Mộng Thấy Sư Tử - Chương 21: Ngoại truyện 2: Quan Cửu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Mộng Thấy Sư Tử


Chương 21: Ngoại truyện 2: Quan Cửu


Trong mắt mọi người, Quan Cửu ngoại trừ tình sử hỗn loạn ra thì cũng chẳng có chỗ nào khác để chê.

Ban đầu cô nổi lên trong giới cos, chính là nhờ hình tượng ngự tỷ thanh sảng hoạt bát, khí chất mạnh mẽ, giành được lòng rất nhiều fans nữ, đều đuổi theo gọi cô là “chồng”. Sau đó, cô hợp tác rất ăn ý với một nữ coser, địa vị của cô nhờ đó mà hoàn toàn định vững.

Phụ nữ thường si tình, nhưng riêng cô thì lại hết lần này tới lần khác phong lưu thành tính, ngoài mối tình đầu tiên kéo dài được ba tháng, về sau đều không thể sống được qua tháng đầu. Sau nữa, cô dứt khoát không có người yêu người đương gì nữa mà chuyển sang thích đi bar và hộp đêm, lấy việc thả thính các em gái làm thú vui.

Cái tính bội tình bạc nghĩa này vậy nhưng lại không bôi đen được cô mà ngược lại, khiến độ nổi tiếng của cô chỉ có tăng chứ không có giảm. Mã Phóng Nam Sơn từng nhận xét: “Tính nết này của Quan Cửu khiến cho mọi cô gái thích cô ấy đều có cảm giác mình có cơ hội, cô ấy liếc mắt đưa tình với cô một cái, cô sẽ lập tức cho rằng cô ấy đối xử khác biệt với mình, nhưng thực ra với ai mà cô ấy chẳng không liếc mắt đưa tình chứ.” Lúc nghe thấy câu này, Tiểu Phất Điệp hung tợn nguýt Mã Phóng Nam Sơn một cái, nặng nề nhổ nước bọt, “Phì! Không ăn được nho thì bảo nho xanh!” Mã Phóng Nam Sơn xua tay lia lịa, nói: “Không dám không dám! Quý cô đây đã hôn được Cửu ca rồi chứ tôi nào có gan đi hôn Cửu ca của ngài.”

Đùa thì đùa vậy, chứ người có quen biết với Quan Cửu đều biết, Quan Cửu là một nữ coser, trong giới cos có thể đạt được địa vị nổi tiếng như hiện giờ, ngoài vốn liếng tự thân thì còn là nhờ tài năng đặc biệt biết thiết lập vòng quan hệ rộng rãi của cô.

Khi Quan Cửu mới nổi, phía trên vẫn luôn bị cái danh của Nhược Thủy đè ép. Cuối cùng, không biết là do muốn thúc đẩy độ nổi của mình hay là do thấy hứng thú với một Nhược Thủy luôn cô độc lạnh lùng, cô quyết định chủ động tiếp cận và theo đuổi nàng.

Khi đó, có một bộ manhua bách hợp vô cùng thịnh hành tên là “Thanh Không cùng Huyễn”, Thanh Không và Huyễn là hai cô bé rất có cá tính, Thanh Không phản nghịch không chịu gò bó, hệt như một con ngựa hoang bất kham, còn Huyễn thì thần bí lạnh lùng nhưng lại thâm tình không ai hay.

Quan Cửu tung ra một bộ cos Thanh Không, mà không lâu sau đó, khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ là, Nhược Thủy lại tung ra một bộ cos Huyễn. Hai bộ cos đều là độc lập, mỗi người một phong cách, nhưng lại cùng tung ra với nhau, cứ như thể là Thanh Không và Huyễn đang gián tiếp đối thoại, ăn khớp đến bất ngờ.

Hai bộ cos này đã đẩy Quan Cửu và Nhược Thủy lên đầu sóng ngọn gió trong các cuộc đàm tiếu của giới, hai người đều kiên trì im lặng, nhưng bắt đầu từ đó, trong tiềm thức, mọi người bắt đầu đặt Quan Cửu lên vị trí ngang hàng với Nhược Thủy.

Sau đó nữa chính là “Sakuran”, cấp bậc đại thần của Quan Cửu trong giới cos triệt để ngồi vững, Nhược Thủy rời khỏi giới, Quan Cửu liên tục chiến đấu trên các mặt trận kịch sân khấu, từ đó về sau, không ai có thể làm lung lay địa vị của cô.

Ai ai rồi cũng đến lúc già đi, trong giới cos lại càng kẻ mới thay người cũ.

Quan Cửu gia nhập giới cos muộn hơn người bình thường rất nhiều. Rất ít ai biết, khi studio Cưu Bạch tròn bảy năm thành lập, Quan Cửu đã ba mươi hai tuổi.

Cô đã và đang từ từ rời khỏi sân khấu, bắt đầu từ “Huyễn thế đăng II”, cô không còn nhận vai diễn nữa. Lúc “Huyễn thế đăng II” tham gia liên hoan kịch ở nước ngoài, giành được giải thưởng lớn, cô đã đem toàn bộ tâm tư dồn hết lên rạp hát thực nghiệm của riêng studio Cưu Bạch.

Có riêng cho mình một rạp hát thực nghiệm, đó là lời hứa của Bạch Phỉ Lệ năm đó khi kéo cô cùng nhau thành lập studio Cưu Bạch. Họ đã bắt đầu xem xét lựa chọn địa điểm thích hợp từ rất sớm, Quan Cửu còn kéo cả thầy hướng dẫn của mình lúc học đại học tới cùng thiết kế kiến trúc cho rạp hát, giữa chừng, vì nguy cơ tài chính và hợp đồng đánh cược mà bị gián đoạn một thời gian, nhưng rạp hát thực nghiệm rốt cuộc cũng có thể đuổi kịp, chính thức khai trương vào ngày kỉ niệm tròn bảy năm thành lập của studio Cưu Bạch.

Trong mấy năm này, cô càng lúc càng ít đến những nơi thanh sắc, người trong studio Cưu Bạch nói đùa, Cửu ca là định hoàn lương đây mà.

Năm thứ bảy kể từ lúc thành lập của Cưu Bạch, đối với tất cả mọi người trong studio mà nói, là một năm quan trọng. Studio vượt qua nguy cơ sụp đổ, nỗ lực và tích lũy trong nhiều năm rốt cuộc đã bộc phát thành một sức mạnh mãnh liệt. Series kịch sân khấu Huyễn thế đăng thu hoạch được nhiều thành công, triệt để làm nên tiếng vang trong giới manhua và kịch 2D; SE tăng thêm đầu tư, càng nhiều thêm những dự án mới tiến vào quá trình trù bị; rạp hát thực nghiệm nhờ có kiến trúc đặc biệt mà cũng nhận được đông đảo sự chú ý.

Một năm này, Quan Cửu trở thành đại diện cho những người tiên phong sáng tạo thế hệ mới, cùng với những nghệ sĩ nổi tiếng nhất đương thời, những nhà lập nghiệp trẻ và học giả các kiểu xuất hiện trên trang bìa của một tạp chí uy tín hằng năm.

Vốn biên tập của tạp chí nọ là mời cả Bạch Phỉ Lệ và Quan Cửu nhưng Bạch Phỉ Lệ từ chối, chủ biên cũng hiểu rằng quanh anh có rất nhiều tranh cãi. Mà so ra thì, bối cảnh giáo dục, thành tựu vượt bậc trong giới, hình tượng công chúng của Quan Cửu, có thể nói là hoàn mỹ.

Lễ mừng Cưu Bạch tròn bảy tuổi được tổ chức ở rạp hát của Cưu Bạch trọn ba ngày, có cả mục giao lưu sau sân khấu, tiệc gặp mặt với các diễn viên, bày bán các sản phẩm liên quan có chữ ký, muôn màu muôn vẻ, thu hút vô số người hâm mộ.

Nhưng niềm vui bất ngờ lớn nhất chính là suất diễn tối ngày thứ ba: “Công tử trong hồ” bản đầy đủ. Vở kịch này trước đó Cưu Bạch hoàn toàn không có bất kỳ tuyên truyền gì, ba ngày trước công diễn mới đột ngột công khai đội hình diễn xuất, đột ngột mở bán vé mà không đến một phút, mấy trăm tấm vé đã bị giành giật hết sạch.

“Công tử trong hồ” bản đầy đủ, so với lần diễn của bốn năm trước, đội hình diễn viên vẫn y nguyên, không thay đổi bất cứ người nào.

Đội hình này tráng lệ đến mức nào?

Phải biết rằng, những người này hiện đã là những thành viên nòng cốt nhất của Cưu Bạch, mỗi người đều có thể tự mình đảm đương một mặt, rất ít có khả năng tề tựu trong cùng một vở kịch.

Hơn nữa, Dư Phi cũng xuất hiện trong dàn cast.

Người biết Quan Sơn Thiên Trọng và Nhược Thủy, đều biết đến Dư Phi.

Dư Phi là ai? Tháng Tư năm ngoái, lời thề ba năm của Dư Phi đến hạn, lên đài diễn tân “Đỉnh thịnh xuân thu”, một vở thành danh, từ đó người đời gọi là: “Bà chủ Dư”.

Từ sau lần ấy Dư Phi bị thương, Quan Cửu cũng rất ít khi gặp lại cô. Chỉ là từ đó về sau mỗi lần Bạch Phỉ Lệ ở khách sạn, đều là ở phòng riêng tại một trong ba tầng cao nhất. Hai người chạy tour khắp nơi, số lần gặp mặt bên ngoài còn nhiều hơn so với ở Bắc Kinh. Lúc diễn tập “Công tử trong hồ”, bắt đầu triển khai từ Hàng Châu, là lần đầu chạm mặt Dư Phi. Tối đó Bạch Phỉ Lệ không đi ăn cùng mọi người, Quan Cửu mua chút đồ về định mang lên tầng cao nhất cho anh. Khi Bạch Phỉ Lệ mở cửa, trên mặt hé ra xuân sắc sáng ngời không chút tiêu tán, Quan Cửu lập tức biết ngay rằng Dư Phi đã tới sớm trước hẹn một ngày.

Cuộc đối thoại lúc đó khá là buồn cười – Quan Cửu nói, Nếu người đã tới rồi thì chắc chúng ta có thể bắt đầu diễn tập sớm chút nhỉ? Bạch Phỉ Lệ khó xử nói, Cô ấy bay hơn một ngàn cây tới đây, để cô ấy nghỉ ngơi một đêm đã. Quan Cửu nói, Tao thấy người không chịu để cho cô ấy nghỉ ngơi là mày mới phải? Bạch Phỉ Lệ ngượng ngùng, mặt đỏ như hòa đào.

Buổi tập tối đó, Quan Cửu gặp được Dư Phi. Cô mặc trang phục tập luyện rộng thùng thình, tóc dài như nước, đuôi mắt hơi xếch, khóe miệng như ngậm minh quang, đẹp hơn so với một năm trước. Đứng chung với Bạch Phỉ Lệ cùng một chỗ, ai cũng phải thán một câu ngọc nữ kim đồng, một đôi bích nhân do trời đất tạo thành.

Dư Phi trông thấy Quan Cửu, vô cùng cao hứng gọi: “Bà chủ, bánh định thắng (*) cô mua ngon thật đó!” Quan Cửu liền biết Dư Phi đã sớm không để ý tới quan hệ giữa mình và Bạch Phỉ Lệ nữa rồi.

(*) Một món bánh ngọt nổi tiếng của Hàng Châu, màu ngả hồng, mềm xốp thơm, có vị như bánh đậu; tương truyền là do bách tính Hàng Châu triều Nam Tống làm riêng để cổ vũ tướng sĩ quân của Nhạc Phi xuất chinh (cũng có nơi truyền là để chào mừng quân Nhạc Phi khải hoàn), trên bánh có hai “định thắng (bình định, thắng lợi)” nên về sau được gọi là bánh định thắng.

Người từng tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cho Bạch Phỉ Lệ là cô, phòng xép Bạch Phỉ Lệ ở, cô sẽ vào trước khóa cửa phòng có bồn tắm lại, viết bảng thông báo đề nghị không mở cửa treo ở cửa cho nhân viên khách sạn biết.

Bây giờ, Bạch Phỉ Lệ đã có thể vào phòng có bồn tắm rồi.

Dư Phi là thuốc hay của Bạch Phỉ Lệ, là mong mỏi nhớ nhung độc nhất vô nhị của anh.

Bạch Phỉ Lệ và Dư Phi chưa tổ chức hôn lễ, nghe nói là muốn đợi Bạch Cư Uyên ra tù rồi mới làm. Bạch Cư Uyên liều mình giết địch một ngàn tự hủy tám trăm, tống Lâu Thích Đường vào ngục giam, Lâu Thích Đường chịu hai năm, ông tiếp y tám năm.

Trên ngón tay của Bạch Phỉ Lệ vẫn luôn chỉ đeo một chiếc nhẫn bạc giản đơn, không có đổi lại. Dư Phi hứa hẹn rằng đợi cô có tiền nhất định sẽ mua cho anh một chiếc tốt hơn, đẹp hơn, phải xứng với gương mặt này của anh.

Nghe cứ như thể Dư Phi đang lừa cưới vậy, nhưng Bạch Phỉ Lệ vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.

Quan Cửu cười với Dư Phi, “Rốt cuộc thì nụ hôn đầu của cô vẫn là cho tôi, cho cô hưởng ít bánh định thắng cũng là phải thôi.”

Cả đám trong studio đều giống như phát hiện ra lục địa mới, hai mắt sáng rực như đèn pha.

Mọi thứ đều giống như đã đi đến hồi kết của câu chuyện, bụi mù lắng xuống, chút bọt sóng nho nhỏ cuối cùng cũng là xảy ra vào đêm diễn “Công tử trong hồ” đó.

Vở kịch chia làm hai màn, trước khi màn sau mở màn, Quỷ Đăng đóng nam chính Mạch Thượng Xuân lại không thấy đâu.

Bạch Phỉ Lệ tìm được Quỷ Đăng trong toilet, Quỷ Đăng bị tiêu chảy yếu ớt vịn tường. “Tôi cố được…” Quỷ Đăng nói. Bạch Phỉ Lệ rờ trán cậu ta, toàn mồ hôi là mồ hôi. Trước đó không phát hiện ra Quỷ Đăng bị viêm dạ dày, là tại anh sơ suất. Anh gọi điện cho Vô Thường Công Tử và Mộng Nhập Thần Cơ tới đưa Quỷ Đăng đi bệnh viện. “Màn sau phải làm sao bây giờ? Năm phút nữa là bắt đầu rồi.”

“Để tôi.”

Khán giả đắm chìm vào nhân vật rất sâu, mà lời thoại của Mạch Thượng Xuân lại ít, một hồi lâu sau, khán giả mới phát hiện ra vai Mạch Thượng Xuân đã đổi người. Lúc nhận ra là ai, trong lòng người nào cũng đều dâng lên cơn ngạc nhiên mừng rỡ và kích động cuồng nhiệt đến muốn rơi nước mắt.

Ngoài Quan Cửu, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên thấy Quan Sơn Thiên Trọng lên sân khấu diễn kịch. Xem rồi mới biết vì sao anh chưa từng lên đài.

Anh diễn quá tốt.

Màn sau, chân tướng Mạch Thượng Xuân và anh trai Mạch Quy Trần giả mạo lẫn nhau bị bại lộ, thân phận sát thủ bị phơi trần trước công chúng, Bạch Phỉ Lệ phải vào vai cả hai huynh đệ. Hai người này, một người thủ đoạn độc ác, một người dịu dàng thiện lương, anh thong dong mà diễn, cảm giác vô cùng tươi trẻ, lại giống như chân chính hoàn toàn là hai người bất đồng. Đến màn anh giả nữ, múa một khúc “Minh thân” để dụ giết địch, khán giả dưới đài rốt cuộc đều ngồi không yên, đứng hết cả dậy điên cuồng la hét vỗ tay.

“Nhược Thủy!”

“Thật sự là Nhược Thủy!”

Tiểu Phất Điệp cảm động đến bật khóc, “Ánh trăng sáng của em… Ánh trăng sáng!” Con bé kéo Mã Phóng Nam Sơn kích động la, “Lúc ấy em đã nói là Nhược Thủy hợp diễn Mạch Thượng Xuân hơn mà, chính là Mạch Thượng Xuân chân chính, anh cũng nghe thấy đúng không! Em nói có đúng không? Anh nói xem có đúng hay không!”

Quan Cửu bình tĩnh đứng bên sân khấu, đưa mắt nhìn lên sân khấu và cả khán đài.

Đây có lẽ chính là tình cảm thanh xuân một đi không trở lại của mỗi một người tại đây.

Ánh trăng sáng. Cô vẫn luôn nhớ cảnh Tiểu Phất Điệp giơ tấm bảng đèn LED tại trường quay “Giọng ca mới” lần ấy.

Người mãi mãi là ánh trăng sáng của em.

Nhưng cô từ trước tới nay cũng chưa từng nói qua, chưa từng nói với bất kỳ ai, rằng, Nhược Thủy cũng là ánh trăng sáng vĩnh cửu của cô.

Màn cuối, đến lượt cô lên đài. Dưới núi Thanh Tú, tưởng niệm người đã mất.

Vai cô diễn là quận chúa Tử Xuyên hết lòng yêu thương người anh Mạch Quy Trần, từng ngộ nhận Mạch Thượng Xuân là anh hắn. Nhưng Mạch Quy Trần tâm địa thiện lương đã đem ánh sáng của sự sống để lại cho Mạch Thượng Xuân, bản thân chỉ còn lại một nắm cát vàng.

Một khắc đó, khi ánh đèn tụ chiếu lên người Mạch Thượng Xuân, phía sau bia mộ hiện lên hình bóng Mạch Quy Trần. Bóng dáng thiếu niên, cao ráo như liễu, thanh nhã hơn người. Dưới hiệu ứng đặc biệt của ngọn đèn, máu tươi tuôn xuống từ hai bàn tay nhuốm máu của sát thủ Mạch Thượng Xuân, cuối cùng hắn và hình bóng Mạch Quy Trần hợp làm một, chất khiết như ngọc, sáng rõ như gương, không nhiễm chút bụi tạp.

Một khắc đó, quận chúa Tử Xuyên nhìn Mạch Thượng Xuân và bia mộ của Mạch Quy Trần từ phía xa, hẳn là nên khóc thầm, mà nước mắt thật của cô cũng trào ra lăn xuống.

Cô nhìn thấy chấp niệm khó có thể tiêu tan của Tử Xuyên đối với người anh Mạch Quy Trần, cũng nhìn thấy chấp niệm không sao xóa bỏ của mình đối với Bạch Phỉ Lệ.

Ai mà ngờ được cô lại thật sự yêu Bạch Phỉ Lệ chứ?

Không ai biết, khi Bạch Phỉ Lệ còn là Nhược Thủy, cô đã gửi tin nhắn riêng cho “nàng” ba năm.

Cô là vì Nhược Thủy mà tham gia vào giới cos, cô coi những tin nhắn riêng này như một nơi ký thác tâm tư không chỗ thổ lộ.

Cô kể trong tin nhắn chuyện cô hoang mang đứng giữa lựa chọn chuyên ngành, viết về chuyện cô đã từng có hai mối tình thất với đàn ông, cũng thẳng thắn bày tỏ khát vọng “nổi tiếng” của mình, và cả những mâu thuẫn, bối rối của cô đối với dòng văn hóa thứ cấp mà cô yêu tha thiết.

Cô có rất nhiều suy nghĩ sâu sắc về cosplay và kịch sân khấu, cô cảm thấy chỉ Nhược Thủy mới có thể hiểu được.

Nhược Thủy chưa từng hồi đáp tin nhắn riêng của cô. Thực ra cô cũng không để ý Nhược Thủy có đọc hay không, đến cuối cùng, thực ra cô đều coi như viết nhật ký.

Cô phát hiện ra hình tượng học bá lạnh lùng cao ngạo và LLer (*) là đường tắt để nổi tiếng, một khi đã nổi là không còn gì ngăn cản. Hai người bạn trai trước đã tạo thành bóng ma tình cảm cho cô, cũng khiến cô tự thôi miên mình rằng, có lẽ ban đầu đáng ra hẹn hò với con gái thì tốt hơn.

(*) LLer chỉ fans của dự án đa phương tiện Love live! School idol project, xoay quanh một nhóm nhạc nữ giả tưởng, quyết định trở thành thần tượng để cứu trường học thoát khỏi nguy cơ bị đóng cửa.

Dần dần, chính cô cũng tin vào đó, cảm thấy như phát hiện được bản chất của mình.

Theo lẽ đó, chuyện cô thích Nhược Thủy liền trở nên dễ giải thích như vậy.

Cô bắt đầu cảm thấy thản nhiên.

Lúc cô chuẩn bị cos Thanh Không, đã nửa thật nửa đùa viết cho Nhược Thủy: “… Nếu bạn có thể cos Huyễn thì thật không gì tốt bằng.”

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ được là, hai tuần sau đó, Nhược Thủy thực sự tung bộ cos Huyễn.

Cô không biết tại sao Nhược Thủy lại muốn làm vậy, càng không biết Nhược Thủy có đọc tin nhắn riêng của mình hay không. Cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, bí mật này như một quả bong bóng xinh đẹp yếu ớt, cô chỉ dõi theo nó bay lên, không muốn chọc thủng. Chuyện tốt là rõ ràng, cô, Quan Cửu, đã hoàn toàn nổi tiếng trong giới cos.

Cô mơ hồ có một cảm giác không biết là trực giác hay là ảo tưởng: Nhược Thủy có thể cũng thích cô, chí ít thì cũng có hảo cảm với cô.

Thứ cảm giác mờ mịt này, bứt rứt đến lạ kỳ, khiến cô dừng việc gửi tin nhắn riêng cho Nhược Thủy, sau đó, Nhược Thủy lại cũng không ra thêm tác phẩm mới.

Thật giống như cuộc sống đột nhiên trống rỗng, tẻ nhạt vô vị, cô xin một suất trao đổi sinh viên của Học viên Kiến trúc với đại học Chiba ở Nhật Bản. Cô nghĩ, đổi môi trường có lẽ có thể phân tán cảm giác hoảng hốt không chốn nương tựa này của mình.

Mùa thu năm ấy, giữa mùa lá đỏ rực rỡ, bỗng nhiên bắt gặp cảnh chụp cos trên chuyến tàu nhanh Shinkansen.

Đó chính là bộ cos theo lời mời cho cuốn tiểu thuyết Đế vương quyền, sông biển núi non, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, uy thế áp đảo sơn hà.

Đã lâu không gặp, đây là một Nhược Thủy hoàn toàn mới, một Nhược Thủy dường như đã cao lớn hơn rất nhiều.

Niềm vui bất ngờ ập đến. Cô chợt có rất nhiều lời muốn nói với Nhược Thủy. Nhưng nghìn lời vạn chữ cuối cùng lại chỉ gửi đến Nhược Thủy thành vài câu:

“Ước gì có thể cùng bạn đi xem một vở kịch nhỉ. Mình ở Tokyo có xem Takazuka diễn, dù nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất tuyệt.”

Mấy ngày sau, tài khoản mà ban đầu cô cho rằng sẽ mãi mãi không có hồi âm chợt có động tĩnh. Cô nhận được một tấm vé điện tử.

Cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trông thấy Bạch Phỉ Lệ dưới lá phong đỏ hôm ấy. Anh có hơi ngượng ngùng. Trang phục anh mặc có chút kỳ lạ, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là quá khác biệt ở quận mười một này, anh không giấu giếm chuyện mình là nam như trên mạng nữa.

“Bởi vì…mình thành niên rồi.” Anh cười ngượng ngùng, giang tay ra, quả thực là tay dài chân dài. Anh lúng túng, “Vậy nên không thể nào chụp được những bộ cos cận cảnh nữa.” anh tự mình giải thích cho cô vì sao gần một năm qua ra rất ít bộ cos.

Nhưng lúc đó, cô vẫn còn đang suy nghĩ: Tại sao lại vậy? Tại sao Nhược Thủy lại là con trai?

Người thật của anh còn đẹp hơn bất kỳ một bức chụp cos nào.

Nhưng tại sao anh lại phải là một chàng trai?

Giả như cô thực sự ở bên anh, vậy thì hình tượng mà cô trước nay cực nhọc bồi đắp chẳng phải là sẽ hoàn toàn sụp đổ sao? Địa vị mà cô leo được tới giờ trong giới cos, lại còn chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao?

Trên sân khấu, mưa hoa lê bay, gió thoảng thanh nhã, hệt như Nhược Thủy trong Nàng oiran dạo bước năm ấy.

Cô rất hận, cô hận chính mình đã mua dây buộc mình, mối tình này đã hành hạ cô bao lâu nay, nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ thời gian cô và Bạch Phỉ Lệ như vậy là đã đủ, giống như trong bộ phim điện ảnh “Khi Harry gặp Sally” (*) vậy, làm bạn bè mười hai năm, sau đó làm tình nhân ba tháng, cuối cùng chính là vợ chồng cả đời.

(*) “When Harry met Sally…” là một bộ phim hài lãng mạn của Mĩ năm 1989 do Nora Ephron viết kịch bản và Rob Reiner đạo diễn. Bộ phim kể về câu chuyện của hai nhân vật Harry và Sally bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên của họ trong chuyến đi dọc đát nước cho đén mối quan hệ tình cảm của người 12 năm sau đó ở New York. Phim đặt câu hỏi “Liệu phụ nữ và đàn ông có thể chỉ là bạn bè không?” và đề cập đến nhiều ý tưởng về các mối quan hệ tình cảm quen thuộc trong đời sống thường nhật.

Hoàn mỹ biết bao!

Vậy nên cô tủm tỉm cười nhìn Bạch Phỉ Lệ hẹn hò với Lăng Tửu, cô biết Bạch Phỉ Lệ và Lăng Tửu sẽ chẳng đi đến đâu. Cô tự tin rằng không ai có thể hiểu rõ Bạch Phỉ Lệ bằng cô.

Nhưng cô ngàn tính vạn tính, lại tính không được sự xuất hiện bất ngờ của một ngôi sao quấy nhiễu vận mệnh. Tối đó, Bạch Phỉ Lệ vì chuyện không có ai diễn Lưu Hí Thiềm mà tâm phiền ý loạn, cô đề nghị dẫn anh đến “Chiếc bè” buông thả một đêm, giải sầu đôi chút.

Anh đi.

Anh gặp được một người, quanh quanh co co, tan tan hợp hợp, trọn vẹn một đời.

“Em mua bánh kếp sầu riêng này, anh thích ăn không?”

Ai mà biết được, người anh gặp được ở “Chiếc bè” ấy, thật sự lại là người mê sầu riêng giống anh chứ?

Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang rền như sấm, “Cửu ca! Cô diễn đạt quá!” Quan Cửu chợt ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ trông thấy nụ cười của Bạch Phỉ Lệ, “Không phải người kia.”, cô quật cường nghĩ, tựa như người quận chúa Tử Xuyên yêu là Mạch Quy Trần chứ không phải cái ngoại hình giống Mạch Thượng Xuân, người cô yêu là Nhược Thủy, là ảo ảnh, là một con người đã không còn tồn tại nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN