Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu


Chương 36


Đêm trên núi an lành nhưng không hề tĩnh lặng. Tiếng gió vun vút thỉnh thoảng hòa với tiếng côn trùng rả rích, đêm càng sâu lại càng thêm rõ rệt.

Tô Dục Chu nằm nhoài trên người Túc Khiêm đã mơ màng thiếp đi.

Dù sao cũng là đêm hè, tuy nhiệt độ xuống thấp, nhưng nhờ lều vải chắn gió nên dù có lộ nửa người ra ngoài cũng sẽ không thấy lạnh. Huống hồ cơ thể Túc Khiêm giống như một chiếc lò sưởi nhỏ, không ngừng cung cấp hơi ấm cho cậu.

Túc Khiêm nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của chàng trai, lại khó mà ngủ được.

Anh ôm lấy cậu thanh niên, đôi mắt lẳng lặng nhìn lên nóc lều, cuối cùng không nhịn được mà giơ tay, hơi chụm lại đặt bên miệng, khẽ khàng hà một hơi.

Sau đó nhân lúc hơi thở còn chưa tan, ngửi thử.

Hôi à?

Anh nhớ lại lời cậu trai nói trước khi chìm vào giấc ngủ, âm thanh nỉ non thỏ thẻ, cơn buồn ngủ càng thêm không thấy tăm hơi.

“Reng reng reng —“

Bốn giờ mười lăm phút sáng, báo thức trên điện thoại vang lên.

Tô Dục Chu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vô thức r3n rỉ một tiếng rồi trở mình kéo túi ngủ lên che kín đầu, tiếp tục ngủ ngon lành.

Cậu thật sự buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Nhưng Túc Khiêm cả đêm không ngủ, khoảnh khắc tiếng chuông vang lên đã mở mắt.

Anh vươn tay mò mẫm tắt báo thức đi.

Trời bên ngoài vẫn tối, nhưng đã hơi hửng sáng, không đến mức tối mịt không thấy nổi năm ngón như đêm qua.

Thấy Tô Dục Chu vẫn còn ngủ, anh cũng không đánh thức cậu, rón rén ngồi dậy, chui ra khỏi lều.

Thời tiết trong lành, trời đêm vẫn lấp lánh vài đốm sáng.

Mặt trời còn chưa lên, nhưng cả khoảng trời đã sáng bừng. Cho dù là Túc Khiêm thì lần đầu tiên chứng kiến cảnh đẹp nhường này, cũng không khỏi rung động.

Anh ngắm nhìn cảnh vật, chậm rãi thở ra một hơi.

Sáng sớm nhiệt độ vẫn còn rất thấp.

Túc Khiêm về xe lấy áo khoác choàng lên người, sau đó cầm chai nước khoáng đi ra góc súc miệng rửa mặt.

Câu lẩm bẩm tối qua của nhóc Alpha nào đó vẫn văng vẳng bên tai, anh lắc đầu, lại ngậm một ngụm nước. Nước khoáng lạnh buốt cũng giúp bộ não đã mỏi mệt của anh trở nên tỉnh táo hơn.

Súc miệng xong, anh lại uống hai ngụm nước. Đang quan sát sắc trời thì chợt nghe có tiếng bước chân từ đường núi bên kia.

Một lát sau, một người đàn ông đeo máy ảnh trước ngực, vác theo bộ thiết bị trên lưng xuất hiện trong tầm mắt anh. Người kia nhìn thấy anh, cũng có phần kinh ngạc. Nhưng y không tới quấy rầy Túc Khiêm, chỉ gật đầu chào rồi đặt túi xuống ở đầu kia của đài ngắm sao, bắt đầu sắp đặt máy ảnh.

Hẳn là nhiếp ảnh gia tới đây quay chụp cảnh mặt trời mọc.

Túc Khiêm nhìn y mấy cái rồi thu tầm mắt lại, sau đó thấy nhóc con kia không biết đã dậy từ khi nào.

Ban nãy anh bị cái xe chặn tầm nhìn nên không phát hiện.

Nhóc Alpha quấn chăn quanh người, ngồi ở trước miệng lều vải hơi được vén lên, dáng vẻ gà gật ngủ, mí mắt vẫn còn dính vào với nhau.

Túc Khiêm hơi ngừng bước, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cậu, mượn nắng mai lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của chàng trai.

Vẫn còn đang ở thời kì thanh xuân đầy sức sống nên dù có bị thiếu ngủ thì da vẫn căng mọng mịn màng, dưới mắt chỉ có một quầng thâm mờ mờ. Hàng mi dài rậm rủ xuống, che đi cặp mắt luôn có thể trêu chọc tâm hồn anh.

Túc Khiêm do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy di động ra, chụp lại một bức.

Điện thoại vang lên một tiếng tách.

Chàng trai bị âm thanh này quấy rầy, mở choàng mắt, mờ mịt nhìn quanh. Ánh mắt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, đống tóc con ngây ngô trên đầu cũng theo đó mà rung lắc.

Túc Khiêm bỏ di động vào túi, vươn tay ấn xuống mái tóc bù xù của Tô Dục Chu, dùng sức vuốt, cứ thế chải lại ngay ngắn mái tóc rối bời.

Cuối cùng Tô Dục Chu cũng tỉnh táo hơn, ti hí nhìn anh, âm thanh vừa mới ngủ dậy thật mềm mại êm ái.

“Anh Túc, chào buổi sáng…”

Thấy dáng vẻ vừa nói vừa ngủ gật của nhóc con, Túc Khiêm không khỏi đề nghị: “Em buồn ngủ đến vậy thì vào trong ngủ tiếp đi.”

Người thanh niên lắc đầu, giơ tay vỗ mặt mình rồi ngẩng lên nhìn bầu trời đã sáng, miệng nói: “Không, em muốn ngắm mặt trời mọc với anh.”

Rõ ràng buồn ngủ đến vậy mà có vẻ vẫn rất kiên trì.

Nói rồi cậu lấy chai nước khoáng trong tay Túc Khiêm, mở nắp bình uống hết, dòng nước lạnh buốt vừa trôi vào miệng đã khiến cậu giật mình, cơn buồn ngủ cũng chạy bớt.

Tiếp đó lại lấy khăn tay, dấp chút nước rồi lau mắt cho tỉnh hẳn.

Túc Khiêm quan sát cậu, cũng không cố ép, chỉ ngồi xuống bên cạnh.

Lều của bọn họ dựng ngay đối diện chân trời. Chỉ cần ngồi ở đây, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy tia nắng ban mai đầu tiên đã lấp ló.

Mặt trời chầm chậm nhô lên.

Tô Dục Chu lập tức sống lại, cậu xoay người lấy di động trong lều, giơ về phía chân trời, ngón cái ngón trỏ tay phải giơ lên trước ống kính tạo một nửa khung hình. Sau đó gọi Túc Khiêm: “Anh Túc, mau qua đây đi.”

“Làm gì?” Túc Khiêm hơi ngẩn ra.

Tô Dục Chu thúc giục: “Tay trái ấy, giơ lên giống em nè, sau đó úp ngược xuống, mau lên!”

Túc Khiêm đành giơ tay trái lên, cũng đưa ra trước ống kính, phối với với Tô Dục Chu tạo thành nửa cái khung còn lại.

Bên trong khung là bầu trời xanh lam loang màu quýt, với đường chân trời được bình minh tô điểm đến lộng lẫy.

Tô Dục Chu cười, bấm nút chụp.

Trong tấm ảnh, hai bàn tay một lớn một nhỏ, màu da cũng khác biệt, ghép vào với nhau lại hài hòa đến lạ kì.

Tô Dục Chu rất vui, tìm góc khác chụp thêm một tấm.

Bởi vì hai người hợp tác tạo “khung” nên không thể không ngồi sát vào nhau. Về sau Túc Khiêm dứt khoát đưa tay phải ra, kéo cậu vào lòng, cả hai thân mật dính lại một chỗ.

Tô Dục Chu còn mải chụp ảnh nên không nhận ra.

Lúc này, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc, còn là với người mình thích, khoảnh khắc này thật sự rất đáng nhớ với cậu. Sự hưng phấn và vui sướng đã khiến cậu hoàn toàn quên đi cơn buồn ngủ.

Cuối cùng, Tô Dục Chu chỉnh thành camera trước, đổi máy sang tay trái, tay phải thì kéo tay trái Túc Khiêm xuống, để anh vòng tay ôm eo mình, còn bản thân thì giơ tay bắn tim với ống kính.

“Tách –“

Điện thoại chụp lại cảnh này.

Trong bức ảnh, chàng trai với đôi mắt màu nâu nhạt tươi cười dưới ánh ban mai nhìn thẳng vào ống kính, mà người đàn ông đang ôm lấy cậu rõ ràng không ngờ tới chuyện này.

Anh nhìn ống kính, ánh mắt có phần ngơ ngác, trông đáng yêu ngốc nghếch hơn vẻ lạnh lùng kiên cường hàng ngày.

Tô Dục Chu càng nhìn càng thấy thích, mà Túc Khiêm lại không hài lòng.

“Em xóa đi, mình chụp lại.”

“Không, cái này trông tự nhiên mà, em muốn chụp thế này!”

Cậu vội vàng giấu di động vào trong túi, không cho anh lấy.

Túc Khiêm đành chịu thua.

Tự dưng nghĩ ra chuyện gì, Tô Dục Chu đứng dậy chạy tới xe, lục lọi ba lô của mình, cuối cùng lấy ra được một cái gậy chụp tự sướng.

Cái này cậu cố ý chuẩn bị vì buổi hẹn ngày hôm qua, ai ngờ không có cơ hội dùng, giờ cuối cùng nó cũng phát huy tác dụng!

Tô Dục Chu kéo Túc Khiêm đi tới hàng rào, quay lưng về phía chân trời, giơ gậy lên, lấy cảnh mặt trời mọc sau lưng, tanh tách chụp mấy tấm.

Túc Khiêm không quen chụp ảnh với người khác, thậm chí anh còn chưa chụp tự sướng bao giờ, cũng may là người đẹp nên chụp kiểu gì cũng đẹp.

Kĩ thuật chụp ảnh của Tô Dục Chu cũng bình thường thôi, nhưng cái hay là hai người trong ảnh đều toát lên sự tự nhiên thân mật, khiến cậu hài lòng vô cùng.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn nhảy ra khỏi chân trời.

Họ cũng đặt di động xuống, đứng trước hàng rào, lẳng lặng tận hưởng lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc trong đời.

Về sau mặt trời hoàn toàn bay lên, ánh nắng chói chang đã không còn phù hợp để tiếp tục quan sát, cả hai quyết định về nhà.

Dù sao thì với Tô Dục Chu, lần hẹn hò này cũng không còn gì tiếc nuối, hoàn mỹ hạ màn rồi.

Bọn họ bắt đầu dỡ lều vải, thu dọn rác, sau đó lên xe chuẩn bị ra về.

Ai ngờ cái người nhiếp ảnh gia tới đây quay chụp cảnh mặt trời mọc mà ban nãy Túc Khiêm gặp, đột nhiên đi tới gọi họ lại.

Người này là một Alpha.

Mặc dù y đã thu hồi pheromone của mình, nhưng trừ khi là tiêm thuốc ức chế, còn không thì trên người sẽ luôn tồn tại một chút mùi.

Túc Khiêm có phần khó chịu nhíu mày.

Ấn tượng của anh về Alpha vẫn tệ hại như vậy, anh tin rằng chỉ có Tô Dục Chu là ngoại lệ.

Vị nhiếp ảnh gia kia đến gần mới biết cặp tình nhân cắm trại ở đây ngắm mặt trời mọc là một đôi AO cao cấp nhất.

Pheromone Omega mùi hạt dẻ ngọt ngào kia, y chỉ ngửi chút xíu thôi cũng đã cảm thấy máu nóng sôi sục, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, mùi dừa bá đạo đã nồng nặc ập tới.

Là pheromone của Alpha thượng hạng.

Cùng là A, cảm giác của y càng thêm rõ rệt, trong phút chốc, y tưởng như thấy được cả chục trái dừa khổng lồ nhìn mình chằm chằm, bất cứ khi nào cũng sẽ lao tới.

Nhiếp ảnh gia lập tức sợ hãi.

Y chỉ là một Alpha bình thường, pheromone cũng không mạnh, đối mặt với Omega có A khủng b0 như vậy bảo vệ, dù người ta có là Omega cao cấp nhất thì y cũng không dám có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào.

Y đứng cách bọn họ chừng mấy mét, không tiếp tục lại gần, giữ khoảng cách an toàn.

“Xin chào, cho hỏi có phải hai người định xuống núi không? Nếu được thì có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”

Xe của y đậu ở giữa sườn núi, phải tự khiêng thiết bị bò lên, giờ xuống núi có người cho đi nhờ thì đỡ biết mấy.

Tô Dục Chu ló đầu ra khỏi xe.

Thật ra lúc nãy cậu cũng đã phát hiện ra người này, chỉ không ngờ đối phương sẽ chạy tới bắt chuyện.

Nhiếp ảnh gia thấy Tô Dục Chu còn nhỏ, ánh mắt trong veo hiền hòa, lại thêm khuôn mặt non nớt vô hại, tự động cho cậu là chủ nhân của mùi pheromone Omega kia.

Đang định nở nụ cười, lại nghe thấy cậu trai nói: “Có phải ban nãy anh chụp trộm bọn tôi không?”

Đường Vũ Trác không khỏi cứng đờ.

Vì y cảm nhận được luồng pheromone Alpha kia đột nhiên trở nên nồng nặc, vội vàng giải thích: “Tôi cũng đang định nói với hai người chuyện này.”

“Ban nãy thấy bầu không khí giữa cả hai quá tốt nên tôi mới không nhịn được mà chụp hai tấm, nếu hai bạn muốn thì sau khi về tôi sẽ gửi ảnh cho hai người.”

Tô Dục Chu hứng thú, quay sang nhìn Túc Khiêm: “Anh Túc, anh có muốn xem thử không?”

Nhìn ra ý nghĩ của cậu, Túc Khiêm ừ một tiếng.

Cậu thanh niên mỉm cười, vẫy tay với nhiếp ảnh gia, để y cho cậu xem ảnh.

Lúc này Đường Vũ Trác mới tiến tới gần cửa xe, cho Tô Dục Chu xem hai bức ban nãy y vô tình chụp.

Và đến gần rồi y mới phát hiện —

Vãi chưởng, cậu thanh niên mảnh mai trẻ tuổi này mới là Alpha cao cấp!

Đây là điều y cực kì không ngờ tới.

Đường Vũ Trác không nhịn được nhìn sang Túc Khiêm, lập tức sợ hết hồn bởi cặp mắt đen tĩnh mịch của người đàn ông, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Oa, một Omega mà lại có khí thế áp đảo đến vậy ư!

Ánh mắt nhìn về phía cậu thanh niên lập tức tràn đầy khâm phục và ngợi ca.

Một Omega như vậy mà cũng có thể thu phục được, không hổ là A cao cấp nhất!

Mà sự chú ý của Tô Dục Chu lại dồn hết lên đống ảnh.

Không thể không thừa nhận, dân chuyên đúng là hoàn toàn khác biệt, dù chỉ chụp có hai tấm, còn chỉ chụp được một bên mặt, nhưng dù là cấu trúc hay hiệu quả chụp được đều rất tuyệt vời.

Sự yêu thích của Tô Dục Chu — hoàn toàn có thể cảm nhận được từ luồng pheromone mùi dừa đột nhiên trở nên mềm mại hơn hẳn.

Đường Vũ Trác ngẫm nghĩ rồi nói: “Hai bạn cho tôi đi nhờ một đoạn nhé, để trao đổi thì tôi có thể rửa ảnh này rồi gửi cho hai người.”

Thật ra y cũng rất thích hai bức ảnh này, nhưng bị người trong cuộc biết rồi, nếu bọn họ yêu cầu y xóa ảnh thì sẽ tiếc lắm.

Tô Dục Chu không khỏi nhìn về phía Túc Khiêm.

Xe của anh, tài xế cũng là anh, cậu không có quyền quyết định.

Lúc này Đường Vũ Trác mới nhận ra, cặp đôi AO kì lạ này, Omega mới là người lái xe!

Chẳng trách ban nãy y lại hiểu lầm!

Nhưng cũng có thể là do cậu bé Alpha này vẫn còn nhỏ nên chưa có bằng lái… Nghĩ như thế lại cảm thấy không có gì lạ hết.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Dục Chu, Túc Khiêm khẽ mím môi.

Rõ ràng là để anh quyết đinh, nhưng lại dùng ánh mắt tội nghiệp đó làm nũng, anh còn có thể làm gì nữa?

“Lên xe đi, nhưng tôi chỉ đưa đến sườn núi thôi.”

“Được được, anh chở tôi đến chỗ tôi đậu xe là được!” Đường Vũ Trác mừng tít mắt, vội vàng xách theo đống trang bị leo lên xe.

Có điều y nhanh chóng nhận ra mình ăn mừng hơi sớm — Pheromone AO cao cấp trong buồng xe nồng hơn bên ngoài rất nhiều.

Hai người ngồi trước có vẻ đã tập mãi thành quen, chỉ có Đường Vũ Trác chịu khổ.

Y nhỏ yếu bất lực núp trong góc, cố gắng hạ thấp chỉ số hiện diện của mình. Đợi đến lưng chừng núi, vừa thấy xe của mình là y gần như là nhảy xuống mà chạy trốn.

Túc Khiêm đưa cho y một danh thiếp, bảo y rửa xong thì gửi tới tòa nhà của tập đoàn Túc Thị, sau đó lái xe đi..

Về phần Đường Vũ Trác có tuân thủ hứa hẹn hay không thì anh cũng không mấy bận tâm, còn Tô Dục Chu lại rất vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt đối phương, có vẻ còn rất mong chờ.

Trở lại biệt thự, người giúp việc đã bắt đầu dọn dẹp.

Tô Dục Chu thật sự không trụ nổi, chạy về phòng ngủ bù, mà Túc Khiêm thì vẫn kiên trì như cũ, ăn sáng xong lại đi tới thư phòng giải quyết công việc.

Sau một ngày nghỉ, giấy tờ chưa đọc đã chồng đống.

Đến chiều thì thư ký Lâm mang các hợp đồng cần kí tên tới, tiện thể xác nhận lại với Túc Khiêm về hành trình công tác hôm thứ Sáu.

Lúc này Túc Khiêm mới nhớ ra chuyện đó. Anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong một thoáng.

Thư kí Lâm đã làm việc với anh lâu như vậy, ít nhiều cũng có thể đọc hiểu được chút từ khuôn mặt không cảm xúc kia. Thấy tâm trạng của Túc Khiêm không ổn thì cũng không dám nói nhiều.

Về phần chủ tịch định thứ Sáu gây chuyện, đương nhiên là càng không dám tiết lộ.

Hầy, phận nhân viên bị kẹp ở giữa thật khó khăn!

Đúng lúc này, y chợt nghe thấy Túc Khiêm hỏi: “Thư kí Lâm, cậu có hút thuốc không?”

“Dạ?”

Thư kí Lâm sửng sốt, không rõ sao sếp tự dưng lại hỏi chuyện này, nghĩ ngợi rồi ngập ngừng đáp: “Dạ giám đốc, tôi không hút thuốc lá.”

“Tại sao?” Người kia hỏi tiếp.

Thư kí Lâm càng thêm không hiểu mô tê gì.

Không hút thì không hút thôi, làm gì còn lí do?

Sau đó y thấy giám đốc Túc hỏi tiếp: “Do mùi thuốc lá hôi à?”

Giọng nói nghe có vẻ âm u kiểu gì ấy, tóm lại là có cảm giác không tốt lắm, khiến y hoàn toàn không biết nên trả lời sao.

Túc Khiêm nói tiếp: “Tôi hiểu rồi.”

Anh hiểu cái gì cơ? Tôi chưa nói gì mà! Thư kí Lâm muốn nổ đầu luôn.

Đợi đến lúc ra về cầm theo đống giấy tờ đã kí, thư kí Lâm vẫn còn ngơ ngác.

Hầy, tâm tư của sếp càng lúc càng khó đoán!

Tiền lương giờ khó kiếm quá…

Lại bình yên vượt qua hai ngày, Tô Dục Chu và Túc Khiêm cũng đã tính ra một lần của bọn họ sẽ có tác dụng khoảng ba đến bốn ngày.

Còn việc chỉ hôn thôi liệu có tác dụng gì không thì họ vẫn chưa biết, nhưng…

Cũng không ai để ý hết.

Chạng vạng tối ngày thứ Năm, cuối cùng tiệm may cũng hoàn thành bộ lễ phục đợt trước đặt cho Tô Dục Chu, còn cử người mang tới tận nơi.

Buổi tối tắm xong đi ra, Tô Dục Chu đã nhìn thấy bộ lễ phục kia, không khỏi nổi hứng. Cậu sấy khô tóc rồi mặc nó vào, soi trước gương.

Âu phục màu tuyết trắng được thiết kế ôm người đúng là thoải mái dễ chịu hơn hàng may sẵn nhiều, cảm giác mặc lên người thật sự khác hẳn.

Cậu soi gương đánh giá một hồi, cũng cảm nhận được chút khác biệt, hình như là… Đẹp hơn thì phải?

Tô Dục Chu xoa cằm, sau đó nhấc chân ra khỏi phòng, rón rén đi xuống tầng hai. Ban đầu cậu định tới phòng ngủ của Túc Khiêm, nhưng lúc đi ngang qua thư phòng lại nghe thấy tiếng động bên trong.

“Cạch cạch cạch —“

Hình như là tiếng gõ bàn phím.

Tô Dục Chu đứng lại trước thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, hồi hộp đợi một lát. Cửa thư phòng mở ra, người đàn ông mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt cậu.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN