Mộng Ngã - Chương 4: Rời đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Mộng Ngã


Chương 4: Rời đi


-Sao Vũ vẫn chưa về thế mẫu thân?

-Hắn nói có việc, chắc là về muộn thôi, con lo lắng cho hắn sao?

-Mẫu thân… Lâm làm bộ giận dỗi trả lời.

-Con thấy hắn thế nào?

-Ý người là sao chứ?

-Còn sao nữa, con gái cũng lớn rồi, cũng đến tuổi gả đi, con cũng biết cha hắn giúp đỡ gia đình ta thế nào, cha con đã hứa rồi, mặc dù họ đã mất nhưng không thể nuốt lời. Ta thấy hắn cũng là người đàn ông tốt, cái mã cũng được nữa mà.

-Nhưng mà hắn ít hơn con hai tuổi, với lại…

-Lại làm sao?

-Hắn đâu có thích con đâu….

-Làm sao con biết hắn không có tình cảm với con chứ? không thổ lộ không tức là không để ý, con phải hiểu cha mẹ hắn đã mất, thân phận cũng không còn như trước, tất nhiên còn trẻ trải qua chuyện như thế ắt cảm thấy tự ti, con phải chủ động chứ, là một người phụ nữ tốt là phải hiểu cho người đàn ông của mình, hiểu không nha đầu ngốc?

-Phu nhân phu nhân, phải làm sao bây giờ, huhuh………

– Có chuyện gì bình tĩnh nói,

-Có chuyện gì thế Lâm tỷ, tỷ sao vậy….

-Vũ hắn…. hắn…hắn….bỏ đi rồi

Cái gì? Nhưng mà làm sao mới được?

Thảo nức nở trả lời…… – Hắn.. hắn nói đi báo thù, bao giờ báo thù xong hắn sẽ quay về.. huhuhuuh….

-Báo thù? Làm sao hắn biết? Chẳng phải ta và lão gia đã nói cha mẹ hắn gặp cướp qua phủ rồi chúng bỏ đi hay sao? Lâm Nhi con nói cho hắn phải không?

-Con.. con.. nhưng mà..nhưng mà không thể nói dối Vũ mãi được…

-Thôi bỏ đi, quan trọng là bây giờ làm sao tìm hắn, hắn sao mà giết được tiên nhân chứ, mà Lâm Chính theo họ rồi,, lỡ họ tức giận thì liên lụy cả nhà,…. Nhanh, nhanh gọi phu cùng với Trương đi tìm hắn.

—————————-

Xa xa cách thành Nam giờ đã là mờ tối………………….

Hôm nay nghỉ ở đây thôi, mọi người dựng trại cẩn thận, sáng sớm mai chúng ta lên đường – Đoàn trưởng nói lớn

Vũ cùng A Tam dựng trại xong thì bất ngờ có tiếng người hỏi:

-Từ trưa tới giờ mải việc quá, ngươi tên gì? Ta tên Tất Phong – một vị huynh đài khoảng hơn hai năm tuổi, dáng người hơi cao gầy, gò má cao và đôi mắt sâu nhìn Vũ hỏi.

-Đệ tên Dạ Vũ nhờ huynh giúp đỡ

Hắn liếc nhìn Dạ Vũ, thật anh tuấn, hắn ghen tỵ, có những thứ cố gắng cả đời chẳng thể thay đổi được – ngoại hình, nhưng hắn đâu biết, chỉ có đàn bà mới định nghĩa bản thân mình qua nó, thằng ranh con này, ta ghét khuôn mặt thản nhiên mà kiểm soát này?

-Ngươi đi nhờ tới kinh thành sao, trưởng đoàn có thu ngân lượng không hả, không đúng không, ngươi phải biết bọn ta bị cướp, không thừa đồ cho người dùng hiểu không. Đưa chút ngân lượng đây, ta thu coi như cho đoàn, đoàn trưởng không nói nhưng ngươi phải hiểu ý chứ.

-Đệ hiểu, nhưng huynh cần bao nhiêu.

-Cậu ấy làm việc cho đoàn ta mà, có phải ăn bám đâu, với lại đoàn trưởng có bảo thu ngân lượng của đệ ấy đâu, sao huynh lại làm thế?- A Tam giận giữ phân bua

-Ngươi quản được ta sao, đừng quên nhờ ai mà ngươi có việc ở đây

-Tất Phong, ngươi đừng quá đáng, tiền lương của ta ngươi cũng lấy phân nửa rồi, giờ còn…

-Không sao đâu, ta có thể trả, ngươi muốn bao nhiêu?

-Hai mươi lượng vàng

-Cái gì, sao ngươi không đi ăn cướp đi, đệ ấy còn trẻ như thế sao có nhiều ngân lượng như vậy.

-Không có thì cút, đoàn ta còn không đủ thức ăn cho chó, có loại người tác dụng không bằng chó mà đòi ăn không sao.

-Ngươi, đừng có mà quá đáng!

-Có truyện gì thế?

Một giọng người đàn ông trung niên vang lên

-Đoàn phó…

-Cữu Cữu à, có con chó vô dụng, con định thu tiền ăn bám của nó thôi!

-Ngươi là người đi nhờ đoàn ta đó sao, năm lượng vàng.

-Ta không có đủ, chỉ cón 4 lượng vàng đúng 50 mươi lượng bạc thôi, ta sẽ làm việc để bù vào.

Tất Phong cầm tiền theo Tất Tùng cười nói:

-Cữu Cữu đúng là cao minh, nói cái đúng luôn số ngân lượng hắn có dư hơn chút xíu, còn bắt hắn phải làm việc theo ý ta.

-Hahahaha cái đó gọi là kinh nghiệm, điệt nhi à, đừng dồn con chó tới đường cùng, nó sẽ cắn, đừng thịt heo khi nó còn non, sẽ không được lời.

– Cháu hiểu, cháu hiểu, hahah

……

-Bọn họ thật quá đáng, cậy mình có quyền bắt nạt chúng ta.

-Không sao đâu, dù sao thì ta cũng chỉ đến kinh thành mà thôi. Từ đây tới đó mất khoảng bao lâu.

-Nếu đi mà không dừng lại thì khoảng 2 tháng, nhưng mà còn phải buôn bán nữa, chắc khoảng hơn ba tháng đấy.

-Thôi đi nghỉ sớm thôi, mai còn lên đường

-Uhm………….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN