Mộng Thấy Sư Tử - Chương 5: Cây hoa gạo dưới ánh trăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Mộng Thấy Sư Tử


Chương 5: Cây hoa gạo dưới ánh trăng


Dư Phi đưa mẹ về nhà, giúp bà thay quần áo, dìu bà vào giường nghỉ ngơi, rồi lại rót nước lấy thuốc cho bà.

Ngôn Bội San giục cô: “Tiểu Bạch còn đang chờ bên dưới đấy, con đi mau đi.”

Dư Phi nhớ tới cái tai nghe đeo trên cổ Bạch Phỉ Lệ. Cô hoàn toàn không có nhu cầu dùng đến bất kỳ vật phẩm đắt đỏ gì, kể cả đồ điện tử, nhưng vì hát kinh kịch, bình thường hay phải nghe các loại tư liệu audio, vậy nên cô cũng có tìm hiểu đôi chút về tai nghe.

Tai nghe không dây của anh là kiểu dây ngắn, đeo trên cổ, ngắt điện bằng từ tính, rất thời thượng, là sản phẩm của một thương hiệu niché (*) châu Âu, thiết kế và chất lượng âm thanh đều thuộc hàng top, giá cả không dưới một vạn tệ.

(*) Nguyên văn là 小众 (tiểu chúng), mình không tìm được từ tiếng Việt nào để dịch đúng ý của từ này nên phải dùng từ niché. Niché nguyên gốc có nghĩa là “ngách”, thị trường niché là một phân khúc nhỏ của thị trường mà ở đó các doanh nghiệp sẽ đặt mục tiêu vào một nhóm khách hàng riêng biệt. Vậy nên các nhãn hiệu niché thường chỉ tập trung vào một loại sản phẩm, không quảng cáo rộng rãi, không sản xuất và bày bán tràn lan, chất lượng vượt trội hơn hẳn so với các mặt hàng phổ thông khác và tất nhiên là giá thành rất rất cao.

Người bình thường ai lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua một cái tai nghe chứ.

Trước khi anh chính thức tới tìm cô rõ ràng là đã có chuẩn bị: đổi sang mặc một bộ quần áo thông thường, tháo khuyên tai, xe cũng thuê một chiếc không mấy bắt mắt. Nhưng chiếc tai nghe này đã khiến anh bị bại lộ.

Cô nghĩ đến tính mục đích đầy lộ liễu của những việc anh làm tối nay, đặt chỗ ngồi, cùng cô hợp xướng “Hương yểu”, lái xe đưa cô về nhà, trong lòng chẳng lấy gì làm thoải mái.

Kỳ thực Bạch Phỉ Lệ anh và A Quang có khác gì nhau đâu? Chỉ là một người thì muốn có năng lực của cô, còn một người thì muốn có thân thể của cô, cả hai đều không phải chuyện cô cam tâm tình nguyện.

Mẹ cô giục giã đến sốt ruột, cô rốt cuộc đành phải nhấc chân lên, thu lại nỗi bực dọc của mình, ra khỏi cửa.

Đây là một con ngõ cũ kỹ, rêu mọc choán lấy gần nửa con đường lát đá, gió heo hút thổi qua con ngõ nhỏ, cái lạnh thấm dần vào da thịt.

Dư Phi đi trong con ngõ, vắng vẻ không người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc của mình.

Không có khăn quàng cổ, khăn của cô đã đánh rơi trong phòng khách sạn của Bạch Phỉ Lệ. Ngày đó nghe thấy giọng nói gắt gỏng nghiêm nghị của Bạch Phỉ Lệ, cô liền bỏ qua suy nghĩ vào phòng nhặt lại. Cô cảm thấy Bạch Phỉ Lệ như vậy rất xa lạ, cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại, cô vẫn không thể nào liên hệ được Bạch Phỉ Lệ của buổi đêm và rạng sáng hôm ấy với Bạch Phỉ Lệ hiện tại ở trước mắt.

Trên người râm ran từng đợt đau buốt âm ỉ mà rõ rệt, cô ôm lấy cánh tay để trần của mình, lòng nghẹn ứ bực bội.

Cuộc đời của cô dường như sẽ mãi mãi bị dẫn dắt bởi những sự việc phát sinh mà cô không thể khống chế.

Bảy tuổi, bất ngờ lọt vào mắt sư phụ, mẹ đưa cô vào Thiện Đăng Đĩnh.

Vốn tưởng rằng cô sẽ hát hí khúc cả đời ở Thiện Đăng Đĩnh, vậy nhưng Sư Mi Khanh lại phát hiện ra cô thầm mến sư thúc, cô không thể không rời đi.

Vì muốn hoàn thành ước nguyện ăn tổ yến trước khi lâm chung của mẹ mình, cô không thể không nhận nhân tình của A Quang, chịu đựng bị gã đùa giỡn.

Để hát thật trọn vẹn khúc hí cuối cùng tặng mẹ, cô tiếp tục không thể không nhận ân huệ của Bạch Phỉ Lệ.

Cô luôn ở thế bị động. Cô luôn tự cho rằng mình rất thông minh, nhưng rốt cuộc lại luôn giẫm lên con đường nhân sinh sai lệch, là bởi cô không đủ mạnh, hay do không học được cách thỏa hiệp?

Ánh đèn thưa thớt, sao đêm lác đác, Dư Phi đi đến đầu ngõ, lờ mờ thấy bóng dáng chiếc xe đi thuê của Bạch Phỉ Lệ đỗ bên ngoài, liền ngẩn ngơ đi qua, chợt nghe ở bên cạnh có người gọi cô:

“Đi đâu vậy?”

Bạch Phỉ Lệ đứng cạnh bờ tường cũ kỹ loang lổ, bên cạnh là cây gạo to lớn nở đầy hoa.

Cung Quảng nghiêng mình, rót xuống mặt đất một dòng sông bạc, giát ánh trăng lên người anh.

Dư Phi cảm thấy, nếu anh không điển trai đến vậy thì chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.

Thậm chí còn chẳng bắt đầu.

Dư Phi chậm chạp dịch bước qua đó, hai tay để sau lưng, ngả người về phía sau, dựa lên cột điện bên cạnh Bạch Phỉ Lệ.

Cô cúi đầu không lên tiếng, mũi giày vải trên chân vẽ từng vòng lên mặt đất lát đá hoa cương rải sỏi. Chân cô trắng như tuyết, thậm chí còn thấy được cả đường mạch máu mảnh dẻ màu xanh nổi lên dưới làn da.

Hai người cứ yên lặng như vậy một lúc lâu, trong ngõ nhỏ không có lấy một tiếng động, gió thổi qua cây gạo, từng đóa hoa đỏ rực rơi xuống. Dư Phi nghĩ, suốt những năm qua cô đều trở về vào dịp Tết âm, đã lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh này. Khi còn bé xem phim Hồng Kông, mỗi lần có cảnh hoa đỏ là lại thấy rợp trời bay múa những cánh hoa đỏ tươi, có lẽ chính là đã được lựa quay từ cảnh sắc này.

Rất lâu sau, Dư Phi ngẩng lên nhìn cây gạo cao lớn, hỏi: “Liệu hoa có rụng hết không nhỉ?”

“Có.”

“Vậy à…” Dư Phi không khỏi tiếc nuối.

“Sau đó sẽ mọc lá mới.”

“Ồ.”

Cô thử nhìn rướn lên ngọn cây trong bóng đêm, trên tán cây ánh trăng óng ánh. Trăng vẫn tròn như cũ, cô nhớ ra đêm trước là mười lăm, tối nay là mười bảy, kỳ thực cùng lắm mới chỉ cách ba buổi tối, vậy nhưng lại cứ như đã quen biết người trước mặt này rất lâu rồi.

Cô nhìn về phía Bạch Phỉ Lệ, nở nụ cười xán lạn: “Anh có lời gì muốn nói với tôi?”

Anh trịnh trọng nói: “Đêm hôm trước là tôi không kiềm chế được, tôi xin…”

Dư Phi hoàn toàn không ngờ anh lại nói tới chuyện này, giọng nói nghiêm túc như vậy, khiến cô suýt bật cười. Cô ngắt lời anh:

“Không không không, anh kiềm chế tốt mà, cực tốt luôn…”

Cô thấy mặt anh xoẹt cái đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai. Lần này thấy rất rõ ràng, dưới ánh trăng, sắc đỏ nhàn nhạt.

Anh lảng tránh ánh mắt cô, không nói nên lời.

Dư Phi cười cười, có lẽ cô hiểu lầm Bạch Phỉ Lệ thật rồi. Dáng vẻ anh lúc này, quả thực chính là một công tử nhà giàu rất có giáo dưỡng, không giống loại hoang đàng bê tha chút nào. Đêm đó, phỏng chừng là cũng giống cô, gặp phải chuyện không vui nên ra ngoài uống rượu, chỉ khác mỗi cô là vào sai chỗ, còn anh là bị Quan Cửu dạy hư.

Dư Phi lấy điện thoại ra: “Add WeChat đi.”

Bạch Phỉ Lệ quét mã QR của cô rồi gửi lời mời kết bạn tới. Dư Phi thấy tên WeChat “Quan Sơn” của anh, không khỏi phì cười: “Anh không hợp với cái tên này lắm đâu.”

“Đặt bừa thôi.” Anh nói, thấy tên WeChat của cô là một chữ “D”, thuận miệng nói: “Cô cũng không hợp với cái tên “Ngôn Bội San” này chút nào.”

Dư Phi toát mồ hôi lạnh, anh cũng hơi nhạy cảm quá rồi.

Vào xem tường nhà của anh – “Người dùng chưa lập tường nhà”.

Vậy mà lại giống tính cô.

Điện thoại rung lên, anh gửi một tin nhắn tới, là số di động của anh. Cô cười cười, cũng nhắn lại một tin – là số điện thoại nhà cô.

Anh đáp: “…”

Dư Phi bật cười, gõ chữ nhắn lại: “Tôi ngày nào cũng ở nhà, cái này tiện hơn số di động.”

Anh đáp: “Lưu rồi.”

Ngay sau đó, anh lại gửi một tin qua: “Trả lại số di động cho tôi đây.”

Dư Phi phụt cười, nhắn lại nguyên si số di động của anh: “Trả anh!”

Anh đáp lại bằng biểu tượng “vững vàng tiếp được”.

Dư Phi rất ít khi dùng gói biểu tượng, mấy cái cô có đều là do Thứ Cơ chia sẻ. Nhìn biểu tượng kia khiến cô có cảm giác hoạt động nội tâm của vị Bạch công tử này có lẽ còn phong phú hơn cả vẻ mặt của anh.

Như cái biểu tượng này chẳng hạn, là anh đang khéo léo biểu đạt rằng anh rất bất mãn với việc cô không cho anh số di động.

Cô bèn gõ chữ: “A Phỉ, anh là đang dùng tình cảm đối đãi với tôi đấy à?”

Cô ấn phím “gửi”, ngẩng đầu, xem thật kỹ phản ứng của anh.

Dường như bị chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nào đó, lại tựa như ý thức được điều gì, vẻ mặt anh từng chút từng chút cứng lại, như bối rối, như bàng hoàng, như mâu thuẫn, lại cũng như chán ghét và giãy giụa.

Khung chat hiển thị phía bên kia đang nhập chữ…

Dư Phi nhìn chăm chú vào ngón tay anh, anh gõ xuống năm chữ, ngón cái ấn vào góc trên bên trái, dừng một chút, lại ấn vào góc trên bên phải hai lần, rồi lại gõ chữ, lần này gõ lâu hơn một chút, gõ xong, dừng lại, lại liên tiếp ấn nhiều lần lên góc trên bên phải, là xóa bỏ. Cứ như vậy mấy lần, mãi vẫn chưa thấy có tin gì nhắn qua.

Dư Phi nhàn nhạt nhếch miệng cười.

Đúng lúc này, một đóa hoa gạo cỡ đại rơi xuống từ ngọn cây, đập trúng lên tay anh. Chừng như điện thoại trên tay anh cầm không chắc lắm, bị đóa hoa gạo chắc nịch này va phải nên rơi thẳng xuống đất.

Thành phố Y có truyền thuyết, bị hoa gạo đập trúng sẽ sinh vận đào hoa. Khi còn bé dù không hiểu vận đào hoa là gì, nhưng cô từng đứng dưới tán cây gạo hai tiếng, nhưng cũng không hứng được đóa hoa gạo nào rơi trúng hết.

Dư Phi cười nhạt: “Anh may ghê đó.” Cô xoay người giúp anh nhặt điện thoại, ngón tay chạm vào điện thoại trước tay anh một bước. Cô tinh mắt thấy được trong khung chat còn sót lại hai chữ:

Không phải.

Dư Phi thoải mái, như thể một vấn đề rốt cuộc cũng có kết quả. Cô đứng dậy, nói với Bạch Phỉ Lệ.

“Chúng ta đơn giản hóa chuyện này lại chút đi. Tôi có thể đồng ý giúp các anh diễn vở kịch.” Cô dừng lại một chút, nói tiếp:

“Nhưng, tôi có điều kiện.”

Bạch Phỉ Lệ hỏi: “Điều kiện gì?”

“Thứ nhất,” Dư Phi nói, “Chúng ta vẫn nên giao dịch bằng tiền đi thôi, đừng tính nợ nhân tình gì hết, như thế đối với mọi người đều dễ thở.” Cô nhìn tổng tiền cho vay của WeBank, nói:

“Tôi muốn ba vạn hai.”

“Thứ hai, tôi còn chuyện quan trọng khác phải làm, không thể cho các anh toàn bộ hai ngày được. Tôi chỉ có thể theo các anh tham gia hai buổi luyện tập, một buổi vào tối mai, một buổi vào tối ngày kia trước lúc biểu diễn chính thức.”

Dư Phi khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt Bạch Phỉ Lệ: “Đồng ý không? Dù không đồng ý, tôi cũng không chấp nhận mặc cả.”

Bạch Phỉ Lệ không nói lời nào, lấy điện thoại ra, gửi cho Dư Phi một khoản tiền.

Dư Phi nhìn xuống, 32000.

Trong dự liệu.

Cái giá cô rao tất nhiên là trên trời. Ở Thiện Đăng Đĩnh, cô diễn một buổi cũng chỉ có thể nhận được hai trăm tệ mà thôi, đó còn là hát từ đầu đến cuối.

Trong lòng cô cảm khái: Đúng là thói đời.

Dư Phi không nhận khoản tiền ngay, cô cười rạng rỡ: “Tôi không phải kẻ không biết điều, sau buổi tập đầu tiên, nếu các anh hài lòng tôi sẽ nhận tiền, đến chủ nhật anh chuyển lại đi.”

Cô khoát khoát tay với Bạch Phỉ Lệ: “Tôi về đây, tối mai có thời gian tôi sẽ báo anh.”

Gió thổi qua, hoa đỏ đầy đất.

***

Dư Phi về đến nhà, giúp Ngôn Bội San tắm xong, cô cũng chỉ rửa mặt rồi leo lên nằm cùng với mẹ trên chiếc giường nhỏ. Sau khi cô và Bạch Phỉ Lệ tạm biệt về nhà thì nhận được kịch bản phần của vai Lưu Hí Thiềm do Bạch Phỉ Lệ gửi qua WeChat, kèm theo video ghi hình những buổi luyện tập trước của họ.

Dư Phi chậm rãi đọc kịch bản, đột nhiên một tin nhắn nhảy ra, là của Thứ Cơ.

Thứ Cơ: Tôi đến khách sạn rồi hiuhiu, ở đây nóng quá.

Dư Phi suy nghĩ một chút, trả lời: Gà Chay đại sư, tôi muốn hỏi một vấn đề.

Thứ Cơ: Hiện giờ lượng fans ngày một tăng lên, tôi đang thử nghiệm hình thức “Tri thức trả tiền” được lưu hành rộng rãi nhất đấy.

Thứ Cơ: Nữ thí chủ, tôi vừa mới mở “Hỏi đáp WeChat”, 168 tệ một người, cô vào đó hỏi đi, người khác xem câu trả lời của tôi, cô còn có thể kiếm tiền, a di đà phật.

Dư Phi: Bố khinh.

Thứ Cơ: Chậc chậc thẹn chưa kìa, cô là thiếu nữ đó nhé.

Dư Phi: Tôi giờ là phụ nữ rồi.

Thứ Cơ: What? Chờ tôi ra khỏi bồn tắm đã.

Thứ Cơ: Được rồi được rồi, nào nào, kể chuyện của cô đi, cô gặp được sư tử rồi hả?

Dư Phi: [mỉm cười] Không lấy tiền chứ đại sư?

Thứ Cơ: Bảo bối, không lấy, tôi cho cô tiền, cô mau kể cho tôi nghe đi.

Dư Phi thở dài, kể lại một lượt chuyện đã xảy ra cho Thứ Cơ nghe, nhưng che giấu sự thật rằng cô và Bạch Phỉ Lệ gặp nhau là ở “Chiếc bè”.

Thứ Cơ nghe đến hăng say, không ngừng hỏi “Sau đó thì sao?”, “Kết quả?”, “Cuối cùng thế nào?”. Sau khi nghe xong, hắn nói: Vậy nên tối ngày kia cô sẽ đi diễn vở kịch “Công tử trong hồ” đó hả?

Dư Phi bất đắc dĩ đáp: Ừ. Đất diễn của vai này cũng không nhiều, chỉ có một đoạn, nhưng vừa phải hát vừa phải đánh đấm, lại còn là diễn chung với một tên hòa thượng mặt dày.

Thứ Cơ: Hòa thượng?

Dư Phi gửi đoạn kịch bản “Cuộc đấu chốn Lê viên” của vai Lưu Hí Thiềm gửi cho Thứ Cơ.

Thứ Cơ đọc xong, hết sức hưng phấn: Dư Phi muội muội, anh có thể diễn vai hòa thượng A La Xá này được không? Có thể không có thể không?

Dư Phi không nhịn được: Gà Chay đại ca ca, anh là hòa thượng đó!

Thứ Cơ: Ừ, thì sao? Anh diễn là chuẩn nhất đấy! Em nhung nhớ yêu thương anh, vậy nhưng anh vẫn một lòng hướng Phật không phiền không loạn, cái này có vấn đề gì không?

Dư Phi muốn hộc máu: Có!

Thứ Cơ: Anh mặc kệ anh mặc kệ, em không phải yêu cầu sư tử nhà em hai điều kiện sao? Thêm một cái nữa đi, nói muốn dẫn thêm người vào tổ.

Dư Phi:…

Dư Phi thấy mẹ đã ngủ say, bèn tắt đèn đi. Trong bóng đêm giật mình một cái, cô gửi cho Thứ Cơ một tin nhắn.

Dư Phi: Cậu vừa nói gì? Bạch Phỉ Lệ là sư tử nhà tôi?

Thứ Cơ: Đúng vậy, ai lại có thể có duyên phận thâm sâu đến thế trong vòng có ba ngày chứ? Tu trăm năm được ngồi chung thuyền, tu nghìn năm được nằm chung giường, nữ thí chủ, cô còn nghi vấn gì nữa?

Dư Phi: Cái này cũng quá mê tín lạc hậu rồi mà?

Thứ Cơ: Thuyết duy vật chủ nghĩa Mác và anh, em chọn ai.

Dư Phi:… Chọn cậu.

Thứ Cơ: Xí.

Dư Phi hốt nhiên trăn trở.

Cô quả thực chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Cực kỳ gợi cảm”, “cường tráng cứng cỏi”, Bạch Phỉ Lệ có thể ứng với cái nào?

Bạch Phỉ Lệ giống sư tử sao?

Anh chính là một con thỏ, hơn nữa còn là một con thỏ vô cùng nhạy cảm vô cùng nhỏ mọn.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô động lòng với anh không phải chỉ có một hai lần.

Cô vẫn cảm thấy, đó là bởi vì cô không có sức chống cự với tất cả những thứ xinh đẹp. Dù Bạch Phỉ Lệ chỉ là một cái tượng sáp, cô cũng sẽ nguyện ý ôm anh về nhà, ngắm nghía sờ mó anh mỗi ngày.

Tự vấn lại, chỉ tính màn hát hí khúc tối nay thôi, cô cũng đã có chút cảm giác khác biệt với anh rồi.

Đoạn hí khúc này tuy ngắn, nhưng khi hát lại khiến cô say sưa vui thú. Vì sao “Du long hí phượng” lại là vở cô hát xuất sắc nhất? Chỉ bởi vì cô thích Nghê Lân mà thôi. Thế nào là diễn đối? Đó chắc chắn phải là kẻ tám lạng người nửa cân, khó phân cao thấp. Cô tung cho Nghê Lân tình ý nhiệt thành, Nghê Lân tiếp được, là dựa vào công lực lấy thật đối thật.

Nhưng Bạch Phỉ Lệ thì không phải vậy. Nếu xét ở góc độ chuyên nghiệp, anh hát về mặt nào cũng có khuyết điểm, nhưng ẩn hiện trong đó vẫn luôn có đôi phần tinh tế sắc sảo, có thể kích thích cô càng hát tốt hơn. Đây là chút hồi đáp tình ý mà Nghê Lân không thể đem lại cho cô.

Cô không thích độc diễn. Cô từng cho rằng, miễn người diễn đối của cô là Nghê Lân thì cho dù biết rõ là kịch độc diễn, cô cũng có thể hát đến bốn bề dậy sóng, hát đến cam tâm tình nguyện.

Nhưng giờ thì cô đã hiểu, ngọn lửa ấy đang bùng lên lần nữa trong lòng cô, nếu không được thêm củi thì sớm muộn gì nó cũng sẽ thiêu rụi đốt cô, cuối cùng lửa tắt, đến khói cũng không còn.

Diễn đối thì diễn đối, không có đối thì sao có diễn?

Chẳng qua, cô sợ rồi.

Cô vốn là người qua loa đại khái, nhưng về điểm này, suốt mười mấy năm qua bị Nghê Lân mài giũa mỗi ngày, chung quy đã bị mài thành nhẵn bóng như mặt gương, mỏng mịn như sợi chỉ, chỉ một chút ma sát thôi cũng có thể khiến cô đau đớn.

Suy nghĩ của Dư Phi lần lữa vòng vo mãi, nói với Thứ Cơ: Tôi từng thăm dò anh ta rồi, anh ta không có ý định dùng tình cảm đối đãi với tôi. Hơn nữa, anh ta là công tử nhà giàu, tôi là cái thá gì? Anh ta có thể thu về vài trăm triệu một vở kịch sân khấu, tôi hát kinh kịch một buổi được có hai trăm tệ, tôi có thể có kết quả gì với anh ta chứ? Sư tử sư tử, sư tử cái con khỉ.

Thứ Cơ rất nhanh đã đáp lại: Nữ thí chủ, cô thế này gọi là rầu rĩ chuyện không đâu đấy. Kinh Kim Cương có nói: Phàm hễ có tướng, đều là hư vọng. Cái gì mà công tử với chả dân thường, kịch sân khấu với chả kinh kịch, đều là hư vọng giả tướng cả. Cái gọi là “sư tử”, là một thứ bản chất. Cô cho rằng thứ Văn Thù Bồ Tát cưỡi là sư tử sao? Không phải, đó là phật pháp.

Thứ Cơ tiếp tục bla bla bla, Dư Phi:…

Thứ Cơ: Ở cạnh Văn Thù Viện những mười sáu năm mà vẫn không mở được tuệ nhãn, đó chính là sự chênh lệch giữ cô và bần tăng.

Dư Phi phẫn nộ: Mai cậu tự chơi một mình đi!

Từ cửa sổ rót vào ánh trăng thanh, quyển “Kinh Kim Cương” cuộn một góc nằm lẳng lặng trên mặt tủ đầu giường.

Thiện Đăng giới Lê viên, đậu thuyền nơi biển Phật.

Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không thông.

***

Quan Cửu nhìn liếc qua di động, phàn nàn: “Đã mười rưỡi rồi, Ngôn Bội San rốt cuộc là có tới hay không đây? Chúng ta nhiều người thế này, sao ngồi đây đợi mãi được? Mai đã diễn rồi, cô ấy còn chưa tới tập được buổi nào nữa, người mày tìm rốt cuộc có tin được thật không vậy?”

Đám Quỷ Đăng, Doãn Tuyết Diễm cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Phỉ Lệ.

Bạch Phỉ Lệ nhìn điện thoại di động, trong WeChat chỉ có duy nhất một tin nhắn cô gửi tới lúc bảy giờ tối: Hôm nay xảy chút chuyện ngoài ý muốn, buổi tối chắc sẽ đến muộn. Sau đó thì bặt vô âm tín. Gọi điện thoại mấy cuộc đều không bắt máy. Hỏi Tiểu Phất Điệp, Tiểu Phất Điệp ấp úng, xin lỗi anh: Chị họ không cho phép em kể bất kỳ chút gì về chị ấy với anh, Quan Sơn ca ca, xin lỗi xin lỗi xin lỗi.

Tuy nhiên sau đó, Tiểu Phất Điệp có nhắn thêm một câu: Nhưng chị họ em nhất định sẽ nói lời giữ lời, thật đấy.

Đáy mắt Bạch Phỉ Lệ lắng lại sâu hơn, nói: “Mọi người về đi. Lúc nữa cô ấy đến, tôi sẽ tập với cô ấy.”

“Hả?” Cả đám đồng thanh tỏ ra nghi ngờ. Quỷ Đăng mau mồm mau miệng: “Quan Sơn, cô ấy phải diễn đối với không ít người, có tôi, có A La Xá, hơn nữa cô ấy còn phải diễn cùng Nhất Niệm Thành Tiên cảnh đánh nhau với sát thủ nhị phẩm của Lăng Quang, những cảnh này đều không thể qua loa, cậu định tập thế nào? Cậu diễn với cô ấy được sao?”

Bạch Phỉ Lệ không đáp.

Quan Cửu nói: “Tôi vẫn nói câu cũ, tự gây ra rắc rối thì tự đi mà giải quyết. Nếu nó đã mở miệng vàng bảo mọi người về thì mọi người cứ về đi. Nhiều người như vậy, có người xin nghỉ, có người trốn học, xa xôi lặn lộn tới tận đây, coi trọng vở kịch này đến mức nào, tôi nghĩ Quan Sơn cũng biết không kém gì chúng ta.”

Mọi người bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc, ai cũng nghe được vài tiếng thở dài rất rõ ràng, vài phần lo lắng, vài phần tiếc hận, còn có cả vài phần bực bội và bất mãn.

Quỷ Đăng và Nhất Niệm Thành Tiên đi tới, nói với Quan Cửu và Bạch Phỉ Lệ: “Hay là bọn tôi ở lại chờ cùng cậu nhé. Những người khác không phải diễn đối, có thể về trước.”

Bạch Phỉ Lệ nói: “Hai cậu cũng về đi.”

Quan Cửu nói với Quỷ Đăng và Nhất Niệm Thành Tiên: “Nó bảo hai cậu về thì cứ về đi. Quỷ Đăng, vai cậu diễn quá nặng đô, xuyên suốt toàn bộ vở kịch, đêm nay không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức thì mai sao gánh được? Nhất Niệm Thành Tiên cũng vậy, cậu diễn nhiều cảnh đánh nhau với vai phụ như thế, giữa chừng còn phải liên tục thay đổi phục trang, diễn một buổi thôi cũng tiêu tốn mất bao nhiêu thể lực, cậu cũng phải nghỉ ngơi cho tốt vào.”

“…” Quỷ Đăng lưỡng lự nói, “Một mình cậu ấy sao giải quyết được? Cậu ấy cho tới giờ đã từng diễn kịch lần nào đâu?”

Quan Cửu phất tay một cái: “Nó nói được là được, đừng lo lắng.” Thấy trên mặt Quỷ Đăng và Nhất Niệm Thành Tiên mồn một vẻ không tin, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu nó không giải quyết được cô gái kia, tôi sẽ bắt nó lấy cái chết tạ tội với các cậu.”

Quỷ Đăng và Nhất Niệm Thành Tiên bán tín bán nghi rời đi. Trong phòng tập chỉ còn lại mình Quan Cửu và Bạch Phỉ Lệ.

Bạch Phỉ Lệ giương hai mắt thẫn thờ nhìn vào gương. Trên tay vô thức xoay xoay cái điện thoại, con iPhone mới cứng xoay qua xoay lại như con thoi giữa năm ngón tay thon dài tựa cánh bướm của anh. Trên mảng da trắng nõn bên rìa hổ khẩu, có một vết xanh tím nho nhỏ.

Quan Cửu nhìn chằm chằm vết màu vô cùng bất đồng đó, hỏi: “Tay mày sao thế?”

“Bị hoa rơi trúng.”

“Hoa gì ghê vậy? Hoa đá? Hoa thủy tinh?”

“Hoa gạo.”

Quan Cửu cười ầm lên, “A Phỉ, đừng nói giỡn, một bông hoa gạo mà có thể rơi khiến tay mày bầm được thế à?”

Bạch Phỉ Lệ nhìn cô không nói.

Quan Cửu vẫn cười không dứt: “Được, cứ coi như mày nói thật đi, tao thấy đây không phải tại hoa mà tại mày. Mày ấy à, còn giống đậu phụ hơn cả công chúa đậu phụ nữa, vừa thấy máu là ngất, đụng nhẹ phát cũng bầm, haizz, tao thật sự đúng là đem mày nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan mà.”

Bạch Phỉ Lệ: “Cút!”

Quan Cửu tất nhiên là còn lâu mới cút, chẳng những không cút mà còn được nước lấn tới: “Ê, có phải chỗ mày hay nói là, bị hoa gạo rơi trúng sẽ sinh vận đào hoa không? Tao thấy nói rất chuẩn nhé.”

“Đào hoa nào?”

“Ngôn Bội San đó! Cô ấy không phải chính là vận đào hoa của mày à?” Quan Cửu cao giọng nói, có chút trào phúng, “Bao năm nay mày không rời phận cậu ấm A Phỉ, thế mà lại lên đài hát hí khúc vì cô ấy; ở với Lăng Tửu hai năm không có làm gì, gặp cô ấy lần đầu tiên đã xong chuyện, không phải đào hoa thì là gì?”

Bạch Phỉ Lệ cúi đầu không nói, lát sau mới mở miệng: “Hay là thôi đi.”

Quan Cửu nói: “Làm sao? Một sáng bị Lăng Tửu cắn, mười năm sợ đàn bà à?”

Bạch Phỉ Lệ nói: “Cô ấy yêu cầu ba vạn hai.”

Quan Cửu: “Nhận tiền chưa?”

“Chưa.”

“Chậc chậc.” Quan Cửu chép miệng, “Tao thấy ấy, dựa vào cảm giác của tao, Ngôn Bội San là một người rất biết cách tự bảo vệ đó. Người hát hí khúc đều rất giỏi diễn đối, mày cho cô ấy diễn vai gì, cô ấy sẽ nhập vai ngay được. Mày xem xem, hôm trước ở Đại Ẩn Hí Lâu, mày giả bộ không biết cô ấy, cô ấy liền tỏ ra cũng không biết mày luôn. Mày chắc chắn là đã ám chỉ gì đó với cô ấy, thế nên cô ấy mới đem chiêu đòi hỏi trên trời này ra đối phó với mày. Aizz, tao chỉ đoán vậy thôi, nói chung, mày liệu mà làm, vở kịch này mà đổ bể, mày tốt nhất là nên về nhà ngoan ngoãn làm người nối nghiệp cho bố mày đi thôi.”

Quan Cửu giơ tay lên che miệng, ngáp lớn một cái, đứng dậy nói: “Tao buồn ngủ rồi, về trước đây. Mày tốt nhất nên tập chung với cô ấy một chút, kinh kịch và kịch sân khấu, dù sao cũng vẫn khác nhau.”

Cô nghĩ đến điều gì, lại ghé vào tai anh thần bí nói:

“A Thủy rất ghét Lăng Tửu, vậy nhưng lại rất thích Ngôn Bội San đấy. Tao thấy, mày vẫn nên tôn trọng cô ấy chút đi.”

Nói rồi, nụ cười của Quan Cửu lại càng thêm bí hiểm, nháy mắt một cái, kiêu ngạo tao nhã như thiên nga đen rời đi.

Điện thoại Bạch Phỉ Lệ rung lên, có tin nhắn. Anh mở ra, là của Dư Phi:

“Tôi xong rồi. Anh ở đâu?”

Anh gõ chữ: Cô ở đâu.

Cô gửi vị trí định vị tới.

Bạch Phỉ Lệ xem, là bệnh viện nhân dân số một thành phố Y.

***

Dư Phi gần như một đêm không ngủ. Hơn hai giờ sáng, Ngôn Bội San đột nhiên phát bệnh, bụng đau quặn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn dưới thân đã chảy ra rất nhiều máu. Triệu chứng này vừa hung hiểm vừa dữ dội, Dư Phi cùng dì dượng hợp lực đưa bà vào bệnh viện cấp cứu. Lúc trên xe cứu thương Ngôn Bội San bị sốc vì mất máu, giữa chừng kho máu báo tình hình khẩn cấp, Dư Phi và dì phải đến kho máu hiến 400cc máu mới lấy được quyền ưu tiên truyền máu cấp cứu cho Ngôn Bội San.

Ngôn Bội San ở phòng ICU một ngày một đêm, đến tận tối khuya hơn chín giờ, tình hình mới ổn định được. Dư Phi lại ở lại theo dõi thêm một tiếng, sau khi chắc chắn rằng bà không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa thì mới gửi tin cho Bạch Phỉ Lệ.

Bạch Phỉ Lệ nói muốn lái xe tới đón cô. Dư Phi vào toilet bệnh viện rửa mặt, cẩn thận lau sạch vết máu trên người. Trước đó cô mặc nguyên đồ ngủ đưa mẹ vào bệnh viện, cũng may về sau Tiểu Phất Điệp có mang quần áo sạch tới đây cho cô thay, vẫn là một chiếc xường xám màu trắng may bằng vải trúc bâu và một đôi sandal đế thấp.

Cô ra ngoài cổng bệnh viện mới phát hiện ra trời không biết đã đổ mưa tự lúc nào. Cô đội mưa chạy tới cửa hàng tạp hóa bên ngoài bệnh viện mua một cái bánh mì và một chai nước suối, còn muốn mua cả ô nhưng được cho hay là đã bán hết, lô hàng mới vẫn còn trên đường vận chuyển. Nhân viên cửa hàng đề cử cô mua áo mưa, cô ngại xấu, đang do dự có nên mua hay không thì nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Xuống đây.”

Bạch Phỉ Lệ cầm một chiếc ô, đứng dưới bậc thang trước cửa hàng tạp hóa. Chiếc ô đó là ô trong suốt, nước mưa rào rào chảy xuống, phản chiếu ánh đèn neon trên đường, tạo thành một vầng sáng lung linh. Khuôn mặt anh ẩn sau vầng sáng rực rỡ ấy, nhưng quần áo thì vẫn giữ nguyên màu sắc vốn có, khuyên tai hình con mắt dựng đứng đung đưa, lóe ra một tia sáng như ánh sao.

Dư Phi trề môi, xuống khỏi bậc thang, vừa lúc anh cũng đem ô qua, che mưa cho cô.

“Sao cô lại ở bệnh viện?”

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Cô sao vậy?”

“Mất chút máu, giờ không sao rồi.”

Bạch Phỉ Lệ thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong tay cầm ổ bánh mì và chai nước, lại hỏi: “Chưa ăn tối?”

Dư Phi gật đầu.

Bạch Phỉ Lệ không hỏi thêm nữa, dẫn cô tới cạnh xe, mở cửa ghế ngồi cạnh người lái.

Dư Phi ngăn anh lại, nói: “Tôi muốn ngồi đằng sau.”

Bạch Phỉ Lệ dứt khoát cự tuyệt: “Không được.”

“Vì sao?” Dư Phi ngờ vực hỏi.

“Tôi không thích có người ngồi phía sau tôi.” Anh hùng hồn trả lời.

“Vì sao?”

Bạch Phỉ Lệ nhàn nhạt quét mắt qua cô: “Tôi nhát gan, sợ có người sau lưng.”

Dư Phi: “…”

Cô kiên trì không tha truy vấn: “Sao tối qua lại được?”

“Tối qua có hai người.”

Dư Phi cảm thấy người này thật hết nói nổi.

Nhượng bộ anh, Dư Phi miễn cưỡng ngồi vào cạnh ghế lái. Bạch Phỉ Lệ nhắc cô: “Dây an toàn.” Cô lầm bầm: “Lái xe còn không thắt dây an toàn đâu.” Chỉ thấy Bạch Phỉ Lệ nghiêng người qua, kéo dây an toàn chỗ cô xuống, cắm vào chốt, tiện tay kéo một cái, Dư Phi “á” một tiếng, dây an toàn đã khóa cứng người Dư Phi lại, đường cong trên người hiện lên.

Dư Phi: “Đi mà nhìn đường của anh ấy!”

Bạch Phỉ Lệ lờ cô đi.

Một lúc sau, Dư Phi mở bánh mì ra ăn, cô vốn không thích ăn trước mặt người ngoài, đó cũng là lý do vì sao cô muốn ngồi phía sau. Nhưng giờ cô thực sự đã đói lắm rồi, dạ dày cứ như bị thiêu cháy vậy, cô cần phải lót dạ trước đã.

Nhưng Bạch Phỉ Lệ lại nói: “Đừng ăn trong xe tôi.”

Dư Phi có chút tức giận: “Tôi đã mua bánh mì không mùi rồi còn không được nữa hả? Anh nghĩ anh là ai chứ?”

Ánh mắt Bạch Phỉ Lệ nghiêm lại, không nói gì, Dư Phi tức tối ném bánh sang một bên, mở chai nước ra uống một ngụm lớn. Bỗng nhiên cô theo quán tính nhào người về phía trước, cũng may dây an toàn đủ chặt, nhưng cô cũng suýt sặc. Cô thật sự phát cáu, đang định nổi giận thì thấy xe dừng lại cạnh một quán cháo ven đường.

Dư Phi sinh ra và lớn lên tại thành phố Y nên cũng biết chỗ này chỗ nọ. Quán cháo này tuy nhỏ nhưng là quán cháo ngon nhất ở thành phố Y. Là quán ăn nhỏ của một gia đình đã bán suốt vài chục năm nay, làm cháo rất toàn tâm toàn ý. Cháo nhà họ cả thành phố đều biết tiếng, còn lên cả phóng sự đài truyền hình trung ương, vậy nhưng chưa từng mở rộng cửa hàng.

Bạch Phỉ Lệ cầm ô xuống xe, đi qua chỗ cô, mở cửa cho cô. Dư Phi thấy mặt anh vẫn nghiêm nghị như vậy, không có biểu cảm gì, trong đầu nảy ra cảm giác không tình nguyện, vừa khó chịu vừa không cam lòng nhận ý tốt của anh.

Xuống xe, anh che ô cho cô. Cô cố ý nghiêng người đi né ra ngoài, anh không thể không nghiêng ô theo. Cô cứ tránh ra như vậy, bất chợt thấy vẻ mặt anh thoáng hiện vẻ phiền phức, đổi ô từ tay trái sang tay phải, duỗi tay trái ra, có chút thô bạo tóm lấy eo cô kéo vào dưới ô.

Dư Phi cự lại, không ngờ nhìn anh gầy yếu thanh tú như bông sen nở hé trên mặt nước vậy mà sức lực lại không sao cự được, kìm chặt lấy eo cô đi về phía trước, đến cửa quán cháo thì đẩy cô vào. Anh thu ô, vẩy nước ở cạnh cửa rồi đặt ô vào chỗ để riêng biệt trong góc phòng.

Hơn mười một giờ, quán cháo vẫn rất đông khách. Không có bàn riêng để ngồi, Bạch Phỉ Lệ dẫn Dư Phi ngồi vào cái bàn lớn cạnh cửa song song với vỉa hè. Mặt Dư Phi vẫn tỏ vẻ không chịu, Bạch Phỉ Lệ cũng mặc kệ cô, tự mình xé một tờ gọi món xuống, lấy bút chì đánh dấu gọi một bát cháo đĩnh tử, một đĩa đậu hũ huyết (*), hai phần thịt viên kèm rau xanh làm món ăn nhẹ, một cốc trà lạnh, rồi đưa cho nhân viên quán.

(*) Cháo đĩnh tử có nguồn gốc từ vùng châu thổ ven sông Châu Giang, là món ăn truyền thống nổi tiếng vùng Quảng Đông, nguyên liệu chính gồm cá sống thái lát, thịt nạc, bánh quẩy xé sợi, lạc, hành thái, vân vân; đậu hũ huyết là đậu hũ được làm kèm tiết gà, tiết lợn, tiết vịt, thêm cả thịt lợn và hạt tiêu, ớt, tạo thành một món ăn truyền thống rất được yêu thích ở Trung Quốc.

Cháo đĩnh tử được mang lên trước, nóng hôi hổi, thơm nức mũi. Trong làn hơi nước bốc lên trắng mờ, Dư Phi tí tách rơi nước mắt. Bạch Phỉ Lệ lấy khăn giấy ra hứng dưới cằm cô, tránh cho nước mắt rơi vào cháo. Tốc độ lấy giấy của anh không theo kịp tốc độ nước mắt cô rơi xuống, anh bèn vừa chìa tay ra hứng vừa lấy giấy.

Dư Phi “bốp” một tiếng hất tay anh ra, Bạch Phỉ Lệ hỏi: “Cô nói xem, cô giận dỗi gì với tôi chứ?”

Cũng không phải là chưa từng mất phong độ khóc trước mặt anh, Dư Phi chẳng ngại ngần gì nữa, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Loại cậu ấm đẻ ra trong nhà có tiền như anh thì hiểu cái gì.”

Bạch Phỉ Lệ kéo bát cháo ra khỏi phạm vi mặt cô, nói: “Cô cứ mở miệng ra là cậu ấm nhà có tiền, tôi cũng không phải loại cậu ấm nhà có tiền như cô tưởng tượng.”

Dư Phi nhéo tai anh một cái, thút thít nói: “Anh còn dám nói anh không có tiền hả.”

Bạch Phỉ Lệ bị cô nhéo đến lệch đầu, xuýt xoa một tiếng, nói: “Có tiền là lỗi của tôi à? Trong xã hội này ai mà chẳng có chút tiền chứ, có trách cũng chỉ có thể trách nhà cô thực sự quá nghèo thôi.”

Dư Phi không ngờ đến nước này rồi mà anh lại cay nghiệt không chừa chút mặt mũi nào cho cô như thế, nhưng lời anh nói cũng đâu có gì sai? Trong lòng cô vừa khổ não lại vừa cảm thấy bị coi thường, bị anh chọc giận đến muốn phát khóc, vừa cúi đầu lại thấy sáu con mắt trên áo anh đang nhìn chòng chọc vào mình chừng như rất hả hê, liền hung tợn đánh anh một cái, khóc lóc bắt bẻ: “Anh… Cái áo này của anh phiền quá đi!”

Bạch Phỉ Lệ: “…”

“Được được được.” Anh nói có phần mất kiên nhẫn, lấy tay lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc nữa, ăn đi, cơm nước xong còn phải đi diễn tập nữa đấy.”

Dư Phi: “Không tập…”

“Đừng có mơ.” Bạch Phỉ Lệ dúi cái thìa vào tay cô, đè tay cô xuống khuấy khuấy bát cháo, nói: “Đã tới rồi thì đừng mong chạy thoát.”

Dư Phi vừa khóc vừa ăn cháo, ăn cháo xong lại ăn món ăn nhẹ, bữa cơm này đích xác là bữa ăn chật vật nhất của cô từ khi chào đời đến nay. Cô không muốn ăn đậu hũ huyết, Bạch Phỉ Lệ dỗ cô ăn, nói là để bổ sắt bổ máu. Cô vẫn không chịu ăn, thấy thần sắc Bạch Phỉ Lệ đổi sang bực bội, cô lại thấy hơi thấp thỏm. Vừa ăn đậu hũ huyết, cô vừa lên án Bạch Phỉ Lệ, lúc không mời được cô thì coi cô như nữ bồ tát, chỉ hận không thể đốt nhang cúng bái; mời được rồi thì đe nạt doạ dẫm, coi cô còn không bằng nô lệ.

Bạch Phỉ Lệ bị cô chỉ trích đến hết cách, nói: “Chính cô bảo là dùng tiền nói chuyện, dùng tiền làm việc còn gì, giờ tôi là bên A cô là bên B, cô còn muốn thế nào nữa?”

Dư Phi vừa nhai rau vừa cứng đầu cứng cổ, đỏ mắt nói: “Tôi còn chưa lấy tiền.”

Bạch Phỉ Lệ không nói không rằng, thò tay qua lấy điện thoại của cô: “Đưa số tài khoản Alipay cho tôi.”

Dư Phi giữ lại điện thoại không cho anh lấy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ hệt như gà chọi, không ai chịu nhường ai. Chủ quán tủm tỉm cười bưng khay kẹo sạch miệng qua bên này:

“Cô xinh gái cậu đẹp trai à, ăn kẹo đi này.”

***

Bạch Phỉ Lệ đưa Dư Phi đến một cơ sở đào tạo múa ở đối diện bên đường. Cưu Bạch đã thuê một phòng tập ở đây để tập luyện. Phòng tập rộng bằng một sân khấu hí kịch lớn, bốn mặt tường và trần nhà đều là gương, đèn được mở hết lên, cả căn phòng sáng trưng.

Dư Phi bỗng dậy lên cảm giác đã lâu không gặp. Đã lâu không luyện, nhưng cô vẫn thuộc về phòng tập, thuộc về sân khấu.

Trong gương, mắt cô vẫn sưng đỏ, nhưng trong lòng lại thấy thư thái. Cô biết khóc đối với cô rất có hiệu quả, mỗi lần khóc ra, mọi tắc ứ trong đầu đều thoát hết ra ngoài.

Chỉ là cô không ngờ, ngắn ngủi có ba buổi tối thôi mà cô đã khóc trước mặt Bạch Phỉ Lệ những hai lần.

Là sư tử đó ư? Anh thật sự là sư tử của cô ư?

Cô thấy Bạch Phỉ Lệ cầm hai cái hộp tới, đặt lên mặt bàn phía trước cô, nói: “Thay phục trang đi.”

Dư Phi ngỡ ngàng: “Không phải chỉ là tập thôi sao? Sao còn phải thay phục trang?”

Bạch Phỉ Lệ cầm một thanh Thanh Phong kiếm dài ba thước gõ gõ lên bàn: “Cô chém xuống cho tôi xem nào.”

Dư Phi nhìn lướt qua bộ áo trên người mình, mặt thoắt cái đỏ rực. Cô nói: “Có người nào như anh không hả!” rồi mở hai cái hộp trước mặt ra.

Nắp hộp vừa mở, dường như có ánh sáng trắng lóa lóe ra, chợt rọi vào mắt cô.

Đó là một bộ trang phục diễn dành cho vai tiểu sinh mới tinh, có một chiếc mũ vua cỏ (*) màu vàng kim, bên trên còn có hai cây lông công dài chừng năm sáu thước.

(*) Nguyên văn là 草王盔 (thảo vương khôi), thường được sử dụng cho những người xưng vương xưng bá không chính thống, ví dụ như Tề Thiên đại thánh.

Bộ trang phục diễn này trắng sáng lộng lẫy, long lanh dưới ánh đèn tựa như châu ngọc phát sáng. Dư Phi lấy ra xem, là một chiếc mãng bào (*) màu trắng.

(*) Vốn là tên gọi trang phục dành cho quan viên thời cổ đại, ở đây dùng để chỉ phục trang chuyên dụng trong hí kịch Trung Quốc.

Chiếc áo mãng bào trắng này còn được chế tác tinh xảo khéo léo hơn bao nhiêu so với những trang phục diễn bình thường cô hay thấy. Vạt áo thêu hoa văn hải thủy giang nhai, lớp vải lót trong ẩn giấu họa tiết cảnh xuân hoa nở, đến lúc cất bước nhảy múa, không biết sẽ còn diễm lệ đến cỡ nào.

Dư Phi vừa thấy đã yêu thích không rời.

Bạch Phỉ Lệ nói: “Mặc thử đi, không vừa còn sửa lại.”

Dư Phi cười rạng rỡ, cũng không cự nự gì nữa, cầm áo vào phòng trong đổi.

***

Nhờ phúc Tiểu Phất Điệp, gần đây Dư Phi xem không ít phim cosplay, đa số đều được trau chuốt vô cùng tỉ mỉ. Nhất là phim cổ phong của một vài studio, đẹp đến ngộp thở, đến cả cô cũng phải cảm thán một tiếng: Đẹp quá.

Nhưng một khi đã thấy bản gốc chưa qua chỉnh sửa của một bộ phim, hoặc từng xem video quay lại ví dụ như của một số vở kịch sân khấu, thì các loại vấn đề làm bừa làm ẩu phục sức, đạo cụ, hóa trang sẽ lập tức nổi lên mặt nước.

Dư Phi biết một phần cũng là do yêu cầu thẩm mỹ của cô quá cao. Người chơi cosplay phần lớn chỉ là dân nghiệp dư, còn trẻ tuổi, kinh tế có hạn. Muốn đạt đến ngưỡng đẹp trong lý tưởng của cô thì khả năng gần như là bằng không.

Cũng khó trách vì sao một dân chơi độc lập như Tiểu Phất Điệp lại có thể có chút danh tiếng trong giới này. Bởi vì con bé nhờ được xưởng may của Ngôn Bội Linh làm trang phục cos cho, bất kể là thiết kế hay chất lượng may đều trội hơn hẳn so với đồ trên Taobao, về mặt chất lượng có thể coi là thượng thừa trong giới rồi.

Nhưng từ những thành quả mà Tiểu Phất Điệp cho cô xem có thể thấy được Tiểu Phất Điệp ít khi động đến cos cổ phong, phần lớn chỉ là anime và game, trang phục tương đối đơn giản.

Như Tiểu Phất Điệp nói thì, làm đồ cổ trang tốn nhiều vải vóc lắm! Lại đắt nữa, chắc chắn sẽ bị Ngôn Bội Linh phát hiện.

Nhưng Tiểu Phất Điệp cũng nói rằng, cổ phong từ trước tới nay vẫn luôn là niềm mơ ước của nó. Cos anime và game có rất nhiều, đa số đều là ở nước ngoài, chỉ có cos cổ phong mới là đặc sản của Trung Quốc. Studio Cưu Bạch hiện đang trong giai đoạn lấy cos cổ phong làm trọng điểm, bỏ rất nhiều công sức, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khác mà con bé muốn gia nhập Cưu Bạch.

Thẳng thắn mà nói, cô không hề ôm bất kỳ kỳ vọng gì với kịch sân khấu của Cưu Bạch. Đồng ý diễn với Bạch Phỉ Lệ, quả tình cũng chỉ xuất phát từ mục đích báo ơn, cảm tạ anh đã giúp đỡ cô hoàn thành mong ước cuối cùng của mẹ cô ở nhà hàng Vinh Hoa.

Khi rời khỏi Thiện Đăng Đĩnh cô đã thề, trong vòng ba năm không được hóa trang lên sân khấu. Lúc lên đài diễn ở nhà hàng Vinh Hoa, cô không hóa trang nên không tính là “hóa trang lên sân khấu”; lần này chỉ e sẽ phải hóa trang, nhưng cũng không tính là hát hí khúc, chỉ có thể gọi là một màn biểu diễn cosplay nho nhỏ, cô tự coi như không phải là “hóa trang lên sân khấu”, nên mới đáp ứng.

Nhưng lúc nhìn thấy trang phục diễn và thanh Thanh Phong kiếm kia, cách nhìn nhận của cô đối với Cưu Bạch có chút thay đổi: Ít nhất thì về mặt trang phục đạo cụ hóa trang, Cưu Bạch đúng là đã “bỏ rất nhiều công sức”.

Dư Phi chậm rãi mặc từng lớp của bộ trang phục diễn lên người.

Cô xưa nay vẫn luôn vai nào cũng cân được, con đường hí kịch trải rất rộng. Tuy chuyên diễn vai lão sinh, nhưng vai đại hoa kiểm, nhị hoa kiểm, các vai nữ thanh y lão đán (*), cô cũng có thể thuận miệng xướng được hai ba đoạn. Chuyện này có liên quan đến tính hiếu kỳ thích đi khám phá của cô, cái gì cũng muốn học một ít. Phụ nữ sắm vai lão sinh trong kinh kịch không nhiều, nhưng cũng không phải là hiếm, nhưng phụ nữ diễn vai tiểu sinh thì gần như không có, hoàn toàn khác hẳn với việt kịch là đa số vai tiểu sinh đều do nữ đóng.

(*) Đại hoa kiểm (大花脸) là một loại vai tịnh (, nhân vật có tính cách vũ phu thô lỗ hoặc nham hiểm), những vai này thường dùng bột chì bôi trắng toàn mặt; nhị hoa kiểm (二花脸) cũng là một loại vai tịnh nhưng là vai phụ, ít đất diễn hơn, tuy cùng cách hóa trang nhưng phong cách biểu diễn lại khá giống vai sửu (, vai hề), đôi khi có vai trò chọc cười khán giả; lão đán (老旦) là vai nữ lớn tuổi.

Chuyện này có liên quan đến giọng hát của vai tiểu sinh trong kinh kịch. Vai lão sinh dùng giọng thực, nhưng vai tiểu sinh lại phải dùng giọng giả như vai đán, kết hợp giữa cả giọng giả và giọng thật để thể hiện sự trẻ trung. Do đó, nếu phụ nữ hát vai tiểu sinh sẽ rất khó phân biệt với vai đán.

Nhưng Dư Phi không sợ. Giọng cô vốn thiên về tông trầm, đã từng hát thử cả giọng thanh y lẫn giọng tiểu sinh, bỏ đi mùi vị son phấn, lại gợi nên một phong vị thoát tục khác.

Huống chi trong kịch bản chỉ phải hát năm sáu câu, đối với Dư Phi mà nói thì quá đủ để ứng phó.

Lớp áo trên người ngày càng nhiều, Dư Phi cũng càng lúc càng thấy có gì đó không đúng.

Cô vốn tưởng rằng bộ trang phục này là may theo số đo của Lăng Tửu, dù sao nhân vật này suốt một khoảng thời gian dài đã định là dành cho Lăng Tửu.

Trang phục diễn mới tinh, hẳn là chưa từng có ai mặc, vậy nên lúc mới mặc vào cô không để ý chút nào.

Cô cao hơn Lăng Tửu khoảng mười phân. Cô cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, trang phục diễn kiểu này thường khá rộng rãi, mặc lên người cô vẫn có thể chấp nhận được. Dù sao kể cả ở Thiện Đăng Đĩnh cũng không thể may trang phục diễn theo số đo của từng người được. Kim băng cặp kẹp kim chỉ, chỉ cần có những cái này là có thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Nhưng cô càng mặc càng thấy sai sai, động tác mặc quần áo quen thuộc từ từ chậm lại, mặc một cái lại dừng một chút, mỗi lần dừng lại dùng hai mắt xác nhận đi xác nhận lại, sau đó bắt đầu hoài nghi bản thân…

Bộ trang phục này hình như vừa vặn quá mức rồi.

Vừa đến mức chính cô cũng không thể tin được.

Đây là một bộ mãng bào trắng đã được cải biến, tỉa tót cho phù hợp hơn với gu thẩm mỹ hiện đại.

Áo, đường may trên vai, chiều dài tay áo, chiều dài khổ áo, độ rộng eo ếch, áo lót… Không chỗ nào không vừa vặn, không chỗ nào không chuẩn người.

Đặc biệt là sau khi xỏ chân vào đôi ủng quan được đệm lót vừa in, dáng người y như tre trúc, thon dài linh hoạt, anh vũ có thừa, lại thêm mười phần phong lưu tuấn tú.

Dư Phi ngắm mình trong gương, càng ngắm càng thấy có vấn đề. Bỗng nhiên trong đầu thông suốt, “đoàng” một tiếng như nổ pháo hoa.

Cái gì mà may cho Lăng Tửu chứ, bộ trang phục này là may theo số đo của cô, của Dư Phi!

Cô vốn tưởng đêm đó mình uống quá nhiều rượu, đối với mọi chuyện xảy ra sau đó đều chỉ có cảm giác thoáng qua, Bạch Phỉ Lệ còn uống nhiều rượu hơn cô, chắc cũng như vậy, ai ngờ anh lại nhớ rõ ràng rành mạch đến thế!

Cũng chẳng biết cái vị Bạch công tử này lấy đâu ra phép thần thông để có thể may được cho cô một bộ trang phục chỉ trong vòng có một ngày một đêm ngắn ngủi như thế nữa.

Trong đầu Dư Phi còn đang khói lửa tóe loe, nóng đến phát sốt, lắc mình một cái đã kéo cửa xông ra ngoài, đâm đầu lao vào phòng tập. Đế ủng rất dày, nhưng cô đã quen, như bước trên đất bằng, đi mà như bay.

Trong phòng tập, Bạch Phỉ Lệ đang ngồi bên bàn, tay chống đầu suy nghĩ gì đó, thấy cô vào phòng thì đứng dậy bước về phía trước hai bước, trong mắt sáng lên.

Dư Phi vốn chỉ thấp hơn anh khoảng nửa cái đầu, đi ủng quan đế dày vào lại càng thêm khí thế, vén tay áo lên, bắt lấy hai cánh tay anh hung tợn lắc lắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại có người hư hỏng như anh vậy không biết? Sao có thể hạ lưu xấu xa thế hả!” Cô giận dữ đẩy một cái khiến anh phải lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống ghế.

Dư Phi ép chặt tới, thấy anh đang định đứng dậy, bèn co chân lên quỳ trên đùi anh, đè anh ngồi xuống, hai tay bóp lấy cổ anh, dữ dằn chòng chọc nhìn xuống anh.

Bạch Phỉ Lệ: “???”

Bạch Phỉ Lệ hoang mang một hồi, cũng coi như phản ứng kịp, ngoan cố nói: “Vậy cô nghĩ cách làm tôi quên đi đi.”

“Anh…” Dư Phi tức đến nghẹn lời, nghĩ thế nào cũng thấy mình thiệt thòi, tăng thêm lực tay bóp cổ anh, chỉ cảm thấy dưới tay trơn mịn nhẵn nhụi, yết hầu cấn lên hổ khẩu, mượt mà đẹp đẽ, không sao xuống tay được.

Cô hừ một tiếng, hậm hực đứng dậy.

Bạch Phỉ Lệ quay mặt sang chỗ khác, ho khan vài tiếng, giọng nói bị siết đến nghẹn. Anh ngoảnh lại nhìn cô, nói: “Để tôi nói qua cho cô nghe về cảnh này.”

***

Buổi biểu diễn lần này của “Công tử trong hồ” chỉ có thể coi là một buổi diễn thử, tổng cộng gồm ba màn “Vào cửa son”, “Từ chối hôn sự” và “Cuộc đấu chốn Lê viên”, đến cao trào thì dừng lại.

Màn “Cuộc đấu chốn Lê viên” mà Dư Phi phải diễn, là đường ranh giới giữa sóng êm bể lặng và mưa giật gió rền trong câu chuyện, cũng là cuộc phản phái “Phượng Hoàn Lâu” lớn nhất trong truyện, bắt đầu hé lộ thân phận thật của vai nam chính.

Bạch Phỉ Lệ chỉ dẫn cho cô, nhân vật Lưu Hí Thiềm của cô, dùng hai từ để hình dung: một là “mê hoặc”, hai là “tàn độc”, nhưng cũng ngay thẳng bộc trực, khoáng đạt cởi mở.

Sở dĩ anh dám một mình tập chung với cô, là bởi tất cả những nhân vật xuất hiện trong màn này, động tác đánh đấm, lời thoại giữa các vai đều đã được cố định chặt chẽ, Dư Phi chỉ cần nhớ kỹ là được.

Bạch Phỉ Lệ bảo cô diễn nháp thử màn này, nói: “Lời thoại của nửa màn đầu đều dùng giọng nói lối trong hí khúc để đọc.”

Dư Phi: “Được.”

Đoạn đầu, Dư Phi ở trên sân khấu hí kịch diễn cảnh tiễn đưa của Ngô Việt Vương và Vương phi trong câu chuyện thiên cổ “Mạch Thượng Hoa”, đối với cô không thành vấn đề. Bạch Phỉ Lệ trực tiếp đảm nhiệm vai Vương phi, không có lời hát, chỉ đứng yên đón nhận Ngô Việt Vương vừa hát vừa âu yếm. Dư Phi thấy trên kịch bản viết: Vương phi nhớ lại chuyện cũ, Vương phi thẹn thùng, Vương phi rơi lệ, bèn huých Bạch Phỉ Lệ một cái: “Còn phải diễn đó, anh có thể phối hợp một chút được không?”

Bạch Phỉ Lệ đen mặt nhìn cô: “Không được.”

Dư Phi nguýt một cái.

Sau đó là cảnh sát thủ xuất hiện trong Phượng Hoàn Lâu, Lưu Hí Thiềm giao đấu với chúng. Bạch Phỉ Lệ cầm một thanh trường đao, chậm chạp lề rề so chiêu với Lưu Hí Thiềm.

Dư Phi phi xuống dưới đài, hí phục bạch mãng tung bay như hoa, Thanh Phong ba thước hung ác chĩa vào cổ họng Bạch Phỉ Lệ đang đóng vai sát thủ. Bạch Phỉ Lệ nhắc cô chỗ này có lời thoại.

Dư Phi vẫn còn nhớ, câu thoại này là “Dám nghênh ngang giết người trước mắt ta, chán sống!”

Cô làm bộ giận dữ, nói: “Con gà độc ác chết toi Bạch Phỉ Lệ, ngươi đúng là đồ đáng ghét!”

Bạch Phỉ Lệ: “Hả?”

Phải biết rằng câu thoại này của Dư Phi hoàn toàn là dùng lối “nói vần” của kinh kịch để đọc. “Nói vần” trong kinh kịch sử dụng “điệu Trung Châu”, là kiểu nói lối khó nhất trên sân khấu, người bình thường khó có thể nghe hiểu. Dư Phi nghĩ dù Bạch Phỉ Lệ anh có nói được tiếng Quảng Đông, nghe hiểu được việt kịch thì cũng sẽ bị ngáng chân ở điệu Trung Châu này thôi, vậy nên cô nói bậy một câu, dùng việc công trả thù tư.

Theo kịch bản, Bạch Phỉ Lệ diễn cảnh tên sát thủ uống thuốc độc tự sát, trước khi chết nắm chặt trang phục diễn của Lưu Hí Thiềm. Đoạn này, anh đứng dậy, lật cổ tay vung trường đao lên, đóng vai sát thủ nhị phẩm một lần nữa nhào lên chém giết với Lưu Hí Thiềm.

Đối chọi với lưỡi đao sắc bén của tên sát thủ, lùi lại ba bốn bước, Lưu Hí Thiềm cầm kiếm che trước môi, lan hoa chỉ cong lên phất qua mũi kiếm, mê hoặc lòng người nói: “Còn chưa lên được hàng nhất phẩm, sao xứng động thủ với ta?”

Nhưng Dư Phi lại nói thành: “Thế này mà mắt đi mày lại với ta, há chăng ngươi có ý dzới qua?”

Ban nãy Bạch Phỉ Lệ không có phản ứng gì, Dư Phi cho rằng anh nghe không hiểu, vậy nên càng không kiêng dè gì.

Nhưng lần này Bạch Phỉ Lệ lại cụp mắt rũ mi, khóe miệng đuôi mày đều nhiễm vẻ không nhịn được cười.

Dư Phi cho rằng anh là đang cảm thấy cô đọc thoại rất tốt, trong lòng nghĩ có lẽ anh vốn chẳng nhớ lời thoại của cô thế nào, liền lẩm bẩm bịa thêm một câu:

“Ai da, nếu ngươi yêu thích vị Ngô Việt Vương này, liệu có phải là đoạn…(*)”

(*) Đoạn tụ = gay.

Đúng lúc này chỉ thấy anh ngẩng đầu lên nói: “Được rồi. Tôi chỉ thích con gái thôi.”

Dư Phi ngây ra như phỗng.

Bạch Phỉ Lệ nói tiếp: “Đọc thoại và dùng “Phong giảo tuyết (*)” cô đều làm tương đối khá. Nếu nói vần thì quá nhã, khán giả nghe sẽ không hiểu; nếu dùng kinh bạch (**) thì lại quá tục, thiếu cảm giác nghệ thuật. Kết hợp cả hai vào với nhau chắc sẽ ổn hơn. Tất nhiên, chúng ta sẽ làm phụ đề.”

Dư Phi: “…”

(*) Phong giảo tuyết (风搅雪), nghĩa đen là “gió trộn tuyết”, là một hình thức nói thoại nghệ thuật dùng trong kịch địa phương “Nhị nhân đài” của đất Tấn (tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc), chỉ việc sử dụng đồng thời tiếng Mông Cổ và tiếng Hán khi biểu diễn, cũng dùng để chỉ những bài hát có làn điệu dân ca Mông Cổ nhưng được viết lời bằng tiếng Hán.

(**) Kinh bạch (京白) là nói thoại bằng thổ âm Bắc Kinh trong kinh kịch.

Thuật ngữ “Phong giảo tuyết” khá đặc thù. Những người không tiếp xúc với kinh kịch sẽ không biết đến thuật ngữ này.

“Nói vần” của kinh kịch là kiểu nói thoại được hình thành từ lúc kinh kịch bắt đầu được lưu truyền, tương đối khó hiểu; “kinh bạch” thì dùng tiếng địa phương của Bắc Kinh, vừa thông tục vừa được khẩu ngữ hóa.

“Phong giảo tuyết”, chính là kết hợp “nói vần” và “kinh bạch” vào với nhau tạo thành một kiểu nói lối đặc biệt, nhã tục đan xen, như gió trộn với tuyết, cái tên này vừa nhã nhặn vừa có tính hình tượng.

“Phong giảo tuyết” là một ngón rất có tính thử thách đối với diễn viên, trong khi “nói vần” và “kinh bạch” đều khá dễ học thì “phong giảo tuyết” lại không dễ chơi như vậy.

Tuy rằng “phong giảo tuyết” không phải đặc trưng của Nghê phái, nhưng Dư Phi thích chơi nhiều kiểu mới, vậy nên đúng là đã từng luyện “phong giảo tuyết”, chỉ có điều sau đó thì bị chủ thuyền Thiện Đăng Đĩnh đánh cho một trận thương tích đầy mình.

Dư Phi ngờ vực hỏi: “Anh còn hát được cả kinh kịch?”

Bạch Phỉ Lệ đáp: “Biết chút thôi.”

Dư Phi không tin lắm, lại chỉ vào trang phục diễn trên người, hỏi anh: “Trang phục này là làm xong trong một ngày?”

Bạch Phỉ Lệ đáp: “Vải chuẩn bị từ trước, đến lúc được thì chỉnh sửa dựa theo vóc người của cô.”

Vẻ mặt Dư Phi vẫn hoài nghi, nhưng cũng không tìm ra được vấn đề gì. Chỉ là lúc luyện tập đoạn sau thì đàng hoàng tử tế hơn hẳn. Từ phương thức trừu tượng của kinh kịch chuyển sang hình thức diễn đạt sát với cuộc sống thực, miễn là bước ra được một bước đó thì mọi thứ đều sẽ trôi chảy. Khó nhằn nhất là, Bạch Phỉ Lệ lại đề ra một yêu cầu đặc biệt: Tất cả các động tác đều phải ăn ý với nhịp điệu âm nhạc của bối cảnh, mỗi động tác hạ xuống đều phải khớp với nốt nhạc, không được sai lệch chút nào. Trên mặt sàn dán đầy những mảnh giấy định vị, bước nào bước nấy đều rất chính xác.

Dư Phi là một người có ngộ tính rất cao, một khi đã tập trung thì sẽ vào đầu rất nhanh. Màn “Cuộc đấu chốn Lê viên”, diễn nháp từ đầu tới cuối ba lần, về cơ bản cô đã nhớ nằm lòng toàn bộ, tự có dự tính riêng. Cô nói với Bạch Phỉ Lệ: “Chính thức một lần đi.”

Bạch Phỉ Lệ gật đầu – một khi anh đã nghiêm túc, trên người sẽ chợt sinh ra một loại khí chất rất khác với bình thường. Dư Phi cảm thấy, là càng thêm chấp nhất hơn. Giống như một cây thương vậy, mọi sức lực đều tập trung trên mũi thương sắc bén kia.

Dư Phi diễn rất thuận lợi, Bạch Phỉ Lệ cũng phối hợp rất khá, ánh mắt của hai người luôn kết nối được với nhau. Dư Phi kỳ lạ mà cảm thấy, Bạch Phỉ Lệ có một năng lực rất đặc biệt, anh có thể du tẩu luân phiên giữa các nhân vật khác nhau, tuy nhiên cũng có thể nhập vai trong nháy mắt, ánh mắt, vẻ mặt và cả tư thế thân thể đều dựa theo thiết lập của nhân vật mà nhanh chóng biến hóa.

Tựa như có thể nhanh chóng quên đi chính mình.

Dư Phi nhớ rằng Tiểu Phất Điệp từng nói, “Quan Sơn Thiên Trọng” Bạch Phỉ Lệ này, chưa bao giờ xuất hiện trong bất kỳ tác phẩm nào của studio Cưu Bạch, chẳng những không lên sân khấu diễn mà thậm chí ngay cả danh sách những người tham gia kế hoạch cũng không có tên.

Từ xưa đến nay, có kẻ ăn không nói có nào mà không mua danh chuộc tiếng chứ? Ở một thời đại mà việc truyền bá phẩm giá cá nhân rất được coi trọng như thời buổi này, người hoàn toàn không xem trọng hai chữ “thân phận” như anh lại càng thuộc nhóm đứng đầu sách đỏ. Cô từng vào xem Weibo “Quan Sơn Thiên Trọng”, lượng fans chỉ có bảy trăm người, bình luận chia sẻ không có mấy, cho đến bài post mới nhất, bởi có sự kiện Lăng Tửu nên mới đột ngột tăng thành hơn một nghìn bình luận.

Nhưng anh rõ ràng rất có khả năng diễn xuất.

Dư Phi sẽ không quy anh vào dạng “thanh cao”. Cô cảm thấy lý do giải thích cho vấn đề này rất hiển nhiên: Anh hẳn là được bảo vệ quá kĩ càng, không có nhiều cơ hội cần phải nhờ đến anh. Nhìn thái độ đi đâu cũng không chịu khoan nhượng của anh là biết anh chính là loại được nuông chiều từ bé, bên người cũng không có anh chị em nào dạy anh cách đối nhân xử thế.

Lần này gặp phải cô, hẳn là một ngoại lệ.

Nghĩ như vậy, Dư Phi mơ hồ hòa hoãn hơn chút ít với anh, cảm thấy trước đây đánh đồng anh và A Quang, rõ ràng là tại lúc đó tâm trạng không tốt nên mới cực đoan quá đáng như thế.

Nghĩ thế, tay Dư Phi liền nhẹ nhàng khua kiếm qua. Động tác này không nhanh, studio bọn họ trước đó đã dự tính làm sao cho động tác trở nên đẹp mắt hơn, cô cảm thấy dựa theo khả năng phản ứng của Bạch Phỉ Lệ, tiếp được động tác này là chuyện rất dễ dàng.

Ai ngờ Bạch Phỉ Lệ lại không tiếp được thật.

Anh vẫn y theo động tác đã luyện tốt từ trước, kiếm Dư Phi thành ra lướt nhẹ qua tay anh.

Bạch Phỉ Lệ mặc áo ngắn tay, lần này Dư Phi là chính thức diễn thử, kiếm rút khỏi vỏ. Kiếm này là một đạo cụ, người thiết kế đạo cụ của studio vì muốn đạt hiệu quả tốt nhất đã tự mình mài lưỡi cho nó.

Cú sượt nhẹ này đã vạch lên tay Bạch Phỉ Lệ một vệt máu.

Cả Dư Phi và Bạch Phỉ Lệ đều giật mình. Sắc mặt Bạch Phỉ Lệ hơi tái đi, mắt né tránh, lùi hai bước ra khỏi vòng tròn luyện tập, rảo bước tới cạnh cái balo để trong góc tường, lấy từ trong ra một dải băng gạc lớn, không nhìn vết thương mà lung tung bít loạn.

Dư Phi thầm nghĩ, làm gì mà cứ như lâm đại địch thế? Cô vội vàng đi tới, cầm tay anh lên xem, thấy vết thương không quá sâu cũng không quá dài, chỉ là chảy máu hơi nhiều. Dựa theo kinh nghiệm ăn đòn lâu năm của Dư Phi, chút thương tích nho nhỏ này không cần phải khử trùng. Tuy cô cảm thấy Bạch Phỉ Lệ đúng là một đóa hoa yếu ớt chuyện bé xé ra to, nhưng ít nhiều cũng hơi áy náy. Cô đặt lại băng gạc cho ngay ngắn, băng bó cho anh. Bạch Phỉ Lệ từ đầu đến cuối đều không quay mặt qua nhìn tay mình, lấy từ trong balo ra một cuộn băng dính y tế đưa cho cô, cô bèn lấy băng dính quấn chặt băng gạc lại.

Dư Phi vừa quấn băng dính vừa nói: “Xin lỗi nhé, tôi không cố ý.” Cô cầm cổ tay anh, cảm nhận được mạch anh đập rất nhanh.

Bạch Phỉ Lệ lắc đầu nói không sao, lại rầu rầu một câu: “Động tác đó không tùy tiện đổi được đâu.”

Dư Phi chịu đòn ở Thiện Đăng Đĩnh, cũng là bởi chủ thuyền nói cô thích “chơi trội”, không chịu tuân theo quy tắc mà cứ sửa đổi bậy bạ. Lời này của Bạch Phỉ Lệ không khỏi có chút đụng chạm đến thần kinh của cô, cô nói: “Sao lại không được đổi? Tôi đổi rất tùy tiện sao?”

Bạch Phỉ Lệ đáp: “Đến mai cô sẽ biết. Nếu cô luyện chung với chúng tôi từ đầu thì tất nhiên là có thể đổi được. Nhưng đến thời điểm này rồi thì không thể thay đổi chút nào nữa. Vở diễn này của chúng tôi sử dụng rất nhiều tới hiệu ứng ánh sáng hình chiếu trên sân khấu, trình tự đã lập xong từ trước, chỉ hơi sai lệch thời gian hoặc thay đổi vị trí, hiệu ứng sẽ không lên được.”

Dư Phi lúc này mới chợt hiểu vì sao Bạch Phỉ Lệ lại phải dùng âm nhạc và dán giấy định vị lên sàn nhà để chỉ dẫn động tác và bước đi cho cô, đây cũng là một biện pháp rất hay.

Cô lờ mờ cảm nhận được, vở kịch nói này của Bạch Phỉ Lệ, có lẽ sẽ không giống với kịch sân khấu cosplay mà cô mường tượng.

***

Dư Phi tập kịch đến hăng say, Bạch Phỉ Lệ cũng hăng say phối hợp. Lúc hai người cuối cùng cũng kết thúc vẹn toàn buổi tập thì đã là hơn ba giờ đêm. Trọn hai mươi tư tiếng không chợp mắt, mẹ cô vẫn còn ở phòng ICU chịu giám sát chặt chẽ, Dư Phi cũng không thể đến bệnh viện ngủ, đành nói Bạch Phỉ Lệ đưa cô về nhà.

Đến đầu ngõ, mưa vẫn rất lớn. Trời tối người lặng, không còn một nhà nào sáng đèn, cũng chẳng biết tại sao mà đến mấy ngọn đèn đường ít ỏi cũng tắt mất, cả con ngõ như bị nước mưa đen thẫm thấm ướt, trong tai chỉ toàn tiếng mưa rơi, xòe tay ra không thấy rõ năm ngón.

Dư Phi còn đang trù trừ muốn mượn Bạch Phỉ Lệ cái ô để về, anh đã bung ô xuống xe, đi qua đón cô. Dư Phi do dự một chút, cuối cùng vẫn bị anh dắt xuống.

Anh mở đèn pin trên điện thoại lên, ánh đèn trong màn mưa dày nặng trở nên vô cùng yếu ớt mỏng manh. Màn mưa tầm tã đục ngầu này như đang nghênh ngang ngăn trở lối đi.

Trong ngõ đã ngập nước, trên mặt đất gồ ghề nhấp nhô không thể nhìn rõ thấp thoáng có những đóa hoa gạo tàn nổi lềnh phềnh.

Dư Phi đi sandal gót nhọn nên thỉnh thoảng lại giẫm phải khe hở giữa những phiến đá lát, nghiêng ngả lảo đảo, Bạch Phỉ Lệ đành phải nắm chặt lấy tay cô. Hai người bước cao bước thấp, cẩn thận lặng lẽ đi vào.

Đến trước một cánh cửa, Dư Phi dừng lại, nhìn Bạch Phỉ Lệ.

Bạch Phỉ Lệ từ từ buông tay cô ra. Tay phải anh cầm ô, tay trái cầm điện thoại, ánh đèn chợt tắt phụt.

Bóng tối vô tận.

Tiếng mưa liên miên.

Dư Phi vươn tay ra, mò tới người đang đứng trước mặt mình. Cô sờ một đường lên thân thể anh, sờ lên bờ vai và cổ anh, rồi duỗi hai tay ra ôm lấy. Cô lần tới vành tai anh, dán lên nhẹ giọng gọi một tiếng:

“A Phỉ.”

Trong bóng tối, anh quay mặt qua hôn cô, rất chính xác, từ khóe miệng đến môi, đẩy ra, hôn xuống càng sâu.

Cô hít một hơi thật sâu. Trên người anh thoảng hương tùng bách.

Áp sát thêm chút nữa, tay phải anh theo đường xẻ tà trên chiếc xường xám của cô mà lần lên, cuối cùng đỡ lấy eo cô. Anh thoáng dùng sức, cô có cảm giác như thắt lưng mình sắp gãy đôi.

Cô thì thầm:

“Tôi có một cái khăn quàng…còn để ở chỗ anh.”

“Đêm mai nhớ trả lại tôi đấy.”

– —–

Giải thích một chút, đoạn Bạch Phỉ Lệ và Dư Phi ở quán cháo xích mích với nhau, Phi nói không tập kịch cho Phỉ nữa, Phỉ bảo đừng có hòng, Phi nói là Tôi còn chưa nhận tiền của anh đâu, thế là Phỉ giật điện thoại Phi đòi tài khoản Alipay, có ai thắc mắc là tại sao trước đó Phỉ đã gửi tiền sang WeChat cho Phi rồi mà sao giờ lại còn phải đòi tài khoản Alipay không? Đó là bởi vì chế độ chuyển tiền của Alipay và WeChat khác nhau nhé, khi chuyển tiền qua WeChat, người được chuyển cho phải ấn nhận thì số tiền mới được chuyển vào tài khoản WeChat, còn Alipay thì sẽ lập tức chuyển thẳng vào tài khoản của người nhận mà không cần thông qua bước xác nhận nhận tiền. Bởi vậy nên nếu Phỉ chuyển tiền cho Phi qua Alipay thì Phi khỏi cự nự được chuyện tiền nong nữa đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN