Cô vặn ngón tay, ngồi nghiêm chỉnh, thậm chí khóe mắt cũng không dám lướt qua Từ Thành Liệt bên cạnh.
Đương nhiên cũng không có tâm tình để ý đến Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào ngồi phía sau.
Thẩm Viên Tinh không hiểu sự lảng tránh của Từ Thành Liệt, rõ ràng ngày thường anh cũng s.ờ soạng cô không ít.
Tại sao đến phiên cô muốn s.ờ soạng anh thì không được?
Tình trạng giằng co kéo dài đến cuối phim, Thẩm Viên Tinh vẫn không hiểu suy nghĩ của Từ Thành Liệt, trong lòng cũng tiếc nuối vì không có cơ hội thể hiện tình cảm trước mặt Liễu Tinh Đồng.
Đèn trong rạp chợt bật sáng, mọi thứ đều rõ ràng, Từ Thành Liệt cũng thấy rõ vành tai hồng hồng của Thẩm Viên Tinh.
Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào ngồi hàng sau không hề nhúc nhích, ánh mắt tập trung vào Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh ở phía trước.
Chẳng qua điểm tập trung của hai người không giống nhau, Liễu Tinh Đồng đang nhìn Từ Thành Liệt, Hoắc Minh Đào đang nhìn Thẩm Viên Tinh.
Khóe mắt Từ Thành Liệt liếc Hoắc Minh Đào phía sau, bắt gặp ánh mắt xuất thần của anh ta, sự chua xót trong lòng và dụ.c vọng chiếm hữu tràn ra lồng ngực.
Anh đứng dậy, nắm cánh tay Thẩm Viên Tinh, kéo cô lên, mười ngón tay đan vào nhau.
Giọng nói trong trẻo lộ ra sự khiêu khích nhàn nhạt, “Đi thôi, thuê phòng đi.”
Thẩm Viên Tinh bị người nào đó kéo lên hơi sững người, một lát sau mới phản ứng kịp những lời Từ Thành Liệt vừa nói.
Tim cô lỡ nhịp, có ý định rút cánh tay lại, đáng tiếc sức lực không bằng chàng trai.
“A Liệt, em……” Thẩm Viên Tinh muốn nói rằng vừa rồi cô đã dừng lại đúng lúc, không đến mức bị kéo đi khách sạn thuê phòng, tại sao anh không giữ lời?
Nhưng khi khóe mắt cô thoáng thấy sắc mặt hết xanh rồi trắng của Liễu Tinh Đồng ở phía sau, cô ùng ục nuốt những lời từ chối trở vào.
Thẩm Viên Tinh gượng cười, bị người nào đó kéo ra khỏi rạp chiếu phim.
Khi đi ngang qua toilet, cô vội vàng vịn tường, “Em không đi thuê phòng, em phải về trường!”
Từ Thành Liệt dừng lại, hơi nghiêng người, nhìn cô từ trên cao, cười thầm trong lòng, khuôn mặt tuấn tú kề sát cô: “Không phải thích sờ à? Đi khách sạn thuê phòng, anh để em sờ thoải mái.”
Thẩm Viên Tinh: “……”
Giằng co một lát, người đi qua đi lại, Thẩm Viên Tinh đau khổ khóc không ra nước mắt.
Sau một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp, vẻ mặt không sợ chết: “Nếu em không đi…… Anh sẽ chia tay với em phải không?”
Vốn muốn chọc cô, lại nhịn cười, yết hầu Từ Thành Liệt lên xuống, anh nhíu mày. Cảm thấy hai chữ “chia tay” thật chói tai và xui xẻo, đặc biệt là từ miệng Thẩm Viên Tinh nói ra, khiến người ta bực bội và nóng nảy.
“Vậy em đi, anh đừng chia tay với em……” Thẩm Viên Tinh buông tay đang vịn tường ra, chủ động dựa vào lòng chàng trai.
Bị thân thể mềm mại và ấm áp của cô gái áp vào người, Từ Thành Liệt cứng đờ một chút, sự nóng nảy trong lòng dần dần bị đ.è xuống.
Anh dở khóc dở cười, ôm người trong lòng, mạnh đến mức ước gì có thể nhét cô vào trong cơ thể mình, hòa thành một với anh.
Thẩm Viên Tinh bị đau, nhưng không dám giãy giụa, âm thầm xây dựng tâm lý cho mình. Nam nữ gần gũi là chuyện hết sức bình thường của người trưởng thành, huống chi đối tượng còn là Từ Thành Liệt.
Nếu Lâm Kiều biết chuyện này, nhất định sẽ vừa lắc cô vừa la hét cô đã kiếm lời!
Nghĩ như vậy, sự căng thẳng trong lòng Thẩm Viên Tinh giống như thủy triều dần dần rút đi.
Sau một lúc lâu, Từ Thành Liệt buông cô ra, bàn tay to xoa đỉnh đầu Thẩm Viên Tinh thật mạnh, giống như cố ý làm rối tóc cô.
Giọng nói tràn ngập ý cười, rất bất đắc dĩ: “Chọc em thôi, anh không phải là người gấp gáp.”
“Cho dù thật sự rất muốn…… anh cũng sẽ chờ em.” Chờ ngày em thực sự bằng lòng.
Từ Thành Liệt nói xong, lại nắm tay Thẩm Viên Tinh, nhưng lúc này không kéo cánh tay cô thô lỗ như vừa rồi, mà nhẹ nhàng và trang trọng nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Tuy Thẩm Viên Tinh không rõ nguyên do, nhưng cô có thể cảm giác được, tâm trạng Từ Thành Liệt dường như khá hơn.
Giống như bầu trời đầy mây đột nhiên tan biến, thay đổi cực nhanh, khiến người ta trở tay không kịp.
Nhưng mặc kệ như thế nào, có thể tránh được một kiếp, tâm tình Thẩm Viên Tinh đã quay lại. Cô siết chặt những ngón tay đan vào tay Từ Thành Liệt, tay kia thuận thế ôm cánh tay anh, nép vào người anh như chú chim nhỏ.
“A Liệt, anh tốt quá.”
Từ Thành Liệt rút cánh tay mình ra, ôm người vào lòng, không nhịn được hôn lên má cô.
Giọng khàn khàn: “Tốt chỗ nào?”
Bị anh hôn, Thẩm Viên Tinh cảm thấy da thịt bên má nóng ran, tim đập thình thịch như hươu chạy, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra, “Chỗ nào cũng tốt, chỗ nào em cũng thích.”
Không thể nghi ngờ, lớp vỏ bọc đường của cô rất hữu ích trong việc tấn công Từ Thành Liệt. Anh bị lời trêu ghẹo bừa bãi của cô làm cho tâm hồn biến động, rất hối hận. Vừa rồi nên cắn răng, bắt cóc cô vào khách sạn.
Ở trước mặt cô, anh thật sự không muốn ra vẻ quân tử chút nào, làm cầm thú cũng khá tốt.
–
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Từ Thành Liệt đưa Thẩm Viên Tinh đến khu chợ đêm gần đó.
Mua chút hạt dẻ ngào đường và vịt châu đen, mang về một ít đồ ăn vặt cho bạn cùng phòng của Thẩm Viên Tinh.
Bóng đêm càng lúc càng sâu thẳm, nhưng sự sầm uất ở trung tâm thành phố không hề suy giảm.
Một loạt xe taxi dừng ở ngã tư, xếp hàng đón khách.
Thẩm Viên Tinh vốn muốn bắt taxi về lại trường, dù sao cũng đã muộn, phải về ký túc xá trước khi cổng đóng.
Nếu không, có lẽ đêm nay cô phải đến khách sạn thuê phòng với Từ Thành Liệt.
Từ Thành Liệt không chịu đi taxi, dẫn cô qua cầu vượt đến bến xe buýt bên kia đường.
Họ đón kịp chuyến xe buýt cuối cùng về Nam Đại.
Khi cửa xe mở ra, Từ Thành Liệt nắm tay Thẩm Viên Tinh đi lên, thuận tay bỏ tiền xu vào.
Sau đó hai người đi về phía sau.
Trên xe buýt chỉ có một vài người, ngồi thưa thớt ở nửa trước xe, có rất nhiều ghế trống, mấy hàng phía sau càng không có một bóng người.
Từ Thành Liệt dắt Thẩm Viên Tinh đi thẳng đến góc cửa sổ bên tay phải của hàng cuối cùng.
Trước khi ngồi xuống, anh còn cố ý dừng lại, để Thẩm Viên Tinh đi vào trước, sau đó thân hình cao lớn ngồi bên cạnh cô, chặn cô ở góc yên tĩnh và tối nhất phía sau xe.
Bên ngoài cửa kính là ánh đèn neon của thành phố, bắt mắt nhất là ánh sáng rực rỡ bên đường hoặc đèn đường mờ ảo. Bên trong xe, góc này lại tối tăm, vừa lúc bị bóng cây trước trạm xe che khuất ánh sáng.
Sau khi Thẩm Viên Tinh ngồi xuống, nhìn đồ đạc bị Từ Thành Liệt tùy tiện đặt ở chỗ trống bên cạnh anh, không hiểu nên hỏi: “Phía trước có nhiều chỗ trống, chạy xuống góc này làm gì?”
Trong khi nói chuyện, cô duỗi cổ nhìn phía trước xe, xác định còn rất nhiều chỗ trống.
Hơn nữa dưới tình huống bình thường, không phải nên tìm chỗ ngồi gần cửa xe một chút, để tiện xuống xe kịp thời ở trạm sau hay sao?
Mấy hàng cuối cùng trống rỗng, không có người nào cả, ánh sáng còn lờ mờ…… Thẩm Viên Tinh cảm thấy Từ Thành Liệt có âm mưu gì đó.
Quả nhiên, chàng trai cụp mắt nhìn cô một lúc, một tay vịn lưng ghế trước, đột ngột nghiêng người về phía cô.
Thẩm Viên Tinh lùi lại theo bản năng, không ngờ bàn tay kia của Từ Thành Liệt chặn sau lưng, chặt đứt đường lui.
Cô đành ngước mắt nhìn anh, rụt vào góc xe giống như gà con bị diều hâu bao vây, giọng run rẩy, “A Liệt…… Anh tới gần quá……”
Trong lúc Thẩm Viên Tinh ấp úng, khuôn mặt tuấn tú của Từ Thành Liệt đã áp sát vào cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh gần như khiến cô tan chảy, chiếc mũi thẳng khẽ cọ qua chóp mũi cô, rất mập mờ thân mật.
Nhưng điều Thẩm Viên Tinh không chịu nổi là giọng nói quyến rũ của chàng trai. Khàn khàn mê hoặc, kèm theo dụ.c vọng: “Tinh Tinh…… Anh muốn làm với em một chuyện mà anh đã muốn từ lâu.”
Khi anh nói chuyện đã chạm vào môi Thẩm Viên Tinh rất nhiều lần, buộc cô phải nghiêng đầu để trốn, lộ ra chiếc cổ trắng nõn dưới mắt anh.
Thẩm Viên Tinh ngừng thở, trong lòng đã đoán trước được điều gì đó, nhưng cô vẫn giả ngu, “Chuyện, chuyện gì……”
“Hôn em…… trên xe buýt.” Giọng nam thoang thoảng bên tai, giọng nói trầm ấm từ tính chấn động màng nhĩ và trái tim cô.
Con ngươi Thẩm Viên Tinh hơi giãn ra, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng bị chôn vùi trong hoàn cảnh tối tăm.
Cô không có phản ứng gì cả, chỉ cố chấp nghiêng đầu không cho mình phối hợp với Từ Thành Liệt, không ngờ đối phương không nhanh không chậm hôn mạnh lên cổ cô.
Cảm giác tê dại như bị điện giật khiến Thẩm Viên Tinh nức nở, cô rụt cổ theo bản năng, nhưng lại bị Từ Thành Liệt giữ eo, đè lại thật mạnh, không thể động đậy.
Cô giống như con cá bị trói trên thớt, bị Từ Thành Liệt cạo sạch lớp vảy bảo vệ thân thể, anh đang cạo lớp da mỏng manh như sứ trên cổ cô bằng chiếc lư.ỡi ẩm ướt, nóng bỏng và linh hoạt của mình.
Cảm giác ngứa ngáy khiến mạch máu của Thẩm Viên Tinh nới rộng, cô muốn kêu lên, nhưng e ngại những người khác trên xe, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt môi để kìm lại.
Đợi Từ Thành Liệt no nê, hơi thở ấm áp của anh lui ra một chút, xoay mặt Thẩm Viên Tinh qua phía anh, ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm cái cằm xinh đẹp của cô, “Còn trốn nữa không, hửm?”
Khóe mắt Thẩm Viên Tinh đã ướt nước mắt, xấu hổ và tức giận, giọng khàn khàn yếu ớt, “Từ Thành Liệt, anh là cầm thú……”
Chàng trai mở khóe môi, đôi môi đỏ tươi và nóng bừng đè lên đôi môi mềm mại kiêu ngạo nổi loạn của cô, dạy dỗ từ nông tới sâu, cho đến khi Thẩm Viên Tinh chủ động móc cổ anh đáp lại, mới hoàn toàn bị thuần phục.
Cuối cùng Từ Thành Liệt cảm thấy hài lòng, khéo léo ôm cô ngồi trên đùi mình, tận tình hôn cô trong góc tối.
Khi hai người đang hôn nồng nhiệt, xe buýt khẽ đong đưa, rời khỏi trạm.
Ánh sáng và bóng tối lưu động bên ngoài cửa sổ, lướt qua hai người đang hôn nhau. Tiếng hít thở dồn dập bị đài phát thanh bên trong xe lấn át, hai người giống như mèo trộm, liều chết dây dưa ở đuôi xe.
Cảnh này tình cờ bị Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào bắt gặp khi đang đi trên xe.
Hai người lần lượt sững sờ ở nửa trước xe, nhìn về phía xa, dừng ở góc tối của đuôi xe.
Hoắc Minh Đào hối hận vì đã đề nghị đi xe buýt về lại trường, Liễu Tinh Đồng ở phía trước anh ta càng cắn chặt răng hàm sau, tức giận muốn xoay người xuống xe.
Đáng tiếc cửa xe đã đóng, tài xế lập tức lái đi, bọn họ chỉ có thể lảo đảo tìm chỗ trống ngồi xuống.
–
Thẩm Viên Tinh không biết mình bị làm sao, từ sự phản kháng lúc đầu cho đến sự xấu hổ và phẫn nộ sau đó, thứ cuối cùng chiếm giữ nội tâm cô là khoái cảm tùy ý.
Cô giống như một con mèo càng ngày càng thoải mái khi được vuốt lông, chỉ muốn mềm nhũn nằm trong lòng Từ Thành Liệt, quấn lấy vị ngọt trong miệng anh, ngửi hương thơm lành lạnh của hoa sơn chi trắng trên người anh, cảm nhận nhiệt độ cực nóng của thân thể anh, tan chảy trong vòng tay anh.
Bàn tay to của Từ Thành Liệt trượt xuống lưng cô, khẽ vuốt ve qua lại.
Sau khi hôn đến gần như ngạt thở, cuối cùng anh buông cô ra, ôm Thẩm Viên Tinh trong lòng chậm rãi thở, chờ cho sự mập mờ tan hết.
Trong lúc đó, Từ Thành Liệt vô tình nhìn thấy Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào ngồi cách đó không xa, trùng hợp bắt gặp hai người bọn họ quay đầu lại nhìn anh và Thẩm Viên Tinh.
Vốn đã thoả mãn, Từ Thành Liệt cong môi, lại nâng cằm người trong lòng mình lên, tiếp tục hôn cô.
Thẩm Viên Tinh không rõ nguyên do, chỉ nặn ra một câu trầm thấp giữa môi, “Nữa hả! Em chưa thở xong……”
Vô dụng và xấu hổ, nhưng vẫn không ngăn được bản thân mình đắm chìm.