Mộng Dục - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Mộng Dục


Chương 9


(Na: ta xin lỗi nhé, nhà ta bị mất mạng mấy ngày nay, cộng với ta chuẩn bị thi nên không viết được liên tục cho mn nên chạm trễ.)
Lâm Vĩnh Túc nhìn mình qua tấm gương trước mặt.
Đôi mắt hồng ngân vẫn còn vương chút mơ hồ, hai má đỏ ửng, trên cổ toàn những vết tím đỏ cho thấy trận hoan ái vừa rồi đã có bao nhiêu phần kịch liệt.
Toàn than cô rã rời, dường như không còn chút sức lực nào, nhưng cô đã cố gắng lôi kéo quần áo mặc vào người rồi tới toilet để… để làm gì? Cô không biết. Cô chỉ biết là hiện tại cô có cảm giác như toilet cũng chê cười cô bẩn hơn nó.
Lâm Vĩnh Túc cười khổ một tiếng, vừa định đưa tay để vặn vòi nước thì nghe thấy tiếng động đằng sau, kèm theo đó là một giọng nói mang theo ba phần thương hại, bảy phần mỉa mai, nói: Ha, nhìn mặt dễ thương thế, hóa ra cũng là loại đàn bà lấy thân để trao đổi cho đàn ông vui chơi.
Lâm Vĩnh Túc quay người lại, là cô thư ký họ Ngô khi nãy vào phòng Trịnh Liệt.
Lâm Vĩnh Túc hơi nhíu mày nhìn cô ta, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng có trời mới biết là tim cô đang đập thình thịch. Phải, là vì cô hiểu cô ta nói đúng. Cô đúng là lấy than mình để trao đổi, để đàn ông vui chơi trên chính thân thể của mình.
Cô nhìn tôi như thế là có ý gì? Đừng lên mặt với tôi, cô tưởng được làm thư kí cho Trịnh tổng thì cô có thể vênh mặt lên với tôi ta? Cô thư kí họ Ngô rất tức giận khi Lâm Vĩnh Túc nhìn mình như thế.
Chính là tức giận. Không những thế, mà còn là phi thường tức giận. Vì cớ gì một con bé miệng còn hôi sữa mà dám nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích đó chứ? Tưởng câu dẫn được Trịnh tổng thì mình lên mặt được ư? Hừ! Thư kí thì sao? Dù gì cũng là phó thư kí, vẫn là cấp dưới của cô ta.
Cô nói thư kí? Tôi… làm thư kí? Lâm Vĩnh Túc chỉ vào mặt mình, đưa ánh mắt như kẻ ngốc nhìn cô ta hỏi.
Thư kí ư? Đúng là anh ta đã nói từ bây giờ hắn nói gì cô cũng phải nghe theo, đúng là cô cũng đã đồng ý. Nhưng mà thư kí thì… có phải là quá cao rồi không? CÔ còn tưởng sẽ bị hắn dày vò, bị hắn vui dập cho đến chết đi sống lại chứ.
”Cô vui mừng cái gì? Thư kí Ngô khẽ nhếch miệng, nhưng là sự thù hằn trong ánh mắt thì không chút che dấu mà lộ ra, bắn về phía Lâm Vĩnh Túc: cô cũng chỉ là đồ gái bán thân thôi, không biết xấu hổ hay sao mà vẫn cười được? Hay từ nhỏ đã được mẹ cô dạy cho như thế? Hả?
Cùng lúc khi chữ hả cuối cùng thốt ra từ miệng của thư kí Ngô thì một cái tát như trời đánh cũng giáng xuống luôn một bên má của thư kí Ngô.
CHÁT!!!
Sức đánh không nhỏ, lại ở trong không gian hẹp nên tiếng vang càng trở nên to bất thường. Lâm Vĩnh Túc mở lớn hai mắt, hai môi mím lại: Tôi không cho phép cô xúc phạm mẹ tôi.
Cô…cô vừa đánh người.
Cô vừa đánh cô gái đó.
Cô ta dám xỉ nhục mẹ cô.
Nhưng….
Cô nhớ đấy. Thư kí Ngô sau một giây sững sờ thì bừng tỉnh, sau đó ôm mặt đi ra khỏi toilet.
Chỉ còn lại Lâm Vĩnh Túc ở trong toilet, cô dựa lung vào tường, từ từ trượt người xuống. Sau đó ngồi thụp xuỗng, ôm lấy hai đầu gối.
Mẹ, bố…hai người yên tâm. Con gái sẽ bảo vệ hai người.
________*****************_________
Vuốt vuốt lọn tóc bên má, Lâm Vĩnh Túc bước từng bước khó nhọc trên nền hành lang của tập đoàn IE.
Cô đang cảm nhận từng đợt đau buốt dâng lên, từ hạ bộ đến lung hay bụng. Đầu óc cô như quay cuồng, cô phải vịn tay vào tường để cẩn thận bước đi, cố gắng không để cho bản thân mình ngã. Nhưng là… khó chịu thật đấy. Nơi hoa huyệt vừa giao hợp với hắn dường như đang bị hang ngàn cây kim đâm vào. Đau rát.
Thư kí ư? Hừ… rốt cuộc là hắn đang muốn âm ưu chuyện gì mà lại để cô làm thư kí cho hắn chứ?
Cô muốn về nhà. Cô muốn ròi khỏi đây, muốn ngủ một giấc đã.
NHưng nhìn xuống đôi chân trần của mình, Lâm Vĩnh Túc khẽ cười nhạt. Cô đi ra khỏi phòng hắn mà quên mang theo giày rồi. Phải vào lấy mới được. Lấy xong cô sẽ về nhà ngủ một giấc thật lâu, sau đó còn phải đi thăm bố, bố ở một mình chắc cô đơn lắm. À… còn phải tới bệnh viện để xem tình trạng của mẹ nữa. Chậc, mẹ thích nhất là hoa lưu li, trước khi tới cô sẽ mua một bó hoa lưu li thật to thật đẹp cho mẹ mới được.
Cạch.
Cánh của phòng tổng giám đốc mở ra.
Phía xa xa có hai người đang ngồi và hai người đang đứng. Gì thế này? Là một người đang ngồi và một người đang đứng chứ.
Mắt cô bị ảo giác thật rồi. Lâm Vĩnh Túc cúi đầu, nhắm nhắm mắt lại, như thể làm vậy thì đầu óc đang quay cuồng có thể lấy lại được chút tỉnh táo hơn.
Phải tìm giày cái đã.
Lâm Vĩnh Túc bước đến bên bàn làm việc của Trịnh Liệt, hắn đang ngồi dựa lung vào ghế, dung đôi mắt chim ưng uy mãnh nhìn cô.
Trịnh tổng… Lâm Vĩnh Túc nghe được tiếng noiscos chút em lệ, có chút rụt rè, nhìn lại, đây chẳng phải là thư kí Ngô sao? Chẳng phải là người vừa bị cô đánh một cái sao? Sao bây giờ lại đứng bên cạnh Trịnh Liệt? Sao bỗng nhiên lại mang khuôn mặt ướt đẫm như con mèo nhỏ uất ức vậy? Sao hai mắt bỗng dưng đỏ hoe như thể vừa bị bắt nạt vậy?
Ha. Chẳng lẽ là mách lẻo sao?
Cô ta tưởng cô sợ sao?
Vừa định cúi người nhặt giày lên, ánh mắt cô vừa khéo lướt qua khuôn mặt Trịnh Liệt, dường như cô thấy hắn gật đầu một cái, ngay sau đó CHÁTTTTT…. Một cái bạt tai như trời giáng rơi xuống trên mạtư Lâm Vĩnh Túc.
Mái tóc dài bị đánh tung tóe lên mặt, không nhìn thấy rõ được cảm xúc của cô lúc này, nhưng trên gò má trắng nõn đã hiện rõ năm hằn ngón tay rõ rệt cùng khóe miệng dường như có gì đó rỉ ra tanh tưởi.
Cô không đau. Dường như là cô bị mất cảm giác luôn rồi vậy. Đầu cô choáng váng, cô không còn cảm giác gì nữa.
Lâm Vĩnh Túc lảo đảo sau cái tát, cố gắng ngẩng mặt lên nhìn thư kí Ngô đangchạy lại đứng sau lưng Trịnh Liệt. Bộ dạng như thể sợ cô sẽ làm gì cô ta vậy.
Lâm Vĩnh Túc đưa đôi mắt mơ hồ nhìn thư kí Ngô: Cô dám đánh tôi?
Lâm Vĩnh Túc bước từng bước nhỏ đến gần thư kí Ngô. Cô ta thấy vậy thì hai tay ôm lấy mặt: Đừng,đừng đánh tôi nữa, tôi biết tôi sai rồi. Là tại khi nãy cô đánh tôi nên tôi uất ức muốn đánh trả, tôi không dám nữa đâu. Giọng nói của cô ta như kẻ lâm vào đường cùng, sợ hãi có, bất lực có, cầu xin có.
Lâm Vĩnh Túc nhếch miệng muốn cười lớn một tiếng, diễn có cần tốt như vậy không?
Thấy Lâm Vĩnh Túc vẫn không dừng chân, vẫn bước về phía mình, thư kí Ngô càng như con mèo sợ hãi, run rẩy nói: Làm ơn đi mà, xin cô. Tôi xin lỗi vì đã nói mẹ cô chỉ là kẻ cướp chồng người khác, tôi xin lỗi vì đã nói bố cô là kẻ không ra gì, tôi…
Chát.
Lâm Vĩnh Túc chỉ định lại nhặt giày, bởi giày của cô đang ở dưới chân nơi thư kí Ngô đang đứng, nhưng mà… cô ta là đang cố tình gây sự, cố tình khiêu khích cô.
Lâm Vĩnh Túc chầm chậm đưa mắt nhìn người vừa đứng dậy, đang nắm chặt lấy bàn tay dơ lên không trung của mình. Nếu không có hắn ngăn cản thì hẳn là cô lại đánh cô ta rồi nhỉ?
Đôi mắt Trịnh Liệt vằn đỏ lên như thú hoang, gằn tiếng: Cô quậy đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra.
Cô quậy đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra ngoài. Đôi mắt Trịnh Liệt vằn lên những hằn đỏ như tơ máu, thể hiện sự tức giận của hắn lúc này.
Lâm Vĩnh Túc đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, trong người như tràn ra hàng loại cảm xúc không rõ tên. Nhưng cái mà cô rõ nhất đó là dường như cô cảm thấy có chút chua xót dâng lên.
Hắn lớn tiếng với cô chỉ vì thư kí Ngô? Hắn quát cô chỉ vì cô ta dùng những lời lẽ khó chịu đó để xúc phạm bố mẹ cô?
Hắn có quyền gì mà dám quát cô?
Anh lấy quyền gì mà lớn tiếng với tôi? Lâm Vĩnh Túc cười khẩy một cái rồi hất tay ra khỏi tay hắn. Anh lấy quyền gì mà….
Chát.
Một cái tát khác lại giáng xuống trên mặt cô khi cô còn chưa nói xong. KHuôn mặt của Lâm Vĩnh Túc nghiêng hẳn sang một bên. Rát như thể bị ngọn lửa thiêu đốt bên má vậy. Cô ngẩng mặt lên, cố giữ cho bản thân mình không vì cái tát vừa rồi mà ngã khuỵ khi cơ thể như đang bị rút cạn sức lực.
Nhưng mà cơ thể cô vì vừa trải qua một trận kích tình cùng tác dụng phụ của xuân dược, cộng thêm hai cái tát vừa rồi khiến cô không đứng vững mà lảo đảo. Có điều, cô không thể ngã. Nếu cô ngã, rồi ai sẽ đỡ cô dậy? Hay lại làm trò cười cho hai người bọn họ? (Bọn họ ở đây tức chỉ Trịnh Liệt với thư kí Ngô.)
Lâm Vĩnh Túc cũng không muốn càng làm mình thêm tự mất mặt, cô mang theo bộ não rối ren cùng cơ thể có phần suy nhược cúi xuống nhặt giày lên, đi vào. Sau đó cô đứng dậy, ngón tay trắng xanh thon dài chống xuống cạnh bàn, rồi quay người đi ra khỏi cửa, trước khi bước qua cánh của phòng tổng giám đốc, Lâm Vĩnh Túc dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại:
khụy một tiếng, chưa đi qua cánh cửa, Lâm Vĩnh Túc đã ngã xuống , ngất xỉu.
***************
Trên tán lá hoa tường vi màu trắng
có một vài giọt sương đang đọng trên gân lá, mang theo chút hơi lạnh cùng mùi hoa buổi sớm qua kẽ hở nhỏ của ô cửa sổ luồn vào trong phòng.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của chàng trai đang nằm gục bên giường bệnh. Chàng trai với khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên, đôi môi anh đào mím nhẹ, hai hàng lông mày thi thoảng lại khẽ nhíu lại.
Khiên Thục Linh nhìn thấy vậy liền đưa ngón tay xoa nhẹ mi tâm của cậu, hai hàng lông mày như được an ủi liền giãn ra.
Lại dường như cảm nhận được độ ấm của bàn tay bà, Vô Dĩnh Kỳ hơi hơi động mi mắt dài cong rồi mở mắt ra, nhìn thấy Khiên Thục Linh đang ngồi trên giường bệnh thì cậu khẽ dụi mắt, khuôn mặt như con mèo nhỏ mới ngủ dậy.
Tỉnh? Vô Dĩnh Kỳ chống cằm nhìn Khiên Thục Linh đang ngồi trước mặt mình hỏi một tiếng, tựa hồ như thể hai người là người thân quen chưa từng tồn tại khoảng cách nào hết vậy.
Ừm gật nhẹ đầu như là để thay cho câu trả lời. Khiên Thục Linh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Vô Dĩnh Kỳ đang chống cằm nhìn mình, trong mắt cậu còn vương đôi chút trẻ con, nhưng lại pha trộn cả sự nam tính của người đàn ông trưởng thành khiến gò má bà vô thức đỏ ửng lên.
Để con đi mua chút gì đó để ăn bữa sáng. Vô Dĩnh Kỳ nói, vừa định đứng dậy liền bị Khiên Thục Linh nắm chặt lấy cánh tay mình. Cậu nhìn bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài vẫn còn những dấu vết của những mũi tiêm mà trong lòng nổi lên một cỗ thương tâm. Cậu đưa tay lên xoa mái tóc dài như suối của Khiên Thục Linh: Ngoan, con đi một lá sẽ về.
Nghe vậy, Khiên Thục Linh mới nới lỏng tay, sau đó bỏ hẳn tay ra khỏi cánh tay của Vô Dĩnh Kỳ.
Nhìn cảnh từ một Khiên Thục Linh kiên cường ngạo nghễ, chỉ sau một tai nạn mà mất đi trí nhớ, bây giờ phải sống trong cuộc sống không có quá khứ, Vô Dĩnh Kỳ vô thức càng thêm xót xa cho người phụ nữ này.
Vô Dĩnh Kỳ nhìn bà, nở nụ cười dịu dàng, sau đó bước ra khỏi phòng bệnh.
TRong phòng bệnh của bệnh viện A chỉ còn lại mỗi Khiên Thục Linh, bà bước xuống giường, đôi chân trần trắng như bạch ngọc có chút xanh xao bước gần lại cửa sổ. Đưa tay ra đẩy cánh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới là một chàng trai trẻ với áo sơ mi trắng đang chạy ra phía cổng bệnh viện.
Đôi mắt trong veo của Khiên Thục Linh đưa theo bóng dáng của cậu, cho tới tận khi cậu sắp khuất bóng thì có một tiếng chuông điện thoại gọi tới khiến cho bà giật mình. Đi tới bên giường, nhìn vào màn hình, Khiên Thục Linh nhíu mi tâm, sau đó bấm phím nghe: Alo…Được. Hiểu rồi, cứ theo kế hoạch mà làm.
Tắt điện thoại, dường như là cùng lúc, một dáng người tràn đấy lãnh khí bước vào, dáng người hắn cao lớn, khuôn mặt xinh đẹp đến ma mị, đôi mắt đang hằn lên tia đỏ cũng phát ra tia mỹ hoặc quỷ dị.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào người hắn ta dường như lại càng tôn thêm sự tuấn mỹ của hắn, Lý Nhậm Trình gằn giọng, nhìn thẳng vào Khiên Thục Linh đang đưa ánh mắt vô tư nhìn mình: Dì Linh, tôi thật ghê tởm, dì. Dì dám đem cả đứa con gái ruột của mình vào trong cái kế hoạch trả thù vô nhân tính của dì. Càng nói, âm thanh của Lý Nhậm Trình càng như nghiến chặt hai hàm răng với nhau, chỉ cảm nhận được sự giận dữ rít qua kẽ răng.
Khiên Thục Linh nhướng mày một cái tỏ vẻ không quan tâm: Sống mà không biết ‘vô nhân tính’ thì cậu sẽ luôn là kẻ thua cuộc. Ngừng một lát, nói tiếp: Về đi, đừng buộc tôi không nương tay với cậu.
(Na: Cặp Khiên Thục Linh-Vô Dĩnh Kỳ này thật là…đứa nào cũng nham hiểm như nhau. Mô phật.)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN