Mộng Dục - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Mộng Dục


Chương 13


Làm ơn….
Làm ơn có ai tới cứu cô đi.
Một người đàn ông trong số đó nhấc chân, tiến về phía Lâm Vĩnh Túc và thư kí Ngô.
Thư kí Ngô thấy vậy thì càng rụt vai, tỏ vẻ sợ hãi mà nấp sau lưng Lâm Vĩnh Túc.
Lâm Vĩnh Túc nhìn thấy cảnh ấy thì trong mắt cũng sinh ra tia lo lắng cùng sợ hãi.
Hắn ta định làm gì?
Người đàn ông kia tay vẫn cầm súng, bước từng bước tới chỗ cô khiến cho tâm cô một trận run rẩy.Truyện được up tại wappat.Lâm Vĩnh Túc run run hai chân bước lùi ra phía sau.
Đừng… đừng lại gần đây…
Một bước…
Hai bước…
Bỗng nhiên có một chiếc xe từ đâu lao tới với tốc độ cực nhanh khiến mấy người đàn ông không kịp phòng bị liền phải né sang một bên, sau đó một bàn tay cầm lấy tay cô kéo vào trong chiếc xe.
Mùi bên trong xe rất quen thuộc. Nó thuộc về người nào đó mà cô quen.
Mùi hương của hoa lưu ly nhẹ nhàng thoang thoảng. Là ai?
Lâm Vĩnh Túc bông giật mình, chợt nhớ ra là mình cần phải giãy dụa.
Tay cô quơ lạnh quạng khắp nơi: “Thả tôi ra, thả…”
Miệng cô bị một bàn tay to lớn bịt lại. Đưa mắt nhìn lên Lâm Vĩnh Túc mới nhận ra người trước mặt mình là ai.
Lý Nhậm Trình?
“Suỵt…yên lặng đi. Anh tới cứu em.” Lý Nhậm Trình để ngón tay ở trước miệng, ra hiệu cô hãy im lặng sau đó định nhấn ga chạy xe đi. Nhưng Lâm Vĩnh Túc ôm lấy bàn tay đang nắm lấy vô lăng của anh mà ngăn lại.
“Không được. Vẫn còn thư kí Ngô. Không thể bỏ lại cô ấy.” Nói xong Lâm Vĩnh Túc đẩy tay của Lý Nhậm Trình ra.truyện được up tại wappat.mở cửa chạy xuống xe.
Vừa xuống xe, cô còn chưa kịp định hình xung quanh thì một giọng nói hét lên: “Nguy hiểm.” Ngay sau đó là tiếng súng nổ.
Đoàng.
Đoàng! Đoàng!
Sau ba tiếng súng, Lâm Vĩnh Túc nhã xuống. Cô cảm nhận được đầu mình đập xuống mặt đường thật đau.những trang wep khác đều là ăn cắp.Còn có cả chất lỏng gì đó nhầy nhụa và tanh tưởi bốc lên mũi cô.
Khịt khịt mũi…
Mùi máu sao?
Chẳng lẽ cô bị trúng đạn? Sắp chết rồi sao?
Ngón tay cô sờ soạng một chút, cảm giác trên mặt đất loang lổ rất nhiều rất nhiều máu.
Gió khiến chất lỏng đó nhanh chóng cô đặc lại.
Nhưng là phía trên người cô lại như lại một vật nặng đè lên.
Sờ sờ….
Là người sao?
Lâm Vĩnh Túc mở mắt ra. Người đang nằm trên người cô là Trịnh Liệt. Là Trịnh Liệt…. là….
Khoan đã…
Máu này chẳng lẽ?
Lâm Vĩnh Túc bật dậy đẩy Trịnh Liệt đang nằm trên người mình xuống. Nhìn sắc mặt hắn có chút kho coi, lại thấy máu thấm đỏ chiếc áo sơ mi.truyện chỉ up tại wappat.Áo sơ mi trắng toát lại càng làm cho màu đỏ thêm thập phần đáng sợ.
Lâm Vĩnh Túc hốt hoảng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt ra được âm thanh nào. Cô chỉ biết là hốc mắt mình bỗng dưng nóng bừng lên, roiif có cái gì đó ấm nóng chảy ra.
Đừng. Trịnh Liệt. Anh sao lại ngốc thế này. Làm ơn… làm ơn….
Huhu…
****_______
Trong phòng bệnh vip của bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn IE của Trịnh gia.
Trịnh Liệt nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền.
Bên cạnh là Lâm Vĩnh Túc với sắc mặt vô cùng nhợt nhạt đang đắp chăn cho hắn.
Nhìn Trịnh Liệt đang ngủ, Lâm Vĩnh Túc vô tình lại liếc mắt sang vết thương vừa được băng bó trên vai hắn.
Nếu không phải vì cô thì hắn đã không sao.
Nếu không phải cô không cẩn thận thì hắn đã không bị thương.
Nếu không phải…
Là cô nợ hắn một mạng vậy.
Lâm Vĩnh Túc kéo rèm cửa sổ lại, sau đó bước ra phía cửa. Nhìn người đang nằm trên giường một cái nữa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trịnh Liệt nằm trên giường, đôi mắt thâm thuý từ từ mở ra. Cầm điện thoại lên nhấn phím gọi: “Mạc Thuần Uy. Cậu hơi quá rồi đấy. Tôi mà có làm sao thì cậu biết tay tôi.”
“Hử? Chả phải cậu vẫn đang nói chuyện với tôi đây sao? Chưa chết là tốt rồi.”
“…” Nghe câu nói của Mạc Thuần Uy, Trịnh Liệt đen mặt không nói gì.
“Nhưng mà…theo cậu nói thì chẳng phải làm cô ta bị thương sao? Tại sao người bị thương lại là cậu? Người của tôi chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy.” Trong giọng nói của Mạc Thuần Uy lộ rõ vẻ nghi ngờ không chút dấu giếm.
“Kế hoạch có chút thay đổi. Tôi tự biết mình nên làm gì.” Nói xong tắt máy.
Trịnh Liệt ngồi dậy, bước xuống giường bệnh, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại.
Ánh nắng bên ngoài lọt vào, chiếu sáng một vùng không gian bên trong phòng bệnh. Chiếu lên người hắn một luồng ánh sáng đẹp đẽ, bao bọc lấy thân thể hắn.
Khiên Thục Linh. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
Lâm Vĩnh Túc, hẳn là cô ta đang tới chỗ của thư kí Ngô.
Bạc môi khẽ nhếch lên một độ.
***_____
Lâm Vĩnh Túc đứng ngoài phòng bệnh, đưa mắt nhìn vào trong.
Thư kí Ngô vẫn đang hôn mê.
Hoá ra cô ấy bị bệnh về tâm lý nên mới như vậy. Nghĩ lại… thật đáng thương.
Trịnh Liệt ngồi trên giường
Trên người khoác bộ áo bệnh nhân nhưng thân thể hắn lại toát ra một cỗ áp bách vương giả đến ngạt thở khiến kẻ khác phải vô thức mà cúi đầu trước mặt hắn.
Lâm Vĩnh Túc cầm bát cháo trên tay, thổi từng ngụm từng ngụm đưa lên miệng đút cho hắn ăn.
Trong phòng bệnh rộng lớn chỉ có hai người. Mà Lâm Vĩnh Túc thì không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, còn Trịnh Liệt lại âm trầm im lặng mà ăn, không nói một câu nào. Không khí trong phòng vô cùng… vô cùng ngột ngạt.
Lâm Vĩnh Túc cũng trầm mặc, chỉ đơn giản là đút cháo cho hắn ăn thôi mà cũng khiến cô mặt đỏ tim đập.
Cô đúng là có bệnh rồi.
Hắn rõ ràng là kẻ đã giết cha cô nhưng cô lại không thấy hận hắn. Tại sao chứ?
Hắn rõ ràng có khả năng là kẻ đã khiến mẹ cô bị thương, tại sao cô vẫn không thấy căm ghét hắn?
Chẳng lẽ là vì hắn đã đỡ một viên đạn cho cô sao?
Lâm Vĩnh Túc thầm nghĩ, quên mất là mình đang đút cháo cho Trịnh Liệt, bàn tay cô cứ dơ giữa khồn trung rồi anh lên một tiếng. Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn lại… Ôi trời. Cô lại làm đổ cháo nóng lên người hắn.
Lâm Vĩnh Túc rối rít đứng lên, rút ra tập khăn giấy trên bàn lau chỗ bẩn trên người Trịnh Liệt.
CHỉ là… Lâm Vĩnh Túc lau lau vài cái mới nhận ra rằng…
Chỗ bẩn đó…
Ở chỗ đó…
Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt muốn rụt tay về quay đi nơi khác, nhưng mà dường như Trịnh Liệt đang vô cùng tức giận, cô cảm thấy như hơi thở của hắn cũng đang mang theo sự tức giận. Lâm Vĩnh Túc cắn cắn môi, tiếp tục di tay lau cho hắn, dẫu sao cũng là do cô không cẩn thận mà làm bẩn hắn, không thể cứ để thế được. Hơn nữa, cô cũng có gì mà phải ngại ngùng nữa chứ?Truyện chỉ được up tại wappad.Rõ ràng là giữa hai người đã xảy ra quá nhiều chuyện còn hơn thế này rồi. Nghĩ vậy bàn tay của Lâm Vĩnh Túc vẫn lâu trên nơi đó của Trịnh Liệt, động tác càng nhanh như thể phải bỏng vậy. Còn về phần Trịnh Liệt thì hơi thở của hắn trầm trầm, nặng nhọc thở hắt ra.
Lau xong, Lâm Vĩnh Túc rụt tay về đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì cổ tay cô đã bị tay của Trịnh Liệt nắm chặt lấy. Sau đó là một lực kéo khá mạnh kéo cô ngã xuống giường.
Mái tóc Lâm Vĩnh Túc xõa tung mềm mại như sóng nước chảy, cổ áo vì xung lực mà có chút trở nên xộc xệch, hở ra một bên vai trắng muốt cùng bộ ngực mềm mại đang nhấp nhô.
Trịnh Liệt?
Lâm Vĩnh Túc mở to mắt nhìn Trịnh Liệt. Hắn… không phải đang bị thương sao?
Vai hắn chắc hẳn vẫn còn đau. Vậy….
Một bàn tay vuốt ngược từ đùi ra phía sau rồi luồn vào bên trong áo cô. Đưa tay ra phía sau mở khuya áo trong, chiếc áo bung ra khiến đôi ngực được giải thoát khiến Lâm Vĩnh Túc thoải mái hơn rất nhiều so với việc cứ bị bó sát như vậy.
Lâm Vĩnh Túc thở hắt một cái, sau đó mới ý thức được là bản thân mình đang rơi vào hoàn cảnh nào. Vội vàng kéo áo lên che ngực, luống cuống muốn ngồi dậy, lại bị Trịnh Liệt một tay đè xuống, ghì chặt lấy cô, sau đó cúi đầu đặt cằm lên vào cô, thì thầm: Em đang cô tình chơi trò mèo vờn chuột à?
Lâm Vĩnh Túc nghe vậy, không nói gì. Chỉ đơn giản là bởi vì… cô cũng không rõ mình là đang muốn chạy trốn, hay là đang mong chờ điều gì đó nữa.
Lâm Vĩnh Túc nhắm hai mắt lại, không động đậy. Chỉ là hai núi tuyết phập phồng dữ dội nói rõ rằng cô đang rất hồi hộp. Tim cô đang đập loạn.
Trịnh Liệt cười nhẹ một tiếng: Em xem, cơ thể em rất chân thực. Nhất là…. Chỗ này. nói xong, bàn tay Trịnh Liệt đã đặt lên hạ bộ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: Thấy không? Rất nhanh đã ẩm ướt.
Bàn tay hắn cách qua lớp quần lót, mân mê với vẻ say sưa. Khuôn mặt hắn đang chôn ở cổ cô dần dần chuyển lên vài rồi đến xương quai xanh. Mỗi tấc da thịt nơi mà hắn lướt qua đều để lại những dấu răng và vệt nước miếng ám muội, mỗi tấc da thịt mà hắn lướt qua đều nóng bừng, ray rứt như hàng nghìn con kiến đang bò lên người cô vậy.
Nhịn không được, Lâm Vĩnh Túc cắn răng, rên nhẹ một tiếng.
Trịnh Liệt ngẩng mặt nhìn Lâm Vĩnh Túc, giọng nói mang theo trầm đục: Mới như vậy mà đã muốn sao?
Nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của hắn nhưng là Lâm Vĩnh Túc lại không thể ngừng lại được cảm giác muốn hắn đang dâng lên trong cơ thể.
Hỏng rồi, hỏng rồi. Cô đã bị hắn dạy dỗ đến hỏng rồi. Không bao giờ nghĩ mình lại có thể như thế này.
Trịnh Liệt dùng ngón tay gảy viên trân châu một cái, khiến Lâm Vĩnh Túc giật mình cong mông lên.
Aaa….ưm…”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN