Mộng Thấy Sư Tử - Chương 18: Đoá hoa độc nhất trên thế giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Mộng Thấy Sư Tử


Chương 18: Đoá hoa độc nhất trên thế giới


Con đường kịch nghệ của Bạch Phỉ Lệ đang dần đi vào thời kỳ đen tối.

Tháng Sáu năm ngoái, khi cơn khủng hoảng của tập đoàn Thượng Thiện bắt đầu nhen nhóm, “Huyễn thế đăng II” cũng chỉ vừa mới bắt đầu viết kịch bản và lên kế hoạch dàn dựng.

Khi đó anh vốn có thể chọn sớm dừng đầu tư vào “Huyễn thế đăng II”, như thế thì về sau cũng sẽ không phải chịu áp lực như hiện tại.

Cả studio Cưu Bạch đều đã hoàn toàn vào guồng. “Huyễn thế đăng I” đã giúp tên tuổi “Huyễn thế đăng” trở nên vang dội, và cả ca khúc “Tắt sáng” nữa, đây chính là thời cơ tốt nhất để làm tiếp series Huyễn thế đăng, nếu không tận dụng, mất rồi sẽ không có lại nữa.

Đối với mỗi người trong studio Cưu Bạch mà nói, series Huyễn thế đăng đối với họ có ý nghĩa không tầm thường chút nào. Từ con số không mà trở thành một series kịch chuyển thể từ manhua hàng đầu quốc nội, với họ, đó là lý tưởng, là niềm kiêu hãnh, là một trải nghiệm hiếm có trong đời.

Làm vở kịch này đều toàn là những cô cậu mới mười mấy hai mươi tuổi đầu, rất nhiều người đều đang phải chịu áp lực rất lớn từ gia đình và xã hội.

“Huyễn thế đăng” kỳ thực dựng rất vất vả. Không riêng gì Quan Cửu ngày ngày đều bận tối mắt tối mũi đến tận đêm khuya, có thời gian rảnh cũng chỉ để đến một quán ăn ruồi nhặng bu đầy làm một bát mì, cũng không riêng gì tứ đại thần thú lại ngày đêm kề đêm thức trắng sửa kịch bản, âm nhạc, sân khấu và thiết kế trình diễn, sửa đến nước mắt đầm đìa, mà mỗi người trong studio đều dồn hết trí óc vào tập trung cho nó.

Họ dựa vào sức trẻ non dại của những người mới ra đời, trên người vẫn còn một đầu lý tưởng, một bầu máu nóng, và một thân sắc sảo chưa bị bào mòn.

Đó cũng chính là báu vật tinh khiết, quý giá nhất trên thế giới.

Bạch Phỉ Lệ biết, thứ anh bảo vệ, chính là đốm sáng leo lắt nơi rừng thẳm này.

Anh chỉ cần đơn giản là đưa ra một lựa chọn, tiếp tục, hay dừng lại.

Ở vào tình cảnh của anh mà nói, chẳng có gì để nghi ngờ cả, hẳn là nên chọn dừng lại, đây là một sự lựa chọn vô cùng lý trí và logic.

Nhưng những người khác thì sao? Anh biết nghề này không giống với những nghề nghiệp truyền thống thông thường, những nghề đó, thất bại còn có thể đổi công ty khác mà làm lại. Nhưng họ thì sao? Quan Cửu và tứ đại thần thú may ra còn bớt lo, họ đã có danh tiếng và địa vị cho riêng mình, nhưng phần đông hơn, những cô cậu chưa có tiếng tăm gì, thì phải làm sao?

Rất nhiều người, sẽ vì Huyễn thế đăng bị bỏ dở giữa chừng mà không thể không từ nay về sau buông bỏ con đường này, trở lại với con đường mà cha mẹ và xã hội đã trù bị sẵn cho họ.

Làm nghề này, cảm giác thành tựu, lòng tự tin và sự hồi đáp là vô cùng cần thiết.

Làm nghề này, sự bao dung nhẫn nhịn đối với thất bại, là hữu hạn.

Nếu anh chọn dừng lại, cái anh kết thúc chỉ là một dự án, nhưng đồng thời đối với người khác lại là cả một giấc mộng.

Anh chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước.

Dư Phi nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, ngồi trên người anh. Lúc cởi khuy thứ ba trên áo anh ra, mặt anh hơi ửng đỏ, giữ tay cô lại rồi tự cài lại khuy áo thứ ba của mình vào, “Ngoại sắp về rồi.” anh nói. Cọp Cái ngồi cạnh sofa nhìn họ chằm chặp, chỉ chực nhào lên.

“Em chỉ muốn xem anh một chút thôi.” Dư Phi hạ giọng nói, móng tay khe khẽ vuốt ve hai đầu xương quai xanh của anh.

Cô nhớ tới buổi tối hôm ăn bao tử bung ở quán ăn Bắc Kinh lâu đời trên bờ Phật Hải, anh lái xe tới đón cô. Đó chính là thời điểm anh quyết định tiếp tục làm “Huyễn thế đăng II”, dưới ánh đèn, vẻ mặt anh hơi tái đi vì mệt mỏi.

Một lựa chọn khó khăn biết bao.

Những người khác không biết rõ về hoàn cảnh gia đình anh, càng không nhìn ra tương lai anh sẽ phải đối mặt với điều gì, làm sao có thể hiểu được sự giày vò như bị nướng trên lửa rồi vùi vào tuyết trong lòng anh?

Mà khi đó cô đang làm gì? Có lẽ khi đó cô chính là nơi anh mong mỏi được nhận được sự an ủi nhất, vậy mà cô lại đổ thêm dầu vào lửa, khiến anh họa vô đơn chí.

Bạch Phỉ Lệ tất nhiên là không biết hiện giờ cô đang nghĩ đến những chuyện này, chỉ nhìn móng tay cô mà bất đắc dĩ oán trách: “Em cào thêm hai phát nữa là xước đó.”

Dư Phi cúi đầu, quả đúng là thấy mảng da xương quai xanh của anh bị cô cào cho đỏ ửng.

Cô vội thu tay lại, rồi lại xoa xoa cho anh.

Cọp Cái phát ra những tiếng gầm gừ như đang uy hiếp, tai dựng đứng cả lên.

Dư Phi thừa cơ áp cả người lên người Bạch Phỉ Lệ, ôm cổ anh, bỉ ổi khoe mẽ với Cọp Cái: “Hây dà…”

Cọp Cái tức điên, “ngoao” một tiếng nhào tới, bị Bạch Phỉ Lệ duỗi tay ra cản lại, ôm vào bên người dỗ dành cả nửa ngày mới chịu nguôi giận.

Bạch Phỉ Lệ tiếp tục bất đắc dĩ nhìn Dư Phi: “Aizz…!”

Dư Phi “hi hi hi hi” khúc khích cười, nhìn thật sâu vào mắt anh, nhưng không nói thêm gì. Cô với lấy cái túi của tiệm đồ ngọt, lấy ra một hộp nhỏ đưa đến trước mặt anh:

“Em mua bánh kếp sầu riêng này, anh thích không?”

***

Tối hôm sau, Tiểu Phất Điệp lần đầu tiên hẹn Dư Phi và Bạch Phỉ Lệ đi ăn. Dư Phi sợ lại xảy ra chuyện như lần trước ở tiệm đồ ngọt nên chọn địa điểm là một nhà hàng nhỏ môi trường tĩnh lặng ở gần Chiêm Viên.

Tiểu Phất Điệp cắm đầu vào ăn không nói tiếng nào hồi lâu, mãi sau mới ấp úng nói: Là mẹ con bé bắt nó tới.

Ngôn Bội Linh muốn hỏi Bạch Phỉ Lệ xem khoản kết toán trăm vạn tập đoàn Thượng Thiện khất nợ bọn họ, lúc nào thì trả, bà còn phải trả lương cho công nhân.

Dư Phi cảm thấy rất lúng túng.

Trái lại Bạch Phỉ Lệ lại rất điềm tĩnh, nói với Tiểu Phất Điệp, mấy tháng nay Thượng Thiện cũng đang xử lý các khoản chi, thu lại hiện kim, trước Tết âm nhất định sẽ kết toán hết những khoản nợ trước đó, để công nhân có thể thoải mái về ăn Tết.

Nghe vậy Tiểu Phất Điệp không hỏi lại nữa, im lặng tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Tập đoàn Thượng Thiện giống như một cây đại thụ sinh trưởng nơi hoang dã, bắt đầu từ một gốc cây nhỏ mà lớn lên, giờ đây bị cắt hết cành lá, cuối cùng cũng chỉ còn trơ trọi lại một thân chính là ngành may mặc này.

Nỗ lực và dã tâm suốt mấy chục năm của Bạch Cư Uyên, toàn bộ đều trôi theo dòng nước.

Dư Phi có hỏi qua về tình hình hiện tại của ba Bạch Phỉ Lệ, câu trả lời của anh là còn đang xử lý sự vụ nội bộ của tập đoàn, đồng thời chờ ngày thẩm vấn. Trước đó Bạch Phỉ Lệ đã nghĩ hết mọi biện pháp, bao gồm cả việc móc nối quan hệ, bao gồm cả việc cúi đầu với ngài Lâu, nhưng khi trở lại Bắc Kinh, anh rốt cuộc vẫn phải thừa nhận, những việc không thể tránh được, thì cuối cùng vẫn tránh không khỏi, những món nợ còn thiếu, sớm muộn gì cũng phải trả.

“Nếu ông ấy dễ dàng sụp đổ như vậy, thì đã không phải là Bạch Cư Uyên.” Khi đó Bạch Phỉ Lệ nhìn Dư Phi cầm con búp bê mặc kimono có được từ Thảo Cầm Cư, nói, “Anh chỉ cần đi thật tốt con đường của mình, chờ ông ấy, là được.”

Ba người lại im lặng ăn cơm thêm một lúc. Đến gần cuối, bát đũa trên bàn được dọn đi, nhân viên đưa trà sạch miệng tới, Tiểu Phất Điệp đột nhiên hỏi Bạch Phỉ Lệ:

“Anh là Nhược Thủy đúng không?”

Sáu chữ, đánh thẳng vào lòng người, cả nhà hàng dường như đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Bạch Phỉ Lệ sững lại, đáp lại một chữ thật rành rọt:

“Phải.”

Vành mắt Tiểu Phất Điệp nhất thời đỏ bừng.

Nó đứng bật dậy, “Cửu ca trước nay vẫn luôn biết chuyện này, chị ấy cũng biết cả, phải không?” Nó chỉ vào Dư Phi.

Bạch Phỉ Lệ vẫn rành rọt trả lời:

“Phải.”

Giọng Tiểu Phất Điệp cất chứa sự phẫn nộ, bực bội, ấm ức và kích động khó có thể đè nén, đã rất lâu rồi con bé mới cảm thấy như vậy.

Nó lớn giọng nói: “Vậy vì sao trước kia anh lại phải gạt bọn em? Mọi người hỏi anh có phải con gái không, tại sao anh lại thừa nhận? Bọn em biện hộ cho anh nhiều năm như vậy, cứ thấy có ai nghi ngờ là lại chạy đi giải thích thay anh, chịu bao nhiêu áp lực, anh có biết không? Anh có biết làm một fan, chuyện đau đớn nhất là gì không? Chính là bị thần tượng của mình tát thẳng vào mặt thế này đấy!”

Con bé xách túi của mình lên, quẳng tiếp một câu: “Em ghét anh, Nhược Thủy không còn là ánh trăng sáng của em nữa.” Nó không quay đầu lại, cứ thế chạy ào ra khỏi nhà hàng.

Dư Phi quay sang nhìn Bạch Phỉ Lệ, anh sững sờ nhìn chỗ Tiểu Phất Điệp vừa ngồi, ánh mắt hơi thất thần.

***

“Giọng ca mới” là một chương trình âm nhạc rất nổi tiếng, đến một người không xem TV như Dư Phi cũng từng nghe nói đến chương trình này, từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng của nó rất rộng.

Dư Phi lên mạng tìm kiếm, mùa mới nhất của “Giọng ca mới” đã lên sóng được sáu tập liên tiếp, Bạch Phỉ Lệ xuất hiện trong tập một và tập sáu, hát hai bài cổ phong, đều là dùng giọng thật.

Tập đầu tiên anh lên sân khấu, là hát “Lênh đênh”, có lẽ vì bài hát này không mấy nổi tiếng đối với đại chúng, thể loại cổ phong trữ tình cũng không quá phù hợp với một chương trình tạp kỹ, vậy nên không thu hút được nhiều người xem lắm, các giám khảo không cho anh qua mà bỏ anh vào danh sách dự bị.

Nhưng không thể không thừa nhận, anh hát đúng là rất tốt. Giọng thật của anh trong trẻo, lành mạch, nền tảng thanh nhạc vững chắc, giọng hát rất có sức cảm hóa lòng người.

Có lẽ trên người anh thật sự mang đặc tính dễ gây tranh luận. Sau khi tập đó kết thúc, trên Weibo có một nhà phê bình âm nhạc độc lập rất có danh tiếng đã đặc biệt đăng một bài phê bình chỉ chuyên phân tích ứng cử viên không được chọn là anh, gọi anh là “hòn ngọc bị bỏ sót”, là người có tiếng ca có thể kể được cả một câu chuyện; cũng chỉ điểm cho anh: Về sau tham gia chương trình thế này, nhất định phải chọn bài hát cẩn thận, đừng hát nhạc cổ phong nữa.

Bài post này đăng lên, tựa như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

Tuy lời lẽ của nhà phê bình âm nhạc đã đạt đến trình độ vô cùng uyển chuyển, vậy nhưng fans vẫn tự mình cắt ra được hàm nghĩa tiềm ẩn: Nhạc cổ phong, không được công nhận là dòng chính, không có đường trong chương trình TV.

Đa số fans của Quan Sơn Thiên Trọng đều xông vào Weibo chính chủ của chương trình, chỉ trích giám khảo bất công – vì Quan Sơn Thiên Trọng hát nhạc cổ phong mà mang thành kiến với anh, là cực kỳ không công chính.

Nhưng một vài fans lại buông ra những lời lẽ quá khích, khiến một tay giám khảo nổi giận, đăng bài công kích fans Quan Sơn Thiên Trọng chỉ biết nhìn mặt mà không biết nghe, Quan Sơn Thiên Trọng sở dĩ bị đánh rớt, vấn đề không chỉ ở bài hát mà quan trọng hơn là kĩ thuật hát yếu hơn những ứng cử viên khác rất nhiều, giọng hát cũng không đủ nội lực.

Lần này, thật sự đã gây nên một hồi tranh cãi ngập trời. Fans Quan Sơn Thiên Trọng ầm ĩ với giám khảo chương trình, fans nhạc cổ phong ầm ĩ với khán giả khinh thường nhạc cổ phong, khán giả coi trọng kỹ thuật hát ầm ĩ với khán giản coi trọng khả năng sân khấu, nhao nhao náo loạn, người ngã ngựa đổ.

Trong cuộc tranh luận phạm vi lớn này, ê-kíp làm chương trình vẫn là người thu được lợi nhiều nhất – ban đầu tập một vốn không gây chú ý được bằng những mùa “Giọng ca mới” trước đó, tỉ lệ người xem và lượt xem trên mạng vào tập hai đột nhiên lại cao vống lên như núi.

Vì vậy, sau tập một, cũng chính là buổi tối ngay trước buổi tiệc của ngài Lâu, Bạch Phỉ Lệ lại tiếp tục ghi hình cho phần thi của mình.

Rất nhiều fans của anh vào Weibo anh nhắn tin, khuyên anh chọn bài hát cẩn thận. Đến cả fans nhạc cổ phong của anh cũng rưng rưng khuyên anh đừng hát nhạc cổ phong nữa, họ chỉ hi vọng nhìn thấy anh được đánh giá cao hơn, đi được xa hơn.

Nhưng một tuần trước, cũng chính là khi phần ghi hình cho tập sáu được phát sóng, khán giả ngạc nhiên phát hiện, anh vẫn hát nhạc cổ phong.

Lần này anh hát ca khúc chủ đề “Tắt sáng” của series kịch “Huyễn thế đăng”.

Lúc Bạch Phỉ Lệ hát bài hát này, đã hoàn toàn thích ứng được với sân khấu, thể hiện một trạng thái hoàn toàn mới. Anh vẫn để tóc dài, nhưng phần tóc bên sườn mặt đã được chải ra sau đầu, tạo cảm giác reggae (*), nhìn vô cùng nam tính. Trang phục trên người cũng thuần vẻ nam tính, cùng với khuôn mặt vốn có, trở nên vô cùng thu hút lóa mắt, lập tức gặt hái được những tràng la hét rợp trời của khán giả dưới đài.

(*) Một thể loại nhạc có xuất xứ từ Jamaica vào cuối những năm 60s, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ mento (một thể loại âm nhạc truyền thống của Jamaica), jazz và RnB của Mĩ, là sự tiến hóa của ska và rocksteady (hai dòng nhạc xuất hiện vào những năm 50-60s ở Jamaica). Một trong những nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng với phong cách âm nhạc này, đóng góp một phần rất lớn trong việc phổ biến dòng nhạc này, chính là Bob Marley.

Mà mọi người cứ search ảnh Bob Marley là sẽ hiểu phong cách được miêu tả của Bạch Phỉ Lệ trong chương trình là thế nào rồi ấy.

Bài hát “Tắt sáng” lần này được anh thể hiện theo một phong cách hoàn toàn mới lạ.

Lúc Dư Phi rời khỏi studio Cưu Bạch, “Tắt sáng” mới chỉ là bản demo. Sau đó, dưới sự hoàn thiện không ngừng nghỉ của Mã Phóng Nam Sơn và Vô Thường Công Tử, ca khúc “Tắt sáng” này đã hoàn toàn hoàn chỉnh. Nửa đầu vẫn giữ nguyên vẻ ma quái ban đầu, nửa sau thì trở nên càng thêm vẻ hoành tráng, đầy chất anh hùng, cô độc mà cương liệt, khí phách hào hiệp, rung động tâm can.

Một năm nay, năng lực chế tác của studio Cưu Bạch đã tăng vọt với tốc độ không tầm thường chút nào.

Cũng không biết có phải là vì được ăn cả ngã về không hay không mà khi hát bài hát này, anh hoàn toàn vứt bỏ hết những câu nệ trong tập một, triệt để buông thả bản thân.

Ca khúc “Tắt sáng” này vốn cất chứa toàn bộ câu chuyện của series “Huyễn thế đăng” nên mang tính kể chuyện rất mạnh, được anh hát nghe càng tráng lệ huy hoàng, hào hùng dậy sóng.

Đây cũng không phải là một bài hát cổ phong phổ thông bình thường.

Bài hát này, hoàn toàn được anh hát đến độ bùng lửa.

Đêm phát sóng chương trình đó, studio Cưu Bạch cũng tung lên mạng MV của “Tắt sáng”, hình ảnh được cắt nối biên tập thành câu chuyện trong series kịch Huyễn thế đăng, làm vô cùng hoàn mỹ. Lượt xem MV đêm đó vượt mốc trăm nghìn.

Nhóm giám khảo đều lấy làm bất ngờ với màn biểu diễn siêu việt này của anh, đều cảm thấy có chút xấu hổ. Mà số phiếu bầu của người xem tại trường quay cũng điên cuồng tăng lên.

Trước khi công bố kết quả cuối cùng, một giám khảo đã hỏi anh:

“Vì sao cậu vẫn chọn hát nhạc cổ phong?”

Lúc đó anh vừa hát xong “Tắt sáng”, dưới ánh đèn tụ nóng rẫy, trán anh chảy đẫm những giọt mồ hôi trong suốt.

Anh cầm mic, trả lời ngắn gọn súc tích: “Thua ở đâu thì đứng lên từ nơi đó.”

Hai tay anh nắm mic, lắc đầu vẻ thuận theo. Mồ chảy xuống từ chóp mũi anh, giọng anh hơi khàn, đứt quãng:

“Tôi không sợ thua, tôi chỉ sợ mình hát chưa đủ tốt, khiến các vị cảm thấy nhạc cổ phong giới 2D cùng lắm cũng chỉ đến thế.”

***

Đêm đó, rất nhiều fans đã rơi lệ.

Đêm đó, cũng có rất nhiều người biết đến Quan Sơn Thiên Trọng, và cả vở kịch chuyển thể từ manhua “Huyễn thế đăng” mà anh vẫn luôn kiên trì phía sau.

Nhưng kèm theo đó, các cuộc tranh luận cũng chẳng hề vì anh lên cấp mà giảm nhiệt đi nửa độ, ngược lại còn bốc lên mãnh liệt hơn.

Những người gia nhập binh đoàn fans Quan Sơn Thiên Trọng đêm đó, đến ngày thứ hai lập tức phải chịu hai kích liên tiếp: Một cái là hot search “Quan Sơn Thiên Trọng giả gái” thình lình xuất hiện trong khung tìm kiếm của Weibo, hai là thông tin về Nhược Thủy đột nhiên ùa ra như nước lũ, trong đó còn cắt đoạn “Nàng oiran dạo bước” đặc biệt nữ tính trong MV “Sakuran” ra làm thành ảnh động, caption đề rằng Quan Sơn Thiên Trọng có sở thích mặc đồ nữ, còn cố ý lừa gạt fans nói Nhược Thủy là nữ.

Ngọn lửa của trận chiến Quan Sơn Thiên Trọng rốt cuộc có phải là Nhược Thủy hay không, Nhược Thủy rốt cuộc có phải là nữ hay không, cuối cùng cũng đốt lan ra ngoài giới. Cái mác “giả gái” này, đến cả khán giả đại chúng cũng cảm thấy ghê tởm.

Fans Quan Sơn Thiên Trọng phải chịu áp lực rất lớn, đều mong anh có thể công khai lên tiếng làm sáng tỏ – Quan Sơn Thiên Trọng không phải Nhược Thủy.

Nhưng lại có chuyên gia âm nhạc đăng bài phân tích kỹ thuật, rằng cách hát của Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy có rất nhiều điểm tương tự, tiếng nói của fans cũng dần dần yếu đi.

Cuối tuần đó, cũng chính là hôm Dư Phi đi xem buổi diễn của Lệ Thiếu Ngôn, Quan Cửu đóng chặt cửa phòng thu âm nôn nóng đi tới đi lui. Tứ đại thần thú ngồi bên cạnh ăn khoai tây chiên tập thể nghe rôm rốp, tiếng động cứ như đang hòa âm. Họ cũng rất lo lắng.

Bạch Phỉ Lệ ngồi trên chiếc ghế đặt chính giữa, không nói một lời.

“Đây chính là hậu quả của việc từ chối phát ngôn đấy, vinh vinh hẳn, tạch tạch hẳn.” Quan Cửu phiền não nói, “Những lời đồn đại này, trước đây ở trong giới chúng ta còn khống chế được chứ giờ truyền hết cả ra ngoài rồi, một studio nho nhỏ như chúng ta, làm gì có năng lực đi nhờ cậy quan hệ chứ?!”

“Cửu ca, đừng nói hấp tấp vậy chứ.” Mộng Nhập Thần Cơ đớp một miếng khoai tây vị dưa chuột, lẳng lặng nói, “Áp lực của Quan Sơn so với chúng ta còn lớn hơn kia mà. Bất kể nói ra sao, dù có hại thật đi chăng nữa, hai phần “Huyễn thế đăng” của chúng ta giờ đều đã bán sạch vé, mọi việc cuối cùng đều sẽ đi theo chiều hướng tốt thôi.”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Quan Cửu nặng nề thở dài, xin lỗi Bạch Phỉ Lệ, “Mấy ngày nay SE oanh tạc gây áp lực với tôi ghê quá, chỉ mong chúng ta có thể sớm giải quyết xong vấn đề này, giảm thiểu thiệt hại. Họ còn nói nếu tạo thành ảnh hưởng xã hội tệ hơn, Quan Sơn cũng có thể bị đuổi ra, tôi thật sự không cuống không được!”

“Theo tôi thấy, hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là Quan Sơn đăng một bài lên, thề thốt phủ nhận việc mình là Nhược Thủy, đồng thời dùng thân phận Nhược Thủy lên tiếng, khăng khăng khẳng định mình và Quan Sơn Thiên Trọng là hai người khác nhau, vậy không được sao?” Trang Sinh Hiểu Nga Tử, một trong tứ đại thần thú, phụ trách thiết kế tạo hình mỹ thuật, nói.

“Vậy cũng không được, trái lại sẽ có càng nhiều người công kích hơn, nhắm vào chuyện Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy luôn chỉ xuất hiện một mình, quả tạ bài phân tích cách hát quá cứng mà.” Mã Phóng Nam Sơn suy xét nói, “Tôi thử nhờ bạn làm trong ngành dữ liệu mạng xã hội giúp điều tra thử rồi, đầu nguồn hắt nước bẩn lần này cũng giống như mấy lần trước, đều là…” Anh chàng đẩy kính lên, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người, nói:

“Giống như lần “Lăng Tửu chuyển sang studio Phi Ngã” lên hot search, là do cùng một ê-kíp thúc đẩy. Nói cách khác, chuyện lần này, vẫn là dính dáng đến Ly Hận Thiên. Chúng ta nếu chọc tới hắn, hắn sẽ bảo Lăng Tửu tuồn ra một ít tài liệu đen, vậy thì chúng ta thật sự là hết đường chối cãi.”

“Không cần tra tôi cũng biết rồi.” Quan Cửu thở dài một hơi, giọng nói có phần nghiến răng nghiến lợi, “Mấy cậu cho rằng Ly Hận Thiên đơn thuần là thích Lăng Tửu thật sao? Ngay từ đầu hắn đã nhắm vào Quan Sơn rồi. Con bé ngốc Lăng Tửu này, tôi sớm đã cảnh cáo nó rồi, nó lại còn không tin cơ. Lần trước đấu hát, sau đó tôi có hỏi Quan Cửu Ngư, cậu ta nói là Ly Hận Thiên xúi cậu ta khiêu chiến với tôi, cậu ta thách tôi nhất định sẽ nhận lời. Tuy tôi không lấy được chứng cứ, nhưng con rối quỷ đêm đó, trăm phần trăm là Ly Hận Thiên tìm người bỏ vào phòng làm việc của chúng ta. Ngoài Lăng Tửu và tôi ra, căn bản là không có ai khác biết Quan Sơn có ám ảnh tâm lí với thứ đó.”

“Bố fuck…” Tứ đại thần thú đồng thanh chửi thề.

“Trước hết mọi người làm gấp “Huyễn thế đăng I” đi đã, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người, đừng nhắc đến vội. Cái tên Ly Hận Thiên này, thật đúng là cắn Quan Sơn nhà mình không chịu thả mà!” Quan Cửu nói đến đây, trong lòng đã là cả chảo lửa giận cháy hừng hực.

“Vậy phải làm sao đây? Cứ để studio Phi Ngã trèo lên đầu thế à?” Vô Thương Công Tử nôn nóng, bóp vỡ một túi khoai tây chiên. “Đã mấy ngày rồi, chúng ta không thể cứ bị động thế được!”

Quan Cửu, Mộng Nhập Thần Cơ, Mã Phóng Nam Sơn đều không biết nói gì hơn ngoài im lặng, phòng thu âm vốn không lọt gió lại càng thêm âm u nặng nề, không khí ngột ngạt.

“Nói đi nói lại, cái Ly Hận Thiên nắm được cũng chỉ có mỗi nhược điểm Nhược Thủy này của tôi thôi đúng không.” Bạch Phỉ Lệ nãy giờ không nói câu nào, rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng.

“Ha…” Quan Cửu cười một tiếng lạnh tanh, “Một cái còn ngại chưa đủ nữa hả?”

Bạch Phỉ Lệ cười nhạt một cái, “Ê-kíp “Giọng ca mới” tìm tôi, đưa ra một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?” Tứ đại thần thú vội vàng hỏi.

“Họ cảm thấy đây là lúc vô cùng tốt để thu hút truyền thông, đưa ra điều kiện có thể đảm bảo cho tôi ít nhất là vào tới vòng bán kết, đồng thời tăng độ nổi tiếng của Huyễn thế đăng và studio Cưu Bạch, nhưng điều kiện là, tôi phải công khai thừa nhận mình chính là Nhược Thủy, phối hợp tuyên truyền kinh doanh với họ.”

“Ông fuck cả nhà chúng nó!” Mộng Nhập Thần Cơ vốn vẫn còn bình tĩnh giờ lại trở thành người đầu tiên chửi tục! Ba người còn lại cũng giận sôi cả người, “Tiết tháo của đám đó đâu hết rồi!” “Cậu thấy bọn chúng còn nhận được hai chữ tiết tháo này cơ à?” “Bảo sao chuyện lần này lại ồn ào không sao ép xuống được đến vậy, thì ra còn có một tay trợ giúp của ê-kíp chương trình cơ đấy!” “Kịch bản, kịch bản, mẹ nó đều lên sẵn kịch bản hết rồi!”

Quan Cửu nặng nề nói: “Thương mại hóa và tự PR, trong giới 2D vẫn luôn là đề tài nhạy cảm. Lần này mày lên “Giọng ca mới”, trong giới đã xôn xao chửi mày và Huyễn thế đăng rồi. Nếu mày đồng ý với ê-kíp chương trình, nói khó nghe chứ, chính là chấp nhận bán linh hồn, mày hiểu rồi đấy.”

Tứ đại thần thú nhao nhao gật đầu, “Quan Sơn, cho dù có là vì “Huyễn thế đăng”, vì Cưu Bạch, cậu cũng không cần phải làm vậy.”

“Thế cuối cùng cậu có nhận lời không?” Trang Sinh Hiểu Nga Tử sốt ruột hỏi.

Bạch Phỉ Lệ đứng lên, giũ phẳng quần áo, ngẩng đầu lên nhìn năm người Quan Cửu và tứ đại thần thú, vô cùng bình thản nhả ra bốn chữ:

“Tôi đồng ý rồi.”

***

Lâu rồi Dư Phi không gặp Thứ Cơ, thứ nhất là vì cô phải tập trung cho “Đỉnh thịnh Xuân Thu”, không có thời gian đi hoài nghi nhân sinh; thứ hai, Thứ Cơ cũng đột nhiên bận rộn lên hẳn, nghe bảo là cả năm nay đều bận bịu chuẩn bị cho một dự án thần bí gì đó.

Lần này Dư Phi đến Văn Thù Viện, thấy có một chú tiểu robot cao cỡ một mét đứng cạnh Thứ Cơ. Hắn vỗ đầu chú tiểu, trong đôi mắt điện tử của chú tiểu bắn ra tia sáng chói lóa, nói:

“Vị thí chủ này, có câu gì muốn hỏi tôi chăng?”

Dư Phi: “…”

Dư Phi hỏi: “Cái quỷ gì đây?”

Giọng chú tiểu non nớt nói: “Tên tôi là Thập Phương, biết rất nhiều tri thức Phật học, có thể giúp ngài giải đáp nghi vấn.”

Dư Phi ngước cặp mắt phượng lên liếc Thứ Cơ một cái khinh bỉ: “Một năm không gặp, cậu lười đến mức này rồi cơ à?”

Thứ Cơ trề môi, nói: “Cô hỏi nó một câu đi, coi như giúp tôi làm thí nghiệm.”

Dư Phi bèn hỏi: “Ma chướng do đâu?”

Chú tiểu nói: “Bỏ được cõi trần là cõi chân, tu mà chưa dứt là kẻ tục.”

Dư Phi: “Uầy, chả hiểu.”

Chú tiểu từng bước chỉ dẫn: “Buông xuống, dứt bỏ, ma chướng sẽ không còn.”

Dư Phi bỗng nhiên như bị cái dùi nhỏ bằng sắt của chiếc dẫn khánh gõ cho một cái. Thứ Cơ vỗ vỗ đầu chú tiểu, chú tiểu liền trượt đi như robot quét rác.

Thứ Cơ nói: “Thập Phương là robot trí tuệ nhân tạo do tôi và công ty Turing hợp tác làm một năm nay đấy, có thể xử lý kiến thức nhà Phật, còn có thể giải mộng nữa, không tệ phải không?”

Dư Phi tò mò hỏi: “Sao làm được thế?”

Thứ Cơ đắc ý đáp: “Chuyện này may mà có phương trượng và tôi đó, sáu bảy năm nay phương trượng trả lời mấy vạn câu hỏi trên Weibo, tôi cũng giải hơn một vạn giấc mộng, công ty Turing mới tìm đến bọn tôi, xin những câu hỏi đáp này về làm tư liệu sống, phân tích ngữ nghĩa và cho máy móc học, sau đó tạo ra Thập Phương.” Hắn kiêu ngạo vỗ ngực, “Thập Phương sau này có thể còn lợi hại hơn cả phương trượng thầy tôi đấy, nhưng tôi chính là bố nó đây.”

Dư Phi: “…”

Dư Phi nghĩ, những năm qua, cô xem lão phương trượng Văn Thù Viện ngày qua ngày đăng bài giảng sâu sắc trên Weibo, dùng lời lẽ dễ hiểu giải đáp các câu hỏi về Phật học, không cần bất cứ hồi báo nào, lại nhìn Thứ Cơ lên cơn nổi hứng đi giải mộng, tạo hi vọng tích cực cho những người theo dõi, cũng không dựa trên bất kỳ mục đích thu lợi nào.

Cô từng cho rằng những nỗ lực này của họ chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng cuối cùng vậy mà lại đơm hoa kết trái ra một Thập Phương.

Kỳ thực lão phương trượng, Thứ Cơ, Bạch Phỉ Lệ, và cô, đều giống nhau. Thời gian đến cùng sẽ không phụ lòng bất kỳ ai chuyên tâm tiến lên, chỉ cần họ đủ tin tưởng.

Thứ Cơ đưa Dư Phi đến phòng thiền của mình, pha cho cô một chén trà xanh. Dư Phi nhìn thoáng vào chậu hoa nhỏ đặt trên cái bàn kê cạnh cửa sổ của hắn, thấy một cái cây con đang nhú lên, hương thơm đăng đắng nhàn nhạt, hóa ra là một gốc cây bách nhỏ.

Dư Phi uống hết một chén, lại tự rót cho mình một chén nước trắng. Thứ Cơ nói: “Dư Phi muội muội, hình như em trưởng thành rồi, không còn hoạt bát đáng yêu như hồi trước nữa.”

Dư Phi thò đầu ngón tay ra, búng cây bách nhỏ kia “pưng” một cái. Cây bách nhỏ như một cái lò xo, ngật ngà ngật ngưỡng chao đảo cả nửa ngày.

Thứ Cơ đau lòng nói: “Gần ba năm mới lớn được từng ấy thôi đấy, dễ lắm chắc? Ngón tay cô thừa quá rồi hả!”

Dư Phi nhìn cây bách nhỏ xíu đó, bị nó gợi lên vài ký ức khi còn bé: “Năm mười tuổi, cái lần tôi bị bệnh nặng ấy, cậu đến bệnh viện hỏi tôi muốn gì, tôi nói tôi đặc biệt nhớ mùi cây bách của Văn Thù Viện. Tối đó cậu liền len lén bẻ một cành bách dày lá mang tới cho tôi, trên đó còn nhú rất nhiều quả nữa, đêm xuống nhìn như một đám sao nhỏ màu xanh lam vậy. Sau đó cậu bị phương trượng cấm cửa một tháng bắt sao chép kinh thư, thảm chết được.”

Thứ Cơ “haizz” một tiếng: “Lúc đó tôi tưởng cô sắp chết.”

Dư Phi: “…”

Thứ Cơ nói: “Hôm nay cô tới là muốn hỏi gì đây?”

Dư Phi đáp: “Hình như không cần hỏi nữa rồi.”

Thứ Cơ “ồ” một tiếng, hé ra một nụ cười biết tuốt, nói: “Hôm trước tôi thấy cô trên mạng rồi nhé, sư tử nhà cô còn rất che chở cho cô đấy nhỉ, nhất định không cho đám ký giả kia chụp được mặt cô.”

Dư Phi cúi đầu, nói: “Anh ấy nói hiện giờ tôi đang vào giai đoạn đỉnh điểm quyết định cho “Đỉnh thịnh Xuân Thu”, phải biết coi trọng danh tiếng.”

Thứ Cơ cười đến là gian manh, nói: “Nghe nói sư tử nhà cô ngày 25 phải đến thành phố X ghi hình cho vòng đấu tứ kết, có thể giúp tôi xin một vé vào trường quay xem không? Hôm ấy cũng vừa lúc tôi dẫn Thập Phương tới thành phố X tham dự buổi họp báo chiến lượt robot của Turing.”

“Lễ Giáng Sinh? Không phải là ngày kia sao?” Dư Phi có chút kinh ngạc, “Anh ấy không nói gì với tôi hết!”

Thứ Cơ ho khan một tiếng, nói: “Bọn tôi là đệ tử cửa Phật, chỉ mừng lễ Phật đản mồng Bốn tháng Tám thôi.” Hắn xoa mũi một cái, nói: “Anh ta bảo cô phải biết coi trọng danh tiếng mà lại không nói chuyện này cho cô biết sao.”

Dư Phi không rõ Thứ Cơ có ý gì, tự lấy điện thoại ra tìm kiếm. Hiện giờ trên mạng chửi mắng Bạch Phỉ Lệ rất nhiều, cô đành nhắm mắt làm ngơ, đã lâu rồi không lên Weibo.

Từ một đống đồn nhảm và chửi rủa vô lý, cô rốt cuộc khó khăn lắm mới vào được một bài post, là một bài đăng tiết lộ danh sách khách mời trong vòng đấu tứ kết của một tài khoản thông tin về chương trình âm nhạc.

Dư Phi lần theo tên từng khách mời trong danh sách tìm kiếm, phát hiện ra ứng cử viên dự thi, về cơ bản đều tìm ca sĩ có tiếng trong giới âm nhạc để hợp tác, cũng có người quan hệ rộng hơn, tìm hẳn một ca sĩ ngoài giới, nhưng vẫn là nhân vật quen mặt với giới biểu diễn và đại chúng.

Duy chỉ có cái tên ở cuối danh sách, Quan Sơn Thiên Trọng, lúc Dư Phi nhìn xem anh hợp tác hát cùng ai, trong lòng chợt căng lên như dây đàn, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt mình.

Bởi trong danh sách bất ngờ viết: Khách mời hợp tác của Quan Sơn Thiên Trọng –

Nhược Thủy.

***

“Giọng ca mới” là một chương trình quay sẵn, thính phòng trong trường quay không bán vé ngoài mà khán giả phải thông qua hệ thống đăng ký để lấy vé, trải qua xét duyệt rồi mới lấy được vé vào trường quay.

Vòng đấu tứ kết, hệ thống đăng ký khán giả bị quá tải, sập mất.

Đó chính là hiệu quả mà ê-kíp chương trình muốn thu được, chưa cần đến quảng bá cũng đã trở thành đề tài nóng. Danh sách khách mời kia nhìn thì có vẻ như là tin tức bị rò rỉ, nhưng sao lại không phải là phong thanh do ê-kíp chương trình thả ra chứ?

Sau cuộc cãi vã vấy bẩn danh tiếng của Quan Sơn Thiên Trọng ngày đó, trên mạng chỉ toàn là tiếng mắng chửi anh, thậm chí còn có người để slogan là “Đồ giả gái mau cút khỏi Giọng ca mới”. Ngay cả những người trong giới từng kiên định đối đầu với những người ngoại giới, và cả fans trung thành của riêng Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy, đa phần cũng đều không thể không lựa chọn im lặng.

Thậm chí có người còn phản chiến, từ fans biến thành anti-fans, ném đá ngược về.

Nói như Tiểu Phất Điệp thì là, điều fans trung thành không thể nhịn được chính là thần tượng tự mình xuống đài tát thẳng vào mặt họ.

Những lời “thông hỏng” từng thốt ra từ miệng những fans nữ cuồng, giờ lại văng ra nhiều hơn kèm theo một đống nước bọt từ những kẻ hóng hớt giống đực, sức sỉ nhục càng mạnh thêm cả ngàn cả vạn lần.

Quan Sơn Thiên Trọng vẫn không có bất kỳ lời đáp trả trên mạng nào, khi mà tất cả mọi người đều cho là anh sợ hãi thì danh sách khách mời vòng đấu tứ kết được tung lên.

Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy.

Lúc này mới đúng thật là khiến cho tất cả đều được mở rộng tầm mắt!

Quan Sơn Thiên Trọng sao lại có cái gan khua chèo ngược gió vậy chứ!

Hoặc, Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy, rốt cuộc là một hay hai người?

Bất kể là ôm tâm tình ra sao, miễn là người quan tâm đến chuyện này, không ai là không tràn ngập mong ngóng với vòng đấu tứ kết sắp tới, lại có rất nhiều người, sợ rằng đến lúc phát sóng bị ê-kíp chương trình cắt xén mất, chạy đi giành giật vé vào trường quay xem tại trận.

Hôm nay Dư Phi từ Văn Thù Viện trở về, Bạch Phỉ Lệ vẫn chẳng tỏ vẻ gì mà nói với Dư Phi một câu: Ngày kia anh phải bay tới thành phố X ghi hình cho tập mới của “Giọng ca mới”, không thể cùng cô đón Giáng Sinh được.

Chuyện lớn hơn nữa, từ miệng anh nói ra, đều có thể đơn giản nhẹ nhàng như thế.

Dư Phi “à” một tiếng, nói sau khi buổi diễn tập toàn vở của “Đỉnh thịnh Xuân Thu” kết thúc, ê-kíp dàn dựng của Nam Hoài Minh đang tổng hợp lại ý kiến từ các bên, sửa chữa lại toàn bộ vở kịch, cô cũng bận luyện hí, không thể đi thành phố X với anh được.

Dư Phi lặng lẽ nhìn vẻ mặt Bạch Phỉ Lệ, thấy anh như thở dài một hơi, lại cũng giống như có chút cô đơn, không khỏi cảm thấy bảy phần buồn cười, ba phần yêu thương.

Thật đúng là một người mâu thuẫn mà.

Giấu giếm, không muốn cô bị anh ảnh hưởng làm liên lụy, lại vừa thầm mong cô có thể ở bên bầu bạn với mình, tâm thái tự mâu thuẫn này, quả thực chẳng khác gì cái lần họ chia tay trước kia.

Cái đồ giả vờ giả vịt.

Dư Phi ho khan một tiếng, nói: “Hi vọng anh có thể vào vòng kế tiếp tranh bán kết, như vậy em có thể sẽ đến thành phố X xem anh đó.”

Bạch Phỉ Lệ nhướng mày, “Hử?”

Dư Phi nói với anh, dưới sự dẫn mối của Nam Hoài Minh, Thiện Đăng Đĩnh và Tề phái chuyên vai lão sinh ở phía nam vừa hợp tác dựng vở “Võ gia pha”, đến thành phố X địa bàn của Tề phái diễn ba ngày, cô nhất định phải tới tham gia.

Dư Phi đã tra ngày, buổi diễn đầu tiên của “Võ gia pha” vừa khớp với lịch diễn ra vòng đấu bán kết của “Giọng ca mới”. Đài truyền hình tỉnh ở thành phố X và đại hí viện ở gần nhau, vậy là vừa vặn rồi.

Bạch Phỉ Lệ chống má nhìn Dư Phi: “Vậy em là đến xem anh hay là xem sư thúc?”

Dư Phi cười đến hai mắt sáng rực: “Vậy phải xem anh có thể vào bán kết không đã, vào được thì đi xem anh, không được thì cũng chỉ có thể xem sư thúc thôi.”

Bạch Phỉ Lệ tức giận ngồi trên salon quay người sang phía khác, đưa lưng về phía cô.

“Cái đồ gió chiều nào theo chiều ấy.” Anh nói, ôm Cọp Cái lên đùi.

Cọp Cái há to cái miệng như chậu máu về phía Dư Phi, cong đầu lưỡi đánh cái ngáp thật dài, lười biếng cuộn người nằm trong lòng Bạch Phỉ Lệ.

Dư Phi “xì” một tiếng nguýt Cọp Cái: “Tiểu nhân đắc chí.”

***

Thành phố X, là một thành phố lớn vùng duyên hải phía Đông, địa thế Đông Nam thuận lợi, là một thành thị lâu đời, dựa sông kề biển, từ xưa đã phồn hoa.

Hai mươi lăm tháng Mười hai, dù vừa đúng ngày lễ, thành phố X cũng đã hơi nhiễm lạnh, nhưng vẫn có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng tụ họp về đây.

Toàn bộ studio Cưu Bạch đều đến.

Quan Cửu, tứ đại thần thú, Quỷ Đăng, Doãn Tuyết Diễm, Nhất Niệm Thành Tiên, tất cả các thành viên trung tâm đều kéo nhau đi hết.

Những ứng cử viên khác, trước đó đều đã trổ hết tài năng ở “Giọng ca mới”, về cơ bản là đều đã có công ty thương mại chọn trúng, bắt đầu ký hợp đồng nghệ sĩ. Trong vòng đấu tứ kết này, phía sau họ đều có công ty hoặc ê-kíp của khách mời chuyên nghiệp hợp tác chống lưng.

Chỉ có mình Bạch Phỉ Lệ là lạc loài.

Phía sau “Giọng ca mới” là một liên kết các công ty bồi dưỡng ngôi sao, nhưng Bạch Phỉ Lệ dù con đường kịch nghệ sắp bước vào thời kỳ đen tối, thì vẫn không có ý đả động giao thiệp gì với sợi dây đó.

Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao ban đầu ê-kíp “Giọng ca mới” không gắng sức khai thác gì từ anh. Cho đến tận khi họ phát hiện ra Bạch Phỉ Lệ có thể mang lại lượt xem khổng lồ cho họ, tạo thành sức ảnh hưởng to lớn đối với quần chúng thanh niên, thì mới bắt đầu vươn cành olive về phía anh.

Đám Quan Cửu, tứ đại thần thú và team Cưu Bạch tụ tập ngoài hành lang bên ngoài trường quay ăn cơm hộp, bên cạnh người tới người lui, đều là team của những ứng cử viên khác vào trường quay tiến hành diễn tập lần cuối.

Bởi team nhà Cưu Bạch vô cùng trẻ tuổi, ngoại hình trang phục đều tỏ rõ là giới 2D nên người qua lại đều không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, cứ như thể xem động vật trong vườn bách thú vậy.

Quan Cửu gặm một cái đùi gà hỏi mọi người: “Có thấy sợ không?”

Mọi người nhất tề quăng ánh mắt khinh miệt về phía cô, kèm theo đó là một tiếng hừ mũi.

Quỷ Đăng vẫn lanh mồm lanh miệng như trước: “Cửu ca, cô khỏi khích tướng đi, bọn tôi dù sao cũng từng diễn kịch trước mặt mấy trăm ngàn người, trường quay hôm nay cùng lắm được một ngàn, tôi mà sợ thì đã chẳng phải là Quỷ Đăng.”

Quan Cửu cất tiếng cười trong trẻo, nói: “Tôi là nói, có sợ bại dưới tay những người đó không?” Cô khẽ hất cằm về phía những team khác đang tập trong trường quay.

Mã Phóng Nam Sơn nói: “Đây chính là chí khí người trưởng thành đó. Tôi nguyện ý vào Cưu Bạch cùng làm với mọi người, cũng là dựng kịch cho Quan Sơn, ngay từ khi bắt đầu đã lấy Tứ Quý làm gương mà làm. Hơn sáu mươi năm trước lúc Tứ Quý mới thành lập, không phải chỉ có mười sinh viên đại học thôi sao? Hiện tại dù trình độ của chúng ta so với quốc tế còn kém xa, nhưng trong giới kịch 2D quốc nội, chúng ta tuyệt đối là hàng đầu.”

Anh chàng chí khí hùng hồn nói:

“Hiện giờ Quan Sơn muốn phá vách tường thứ cấp, đẩy chúng ta ra ngoài đại chúng, tôi hoàn toàn không thiếu tự tin chút nào!”

Vô Thường Công Tử cúi đầu gẩy gẩy hạt cơm, rù rù nói bằng giọng mũi: “”Tắt sáng” đã chứng minh thực lực của team chúng ta rồi, xem tiếp bài hát hôm nay thôi!”

Quan Cửu nhàn nhạt liếc Bạch Phỉ Lệ đang một mình hóng gió bên ngoài hành lang, quay đầu vươn một tay ra với mọi người:

“Ra trận là Quan Sơn Thiên Trọng, cũng là mỗi người trong Cưu Bạch chúng ta.

“Vào thời điểm khó khăn nhất, nó chưa từng bỏ rơi bất kỳ ai trong chúng ta, chúng ta đương nhiên cũng không có bất kỳ lý do gì để bỏ rơi nó, bỏ rơi chính mình.

“Chư vị! Mỗi một cơ hội, đều là chúng ta cùng nhau hợp sức, xin tất cả hãy dốc hết toàn lực!”

“Chát” một tiếng, Mộng Nhập Thần Cơ đập xuống tay cô.

Ngay sau đó là tay của Mã Phóng Nam Sơn, của Vô Thường Công Tử, của Quỷ Đăng, của Trang Sinh Hiểu Nga Tử, của Doãn Tuyết Diễm, của Nhất Niệm Thành Tiên!

Cuối cùng tất cả bàn tay đều chồng lên nhau nặng trĩu!

“Được!”

***

Trong trường quay, toàn bộ đèn đều bật mờ, giống như trong rạp chiếu phim vậy, chỉ để chừa đèn bên tường và đèn chỉ đường dưới đất.

Đây là một trường quay biểu diễn rất lớn, thiết bị hoàn mỹ, vô cùng hiện đại.

Theo sự điều khiển của một lượng lớn bảo vệ và nhân viên công tác, khán giả phải thông qua một loạt trình tự nghiêm ngặt gồm kiểm chứng thân phận, kiểm tra an toàn, kiểm tra đồ đạc tùy thân, sau khi bảo đảm rằng không mang máy ghi âm, ghi hình theo người, thì mới được vào khán đài trường quay.

Một cô gái dáng dấp yểu điệu, tóc búi củ tỏi cầm điện thoại hiển thị mã vé điện tử đi vào khu kiểm chứng thân phận, nhân viên lễ phép nói: “Cô ơi, cảm phiền cô tháo khẩu trang, phối hợp chụp ảnh ạ.”

Cô gái tháo khẩu trang xuống, dung mạo thanh lệ.

Nhân viên xác nhận với thẻ căn cước của cô trong hệ thống: “Diệp Linh Cửu, được rồi, mời cô vào.”

Gương mặt này rơi vào trong mắt một cô gái khác đứng không xa phía sau.

Cô gái này vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mắt to long lanh ánh nước. Cô cũng đeo khẩu trang, yên lặng, chỉ có một mình.

Lúc cô đi qua cửa kiểm tra an toàn, nhân viên để ý thấy cô có cầm theo hai biển đèn LED.

Biển đèn không sáng, không nhìn rõ được trên đó viết gì.

Nhân viên ôn hòa hỏi: “Em gái ơi, có thể bật sáng biển đèn lên để bọn tôi xác nhận một chút được không? Bọn tôi cần đảm bảo trường quay được an toàn, ổn định trật tự.”

Cô gái cảnh giác nhìn trước nhìn sau một lượt rồi đặt biển đèn theo góc độ chỉ nhân viên công tác mới thấy rõ, bật công tắc điện.

Hai biển đèn LED này, một cái là hai chữ “Nhược Thủy” rất lớn, cái còn lại, chữ nhỏ và nhiều hơn một chút, nhân viên nhìn lướt qua, nở nụ cười với cô, vươn tay ra dấu bảo cô đi qua.

Khán giả nối đuôi nhau đi vào, chẳng mấy chốc, đến lượt một chàng trai vóc dáng cao lớn, nam tính, anh tuấn. Có người trong hàng nhận ra hắn, vội chen qua xin chữ kí. Hắn rất hào phóng kí, bạn fan liền hỏi: “Ly Hận Thiên đại nhân, anh cũng đến xem Nhược Thủy à?”

Ly Hận Thiên nói: “Tôi xem cả.”

Bạn fan nhiệt tình ngây thơ nói: “Em nghe nói lão đại Cố Lưu Miện của Yêu Đao Liên Minh, hai lão đại Trường Kình, Mạc Hiểu Điệu của Ashura cũng tới, hôm nay thật đúng là may mắn!”

Ly Hận Thiên khô khan nở nụ cười.

Kể từ khi bước vào vòng tranh đấu, toàn bộ hiệu ứng sân khấu của “Giọng ca mới” đều được nâng cấp lên một đẳng cấp mới.

Không hổ là một trong những chương trình âm nhạc hàng đầu trong nước, nghe tại trường quay chẳng khác nào dự một bữa thịnh yến âm nhạc khổng lồ.

Tất cả ứng cử viên dự thi, mỗi người một phong cách, tung ra hết thảy vốn liếng để cạnh tranh trong vòng tứ kết này.

Chuyện này liên quan đến mơ ước của các ứng cử viên âm nhạc, hơn thế nữa còn liên quan đến cả tương lai của mỗi người. Càng vào được sâu càng đồng nghĩa với việc có sức ảnh hưởng lớn, cũng càng có nghĩa có giá trị kinh doanh cao.

Với mỗi khán giả mà nói, đây là một hiện trường giải trí, một bữa tiệc cho tai; mà với mỗi ứng cử viên mà nói, đây là sân khấu long trọng của họ, hơn cả thế còn là chiến trường của họ, là Tu La trường.

Buổi đấu tối nay đặc sắc khác thường, bất kể là ban giám khảo hay là người xem, tâm trạng đều hoàn toàn thay đổi, một vài giám khảo tính cách hướng ngoại còn đứng dậy, thậm chí còn trèo lên ghế hô lớn: Bạn là người biểu diễn tốt nhất từ đầu đến giờ!

Ứng cử viên áp chót danh sách hát xong, bầu không khí trong trường quay gần như đã đạt đến mốc gay cấn. Bất kể là số điểm giám khảo chấm hay số phiếu khán giả bầu, ứng cử viên này đều được cho là có khả năng đoạt quán quân lớn nhất.

Màn hình trên sân khấu hiện lên hàng chữ lớn:

“Người biểu diễn tiếp theo – Quan Sơn Thiên Trọng, khách mời hợp tác – Nhược Thủy studio Cưu Bạch.”

Khán giả chợt lên cao trào, bắt đầu la hét ầm ĩ.

“Ca khúc biểu diễn – “

“”Sekai ni Hitotsu dake no Hana” (Đóa hoa độc nhất trên thế giới)”

Trong trường quay bỗng phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Trong cuộc đấu vớt, tất cả mọi người đều cho rằng Quan Sơn Thiên Trọng sẽ nghe theo nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng kia, không hát nhạc cổ phong nữa.

Ai ngờ anh lại hát bài cổ phong “Tắt sáng”.

Lần này, khi tất cả mọi người đều cho rằng anh thật sự sẽ gắn cái mác “ca sĩ 2D” này lên người, thì anh lại không tiếp tục chọn hát nhạc cổ phong nữa, mà chọn bài hát “Sekai ni Hitotsu dake no Hana” nổi danh nhất của nhóm nhạc Nhật Bản SMAP này.

Trong lòng tất cả đều mọc lên một dấu chấm hỏi.

Bài hát này, là bài hát đồng ca của nhóm nhạc năm thành viên SMAP, lại còn là bài hát tiếng Nhật, độ phủ sóng ở trong nước không phải là quá cao, chưa từng có ca sĩ nào đi thi chương trình âm nhạc mà lại đi cover bài hát này.

Quan Sơn Thiên Trọng hát bài này, có thể chiếm được bao nhiêu phần thắng cơ chứ? Là định chủ động làm một cú ngược dòng, kết thúc tranh luận sao?

Toàn bộ đèn trong trường quay đều được vặn mờ trở lại. Tất cả tiếng động cũng đều lắng xuống.

Trong sự tĩnh lặng tột cùng, trong không trung chợt vang lên một giọng đán côn khúc êm dịu, nói lối:

“Không tới…lâm viên, nào biết…cảnh xuân…tựa…miền hứa…”

Câu nói lối này, công lực thật quá sức thâm hậu, mọi người trong trường quay, bất kể là có biết côn khúc hay không, tinh thần đều theo đó mà chợt chấn động, chữ “hứa” như một con diều vừa được thả dây, càng bay càng cao, càng lên càng xa, trầm bổng uyển chuyển, tựa như một sợi tơ nhện mềm mảnh, kéo mạnh người ta vào một thời không hoàn toàn mới.

Lúc này, nhạc dạo của bài hát vang lên, mọi người chợt hiểu ra, cả bài hát đều đã được cải biên, chuyển thành phong cách âm nhạc dân tộc của Trung Quốc, không chỉ vậy mà còn được kết hợp với khúc “Du viên kinh mộng” của côn khúc.

Một ngọn đèn tụ sáng rực chiếu vào giữa sân khấu, một dáng hình cao thon xinh đẹp xuất hiện.

Anh chậm rãi cầm mic lên, lại một luồng đèn tụ nữa rọi xuống từ phía trước anh.

Khói mù bốc lên vây dày lấy cả sân khấu, ngoài anh ra, tất cả các khu vực khác vẫn yên ắng chìm trong bóng tối.

Ống kính zoom vào gần hơn, hai mắt anh nhắm lại, hàng mi vừa dày vừa dài, phủ bóng trên làn da trắng nõn, khiến đáy lòng người ta trở nên mềm nhũn.

So sánh với hai lần lên sân khấu trước, trang phục của anh lần này đặc biệt đơn giản gọn gàng, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng chất liệu mềm mại, cổ áo hơi hé, để lộ hai xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc dài mềm mượt buộc lỏng sau gáy, trên tai rủ xuống một sợi khuyên dây nhỏ mảnh màu bạc hồ như không thể nhìn ra, chỉ khi được ánh đèn soi lên mới thấy được lấp lánh.

Đây là lần đầu tiên anh thể hiện bản sắc như vậy trên sân khấu, không mang bất kỳ hình tượng nào khác. Thậm chí lông mày và môi anh cũng không điểm trang thêm gì, hoàn toàn tự nhiên nhạt màu.

Giống như một mảnh ánh trăng.

Trường quay lặng ngắt như tờ.

Lúc anh mở mắt ra, cũng đồng thời mở miệng cất tiếng.

“Hanaya no misesaki ni naranda, ironna hana wo miteita. (Trên song cửa tiệm hoa, rực rỡ muôn màu những đóa hoa khoe sắc.)

“Hito sorezore konomi wa aru kedo, doremo minna kirei dane. (Dù mỗi người một lòng yêu thích riêng, nhưng mỗi đóa hoa đều nở rộ đẹp tươi.)

“Kono naka de dare ga ichiban da nante? Arasou koto mo shinai de. (Rốt cuộc thì đóa nào đẹp nhất đây? Khóm hoa nào lại ganh đua vậy đâu.)

“Baketsu no naka hokorashige ni, chanto mune wo hatteiru. (Mỗi đóa hoa đều kiêu hãnh vươn lên, nở rộ trong chậu cây của mình.)”

Khi anh hát tiếng Nhật, giọng hát vô cùng tinh khiết ôn hòa, dường như không lẫn chút tạp chất nào.

Bài “Tắt sáng” anh hát trầm bổng du dương, cảm xúc dù u sầu hay sôi nổi cũng đều vô cùng cuốn hút, nhưng bài hát này thì lại cực kỳ nội liễm, tựa như rượu đựng trong chiếc ly hình ống dài, bọt khí đung đưa chầm chậm cuộn lên trên, đợi một lúc, mới ngửi được hương thơm thuần nồng.

Khán giả có mặt đều lặng yên lắng tai.

Đoạn thứ nhất kết thúc, vang lên một đoạn hợp xướng ngắn, tiếng hòa âm phát ra từ bóng tối sau lưng anh, phối hợp mang theo vẻ phấn chấn như khi lên đường…

“Sousa bokura wa, sekai ni hitotsu dake no hana. (Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều là đóa hoa độc nhất nở rộ trên thế giới)

“Hitori hitori chigau tame wo motsu, sono hana wo sakaseru koto dake ni, isshou kenmei ni nareba ii. (Mỗi người đều mang trong mình hạt giống khác nhau, vậy nên những gì ta cần làm chỉ là nỗ lực sao cho chúng nở rộ thành những đóa hoa.)”

Ánh đèn bỗng nhiên tắt phụt, cả người anh trên sân khấu lại chìm vào bóng tối.

Trong tiếng nhạc dạo, giọng nói lối côn khúc êm ái lại bất ngờ vang lên…

“Thì ra muôn hồng nghìn tía nở rộ…quyến luyến tựa hoa, năm tháng…như nước…”

Câu nói lối này, không hề mang chút hối tiếc nơi khuê phòng tù túng nào, mà hàm chứa vẻ phong lưu “Bình sinh thứ ta yêu thích nhất là thiên nhiên”.

Nó rất chậm, vô cùng chậm, một vần ba luyến, xoay qua vòng lại, tinh tế không gì sánh được. Giọng hát đó đẹp tuyệt, thẳng tắp khiến người ta cảm thấy mình như đang vùi sâu giữa trăm hoa, phóng mắt nhìn ra, mỗi hoa mỗi vẻ, cảnh đẹp vô tận.

Chữ “nước” nhả ra, khi dư âm chầm chậm tan hết, ánh đèn sân khấu chợt bừng sáng!

Một người từ sau sân khấu bước nhanh ra, bầu không khí trên sân khấu nhất thời nồng đậm! Trên khán đài đột nhiên phát ra tiếng hô kinh ngạc và la hét chói tai…

“Là Nhược Thủy thật kìa!”

“Thay đổi quần áo!”

Đúng là Nhược Thủy!

Quan Sơn Thiên Trọng thanh sạch mềm mại, nội liễm ôn hòa trước đó cứ như thể đột ngột biết mất, thay vào đó là Nhược Thủy, toàn thân vẫn trắng toát, lại điểm tô thêm sắc đỏ bắt mắt mà diễm lệ, từng bước yểu điệu, rực sáng mê người!

Dưới ánh đèn sáng ngời và ống kính HD, khuôn mặt kia rốt cuộc cũng hoàn toàn lộ ra không sót chỗ nào. Mái tóc dài buông xõa, lông mày dài mảnh kéo đến tận tóc mai, hai con ngươi như ngậm thu thủy sâu thẳm, lóe sáng, long lanh mà thâm tình.

Anh đang cười, môi ánh lên màu đỏ thắm như nắng rọi, lúc mở miệng, lại là một giọng nữ tự nhiên mà huyền ảo:

“Komatta youni warai nagara, zutto mayotteru hito ga iru. (Có người bước vào mà chẳng thể chọn lựa, nụ cười bối rối gượng trên môi)”

Nếu không phải có vóc dáng cao lớn, ban nãy vừa mới thấy một khuôn mặt mộc không trang điểm gì như vậy, nghe một giọng hát như vậy, bao người có thể nhận ra được đây là một người con trai hàng thật giá thật chứ?

Kỳ thực anh không cố gắng bắt chước động tác của con gái, mọi thứ đều tự nhiên như vốn có, cũng không chải chuốt gì nhiều, càng không có chút bóng dáng kệch cỡm nào.

Nhưng giọng hát và dáng điệu này, lại thực sự khiến người ta quên đi giới tính.

“Ganbatte saita hana wa dore mo, kirei dakara shikata nai ne. (Nhưng chẳng sao cả, bởi mỗi đóa hoa đều đã gắng sức nở rộ hết mình.)”

Có lẽ mới rồi bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn, nên đến khi anh hát tới câu thứ hai, khán giả mới ý thức được, sức biểu cảm của giọng Nhược Thủy, còn mạnh hơn Quan Sơn Thiên Trọng!

Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên giữa những câu hát, mà chiếc mic trong tay anh lại chợt rũ xuống.

Theo ánh mắt Nhược Thủy, mọi người nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy bước ra, khuôn mặt sắc sảo mà xinh đẹp, cô giương mic lên xướng:

“Yatto mise kara dete kita, sono hito ga kakaete ita, iro toridori no hanataba to. (Người khách cuối cùng cũng rời khỏi tiệm hoa, ôm bó hoa đủ loài muôn sắc, với nụ cười rạng rỡ hé nở)”

Fans dưới sân khấu nhận ra, kích động la lên: “Quan Cửu! Là Quan Cửu!”

Quan Cửu nhìn Nhược Thủy, trong đôi mắt sắc sảo là tình ý và nụ cười chẳng buồn giấu giếm.

Nhược Thủy nhìn cô cười, lại giơ mic lên, hát:

“Ureshi souna yokogao, namae mo shira nakatta keredo, ano hi boku ni egao wo kureta. (Dù tôi không biết tên người, nhưng hôm nay tôi đã ghi tạc thật sâu nụ cười của người.)”

“Cuối cùng cũng sống tới ngày này!” Đám fans đã rưng rưng nước mắt, gần như phát điên, chỉ hận không mang điện thoại theo, ghi lại khoảnh khắc đã đợi suốt sáu năm này phát ra ngoài!

Bỗng nhiên, trên sân khấu lại cất lên một giọng hát khác, du dương hơn Quan Cửu, giọng cô trầm và sâu hơn rất nhiều:

“Dare mo kizukanai youna basho de, saiteta hana no youni. (Tựa như bông hoa lặng lẽ bừng nở, ở nơi không ai từng để ý.)

Kỹ thuật hát này khiến cho khán giả có mặt lấy làm kinh hãi, hai mắt lập tức sáng rực, nhìn người hát đi ra…

Đó là một cô gái cao xấp xỉ Quan Cửu, nhưng mặc xường xám. Eo nhỏ bằng một vòng ôm, lại vô cùng có khí chất, tựa như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ một cuốn sách xưa cũ bám bụi. Mái tóc cô đen dài, đôi con ngươi sáng ngời, nhìn về phía Nhược Thủy nở nụ cười lóa mắt.

Mỗi người trong trường quay đều nhìn thấy rất rõ ràng, khoảnh khắc Nhược Thủy nghe thấy tiếng cô gái này cất lên, cả người đều cứng ngắc sững sờ. Mà cô gái này lên sân khấu, vẫn luôn giữ nụ cười, ánh mắt chỉ quấn lấy mình Nhược Thủy. Lúc Nhược Thủy thấy cô, mắt chợt ửng đỏ, nhanh chóng dời mắt khỏi cô, mu bàn tay trái cầm mic che trước mặt.

Nhưng mọi người đều nhìn rất rõ, khóe miệng anh, càng lúc càng nhếch cao.

“Sousa bokura wa, sekai ni hitotsu dake no hana. (Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều là đóa hoa độc nhất nở rộ trên thế giới)

“Hitori hitori chigau tame wo motsu, sono hana wo sakaseru koto dake ni, isshou kenmei ni nareba ii. (Mỗi người đều mang trong mình hạt giống khác nhau, vậy nên những gì ta cần làm chỉ là nỗ lực sao cho chúng nở rộ thành những đóa hoa.)”

Tiếng đồng ca càng lúc càng hùng tráng, lại có thêm nhiều người hơn từ trong bóng tối phía sau sân khấu bước ra ngoài ánh sáng, dưới đài, fans trong giới biết họ càng lúc càng khó kiềm chế, kích động vô cùng!

Tứ đại thần thú.

Cố Lưu Miện của Yêu Đao Liên Minh.

Trường Kình, Mạc Hiểu Điệu của Ashura.

Quan Cửu Ngư.

Nhược Thủy đứng phía trước, những người không phải trong studio Cưu Bạch bước ra, anh hoàn toàn bất ngờ, chỉ có trên mặt Quan Cửu và tứ đại thần thú là lộ ra nụ cười đã biết trước.

Nhược Thủy vẫn gắng sức khống chế tâm tình, anh buông mắt xuống, cười, nhưng khóe miệng vẫn khẽ run run, có thứ gì long lanh lấp lánh dâng lên ngập ướt vành mắt anh, rèm mi dài như chiếc lá đẫm sương.

Anh ngẩng đầu, quay về phía khán giả hát:

“Chiisai hana ya ooki na hana, hitotsu toshite onaji mono wa nai kara. (Dù là hoa lớn hay hoa bé, không đóa hoa nào giống đóa hoa nào.)”

Đến cuối, tiếng đồng ca như những dòng nước nhỏ hòa thành sông lớn, dồn sóng cuồn cuộn ùa ra biển!

“NO. 1 ni nara nakutemo ii, moto moto tokubetsu na Only One. (Vậy nên, không ai cần phải trở thành số 1, bởi chúng ta đều là một và duy nhất.)”

Âm nhạc và tiếng hát dần lắng xuống, dàn đồng ca lại lặng lẽ biến mất theo ánh đèn. Cả trường quay đều lặng thinh, Nhược Thủy cúi chào một cái thật sâu rồi đứng lên, trên khán đài vẫn chỉ toàn một màu tăm tối.

Trong lòng anh thấp thỏm không yên.

Cải biên như vậy, có khi nào sân khấu này sẽ không được đại chúng đón nhận không? Có khi nào cho tới cùng, cũng chỉ có mình anh, và người trong giới, là thấy vui vẻ không? Lời anh muốn cất tiếng, rốt cuộc có được lắng nghe không?

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Bỗng nhiên, trên khán đài u tối chợt sáng lên hai chữ:

“Nhược Thủy”

Ngay sau đó, lại thêm hai hàng chữ sáng lên…

“Người vẫn là ánh trăng sáng của em”

“Mãi mãi”

Anh mím chặt môi, mắt nhìn sang hướng khác, mỉm cười.

Trong nụ cười này, là thoải mái, là giảng hòa, nhiều hơn là an lòng.

Tiếng vỗ tay muộn màng rộ lên như thủy triều, theo ánh đèn trong trường quay bật sáng, rất nhiều khán giả đứng dậy, cao giọng hô: “Nhược Thủy! Nhược Thủy! Nhược Thủy!”

MC đi ra, lên sân khấu đứng cạnh Nhược Thủy, mở miệng ra là một câu trêu chọc:

“Fans của bạn thật có năng lực áp đảo mà, không biết sau khi lên sóng, họ sẽ còn điên cuồng đến mức nào nữa.”

Anh không nói gì, chỉ lần nữa cúi người chào một cái thật sâu về phía khán giả, lúc cúi xuống, dừng lại rất lâu.

MC nói: “Các vị giám khảo có đánh giá gì với phần thể hiện của Quan Sơn Thiên Trọng hôm nay ạ?”

Ban giám khảo nhìn nhau một cái, người có máu mặt nhất mở lời:

“Tôi vẫn cứ tưởng là, giọng cậu phải có từ ngữ hoa lệ, giai điệu và cao độ huyễn hoặc của nhạc cổ phong mới tôn lên được, hóa ra là nếu không như vậy thì không thể hiện được sức mạnh giọng hát của cậu.

“Nhưng bài hát hôm nay, vứt bỏ hết thảy những thứ kia, lại khiến tôi thấy được một cậu thuần túy, không pha lẫn tạp chất. Hết lòng hát, dùng ngữ cảm và luật định âm để kích thích lòng đồng cảm của người nghe, cậu đã làm được rồi, ở tuổi của cậu, không bị kìm hãm bởi cái mã ngoài, rất tuyệt.”

Vị giám khảo này chỉ đánh giá thuần túy dựa trên góc độ ca hát, tuy vô hình trung vẫn còn kỳ thị nhạc cổ phong, nhưng lại hoàn toàn đánh giá đúng trọng tâm, khán giả ngồi bên dưới gật đầu lia lịa. Fans Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy đều lau nước mắt cứ như những bà mẹ già.

MC nói với Bạch Phỉ Lệ: “Hiện giờ tôi phải gọi bạn là Nhược Thủy đúng không?”

Bạch Phỉ Lệ vén tóc ra sau tai, cười một cái với khán giả, trên khán đài thi nhau hít một hơi “mị sắp ngất rồi”.

Anh nói: “Quan Sơn Thiên Trọng cũng được, Nhược Thủy cũng được, đều là tôi cả, chỉ bất đồng thời kỳ và trạng thái thôi. Có điều hiện tại, vẫn gọi tôi là Quan Sơn Thiên Trọng đi.”

MC nói: “Được. Quan Sơn Thiên Trọng, tuy bạn công bố khách mời là Nhược Thủy, nhưng kỳ thực lại là một người khác trong dàn đồng ca của cậu, đúng là một vị khách quý vô cùng đặc biệt, có thể để chúng tôi mời cô ấy ra đây được không?”

Bạch Phỉ Lệ đáp: “Không được…”

Trên khán đài cười ầm lên, nhưng ê-kíp chương trình mới là người quyết định tình tiết, cũng không cho anh nói hết chữ không, MC đã làm động tác “mời”, “Xin mời diễn viên kinh kịch ưu tú thế hệ mới của Trung Quốc, đại đệ tử đời thứ tư của Vu phái, Dư Phi, lên sân khấu!”

Khán giả nhìn thấy cô gái mặc xường xám trước đó, thong dong thoải mái đi ra từ sau sân khấu.

MC hài hước hỏi Bạch Phỉ Lệ: “Quan Sơn Thiên Trọng, sao bạn lại không dám nhìn cô ấy vậy?”

Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Phỉ Lệ đỏ ửng, đến cả MC cũng không nhìn, đánh mắt sang một bên.

MC nhìn Dư Phi, cười nói với khán giả: “Vừa rồi mọi người có lẽ đều đã nghe thấy cô ấy hát, nhưng mọi người chắc không nghĩ đến, hai câu nói lối côn khúc khiến tất cả chúng ta đều bị choáng ngợp, cũng là do cô ấy đọc live.”

Trên khán đài đồng thanh “oa” một tiếng.

MC nói với Dư Phi: “Bạn là nữ lão sinh của kinh kịch, mỗi lần hát đều là “Không thành kế”, “Thất nhai đình”, “Trảm Mã Tắc”, vì sao đến cả kiểu nói lối côn khúc của vai hoa đán, bạn cũng giỏi như vậy?”

“So với bậc thầy côn khúc chuyên nghiệp, tôi còn kém xa.” Dư Phi chân thành nói, “Nhưng cái gọi là “kinh côn bất phân”, lúc trước khi học kinh kịch, tôi cũng từng học côn khúc, vậy nên biết. Côn khúc và kinh kịch, đều là những môn nghệ thuật tuyệt đẹp, hi vọng sẽ có càng nhiều người hiểu được và thích chúng hơn.”

“Vâng, cảm ơn Dư Phi!”

Dư Phi cúi chào một cái với khán đài, nói: “Cảm ơn ê-kíp chương trình, cũng cảm ơn mọi người.”

Cuối cùng cũng chịu xuống sân khấu, Bạch Phỉ Lệ thở phào một hơi, lại nghe Dư Phi nói:

“Tôi là Dư Phi, cũng là Phong Hà.”

Dứt lời, cô nghiêng mắt liếc về phía anh, đúng là dáng vẻ trời sinh kiêu ngạo chân chính! Sau đó, cô không nhìn anh nữa, thản nhiên xuống đài.

Trên khán đài, bên khu vực fans anh ngồi, nghe thấy hai chữ “Phong Hà” kia, đã rối loạn!

Tôi là Dư Phi, cũng là Phong Hà.

Cô đích xác đã nói vậy.

Cô đích xác dám nói.

Bạch Phỉ Lệ cúi thấp đầu, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười.

“Được rồi, Quan Sơn Thiên Trọng, hiện giờ chính là giờ phút bỏ phiếu tại chỗ cho cậu.” MC nhìn thoáng qua tin tức hiển thị trên điện thoại nội bộ, nói:

“Mọi người có lẽ đều rất quan tâm tới câu hỏi về Nhược thủy, và cả lý do vì sao cậu lại chọn bài hát “Đóa hoa độc nhất trên thế giới” này nữa.”

Bạch Phỉ Lệ cầm mic lên, trầm ngâm.

Trong trường quay, hơn một ngàn con mắt đang đổ dồn anh. Trong hậu trường, trước màn hình truyền hình trực tiếp, team studio Cưu Bạch, và cả những người khác, cũng đều chăm chú dõi theo anh trong màn hình.

Dư Phi đứng sau cùng.

Trên người cô hôm nay, đã có một khí chất trầm lắng.

Cô nhìn Bạch Phỉ Lệ trong màn hình ngẩng đầu lên. Giọng anh, vẫn hệt như lần đầu cô nghe, trong trẻo trầm thấp, tựa như tiếng gõ đá trong khu rừng ngập sắc thu.

Giọng nói như vậy, cô chưa từng nghe thấy, mà về sau, sẽ mãi mãi bầu bạn bên cô.

Anh nói:

“Khi tôi còn nhỏ, vốn là thuận tay trái. Cô gia sư dạy tôi lại luôn cố gắng uốn nắn tôi dùng tay phải. Tôi hỏi cô ấy, dùng tay trái có lỗi lầm gì? Cô ấy nói với tôi, ví dụ như khi ăn cơm, tất cả mọi người đều dùng tay phải, mình em dùng tay trái, sẽ ảnh hưởng tới những người khác, vậy là rất không phải phép.” Anh giơ tay phải lên cầm mic lên nói, “Vậy nên giờ tôi dùng tay phải.”

“Từ nhỏ đến lớn, ngoại hình của tôi luôn giống con gái. Người xung quanh tôi vẫn luôn muốn tôi tối thiểu cũng phải ra được dáng một đứa con trai. Tôi hỏi họ, tôi giống con gái thì có gì sai sao? Con gái không đẹp à? Họ nói với tôi, cậu sẽ bị kỳ thị. Sau đó, tôi làm kịch, phải giao tiếp với rất nhiều người. Tôi dần nhận ra họ nói rất đúng, bèn biến mình thành Quan Sơn Thiên Trọng.

“Khi đó, tôi không dám nói cho người khác biết tôi chính là Nhược Thủy, Nhược Thủy thật ra là con trai… Trong một khoảng thời gian dài, tôi vẫn luôn gắng hết sức trốn tránh sự thật này.”

“Tôi hoạt động trong giới 2D rất lâu, mãi về sau, tôi thích một cô gái ngoài giới. Cô ấy đã giúp tôi đối mặt với một hiện thực: kịch 2D, đặt trong thế giới ba chiều, rốt cuộc là có giá trị gì không?

“Hoang mang đã lâu, cuối cùng tôi cũng thông tỏ được một điều: Cái gọi là bên trái bên phải, con trai con gái, 2D 3D, thứ chắn giữa chúng không phải là tường, mà là thành kiến về nhau.

“Muốn vượt qua thành kiến, ngoại trừ khiến mình trở nên tốt hơn thì chẳng còn biện pháp nào khác cả.

“Tôi rất cảm ơn cô gái ấy, chính cô ấy đã giúp tôi có dũng khí đưa kịch 2D của mình bước vào thế giới 3D. Tôi cũng phải cảm ơn team của tôi, studio Cưu Bạch, và cả những người đã ủng hộ tôi.

“Tôi biết trên mạng có rất nhiều người chửi bới tôi, tôi cũng rất cảm ơn các bạn. Nếu không có các bạn, hôm nay tôi đã không đứng được ở đây, bắt tay giảng hòa với chính mình, với Nhược Thủy.”

Tay phải anh đặt lên vị trí trái tim trước ngực, một lần nữa cúi sâu người chào mọi người.

“Cảm ơn mọi người. Tôi là đóa hoa độc nhất trên thế giới này, thật vui biết bao, mỗi người chúng ta đều là vậy.”

***

Bạch Phỉ Lệ trở lại hậu trường, studio Cưu Bạch ùa nhau chen tới vây lấy anh. Quan Cửu vừa định vươn tay ra ôm anh, đột nhiên nhớ ra Dư Phi đang đứng phía sau, bèn quay đầu lại hỏi: “Này, Phong Hà, có thể chứ?”

Dư Phi cười xán lạn: “Cô ôm đi, nhân lúc anh ấy còn chưa thay quần áo thì ôm đi, thay ra rồi là thành của tôi đó.”

Quan Cửu nghe thế không nói thêm câu nào, cũng không cho Bạch Phỉ Lệ cơ hội cự tuyệt, cả chân cả tay ôm chầm lấy, gào lên: “Làm bọn tao sợ muốn rụng tim luôn rồi, chỉ sợ mày lại gặp thêm rắc rối gì, chẳng những không tẩy trắng được Nhược Thủy mà còn nhuộm đen luôn cả Quan Sơn Thiên Trọng thì xong phim. Sợ chết được sợ chết được! Ôi trái trym bé nhỏ của tao!”

Bạch Phỉ Lệ cười vỗ vỗ lưng cô, “Tao vốn không đen mà.”

Cả đám nói chuyện với nhau, Bạch Phỉ Lệ đi ra cảm ơn Cố Lưu Miện nhà Yêu Đao, Trường Kình và Mạc Hiểu Điều nhà Ashura và cả mấy người Quan Cửu Ngư.

Lúc đi ngang qua Dư Phi, anh vươn tay ôm lấy eo cô, dính sát vào cô, cả đám chung quanh đều giở giọng quái gở ối á.

Bạch Phỉ Lệ hơi đỏ mặt, nhưng cũng không coi mấy tiếng kêu dở bệnh của họ ra gì, ghé vào tai Dư Phi nói: “Tối về cảm ơn em sau nhé.”

Mặt Dư Phi nhất thời đỏ bừng, vội đẩy anh ra cứ như thảy một củ khoai nóng bỏng.

Đến tối tất nhiên lại là một bữa liên hoan. Cưu Bạch, Yêu Đao, Ashura ba nhà cùng đi ăn, giữa chừng lại gặp phải Ly Hận Thiên, Trường Kình sống rất rộng rãi, là một người không sợ gây chuyện, căn bản chẳng thèm để ý đến giữa Bạch Phỉ Lệ, Quan Cửu và Ly Hận Thiên trước đây có quan hệ gì, không nói lời nào kéo luôn Ly Hận Thiên nhập tiệc.

Trong bữa cơm, Ly Hận Thiên cũng không nói gì, một mình uống rượu giải sầu, mặc những người khác muốn quẩy ra sao thì quẩy.

Lúc mọi người náo nhiệt trò chuyện, Bạch Phỉ Lệ cầm chai rượu và chén lên, đi tới ngồi xuống chỗ trống cạnh Ly Hận Thiên, rót cho hắn và mình hai chén đầy, nói:

“Chuyện quá khứ, nếu chịu xí xóa thì uống hết chén này đi.”

Ly Hận Thiên nhìn anh cả nửa ngày, cứ như thể không tin nổi lời như vậy lại có thể thốt ra từ miệng anh. Một lúc lâu sau, hắn ngửa đầu một cái, uống sạch rượu trong chén không còn lấy một giọt, rồi đưa ngang sang cho Bạch Phỉ Lệ nhìn đáy chén.

Bạch Phỉ Lệ cũng một ngụm cạn sạch như hắn.

Ly Hận Thiên xoay xoay chén rượu, cúi xuống lắc đầu, cười khổ nói: “Thật không ngờ cậu là một người như vậy.”

Bạch Phỉ Lệ lại cầm chai rượu rót đầy chén cho hắn.

Lúc anh rót rượu, Ly Hận Thiên đăm đăm nhìn anh qua dòng rượu. Bạch Phỉ Lệ không ngước lên cũng biết hắn đang nhìn mình, nói: “Vợ tôi ngồi đối diện đang nhìn đấy, anh cho tôi chút mặt mũi đi.”

Ly Hận Thiên lại dời mắt lên chén rượu, cười cười, nói: “Thế cậu có chị em gái gì không? Ruột thịt ấy?”

Bạch Phỉ Lệ nói: “Lúc tôi lên bảy mẹ tôi đã mất rồi.”

Ly Hận Thiên “ồ” một tiếng, ngẩn ra, nói: “Vậy tôi tự phạt ba chén.” Hắn thật sự tự mình uống ba chén. Bạch Phỉ Lệ cũng không cản hắn, lại cùng hắn uống một chén. Uống xong, anh đứng lên, vỗ vỗ lưng Ly Hận Thiên, rời đi.

Ly Hận Thiên nhìn anh vòng về chỗ cũ, ngồi trở lại bên người cô gái mặc xường xám. Cô gái mặc xường xám đút cho anh một viên kẹo bạc hà, anh liền mở miệng ngậm lấy.

Ly Hận Thiên nhoẻn miệng cười, lại tự rót tự uống thêm một chén. Rồi, hắn đứng dậy, dáng vẻ rốt cuộc cũng phấn chấn trở lại, đi sang phía đám Trường Kình.

***

Đêm, lúc trở lại khách sạn đã là hơn một giờ. Khóa cửa vào phòng xong, Dư Phi còn đang cởi giày thì bị Bạch Phỉ Lệ ôm vào lòng.

Anh hỏi: “Hôm nay em tới là được rồi, sao còn phải nhận mình là Phong Hà làm gì?”

Bị anh thân mật ôm vào lòng như vậy, hỏi ra lại là một câu nghiêm túc ngoài ý muốn, Dư Phi nhất thời không phân biệt được anh là đang trách móc mình hay thế nào.

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Tới đây tham gia chương trình này, em đã nói với thầy Nam rồi. Thầy Nam có bạn trong ê-kíp chương trình nên em mới có cơ hội mở miệng, thuận tiện tuyên truyền côn khúc và kinh kịch.”

Anh không tha: “Anh hỏi em vì sao lại nhận mình là Phong Hà cơ mà.”

Dư Phi bĩu môi, đáp: “Anh sợ em thừa nhận sẽ ảnh hưởng đến fans của bạn gái anh đấy à? Thực ra em không phải là muốn công khai thể hiện chủ quyền gì đâu, mỗi câu em nói em đều đã nghĩ kĩ hết rồi, vì biết anh không muốn làm minh tinh thần tượng mà muốn làm người đứng sau màn kịch nên mới nói vậy. Em nói mình là Phong Hà, là muốn nói cho anh biết, hiện giờ em cảm thấy tên này rất hay.”

Hai tay anh nâng mặt cô nhìn một lúc lâu, chợt cúi đầu hôn xuống.

Trong miệng anh sạch sẽ trong lành, còn có dư hương dai dẳng của rượu đế. Dư Phi được anh hôn mà tâm động thần rung, đến lúc phản ứng lại được thì đã bị anh ôm lên giường, nút buộc đều đã cởi sạch.

Cô đẩy anh: “Đừng…”

Anh áp sát lấy cô nỉ non: “Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau rồi.”

Cô chật vật chống cự lại sự mê hoặc toàn thân anh tỏa ra lúc chủ động, né tránh bàn tay anh đang nỗ lực cởi đồ lót cô, khép lại vạt áo xộc xệch lung tung, ngồi dậy, “Chờ chút đã…”

“Còn thủ tục gì nữa thế?”Mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô.

Dư Phi chạy đi lấy túi xách mang theo người, lấy ra một cái hộp nhỏ, lại rút từ trong vali ra một cái hộp lớn thuôn dài, quay lại giường, ngồi quỳ bên cạnh Bạch Phỉ Lệ.

Cô co quắp kéo giữ bộ áo bị cởi bừa bộn của mình, cảm thấy không khí và tình cảnh này quá khác biệt với những gì cô dự tính.

Nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.

Cô khẽ cắn môi, mở cái hộp dài ra, bên trong là một bông hồng đại đóa đỏ thắm, tươi roi rói. Cô cầm vào tay trái.

Bạch Phỉ Lệ: “…”

Lại mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một đôi nhẫn bạc, nhỏ nhắn tinh xảo vô cùng, hai sợi tơ bạc lồng vào nhau, nhưng lại cực kỳ tinh tế.

Dư Phi hơi ngượng ngùng, nói thế nào cũng cảm thấy có chút không tự nhiên. Cô cất lời:

“Ừm, thế này…cầu hôn…được chưa?”

Tay trái hoa hồng, tay phải nhẫn.

Ánh mắt Bạch Phỉ Lệ sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Vậy em cầu đi.”

Dư Phi: “…”

Không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ như vậy… Dư phi nghĩ bụng, theo kế hoạch mà cô dự trì, đến đoạn này Bạch Phỉ Lệ hẳn là nên hết sức cảm động, sau đó thuận lợi kết thúc mới phải.

Dư Phi bụng bảo dạ, thôi được, đã đến bước này rồi, còn ngại gì mất mặt nữa.

Vậy là cô ngay ngay ngắn ngắn quỳ gối xuống, cầm hoa hồng và nhẫn, trịnh trọng nói: “Bạch Phỉ Lệ, anh đồng ý kết hôn với em chứ? Cả đời chỉ có thể yêu một mình em thôi.”

Bạch Phỉ Lệ nhìn cô đăm đăm: “Vậy còn em?”

Dư Phi nói: “Em cũng chỉ yêu mình anh.”

Bạch Phỉ Lệ cúi đầu qua hôn nhẹ lên gò má cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô:

“Anh đồng ý.”

Anh duỗi tay trái ra nhẹ nhàng móc một cái, ngón giữa thon dài lập tức xỏ vào chiếc nhẫn kia. Anh cầm lấy cái nhẫn còn lại, đeo vào cho Dư Phi.

“Phi ngốc, Phi ngốc của anh, anh nói gì em cũng làm hết à…”

Anh đè ngã Dư Phi lên giường hôn, tay phải mò vào áo cô, luồn ra sau lưng vuốt mạnh một cái dọc theo cột sống, làm dậy lên một cơn run rẩy trùm lấy người cô. Giọng anh vừa trầm thấp vừa cưng chiều, khiến toàn thân Dư Phi đều chìm đắm trong đó:

“Sao lúc đó anh lại nhặt được một đứa ngốc thế này nhỉ…”

– —–

Bài hát xuất hiện trong chương:

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Không hiểu tác giả + bạn Phỉ + bạn Phi + team Cưu Bạch + team ngoài Cưu Bạch + team ngồi nghe thẩm sao được bài này chớ tớ nghe thấy giống nhạc thiếu nhi:)))))))))

Không liên quan tí, tự dưng nghĩ đến một câu rất hợp để miêu tả con đường của Bạch Phỉ Lệ: Bán linh hồn để kiếm tiền, rồi lại dùng số tiền đó chuộc linh hồn về.

Lại tiếp tục không liên quan, lúc dịch chương này tớ nghe rap, lúc soát lỗi thì nghe rock, thế nên là đọc thấy ngang ngang thì hãy thứ lỗi cho tớ, dù sao tớ cũng không thể replay Sekai ni Hitotsu dake no Hana (ủ ôi còn nhớ mà viết đúng tên này) để lấy cảm hứng được =)))))))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN