Mộng Cảnh
Chương 7 - Chương 7
Thì ra mộng của Huyễn Dạ Thần Hành lại tiêu điều như vậy!
Sau khi Thư Tĩnh tỉnh lại, trong đầu vẫn nhớ rõ khi cao trào Huyễn Dạ Thần Hành đã mang cô vào thế giới khác, nơi đó là cảnh mơ của anh, nơi thê lương cùng ảm đạm khác hẳn vẻ ngoài của anh, cô không nghĩ tới cảnh mơ của anh lại buồn khổ như vậy, nó giống như hoa viên hoang vu thiếu người sửa sang lại, cỏ mọc rối loạn, khô hạn thiếu nước, không chút sức sống……
Anh rốt cuộc giấu bao nhiêu tâm sự? Vì sao cảnh mơ của anh lại lạnh lẽo như vậy?
Thư Tĩnh đau lòng đỏ mắt, gắt gao dựa vào vai anh, thật hy vọng có thể mang đến một ít ánh mặt trời cho cảnh mơ của anh……
Chỉ là, mộng của cô cũng đồng dạng tối tăm như thế!
Nơi đó cũng hoang vu.
Huyễn Dạ Thần Hành đã tỉnh lại rất sớm đang lẳng lặng ôm lấy Thư Tĩnh, không lên tiếng.
Vì sao anh lại cho cô tiến vào cảnh mơ của anh?
Nơi đó luôn là cấm địa của anh, ai vào nhất định phải chết! Nhiều năm qua anh không cho bất kì kẻ nào mở cánh cửa phiến có thể nhìn trộm nội tâm của anh ra, anh gấp rút khóa lại Huyễn Dạ Thần Hành không muốn người khác biết kia, bất luận kẻ nào, bao gồm chính anh cũng không thể nhìn thấy ‘hắn’……
Nhưng, vì sao anh lại không cảnh giác với Thư Tĩnh? Chẳng lẽ anh không sợ cô phát hiện một mặt khác của anh?
Anh đối với cô, đến tột cùng là dạng tình cảm gì?
Rất dễ nhận thấy, cô cùng những cô gái lúc trước anh quen không giống nhau, ở trong lòng anh, anh sớm phân biệt giữa cô và những cô gái bình thường, cho nên anh mới để cô tới gần tâm anh!
Nhưng ai tới nói cho anh biết, anh đối với cô ngoại trừ động tâm, còn có gì nữa?
Một chữ đơn giản xẹt qua đầu anh, anh bỗng mở mắt, quay đầu nhìn Thư Tĩnh nằm bên người anh, vừa vặn nhìn rõ thâm tình trong mắt cô.
Có thể sao? Anh đã chết tâm một lần có thể lại yêu người khác sao?
Thư Tĩnh không hiểu kinh ngạc trong mắt anh là vì cái gì, cô chỉ biết mình sở dĩ lại đem lần đầu tiên giao cho anh tất cả đều bởi vì cô yêu người đàn ông tuấn vĩ này!
Đây là tình yêu!
Đây là tình yêu có thể cứu vớt cô khỏi bóng tối bất lực trong mơ!
Cô cảm thấy tâm được lấp đầy, so với phát hiện Thư Nhàn tồn tại còn làm cô cảm động hơn.
“Tôi nên làm sao với em đây?” Huyễn Dạ Thần Hành mềm nhẹ hôn mí mắt cô.
“Em không phải là cô gái biết điều……” Cô cười khổ.
“Nhưng em lại thật sâu thu hút tôi……” Dò vào ngực cô, anh dùng tay bao phủ tuyết phong của cô, cúi đầu vùi vào cổ cô.
“Em yêu anh!” Cô bật thốt.
Lưng anh cứng ngắc, ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn cô.
“Có thể anh không tin, nhưng đây là sự thật……” Yêu anh giống như là chuyện xảy ra rất lâu trước kia.
“Em……” Anh thật sự chấn động.
“Nhưng anh yên tâm, cho dù anh không yêu em cũng không sao……” Cô thống khổ nhắm mắt lại.
Mặc kệ anh yêu cô hay không, phần tình cảm này của cô đã vô pháp thu hồi.
Huyễn Dạ Thần Hành không nói gì thêm, chỉ ngẩn ra hồi lâu, sau đó điên cuồng hôn cô, thẳng đến khi cô thở gấp không ngớt, thẳng đến khi cô ở trong lòng anh gọi lớn tên anh……
Lưu luyến qua đi, Thư Tĩnh một lần nữa ngủ lại, Huyễn Dạ Thần Hành lại ngủ không được.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh đêm Tokyo sau cơn mưa, bầu trời đêm trong suốt được rửa qua trở nên nhẹ nhàng mát mẻ, nhưng lòng anh từ nãy giờ vẫn nặng nề.
Mặc kệ anh có thừa nhận sức nặng của cô trong lòng anh hay không, Thư Tĩnh cũng đã làm rối loạn cuộc sống anh, anh luôn phóng khoáng nay đã có vướng bận nho nhỏ, ánh mắt cô là sợi tơ vô hình, quấn chặt lấy bước chân muốn đi anh.
Không thể như vậy, anh cùng phụ nữ không nên dính líu quá sâu, Huyễn Dạ Thần Hành phải là một người nâng lên được, bỏ xuống được, vì sao sau khi gặp được cô lại trở nên do dự chứ?
Cuộc chiến với bản thân của anh còn chưa kết thúc, nên anh không thể, cũng không dám yêu, anh cùng cô có cùng vấn đề khó giải quyết, Thư Nhàn trong cơ thể cô cùng một Huyễn Dạ Thần Hành khác trong cơ thể anh đều là đối thủ của bọn họ, trước khi tâm linh trong sạch, anh không tự tin có thể hứa hẹn gì với cô, cũng không đủ sức thừa nhận thâm tình của cô đối với anh……
Yêu một người với anh mà nói so với giết một người còn khó khăn hơn.
Sắc trời dần sáng, anh cần phải đi.
Khi chia tay phụ nữ anh không bao giờ nói lời từ biệt, đây là thói quen của anh, nhưng chưa có lần nào cảm thấy bất lực như đêm nay, bởi vì lời tỏ tình của cô, anh không thể không đi trước một ngày, vụng về sắm vai “đào binh”……
Mặc áo khoác âu phục vào, anh lại nhìn dung nhan khi ngủ của cô một lần nữa, đem gương mặt xinh đẹp của cô nhất nhất ghi vào đáy lòng, quyết định để mình bình tĩnh một thời gian trước, mới từ từ suy nghĩ những chuyện có liên quan đến cô.
Có lẽ, về câu lạc bộ linh lực cùng quản lý nói chuyện có thể làm rõ mọi vấn đề gút mắc của anh.
Cửa mở lại quan, một đoạn cảm tình còn chưa nảy sinh đã bị chôn sâu.
Vì thế, khi Thư Tĩnh lim dim tỉnh lại, Huyễn Dạ Thần Hành đã sớm rời đi, không để lại một lời, chỉ lưu lại hơi thở của anh trên những món đồ trong phòng.
“Huyễn Dạ?”
Trong phòng trống rỗng chỉ có tiếng cô vọng lại bốn bức tường.
Cảm giác bị bỏ rơi nháy mắt xâm nhập vào Thư Tĩnh, cô lẳng lặng rơi lệ, nhìn bữa tối đầy bàn để cách đêm đã sớm lạnh, không nghĩ tới tình yêu mặc dù khiến cô cảm động, nhưng cũng đồng thời làm cô đau lòng!
Có lẽ đối với Huyễn Dạ Thần Hành mà nói cô căn bản không khác gì những người phụ nữ khác, sau một đêm kích tình, anh lại đi tìm người mới, để người cũ một mình đau khổ.
Chậm rãi mặc quần áo vào, cô lau nước mắt nơi khóe mi, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa liền rời khỏi khách sạn.
Đi tới cầu vượt đêm qua, tình cảnh anh ôm cô lại hiện lên trong đầu, hơi nước dưới ngực cuối cùng nén không được, từ hốc mắt tràn ra.
Đừng khóc! Mày đã sớm biết đây là tính cách của anh ấy, cho nên mới nói cho dù anh ấy không thương mày cũng không sao! Mày nên sớm biết……
Cô nhắc nhở mình như thế, nhưng trời mới biết tình yêu là thứ sắc bén như vậy, vừa tiếp xúc đã bị cắt trúng, mọi người lại liều mạng tới gần, cam tâm tình nguyện vì nó mà tổn thương……
Ngơ ngẩn đi trở về nhà, cô ở cửa lớn gặp được Hắc Vũ Sâm đang muốn ra ngoài, Hắc Vũ Sâm hơn bảy mươi tuổi, trên gương mặt tuyệt không có chút già nua, thân thể ông ta thoạt nhìn cường tráng, cao quý, rất có uy nghiêm của chuyên gia tài chính.
“Tĩnh, con làm sao vậy?” Giọng điệu hòa ái hoàn toàn giống người cha hiền lành.
“Hắc Vũ tiên sinh!” Thư Tĩnh ngạc nhiên lui về phía sau từng bước, trong lòng rùng mình. Cô không quen kêu cha, luôn xưng hô với ông ta như vậy, may mắn mẹ cùng ông ta cũng không để ý điểm ấy.
“Đêm qua con không trở về?” Ánh mắt khôn khéo của Hắc Vũ Sâm đảo qua quần áo hơi nhăn của cô.
“Ách…… đúng vậy, qua đêm ở nhà một người bạn.” Cô nói dối.
“Phải không? Sắc mặt thoạt nhìn rất kém, không ngủ được à?” Ông quan tâm hỏi.
“Vẫn…… rất tốt.” Cô cúi đầu, không biết vì sao vô cùng sợ hãi cặp mắt sắc bén kia.
“Lát nữa hãy ăn chút gì đi, hôm nay mẹ con về, ta phải ra sân bay đón bà ấy…… A ai!” Hắc Vũ Sâm dặn dò một nửa, lại đột nhiên ngã xuống.
“Hắc Vũ tiên sinh!” Thư Tĩnh kinh hô một tiếng, lập tức đỡ lấy ông ta.
“Ta……” Hắc Vũ Sâm thở phì phò, sắc mặt tái nhợt.
“Ông sao vậy?”
“Đại khái là bệnh cũ lại tái phát……” Ông ta thống khổ nhắm mắt lại.
“Chờ chút, tôi gọi tài xế lái xe đưa ông đến bệnh viện.” Cô kinh hoàng không thôi, cũng trách mình luôn nghi ngờ ông ta là quái nhân.
“Phiền…… phiền con……” Hắc Vũ Sâm ôm ngực nói.
Thư Tĩnh xóc lại tinh thần, gọi lái xe tới, cùng Hắc Vũ Sâm đang ngồi vào trong xe. Hắc Vũ Sâm dặn lái xe đưa ông ta đến bệnh viện tư nhân ông ta mở, xe liền lao nhanh đi.
Không lâu sau, xe dừng ở cửa bệnh viện, Thư Tĩnh đỡ Hắc Vũ Sâm vào bệnh viện, cô không biết nên tìm bác sĩ nào, khi đang chần chờ, Hắc Vũ Sâm chỉ vào thang máy ở góc khuất nói: “Đó…… thang máy đó là…… thang máy đến bác sĩ riêng của ta ở lầu 9……”
Cô gật gật đầu, dìu ông ta vào thang máy, bên trong chỉ có nút lầu một cùng lầu chín, cô không rảnh nghĩ nhiều, bấm lầu 9.
Thang máy liền nhanh chóng đi đến một tầng không có nhân viên y tế nào.
“Nơi này sao?” Cô hồ nghi nhìn quanh tầng lầu một cái, quay đầu hỏi Hắc Vũ Sâm.
“Đúng vậy.” Ông chậm rãi ra khỏi thang máy, cười với cô.
“Nhưng nơi này không có nhân viên điều trị……” Cô tổng cảm thấy không thích hợp.
“Ta chính là nhân viên điều trị duy nhất ở nơi này.” Hắc Vũ Sâm trung khí mười phần nói xong.
Thư Tĩnh xoay người nhìn Hắc Vũ Sâm vừa rồi mới còn có vẻ yếu ớt, kinh ngạc phát hiện ông ta đang cười quỷ quyệt nhìn cô, hơn nữa thần thái sáng láng.
“Hắc Vũ tiên sinh……” Đây là có chuyện gì?
“Hoan nghênh cô đến phòng nghiên cứu của ta, Thư Tĩnh.” Hắc Vũ Sâm từ trong túi lấy ra một cái điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn một cái, một bức tường trắng mở ra, xuất hiện một gian phòng lớn rộng rãi, các thiết bị máy móc bên trong rất tinh vi, trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh lùng.
“Ông cố ý…… cố ý mang tôi tới nơi này?” Cô lui về sau, chợt cảnh giác.
“Bằng không cô luôn trốn ta thật xa, giống như sợ bị ta ăn thịt vậy.” Hắc Vũ Sâm cười đi vào phòng nghiên cứu, cởi áo vét, đổi thành áo khoác trắng.
“Ông có mục đích gì?” Sớm nên tránh xa ông ta! Cô thật sự nên tin tưởng trực giác của mình, Thư Tĩnh cố gắng trấn định sự sợ hãi.
“Mục đích? Mục đích đương nhiên là não…… cô!” Ông ta cười meo meo đi đến trước máy tính khởi động máy.
“Cái gì? Não…… tôi?” Đây là ý gì?
“Sóng não của cô không tầm thường, khi ta gặp cô ở Đài Loan đã nhìn ra, cho nên ta mới trăm phương nghìn kế cưới mẹ cô, mục đích muốn đem cô khóa bên người tôi, cho ta nghiên cứu.” Ông ta thuần thục gõ bàn phím, màn hình liền xuất hiện một chuỗi số liệu.
“Ông…… ông nói cái gì?” Cô thật sự chấn động, thì ra ngay từ đầu Hắc Vũ Sâm đã nhắm trúng cô? Nhưng vì sao?
“Từ trước kia ta đã rất hứng thú với mộng, luôn tìm người có sóng não khác hẳn người thường đến giúp ta nghiên cứu, nhiều năm trước ta từng gặp một thiếu niên tư chất tốt lắm, đáng tiếc sau đó lại không thấy cậu ta, khiến ta đánh mất cơ hội hợp tác với cậu ta, thật trùng hợp hơn hai năm trước một người bạn ở Đài Loan nói cho ta biết ông ta từng xem qua tư liệu của cô ở bệnh viện, phát hiện sau tai nạn xe cộ sóng não cô vô cùng mạnh, vì thế ta đặc biệt đến Đài Loan, xem báo cáo ở bệnh viện, quyết định đem cô về Nhật Bản nghiên cứu……” Hắc Vũ Sâm ngồi trên ghế, nhìn vật thí nghiệm bảo bối của ông ta mà mỉm cười.
“Ông cưới mẹ tôi, vì nghiên cứu tôi?” Cô cảm thấy sống lưng thoáng lạnh.
“Đây là kỹ xảo cho cô chủ động theo ta về, hai năm nay, trong quần áo và đồ dùng phòng cô ta đều trang bị máy dò xét, không ngừng tiếp thu sóng não mạnh yếu của cô, vì muốn giải đáp sự kì lạ trong cảnh mơ mà não cô tạo ra……”
“Mộng tôi có gì kì quái chứ?” Cô oán hận mắng, nhưng trong lòng hồi hộp không thôi, ông ta không được sự cho phép của cô lại tùy ý ra vào trong phòng cô ở sao?
“Mẹ cô nói cô từng có người chị song sinh, khi cô nằm viện hôn mê, cô thường xuyên giật mình tỉnh lại, hành vi cùng cách nói chuyện đều khác thường, mẹ cô bị cô làm sợ tới mức không biết như thế nào cho phải, bà ấy liếc mắt một cái liền nhìn ra người kia không phải cô, là người chị đã chết nhiều năm trước của cô……”
“Mẹ tôi biết?” Cô càng kinh hãi, không nghĩ tới khi cô hôn mê Thư Nhàn từng xuất hiện.
“Đáng thương bà ta bởi vậy mà suy nhược tinh thần, sau khi cô khỏi hẳn nhắc cũng không dám nhắc, nhưng tình huống đó đều có ghi lại trong tài liệu của người thôi miên, ta vừa xem tư liệu liền biết cô là vật thí nghiệm ta tìm nhiều năm……” Ông ta cao hứng nói.
“Vật thí nghiệm?”
“Trước kia ta chuyên nghiên cứu mộng, danh hiệu chuyên gia tài chính bất quá là xưng hô nhàm chán kế thừa từ gia tộc, tài phú to lớn này vừa vặn cho ta dùng để nghiên cứu não bộ con người và liên hệ với cảnh mơ, ta lợi dụng người trong bệnh viện để dò xét hoạt động của não bộ, nhưng đến nay không có chút tiến triển, thẳng đến khi ta tiếp xúc với cô…… sóng não của cô làm ta hưng phấn cực kỳ, mỗi ngày tiếp thu sóng não này chuyển đổi thành số liệu, ta biết ban đêm cô thường nằm mơ, hơn nữa là giấc mơ của hai người, Thư Nhàn, cũng chính là chị song sinh của cô vẫn tồn tại trong mộng cô, đây là nguyên nhân sóng não cô so với người thường mạnh hơn. Hai năm, ta đã tính ra tần suất sóng não cô, sau đó ta phát hiện một chuyện phi thường thú vị……” Ông ta đứng lên, chậm rãi đến gần cô.
“Chuyện gì?” Cô lui về phía sau vài bước, đứng ngay cửa thang máy.
“Cô có thể nối giữa đời thật và cảnh mơ, cô là tín đạo, chỉ cần mở tín đạo này của cô ra, ta liền có thể từ cô tiến vào giấc mộng của mỗi người, ở trong mơ chi phối buồn vui của mỗi người……” Ông ta cười càng thêm kỳ dị, hai mắt trợn to, ngọn lửa dã tâm cháy rực trong đồng tử mắt.
“Toàn nói bậy! Làm gì có chuyện này?” Cô không muốn tin, cũng từ chối thừa nhận.
“Có phải nói bậy hay không chờ chút cô sẽ biết, bởi vì ta còn phải làm một thí nghiệm cuối cùng mới có thể biết cách phát huy sức mạnh của cô đến tận cùng, cũng cho cô cùng máy tính kết hợp.” Ông ta xoay người đi về phía máy tính.
Thư Tĩnh lợi dụng cơ hội này ấn nút xuống lầu muốn chạy trốn, tiếc rằng cửa thang máy không nhúc nhích, cô tức giận đến liều mình đánh vào cửa kêu to: “Mở cửa! Cho tôi đi!”
“Đừng nóng vội, máy điều khiển cửa thang máy kia ở trên tay ta, trừ phi ta muốn nó mở ra, nếu không nó vẫn đứng yên ở đó.” Hắc Vũ Sâm cười nhẹ liếc cô một cái.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào? Cảnh mơ của mỗi người không phải người khác có thể nắm trong tay, tôi cũng không có sức mạnh này……” Cô lo âu kêu to.
“Không có sao? Vậy Thư Nhàn xuất hiện thế nào?” Ông ta cười lạnh.
“Đó là…… đó là……” Nói thật, điểm ấy cô cũng không rõ lắm.
“Là cô phóng thích ra, cô không chỉ có thể phóng thích cô ta, còn có thể làm cảnh mơ của mỗi người biến thành sự thật, cô có sức mạnh đó!” Ông ta bình tĩnh nói.
“Vớ vẩn! Nếu có thể, tôi sẽ không thống khổ như vậy!” Ông ta nghĩ cô là tiên nữ à? Chuyện gì cũng làm được?
“Đó là bởi vì cô không biết khả năng của bản thân. Chỉ cần ta đem phần sức mạnh của cô bị Thư Nhàn áp chế kia trả lại cho cô, cô sẽ là nữ vương trong mộng.” Hắc Vũ Sâm lặng lẽ cười.
“Áp chế?”
“Đúng vậy, Thư Nhàn luôn áp chế cô, cô ta vì muốn thoát khỏi bóng tối, càng không ngừng muốn thay thế cô, sự tồn tại của cô ta kỳ thật đã quấy nhiễu cô rất nhiều, bởi vì cô ta là một người tương phản với cô, các cô là gương hai mặt, rõ ràng cùng một khuôn mặt, lại như hai bên trái phải, cá tính hoàn toàn khác biệt……”
Cô không phản bác được, chỉ ngẩn ra.
“Vì hòa hợp, các cô áp chế sức mạnh của đối phương, mâu thuẫn làm cô yếu đi, thế cho nên cô vẫn không thấy rõ tính quan trọng trong vai trò của mình.” Ông ta nói đâu ra đấy.
“Như vậy chỉ cần Thư Nhàn tồn tại, tôi liền không giúp được ông, không phải sao?”
“Cô ta đã không quấy nhiễu được cô.”
“Cái gì?” Cô giật mình.
“Ta đã rút cô ta từ trong mơ của cô ra!” Ông ta nở nụ cười.
“Không có khả năng!” Cô mới không tin.
“Máy tính của ta tính ra tần suất sóng não cô, đêm qua ý thức của cô yếu ớt, vừa vặn để ta có cơ hội, cô ta đã muốn bị ta nhốt vào máy tính.” Ông ta chỉ chỉ máy tính tạo hình kỳ lạ kia, trên màn hình mơ hồ xuất hiện bóng dáng một cô gái đang giãy dụa.
Thư Tĩnh thở hốc vì kinh ngạc, khó có thể tin nhìn hình người thống khổ kia.
“Đây là……”
“Đây là Thư Nhàn, ta vừa vặn cần lực phá hoại của cô ta, làm cho cô ta buồn càng lâu, cô ta liền càng thô bạo, đến lúc đó cô ta sẽ là vũ khí công kích tốt nhất của ta.” Ông ta vuốt ve máy tính kia.
“Ông điên rồi……” Thư Tĩnh lắc đầu, đối với ông ta càng sợ hãi mãnh liệt.
“Lại đây, chính là cô…… chỉ cần ý thức của cô liên kết cùng máy tính của ta, ta có thể từ màn hình máy tính thấy mỗi một cảnh mơ cô chứng kiến, giải đáp những vấn đề về giấc mơ của mọi người!” Ông ta nói xong bước một bước dài kéo cô về phía thiết bị trói người.
“Không cần! Buông! Ông muốn làm gì?” Cô hoảng sợ kêu.
“Tôi sẽ cho cô biết thứ cô giấu trong cơ thể này là lãng phí cỡ nào, cô là mấu chốt để ta giải mộng, ta cần cô thay ta dẫn đường……” Ông ta bỗng lấy ra một cây châm, trực tiếp đâm vào cánh tay cô.
“Ông làm gì?” Cô giãy dụa muốn hất ông ta ra.
“Chờ ta biết rõ sự liên hệ giữa cảnh mơ và sóng não, ta sẽ cho chị em các cô vĩnh viễn không chia lìa.” Ông ta cao giọng cười to.
Thư Tĩnh chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều biến hình, Hắc Vũ Sâm mở lớn miệng giống một cái động tối, không ngừng mở rộng, rốt cục đem cô cắn nuốt.
Huyễn Dạ Thần Hành tối nay trầm mặc hơn bình thường, ở tổng bộ lầu hai của câu lạc bộ linh lực, thái độ của anh rất khác thường, hơi thở ủ dột từ toàn thân anh phát ra, lạnh lùng giống như bức tường ngăn cách, làm cho Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt không dám lỗ mãng xâm nhập.
“Huyễn Dạ làm sao vậy? Quản lý, anh ấy hôm nay rất kỳ quái!” Tước Lợi Nhi che miệng lại, nhỏ giọng hỏi quản lý.
“Cậu ta kỳ quái sao? Tôi lại cảm thấy hôm nay cậu ta giống cậu ta nhất.” Ánh mắt quản lý sau kính chợt lóe sáng, cười cười.
“Sao chứ? Bình thường anh ta không phải như vậy! Xem bộ dáng hiện tại của anh ta rất giống thất tình!” Cừu Liệt hừ lạnh.
“Thất tình? Này, đừng đùa, Cừu Liệt, anh ấy mà là người thất tình à? Đều là anh ấy làm người ta thất tình.” Tước Lợi Nhi khoát tay cười nói.
“Làm người không phải lúc nào cũng suôn sẻ, sẽ có lúc gặp được đối thủ, anh ta tám phần là gặp cường địch.” Cừu Liệt vui sướng khi người gặp họa hừ lạnh.
“Sẽ sao?” Cô ngạc nhiên lại nhìn Huyễn Dạ Thần Hành một cái, trong đầu bắt đầu tưởng tượng.
“Em quan tâm anh ta như vậy, trực tiếp đến hỏi anh ta đi.” Cừu Liệt không vui nhướng mắt.
“Cũng đúng.” Tước Lợi Nhi ung dung đến bên người Huyễn Dạ Thần Hành, xoay người nhìn mặt anh, nói: “Từ khi anh vừa vào cửa, đã có một giờ bảy phút lẻ chín giây không mở miệng, uống ba ly rượu, hút mười điếu thuốc, xin hỏi, anh đang buồn phiền việc gì à?”
Cừu Liệt không nghĩ tới cô sẽ thật sự đến hỏi, tức giận đến dùng sức đặt mạnh ly rượu cuống quầy bar, trừng cô cùng Huyễn Dạ Thần Hành.
“Anh phiền cái gì? Có sao?” Huyễn Dạ Thần Hành ngước mắt nhìn cô, lộ nụ cười nhạt.
“Không có sao?” Cô hỏi lại.
“Đại khái là có!” Anh liền như vậy rời đi, không biết Thư Tĩnh nghĩ thế nào, bảy ngày, anh không có một khắc không nghĩ tới gương cô, hơi thở cô, anh rất ít nghĩ nhớ một cô gái như vậy, mà cô không chỉ ngoại lệ chiếm cứ tâm tư anh, còn làm anh vướng bận không thôi.
Thấy anh thừa nhận, Tước Lợi Nhi nhướng mi nhỏ, lại ghé sát vào hỏi: “Chuyện gì? Có liên quan tới phụ nữ không?”
“Cái đầu nhỏ của em có thể nghỉ ngơi một chút hay không? Đừng giống như thám tử luôn nhìn chằm chằm anh được không?” Anh bị ánh mắt của cô chọc bật cười, thở dài, đến bên quầy bar, lại rót ly rượu thứ tư.
“Người nào hay là chuyện gì khiến anh trở nên nặng nề như vậy? Huyễn Dạ, hiện tại anh thoạt nhìn quả thực rất giống người đã đánh mất thứ mình yêu thích, vừa đau khổ lại không đành.” Tước Lợi Nhi rập khuôn theo đuôi phía sau anh.
Huyễn Dạ Thần Hành sửng sốt, sắc mặt trở nên càng thâm trầm.
Đã đánh mất thứ yêu thích? So sánh của Tước Lợi Nhi vì sao giống một quyền đánh thẳng vào trái tim anh làm anh vừa đau lại thở không nổi?
“Làm không tốt bị phụ nữ bỏ, thật mất mặt.” Cừu Liệt ở bên cạnh bắn lén.
“Liệt!” Tước Lợi Nhi trừng anh ta, cảnh cáo anh ta câm miệng.
“Cậu gặp cô gái trong mộng?” Quản lý tùy ý lau chén, lại có thể nói ra được nguồn gốc mọi chuyện.
Huyễn Dạ Thần Hành nhìn quản lý, anh tiêu rồi, trước giờ, tâm tư anh chưa bao giờ thoát được mắt thần của ông ta.
“Phải.”
“Thật sao? Cô ấy là ai? Là địch hay bạn?” Nhắc tới cô gái thần bí kia, tinh thần Tước Lợi Nhi đều phấn chấn.
“Ai là địch hay bạn?” Lôi Xiết đến muộn đẩy cửa đi vào, tiếp lời hỏi.
“Huyễn Dạ gặp cô gái trong mộng kia!” Tước Lợi Nhi lập tức trả lời.
“Phải không? Cô ta là loại người nào?” Lôi Xiết cũng tương đối tò mò.
“Cô ấy tên Thư Tĩnh, một cô gái giống tôi có thể đi vào giấc mơ.” Huyễn Dạ Thần Hành cúi đầu nhìn chất lỏng màu vàng trong ly, tổng cảm thấy ngửi được mùi hương hoa bách hợp.
“Vậy cô ấy cũng có siêu linh lực hả?” Tước Lợi Nhi không bỏ qua chút nghi vấn nào.
“Chắc vậy.”
“Oa! Vậy cô ấy cùng anh không phải vừa vặn một đôi sao?” Tước Lợi Nhi thuận miệng nói đùa.
“Vì sao cô ấy xuất hiện trong mộng của Trung Xuyên?” Lôi Xiết ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thân thể của cô ấy cho người ta mượn, cho nên cô ấy thường xuyên du đãng trong mộng.” Huyễn Dạ Thần Hành lại châm một điếu thuốc.
“Cái gì cái gì? Cái gì cơ thể cho mượn?” Tước Lợi Nhi xen miệng tra hỏi.
“Trong cơ thể cô ấy còn một linh hồn của người chị song sinh, các cô ấy cùng chung một cơ thể.” Huyễn Dạ Thần Hành nói đơn giản, ánh mắt trong khói có vẻ mơ hồ.
Lôi Xiết cùng quản lý nhanh chóng trao đổi ánh mắt, bọn họ cùng nghĩ chung một chuyện: tình huống của Thư Tĩnh cùng Huyễn Dạ Thần Hành tương tự như nhau!
“Có chuyện này à?” Tước Lợi Nhi ngây ngẩn cả người.
“Vậy anh biết rõ người mình thích là chị hay là em chứ?” Mỗi lần Cừu Liệt mở miệng đều mang giọng điệu khiêu khích.
Huyễn Dạ Thần Hành liếc cậu ta một cái, mới nói: “Đương nhiên.”
Anh thừa nhận anh thích Thư Tĩnh! Quản lý cùng những người khác hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới rốt cục cũng có cô gái làm cho Huyễn Dạ Thần Hành động chân tình.
“Thích cô ấy thì có gì mà hoang mang?” Cừu Liệt tiếp tục nói.
“Đúng vậy! Thích liền thích, sao anh trở nên kỳ quái, một chút cũng không giống Huyễn Dạ em biết.” Tước Lợi Nhi lẩm bẩm.
“Em thật sự biết anh sao?” Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên hỏi cô, đôi mắt sắc bén ngưng kết thành hai đốm ánh sáng lạnh không có độ ấm.
Tước Lợi Nhi giật mình, bị câu hỏi của anh làm chấn động.
“Chúng tôi biết Huyễn Dạ Thần Hành mà anh muốn chúng tôi biết, về phần anh không muốn chúng tôi biết kia, chúng tôi đương nhiên xa lạ.” Cừu Liệt đi đến bên người Tước Lợi Nhi, ôm cô, dùng ngôn từ sắc bén đáp trả.
Huyễn Dạ Thần Hành biến sắc, ý cười ở khóe miệng biến mất, Cừu Liệt tuy rằng thích cùng anh tranh cãi, nhưng cậu ta quả thực không phải động vật tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, liếc mắt một cái liền nhìn ra anh ngụy trang……
“Nếu cậu vẫn không đối mặt với chính mình, tâm cậu vĩnh viễn sẽ không sống lại.” Quản lý nhẹ nhàng nói.
Những lời này lại nặng nề đánh Huyễn Dạ Thần Hành một cái.
“Mặt nạ này anh mang đủ lâu rồi, Huyễn Dạ, đến lúc cởi nó ra rồi.” Lôi Xiết cũng hiểu rõ quá khứ của anh ta, thành khẩn khuyên bảo.
Huyễn Dạ Thần Hành không hé răng, anh mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn mặt quầy bar sạch như mặt kính, nơi đó có ảnh phản chiếu của chính anh.
Tước Lợi Nhi bỗng cảm thấy có chút cô đơn, nhiều năm qua anh thủy chung chưa từng thiệt tình đối đãi bọn họ, ngay cả đồng bọn như bọn họ cũng không thể đi vào tim anh, chẳng lẽ anh vẫn coi bọn họ là bạn?
“Nếu tôi tháo mặt nạ, rất có thể……” Anh ngẩng đầu nhìn người chung quanh anh, tạm dừng một lát mới nói: “Rất có thể sẽ khiến mọi người không nhận ra tôi……”
“Sẽ không, mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì đi nữa, anh vẫn là Huyễn Dạ Thần Hành!” Tước Lợi Nhi vội vàng nói.
“Anh hoài nghi!” Anh nở nụ cười, một nụ cười bất đắc dĩ.
“Vì sao? Vì sao anh đối với bản thân lại không tin tưởng?” Cô lại hỏi.
“Bởi vì một anh khác so với mọi người tưởng tượng còn đáng sợ hơn, Tước Lợi Nhi.” Anh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không hề có bốn mùa khác nhau.
“Phải không?” Tước Lợi Nhi dùng ánh mắt hỏi quản lý.
Quản lý không trả lời, nhưng ánh mắt cẩn thận kia của ông đã nói lên tất cả.
“Nhưng anh không thể cứ trốn tránh chứ? Tôi nghĩ, cô gái tên Thư Tĩnh kia cho anh kích thích không nhỏ, anh cảm thấy nội tâm của anh cũng bắt đầu rục rịch rồi, đúng hay không?” Lôi Xiết nói.
“Có lẽ!” Anh thản nhiên hưởng ứng. Bức tranh “Mộng kính” Thư Tĩnh vẽ là hình dung anh chính xác nhất.
“Anh sẽ không bị cô ấy làm sợ tới mức chạy trối chết chứ?” Cừu Liệt không sợ chết tiếp tục kích thích.
Huyễn Dạ Thần Hành mắt lạnh liếc cậu ta một cái, rất muốn khâu chặt cái miệng luôn có thể sử dụng lời nói móc để biểu đạt ý kiến của cậu ta.
“Tôi không phải trốn, chỉ là……” Anh có thể nói cho bọn họ anh không dám yêu cô sao?
“Chỉ là cái gì?” Cừu Liệt không buông tha anh.
“Cái đó và cậu không liên quan mà?” Anh lạnh lùng thốt.
“Ha! Không nghĩ tới anh là người nhát gan, ngay cả nói yêu một cô gái cũng không dám, thật buồn cười!” Cừu Liệt liếc mắt một cái liền nhìn ra trọng điểm làm Huyễn Dạ Thần Hành do dự, anh rất hiểu cái vẻ muốn yêu mà không dám yêu này.
“Tôi có từng nói cậu rất hiểu tôi chưa nhỉ?” Huyễn Dạ Thần Hành nhíu mày, đi qua chỗ cậu ta.
“Loại khen tặng này tôi rất ít để trong lòng.” Cừu Liệt nhún nhún vai, anh muốn dùng đạo của người để trị người, lúc trước Huyễn Dạ Thần Hành người này chưa bao giờ cho anh xem sắc mặt tốt.
“Như vậy lúc này đây tôi nên cho cậu nhớ kỹ kết cục của việc nhiều chuyện.” Huyễn Dạ Thần Hành thật sự bị chọc giận, ma mới dám bất kính với ma cũ, anh không giáo huấn con báo đen này một chút nói không chừng sẽ bị ngồi lên đầu!
“Tôi chờ xem anh cho tôi kết cục gì!” Cừu Liệt đứng lên, tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, thể hiện rõ tùy thời tiếp chiêu.
“Các anh!” Tước Lợi Nhi như thế nào cũng không nghĩ tới hai người này lại không nói một lời mà vọt tới, vội vàng ngăn cản.
Lôi Xiết lúc này lại kéo nhẹ tay cô, ý bảo cô bình tĩnh.
Cô mặt nhăn mày nhíu, vẫn không rõ rắp tâm của Lôi Xiết chỉ nhìn thấy hai thiên địch kia đang hăng say chuẩn bị chiến đấu.
Bản lĩnh của Huyễn Dạ Thần Hành không chỉ có đi vào giấc mộng, cô biết thân thủ của anh cũng vô cùng tốt, nhưng vẫn chưa có cơ hội tận mắt thấy, lúc này xem như để cô nhìn rõ rồi.
Bay lượn, đá xoáy, cộng thêm di chuyển cấp tốc, tổng bộ nho nhỏ phút chốc mãn tràng đều là bóng dáng màu trắng.
Phong đao của Cừu Liệt cũng không dễ chọc, anh ta có thể lợi dụng không khí lưu động hóa thành đao sắc, đối phó với tay không của Huyễn Dạ Thần Hành, hai người cứ như vậy anh tới tôi đi, đánh đến bàn lệch vị trí, linh khí kích động.
Có lẽ là trong tiềm thức muốn phát tiết! Huyễn Dạ Thần Hành nương theo Cừu Liệt để biểu đạt hoang mang và buồn bực trong lòng, mỗi một lần công kích của anh đều không chừa lối thoát, càng đánh càng nhanh, khoái cảm giết chóc dần dần tràn ngập tâm linh anh, đột nhiên, cái kia không gian bị phong bế trong lòng anh tựa hồ có xu thế mở ra, anh chỉ cảm thấy cả người chấn động, một cỗ sức mạnh khổng lồ từ một Huyễn Dạ Thần Hành khác sống lại mà va chạm trong cơ thể anh.
Cừu Liệt bỗng cảm thấy linh lực anh ta trong nháy mắt đã tăng gấp đôi, hoảng sợ nhảy về sau, khó thể tưởng tượng tránh đi thế công sắc bén của anh ta, kêu to: “Tôi không đánh nữa!”
Một chút cười lạnh nổi lên nơi khóe miệng Huyễn Dạ Thần Hành, ánh mắt anh có sự âm ngoan mà Tước Lợi Nhi thấy xa lạ, tiếng la của Cừu Liệt anh một chút cũng không nghe thấy, ngược lại đứng thẳng người, vươn tay phải, chuẩn bị phát ra linh lực dồn Cừu Liệt vào chỗ chết……
“Dừng tay! Huyễn Dạ!” Tước Lợi Nhi sợ hãi, cô di động đến trước người Cừu Liệt, giang hai tay che giữa anh cùng Cừu Liệt.
Ánh mắt Huyễn Dạ Thần Hành khẽ híp, ý cười càng thêm mở rộng, cũng không định thu tay lại, linh quang chói mắt tụ trong tay anh, giờ phút này, trong đầu anh chỉ có dục vọng giết người……
“Đủ rồi!” Lôi Xiết bỗng đi đến bên người anh ta, cầm cổ tay anh ta quát khẽ.
Một dòng điện đánh vào tay Huyễn Dạ Thần Hành, ý thức anh lại từ vực sâu kéo lại, khi anh lại mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Tước Lợi Nhi, Cừu Liệt đang kinh hãi nhìn anh, Lôi Xiết nhíu chặt mi, vẻ mặt lo lắng.
Anh lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, Cừu Liệt cùng Lôi Xiết là cố ý thử anh, bọn họ muốn nhìn một chút xem một Huyễn Dạ Thần Hành khác làm anh sợ hãi là như thế nào.
“Tôi không làm ai bị thương chứ?” Anh trầm giọng hỏi. Quả nhiên vẫn không được! Anh đối với sức mạnh của một nửa khác trong cơ thể căn bản không thể khống chế.
“Không có, nhưng có thể anh đã dọa Tước Lợi Nhi rồi.” Lôi Xiết thở dài.
Anh nghẹn họng nhìn trân trối Tước Lợi Nhi, cười khổ nói: “Hiện tại, em sẽ không muốn nhìn một anh khác nữa chứ?”
“Huyễn Dạ……” Tước Lợi Nhi xác thực rất sợ hãi, vừa rồi anh đối mặt với cô và Cừu Liệt ra tay cơ hồ không có chút chần chờ.
Cừu Liệt cũng bị đả kích không nhỏ, anh vẫn nghĩ linh lực của anh và Huyễn Dạ Thần Hành sàn sàn như nhau, nhưng không nghĩ tới súc mạnh anh sử dụng chẳng qua chỉ là một nửa mà thôi……
Đáng chết! Như vậy căn bản đánh không thắng anh ta! Cừu Liệt âm thầm bóp cổ tay trong lòng.
“Anh nghĩ, anh vẫn làm Huyễn Dạ Thần Hành lúc trước có vẻ tốt hơn, đúng không?” Huyễn Dạ Thần Hành đến trước mặt Tước Lợi Nhi, sờ sờ đầu cô.
Tước Lợi Nhi hốc mắt đỏ lên, lắc đầu. Nếu thật sự so sánh, vẫn là Huyễn Dạ Thần Hành trước mắt đáng yêu hơn, cô bỗng nhiên không hy vọng anh dỡ xuống mặt nạ của mình.
“Được rồi, anh cũng nên đi.” Huyễn Dạ Thần Hành lấy áo khoác, ngậm điếu thuốc, định một mình về nhà lẳng lặng suy nghĩ.
“Quyết định đi tìm Thư Tĩnh sao?” Cừu Liệt hỏi.
“Còn chưa quyết định.”
“Xì, đồ nhát gan!” Cừu Liệt hai tay ôm trước ngực, cười nhạo một tiếng.
“Có lẽ tôi đúng là người nhát gan!” Anh nhún vai, không bị chọc giận.
Anh thật sự sợ Thư Tĩnh quá tiếp cận anh, cái bộ dạng đáng sợ này phơi bày trắng trợn trước mặt người khác không phải ai cũng có thể chấp nhận, cho dù anh không quản được tình yêu của cô, nhưng anh chỉ là không muốn đi đối mặt cô vào lúc này……
Anh đang toàn tâm nghĩ đến Thư Tĩnh, sau đó, anh nghe thấy được tiếng kêu cứu của cô!
Cứu em!
Huyễn Dạ! Cứu em!
Một tiếng gọi xa xôi nhưng rõ ràng truyền đến tai anh, anh bỗng đứng thẳng, ngây người vài giây.
Là Thư Tĩnh! Cô gọi anh!
Cô xảy ra chuyện gì sao?
“Làm sao vậy?” Tước Lợi Nhi nhìn anh mở to mắt, nghi hoặc hỏi.
“Thư Tĩnh đã xảy ra chuyện, anh đi xem.” Anh ngay cả hẹn gặp lại cũng không kịp nói liền chạy ra khỏi câu lạc bộ.
“Này! Này, Huyễn Dạ……” Tước Lợi Nhi lần đầu tiên thấy anh kích động luống cuống như thế, đuổi theo vài bước liền quay lại hỏi: “Đây là Huyễn Dạ sao? Là Huyễn Dạ kia sao?”
Ba người đàn ông lắc đầu, nhất trí phủ nhận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!