Mộng Dục - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Mộng Dục


Chương 15


Đắng quá!
Đắng đến thắt tim xé ruột.
LÀm ơn có ai đó nói cho cô biết là rốt cuộc cô đang bị làm sao không?
Cài lại khuy áo, Lâm Vĩnh Túc nhìn Trịnh Liệt một cái, hắn cũng đang nhìn cô? Nhìn cái gì? NHìn xem cô thảm hại đến mức nào sao? Nhìn xem cô bị hắn lợi dụng như thế nào sao? Hay nhìn để cười vào mặt cô rằng cô là đứa ngu ngốc đến mức bị xoay vòng như một con hề?
Lâm Vĩnh Túc cười lạnh một cái, nước mắt lại tiếp tục rơi. Giọt nước mắt mặn chát nhưng ấm nóng lăn trên má, giọt nước mắt này là để dành cho người mẹ đang đau khổ kia của cô, là sự đau lòng cùng tội lỗi mà cô dồn nén cho nó rơi xuống.
Cô lướt mắt qua Trịnh Liệt, trên khuôn mặt lạnh tanh, dường như không có một chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng theo đó mà vô hồn cùng bi ai.
Trịnh Liệt nhìn được, trong giây lát cô lướt mắt qua hắn đó, sâu thẳm nơi đáy mắt cô có một thứ, có tên là HẬN.
Hận. Nói ra thì có thể chẳng có gì to tát đối với hắn, bởi từ khi biết cô chính là con gái của Lâm Trạch thì hắn đã chỉ đơn giản coi cô như là con tốt thí trải đường cho cái đích trả thù của mình rồi. Nhưng mà… dường như là có gì đó không đúng. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
KHó chịu thật mà. Sao cô ta dám dùng ánh mắt với cái thái độ đó với hắn? là do mẹ cô ta, do bô cô ta sai trước, vì cái gì mà dám trách hắn chứ.
Trịnh Liệt cao ngạo nâng cằm, đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi bóng lưng của Lâm Vĩnh Túc đang bước tới.
Cô bước từng bước đến trước mặt mẹ cô. Khiên Thục Linh vẫn đang trong cơn shock nên không thể làm gì khác ngoài ngồi đó, chỉ là ánh mắt đầy thương tâm của bà nhìn đứa con gái trước mắt có phần chua chát.
Tiểu Túc à, Tiểu Túc….
Là mẹ hại con, là người mẹ này đã hại cả đời con gái của con.
Có điều trong mắt của Lâm Vĩnh Túc thì ánh mắt của mẹ mình lúc này lại không phải là sự thương tâm hay hối lỗi mà là sự trách móc, sự thất vọng.
Thất vọng về đứa con gái bất hiếu, chỉ biết hoan lạc khi bố mình vừa mất, mẹ mình lại đang bị bệnh như vậy. Thật đáng trách mà, đến cô còn tự cảm thấy thất vọng về bản thân mình.
Trịnh Liệt bước xuống giường, bàn tay chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, sau đó đi về phía cửa. Đến cạnh Lâm Vĩnh Túc, dừng lại, hắn nhìn xuống người đàn bà đang ngồi trước cửa, bà ta cũng đang
ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt bà ta đỏ hoe nhưng trong đó không thể thiếu sự căm hận cực đại. Bà ta như thể lên cơn điên, đứng dậy nắm lấy cổ áo hắn kéo thật mạnh: Cậu…cái tên điên này. Sao cậu dám làm vậy với con gái tôi? Tại sao? TẠI SAO HẢ????
Khiên Thục Linh hét lên bằng toàn bộ sức lực còn sót lại sau cú shock vừa rồi.
Chátttt….
Khuôn mặt của Trịnh Liệt nghiêng sang một bên. Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay đang dơ trên không trung sắp lần nữa, sau đó siết thật chặt như muốn bóp nát cổ tay bà ra vậy. Ánh mắt vằn lên tia máu, hắn tức giận hất tay bà ra. Sau đó đưa ta lên ôm lấy vai đang run nhè nhẹ của Lâm Vĩnh Túc, muốn kéo cô vào lại trong ngực mình, nhưng tay hắn còn chưa chạm tới bờ vai cô thì cô đã né người sang một bên để tránh hắn. Đôi tay hắn bơ vơ giữa không trung. Hắn siết chặt ngón tay lại, hạ tay xuống.
Ngay vừa lúc đó thì Khiên Thục Linh lập tức lao vào, ôm lấy Lâm Vĩnh Túc như thể báu vật sợ bị người khác cướp đi mất vậy.
SHành động này của Khiên Thục Linh chỉ đơn giản là bản năng muốn bảo vệ con của một người mẹ. Nhưng không hiểu sao trong mắt của Trịnh Liệt lại biến thành sự phản kháng khiến hắn vô cùng tức giận.
Trịnh Liệt mím môi, ưỡn ngực: Người đâu. Sao lại để một kẻ điên vào bệnh viện thế này? Lôi ra ngoài. Muốn bị đuổi việc hết sao?
Trịnh Liệt vừa nói xong, một tốp người ngay lập tức từ đâu chạy tới. Bọn họ có người mặc đồng phục bảo vệ của bệnh viện, có người thì đang khoác áo blu trắng, có người lại đang hướng về Trịnh Liệt mà rối rít xin lỗi: Xin Lỗi. Xin lỗi Trịnh tổng. Chúng tôi làm việc thất trách. Mong ngài thứ lỗi.
Sau đó là ghìm chặt lấy Khiên Thục Linh muốn kéo ra ngoài. Khiên Thục Linh níu lấy tay của Lâm Vĩnh Túc, ý bảo cô hãy theo bà ra ngoài. Hai mắt bà hiện lên vẻ mong chờ đứa con gái của mình hãy làm theo.
Thế nhưng Lâm Vĩnh Túc chỉ đứng đó, nhìn bà. Khoé môi mỉm cười nhưng trên khuôn mặt lại không chút biểu cảm nào. Bàn tay còn lại của cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà như là để bà an tâm, là để xoa dịu nỗi đau mà bà đang phải gánh chịu.
Mẹ, con yêu mẹ. Cô nói giọng rất nhỏ, nhỏ tới mức một cơn gió nhẹ bay qua cũng có thể cuốn luôn cả giọng của cô bay đi.
Nhưng mà Khiên Thục Linh hiểu được, bà biết cô đang nói gì. Và rồi bà cũng chả làm được gì khi bị kéo đi, dù bà đã vùng vẫy, đã chống cự. Bởi bà có cảm giác… bất an.
Lâm Vĩnh Túc vẫn nhìn theo bóng mẹ cô khuất sau góc khuất của bệnh viện, ra luôn khỏi cổng bệnh viện. Cô bước ra hành lang, vịn tay lên đó, đưa mắt nhìn xuống mẹ cô đang bị kéo đi.
Mẹ. Mẹ có trách con không?
Trịnh Liệt ngồi thảnh thơi trên ghế, dù mặc quần áo bệnh nhân nhưng khí chất vẫn vô cùng mê hoặc. Hắn ngồi đó đưa đôi mắt sắc lạnh như đại bàng nhìn Lâm Vĩnh Túc.
Cô gái. Tôi xin lỗi. Đưa em vào kế hoạch này thật là có lỗi nhưng tôi vẫn chưa thoả mãn. Bà ta vẫn chưa nhận được cái phải nhận.
Trịnh Liệt nhắm mắt lại. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh người mẹ của mình. Bà ấy mặc một chiếc áo duy nhất trên người vào thời tiết dưới năm độ, bà ấy phải nằm dưới gầm cầu để ngủ, phải lấy tấm chiếu rách trong thùng rác để trải nằm, phải làm việc trong những công trường xây dựng nặng nhọc, phải…
Bà ấy…bà ấy thậm chí còn không dám khóc trước mặt hắn. Bà chỉ luôn nhìn hắn rồi mỉm cười nói mẹ yêu con rồi ôm lấy hắn vào lòng. Nhưng hắn biết, bà đã khóc rất nhiều, khóc đến mức mỗi lần tỉnh dậy trong đêm thì hắn đều cảm giác như tim gan mình co rút lại vì tiếng nấc nhỏ nhẹ của bà.
Rồi cả những vết thương trên người bà vì làm việc nặng, những vết bầm tím mà bà chẳng bao giờ cho hắn biết.
Hắn không thể tha thứ cho Khiên Thục Linh, kẻ gián tiếp, nhưng lại chính là nguyên nhân khiến mẹ hắn phải khổ sở như vậy.
Trịnh Liệt mở mắt ra.
Cái gì???!!!
Hai mắt hắn lập tức mở lớn hết cỡ.
Cô… Lâm Vĩnh Túc đang muốn làm gì vậy.
Lâm Vĩnh Túc, cô điên rồi sao. Xuống mau. Lan can ở hành lang bệnh viện nguy hiểm lắm. Xuống!
Trịnh Liệt hét lên nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đứng trên hàng lan can bệnh viện. Cô đang đứng đối diện với hắn, bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng bay theo làn gió, bay bay như tiên nữ phiêu du. Làn gió đem mùi hương trên cơ thể cô bay khắp nơi trong không khí, thoảng vào mũi của Trịnh Liệt. Hắn ngửi thấy mùi tuyệt vọng và cả căm hận nữa.
Cô hận tôi cũng được. Xuống đây, cô muốn gì theo cũng sẽ làm theo. Nhanh nào, ngoan… giọng nói Trịnh Liệt như đang dỗ trẻ con, hắn không biết hiện tại bản thân mình đang như thế nào, đang không phải là một Trịnh Liệt cao cao tại thượng như thế nào. Hắn chỉ biết là tim mình như đang muốn ngừng đập.
Lâm Vĩnh Túc cười, khoé môi màu anh đào xinh đẹp khẽ nhếch lên, cười thật dịu dàng, đôi môi mấp máy gì đó, và rồi cả người cô rơi xuống.
Trịnh Liệt chạy như bay tới, trong đầu hắn còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì chân hắn đã chạy tới lan can hành lang rồi. Nhưng tay hắn vẫn không kịp nắm lấy tay cô.
Bịch một tiếng. Thân thể cô rơi trên nền sân rộng lớn của bệnh viện.
Tim Trịnh Liệt ngưng đập một nhịp.
Trong mắt hắn đều là hình ảnh của người con gái đang nằm dưới kia.
Máu.
Tiếng la hét.
Hắn không biết gì hết. Hắn chỉ biết hắn không muốn cô chết, hắn chỉ biết là… đau quá. Không ổn chút nào. Lâm Vĩnh Túc, cô mà dám chết tôi sẽ… tôi sẽ…
Có chuyện gì vậy ạ? Trịnh tổng ngài…
Vị bác sĩ còn chưa nói xong đã bị Trịnh Liệt cắt ngang: Nếu cô ấy chết, ông cũng đừng mong sống.
Gió…
Có mùi tanh nhàn nhạt trong không trung
Cô đã nói gì?
Trong tâm trí Trịnh Liệt hiện lên câu nói vừa rồi của Lâm Vĩnh Túc: Tôi hận anh, hận anh bằng cả tính mạng của tôi.
Trong phòng viện trưởng
Trịnh Liệt đang ngồi trên ghế đối diện với viện trưởng. Dáng vẻ hắn thờ ơ nhưng lãnh khí toả ra từ người lại khiến cho lão viện trưởng toát một lớp mồ hôi lạnh.
Đó là kết quả của ca cấp cứu vừa rồi sao? Trịnh Liệt cầm tập tài liệu ghi chép tỉ mỉ về ca cấp cứu vừa cách đây mấy phút, hai hàng lông mày co lại trong vô thức.
Vâ…vâng thưa Trịnh tổng. Lão viện trưởng giọng nói hơi run ngước nhìn Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt không thèm liếc ông ta lấy một cái, chỉ nhẹ gật đầu. Đặt tập tài liệu xuống bàn.
Cạch.
Tiếng động đặt tập tài liệu rất khẽ, nhưng ở trong cái không gian đến cả tiếng thở cũng nghe rõ mồn một thì nó lại như một tiếng sét giữa trời quang đối với lão viện trưởng.
Ông đã làm rất tốt. Nói đến đây, Trịnh Liệt ngừng một lát, lão viện trưởng cố nín thở để nghe câu tiếp theo của Trịnh Liệt. Bởi ông ta biết, câu tiếp theo của hắn mới chính là câu quan trọng: Ngài viện trưởng đã vất vả rồi. Từ mai bác sĩ Hoa sẽ đảm nhiệm những vất vả của ngài. Nói xong, Trịnh Liệt đứng dậy, tiêu sái về phía cửa.
Lão viện trưởng sau hai giây mới kịp định hình câu nói của Trịnh Liệt, vội ú ớ gọi: Trịnh… Trịnh tổng… ý của ngài là… tôi đã bị đuổi việc ư?
Nhưng mà vế sau lại bị nghẹn ở cổ họng, lão viện trưởng không biết nên làm thế nào đành ngậm miệng lại, mím đôi môi hơi khô, trên khuôn mặt in hằn giấu ấn của thời gian khẽ lộ ra một tia bất lực cùng không đành.
Đành vậy.Truyện chỉ được đăng tại wappad.Ông thật sự cũng đã đến tuổi nên về già rồi. Hẳn là Trịnh tổng đã suy tính về việc nên cho ông về già, hôm nay mượn cớ này mà đuổi lão luôn đây mà.
Trịnh Liệt khựng chân một lúc mà không thấy động tĩnh gì, hắn cũng không ngoái đầu lại mà bước ra khỏi phòng viện trưởng.
Ánh mắt lộ đầy nếp nhăn của lão viện trưởng nhìn theo hắn. Bóng lưng rộng rãi nhưng mang theo cô độc.
Aizzz…
Cái thằng bé này, yêu rồi mà còn không chịu nhận ra. Làm khổ người ta vậy cũng đâu có sung sướng gì.
Lắc nhẹ đầu một cái. Lão viện trưởng khẽ thở dài. Bọn trẻ bây giờ thật là. Aizz…
******
Trịnh Liệt bước vào phòng bệnh VIP của bệnh viện X.
Trong căn phòng không phải là mùi thuốc khử trùng mà tràn đầy hương hoa anh đào nhàn nhạt.
Cơn gió đầu thu mang theo hơi chút man mác của mùi hoa bồ công anh từ bên ngoài vào trong, thổi bay bay hàng rèm cửa sổ trắng tinh bằng sa lụa mỏng manh.Truyện chỉ được đăng tại wappad.Mỏng manh như cô gái đang nằm trên giường bệnh này vậy.
Trịnh Liệt bước đến bên giường bệnh, ngồi xuống nắm lấy ngón tay thon dài của Lâm Vĩnh Túc.
Trên người cô đầy rẫy những vết thương, chân cô bị bó bột vì bị vỡ xương, trên trán cũng quấn mộ vòng băng y tế trắng toát vì bị va đập mạnh.
Cô nằm trên giường với gương mặt không có lấy chút sắc thái nào, sắc mặt bạc nhợt xanh xao, cánh môi khô ráp.
Trịnh Liệt nhìn cô một hồi, siết chặt lấy những ngón tay của cô hơn. Bàn tay cô rất mềm, mềm tựa nhung lụa, nhưng mà nó rất lạnh, nó không cử động.
Là tại hắn.
Hắn đã sai sao?
Tỉnh dậy đi. Cô gái. Trịnh Liệt đưa những ngón tay trắng xanh của Lâm Vĩnh Túc lên, hôn nhẹ lên đó, nói tiếp: Chẳng phải em nói hận tôi sao? Dậy trả thù đi. Đừng nằm như vậy. Được không?
Hít một hơi, thở ra.
Trịnh Liệt cứ ngồi như vậy, ngồi nhìn cô gái đang nằm bất động trên giường bệnh với chi chít các loại dây nhựa.
Người thực vật ư?
Trong đầu Trịnh Liệt lại hiện lên câu nói khi nãy của lão viện trưởng:
Trịnh tổng, cô gái đó bị thương rất nặng, phần sọ bị va đập mạnh vào vật cứng khiến ở đây có một vết nứt, ở thuỳ não trước bị chấn động quá lớn khiến nó có khả năng sẽ có nhiều biến chứng. Bị trật khớp xương tay phải và gãy chân trái. Cột sống suýt chút nữa đã bị gãy, cộng với mất rất nhiều máu khiến tính mạng cô gái đó dường như là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng rất may là đã đưa vào phòng cấp cứu kịp thời. Có điều… dù đã được cứu sống nhưng rất có khả năng là cô gái đó sẽ phải sống thực vật… cả đời.
Trịnh Liệt mở mắt ra nhìn Lâm Vĩnh Túc đang nằm yên trên giường, đôi mắt cô khép chặt lại.
Cô sẽ phải sống thực vật sao? Cả đời?
Cô gái, tỉnh đi. Tôi hứa sẽ không khiến em phải đau khổ. Là tại tôi. đưa đôi mắt dài hẹp sắc sảo của mình nhìn cô, Trịnh Liệt nói: Tôi sẽ làm mọi cách, em yên tâm. Nói xong hắn hôn lên mắt cô một nụ hôn. Ngủ ngoan, cô gái. sau đó đi ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng bệnh lại cẩn thận, Trịnh Liệt lôi điện thoại ra, nhấn một dãy số rồi nhấn phím gọi.
Mạc Thuần Uy, tôi muốn mượn người của cậu…. Phải. Là người được mệnh danh là ‘Hắc Y đệ nhất thần y’ đấy. Đúng…Cái gì? Đang bước trên hành lang, Trịnh Liệt bỗng dừng chân lại: Cậu nói là…
Đúng vậy. Hắc Y chính là cậu ta, Vô Dĩnh Kỳ. Hẳn cậu cũng đã biết người này rồi, đúng không?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN