Mộng Phỉ Thúy - Chương 1: Đứa trẻ đến từ sương giá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Mộng Phỉ Thúy


Chương 1: Đứa trẻ đến từ sương giá


Tào Tử Lôi ngồi trên bàn làm việc trong căn phòng được bày biện theo lối trang trí đơn giản nhưng hiện đại, trên bàn còn có một cái khung nhỏ vẻn vẹn vài chữ: [Phó Chủ tịch, Tào Tử Lôi]
Đặt bút ký vào tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kèm theo đơn từ chức mà gương mặt chẳng mảy may biến sắc rồi gấp gọn gàng và đặt nó ở vị trí dễ nhìn nhất.
Hắn chậm rãi bước đến bên giường, nơi một người con gái xinh đẹp đang nằm đó, gương mặt bình thản, đôi mắt nhắm ghiền trên ga giường trắng tinh khôi. Mái tóc của cô đen như nhung, phủ xuống gối trắng. Làn da mịn màng ngày nào bây giờ thật lạnh lẽo.
Hắn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, yêu thương. Đôi mắt sâu hoắm của hắn đỏ hoe, ngân ngấn nước, hắn ngắm cô thật lâu, cố nặn ra một nụ cười:
“Anh đã từ bỏ mọi thứ mà mình có rồi, anh sẽ nghe theo lời em, đến chùa sống một cuộc sống thanh tịnh vui vẻ như em muốn. Cuộc đời này của anh chỉ toàn là tranh đấu, chưa một giây nghỉ ngơi. Còn em vì anh mà oán hận chồng chất. Cô hầu gái ngày hôm đó anh gặp đã từng ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, khiến không ít kẻ phải khiếp sợ đâu rồi? Anh tham lam muốn nhìn thấy thêm lần nữa. Xin em hãy nghe lời thỉnh cầu của anh. Hôm nay anh đã vì em mà từ bỏ tất cả, từ bỏ Đoan Mộc gia, liệu em có thể vì anh một lần. Vì anh…mà tỉnh lại không? An Dĩ Thuần?”
Căn phòng lạnh kia đổ bóng Tào Tử Lôi xuống mặt đất, mang hơi thở của gió lạnh thổi qua rèm cửa, thê lương gào lên một tiếng đớn đau. Một cành hoa từ đâu bay lượn trong không gian đáp xuống mái tóc đen như nhung của cô gái xinh đẹp ngủ yên. Như vuốt ve người con gái chỉ còn giữ lại một nụ cười trong giấc mộng vĩnh viễn nằm trong trái tim Tào Tử Lôi.
Thật nhẹ nhàng.
Như một cành hoa ký ức, vẽ lại hình hài bức tranh của hơn hai mươi lăm năm về trước.
========
Một đêm mùa đông giá rét, cửa chùa Bắc Thiếu Lâm tỉnh Hà Nam đã đóng kín tránh gió ban đêm. Từng lớp tuyết phủ dày trên bậc cửa dưới chân Phật đóng băng lên tầng tầng bậc thềm. Giọt nước hờ hững từ những mảnh băng nhọn chổng ngược trên mái nhà rơi xuống đám tuyết trắng xóa rồi miễn cưỡng tan đi. Màn đêm bao bọc lấy ngôi chùa yên ắng lúc nửa đêm như một chiếc áo choàng đen phủ lên vai Phật. Gió bấc gào lên những âm thanh ma quái, từng đợt tạt qua lớp ngói oai vũ nghiêng mình dưới làn tuyết lạnh cóng.
Hôm ấy Phương Trượng Thiếu Lâm Tự, Thích Vĩnh Dung đang giờ tụng kinh. Các vị tăng lữ của chùa từ trẻ đến già ngồi ở đằng sau tấm lưng già nua và gương mặt đầy những vết chân chim của Phương trượng, chú tâm theo tiếng gõ mõ vang lên đều đặn trong không gian.
Mắt nhắm, miệng nhẩm. Vô cùng chú tâm. Bên cạnh là lư hương phả những làn khói trắng, cuộn mình mang theo hơi ấm phủ lên những gương mặt vô cùng thanh tịnh kia.
Trong lúc lòng người bình an, tâm thái thư thả. Bất chợt một cơn gió lạnh tạt ngang cửa Phật, kèm theo tiếng gào lúc lớn lúc nhỏ, tựa như oán thán, kêu than.
“Là tiếng khóc hay tiếng mèo kêu?” Một vị thiền sư trẻ phân tâm lên tiếng.
Chúng thiền sư mở mắt, quay đầu tìm tiếng kêu than. Phương Trượng đột nhiên ngưng gõ mõ, mở mắt hạnh sâu hoắm, mi tâm níu lấy nhau, cất lên giọng nói trầm trầm vì niệm kinh lâu:
“Là tiếng khóc của một đứa trẻ.” Nhìn thấy tuyết rơi dày đặc và cơn gió tê buốt kia, Phương Trượng biết bên ngoài không ổn liền vội vàng bật dậy, chân không kịp xỏ giày liền cùng các môn đệ soi đèn mở cửa tìm tiếng khóc.
Mọi người bị tiếng khóc thương tâm làm cho trong lòng rối bời, đã từ lâu rồi họ không còn nghe tiếng khóc như vậy nữa. Bước chân bị tuyết ôm lấy tạo thành những cái hõm lớn. Ấy vậy mà chúng thiền sư vẫn chẳng hề trễ nải lấy nửa giây, vội vàng chạy ra bên ngoài mở tung cửa lớn.
Cánh cửa gỗ nặng nề vang lên tiếng kèn kẹt, không tình nguyện bị đẩy ra mang một đợt gió lớn ập vào mặt chúng nhân. Phương trượng đưa tay áo lên tránh đi một đợt gió lạnh lùa vào mặt, bên cạnh góc áo đã nhìn thấy một cái nôi được bọc bằng nhiều lớp vải bông trắng được đặt trước bậc cửa phủ đầy tuyết. Tiếng gào khóc vừa vặn được phát ra từ cái nôi đó.
“Đại sư phụ. Là một đứa trẻ.” Sư thầy Thuận Thái là người chạy nhanh nhất đến cái nôi nhỏ đó, vội vã gạt đám tuyết lạnh như băng phủ lên lớp vải bông ra, cẩn thận mở mới thấy ngay một đứa trẻ nằm trong nôi được che bằng một cái màn trường nhỏ, tuyết đã phủ kín lên màn rơi những giọt nước tan xuống gương mặt non nớt lạnh giá đang mếu máo khóc với đôi má đỏ ửng lên.
Đứa trẻ vừa nhìn thấy Thuận Thái liền ngưng khóc, đôi mắt ửng đỏ với khuôn miệng mếu máo như đang dần kiệt sức.
“Không ổn, đứa trẻ này đang bị bệnh.” Thuận Thái tinh thông y thuật, nhìn qua một cái đã nhận ra đứa trẻ đã nhiễm phong hàn.
Phương Trượng vội vàng bước tới, nhẹ nhàng đón lấy đứa trẻ từ tay Thuận Thái, xót xa cúi đầu ôm lấy đứa trẻ chỉ mới gần một tháng tuổi vào lòng, mi tâm nhíu chặt:
“Tại sao lại nhẫn tâm với một đứa trẻ như thế này? Thuận Thái! Mau chuẩn bị nước ấm. Chung Diệp, lập tức cùng mọi người đi tìm người đã bỏ lại đứa trẻ. Tuyết đang rơi dày, người đó chắc chắn chưa thể đi đâu xa. Ta không thể để đứa trẻ tội nghiệp này không thân không phận. Mau.”
Hai vị sư trẻ vâng một tiếng liền theo phân phó của Phương Trượng mà làm theo. Những người còn lại cùng Phương Trượng vội vội vàng vàng đưa đứa trẻ vào căn phòng ấm nhất trong chùa, ra sức ủ ấm. Đứa trẻ được sưởi ấm nhưng vẫn liên tục quấy khóc liên tục, khóc đến mức cổ họng gần như tắt tiếng.
“Có phải là nó đang đói không?”
“Có thể lắm. Mau xem xem chúng ta có gì để nó ăn hay không?”
Chúng thiền sư lại được thêm lần nữa rối ren, đầu quay vòng vòng. Trong chùa lấy đâu ra đồ ăn cho trẻ sơ sinh bây giờ?
“Nước gạo.” Vinh Huệ là sư thầy trẻ nhất, nhỏ tuổi nhất trong số các sư thầy liền lên tiếng: “Lúc nhỏ nhà con không có thức ăn, mẹ con vẫn hay bón nước gạo cho em gái con ăn.”
“Liệu có ổn không? Đứa trẻ này dáng vẻ chỉ chưa được tháng tuổi. Ngoài sữa mẹ ra, những thứ khác e rằng….”
“Nhưng bây giờ ngoài nước gạo ra chúng ta chẳng có gì cả. Tuyết cũng đã phủ hết ngọn núi này rồi. Chúng ta căn bản không thể xuống núi xin sữa.”
Sắc mặt mọi người vô cùng ảm đạm, suy cho cùng họ cũng đều là đàn ông không biết chăm sóc trẻ sơ sinh. Nhưng bây giờ không thử, cũng chẳng đành lòng nhìn đứa trẻ chết đói.
“Được rồi, Vinh Huệ, con đi chuẩn bị nước gạo, nhớ nấu lên bằng nước nóng rồi thổi nguội. Ta sẽ cho nó ăn.”
Được sự đồng ý của Phương Trượng. Vinh Huệ vâng dạ một tiếng liền tất bật chạy đi. Chỉ chốc lát đã quay lại với bát nước gạo trắng muốt trên tay đưa cho Phương Trượng. Tỉ mỉ từng thìa nước đút cho đứa trẻ, những cái nhíu mày trên mi tâm các vị thiền sư vẫn chưa từng được dãn ra.
“Đại sư phụ. Bé gái này ngoài nhiễm phong hàn, còn mắc một chứng bệnh khác.” Nhìn thấy tay chân đứa trẻ nổi những mẩn đỏ, gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ âu. Cả thân thể nóng hổi vì những đợt sốt luân phiên nhau hành hạ. Thuận Thái lo lắng bắt mạch nói.
Trán của Phương Trượng nhăn lại, bàn tay với những vết đồi mồi đặt lên tay đứa trẻ chẩn mạch, hồi lâu mới nói: “Gọi Vinh Huệ chuẩn bị thuốc.”
Nghiêng mình dưới ánh đèn đêm, Phương Trượng đặt bút viết ra một đơn thuốc dài. Nhìn thấy đơn thuốc mà Phương Trượng kê, Thuận Thái liền đưa tay đỡ, sắc mặt vô cùng khó coi nói:
“Đại sư phụ, đây đều là thuốc tốt dành cho người trưởng thành, có thể giải độc trừ phong hàn. Nhưng đứa trẻ này có lẽ còn chưa đủ tháng tuổi, dùng những thứ này là quá sức đối với nó.”
“Ta biết.” Mi tâm Phương Trượng vẫn níu lấy nhau, gương mặt ẩn hiện lo lắng dùng cà sa quấn chặt đứa trẻ truyền hơi ấm để xoa dịu đi gương mặt đã vương những vết nứt lạnh, đứa trẻ yếu ớt rấm rứt khóc, còn chẳng đủ sức để la lớn nữa. Phương Trượng chậm rãi đút nước gạo, chốc sau mới nói: “Bên ngoài tuyết rơi dày, bây giờ cũng là nửa đêm, đưa đứa bé yếu ớt này xuống núi là điều không thể. Tìm một bác sĩ nhi ở gần khu vực này chẳng hề dễ dàng. Bệnh viện đã sớm đóng cửa phải đợi đến ngày mai. Ở trong Thiếu Lâm Tự chúng ta lại không có ai am hiểu bệnh nhi. Bây giờ tình trạng của nó đang vô cùng nguy cấp. Đã bị bỏ lạnh bỏ đói bên ngoài như thế này, nếu ta còn tiếp tục trì hoãn, chỉ e mạng cũng khó bảo toàn được đến sáng mai. Nếu như đứa trẻ này có thể qua được đêm nay nhờ bài thuốc của ta thì nó mới có thể an toàn lớn lên ở nơi này. Còn không….âu cũng là mệnh.”
“Nhưng….” Thuận Thái lộ rõ lo lắng, tuy rằng biết Phương Trượng một kho kiến thức uyên bác cao thâm, đơn thuốc của ông đều có ba phần nhẹ hơn, bốn phần là thuốc bổ có thể dùng cho trẻ sơ sinh. Nhưng vốn dĩ đều là những người đàn ông sống trên núi đã lâu. Để cho một bé gái dựa vào đơn thuốc này quả thật khiến cho Thuận Thái không thể nào an tâm.
Đúng lúc bên trong đang phân vân, bên ngoài đang sắc thuốc thì bóng của Chung Diệp đạp tuyết dẫm lên sàn gỗ, tức tốc đẩy cửa bẩm báo:
“Đại sư phụ, đệ tử đã chậm một bước. Giữa đường phát hiện một chiếc xe ô tô mắc kẹt dưới đường tuyết nhưng không thấy người. Sau đó chúng đệ tử đi thêm một đoạn mới phát hiện ra một người đàn ông đã bị rơi xuống vực sâu, gãy cổ mà chết. Ngoài ra không phát hiện ai khác. Phán đoán người đàn ông này có lẽ chính là người đã bỏ lại đứa trẻ.”
Phương Trượng và Thuận Thái cùng các vị sư khác thinh lặng không nói nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp. Có lẽ họ đã nhận ra điều gì đó không đúng. Chắp tay niệm kinh mong cho người vừa gặp nạn kia siêu thoát, hồi sau mới hỏi:
“Đã tìm kiếm giấy tờ trên người đàn ông đó chưa?” Có khả năng người đàn ông đó là cha đứa trẻ này nên Thuận Thái liền đặt vấn đề.
Chung Diệp gật đầu lấy từ trong ngực áo ra một tấm danh thiếp nhỏ có ghi tên và chức vị. Phương Trượng nheo mi dưới ánh sáng từ đèn, môi mỏng chậm rãi đọc tên:
“Hạ Lan Cảnh, thư ký Đoan Mộc thị.”
Ánh mắt của Thuận Thái liền biến đổi đan xen suy nghĩ: “Nếu vậy đứa trẻ này có thể mang họ Hạ Lan cũng có thể họ Đoan Mộc hoặc có thể là sự phó thác của một dòng họ khác.”
Phương Trượng linh động rời mắt đến đứa trẻ đang uống từng giọt nước gạo đó, vô tình gạt tấm vải bọc quấn kỹ nhất ra, trong tấm vải liền rơi ra một miếng gỗ tròn bằng đồng xu nhỏ, trên đó có khắc họa tiết một bông hoa gai và một chữ ‘Mộc’. Vừa nhìn thấy thứ này, Phương Trượng và Thuận Thái liền biết được đứa trẻ này mang dòng họ nào.
“Sư huynh, đây là?” Chung Diệp tò mò hỏi.
“Đứa trẻ này là của Đoan Mộc gia. Đây vốn dĩ là con dấu của Đoan Mộc, chỉ có đứa trẻ của Đoan Mộc mới nhận được nó để mong được tổ tiên phù hộ.”
“Người chắc chắn là của Đoan Mộc gia chỉ bằng một đồng xu này thôi ư? Có thể nó là của người khác đặt vào thì sao?”
“Đoan Mộc gia từ xưa đã tương truyền nam nhân trong gia tộc khắc thê tuyệt tự, muốn người vợ sống thì không được sinh con, nếu sinh được con người vợ sẽ chết. Cho nên những đứa trẻ đó đều là trân quý của Đoan Mộc gia, phải được liệt tổ liệt tông bảo hộ bằng một đồng xu được làm đúng trong khoảnh khắc đứa trẻ được sinh ra, đồng xu đó khắc ngày tháng năm sinh và giờ sinh của đứa trẻ đó. Cho nên mỗi một đứa trẻ chỉ có duy nhất một đồng xu bảo hộ. Ở trong này, ngày tháng năm sinh đều phù hợp, cho nên đồng xu này chỉ có thể là của nó.”
Chúng thiền sư ồ lên một tiếng, tựa hồ mở rộng tầm mắt. Không ngờ sự xuất hiện của một đứa trẻ ở gia tộc lớn như Đoan Mộc gia lại phiền phức như vậy.
“Thuận Thái sư thúc tại sao lại hiểu biết về một gia tộc như Đoan Mộc gia nhiều như vậy?”
Chỉ là Hòa thượng ở trong chùa, hà cớ gì có thể nắm rõ luật lệ của một gia tộc trong lòng bàn tay. Đó ắt hẳn là một câu hỏi lớn.
Sắc mặt Thuận Thái lóe lên một chút sát khí, nắm chặt lấy đồng xu đó nói: “Ta biết chuyện này là vì năm đó Từ Phương của Thiếu Lâm Tự chúng ta và con gái Đoan Mộc gia có tư tình, sinh ra một đứa trẻ, tận mắt ta đã nhìn thấy Đoan Mộc gia làm ra đồng xu đó ngay thời khắc đứa trẻ đó được sinh ra.”
Chúng nhân nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh. Vị sư tên Từ Phương được xem là một trong những người hùng của Thiếu Lâm Tự nhưng cũng chính là nỗi ô nhục khi phá giới tạo nghiệp. Bây giờ mới rõ ràng người khiến Từ Phương oai phong năm đó phá giới chính là con gái Đoan Mộc gia.
“Năm đó Đoan Mộc Niên vì ân oán của Từ Phương mà không ít lần gây khó dễ cho Thiếu Lâm Tự. Hôm nay lại đem người của Đoan Mộc đến tận cửa, rốt cục là muốn gì?” Thuận Thái nổi lên nộ khí, không khỏi tức giận khi nhắc đến Đoan Mộc gia.
Phương Trượng nắm lấy tấm danh thiếp, cất vào túi áo, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống không nói gì. Chỉ sai Vinh Huệ bưng thuốc vào, chậm rãi để đứa trẻ uống lấy từng ngụm thuốc.
“Tại sao lúc nãy con can ngăn ta nhưng bây giờ nhìn thấy ta cho đứa bé uống thuốc lại không nói một lời. Có phải con vì Đoan Mộc gia mà có định kiến với nó rồi không?”
Vì im lặng mà bị Phương Trượng chất vấn, Thuận Thái không thuận tình đáp: “Đoan Mộc gia ba đời phú quý. Thống lãnh thị trường. Nhờ vào sự nâng đỡ của Nghiêm gia mà sớm đã trở thành tài phiệt giàu có. Vì vậy mà dòng tộc nhiều kẻ nảy sinh quỷ kế đa đoan, độc ác ngang tàng, không nể nang thân thích mà tàn sát vô tình. Ngay cả chân Phật cũng dám dẫm lên. Năm đó khiến cho Phương Trượng tức giận sinh bệnh. Con còn chưa tính sổ. Nay lại mang một đứa trẻ bệnh tật yếu ớt đến đây. Chẳng phải là cố ý đổ tội cho Thiếu Lâm Tự chúng ta sát hại đứa trẻ đây sao?”
Nghe Thuận Thái nói, Chung Diệp và Vinh Huệ mới hiểu ra nguyên do nghe đến cái tên Đoan Mộc liền cảm thấy không khí nóng lên hẳn. Thì ra là vì Đoan Mộc gia đã từng gây thù hằn với Thiếu Lâm Tự. Quả là một gia tộc bạo gan không biết nể nang ai.
An tĩnh chẩn mạch sau khi đứa trẻ đã uống hết nửa bát thuốc, nhìn thấy sắc mặt nó đã trở nên hồng hào, cũng đã ngưng gào khóc, xem ra đã ổn hơn ba phần. Phương Trượng dịu dàng dỗ cho đứa trẻ ngủ an giấc, mới nhẹ nhàng cất giọng như gió thoảng:
“Thuận Thái. Con nghĩ mà xem có lý do gì để khiến Đoan Mộc gia đưa đứa trẻ này đến đây trong khi mọi chuyện đã trôi qua gần mười năm rồi không? Ta không nghĩ Đoan Mộc gia lại tính toán chi li, hi sinh một đứa trẻ chỉ để đổ tội cho Thiếu Lâm Tự sau một thời gian dài như vậy đâu.”
Thuận Thái đi theo Phương Trượng đã nhiều năm, đương nhiên sẽ hiểu được ý của Phương Trượng, dẹp thù hằn năm xưa qua một bên, bình tĩnh suy nghĩ Thuận Thái mới chậm rãi đáp:
“Đoan Mộc Niên coi trọng danh tiết nhưng càng coi trọng dòng máu Đoan Mộc gia, cho nên sẽ không để con cháu của mình rời ra khỏi gia tộc, để mất một giọt máu đào ra bên ngoài. Lúc trước khi con gái Đoan Mộc Niên có tư tình với Từ Phương của Thiếu Lâm Tự chúng ta, ông ta liền nhốt đứa con gái đó lại, năm lần bảy lượt tìm đến Thiếu Lâm Tự gây khó dễ, sau khi đứa con gái đó đột ngột qua đời liền muốn đòi mạng Từ Phương đủ cho thấy tuy rằng ông ta tàn nhẫn vô tình, nhưng một khi sinh ra mang trong máu Đoan Mộc, ông ta sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Chính vì vậy sự xuất hiện của đứa trẻ này có thể nằm ngoài dự liệu của Đoan Mộc Niên, ông ta hẳn không hề biết đến sự tồn tại của đứa trẻ. Cho nên có thể phán đoán rằng đứa trẻ này là bị người ngoài cắp trong miệng tha đến đây.”
Phương Trượng đặt đứa trẻ đã ngủ ngon xuống, ngồi ở bên cạnh chăm chú quan sát bệnh tình, ngón tay day day thái dương thở dài nói:
“Con đã nhận ra đứa trẻ này đến đây không phải là mưu kế của Đoan Mộc gia, tại sao lại còn mặt nặng mày nhẹ với nó như vậy?”
“Tuy rằng không phải do Đoan Mộc gia đưa đến, nhưng thư ký của Đoan Mộc chết bất đắc kỳ tử ở đây, sớm cũng khiến Đoan Mộc gia nghi ngờ. Người cố ý mang đứa trẻ đến đây cũng không hẳn đã là Hạ Lan Cảnh đó, có thể ông ta là vì phó thác của ai đó mà đưa đến trong lúc này rồi chết không đối chứng. Nếu không không lý nào lại chọn ngày tuyết như hôm nay để đưa đứa trẻ này đến, rõ là người đứng sau vốn dĩ có dã tâm. Đã như vậy một ngày đứa trẻ này còn nằm trong tay chúng ta, Thiếu Lâm Tự sớm muộn cũng phải gánh họa.”
Phượng Trượng nở nụ cười hiền từ, đặt tay lên vai Thuận Thái nói:
“Con từ nhỏ đã thông minh hơn người, chỉ một vài thứ vô tình xuất hiện đã có thể suy luận sáng suốt hơn người khác, nhìn xa hơn người khác. Nhưng con đừng quên, tu tại tâm, mỗi một hành vi lương thiện của con đều là tảng đá xây nên bậc thang đến với Phật. Hôm nay đứa trẻ này đến đây dù có là dã tâm hay vô tâm đều là nương nhờ cửa Phật. Cho dù có khó khăn ta cũng muốn bảo vệ nó đến phút cuối cùng, ấy là thiện tâm. Đừng suy nghĩ, toan tính quá nhiều, cho đến khi nó không cần chúng ta nữa, rời chúng ta đi, con hãy cứ bảo vệ nó khỏi Đoan Mộc gia tranh đấu. Đó mới là điều một nhà sư nên làm. Vả lại nó còn là một bé gái yếu ớt. Con nhẫn tâm nhìn nó cô độc tranh đấu với Quỷ Môn Quan như vậy sao?”
Thuận Thái nhíu mày, tuy rằng từng lời nói của Phương Trượng thấm vào tim nhưng trong lòng Thuận Thái lại vô cùng khó chịu. Không còn muốn tranh luận phải trái nữa, ông đứng dậy kính cẩn cúi đầu rồi quay mặt đi đẩy cửa ra ngoài không quên bỏ lại câu nói:
“Còn phải xem nó có qua nổi đêm nay hay không.”
Đêm đó tuyết rơi đầy sân, phủ kín cả vùng núi lớn trải dài trên mảnh đất Hà Nam. Những cơn gió bấc tạt ngang khung cửa, phe phẩy cơn lạnh buốt qua da thịt con người.
Bên trong căn phòng được đốt một lò sưởi, Phương Trượng gõ những tiếng mõ đều đặn trong căn phòng, như ru ngủ đứa trẻ yếu ớt nằm trong tấm chăn đệm với đôi má đỏ ửng. Bên ngoài là bóng Thuận Thái đổ dài trên nền đất với những cây gậy gỗ vì luyện tập mà gãy nát trên nền tuyết. Những giọt mồ hôi và hạt tuyết tranh chỗ trên gương mặt Thuận Thái, như lường trước một cơn sóng gió nào đó sẽ xảy đến.
Khi bầu trời rẽ qua mây lạnh, khó khăn chiếu một ít nắng ấm xuống Thiếu Lâm Tự, những đợt tuyết đã tan thành nước nhưng vẫn chẳng đủ để khiến cho mọi thứ dễ dàng hơn. Hơn trăm vị sư sáng sớm đã phải tranh thủ ra quét tuyết, đạp trên nền đất lạnh thật chẳng dễ dàng gì.
Đứng ở bên ngoài, bỗng nghe tiếng khóc của đứa trẻ từ trong phòng vang lên. Lòng người bất chợt buông lỏng, kết cục thả được một hơi dài:
“Ổn rồi, tất cả đã ổn rồi, đứa bé đó sống rồi.”
Các vị sư không dấu nổi vui mừng mà hô lên, có người chắp tay tạ ơn Phật tổ, có người vội vàng chạy vào xem tình hình.
“Này, các vị nói xem, Đại sư phu sẽ quyết định để nhà nào nuôi đứa trẻ.” Các vị sư vừa bận rộn quét lá vừa tụ tập lại nói.
“Có thể là Vũ Nương, cũng có thể là Hoa Thị ở dưới chân núi, hai người đó đều không có con cái, lại có giao tình không tồi với Thiếu Lâm Tự chúng ta, nghĩ chăng sẽ hợp lý.”
“Hai người đó đều là người tốt. Giao đứa trẻ cho ai cũng đều ổn. Chỉ là ta không hiểu, từ trước đến giờ những đứa trẻ bị bỏ rơi đều mang đến chùa tịnh tâm có ni cô chăm sóc, có ai lại đem một đứa bé sơ sinh, hơn nữa còn là bé gái lên chùa võ đang toàn nam nhân như chúng ta chứ? Chẳng phải mất công một lượt đi hay sao?”
“Ta cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng trong này có uẩn khúc nào đó. Có thể lai lịch bất minh của đứa bé này khiến cho những ngôi chùa khác không đủ an toàn để bảo vệ.”
“Nhưng chùa chúng ta không nhận nữ nhi, rồi cũng sẽ phải để nó ở bên ngoài chùa, há chẳng phải không công?”
“Đúng đó, vậy rốt cuộc tại sao cứ phải là Thiếu Lâm Tự?”
“….”
Từng người bàn ra tán vào cũng mất một hồi, sự tò mò về đứa trẻ càng khiến các vị sư thầy có biểu hiện dè chừng.
Chờ cho đến lúc tụng kinh sáng xong, chúng nhân mới theo sự phân phó tập hợp ở đại điện nghe Phương Trượng phân phó về số mệnh của đứa trẻ tội nghiệp.
Sáng hôm đó, Thuận Thái xuất hiện với ánh mắt nghiêm nghị, sắc mặt vô cùng xấu nhìn đứa trẻ không nói gì. Chỉ là sát khí đã lui đi vài phần, tựa như bị ý chí mạnh mẽ của đứa trẻ làm cho tiêu tan.
Phương Trượng bế đứa bé đang ngủ ngon trên tay, đứng trước các tăng lữ phật tử của chùa, uy nghiêm cất giọng:
“Đứa trẻ này là Phật đưa đến đây cho ta, trải qua một trận sinh tử vẫn có thể bảo toàn mạng sống, là đứa trẻ mạnh mẽ nhất ta từng gặp. Hôm nay ta thay mặt các vị Sư phụ trong Thiếu Lâm Tự nhận đứa trẻ này làm đệ tử. Sinh ra là một bé gái, ta chỉ có thể nhờ Vũ Nương dưới chân núi nhận nuôi. Nhưng dù cho có ở đâu, bao nhiêu tuổi. Đứa trẻ này vẫn sẽ là người của Thiếu Lâm Tự cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Bình sinh đã mạnh mẽ, đặt tên là Mộc Lan Ý, gọi rằng Mộc Lan, sau này cùng các huynh đệ an tâm bảo ban.”
Nói rồi liền nhận được sự tán thưởng của các vị Hòa thượng khác. Ai cũng biết đứa trẻ này vượt bão tuyết mà đến đây, sinh mạng đáng trân trọng. Lại vượt qua được cửa tử mà khỏe mạnh, được Phương Trượng đặt tên theo tên của một nữ tướng oai dũng trong sử sách, thầm mong đứa trẻ thông minh kiên cường, có thể trở thành niềm tự hào của Thiếu Lâm Tự.
Duy chỉ có bóng lưng Thuận Thái đứng bên kia, không nói một lời chậm rãi quay lưng bỏ đi ra bên ngoài. Ngắm nhìn bầu trời sáng chói sau một đêm bão tuyết, Thành Thái ngậm một tiếng thở dài. Khóe môi chỉ mấp máy một lời:
“Người cuối cùng vẫn giữ lại một chữ ‘Mộc’ của Đoan Mộc trong họ của con bé. Là phúc hay họa đều là vì thiện lương mà lựa chọn. Âu….cũng là mệnh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN