Mộng Dục - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Mộng Dục


Chương 2


Hé mở đôi hàng mo cong vút như cánh bướm khẽ chập chờn.
Vùng eo đau nhức, toàn thân ê ẩm nói rõ ràng tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Vĩnh Túc khoé mắt ửng hồng nhìn lên trần nhà, ngón tay bạc nhợt siết nhẹ tấm chăn đắp vừa lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.
Gia đình cô thế là tan nát.
Hồi kết của cả một ước mơ trong mắt bao nhiêu người.
“Cô gái. Kể cho tôi nghe chuyện khiến em buồn.”
Bên cạnh bỗng dưng truyền đến âm thanh trầm thấp, nhìn sang, đập vào mắt cô là hình ảnh kỹ nam siêu cấp đẹp trai cô đã bao về tối qua.
Aizzz…
Kể ra thì hắn cũng đẹp trai quá mức, khuôn mặt trầm lãnh, đôi môi mỏng nhưng đường viền rõ nét, sông mũi cao thẳng, bên dưới những sợi tóc đen bóng rủ xuống là hàng lông mày đậm, đôi mắt âm lãnh đặc biệt áp chế kẻ khác, gây cho người đối diện cảm giác như hắn mới chính là kẻ trên, là kẻ nắm quyền toàn năng.
Chậc…đẹp trai thế này mà đi làm nghề này, chắc là phải có nỗi khổ riêng. Chẳng ai muốn cuộc đời mình vấy vào những hố đen như thế cả.
Nghĩ đến cô lại nảy sinh lòng thương cảm dành cho hắn.
“Anh…tên gì?”
Hắn ‘a’ lên một tiếng như giật mình, đáy mắt vô hình chung nổi lên ý cười.
“Sao em muốn biết tên tôi?” Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát má cô: “Là yêu tôi từ ‘lần đầu tiên’?”
Lâm Vĩnh Túc chột dạ đẩy hắn ra, tay nhỏ nhắn trăng như tuyết chống lên tấm ngực dày dặn rắn chắc, gì má ửng lên mảnh màu hồng.
“Anh…đừng có nói bậy. Là tôi muốn biết tại sao anh làm nghề này, nếu…”
“Nếu?” Hắn nhướng mày nhìn cô.
Gật đầu một cái: “Nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp anh.”
Phải, giúp được một người quay về con đường đàng hoàng còn hơn là đứng nhìn họ từ từ bị chìm sâu hơn vào vũng lầy.
Khi chưa quá muộn thì coi như cô làm một việc thiện.
Tiền. Gia đình cô có thể nói là không thiếu.
“Ô. Vậy được.” Nhún vai một cái bất cần. “Tôi là Trịnh Liệt. Cứ gọi Liệt là được.”
“Ừm. Liệt, anh có gì khó khăn nói tôi biết đi. Tôi sẽ giúp anh.”
Trịnh Liệt nheo mắt nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh với chút tò mò xen lẫn thú vị.
A, bản thân bị đau khổ không có lối thoát nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác sao? Là nói cô lương thiện hay là ngốc nghếch đây?
Bất giác trong lòng lại nổi lên tâm ý muốn trêu chọc cô gái nhỏ này.
“Được. Tôi đang nợ người ta rất nhiều tiền nhưng không có cách nào trả hết…”
“Vì vậy anh mới đi làm nghề này? Vì nó vừa nhàn hạ lại vừa nhanh chóng kiếm được tiền sao? Nhưng anh có thấy kiếm tiền bằng thân thể của mình thì rất không tốt không? Vậy nên đừng làm công việc này nữa, tôi sẽ giúp anh.”
Này này cô gái, tôi chưa nói xong.
“Nếu em đã sẵn lòng giúp đỡ thì tôi không ngại từ chối.” Trịnh Liệt bỗng dưng lật người, đặt Lâm Vĩnh Túc dưới thân, trong tấm chăn nhỏ bé hắn biết có một thân thể vô cùng quyến rũ đang ẩn dưới đó.
Lâm Vĩnh Túc là vì bất ngờ mà mở to mắt, hai tay níu chặt lấy tấm chăn kéo lên cao hơn.
“Đã vậy, tôi cũng phải làm gì đó để tỏ thành ý hay ít nhất là trả ơn cho em chứ. Đúng không? “
Bị đè lên người bởi một người đàn ông với tình trạng trần truồng thế này, dù đã trải qua với hắn một lần nhưng là Lâm Vĩnh Túc vẫn không thể nào quen cho được.
Xấu hổ vẫn là xấu hổ.
Nhưng cánh tay cộng với sức lực nhỏ bé làm sao kéo nổi tấm chăn lên cao hơn khi Trịnh Liệt đang giữ chặt lấy nó.
“Cái cần nhìn cũng đã nhìn, cái cần làm cũng đã làm, em còn xấu hổ? Nếu phục vụ em không tốt thì tôi sẽ bị quản lý mắng đấy.”
Hả? Bị mắng?
Cô không phải người tốt nhưng cũng không đến mức gây hoạ cho người khác.
Mà hơn nữa thì khi thân hình to lớn cùng vòng ba rắn chắc ấy lộ liễu bày ra trước mắt thì…cô cũng đã có chút không an toạ mà lại nghĩ tới tối qua.
(Na: uầy…chị muốn thì chị cứ nói thẳng ra đi còn kêu làm người tốt.)
Nhưng mà…
Lâm Vĩnh Túc có chút không tự nhiên chống tay lên ngực hắn.
“Nhưng hôm nay không được.”
“Không được?” Trịnh Liệt khó hiểu nhướng mày.
A…hôm nay là ngày cấm, là kỳ kinh nguyệt hằng tháng của cô.
“Nói.” Hắn không can tâm nhìn miếng thịt treo trước mắt rồi mà lại chỉ ngồi nhìn, tay hắn điêu luyện đưa xuống nơi mềm mại nóng ấm giữa hai chân cô.
“Ân…” Lâm Vĩnh Túc cắn nhẹ môi dưới. “Không được.”
“Em là đang cố ý khiêu khích tôi đúng không? Nhưng mà…em thật sự rất mê người.” Hắn cười một tiếng, bàn tay lại tiếp tục càn quấy nơi hoa huyệt bắt đầu rỉ nước. “Thấy không? Em cũng muốn mà.”
Ánh mắt sắc sảo mang chút ôn nhu cùng ám muội.
Bầu ngực tròn trịa lại bị hắn nắm lấy, nhào nặn thành đủ loại hìng dạng.
“A….chỗ đó…ân…”
“Hử…thoải mái sao?” Hắn dùng răng gặm nhẹ trên nụ hoa màu hồng trước ngực cô.
“Ân…thoải mái…ư…”
Toàn thân cô ửng lên màu hồng nhạt, những dấu hôn đủ màu hồng tím dâm dị do trận kích tình tối qua để lại nổi lên trên làm da trắng muốt, càng tăng thêm thập phầm dục vọng đang muốn căng trướng.
“Tiểu yêu tinh, thân thể em thật biết quyến rũ đàn ông.”
Lâm Vĩnh Túc cong lên phần eo.
A…ưm…ngón…ưm…ngón tay hắn đang tàn phá phía dưới, khuấy động dục vọng của cô tăng cao.
Hắn cầm lấy viên trân châu như hạt đậu, nơi mẫn cảm nhất của người phụ nữ mà miết, hoa huyệt trương ra đến khó chịu.
Ngứa.
Thuỷ dục nhầy nhụa chảy ra nhiều hơn.
Cô muốn.
“Ân…tôi…ư…mmmm….”
“Em làm sao?”
Hắn gian tà hỏi, nhưng là tiếng nói trầm đục cùng hơi thở vướng chút khó khăn nói rõ rằng, hắn cũng đang muốn cô.
“Tôi muốn…ưm..”
Lâm Vĩnh Túc nhắm lại đôi mi dài, khuôn mặt vì nhiễm ham dục mà đỏ hồng gò má.
Hắn nhìn cô như vậy, hơi thở càng trở nên dồn dập, hoa huyệt cũng đã đủ độ trơn, khiến cho hắn có loại cảm giác muốn lập tức ở trong cơ thể cô kịch liệt rong đuổi.
Trịnh Liệt cúi đầu, ôm lấy cô, hôn lấy đôi môi đang bị hàm răng xinh đẹp cắn lấy.
“Nên nhớ, đây là đôi môi của tôi, em không được làm đau nó.”
Thanh âm khàn khàn, hơi nóng phả đầy, quanh quẩn bên tai khiến cả người Lâm Vĩnh Túc nóng như phát sốt.
Lâm Vĩnh Túc mở ra hai mắt nhuốm màu tình dục, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới hắn nói chuyện như kẻ đứng trên, hoàn toàn không giống với giọng điệu của người bị đàn áp.
Bá đạo nhưng rất ngọt ngào, lại pha lẫn chút ôn nhu khiến người ta mê mẩn.
Chẳng lẽ đây là chiêu thức của kỹ nam?
Thật không hổ danh là nơi hội tụ những người đàn ông khiến phụ nữ phát điên.
Đầu óc không còn thời gian bay bổng lung tung vì phía dưới ham muốn tăng cao, khó chịu nâng eo.
Miệng cũng đáp lại nụ hôn của hắn, giọng nói mềm mại: “Liệt, động đi, động đi, tôi muốn…”
Trịnh Liệt nở nụ cười bằng ánh mắt.
“Hảo. Đáp ứng em.”
Hắn nhấn người, phân thân đang dựng trước cửa liền chìm trong hang động mềm mại, ấm nóng.
A…dễ chịu quá.
Lâm Vĩnh Túc liền căng trướng phía bụng dưới nhưng chỗ giao thoa lại thoải mái đến không tưởng, cô nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ép cho phân thân của hắn xâm nhập thật sâu vào trong cơ thể.
Cô muốn nhanh một chút
Cảm giác này thật khiến người ta muốn lại càng muốn
Nhưng ai biết cái thứ ‘bà con’ chết tiệt hàng tháng đều đến thăm cô vài ngày kia khi nào sẽ tới
Vậy nên nhanh lên, cô muốn
Trịnh Liệt bị động tác này của cô làm cho ngạc nhiên, sau đó liền kích thích hừ lạnh một tiếng.
“Em bức tôi đến phát điên mất.”
Lập tức hắn rút ra phân thân, lại đập thật mạnh vào, chỉ nghe cô “a” lên một tiếng dụ hoặc, âm thanh quỷ mị như muốn nghiền nát linh hồn hắn.
Trịnh Liệt đặt tay sau tấm lưng trần của cô, bắt đầu sáp nhập liên hoàn.
Mỗi lần đi vào đều chôn ở nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong cô, rồi khi rút ra lại bị cô bóp chặt không muốn buông, khoái cảm dâng lên tận đỉnh đầu, lan khắp toàn thân.
Lâm Vĩnh Túc cũng bị khoái cảm che mắt, sớm đã không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết mở miệng lớn tiếng rên rỉ theo bản năng.
“Ân…kêu to một chút…hự…tôi mới phục vụ tốt được…hự…”
Mỗi một tiếng ‘hự’ kia là cả một lần hắn dùng hết sức mình đi vào, đập mạnh vào nơi ướt mềm khiến cho Lâm Vĩnh Túc quằn quại, rên rỉ càng lớn.
“Ân…a…aa…mạnh…mạnh quá…a…”
Tuy là miệng nói vậy nhưng hai tay cô lại ôm chặt lấy hắn, tựa như sợ hắn biến mất.
“Vậy tôi rút ra..”
“Ân…không…mạnh..mạnh hơn một chút…ưm…sâu hơn một chút….”
“Tiểu yêu tinh, em thật dâm đãng.”
Hắn mạnh mẽ rút phân thân ra, thở dốc, lại mạnh mẽ tiến vào.
Thật chặt, thật co bóp.
Hắn ngẩng đầu lên trần nhà, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận hạ bộ của mình đang được cô co bóp chặt chẽ.
Thở hắt ra một hơi, hắn chỉ muốn đem cô mà dày vò đến cạn kiệt sức lực mới thôi.
Hắn đem hai chân cô tách ra, đập thật mạnh đi vào, đồng khoái khiến cho cả hai cùnh lúc phát ra tiếng rên rỉ.
Trịnh Liệt bởi vì kích thích quá độ mà ra vào như vũ bão, tưởng chừng có thể phá hỏng cô.
“Cô gái. Đủ sâu, đủ mạnh chưa?”
Hoa huyệt cô giống như cái miệng nhỏ bị hắn sáp nhập quá chặt chẽ mà vừa cắn nuốt vừa phun ra theo từng lần ra vào của hắn.
Vì ra vào quá mạnh và nhanh nên ái dịch bị chà sát đến biến dạng thành bọt, kêu lên tiếng “nhóp nhép” dâm dục.
Căn phòng lại lần nữa tràn ngập mùi vị kích tính hoan ái.
“Ân…nhanh…quá…ân…”
“Cô gái…em quá chặt…hự…thả lỏng đi…”
Trịnh Liệt vì hạ bộ bị cô cắn nuốt chặt chẽ mà nhíu mày, cảm giác như muốn nổ tung.
Tay hắn khẽ vỗ vào chiếc mông tròn trịa của cô vài cái phát ra tiếng ‘bốp bốp’ giòn tan.
“A…”
Do cảm giác, do đau, do thoải mái mà cô ‘a’ lên một tiếng, ưỡn lưng lên.
Cái loại cảm giác đau nhưng lại đưa đến cho người ta khoái cảm đến điên người.
Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa mạnh mẽ luật động ra vào.
Tiếng va đập giữa hạ bộ hai người vang lớn trong căn phòng ngập mùi tình dục.
Ái dịch của cô tràn ra ngày càng ướt đẫm, chảy dọc theo bờ cong xuống mông, ướt đẫm một vùng đệm.
Tiếng thở dốc ma mị tràn ra.
Dù phân thân đang hoạt động không ngừng nghỉ, ngón tay hắn vẫn không ngại xoa nắn nơi huyệt đạo ướt đẫm đang mút chặt của hắn.
A…quá chặt.
Ngón tay xoay quanh, một vòng lại một vòng vuốt nơi nhạy cảm.
“Ân…a…” Vừa ra vào vừa bị xoa nắn như thế khiến cơ thể mẫn cảm của Lâm Vĩnh Túc không chịu đụng nổi lại ưỡn cao hơn phần eo.
Nơi hạ bộ lại sáp nhập sâu hơn.
“A…em muốn tôi chết vì sung sướng sao? Hảo. Chiều ý em.”
Nói xong, Trịnh Liệt xoay người Lâm Vĩnh Túc lại, để lưng cô quay về phía mình, cái mông tròn trắng muốt như tuyết chĩa về hắn, bàn tay to lớn liền nắm lấy hai vùng tuyết trắng mà đặt thẳng hạ bộ mình, đẩy mạnh một cái, phân thân to lớn lập tức đâm sâu vào trong cơ thể mềm mại.
Lần đầu tiên Lâm Vĩnh Túc trải qua loại cảm giác này. Khoái cảm đến tột cùng, cô ngẩng cao đầu khóc không ra tiếng, chỉ biết cắn chặt răng mà ngâm nga những âm điệu “ân ưm” đủ nhịp thăng trầm.
Trịnh Liệt là quá khích vì làm theo kiểu này mà âm đạo vốn đã nhỏ hẹp của cô lại như thít chặt hơn, bấu víu lấy nam căn của hắn như muốn nuốt gọn rồi đóng lại không cho ra ngoài nữa.
Lâm Vĩnh Túc sớm đã bị khoái cảm che hết lý trí không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lớn tiếng, hai chân vì quá kích thích mà hơi kẹo chặt hơn nhưng lại bị bàn tay ma quái của Trịnh Liệt giữ lấy, cứng rắn tách ra để hắn có thể tiến công dễ dàng kịch liệt hơn.
Hắn lại lần nữa đi vào thật mạnh, vừa mạnh vừa sâu, va chạm khiến cho cả hai đều không kiềm được mà rên lên khoái đạt cao vút.
“Sâu quá…sâu quá rồi…ân…Liệt…ân…nhẹ chút…”
Lâm Vĩnh Túc khuôn mặt đặt lên nệm, chĩa mông về phía hắn, ngón tay thon dài nắm chặt lấy ga trải giường mà kêu lên.
Khoái cảm liên tục đánh sâu vào từng ngõ nghách giác quan của cô, nhưng là người đàn ông này quá dũng mãnh, hết lần này đến lần khác lại đưa cô tới cực hạn khoái cảm.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật thoải mái. Chỉ muốn khiến cho cô lập tức chết đi vì dễ chịu.
Đột nhiên hắn dừng lại.
Đang lúc cao trào mà hắn lại dừng lại?
Lâm Vĩnh Túc liếc đôi mắt ướt nhìn Trịnh Liệt, chỉ thấy hắn một mặt đen như than.
Đôi mắt sắc như dao đang nhìn nơi giao hợp của hai người mà phóng ra tia lửa điện.
Bỗng hắn cúi người xuống, ghé sát tai cô trầm thấp giọng: “Tiểu dâm đãng, bà con đến thăm, em có muốn tiếp tục?
“Cô gái, bà con đến thăm. Em có muốn tiếp tục?”
Giọng hắn trầm thấp mang theo mùi nguy hiểm nồng nặc.
Lâm Vĩnh Túc đang mơ màng trong cơn mê loạn đột nhiên dừng lại khiến cơ thể chưa kịp thích ứng nhưng hai chữ “bà con” vừa phát ra, gần như lập tức cô mở to hai mắt.
Đến…rồi…???
Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn xuống nơi đang hạ bộ đang liên kết hai người lại với nhau.
Nơi đó…
Có chút…
À không…phải nói là có khá nhiều thứ chất dịch màu đỏ sẫm đang chảy ra.
Không đợi suy nghĩ nhiều cô liền đứng phắt dậy chạy về phía phòng tắm, mặc cho vừa rồi đang dâm mỹ ra sao, bỏ qua người đàn ông kia đang ngơ ngác trên giường.
Xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng tôi không thể tiếp tục.
Lâm Vĩnh Túc tựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, thở dốc.
Khuôn mặt vì hoan lạc vừa rồi chưa dứt công thêm xấu hổ vì “bà con” lại càng ửng hồng mê ly.
Cô cúi xuống nơi giao điểm giữa cặp đùi trắng nõn thon dài đang rỉ ra chất lỏng đặc màu đỏ, cắn cắn môi,sau đó mở vòi nước.
***___________
Cạch.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Vĩnh Túc bước ra với đôi vai trần và chiếc khắn tắm quấn quanh người.
Mái tóc ẩm ướt rỉ xuống những giọt nước, từ trán xuống đôi lông mày thanh tú, gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, chiếc cổ thon dài rồi chảy xuống vùng xương quai xanh tinh tế, giọt nước trong suốt như pha lê chảy xuống thêm chút nữa, chạm đến vùng đầy đặn đang được khăn tắm che che lấp lấp, phập phồng mê hoặc
Trịnh Liệt nhìn đến có chút ngây dại.
Chiếc khăn tắm trên không đủ dài để che đi đôi chân ngọc, chỉ đủ che khuất đi bộ mông tròn trịa như có như không đang khiêu gợi trước mặt hắn.
Cô…
Là đang thách thức sự kiềm chế của hắn?
Nuốt ực một miếng nước bọt, Trịnh Liệt ho khan, sau đó quay mặt để giấu đi dục vọng đang hiện hữu trong đáy mắt.
Khốn kiếp!
Sao lại chọn đúng lúc này mà đến chứ?
Mắt khẽ liếc sang một tý. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lâm Vĩnh Túc đang cởi khăn tắm ra, cầm lấy chiếc áo ngực hình dâu tây màu hồng đang treo đầu góc giường.
Chắc hẳn là tối qua đã tiện tay vứt ngay tại đó.
Ừ thì…đâu giường chính là ngay tại tầm mắt hắn đang nhìn cô. Vậy mà cô vẫn dám cởi bỏ đi mảnh “áo giáp” cuối cùng đó mà trần truồng đứng trước mặt sói thế này.
Chẳng lẽ cô nghĩ hắn là thái giám hay là cô đánh giá sức chịu đựng của hắn quá cao đây?
Nhìn những ngón tay thon dài xinh đep xủa Lâm Vĩnh Túc đang cầm lấy đầu khuy áo, loay hoay mãi vẫn chưa gài lại được.
Nhìn theo làn da mượt mà bóng bẩy là chi chít những dấu hôn xanh tím mà hắn để lại, ám muội đến mờ mịt.
Trịnh liệt vươn người tới, cầm lấy khuy áo mà Lâm Vĩnh Túc đang loay hoay, đặt bờ ngực dày dặn dán vào tấm lưng cong của cô, ghé sát vành tai đang ửng đỏ vì bất ngờ, thấp giọng: “Tiểu yêu tinh, em cố ý?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN