Mộng Tình - Chương 16: Em thật ngốc (I)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Mộng Tình


Chương 16: Em thật ngốc (I)


Ngôi biệt thự này khá lớn, Trương Thiên Ân phải hỏi người phục vụ chỉ giúp cô nhà vệ sinh. Bữa tiệc rất nhiều người nên có rất nhiều mùi nước hoa hòa vào nhau tỏa ra không gian làm cho cô thấy chóng mặt. Trương Thiên Ân xả mạnh vòi nước, dùng hai tay vã nước lên mặt, dòng nước mắt lạnh làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn. Sau khi rửa mặt xong, Trương Thiên Ân ngẩng đầu nhìn chiếc gương đối diện đang phản chiếu gương mặt cô trong đó. Chợt cô nhìn thấy Ngô Gia Hào đứng dựa lưng vào phía ngoài cửa phòng vệ sinh, cô cũng đã đoán trước được Ngô Gia Hào sẽ đi theo cô. Trương Thiên Ân lau khô mặt, chỉnh lại mái tóc đã có phần hơi rối, sau đó cô bước ra ngoài. Trương Thiên Ân vừa bước ra, Ngô Gia Hào liền đứng chắn ngay trước mặt cô.

Ngô Gia Hào và Trương Thiên Ân mắt đối mắt, Ngô Gia Hào là người lên tiếng trước: “Em đã có bạn trai rồi sao?”

“Còn phải hỏi, lúc nãy chẳng phải chính miệng Vương Thế Minh nói với anh sao, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi.” Nói xong Trương Thiên Ân liền bước đi.

Ở phía sau Ngô Gia Hào vẫn nói tiếp: “Vẫn chưa phải là hết cơ hội, dù sao thì tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để cho cô nghe thấy. Trương Thiên Ân không chút bận tâm đến câu nói đó, cô vẫn thản nhiên bước đi.

Ngô Gia Hào nhếch mép nhìn theo bóng lưng của Trương Thiên Ân đang khuất dần trong đám khách khứa đến dự tiệc: “Cô bé ngốc, em không giỏi che dấu đâu.”

Ngô Gia Hào và Vương Thế Minh là đối tác làm ăn với nhau, vậy nên Ngô Gia Hào cũng không lạ gì con người của Vương Thế Minh, Ngô Gia Hào cũng thừa biết Vương Thế Minh là loại công tủ đào hoa, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Anh ta chắc chắn Trương Thiên Ân sẽ không bao giờ đi yêu một người như vậy.

Ngày Ngô Gia Hào gặp Trương Thiên Ân ở trên đường, hôm đó anh ta đã đến văn phòng nơi Trương Thiên Ân làm việc tìm cô nhưng nhân viên ở đó lại nói cô đã nghỉ làm ở đó rồi. Lúc mới quen Trương Thiên Ân, Ngô Gia Hào đã hỏi mẹ cô rất nhiều điều để tìm hiểu rõ về cô. Hỏi cả ngành mà cô chọn khi học đại học. Vì vậy, hôm đó đến tìm cô là vì muốn mời cô đến làm thư ký cho anh ta, nhưng không ngờ ngày hôm đó Trương Thiên Ân đã tìm được một công việc tương tự ở một tập đoàn khác. Mẹ cô không biết điều này, nếu biết có lẽ đã ngăn cản cô, không cho cô làm ở công ty khác mà đến làm thư ký cho Ngô Gia Hào.

Hôm nay, Trương Thiên Ân cùng Vương Thế Minh đến đây cũng chỉ dựa trên quan hệ nhân viên và sếp, mặc dù cô không phải thư ký của Vương Thế Minh. Ngô Gia Hào chỉ muốn xác định xem Trương Thiên Ân có tình cảm với mình không nên mới hỏi cô như vậy. Nhưng những gì cô nói đã làm Ngô Gia Hào hơi thất vọng, anh ta cứ nghĩ Trương Thiên Ân sẽ có một chút tình cảm đối với anh ta nhưng điều cô nói lại đi ngược lại. Vậy nên anh ta không thể để như vậy được mà phải tự đi chiếm lấy trái tim cô.

Trương Thiên Ân không đến chỗ Vương Thế Minh mà đi dạo ở bên ngoài ngôi biệt thự. Cô buồn chán ngước nhìn lên bầu trời, linh cảm của cô nói cho cô biết những ngày tháng bình yên sẽ không còn nữa thay vào đó là những ngày tháng cô không mong muốn sắp đến. Cứ tương mẹ cô sẽ nghĩ cô ở đây sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt Ngô Gia Hào nen mẹ cô sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa nhưng không ngờ lúc nãy mẹ cô gọi điện hỏi chuyện cô với Ngô Gia Hào, Trương Thiên Ân chỉ nói ngắn gọn công việc bận rộn nên chưa có cơ hội gặp mặt, sau đó liền tắt máy luôn. Mấy ngày vừa rồi cô cứ nghĩ sẽ thoát ra được cái rắc rối này nhưng giường như đây mới chỉ là bắt đầu.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi ra bắt taxi trở về nhà. Về đến nhà, cô gọi điện cho Đỗ Tuấn Hải, đầu dây bên kia vừa được kết nối cô liền nói: “Tôi đã rời khỏi bữa tiệc, bỏ Vương Thế Minh ở đó rồi.”

Đỗ Tuấn Hải có vẻ hơi thảng thốt: “Cái gì? Cô bỏ Phó tổng ở đó rồi về nhà?”

“Ừ.” Thấy đầu dây bên kia im lặng Trương Thiên Ân lên tiếng: “Không được sao?”

“Tôi đã nói với cô về tính tình của Phó tổng rồi mà, tại sao cô lại làm như vậy, chắc chắc Phó tổng sẽ rất tức giận, cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?” Đỗ Tuấn Hải nói với giọng hơi cấu gắt.

“Làm sao?”

“Ngày mai không chỉ cô mà tất cả nhân viên trong công ty trừ chủ tịch ra tất cả sẽ phải chịu trận vì vệc làm này của cô, cô có biết không hả?”

“Không biết, bây giờ tôi thấy người tức giận là anh mới đúng, bye bye tôi gọi điện chỉ muốn nói với anh chuyện này thôi.” Sau đó cô tắt máy luôn, mặc kệ Đỗ Tuấn Hải vẫn đang tức giận. Cô tháo cả pin lẫn sim ra, bây giờ cô muốn yên tĩnh một mình, không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, mấy chuyện ngày hôm nay đã đủ làm cho cô phải đau đầu rồi. Trương Thiên Ân mệt mỏi đi vào nhà tắm.

Đỗ Tuấn Hải đang ở cùng với Tuyết Hà, sau khi nghe xong cuộc trò chuyện của cả hai, thái độ của Tuyết Hà hoàn toàn ngược lại với thái độ cáu gắt của Đỗ Tuấn Hải, nở một nụ cười: “Anh đừng lo, em hiểu cậu ấy nhất, Thiên Ân luôn nghĩ đến hậu quả trước khi làm và lần này cậu ấy làm như vậy thì có lẽ cậu ấy đã lường trước được vấn đề, sẽ không có hậu quả như anh nói đâu.”

Trương Thiên Ân tắm xong, cô về phòng leo lên giường chần chừ không dám ngủ, nhưng dù sao thì cô vẫn phải đối mặt với Hứa Gia Khánh, cô mong Hứa Gia Khánh sẽ ghi nhận hành động của cô, bỏ Vương Thế Minh ở bữa tiệc, nếu như vậy thì Hứa Gia Khánh chác sẽ không truy cứu đến việc này nữa.

Sau đó cô liền nắm xuống chìm vào giấc ngủ.

Tiếng sóng rì rào nghe thật êm tai và cả tiếng gió vi vu như đang đưa cô đến miền cực lạc. Nơi cô đặt chân đến trong giấc mơ này là một bãi biển.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN