Mộng Phù Hoa - Phần 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
537


Mộng Phù Hoa


Phần 44


Khó khăn lắm mới bước được ra đến ngoài, tôi ngước mắt nhìn bầu trời vẫn còn mưa nhỏ, tâm trạng nặng trĩu đến nghẹn thở. Vẫn biết mình làm như thế này sẽ khiến cho cả hai đau lòng, sẽ khiến cho anh hụt hẫng, khiến cho anh cảm thấy gục ngã thất bại, nhưng ngoài cách đó ra thì tôi lại không thể làm được điều gì khác nữa. Trần Vỹ đã tự tay gửi tin nhắn nói thời gian ba ngày đã hết, tôi không thể không thực hiện. Chỉ là tôi thấy đau quá, trái tim đau đến mức không thể chịu được rồi.

Lững thững đi một đoạn rất dài, tiếng còi xe phía sau vang lên réo rắt, tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Trần Vỹ ngồi trong xe hút thuốc, mắt nhìn về phía mình mang theo một chút lửa giận. Từng là khói mờ ảo lượn lờ trong không gian xe chật chội, tôi chẳng thể nhìn rõ được anh ta suy nghĩ cái gì, mà nói thật là bản thân cũng chẳng thèm muốn nghĩ. Bởi vì lúc này, cuộc sống của tôi, tình cảm của tôi, tôi đều phải phụ thuộc vào người khác rồi. Tôi không thể mạnh mẽ tự quật cường như trước kia nữa, không thể nữa…

Vô thức bước đi trên vỉa hè vắng lặng về phía khu trung tâm thương mại, tôi bất giác đứng nhìn đến ngây ngốc tòa nhà lớn sáng rực trước mắt, cũng nhìn cô gái xinh đẹp, phong thái nổi bật bước ra cánh cửa kính rộng lớn. Cô ấy ăn vận rất thời thượng, chiếc váy đỏ bó sát trên người tôn lên làn da trắng hồng, ba vòng cân đối đầy gợi cảm, môi cũng thoa son đầy quyến rũ. Đặc biệt là mái tóc dài phía sau được làm tỉ mỉ, lay động lòng người, đi đến đâu là khiến cho người bên cạnh phải ngoái lại nhìn đến đó.

Người phụ nữ này tôi biết, hình như là một người mẫu hạng A nổi rần rần cách đây hai năm, đã từng xuất hiện rất nhiều lần trên báo. Thậm chí, số lần chễm chệ xuất hiện cùng với Trần Vỹ cũng không phải là ít, tuy nhiên mỗi lần chẳng kéo dài quá hai ngày thì anh ta đã cho Tuấn giải quyết triệt để không còn một tí tị nào gọi là mờ ám hết.

Đôi chân vẫn đứng yên ở đó, tôi chớp mắt đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không biết qua bao lâu bản thân rốt cục cũng đưa tay che miệng hà hơi, xoay người lại đi tiếp. Thế nhưng, bước chân vừa bước được có hai bước, tôi lại nhìn thấy A Lâm mặc chiếc áo dài tay mỏng màu đen dựa vào chiếc cột ở bên đường hút thuốc, vừa hút thuốc vừa nhìn tôi. Khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn hiện trong làn khói trắng, không biết đã đứng bao lâu rồi, tôi chỉ biết dưới chân anh có đến năm sáu đầu mẩu thuốc, đến giờ vẫn hơi bốc khói.

Bản thân như bị đóng đinh vào chân, trong nhất thời không thể nhúc nhích nổi, trái tim tôi cứ thế bất giác đập điên cuồng. Trong tiếng sấm ầm ầm, trong cơn mưa dữ dội, tôi không thể phân biệt được nổi đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa. Tôi nhìn anh, nhìn người đàn ông tôi yêu chỉ mới đây thôi vẫn còn đưa tôi lên đỉnh, nhưng bây giờ anh với tôi đã chính thức trở thành người xa lạ trong cái thành phố phồn hoa bạc bẽo không có tình người này.

Trước kia có bao nhiêu ngọt ngào thì bây giờ có bấy nhiêu lạnh lẽo, bấy nhiêu đau khổ. Anh yêu tôi, nuông nhiều tôi, nhân nhượng tôi, hễ tôi buồn bực là có thể tùy ý nổi giận làm nũng với anh. Anh yêu tôi đến bất chấp tất cả vẫn không muốn buông tay, cho dù là tương lai có khổ đến nhường nào, tương lai khổ ra sao, anh vẫn ôm tôi và nói hãy tin lấy anh, anh sẽ làm được. Nhưng mà bây giờ, tất cả đều đã hết thật rồi, mà người phá vỡ nó lại không phải anh mà chính là tôi, là tôi.

Chính vì yêu đến mãnh liệt như vậy nên khi bị dồn đến đường cùng, bản thân chẳng còn sự lựa chọn nào nên mới phải quyết định tuyệt tình, quyết định đập vỡ hết tất cả.

Kéo tôi vào chiếc bot điện thoại công cộng cách đó một đoạn, A Lâm nhìn tôi toàn thân ướt nhẹp đang run lên vì lạnh với đôi môi tái nhợt trông như không còn sự sống, ánh mắt đầy yêu thương bỗng dưng trở lên lạnh xuống. Lúc này, anh không nói chuyện, nên tôi cũng chẳng biết anh đang nghĩ cái gì, anh thấy hả hê hay tức giận, tôi chỉ biết hơi ấm trong không gian kín phả lên người mình thật dễ chịu, không lạnh đến cóng giống hồi nãy nữa.

Không ai lên tiếng, A Lâm vẫn trầm mặc cho đến khi bên ngoài mưa dần ngớt hẳn đi, anh mới mấp máy mở lời, trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc gì.

– Quỳnh, nếu tôi thật sự khiến em cảm thấy phiền phức như vậy, thì em cứ nói. Tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị chia tay, sẽ không đến làm phiền em hay quấy rầy em nữa, như vậy em cũng không đau đầu vì một kẻ thất bại như tôi.

Tôi im lặng nhìn anh, trong lòng thật sự chỉ muốn gào lên nói với anh rằng tôi thật sự không hề thay đổi, tôi cũng không gặp được người nào khác tốt hơn anh, yêu tôi chăm tôi như anh. Tôi muốn nói nhiều lắm, nhưng đến cùng lại không thể mở lời, chỉ có thể lặng lẽ chôn chặt hết mọi thứ nghẹn lại nơi cổ họng, khóe miệng kéo lên một nụ cười gượng gạo.

– A Lâm, là em có lỗi với anh, chứ anh không hề có lỗi gì hết. Là do em hư vinh, nhìn thấy người khác thăng tiến nhanh chóng, bị họ chèn ép nên bản thân trong một lúc không nhịn được đã làm điều ngu xuẩn.

Tôi nó xong cũng không dám nhìn anh, ánh mắt sưng đỏ chỉ biết dán chặt vào tấm kính đọng lại đầy những hạt nước mưa chảy dài. Tôi nhớ đến tin nhắn của Trần Vỹ, anh ta nói tôi phải chuyển đồ đạc đến nhà của anh ta, từ ngày mai anh ta muốn nhìn thấy tôi ở đó. Nói thật, lúc ấy tôi tức giận lắm, giận đến run người nhưng lại không thể một lời phản kháng. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc hay là chết đi, chết đi là mọi chuyện sẽ hết. Nhưng mà sau đó nghĩ lại, tôi cảm thấy mình từ bao giờ lại hèn nhát và ấu trĩ đến như thế. Chết, chỉ là cách mà những người không dám đối mặt với sự thật tìm đến thôi, họ yếu đuối nên không thể tự đứng dậy. Còn tôi, mười năm qua tôi lăn lộn ở đây, mạnh mẽ có thừa, chết đi chẳng phải là trò cười, là uổng phí bao đắng cay tôi phải chịu hay sao. Trần Vỹ yêu tôi? Không, anh ta chỉ cảm thấy không chinh phục được tôi nên mới lộng hành như vậy thôi. Sau một thời gian không được, tự khắc cũng sẽ buông, tự khắc sẽ vất bỏ, lúc ấy tôi hoàn toàn tự do được rồi.

Nhìn thấy tôi như vậy, A Lâm thở dài, anh dơ tay lên muốn giúp tôi lau mặt nhưng nửa chừng lại khựng lại không dám có nên tiếp tục hay không vì sợ tôi từ chối như hồi nãy. Cuối cùng, anh chấp nhận buông xuống, liếm môi nói.

– Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng có cố chịu đựng.

“ Vì sao em phải khóc, em sẽ không khóc, em khóc đủ rồi, em mệt mỏi rồi.” Nói xong, tôi bất giác liền cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, không nghĩ rằng lời nói với hành động lại trái ngược nhau đến như thế.

Khẽ cười, tôi chớp chớp mắt nhìn lên A Lâm ở trước mặt, môi dưới cắn xuống để lại cả dấu răng. Lúc trước tôi chưa bao giờ hoảng hốt, nhợt nhạt như bây giờ. Kể cả cho tới hiện tại tôi vẫn là người tuy không thích nói nhiều, không thích cười nhiều, không thích mở lòng với ai, nhưng tính cách cũng có thể nói là nhã nhặn, không gây gổ hay mang đến phiền muộn cho người khác. Đặc biệt là chẳng bao giờ tôi để mình bị uy hiếp, ngày qua ngày rửa mặt bằng nước mắt mặn chát, thần trí bơ phờ. Nhưng mà tôi của lúc này, tất cả không còn gì cả, hết thảy tất cả đều phó mặc cho người khác tùy ý muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp, muốn đặt đâu thì đặt.

Điếu thuốc trên tay đã gần cháy hết, rốt cục A Lâm cũng không nhịn được bèn thấp giọng nói.

– Quỳnh, vì sao không để bản thân trở nên thoải mái hơn một chút.

Tôi lắc đầu, hai tay ôm lấy cánh tay ướt nhẹp vì nước mưa, ngữ điệu mang theo giọng mũi khản đặc.

– Em ổn, em rất ổn, anh đừng lo lắng quá. A Lâm này, số tiền 250 triệu, anh cho em chút thời gian, em sẽ trả anh trong ngày gần nhất.

Nói xong, tôi cũng nhanh chóng đẩy cửa bước đi ra bên ngoài, bỏ mặc anh đứng ở trong bot với toàn thân nhếch nhác chẳng khác gì mình là mấy, bước chân gấp gáp gần như muốn chạy trốn. Tôi không dám quay lại nhìn anh ở phía sau, bởi vì tôi sợ mình không đủ tàn nhẫn cầm lấy chiếc kéo cắt đứt đi sợi dây tình cột chặt mình với người đàn ông kia suốt hơn một năm qua, không đủ tàn nhẫn đạp đổ yêu thương của chúng tôi.

Cầm túi xách, bắt xe quay trở về ngôi nhà mà Trần Vỹ chuẩn bị cho mình, tôi đi thẳng vào trong phòng tắm thay quần áo, rồi gội đầu luôn. Trần Vỹ vẫn chưa về, mà nói thật ra anh ta có về hay ở chỗ nào đối với tôi cũng chẳng quan trọng, bởi vì dù sao giữa chúng tôi cũng chỉ là giao dịch qua lại, đối với tôi chẳng hề có một chút tác động, hay là một chút đau thương nhức nhối nào cả.

Hai ngày làm tình kịch liệt, lại thêm người bị dính nước mưa, nên trong lúc nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ nghĩ ngợi về nỗi lòng của mình, tôi mơ mơ màng màng rồi cũng chẳng rõ bản thân ngủ từ lúc nào không biết. Lần này, tôi mơ một giấc mơ, chẳng hề có đám cưới với hoa hồng rực rỡ của mình với A Lâm, mà là tiếng cười sảng khoái của anh khi nhìn thấy tôi bị hàng trăm nghìn con rắn bò lên cắn lấy từng mảng da thịt, là ánh mắt lạnh lẽo đầy hận thù. Mặc cho tôi quỳ lạy van xin, mặc cho tôi đưa tay ra về phía anh gào lên đau đớn, anh vẫn không hề một lần mảy may để ý, ngược lại còn ở trước mặt tôi ôm lấy Vân thật chặt, tuyệt tình tàn nhẫn đâm vào trái tim tôi, miệt thị tôi bằng lời nói :” Cô tưởng mình là ai.”

Những hình ảnh đáng sợ ấy, càng lúc càng kéo đến khiến cho tôi không chịu nổi là giật mình hét lớn, cả người ngồi bật dậy theo quán tính, hơi thở gấp gáp hồng hộc như chính mình vừa trải qua mọi thứ vậy. Đưa tay lên ôm lấy ngực đau nhói, tôi định bụng xuống giường tìm lấy một cốc nước để uống thì bất chợt lúc này, chẳng biết Trần Vỹ đã về và nằm cạnh tôi từ bao giờ cũng tỉnh giấc theo. Anh ta chống tay ngồi dậy nhìn tôi, đôi mắt phượng đầy gian ác quan sát một lượt từ trên xuống dưới, không nói gì cả mà chỉ đưa tay ra ôm lấy tôi tựa vào lòng của mình. Lồng ngực rất thơm, cũng rất chắc, chỉ là chúng không hề có mùi dầu máy với mùi hoắc hương như người yêu của tôi, A Lâm của tôi mà thôi.

– Gặp ác mộng à?

Tôi lắc đầu, hơi cựa người muốn tránh khỏi hành động gần gũi này với Trần Vỹ nhưng anh ta lại không cho phép tôi động đậy hay phản kháng, nên cuối cùng chẳng còn cách này khác ngoài việc để mặc như thế. Ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tôi phát hiện thành phố bây giờ đã là hai ba giờ sáng rồi nhưng những ngọn đèn đường vẫn vàng rực soi rọi cả mọi ngóc ngách, cùng với đó vẫn là những hạt mưa rơi tí tách tạt vào tấm kính. Không có một bóng người qua lại, không có một chiếc xe nào ngang qua, quang cảnh cô quạnh hệt như cảm xúc với trái tim trống rỗng của tôi lúc này vậy.

Khẽ cười buồn, tôi nhếch miệng, mắt nâng lên nhìn người trước mặt, ngữ điệu không hề giấu giếm mà mang theo khinh bỉ lẫn mỉa mai.

– Đúng là gặp ác mộng. Tôi còn đang thắc mắc sao lại thế thì nhìn anh thấy cũng biết ngay rồi.

– Biết gì? Nhìn thấy tôi khiến em không vui thế à?

– Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói để lấy lòng anh đây hả Tổng giám đốc Vỹ.

– Con người em trước nay chưa từng biết nói dối, cho nên cứ nói thật đi.

– Vậy thứ cho tôi nói thẳng. Nhìn thấy anh thôi là tôi cảm thấy buồn nôn rồi, thậm chí còn ghê tởm đến mức dù trong bụng không còn gì vẫn muồn nôn hết mật xanh mật vàng ra.

Nghe tôi nói vậy, giờ phút này Trần Vỹ không khác gì một người đeo một thùng thuốc nổ sau lưng khiến người khác liếc mắt một cái thôi đã không rét mà run, khuôn mặt u lạnh như thể muốn hủy diệt cả thế giới. Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao găm bóng loáng, chỉ như hận không thể cho tôi mấy trăm nghìn nhát lên da thịt vậy, thậm chí huyệt thái dương cũng giật giật những đường gân mạnh mẽ.

– Vũ Quỳnh, em đây là đang muốn thử sức xem ai là người gan lì hơn ai với tôi đấy à ?

Tôi phiền chán bước xuống giường, Trần Vỹ vẫn nằm yên ở đó, anh ta với điếu thuốc lá với bật lửa châm cho mình một điếu đưa lên miệng hút, sau đó mới lại nói tiếp với tôi.

– Ngày mai em chuyển đồ đạc đến đây, đi làm tôi sẽ kêu tài xế đưa em đi.

– Không cần, trước đó tôi với anh đã thỏa thuận rồi, tôi chấp nhận ở bên anh nhưng anh cũng đừng có quá đáng đến mức muốn công khai hết tất cả mọi thứ cho người ngoài biết. Tôi hi vọng là anh vẫn nhớ và không có quên.

– Nhưng giờ tôi đổi ý rồi.

Chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng chúng lại khiến cho tôi muốn nổi điên, không chịu đựng được mà với tay cầm lấy luôn chai nước ném thẳng về phía của Trần Vỹ. Cũng may là anh ta nhanh nhẹn né được, nếu không thì cái khuôn mặt đẹp trai kia e rằng lúc này đã sưng vù lên rồi.

– Anh đừng có quá đáng.

Trần Vỹ cười lạnh, anh ta vứt hẳn điếu thuốc lá xuống dưới sàn, bước chân rất nhanh đi về phía tôi, ánh mắt hiện lên sự giận dữ không cam chịu.

– Đủ rồi đấy. Phạm Vũ Quỳnh, tôi nói cho em biết, giới hạn của tôi không phải lúc nào cũng có thể nhịn được cái tính thất thường của em cho nên em đừng có làm tôi nổi điên. Tốt đẹp hay không, còn phải chờ vào sự cố gắng của em, biểu hiện của em. Em thông minh như thế chắc không cần tôi phải nói toẹt ra hết tất cả đâu ?

Đúng, tôi hiểu chứ. Cho dù bây giờ tôi chấp nhận làm người tình của anh ta, hầu hạ anh ta, nhưng tôi mà dám qua lại với A Lâm, dám làm phật ý người này, thì chẳng biết kết cục phía sau sẽ tệ đến mức như thế nào nữa. Lúc ấy, tôi có quỳ xuống, có khóc lóc năn nỉ, thì tên cầm thú trước mặt cũng không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái đâu. Bởi vì như tôi đã nói từ trước, Trần Vỹ căn bản không hề yêu tôi, không hề có tình cảm với tôi. Chẳng qua là anh ta thấy tôi phớt lờ mình, anh ta không chinh phục được tôi, nên mới không cam lòng phải dùng đến cách đê hèn đầy ghê tởm như thế này mà thôi.
Nghĩ đến điều ấy, tôi khẽ cười, vươn tay vuốt lấy mái tóc dài của mình về phía sau vành tai, cất giọng lên thật kiên định.

– Tôi đương nhiên biết mình phải làm như thế nào. Tổng giám đốc Vỹ, anh yên tâm, con người tôi tuy không phải tốt đẹp hoàn toàn nhưng ít nhất tôi cũng còn có chút liêm sỉ, còn có tự tôn. Tôi không phải là kiểu người hôm nay nằm bên cạnh anh, ngày mai đã nằm bên cạnh người khác.

– Em biết được như thế là tốt. Được rồi, đi ngủ đi.

Trần Vỹ dứt lời, tôi định lên lên tiếng nói nữa thì đúng lúc này, điện thoại lại phát sáng báo tin nhắn đến. Hiện tại, thời gian đã gần sáng rồi, không cần nghĩ thì tôi cũng biết người nhắn tin đến cho mình là ai. Chỉ là anh nhắn đến không đúng lúc quá, Trần Vỹ còn thức, đương nhiên anh ta không thể để cho tôi tiến lại cầm lấy máy mà đọc với nhắn lại cho A Lâm, ngược lại còn ngang ngược đọc tin nhắn trước mặt tôi. Đọc xong, khóe miệng không quên cười khẩy, đưa trả tôi rồi nói.

– Tôi có thể thông cảm cho đôi uyên ương vỡ nát bịn rịn nhau không muốn rời. Có điều Quỳnh này, tôi hi vọng đây là lần cuối tôi thấy cảnh như thế này.

Giật lại điện thoại từ tay Trần Vỹ, tôi liếc mắt nhìn tin nhắn với mấy từ đơn giản :” Nhớ ngủ sớm” của anh, đáy lòng lại quặn đau đến mức khó chịu, hốc mắt không tự chủ được bắt đầu trở nên ẩm ướt. Ngày trước, ở cùng với nhau, mỗi lần tôi ngủ muộn như thế này A Lâm đều thức cùng với tôi, tuy anh không giúp tôi được gì, nhưng có anh bên cạnh, tôi cũng nhanh chóng làm xong được việc và đi ngủ sớm. Hoặc có những hôm phải chạy bản thảo, tôi làm đến bù đầu, anh cũng mày mò giúp tôi đánh viết, giúp tôi chỉnh sửa mấy chỗ. Tuy không chuyên nghiệp như những người trong ngành, nhưng một cảnh đó cũng đủ khiến cho tôi nhận ra, nếu anh được học cao hơn, thì tương lai trở thành một người thành đạt không phải là điều gì nói suông cả. Chỉ là số phận nghiệt ngã quá, không những khiến anh mất hết người thân, mất danh vọng, bây giờ lại vì yêu tôi mà mất hết tất cả, thậm chí cũng mất luôn cả tôi rồi. Rõ ràng sống chung với nhau một thành phố, nhưng chẳng còn được ôm ấp môi kề môi, má kề má, đến việc quan tâm hỏi han nhau một câu cũng không được nữa.

**** **** ***

Ngủ một giấc đầy chập chờn, sáng hôm sau thức dậy, tôi cũng cảm thấy cả người mệt mỏi, mũi thì ngạt đặc , không cần nói cũng biết là bản thân đã bị ốm rồi. Nếu là bình thường bị như vậy, tôi nhất định sẽ gọi điện mà xin nghỉ ở nhà để A Lâm chăm sóc, nhưng từ hôm nay trở về sau, tôi thật sự chỉ ước lúc nào mình cũng có thể bù đầu với công việc bộn bề ở trụ sở mà thôi. Bởi vì chỉ có như thế, tôi mới không cảm thấy mình phiền chán khi ra vào phải chịu đựng cái nhìn của Trần Vỹ, chịu đựng lời nói của anh ta.

Vén chăn bước xuống giường đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân với thay bộ quần áo mà người kia đã chuẩn bị cho mình, tôi thở hắt một hơi thật dài sau đó mới đi xuống dưới tầng một. Lúc mở cửa, cánh mũi đã ngửi thấy một mùi hương thơm phức, tôi đưa mắt nhìn vào trong bếp, đúng lúc bắt gặp thấy Trần Vỹ đang bận bịu. Bóng lưng anh ta thẳng tắp, nhưng động tác có vẻ rất vụng về, đoán chừng là chưa từng vào bếp lần nào nên mọi thứ đều bày bừa nhìn đến khó coi.

Nói thật, đối với một màn này, tôi đều không để vào mắt nên chỉ sau hai giây, cái nhìn đã rời hẳn đi chỗ khác. Chỉ là tôi vẫn không dám làm trái với ý của Trần Vỹ là bước đi thẳng ra bên ngoài, vì thế ngoài việc quyết định ngồi xuống bàn ăn chờ đợi bữa sáng thì không thể làm gì khác. Có điều chờ đến tận 15 phút vẫn không thấy có động tĩnh gì, bản thân nhịn không được cảm giác bực bội trong lòng nên tôi cũng phải đứng dậy đi về phía bàn bếp, nhìn anh ta nói.

– Anh ra ngoài ngồi đợi đi, để tôi làm nốt cho.

Trần Vỹ ngẩn người, có lẽ anh ta không nghĩ rằng tôi lại nhỏ nhẹ như vậy nên đôi tay cứ cầm chiếc muôi đứng đó không dịch cũng không di chuyển. Cuối cùng, vẫn là tôi đưa tay cầm lấy chiếc muôi ở trên tay của anh ta, ngoáy ngoáy đảo đảo nồi cháo đang bốc khói nghi ngút, sôi sùng sục trên bếp.

Cháo đầy thịt băm, tôi nhìn vào nó thật lâu, tự dưng đôi mắt lại thấy mắt hơi cay. Thật lâu về trước, cũng có người đàn ông vì tôi mà buổi sáng dậy sớm nấu cơm cho tôi với em trai, rồi buổi tối cũng tự mình đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn để tôi đi làm về là có thể vừa vặn cơm nóng canh ấm. Cảnh tượng đó, thật sự rất giản dị, ngôi nhà cũng chỉ là căn phòng đơn sơ chứ không phải là biệt thự nhiều đồ đạc xa hoa như tôi đang đứng lúc này.

Bầu không khí im lặng cứ vậy kéo dài, lúc tắt bếp, tôi nghe thấy Trần Vỹ cất giọng. Anh ta nhíu mày nhìn bộ váy tôi đang mặc trên người, trong lòng cố kìm nén không vui mà nói.

– Sáng thấy em phát sốt với mê man nên tôi đã xin phép nghỉ cho em rồi, em ăn xong nhớ lên phòng nằm nghỉ ngơi cho khỏe. Chút nữa tôi sẽ bảo bác sĩ riêng đến truyền nước với tiêm cho em.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, phiền chán lắc đầu , tay múc ra hai bát cháo đặt lên trên bàn cho mình với Trần Vỹ, cất giọng.

– Hôm nay trong đài có cuộc họp đầu tháng, cộng thêm mọi người đang trong quá trình thi đua công chức loại giỏi, không thể nghỉ được. Với cả sức khỏe của tôi cũng không đến mức là ốm la liệt, chỉ cần uống một chút thuốc hạ sốt là ổn rồi.

Nghe tôi nói vậy, Trần Vỹ đang ăn cháo thì đột ngột dừng động tác lại, anh ta nhìn vào tôi đang cố tỏ ra bình thường không để tâm, ngữ điệu mang theo vài phần tức giận.

– Quỳnh, công việc gì thì công việc, nhưng sức khỏe vẫn nên là quan trọng nhất. Cơ thể em không được khỏe khoắn như người khác, chỉ gặp gió một tí là đã ngất xỉu không chịu được, em cố đi làm để tự hành hạ bản thân à.

Tôi biết Trần Vỹ quan tâm đến mình, nhưng sự quan tâm này khiến tôi cảm thấy phát phiền và bực bội, nên đối với mấy lời kia tôi vẫn cúi đầu ăn bữa sáng của mình, mặc cho anh ta thao thao bất tuyệt. Đến khi bát cháo chỉ còn một nửa, bản thân cũng không thể kiên nhẫn được nữa liền đứng dậy, tôi lạnh nhạt trả lời.

– Cơ thể tôi như thế nào tôi tự biết. Nói thật với anh, tôi bị tâm bệnh nên mới thành ra như thế này, chứ mấy cái ốm vặt như thế này có là gì đâu.

Sức chịu đựng của Trần Vỹ cuối cùng cũng bùng nổ, anh ta ném hẳn chiếc thìa xuống mặt bàn khiến cho cháo dính hết ra cả mặt bàn, không nói không rằng giơ tay lên tát một phát lên mặt tôi. Cái tát này, tuy không dùng hết sức lực, nhưng cũng khiến thân thể đầy mệt mỏi đang choáng váng của tôi đổ xuống dưới sàn, cả người mềm oặt đến vô lực.

– Phạm Vũ Quỳnh, bây giờ em đang thách thức sự nhẫn nại của tôi đúng không ? Giỏi, em giỏi lắm. Em tưởng tôi không biết trong đầu em nghĩ gì hay sao, em tưởng tôi là thằng ngu có thể nhẫn nhịn em hết lần này đến lần khác. Trần Vỹ tôi trước nay chỉ người kéo nhau tới nịnh, tôi lê lết nịnh em thời gian qua đã chứng tỏ tôi coi trọng và nhẫn nhịn em lắm rồi đấy. Hôm nay đây là cảnh cáo, nếu em vẫn còn bướng bỉnh thì cứ thử chọc giận tôi lần nữa để biết giới hạn của tôi đến đâu. Có ngày tự rước họa vào thân, lúc đấy đừng có trách tôi ác độc.

Nói xong, anh ta cũng hừ lạnh rồi cầm lấy chiếc áo vest của mình khoác vào rồi xoay người đi thẳng ra ngoài. Còn lại một mình, tôi cứ thế thần người ngồi bệt ở đó, nước mắt lưng chòng, nụ cười thê lương len lỏi vị mặn chát. Lựa chọn này, là tôi tự mình đẩy bản thân đến, tôi tự mình làm đau lòng người tôi yêu với tự mình cầm dao đâm vào ngực mình, tôi bị như thế này cũng xứng đáng thôi.

Đúng rồi, tất cả đều là kết cục mà tôi phải nhận lấy.
Cứ thế ngồi bệt trong căn phòng vương vãi đầy đồ đạc với mùi cháo, tôi cúi đầu xuống hai chân, bờ vai cứ run lên từng đợt. Một lúc sau khi người giúp việc đến, tôi mới cố gắng lấy lại tinh thần cho mình, nhanh chóng đi lên lầu thay lại quần áo để đi đến trụ sở để làm việc.

Tài xế của Trần Vỹ đã đứng đợi ở đầu cổng, tôi cắn môi bước đến mở cửa ngồi vào bên trong, không rằng không hé dù chỉ một lời. Bác tài xế là người thật thà chất phác, nhìn thấy má tôi sưng đỏ và mặt đầy nước mắt thì có chút luống cuống đưa cho tôi tờ khăn giấy, nói.

– Cô Quỳnh, giám đốc Vỹ nói tôi đưa cô đến bệnh viện.

Tôi lắc đầu, không từ chối tờ khăn giấy bác ấy đưa tới, giọng khàn đặc đáp.

– Không cần đâu. Tôi uống thuốc rồi, bác đưa tôi đến trụ sở là được. Hôm nay tôi có cuộc họp, không thể chậm trễ.

Nghe tôi nói như vậy, ban đầu bác ấy có một chút lưỡng lự vì sợ làm trái lời với Trần Vỹ nên phải lấy điện thoại gọi hỏi ý kiến. Có lẽ là đầu bên kia đồng ý nên sau khi cúp máy, chiếc xe cũng nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc vào giờ cao điểm.

Căn hộ của Trần Vỹ nằm ở khu đô thị bậc nhất, cách trụ sở làm việc của tôi khoảng 5km nên quá trình di chuyển cũng không phải là lâu, chỉ trong khoảng chục phút đã đến nơi rồi.

Bước xuống, đôi mắt theo thói quen nhìn sang bên kia đường, tôi cắn môi khi bắt gặp A Lâm đứng bên cạnh chiếc xe máy quen thuộc mà anh vẫn hay trở tôi đi làm, mười đầu ngón tay bất giác siết lấy quai túi xách đến trắng nhợt. Trên người anh vẫn là bộ quần áo quen thuộc như thế, trên móc xe anh vẫn treo chiếc cặp lồng đựng cơm cho tôi, những việc mà chúng tôi đã quen thuộc trong suốt một năm qua tưởng chừng chẳng bao giờ dừng lại.

Ánh mắt chạm nhau, tôi để mặc cho ánh nắng chiếu đến mình, rũ mắt cúi đầu nhìn điện thoại đang rung lên từng hồi trong túi xách, cổ họng nghẹn đắng đến muốn nổ tung. Tôi không nhìn anh thêm nữa, bước chân cũng nhanh chóng tuyệt tình đi về phía chiếc cổng sắp được bảo vệ đóng lại, tàn nhẫn bỏ lại hết tất cả ở phía sau.

Đời này, là tôi nợ anh. Mọi đau khổ, mọi đắng cay, cứ để tôi ôm lấy hết đi. Tôi chịu hết. Chỉ cần, để cho anh yên ổn là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN