi cũng thành quen, vì thế lần này anh nói không có quan hệ gì với phụ nữ, Tước Lợi Nhi nói sao cũng không tin.

“Thật sự…… không có.” Anh bỗng dưng nghĩ đến người con gái xa lạ vô tình gặp trong giấc mơ của Trung Xuyên Hùng Nhị, câu trả lời có chút chần chờ.

“Trả lời không đủ thẳng thắn, chứng tỏ trong lòng có quỷ.” Tước Lợi Nhi nhìn ra ngay phút trầm tư ngắn ngủi của anh, lập tức như bắt được nhược điểm kẻ khác, kêu ầm lên.

“Đừng có mà bắt lỗi trong lời nói của anh, Tước Lợi Nhi, lần này anh thật sự không dính vào ai cả, chẳng qua là……”

“Như thế nào?” Ánh mắt sắc bén của quản lý sau mắt kính nhìn thẳng anh.

“Ở trong mơ tôi gặp một người rất kỳ quái.” Anh mở miệng cười nhẹ.

“Một người khác?” Lôi Xiết cùng Cừu Liệt không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.

“Đúng vậy, một cô gái, tầm khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cô ta xuất hiện trong giấc mơ của Trung Xuyên và thấy tôi giết người.” Anh nói qua sự việc lúc đó để tránh mọi người quá mức kinh ngạc.

“Cái gì? Cô ta nhìn thấy anh giết người?” Tước Lợi Nhi là người đầu tiên hét lên.

“Cậu xác định cô ta không phải nhân vật hư cấu trong mộng sao?” Lôi Xiết đem tạp chí để lên bàn, không có tâm tình xem tiếp.

“Không phải, sau khi Trung Xuyên chết đi, trước lúc giấc mơ biến mất, hình ảnh cô ta vẫn hết sức rõ ràng.” Nhẹ nhàng thở ra một làn khói, màn sương mỏng bay lên che khuất nghi ngờ lướt qua rất nhanh trong đáy mắt Huyễn Dạ Thần Hành. Nếu không phải vì thiết bị hẹn giờ của anh đúng lúc đó quấy nhiễu, anh chắc chắn đã sớm bắt lấy cô gái kia hỏi cho rõ ràng.

“Cậu không nói chuyện với cô gái kia sao?” Quản lý lại hỏi.

“Không có, cô ta vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy.” Anh cười nói.

“Chuyện này kì quặc thật, có người phụ nữ nào thấy anh lại không dán chặt lấy anh chứ, sao lại có chuyện chạy trốn được?” Tước Lợi Nhi vân vê đuôi tóc nói.

“Có lẽ cô ta cho rằng Huyễn Dạ là hung thủ giết người?” Cừu Liệt ác ý nói.

“Thật kỳ quái, nhiều năm rồi chắc chắn anh chưa từng gặp qua chuyện như thế này đúng không?” Lôi Xiết toàn thân đen đi đến bên cạnh anh, nghiêng người dựa vào quầy bar.

“Ừm, đây là lần đầu tiên.” Chính vì như thế, anh mới không thể không tò mò về lai lịch cô gái kia.

“Cô ta liệu có phải cũng là người có năng lực đi vào giấc mơ như anh không?” Tước Lợi Nhi mở to hai mắt nói. Thế giới này luôn có nhiều biến hóa bất ngờ, ngoại trừ câu lạc bộ linh lực, cô tin rằng ngoài kia vẫn còn rất nhiều người có năng lực không thể tưởng được đang sinh sống.

“Anh cũng nghĩ vậy.” Huyễn Dạ Thần Hành nhìn rượu trong ly, nhớ lại gương mặt thanh tú diễm lệ của cô gái kia, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn đủ để anh có ấn tượng sâu sắc.

“Vậy đi tìm cô ấy đi! Nói không chừng đó chính là người yêu định mệnh của anh đó.” Cừu Liệt đứng bên cạnh giật dây. Tốt nhất là Huyễn Dạ Thần Hành tìm được tình nhân thích hợp cho mình, như thế anh ta mới không suốt ngày vòng tới vòng lui bên cạnh Tước Lợi Nhi nữa.

“Làm sao tìm được? Cô ta có thể xuất hiện ở bất kỳ giấc mơ nào!” Tước Lợi Nhi trừng mắt nhìn Cừu Liệt rồi nói.

“Đúng vậy, cho nên quên đi.” Huyễn Dạ Thần Hành lại nhún vai, biểu hiện mình chẳng hề để tâm tới chuyện này.

“Hắc, anh cứ như vậy bỏ qua? Không muốn biết cô ta là ai à?” Cừu Liệt sốt ruột hỏi.

“Muốn cũng vô dụng, dù sao cũng không cần thiết phải gặp lại.”

“Ngộ nhỡ cô ta đến có ý xấu thì sao?” Lôi Xiết đề phòng chu đáo hỏi thêm.

“Thế thì cô ta tự khắc sẽ xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nữa, nhưng mà, tôi tiếp xúc với nhiều người như vậy, cũng không thể coi bất cứ ai kỳ lạ đều là kẻ địch của mình!” Huyễn Dạ Thần Hành xoay người, dựa tay vào quầy bar phía sau, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế chân cao.

“Vẫn nên cẩn thận một chút, nếu cô ta có thể vào xâm nhập vào mộng của người khác, chứng tỏ cũng có thể quấy nhiễu đến anh.” Mặt Lôi Xiết không chút thay đổi nhưng ai cũng nghe ra được sự lo lắng bên trong.

Huyễn Dạ Thần Hành từng bị lạc trong chính giấc mộng của mình, bị vây khốn bởi những cảnh vật trong mơ, thiếu chút nữa điên cuồng đến chết, nếu không phải quản lý dùng hết linh lực của mình cứu anh ra, nói không chừng anh đã sớm không còn tồn tại.

“Không có bất kì kẻ nào có khả năng quấy nhiễu tôi được, kẻ xâm nhập vào mộng của tôi đều phải chết.” Huyễn Dạ Thần Hành ôn hòa mỉm cười, nhưng lãnh ý bên trong lại khiến cho người khác ớn lạnh.

Tước Lợi Nhi nhìn thẳng anh, không tự giác rùng mình một cái.

Huyễn Dạ Thần Hành không quản bất cứ ai, lúc nào cũng mang cái mặt nạ tỏ vẻ thân thiết của mình, thoạt nhìn giống như một quý ông nho nhã, tốt bụng, nhưng mà, trực giác cho cô biết thật ra anh so với vẻ ngoài âm trầm của Lôi Xiết càng đáng sợ hơn, càng lạnh lùng hơn, nụ cười của anh chỉ là ngụy trang, nét ôn hòa cũng chỉ là biểu hiện giả dối, anh thật sự là một người như thế nào, toàn thế giới trừ quản lý có lẽ không ai nhìn ra được!

“Có phải cô gái đó đang cầu cứu hay không?” Tước Lợi Nhi thử suy nghĩ theo hướng khác.

“Cũng có thể.” Huyễn Dạ Thần Hành đã cụt hứng, không muốn bàn tiếp chủ đề này.

“Vậy anh không muốn tìm ra nguyên nhân cô gái đó xuất hiện hay sao?”Tước Lợi Nhi hỏi. Nếu Huyễn Dạ thật sự muốn tìm hiểu nguyên do, điều này không khó.

“Không.” Anh quả quyết nói. Nhiều năm như vậy, anh đã sớm học cách nhận biết vấn đề nào nên đi sâu, vấn đề nào nên bỏ mặc, quá mức tò mò sẽ chỉ rước lấy phiền toái cho bản thân, anh thật vất vả mới có thể thoát khỏi nơi ghê tởm đó để ngộ ra chân lý này, chỉ có đem tâm tư mình đông lạnh lại thì mới không bị tổn thương lần nữa.

“Ngay cả chuyện cô ta là ai cũng không muốn biết?” Tước Lợi Nhi ghét nhất thái độ hờ hững của anh.

“Tước Lợi Nhi, anh đương nhiên muốn biết, nhưng anh không cần đáp án, trừ phi có người mua đáp án với anh, anh mới chủ động đi tìm.” Anh bật cười nhấp thêm ngụm rượu, chẳng hề để ý.

“Nhưng cậu vẫn đang lo lắng.” Quản lý khẽ xoay ly rượu, một câu nói trúng ngay vấn đề.

Huyễn Dạ Thần Hành cứng người lại vài giây rồi lập tức bật cười: “Tôi lo lắng, đương nhiên, lo sợ một ngày nào đó cô gái kia sẽ đoạt mất công ăn việc làm của mình thôi.”

“Đừng giỡn nữa, Huyễn Dạ, vẫn nên cẩn thận một chút.” Lôi Xiết lạnh lùng cảnh cáo.

“Hiếm thấy cậu quan tâm tôi như vậy đấy, Lôi Xiết.” Anh bật cười, giơ ly rượu về phía Lôi Xiết.

“Tôi không phải đang quan tâm anh mà là lo lắng phiền toái sẽ tới cửa.” Lôi Xiết lạnh như băng đáp lại.

Huyễn Dạ Thần Hành cười cười, ực một cái hết rượu trong ly.

Quản lý rửa sạch ly, dọn dẹp sạch sẽ quầy bar xong, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi phải xuống, có khách đến mua hy vọng.”

Lời ông nói còn chưa đến nửa giây, cửa lớn liền truyền tới tiếng nhạc hài hòa, Tước Lợi Nhi thán phục kêu lên: “Đạo hạnh của quản lý càng lúc càng cao, không hổ đã tu hành ngàn năm.”

“Đừng có nhân cơ hội mắng tôi là lão hồ li, Tước Lợi Nhi.” Quản lý trước khi xuống lầu liền nói như thế.

Mọi người không khỏi bật cười ầm ĩ.

Sau đó, cả đám người lại tiếp tục chơi trò cá cược nhàm chán xem ai là người được khách chọn trúng.

Tiệc rượu của Đại Dã Chính Cát quả nhiên hoành tráng, xa hoa, sau khi loại bỏ đối thủ chính trị Trung Xuyên Hùng Nhị xong, liền chắc chắn mình sẽ trúng cử, vì thế không chút khách khí ăn mừng trước.

Tay trái của Huyễn Dạ Thần Hành kéo một người phụ nữ xinh đẹp, ngay từ đầu cả hai đã dính một chỗ, dáng người anh cao ráo, phong độ cùng người phụ nữ yêu kiều phong tình vạn chủng quả nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cũng thành đối tượng để bàn tán, là nguyên nhân chính khiến cả hội trường xôn xao không thôi, ngoại trừ vẻ ngoài xuất chúng của cả hai, quan trọng nhất chính là mọi người đều thắc mắc vì sao tình nhân của Đại Dã Chính Cát lại đi cùng một người đàn ông khác đến tiệc rượu của hắn chứ, đây chẳng phải là tuyên bố mình bị cắm sừng hay sao?

Nhưng Đại Dã Chính Cát lại không có chút tức giận, thậm chí còn tựa hồ đặc biệt hậu đãi người đàn ông đã đoạt đi tình nhân của mình.

Một đống dấu chấm hỏi hiện lên khiến mọi người trong hội trường đều cảm thấy hiếu kì, một số phóng viên chuyện đưa tin bát quái cũng bắt đầu hỏi thăm tin tức xung quanh xem có thể lấy được tin tức độc nhất vô nhị trước người khác hay không.

Huyễn Dạ Thần Hành thích thú nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, mặt không đổi sắc ôm người phụ nữ kia đi khắp nơi rêu rao. Trạch Nguyên Mĩ Trí Tử chính là “vĩ khoản” mà Đại Dã Chính Cát đưa cho anh, mọi việc đều tiến hành theo đúng kế hoạch, Mĩ Trí Tử say mê chìm đắm trong sức quyến rũ cùng sự phong lưu phóng khoáng của anh, sớm đã đem mọi chứng cớ hối lộ của Đại Dã giao hết cho anh, đêm nay mang Mĩ Trí Tử tới nơi này chẳng qua là để cô ta xem một màn kịch do chính tay anh đạo diễn mà thôi.

“Huyễn Dạ, không phải anh nói hôm nay sẽ có một chuyện đáng kinh ngạc xảy ra hay sao? Sao đến giờ còn chưa thấy?” Mĩ Trí Tử dựa vào cổ anh thì thầm làm nũng.

“Đừng nóng vội, sắp tới rồi.” Ánh mắt anh dao động trên những người phụ nữ trong đại sảnh, thờ ơ trấn an.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Mĩ Trí Tử ảo tưởng cái mà anh gọi là một đêm kinh hỉ sẽ là kích tình lãng mạn hoặc tỏ tình.

“Đừng hỏi, đến lúc đó em sẽ biết.” Anh không dấu vết đẩy cô ta ra, vừa quay đầu, tầm mắt lập tức bị một người con gái diễm lệ hấp dẫn.

Một mái tóc đen dài vừa thẳng lại bóng mượt, ngũ quan xinh đẹp tuyệt luân, dáng người linh lung thướt tha, cô gái anh nhìn chằm chằm đang được một đám đàn ông vây quanh, chỉ thấy đôi mắt đẹp đảo tròn, môi cười duyên dáng, phong thái yểu điệu khiến tất cả mọi người đều mê mẩn.

Nhưng điều khiến Huyễn Dạ Thần Hành giật mình nhất không phải là mỹ mạo của cô gái kia, mà là gương mặt của cô ấy!

Cô ta, chính là người mà anh đã nhìn thấy trong mộng!

Vẻ kinh ngạc xẹt qua mặt anh, loại trùng hợp này quả thật khiến người ta bất ngờ, anh không đi tìm, cô ta lại tự động chạy tới trước mặt.

Mĩ Trí Tử thấy ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm phía xa, theo tầm mắt anh nhìn lại, cô ta liền phát hiện đó anh đang nhìn một người phụ nữ tư sắc không hơn mình, trong lòng không khỏi ghen tỵ dâng cao.

“Như thế nào? Em kém cô ả xấu xí người Đài Loan kia sao?” Cô ta nói chua loét.

“Đài Loan? Cô ta không phải người Nhật Bản sao?” Huyễn Dạ Thần Hành cảm thấy kinh ngạc.

“Bộ dáng cô ta làm sao có khí chất như phụ nữ Nhật Bản chúng em được? Cô ta là con gái riêng đi theo mẹ khi được gả đến làm vợ chuyên gia tài chính Hắc Vũ Sâm! Con lẳng lơ, ỷ vào thế lực của Hắc Vũ Sâm đến những buổi tiệc xã giao, tự cho mình là tiên nữ trên trời, buổi tối đổi đàn ông nhanh hơn thay quần áo còn chưa hài lòng, ban ngày lại ra vẻ thánh nữ thuần khiết, vậy mà một đám đàn ông lại thích loại như cô ta, thấy cô ta như ruồi bọ thấy mật ngọt, bám riết không tha…” Mĩ Trí Tử tức giận vì bị một đứa con gái ngoại quốc nhỏ hơn mình năm tuổi chạy đến địa bàn của mình chiếm hết hào quang, mà cô ta bất quá chỉ thua vì tuổi tác mà thôi.

“Hắc Vũ Sâm?” Anh hơi sửng sốt, cảm thấy họ Hắc Vũ này nghe qua có điểm quen tai.

“Đúng vậy! Nghe nói năm trước Hắc Vũ Sâm đi tới Đài Loan liền có cảm tình với mẹ cô ta, kết hôn chớp nhoáng sau đó liền chuyển tới sống ở Nhật Bản.” Mĩ Trí Tử đối với những chuyện phát sinh gần đây trong giới thượng lưu tương đối rõ ràng.

“Tên của cô ấy là gì?” Huyễn Dạ Thần Hành tỏ vẻ hết sức hứng thú.

“Anh muốn làm gì? Cô ta chẳng qua chỉ là một món hàng nước ngoài biết những thủ đoạn đùa giỡn mê hoặc đàn ông mà thôi, anh cũng động tâm sao?” Mĩ Trí Tử không cam lòng nói móc.

“Anh chỉ muốn biết tên của cô ta, không muốn làm gì cả!” Anh buồn cười nhún nhún vai, Mĩ Trí Tử không hề phát giác những lời này giống như đang nói chính cô ta.

“Làm trò! Ý đồ của đám đàn ông các anh từ ánh mắt đã có thể nhìn ra, trong lòng anh đang nghĩ gì em không biết sao?” Cô ta châm chọc liếc anh một cái.

“Em không nói anh biết, anh liền trực tiếp đến hỏi cô gái kia vậy.” Anh mặc kệ cô ta ăn dấm chua.

“Anh… Anh mới từ tay Đại Dã đưa tôi về bên cạnh một ngày đã muốn đá rồi sao?!” Cô ta tức giận chỉ trích. Uổng công cô đã trao trái tim cho anh …

“Đừng cáu kỉnh, Mĩ Trí Tử, như vậy sẽ làm hại đến gương mặt xinh đẹp của em.” Anh ôm vai cô ta, mắt vẫn nhìn thẳng vào bóng hình xinh đẹp đằng kia.

Cô mặc một bộ lễ phục dài hở lưng, chất vải đen mềm mại cùng màu da trắng nõn đối lập mạnh mẽ, so với những cô gái cố ý trang điểm cầu kỳ trong hội trường càng xinh đẹp hơn.

Anh híp mắt, sự tò mò đối với cô càng sâu.

“Đều tại anh! Phong lưu thành thói, gặp một người liền muốn một người, hại người ta không vui.” Mĩ Trí Tử lại dùng chiêu quyến rũ quen thuộc.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, anh chỉ cảm thấy cô gái kia nhìn khá quen mắt mà thôi, không có ý gì khác.” Anh khẽ hôn lên trán cô ta.

“Hứ, đầu tiên là ‘nhìn quen mắt’, sau lại ‘biết rõ toàn thân’, đàn ông các anh a, không có lương tâm.” Ngón tay sơn màu mận chín đâm vào ngực anh.

Anh cười không đáp, giữa anh và Mĩ Trí Tử chỉ là quan hệ lợi ích, cô ta là một quân cờ của anh, không phải tình nhân, cô ta lập tức sẽ “kinh hỉ” khi biết món quà anh tặng khiến cô ta kinh ngạc đến mức nào, đến lúc đó chỉ sợ chẳng còn thời gian mà oán trách vấn đề lương tâm của anh nữa.

Giống như hưởng ứng với suy nghĩ của anh, ngoài đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng người hỗn loạn, một đám cảnh sát mặc đồng phục tiến vào tiệc rượu, trực tiếp bắt Đại Dã Chính Cát khiến mọi người sợ tới mức sững sờ tại chỗ.

“Đại Dã Chính Cát, chúng tôi đang nắm giữ chứng cớ chính xác cho thấy ông có hành vi hối lộ, ông đã bị bắt.” Vị cảnh sát đi đầu cao giọng tuyên bố.

“Cái gì? Làm cái gì vậy? Sao lại thế này? Tôi không biết các anh đang nói gì! Buông tay, tôi muốn tìm luật sư của mình……” Đại Dã Chính Cát bị áp giải ra ngoài còn liều mình la to.

Cả mắt lẫn cằm của Mĩ Trí Tử cơ hồ đều rớt xuống đất, cô ta thậm chí còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Một cảnh sát khác bỗng đi đến trước mặt cô ta, lạnh lùng hỏi: “Cô là Trạch Nguyên Mĩ Trí Tử?”

“Vâng……” Đầu óc của cô ta càng lúc càng mơ hồ.

“Cô bị tình nghi là người đã tiếp tay cho Đại Dã Chính Cát hối lộ và chuyển tiền ra nước ngoài, mời cùng chúng tôi đến cục cảnh sát để thẩm vấn.”

Mĩ Trí Tử sợ hãi, cô ta vội vàng quay đầu cầu cứu Huyễn Dạ Thần Hành, nhưng còn chưa mở miệng, đã thấy anh nhướng mày, nở nụ cười đầy ẩn ý không tiếng động dùng khẩu hình nói với cô ta: “Surprise!” (Ngạc nhiên chưa!)

Thì ra……

Mĩ Trí Tử cuối cùng đã hiểu, tất cả đều là quỷ kế do anh ta bày ra! Anh ta tiếp cận cô đơn giản chỉ vì muốn phơi bày chuyện xấu của Đại Dã Chính Cát mà thôi.

Giờ nhớ lại sự dịu dàng, hiền hòa, quan tâm chăm sóc của anh, cô liền buồn nôn đến mặt xám ngắt. Người luôn tự xưng là khắc tinh của đàn ông giàu có như cô, cuối cùng lại thua trong tay đàn ông chuyện này bảo sao cô không tức đến đấm ngực dậm chân?

Nhưng, khi cô quay đầu lại nhìn thấy anh mỉm cười “tiễn đưa” mình, bất ngờ bị ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của anh khiến toàn thân cứng đờ.

Nỗi sợ hãi không tên dần dần lấn át cả sự tức giận, người đàn ông Huyễn Dạ này rõ ràng thân thiết nhã nhặn, nhưng đằng sau nụ cười kia ẩn giấu dao, lúc nào cũng có thể khiến người ta hồ đồ chết trong đó lúc nào không biết…

Thật là một người đáng sợ!

Cô ta trừng mắt, lảo đảo đi theo cảnh sát ra khỏi tiệc rượu mà toàn thân vẫn run rẩy không ngừng.

Xem xong trò hay rồi, bước chân Huyễn Dạ Thần Hành không tự chủ đi đến mục tiêu mới của mình. Chuyện của Đại Dã Chính Cát đã xong, nhưng người phụ nữ đã xâm nhập vào trong giấc mơ thấy anh giết chết Trung Xuyên Hùng Nhị này không thể để chạy mất.

Cô ta có vẻ như rất thích màn nhạc đệm này, cô không giống những kẻ khác ngây ngốc nhìn Đại Dã Chính Cát bị bắt, Huyễn Dạ Thần Hành phát hiện vẻ mặt cô ta tràn đầy vẻ khinh miệt và xem thường, thậm chí còn thoáng mang theo ý ‘việc không liên quan đến mình’, một mình ngồi bên quầy bar nếm rượu.

“Thú vị không?” Huyễn Dạ Thần Hành đi đến bên cạnh cô.

“Rất thú vị! Xem một người cao cao tại thượng tự cho là rất giỏi trong nháy mắt rơi xuống mặt mũi bầm dập, đây thật sự là chuyện vui nhất đêm nay!” Cô dùng một tư thái hết sức dụ hoặc dựa vào quầy bar, bộ lễ phục đen lộ lưng bó sát người bày ra từng đường cong mĩ lệ từ lưng đến mông, mái tóc đen dài sáng bóng gợi cảm buông xuống bên vai trái, làm nổi bật nụ cười ngây thơ quyến rũ, mỗi một biểu cảm đều như vô tình cố ý quyến rũ tâm tư đàn ông.

“Cô không phải là bạn của Đại Dã sao?” Anh châm một điếu thuốc, tiêu sái nghiên người ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh.

“Bạn? Nơi này có người nào thật sự là bạn ông ta? Còn không phải đều là những kẻ ăn chơi, ở đâu có lợi lộc liền dựa vào, vì bản thân mà thôi. Tôi mới lười làm bạn ông ta, chỉ là một lão quỷ háo sắc vừa già vừa mập, chết là đáng!” Cô cười lạnh nói xong, cũng lấy từ ví da một điếu thuốc, đặt lên đôi môi đỏ hồng của mình, chờ Huyễn Dạ giúp mình châm lửa.

Cô giống như đúc với người mà anh đã từng thấy trong mộng, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau. Cô gái trong mộng thanh thuần như tinh linh, còn người trước mặt chính là một cô gái thanh lâu bất cần đời.

Hơn nữa cô ta hoàn toàn không hề quen biết anh, nếu cô ta là người trong mộng thì chắc chắn khi gặp lại anh không thể không có chút phản ứng.

Huyễn Dạ Thần Hành trầm ngâm giúp cô ta châm thuốc, chỉ thấy cô nhướn đôi mi dày đậm, đôi mắt to đen nhánh tràn ngập ý dò xét.

“Còn anh thì sao? Cũng là một người bạn của Đại Dã Chính Cát sao?” Cô hỏi lại.

“Không phải.” Anh mỉm cười.

“Tôi đã bảo là không giống mà, Đại Dã làm sao có thể quen biết một người bạn đẹp trai như anh được? Vừa nhìn đã biết anh cùng ông ta căn bản là hai kẻ khác biệt.” Cô không hề che giấu sự ái mộ với ngoại hình bắt mắt của anh, tuy không phải quá mức anh tuấn nhưng lại đặc biệt dễ dàng khiến phụ nữ mê muội, trong vẻ hiền hòa mang theo khí chất thần bí khó nắm bắt, ở trong đám đàn ông cực kỳ nổi bật.

“Đây có thể xem như lời khen không?” Anh nhướn mày.

“Anh nói xem?” Cô cũng học theo cách nói của anh, trả lời anh.

Hai người đồng thời cười ra tiếng, khoảng cách lập tức kéo gần không ít.

“Tôi tên là Thư Nhàn, mọi người đều kêu là Susan, còn anh?” Cô chủ động tự giới thiệu.

“Huyễn Dạ, Huyễn Dạ Thần Hành.”

“Một cái tên thật đặc biệt, trước giờ tôi đều cảm thấy người Nhật Bản có tên thật cổ quái, nhưng anh lại không giống.” Cô lơ đãng tiến tới gần anh, trên mặt đều biểu hiện rõ hảo cảm đối với anh.

“Cám ơn, tôi cảm thấy tiếng Nhật của cô khá tốt đấy.”Anh cũng không tránh, hưởng thụ mùi thơm cô tự dâng lên.

“Sao anh biết tôi không phải người Nhật Bản?” Cô xoay người, lưng dựa vào quầy bar, cùng anh mặt đối mặt, một tay vuốt ve cổ áo anh.

“Nghe nói, cô đến từ Đài Loan, là kế nữ của Hắc Vũ Sâm.” Dám can đảm khiêu khích một người đàn ông mới quen chưa đến mười phút, hứng thú của anh đối với cô gái này càng lúc càng nhiều.

“Chậc! Bí mật dường như không bao giờ giấu được, phải không?” Cô nhún nhún vai, ngửa đầu uống rượu.

“Danh tiếng của Hắc Vũ Sâm quá lớn, thân phận cô đương nhiên sẽ bị bàn tán, nhưng mà, đây cũng không phải chuyện xấu, tốt xấu gì cô cũng lập tức được tiến vào giới thượng lưu, không phải sao?”

“Nhưng tôi không muốn liên quan nhiều với cha dượng mình, người gả cho ông ta là mẹ tôi, không phải tôi.” Cô hừ lạnh, lời nói đầy vẻ xem thường Hắc Vũ Sâm.

“Cô không thích ông ta?”

“Đương nhiên! Ông ta vừa già vừa buồn tẻ, chỉ có mẹ tôi mới ngoan ngoãn phục tùng ông ta, tôi không đá ông ta đã là rất may rồi!” Cô nhíu mi, nâng cốc uống sạch rượu. Sau đó lập tức đứng thẳng dậy, dựa vào ngực anh, ngón tay vẽ vẽ lên y phục anh, khẽ gợi ý: “Đừng nói về lão già đó nữa, sao nào, đêm nay anh có muốn đi cùng em hay không?”

Huyễn Dạ Thần Hành lần đầu tiên gặp cô gái chủ động như thế, liền lập tức ôm chặt lấy thân hình mềm mại vào lòng, cúi đầu thủ thỉ bên tai: “Anh có thể cự tuyệt được sao?”

Cô ngẩng mặt lên, yêu kiều liếc anh một cái, cười nói: “Anh thật đáng yêu, Huyễn Dạ, đêm nay anh phải đi cùng em cả đêm.”

“Không thành vấn đề.” Anh đang muốn tìm cơ hội tiếp cận cô gái này để làm rõ ràng xem, cô cùng với người con gái trong mộng kia có quan hệ như thế nào.

Hai người cứ như vậy ôm nhau đi khỏi đại sảnh đã sớm vắng người, đưa Thư Nhàn lên xe, chạy ra con đường tràn ngập ánh đèn phía trước.

Đêm Tokyo tựa như ly rượu nồng đậm, những đôi nam nữ si tình tựa hồ đều chìm đắm trong ma lực của đêm tối, dùng đôi cánh giấc mơ bay về ánh sáng của các vì sao…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN